Chương 20: Đã đến lúc nói ra hết
QTrong nháy mắt một tuần đã trôi qua nhưng Trịnh Sảng vẫn nằm trên giường bệnh viện và bất tỉnh. Mọi thứ diễn ra tốt đẹp mặc dù có một số biến chứng xảy ra trong quá trình phẫu thuật nhưng tại sao đến giờ này cô vẫn không tỉnh dậy? Tại sao cô lại chọn ở trong giấc mơ của mình thay vì tỉnh dậy thấy niềm tin anh đang chờ đợi cô tỉnh lại như thế nào? Dương Dương giữ chặt bàn tay lạnh lẽo của cô và đặt một nụ hôn lên nó. Anh đã ở bên cạnh cô mọi lúc và bà Trịnh lau nước mắt trên má của mình khi bà nhìn Dương Dương khẽ vuốt má Trịnh Sảng.
"Ta sẽ mang thức ăn và quần áo cho con " bà nói khi bà định trở về Dương gia sau chuyện này, sau khi bà nhận được tin Tiểu Sảng đã bị bắn khi cô cố gắng cứu Dương Dương và bà Trịnh đã vội vã lên thành phố A. Dương Dương không nói gì chỉ gật đầu với đôi mắt vẫn dán vào khuôn mặt của Sảng, siết nhẹ vai anh bà Trịnh nhìn con gái khi bà cầu nguyện rằng Sảng sẽ tỉnh lại. Nhìn vợ lâu một dòng nước mắt cuối cùng cũng ướt đẫm má anh khi cô vẫn nằm im trên giường.
Anh nên trách ai vì những gì đã xảy ra? Khả Vân? Dương Dương cảm thấy hối hận khi Khả Vân đã chết quá sớm khi cô bị cảnh sát bắn. Anh thực sự muốn Khả Vân bị trừng phạt chịu đựng trong tù và cầu xin sự tha thứ của họ nhưng chết là cách tốt nhất để cô chạy trốn khỏi trách nhiệm vì những gì cô đã làm với họ,ngay cả trong ngày đám tang của cô, anh cảm thấy ghê tởm khi tham dự nó và nguyền rủa tinh thần cô một cách điên cuồng mặc dù gia đình cô đã cầu xin sự tha thứ thay cho cô.
Siết chặt tay Sảng, anh bắt đầu khóc khi yêu cầu cô tỉnh dậy. Có rất nhiều điều anh chưa từng làm cho cô, nhưng điều đó chẳng là gì khi Sảng quyết định không tỉnh lại,. Có phải cô sẽ rời xa anh chỉ như thế? Sau khi họ trải qua quá nhiều đau đớn để được ở bên nhau một lần nữa, liệu cô có để anh đi một mình một lần nữa trong suốt cuộc đời? Lúc này chỉ có nước mắt cho thấy anh cần cô nhiều như thế nào trong cuộc đời.
"Bảo bối, hãy tỉnh lại đi,em muốn ngủ bao lâu và để anh một mình ở đây?" Nức nở trong tuyệt vọng, rồi anh cúi xuống hôn lên trán cô,hơi nước trên mặt nạ oxy cũng như sóng trên máy ECG cho Dương Dương thấy rằng Sảng vẫn còn sống nhưng bên cạnh anh chỉ là một cơ thể cứng ngắc và không có linh hồn.
"Anh nhớ em, làm ơn đừng bắt anh đợi em một lần nữa" anh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô,anh nhớ giọng nói, nụ cười, nụ hôn và tất cả mọi thứ về cô,anh lại đưa tay lên môi trước khi gục đầu vào giường,anh mệt mỏi sau một tuần không được nghỉ ngơi và ngủ ngon, dần dần thế giới của anh tối tăm khi anh cảm thấy buồn ngủ bên cạnh vợ mình với bàn tay vẫn nắm chặt lấy cô.
Anh đã khóc bên cạnh cơ thể của cô khiến trái tim Trịnh Sảng đau đớn vô cùng nhất là khi anh nài nỉ cô tỉnh lại, những giọt nước mắt tuôn ra từ đôi mắt anh khiến cô cảm thấy tội lỗi vì anh lại khóc vì cô. Sảng bước đến gần chồng trước khi nhìn vào cơ thể cứng ngắc của mình trên giường. Ngày và đêm Dương Dương đã ở bên cạnh cô mà không quan tâm đến sức khỏe của chính anh, trạng thái hiện tại của anh làm cô buồn rất nhiều,vô hồn và anh đã giảm được vài cân. Tại sao anh lại phải đau khổ vì cô? Sảng lâu nước mắt trên má.
"Hãy đừng khóc, nó chỉ khiến em đau hơn" cô thì thầm với đôi mắt vẫn đăm chiêu trên khuôn mặt tái nhợt của anh nhưng nó vô dụng. Anh không thể nhìn, chạm cũng như nghe thấy giọng nói của cô, cô đã chạm vào anh, vuốt ve anh nhưng anh không cảm thấy điều đó, tại sao cô lại cảm thấy hôm nay là ngày cuối cùng cô dành thời gian cho anh?
"Dương đừng khóc,em không đủ sức để nhìn thấy anh đau khổ lần nữa vì em " những giọt nước mắt mà cô cố kìm nén trên đôi má của mình khi cô đứng sau lưng anh, Sảng cúi xuống ôm anh.
"Em yêu anh,em yêu anh rất nhiều!"cô thì thầm vào tai anh.
"Nếu chúng ta không có ý định ở bên nhau trong cuộc đời này em hứa với anh rằng em vẫn sẽ yêu anh ở kiếp sau" cô khóc nức nở trong khi đó anh không thể nghe thấy cô, Sảng siết chặt vòng tay với hy vọng anh có thể cảm nhận được hơi ấm của cô trên cơ thể anh.
"Và em hy vọng chúng ta sẽ không cần phải trải qua nỗi đau tương tự ở kiếp sau" cô nới lỏng cái ôm và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của anh trước khi cô cúi xuống và hôn lên má anh.
" Dương Dương em yêu anh rất nhiều" cô vừa khóc vừa hôn anh một giọt nước mắt rơi trên gò má lạnh lẽo, điều đó khiến Dương Dương từ từ mở mắt,anh cảm thấy một giọt chất lỏng ấm áp trên má và anh lâu nó đi trước khi nhìn lên trần nhà, giọt nước này đến từ đâu? Khi anh không thể tìm thấy câu trả lời tầm nhìn của anh rơi vào khuôn mặt đang ngủ của Sảng.
Ngay lúc anh đang ngủ, Sảng xuất hiện trong giấc mơ. Cô đang đợi anh dưới góc cây râm mát nhưng khi anh dường như lấy được cô cô nhanh chóng lùi về phía sau sau khi anh bước về phía cô. Anh đã cố gắng yêu cầu cô đừng đi nhưng anh sẽ không ra ngoài,anh không muốn cô rời xa anh lần nữa và cô biến mất ngay khi anh cảm thấy chất lỏng ấm áp trên má, Dương Dương đã cố gắng làm dịu đi sự lo lắng của mình bằng cách nói với bản thân rằng đó chỉ là một giấc mơ và không có điều gì xấu xảy ra với Sảng.
**
Dương Dương chạy như một kẻ điên về phòng của Sảng trong khi Thiếu Tường cố gắng bắt kịp những bước chân của anh từ phía sau. Chỉ khoảng hai mươi phút rời khỏi vợ khi anh muốn tắm trong nhà vệ sinh,anh nhận được tin gây sốc từ Thiếu Tường rằng trái tim của Sảng gần như ngừng đập,xong vào phòng anh thấy mọi người đang đứng cứng ngắc ở vị trí của họ, bà Dương và bà Trịnh đang ôm nhau khóc.
"Sảng" anh chạy về phía giường nơi có một nhóm bác sĩ vây quanh giường của cô, một trong số họ cấm anh đến gần khi họ đang thực hiện khử rung tim ngay bây giờ, máy ECG hiển thị một đường thẳng trên màn hình và không giao động như trước, đột nhiên đôi chân anh mất đi sức mạnh và Trương Phong nhanh chóng đỡ lấy anh khi anh chuẩn bị ngồi phịch xuống sàn.
"Sảng...Tiểu Sảng " anh gọi cô bằng giọng run run,mọi thứ sẽ ổn phải không? Dương Dương không thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra với anh nếu Sảng rời xa anh thật sự, lắc đầu khi anh bắt đầu khóc anh bò về phía giường.
"Nó không hoạt động" đôi mắt anh mở to ngạc nhiên khi nghe những lời bác sĩ nói
"Không, không" Dương Dương hét lên như thể anh bị mất trí và bạn bè của anh và ông Dương cố gắng an ủi anh, các bác sĩ đã cố gắng một lần nữa để bắt đầu nhịp tim của cô nhưng lần này bằng cách thực hiện nén ngực.
"Bác sĩ, tôi xin bác sĩ hãy cứu vợ tôi"anh cầu xin họ hãy cứu lấy người vợ duy nhất của mình trước khi anh nhìn vào cái máy đó. Tại sao cỗ máy chết tiệt này vẫn hiện thị một đường thẳng? Trong khi nhóm bác sĩ cố gắng cứu cô và mọi người trong căn phòng này chờ cô trả lời, Sảng đang nhìn họ với những giọt nước mắt ướt đẫm trên má cô,cô thấy Dương Dương đã khóc khi anh tuyệt vọng cầu xin họ cứu cô. Ba mươi phút trôi qua các bác sĩ mệt mỏi dừng lại khiến anh bật khóc khi họ quyết định dừng nó lại.
"Tại sao mọi người dừng lại, bác sĩ nên cứu cô ấy, hãy cứu cô ấy" Dương Dương đã mất trí rồi, Bán San và Hàn Văn cố gắng trấn tĩnh anh,đẩy bác sĩ đó đi bằng mảnh sức lực cuối cùng của mình,anh sau đó tuyệt vọng nén ngực cô nhưng kết quả vẫn vậy máy ECG vẫn hiển thị một đường thẳng.
"Hãy thức dậy đi Sảng, tỉnh lại" lần trước khi cô bị chết đuối ở bể bơi Dương Dương đã cứu được cô nhưng lần này anh cảm thấy không có hy vọng gì cho việc đó, Sảng đã khóc khi nhận ra cơ thể mình từ từ biến mất, đó là thời gian để cô rời xa mọi thứ trên thế giới này, Dương Dương, bố mẹ và bạn bè của cô.
"Mẹ con cảm ơn mẹ vì đã nuôi nấng con rất tốt khi cho con một cuộc sống,con xin lỗi vì đã không thể chăm sóc và ở bên cạnh mẹ lâu hơn, gửi chồng em, Dương Dương, cảm ơn vì đã yêu em ,em hứa sẽ yêu anh một lần nữa ở kiếp sau, với những điều đó cô biến mất khỏi thế giới này.
"Sảng đừng rời xa anh" bà Trịnh khóc khi xem Dương Dương khó khăn thế nào khi để con gái mình ra đi. Khi Sảng vẫn cứng đờ ở vị trí đó anh vùi mặt vào cổ cô trong tuyệt vọng, những người còn lại rơi nước mắt khi họ không thể tin rằng Sảng đã ra đi. Một trong số bác sĩ liếc nhìn đồng hồ và sẵn sàng để thông báo về cái chết của cô.
"Thời gian chết là...." Lời nói của anh đã không còn nữa bởi âm thanh của máy ECG hoạt động trở lại, khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi thấy dòng giao động nhỏ trên màn hình, Dương Dương giật mình khi thấy hơi thở của cô hoạt động trở lại.
Chuyển sang một bên bác sĩ nói trước khi anh thực hiện khử rung tim một lần nữa khi anh cố gắng khôi phục lại mạch bình thường, thật là một phép lạ cho một trái tim ngừng đập trong gần một giờ để đập lại,khi bác sĩ thở phào nhẹ nhõm Dương Dương dựa vào tường khi anh khóc nhiều như anh muốn, cảm ơn chúa đã cho cô sống lại, tất cả mọi người trong phòng đều khóc vì nhẹ nhõm, anh tiếp cận Sang và giữ chặt tay cô sau đó.
"Sảng,Tiểu Sảng,em có nghe thấy anh không?"gọi cô với giọng run run, rồi anh thấy những ngón tay của cô di chuyển đan xen với anh từ từ, những người còn lại bắt đầu tập trung xung quanh khi họ nhận thấy mí mắt của cô rung rinh và chẳng mấy chốc cô từ từ mở mắt.
"Sảng"Dương Dương gọi cô với những giọt nước mắt tiếp tục rơi làm ướt má anh, phải mất một thời gian để cô xử lý những gì đã xảy ra, từ lúc bắt đầu cho đến khi tai nạn xảy ra khi cô cố gắng cứu anh, nhìn vào mọi người xung quanh tầm nhìn của cô hiện rõ khuôn mặt của Dương Dương và cô đã bỏ lỡ khi nhìn thấy khuôn mặt đó.
"Dương...Dương" cô gọi một cách yếu ớt gần như thì thầm, Dương Dương khóc khi anh tựa đầu mình vào trán cô, thật là nhẹ nhõm khi cuối cùng cô cũng tỉnh táo sau giấc ngủ, nước mắt cũng tuôn ra từ khóe mắt cô vì cô cảm thấy nhẹ nhõm khi được gặp lại tất cả mọi người.
"Hãy làm ơn đừng rời xa anh một lần nữa" Dương Dương khóc nức nở vì chỉ có chúa mới biết anh sợ hãi như thế nào khi anh nghĩ rằng cô sẽ rời xa anh mãi mãi, đưa bàn tay yếu ớt của mình về phía má anh,cô đặt lên nó với đôi môi cong lên thành một nụ cười nhạt.
"Em sẽ không rời xa anh"cô hứa với anh điều đó khiến anh ôm lấy cơ thể yếu ớt của cô vì anh vẫn không thể tin rằng Sảng đã tỉnh dậy sau giấc ngủ,anh sợ rằng đó chỉ là một giấc mơ của anh không phải là thực tế
**
Cảm thấy như nhiều năm cô rời khỏi căn phòng của họ nhưng cảm giác của cô vẫn như cũ khi bước vào đó, Dương Dương chỉ mỉm cười nhìn vợ bước ra ban công và anh đi theo sau cô khi đặt chiếc túi lên giường, Sảng hít sâu không khí và cười thầm khi cảm thấy đôi tay anh vòng quanh eo cô, sự cảm động của anh, ôi chúa ơi cô nhớ anh rất nhiều.
"Cảm giác như em đã rời khỏi nơi này trong nhiều năm" cô phá vỡ sự im lặng khi cô dựa vào anh, Dương Dương siết chặt cái ôm khi anh đặt một nụ hôn lên vai cô.
"Ai đã yêu cầu em ngủ lâu như vậy?" Anh trả lời bằng giọng đùa, Trịnh Sảng thở ra thật sâu khi cô cố gắng nhớ lại tai nạn đó,sau khi tỉnh lại cô bất ngờ khi biết cái chết của Khả Vân, mặc dù cô cảm thấy có lỗi với chính mình, nhưng mọi thứ đã xảy ra đã được định sẵn bởi chúa.
"Dương Dương khi em còn bất tỉnh em đã mơ về anh"
"Em đã mơ về anh ?"
"Đúng vậy, trong giấc mơ đó em dường như có thể chạm vào anh, cảm nhận anh và cảm giác rất thật" Trịnh Sảng giải thích nhưng cô không nhớ gì cả.
"Ồ đó là lý do tại sao em không muốn thức dậy vì em có rất nhiều niềm vui với anh trong giấc mơ của em? " Anh nghịch ngợm khiến Trịnh Sảng bật cười khi nghe nó.
"Có lẽ chàng trai trong giấc mơ của em tốt hơn anh nhiều"
"Nhưng so sánh với chàng trai trong giấc mơ của em,anh nghĩ rằng anh thực sự là người tốt nhất khi nói về điều này" anh thì thầm vào tai cô, Trịnh Sảng nhắm mắt khi cô cảm thấy đôi môi ấm áp của anh lướt xuống cổ cô, một tay anh di chuyển về phía ngực cô khi tay kia nâng váy lên, Trịnh Sảng thở dốc khi cô cảm thấy lòng bàn tay của anh chạm nhẹ vào làn da mịn màng của cô.
"Anh có đúng không, ít nhất em có thể cảm nhận cảm giác của anh là thật" anh nói thêm, Trịnh Sảng thừa nhận rằng ngay cả trong lúc hôn mê cô cũng đang mơ về anh, thậm chí cô còn có những khoảnh khắc ngọt ngào với anh trong vùng đất mơ của mình.
"Đúng vậy" cô vô thức trả lời anh , Dương Dương nới lỏng cái ôm và nắm lấy tay cô khi anh dẫn cô vào trong phòng của họ,anh nhớ cô rất nhiều, Trịnh Sảng cũng đã cắn môi ngại ngùng khi họ đến gần giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro