Chương 3: Đau Đớn
Lái chiếc xe thể thao mới của mình đến trường đại học Trùng Khánh,Dương Dương nhìn Khả Vân đằng sau bằng chiếc kính râm khi cô vui vẻ hét lên bên cạnh anh, khiến anh khịt mũi thích thú với hành động của cô,sau đó cô vòng tay quanh cổ ôm lấy anh nhưng Dương Dương đã cố gắng kéo nó đi khi cô tựa đầu lên bờ vai của anh.
"Tôi đang lái xe ngay bây giờ" anh đã đưa ra một cái nhìn,khi anh cảm thấy không thoải mái với cô và cô buông tay ra với khuôn mặt bĩu môi,khi họ gần đến trường,tầm nhìn của anh bắt gặp một hình ảnh nữ sinh viên đạp chiếc xe đạp cũ của cô về phía lối vào,con đường vẫn còn ướt do mưa từ một giờ trước và nhận thấy vũng nước lớn phía trước, Dương Dương đột nhiên có một ý tưởng.
Anh tăng tốc,anh cố tình đánh vào vũng nước khiến nước bẩn văng vào cô gái đó, Khả Vân người đã rất ngạc nhiên đã cười điên loạn khi cô quay đầu lại nhìn cô gái tội nghiệp đó, Dương Dương nhìn qua gương bên, nhưng anh không thể nhìn rõ khuôn mặt cô khi cô đang cúi đầu xuống lúc đó.
"Hey, Dương xe mới nữa hả?" Thiếu Tường ngạc nhiên hỏi khi anh đỗ xe và Khả Vân nhảy khỏi nó với một nụ cười lớn vì cô là người đầu tiên được Dương Dương cho phép đi vào, các thành viên khác tập trung xung quanh để nhìn trước khi Trương Phong nói với một giọng ghen tị.
"Khả Vân là người may mắn khi là người đầu tiên được ngồi trên xe của cậu ấy" Khả Vân nhún vai trước khi cô tiến lại gần Dương Dương với nụ cười quyến rũ, cả hai đã biết nhau từ khi còn nhỏ vì bố mẹ, nhưng Khả Vân muốn nhiều hơn là một người bạn,cô đã rất cố gắng để có được sự chú ý của anh nhiều lần nhưng nó không bao giờ có tác dụng.
"Các chàng trai hãy đến lớp ngay bây giờ hoặc chúng ta sẽ bị muộn" Dương Dương đã đuổi bạn bè đi quanh chiếc xe mới của mình, nhưng khi anh chuẩn bị đi thì người phụ nữ lạ mặc quần áo bẩn đột nhiên chặng đường anh, tất cả đều bất ngờ trước sự xuất hiện của cô đặt biệt là Dương Dương.
"Hey,di chuyển đi cô không thấy rằng cô đang chận đường tôi sao?" Anh nói một cách chế giễu nhưng rồi ánh mắt anh rơi xuống vết bùn trên quần áo của cô khiến anh cho rằng cô là cô gái đi xe đạp vừa nãy,vẫn đóng băng trong tư thế của cô, Dương Dương thoáng nhìn cô từ đầu đến chân trước khi đôi môi anh nhếch lên một nụ cười
"Hey,quý cô xinh đẹp, chính xác là cô muốn gì từ chúng tôi?" Trương Phong nói chuyện xen vào với giọng điệu vui tươi và đôi mắt quét qua dáng người của cô và chiếc váy bồng bềnh cô mặc lúc này không thể che giấu vẻ đẹp của cô.
"Cô gái này, chúng ta đã đến lớp trễ rồi, nếu cô không có gì để nói,cô có thể di chuyển không?" Khả Vân nói với giọng khó chịu và máu cô trào lên khi nhận thấy ánh mắt quan tâm của Dương Dương đến cô gái đó.
"Tôi muốn anh xin lỗi,anh đã làm sai nhưng anh không xin lỗi tôi" cô nghiêm khắc nói với đôi mắt mạnh dạn nhìn thẳng vào mặt anh, Dương Dương nhìn cô cười nhếch mép khi anh lấy ví ra khỏi túi,đối với anh đó là cách rất sáo rỗng để thu hút sự chú ý của anh, đôi mắt cô mở to ngạc nhiên khi anh đưa số tiền trước mặt cô.
"Hãy đem cái này đi giặt quần áo, tôi nghĩ số tiền này là quá đủ cho chiếc váy rẻ tiền đó" anh nói một cách chế giễu, khiến Khả Vân nhếch mép cười ngay khi anh ném nó lên chân cô khi cô gái đó không lấy nó, liếc nhìn khuôn mặt điên loạn của cô lần cuối, Dương Dương ngạo nghễ bước đi theo sau đó là những người bạn của anh.
Bước được vài bước anh buộc phải dừng lại khi cô gái đó đuổi theo anh trước khi chận đường anh,anh khịt mũi khó chịu khi cô gái đứng đó với số tiền trong tay? Số tiền đó vẫn không đủ cho cô? Trước khi anh có thể mở miệng nước cam văng trên quần áo của anh khiến anh và bạn bè anh ngạc nhiên.
"Yah,cô có điên không? Hãy nhìn xem những gì cô đã làm với anh ấy?" Khả Vân hét lên khi cô nhanh chóng lấy khăn ra lau vết bẩn trên quần áo của anh, Dương Dương nhìn cô gái dũng cảm trước mặt anh một cách sắc bén trước khi cô làm anh bẽ mặt một lần nữa bằng cách ném những đồng tiền đó vào mặt anh.
"Tôi nghĩ số tiền này đủ để giặt quần áo đắt tiền của anh" cô ấy nói một cách mỉa mai và khiến Dương Dương hoàn toàn không nói nên lời.
" Không phải tất cả mọi thứ trên đời này đều có thể giải quyết được bằng tiền" cô nói thêm, điều này khiến anh ngạc nhiên trước hành động táo bạo của cô, mắt anh dán vào cô khi cô rời khỏi trước họ khi một tiếng cười phát ra từ cổ họng anh vài giây sau đó. Cô gái đã cho anh ấn tượng khác về phụ nữ mà sau này anh đã tìm ra tên cô.
Trịnh Sảng, thật là một cái tên đẹp, đẹp như con người của nó, điều đó đã xảy ra bảy năm trước, nơi Dương Dương đã say mê sự quyến rũ của cô và phải mất gần một năm để chiếm được trái tim cô,mọi thứ đều đẹp khi họ yêu nhau điên cuồng, thật đẹp cho đến khi cô bất ngờ phản bội anh bằng cách biến mất mà không có lý do gì năm năm trước.
**
Dương Dương đổ bia vào chiếc ly rỗng đã có một sự tức giận khi anh ở trong câu lạc bộ với bạn bè của mình, họ đang lo lắng vì anh đã uống quá nhiều ngày hôm nay, Thiếu Tường cố gắng ngăn anh lại khi anh muốn có một ly khác nhưng Dương Dương đã gạt tay anh ra trong khi nửa tỉnh nửa mê, tất cả bọn họ đều biết vì sao anh lại hành động như vậy vì họ biết sự trở lại của Trịnh Sảng cách đây hai giờ trước.
"Dương đủ rồi,cậu đã uống quá nhiều cho ngày hôm nay" Thiếu Tường cầm ly từ tay Dương Dương và kéo anh đứng dậy, anh không thể để Dương Dương ở lại nếu không anh ấy sẽ hoàn thành tất cả đồ uống trong câu lạc bộ này trong một đêm.
"Hãy về nhà ngay bây giờ,cậu cần nghỉ ngơi" Thiếu Tường nói thêm nhưng Dương Dương đã làm mình tự bối rối khi Thiếu Tường cố gắng giúp anh ra khỏi căn phòng đó, nếu anh trở về nhà việc đó có nghĩa là anh đã đồng ý kết hôn với Trịnh Sảng.
"Tôi sẽ không kết hôn với cô ta, tôi không muốn kết hôn với loại người đó, thật đáng xấu hổ, làm thế nào cô ta quay trở lại đây để kiếm tiền, tôi ghét cô ta" anh đột nhiên hét lên như một thằng điên, khiến những người bạn thân của anh ở gần đó thở dài khi anh vẫn còn quyết định đó. Hàn Văn thả chân bắt chéo khi anh nghiêng người về phía trước với hai bàn tay siết chặt.
"Tuy nhiên Dương sẽ là một lợi ích lớn cho cô ta nếu cậu từ chối việc kết hôn với cô ta, ý mình là cô ta sẽ có tất cả tài sản của gia đình cậu một cách dễ dàng" cuối cùng anh cũng đã có ý kiến dành cho mình, điều đó khiến Dương Dương nghĩ đến hậu quả nếu anh từ chối làm theo ý muốn đó,sau đó Bán San đã thêm vào một thứ gì đó kích thích tâm trí của anh để chơi trò chơi với cha mình.
"Trong năm năm nay,cậu đã phải chịu đựng một mình, nhưng cô ta vẫn vui vẻ tận hưởng số tiền yêu cầu từ người bà quá cố của cậu,cậu có sẵn sàng để tài sản của Dương gia rơi vào tay cô ta hay không? Dương Dương chỉ cần cưới và làm cho cuộc đời của cô ta đau khổ,cô ta cần phải biết nỗi đau mà cậu đã phải trải qua trong năm năm nay" sau khi nghe lời đề nghị của Bán San,Hàn Văn lập tức huých cánh tay vào anh ta khi anh ta đưa ra ý tưởng vô nghĩa đối với bạn của họ, làm thế nào anh ta có thể yêu cầu Dương Dương kết hôn với Trịnh Sảng với ý định làm cho cuộc sống của cô đau khổ.
Nhưng những lời nói của Bán San đã kích động tâm trí anh về việc khiến Trịnh Sảng phải chịu đựng nhiều như anh đã phải chịu đựng sau khi cô ra đi,cô cần phải trải qua nỗi đau đã giam cầm trong anh từ năm năm trước, vết thương mà cô để lại trong lòng anh quá sâu và đau đớn và anh muốn Trịnh Sảng phải tự mình trải nghiệm những nỗi đau đó.
Nếu điều này khiến cô phải đau khổ và cảm thấy những gì anh đã trải qua thì anh sẽ cưới cô ta, anh sẽ làm cho cô ta đau khổ cho đến khi cô ta cầu xin anh dừng tất cả những điều đó lại.
**
Bà Dương đi tới đi lui trong lo lắng khi bà chờ đợi sự trở lại của Dương Dương từ hôm qua con trai của bà đã không gọi điện cũng không trả lời các cuộc gọi của bà, điều đó làm bà sợ nếu có chuyện không hay xảy ra với đứa con duy nhất của mình, ông Dương người đang đọc tờ báo trên ghế sofa liếc nhìn vợ trước khi cuối cùng ông nói để làm dịu đi sự lo lắng của vợ mình.
"Quế Trân, mình đang lo lắng về điều gì?anh ta không phải là một đứa trẻ Quế Trân,anh ta 29 tuổi đủ lớn để tự chăm sóc bản thân,đừng lo lắng anh ta sẽ sớm quay trở lại thôi" ông nói khi tiếp tục đọc, Dương Dương đã đi khoảng mười hai giờ chứ không phải là hai hoặc ba ngày, bà Dương liếc nhìn ông trước khi nghe tiếng cửa ọp ẹp làm bà mất tập trung, Dương Dương bước vào nhà với bộ trang phục khác khiến bà Dương thở phào nhẹ nhõm khi bà bước tới gần Dương Dương.
"Chúa ơi,ta thực sự lo lắng cho con,con trai" bà đã ôm chặt Dương Dương trong vòng tay và anh cảm thấy tiếc khi khiến mẹ anh bồn chồn lo lắng từ đêm qua, ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt của ông Dương trước khi cha anh tập trung lại vào tờ báo.
"Con xin lỗi nhưng mẹ nên ngừng lo lắng cho con vì con đã đủ tuổi để tự chăm sóc bản thân" anh nói dịu dàng trước khi phá vỡ cái ôm và đi về phía cha mình, đứng ngay trước mặt ông, ông Dương gấp tờ báo lại và nhìn thẳng vào mặt của Dương Dương với thân hình tựa vào ghế sofa.
"Vì vậy con đã đưa ra quyết định?" Dương Dương nhìn vào nụ cười nhỏ trên khuôn mặt của ông, như thế ông đã biết câu trả lời của anh ngay từ đầu.
"Cô ta sẽ không nhận được tài sản của Dương gia nếu con đồng ý kết hôn với cô ta phải không?".
"Đúng vậy, trừ khi con muốn đặt một nửa tài sản của Dương gia dưới tên vợ tương lai của con" ông Dương nói rõ về ý định của mình, điều này khiến Dương Dương gật đầu và hít thật sâu trước khi đưa ra quyết định của mình.
"Nếu bố đã nói như vậy thì con đồng ý lấy cô ta làm vợ của con" anh tuyên bố, câu trả lời của anh hoàn toàn làm bà Dương ngạc nhiên vì bà không thể tin rằng con trai mình sẽ đồng ý cưới Trịnh Sảng,Dương Dương không biết tại sao họ lại muốn Trịnh Sảng là con dâu của họ mặc dù điều đó cho thấy cô ở đây vì tiền, thêm vào đó có phải là họ đã quên rằng cô là người khiến anh trở thành như ngày hôm nay.?
"Nếu con đã nói như vậy, thì ta sẽ thiết lập ngày đăng ký kết hôn của con càng sớm càng tốt" Dương Dương nhìn cha mình bước đi với bàn tay nắm lại, vì anh thực sự không chân thành cưới Trịnh Sàng làm vợ. Anh không muốn Trịnh Sảng nhận được bất cứ tài sản nào của Dương gia, nhưng ý định chính của anh là cưới cô là phải để cô sống trong đau khổ.
***
Không có thiệp mời đám cưới, không có khách mời đến, vì không có lễ cưới nào để chúc mừng cuộc hôn nhân của họ, Trịnh Sảng ngồi lặng lẽ trên bàn cạnh Dương Dương, người đang ký vào tờ đăng ký kết hôn với một khuôn mặt nghiêm túc. Cơ thể cô run rẩy vì lo lắng khi cô quay sang ký tên sau đó nhưng vấn đề là cô đã không thông báo cho mẹ ở thành phố B về cuộc hôn nhân bất ngờ của cô với Dương Dương.
Sau đó Dương Dương đẩy tờ giấy về phía cô mà không thèm nhìn mặt cô và anh đã làm như vậy kể từ khi cô đến đây, khiến cho ông Dương và bà Dương lo lắng, Trịnh Sảng cố gắng nuốt cục u trong cổ họng trước khi bàn tay run rẩy của cô với lấy cây bút trên bàn. Tiếng thở phào thoát ra một cách nhẹ nhõm của họ khi cô đã ký xong, ông Dương và bà Dương thay phiên nhau ký để làm nhân chứng cho cuộc hôn nhân của họ.
"Tại sao con lại không đeo nhẫn vào ngón tay của vợ mình?" Bà Dương vỗ vai sau khi thấy Dương Dương vẫn còn đóng băng trong tư thế của mình, khiến anh tặc lưỡi khó chịu, trước khi anh đặt một chiếc hộp nhỏ lên trên bàn.
"Hãy tự mình đeo nó" ngay lúc đó anh mở hộp và lấy nhẫn ra, Trịnh Sảng ngạc nhiên và không thể chớp mắt sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn quen thuộc bên trong nó,anh vẫn giữ nó? Dương Dương vẫn giữ nhẫn đôi của cả hai người?.
"Con đã trễ công việc của mình" cô nói, bà Dương chuẩn bị ngăn anh lại nhưng Dương Dương đã nhanh chóng bước đi và để vợ một mình ở đó, Trịnh Sảng nhanh chóng quay đầu để che giấu những giọt nước mắt vì cô gần như không thể tin rằng Dương Dương đã không ném chiếc nhẫn mà cô đã trả lại cho anh trước khi rời khỏi thành phố này năm năm trước. Gạt đi những giọt nước mắt đó trước khi cô đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Trịnh Sảng với lấy túi xách và chuẩn bị đi làm.
"Cảm ơn Tiểu Sảng chúng ta đã nợ con rất nhiều vì điều này" bà Dương chạm vào gò má với nụ cười ấm áp trên môi, bà cảm thấy biết ơn vì Trịnh Sảng đã đồng ý trở thành vợ của Dương Dương một cách đột ngột.
"Không,con nên trả lại những lỗi lầm mà con đã làm trong quá khứ, bây giờ con xin phép đi trước vì con đã đi làm muộn" Trịnh Sảng mỉm cười cay đắng và cô tự bào chữa vì cô phải đến công ty.
"Hãy để ta chở con đi" ông Dương đề nghị nhưng cô nhanh chóng từ chối.
"Không sao đâu bác con có thể..."
"Con nên thay đổi cách con nói chuyện với ta, Tiểu Sảng. Bây giờ ta là bố của con vì vậy hãy gọi ta là bố" lời nói của ông nhắc nhở Trịnh Sảng rằng cô đã trở thành vợ của Dương Dương vài phút trước. Khi ông khăng khăng muốn đưa cô làm, Trịnh Sảng không thể làm gì ngoài việc mỉm cười ấm áp với bố mẹ chồng.
****
Tim cô đập thình thịch khi cô đang đứng trước phòng ngủ của chồng,nơi nó trở thành căn phòng mà họ chia sẻ. Cơ thể cô vô tình run rẩy vì lo lắng khi nghĩ rằng Dương Dương chính thức trở thành chồng của cô chạy qua tâm trí cô. Khi hôm nay là ngày đầu tiên cô qua đêm ở đây, bên trong căn phòng này. Trịnh Sảng hít thật sâu trước khi ngón tay cô vặn núm cửa một cách thận trọng.
Hơi nhìn trộm bên trong đó, đôi mắt cô cuối cùng cũng bắt gặp bóng dáng người chồng nằm trên giường,cô cho rằng có thể là anh đã ngủ thiếp đi khi nhìn vào trong cơ thể của anh,sau đó cô lấy hành lý lớn của cô đã ở trong đó và chính xác là bên cạnh giường bên phía của Dương, bước nhẹ vào đó cô không muốn đánh thức giấc ngủ của Dương Dương,Trịnh Sảng thận trọng kéo vali ra khỏi đầu giường, lấy ra chiếc váy từ đôi mắt vẫn nhìn anh,cô nhanh chóng đi vào phòng tắm để tự làm mới mình.
Trịnh Sảng khóa cửa từ bên trong vì cô sợ Dương Dương sẽ đâm sầm vào sau đó nếu cô không làm như vậy. Khoảnh 30 phút bên trong đó,cô ra ngoài với trang phục đầy đủ nhưng cơ thể cô lập tức đóng băng khi cô bắt gặp một ánh mắt nhìn cô một cách sắc bén, Trịnh Sảng nuốt nước bọt khi mắt cô chạm vào mắt anh, nhưng cô nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của anh.
Bầu không khí căng thẳng bắt đầu xây dựng bên trong căn phòng yên tĩnh đó và cảm thấy ngột ngạc bên trong đó Trịnh Sảng nhanh chóng tiến về cánh cửa với ý định trốn khỏi anh , nhận thấy Trịnh Sảng có ý định trốn tránh anh, Dương Dương nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô khiến cô thở dốc vì ngạc nhiên khi anh nắm chặt nó.
"Người không biết xấu hổ như cô, chính xác lý do cô ở đây là gì? Có phải tất cả là chỉ vì tiền?" Anh rít lên giữa hai hàm răng nghiến lợi nhưng Trịnh Sảng từ chối trả lời và kéo tay cô ra khỏi vòng tay của anh, Dương Dương đóng cửa điên cuồng từ phía sau khi cô cố gắng bỏ đi khiến Trịnh Sảng hơi nao núng vì ngạc nhiên khi anh hành động như vậy.
"Cô nghĩ là cô đang đi đâu, tôi chưa kết thúc với cô" anh quay mặt lại đối mặt với cô, Dương Dương giữ chặt vai cô khi anh đang nhìn cô giận dữ.
"Cô đừng bao giờ mơ ước được sống trong sự giàu có của tôi, tôi sẽ không để nó xảy ra" áp lực ngày càng tăng lên trên vai cô khiến nước mắt bắt đầu hình thành trong mắt cô và cô mím chặt môi để chịu đựng cơn đau trên khu vực đó. Nhận thấy khuôn mặt cô ngày càng đỏ lên,anh cố tình làm tăng áp lực để làm tổn thương cô.
"Tại sao, có đau không?" Anh hỏi một cách chế giễu, điều đó khiến Trịnh Sảng nhìn anh bằng ánh mắt van nài khi cô cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, nhìn khuôn mặt đau đớn của cô với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, Dương Dương nới lỏng sự kìm kẹp mặc dù anh muốn làm tổn thương cô nhiều hơn.
"Đây thực sự không là gì so với những gì cô đã làm với tôi năm năm trước,cô có biết tôi đã phải chịu đựng nhiều như thế nào trong năm năm nay hay không? Sau khi chúng ta dành thời gian cho nhau, không có lý do,cô để tôi một mình ở đó, tôi tìm kiếm cô như một kẻ điên nhưng cô,cô đã để lại cho tôi số tiền mà cô đã lấy từ bà , làm thế nào cô có thể làm điều này với tôi? TRỊNH SẢNG, trả lời tôi! Tại sao cô lại có thể phản bội tôi như vậy?!!" Dương Dương hét lên trong sự thất vọng và gắt gạo thả vai cô ra.
Cơ thể yếu ớt của cô ngồi phịch xuống sàn khi anh thả cô ra, và vai cô bắt đầu run rẩy vì khóc, những giọt nước mắt của cô làm cho sự thù hận trong anh trở nên tồi tệ hơn, vì anh ghét những giọt nước mắt giả của cô, Trịnh Sảng cố gắng kìm nén tiếng nức nở của cô nhưng cô không làm được làm anh khó chịu khi nó liên tục được đập vào tai anh.
"Hãy ngừng khóc, Trịnh Sảng,tôi ghét những giọt nước mắt giả tạo đó"lấy chiếc bình gần anh, Dương Dương đập nó xuống sàn và chiếc bình vỡ ra gây ra vết thương nhỏ trên đôi chân của cô,máu đỏ sẫm chảy ra từ vết thương khiến Dương Dương ngạc nhiên khi anh chuẩn bị đỡ cô một thứ gì đó bên trong ngăn cản anh lại.
"Dương âm thanh đó là gì, mở cửa ra" bà Dương từ bên ngoài gõ cửa và bà gõ không ngừng khi cánh cửa được mở ra, nhìn Trịnh Sảng khóc trên sàn nhà với máu chảy trên chân, bà vội vã đi vào bên trong với khuôn mặt bất ngờ, không có gì ngạc nhiên khi bà nghe thấy tiếng kính vỡ bên trong căn phòng này.
"Chúa ơi, Dương con đã làm gì với con bé" bà Dương nhìn Dương Dương người đang đứng im trong tư thế của anh, và anh bỏ mặc câu hỏi của bà và rời khỏi phòng với khuôn mặt vô cảm, Trịnh Sảng nhìn thấy bóng dáng anh dần biến mất khỏi tầm mắt trước khi khép hai bàn tay lại và hét lên trong trái tim cô.
"Mình không muốn làm tổn thương anh ấy như vậy... mình không có ý đó" giọng nói của cô nghe không rõ khi cô giấu mặt trong lòng bàn tay,cô biết chính xác là anh đã đau đớn như thế nào vì cô cũng trải qua cảm giác tương tự như vậy trong năm năm nay, đặt cánh tay qua đôi vai run rẩy của cô bà Dương kéo cô lại gần hơn và để Trịnh Sảng khóc nhiều như cô muốn, nếu điều đó có thể làm giảm bớt nỗi đau trong lòng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro