Chương 19: Cách em yêu anh
Một tuần đã trôi qua kể từ sự kiện kỷ niệm của công ty nhưng công nhân Trung Quốc vẫn nói về lời thú nhận cảm động của Dương Dương đối với người vợ yêu dấu của mình, những câu chuyện buồn vui lẫn lộn của họ đột nhiên trở thành chủ đề nóng và hầu hết trong số họ đều cảm động trước cách anh cầu hôn Trịnh Sảng vào tối hôm đó. Dương Dương đã tuyên bố rằng lễ cưới của họ sẽ được tổ chức sớm vì họ đang chuẩn bị cho nó, theo dõi tin tức về cả hai vui vẻ như thế nào bây giờ, khiến Khả Vân điên cuồng đập chiếc điều khiển từ xa xuống sàn trước khi cô hét lên như thể cô bị chiếm giữ bởi tinh thần giận dữ.
Nắm lấy và ném bất cứ thứ gì ở gần cô, Khả Vân hoàn toàn mất trí và mất kiểm soát, hạnh phúc của họ làm cho cô bực bội đáng lẽ cô là người phải ở bên Dương Dương Dương chứ không phải con chó cái đó, tất cả những nỗ lực của cô trong năm năm nay là vô ích và cô đã không nhận được Dương Dương cho đến cùng, mảnh kính vỡ nằm rải rác trên sàn nhà khi cô bắt đầu ném lọ hoa và tiếng ồn từ phòng cô khiến người giúp việc phải nhìn vào trong đó.
"Cút ra" hét lên điên cuồng khi cô ném chiếc bình vào người giúp việc, tiếng kính vỡ vang lên một lần nữa khi người giúp việc trốn thoát, và cô vội vã rời khỏi phòng trong sợ hãi. Tâm trí của Khả Vân không được hoạt động bình thường vì sự tức giận và lòng thù hận đã được kiểm soát ngay bây giờ cô sốt ruột bấm số của ai đó.
"Xin chào,tiến hành kế hoạch của chúng ta, tôi muốn cô ta chết ngày hôm nay" ngay sau đó người đàn ông trả lời cuộc gọi, Khả Vân ra lệnh trong tức giận, ngày mà Trịnh Sảng rời khỏi Dương Dương cuối cùng cũng đã đến và cô là người sẽ làm cho nó xảy ra.
**
Bên ngoài phòng thay đồ Dương Dương liếc nhìn tấm rèm cửa khi anh đợi đi ra với váy cưới, hai mươi phút đã trôi qua nhưng đối với anh nó đã được nhiều năm, thử váy cưới thực sự tốn rất nhiều thời gian nhưng anh sẵn sàng chờ đợi chỉ để thấy thiên thần bảo bối của anh sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp nhất Trung Quốc trong ngày cưới của họ.
"Bảo bối,em đã thay đổi xong chưa?" Thật không may sự kiên nhẫn của anh gần như vượt quá giới hạn, vì sự phấn khích đã vượt qua nó ngay bây giờ.
"Chỉ cần chờ thêm một chút nữa,em gần như đã sắp xong rồi" nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô trả lời anh,anh cười rạng rỡ với sự lo lắng chiếm giữ từng thớ thịt của anh. Mặc dù họ đã kết hôn được nhiều tháng nhưng đây là lần đầu tiên họ ghé thăm cửa hàng này, trong khi chờ Trịnh Sảng, các bạn của anh đã đến đó và họ cười khúc khích khi thấy anh bồn chồn vào lúc đó.
"Này Dương Dương, chúc mừng cuộc hôn nhân của cậu" Thiếu Tường đến gần anh khi anh chân thành chúc mừng người bạn thân nhất đã dang rộng vòng tay ôm anh, mặc dù Dương Dương đã giữ người chồng tẻ nhạt trong nhiều tháng nhưng tất cả mọi người đều đối xử với anh như một người độc thân sắp kết hôn bằng những lời chúc mừng, thật ra họ ở đây là vì Dương Dương và Trịnh Sảng đã mời họ ăn trưa sau đó.
"Trịnh Sảng,em đã xong chưa? Hãy nhanh lên em yêu" Trương Phong hét lên từ bên ngoài khi anh chạy trốn khỏi Dương Duóng khi anh cố gắng đánh anh , phần còn lại đã lấp đầy thời gian rảnh của họ bằng cách nhìn vào cuốn tạp chí trên bàn.
"Xin chào, mọi người đã ở đây, mình gần như xong rồi" giọng nói cô vang vọng từ bên trong và Dương Dương thở dài khi cô đưa ra câu trả lời tương tự như vậy với họ sau một vài giây chờ đợi của anh kết thúc khi một vài người thay đồ bước ra và sẵn sàng kéo tấm rèm, tay anh tự động siết chặt trong lo lắng và phấn khích khi anh biết rằng cô dâu của mình đang đứng ở đằng sau đó và hình ảnh của cô được tiết lộ,anh đóng băng, không chỉ Yonghwa mà các thành viên còn lại cũng bị choáng với vẻ đẹp của Trịnh Sảng khi nhìn thấy cô trong chiếc váy trắng đó.
"Trong em như thế nào? Chiếc váy này có hợp với em không?" Trịnh Sảng rụt rè hỏi với đôi má đỏ ửng, đặt biệt là khi Dương Dương đến gần cô mà không chớp mắt,anh không nói nên lời, chỉ cần nhìn cô trái tim anh như muốn vỡ tung vì nhịp đập mạnh mẽ và anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh chạm vào cô ngay bây giờ có lẽ anh sẽ chết với nụ cười lớn trên khuôn mặt.
"Wah, cậu thật sự rất đẹp, giống như một nữ thần" Hàn Văn trả lời thay cho Dương Dương vì anh biết lưỡi của bạn mình đã cứng lại để nói bất cứ điều gì ngay bây giờ, những người khác gật đầu đồng ý.
"Em thật là xinh đẹp" Dương Dương cuối cùng cũng nói và Trịnh Sảng xoay tròn cho đến khi đôi môi cong lên thành một nụ cười lớn, thật may mắn làm sao khi anh thích cô; xinh đẹp tốt bụng và điều quan trọng nhất là cô thật lòng yêu anh.
"Em thích chiếc váy này" cô nhìn mình trong gương và sau đó cô thấy Dương Dương đứng đằng sau cô, lòng bàn tay của anh xoa xoa bờ vai trần của cô khi mắt anh nhìn hình ảnh phản chiếu của cô trong gương, trong tâm trí anh,anh đã tưởng tượng lễ cưới thật sự của họ và cô cũng vậy.
"Cô dâu chú rể xin vui lòng nhìn vào đây, mình muốn chụp ảnh của các cậu!" Thiên Phúc yêu cầu một số tư thế đẹp mà niềm hạnh phúc tỏa ra từ khuôn mặt của họ khiến bạn bè mỉm cười trong ghen tị.
"Thật là may mắn, mình cũng muốn kết hôn" khi nghe giọng nói ghen tị của Thiếu Tường tất cả đều bật cười.
"Sảng cậu có muốn thử một chiếc váy khác không?"
"Mình cũng muốn nhưng tất cả mọi người đều ở đây, sẽ không tốt nếu thử một chiếc váy khác vi mọi người chờ đợi chúng ta" anh gật đầu với cô nhưng các thành viên còn lại đều yêu cầu cô thử lại lần nữa, Trịnh Sảng do dự lúc đầu nhưng mọi người cứ khăng khăng đòi cô thử một chiếc váy cưới khác. Khoảnh một giờ trôi qua cuối cùng cô cũng tìm được một chiếc váy đúng sở thích của mình,khi cô đang thay trang phục thì cô bất ngờ nhận được một cuộc gọi khẩn cấp từ Trương Kiệt.
"Xin chào"
"Sảng mình xin lỗi vì hôm nay đã làm phiền cậu nhưng chúng ta có một cuộc họp khẩn cấp cần tham dự, khách hàng gọi cho mình và họ nói rằng muốn gặp chúng ta ngày hôm nay" Trương Kiệt giải thích lý do cuộc gọi của anh điều này khiến Trịnh Sảng nghi ngờ trong vài giây để trả lời anh,cô nên làm gì bây giờ? Dương Dương và bạn bè đang đợi ở bên ngoài nhưng cô cũng không thể nói không với Trương Kiệt.
"Được rồi mình sẽ đến sau, bây giờ cậu ở đâu" với lấy túi xách cô bước ra khỏi phòng thay đồ một cách vội vàng.
"Mình vẫn đang ở công ty, cậu có thể đến đây được không? Xe của mình đột nhiên không thể khởi động được" Trịnh Sảng đồng ý và tiếp cận Dương Dương sau khi cô kết thúc cuộc gọi, vì đó là một việc khẩn cấp cô cần phải hủy bỏ buổi ăn trưa với mọi người.
"Dương,em có vài điều muốn nói,em không thể làm nó cho ngày hôm nay, một cái gì đó khẩn cấp đã xuất hiện vì vậy em cần phải rời đi trước" cô nói trong sự hối hận, các thành viên khác đã thở dài nhưng họ cũng không thể ngăn cô ở lại, đó phải là một vấn đề quan trọng khi cô cần phải hủy bỏ kế hoạch của họ.
"Ồ vậy à, hãy để anh đưa em đến đó" Dương Dương đã lên kế hoạch đi cùng cô nhưng cô đã nhanh chóng từ chối lời đề nghị của anh.
"Không, chỉ cần tiến hành với kế hoạch mọi người đã đợi chúng ta nhưng vì em không thể làm được nên ít nhất anh nên đi cùng với mọi người" cô nhìn các thành viên khác trong sự hối hận và cô nhìn vào khuôn mặt thất vọng của Dương Dương,cô cảm thấy tiếc khi không được ăn cùng mọi người và cô không muốn anh hủy bỏ vì cô.
"Sau đó hãy lái xe của anh" anh thở dài nặng nề cuối cùng anh cũng đã đồng ý để cô đi một mình.
"Em thực sự xin lỗi nhưng em hứa nó sẽ được thực hiện vào lần tới" Trịnh Sảng đã hứa điều đó khiến các thành viên mỉm cười vì họ không muốn cô cảm thấy tiếc về điều này,sau khi tạm biệt họ Dương Dương dắt cô đi về phía chiếc xe với những ngón tay đan xen thật chặt,anh không biết tại sao anh lại cảm thấy nặng nề khi tiễn cô đi.
"Hôm nay em thực sự xin lỗi" vuốt ve má anh khi cô cố gắng an ủi anh, Dương Dương lại thở dài trước khi anh đưa tay nắm chặt đôi bàn tay mềm mại của cô.
"Sẽ không có gì vui nếu em không có bên cạnh anh" Anh bĩu môi như một đứa trẻ hờn dỗi khiến cô mỉm cười yếu ớt và khẽ mím môi bằng một nụ hôn.
"Em hứa với anh rằng em sẽ làm điều đó vào lần tới, chúng ta có rất nhiều thời gian để ở bên nhau phải không?" Cố gắng làm anh vui lên Trịnh Sảng tinh nghịch véo má anh nhưng nỗ lực của cô là vô ích. Anh không thể giải thích với chính mình tại sao anh lại đột nhiên rất khó chịu với câu nói của cô vừa nãy, nhìn chằm chằm vào mặt cô rồi anh hôn cô như thể đây là lần cuối cùng anh có thể làm thế với cô.
"Dương dừng lại đi,mọi người đang nhìn chúng ta" Trịnh Sảng đã nhanh chóng phá vỡ nụ hôn và liếc nhìn xung quanh khi họ đang ở trong khu vực đỗ xe, anh im lặng với đôi mắt vẫn dán lên khuôn mặt cô và tay anh ôm chặt lấy nó.
"Bây giờ em phải đi" cô mím môi lần cuối trước khi vào xe, anh nhìn vào khuôn mặt tươi cười của cô mà không chớp mắt, tại sao anh lại cảm thấy rất mỗi khoảnh khắc họ chia sẻ cho ngày hôm nay đó sẽ là khoảnh khắc cuối cùng của họ? Tại sao anh lại cảm thấy rằng một cái gì đó xấu sẽ xảy ra ngày hôm nay.?
**
Hôm nay là chủ nhật nhưng tại sao họ vẫn cần tham dự một cuộc họp vào cuối tuần? không có ai ở quanh khu vực công ty và sau khi đỗ xe, Trịnh Sảng đã lên kế hoạch để lấy tài liệu cho cuộc họp,khi cô chuẩn bị lên đường, từ chỗ của cô , cô có thể thấy Trương Kiệt đi ra khỏi tòa nhà của công ty với những tài liệu trong tay anh. Nhìn Trịnh Sảng đã ở đây anh tăng tốc độ để tiếp cận cô. Đột nhiên một chiếc ô tô màu đen từ một hướng với tốc độ cao tiếp cận cô và hai người đàn ông đeo mặt nạ che giấu danh tính đã nhảy ra và bắt Trịnh Sảng.
"Anh là ai? Buông tôi ra?!" Cô hốt hoảng khi họ kéo cô vào xe, Trương Kiệt cũng chạy như một kẻ điên để cứu cô.
"Sảng" chạy như một anh hùng,sau đó anh đã bắt được một trong những người đàn ông đó nhưng thật không may kỷ năng chiến đấu bằng không của anh đã khiến anh nhận được một cú đấm vào mặt, rơi xuống đất anh nhìn thấy Trịnh Sảng đã khập khiễng trong xe vì cô đã ngất đi vì thuốc mê.
"Không, không được bắt cô ấy đi" Trương Kiệt nắm lấy chân anh ta để ngăn chặn anh ta trốn thoát nhưng anh lại bị đã vào cùng một chỗ điều này khiến đầu anh quay cuồng vì chóng mặt,ho ra máu trước khi anh bò yếu ớt để thực hiện một nỗ lực khác để bắt họ, người đàn ông đó đã đá vào bụng anh trước khi họ đưa Trịnh Sảng rời khỏi đó.
**
Những thức ăn trước mặt Dương Dương vẫn còn nguyên và anh chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ với một tay chống cằm, các thành viên khác đang điên cuồng lắp đầy dạ dày trống rỗng của họ nhưng Dương Dương đã mất cảm giác ngon miệng mặc dù lúc này bụng anh réo lên vì đói, kể từ khi Sảng rời khỏi cửa hàng anh không biết tại sao mình lại cảm thấy lo lắng và khó chịu như vậy,mọi thứ sẽ ổn thôi phải không?.
"Dương tại sao cậu lại không ăn?" Bán San hỏi anh với miệng đầy thức ăn và Hàn Văn chỉ mỉm cười khi nghe thấy tiếng thở dài thoát ra từ cổ họng của Dương Dương.
"Làm sao cậu ấy có thể ăn khi Sảng thân yêu của cậu ấy không ở đây?" Thiếu Tường trêu chọc để anh vui lên nhưng anh vẫn giữ nguyên biểu cảm đó, nghiêm túc mọi lúc.
"Các cậu mình không biết tại sao mình lại cảm thấy lo lắng về cô ấy như vậy?" Anh im lặng trong vài giây, cuối cùng anh cũng đã bày tỏ những gì trong tâm trí mình, Dương Dương không biết tại sao tim anh đột nhiên đập mạnh vì sợ hãi, bàn tay anh lại đổ mồ hôi nhiều và tại sao anh lại cảm thấy nguy hiểm đang đến gần mình,anh không thể giải thích tất cả điều này cho chính mình, đột nhiên điện thoại trên bàn reo lên và chính Trương Kiệt là người gọi anh.
"Xin chào!"
"Dương... Sảng... Sảng..." Khi giọng nói hoảng loạn của anh xuyên qua màng nhĩ,cơ thể Dương Dương đột nhiên đứng dậy.
"Chuyện gì vậy Trương Kiệt, Sảng đã xảy ra chuyện gì?" Anh lo lắng hỏi phản ứng của anh khiến các thành viên ngừng ăn thức ăn của họ.
"Cậu ấy đã bị bắt cóc" Dương Dương cảm thấy trái tim mình ngừng đập và thế giới xung quanh anh ngừng chuyển động ngay khi Trương Kiệt nói với anh về điều đó,anh có thể cảm nhận được điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra với Sảng khi cô rời khỏi cửa hàng,cứng người ở vị trí của mình, điện thoại trong tay cầm rơi xuống sàn.
"Dương chuyện gì xảy ra với Sảng?" Thiên Phúc bên cạnh anh lắc nhẹ cơ thể cứng đờ của anh và tất cả mọi người có thể cảm nhận được rằng Trịnh Sảng đang gặp nguy hiểm.
**
Đúng với sự cố bất ngờ Trương Kiệt yêu cầu khách hàng có cuộc họp vào lần tới, nhìn vào khuôn mặt sưng phồng của anh khi anh đang đợi Dương Dương trong xe,anh nhìn thấy bóng dáng vội vã bước ra từ chiếc xe Mercedes màu bạc dừng cách xe anh không xa. Đôi mắt anh lang thang khắp nơi để tìm Trương Kiệt và cuối cùng anh cũng nhìn thấy cậu.
"Dương Dương" Trương Kiệt hét lên và nhăn mặt đau đớn khi hành động của anh hơi xé góc trên miệng bị thương, chạy về phía anh Dương Dương ngạc nhiên khi thấy tình trạng của anh có những vết bầm tím và máu khô trên khuôn mặt.
"Trương Kiệt chính xác là chuyện gì đã xảy ra?" Trước khi anh có thể kể câu chuyện đầy đủ cho Dương Dương và các thành viên của mình, Dương Dương đã nhận được một cuộc gọi từ số không xác định, những người còn lại tập trung xung quanh anh ngay khi anh nhận cuộc gọi và anh sốc đến chết khi nghe giọng nói của Sảng lầm bầm trong sợ hãi qua điện thoại.
"Sảng,em đang ở đâu?" Anh biết đó là vợ anh, hỏi trong hoản loạn khi biết đó là cuộc gọi từ một kẻ bắt cóc, đôi mắt anh mở to ngạc nhiên khi một giọng nói quen thuộc chào đón anh.
"Dương Dương xin chào!"
"Khả Vân?" Khi Dương Dương đã đoán chính xác tên cô,cô đã cười điên dại và điều đó khiến anh càng điên hơn, những người khác cũng rất ngạc nhiên khi Dương Dương gọi tên cô.
"Hãy đừng lo lắng Dương Dương của em , vợ anh vẫn an toàn với em ngay bây giờ!"
"Cô điên thật rồi,cô đang làm gì với cô ấy? Sảng đâu rồi? Tôi thề tôi sẽ giết cô nếu như cô giám chạm vào cô ấy!" Dương Dương cảnh báo cô khi anh biết rằng Khả Vân có khả năng làm tổn thương Sảng hơn là đẩy cô xuống bể bơi,cô là một người điên rồ.
"Nếu anh muốn gặp người vợ yêu dấu của mình thì hãy đi đến đây một mình,đừng gọi cảnh sát nếu không anh sẽ không gặp cô ấy mãi mãi" cô đe doạ anh bằng giọng nghiêm túc, Khả Vân kết thúc cuộc gọi sau khi nói với anh về điểm đến mà anh cần phải đi sau đó.
"Chúa ơi người phụ nữ điên rồ đó đang cố làm gì bây giờ? Mình không thể tin rằng cô ta có thể làm điều này với cậu" Bán San nhổ nước bọt.
"Dương hiện tại cậu ấy đang ở đâu?" Trương Kiệt hoảng hốt hỏi và anh cảm thấy vô dụng khi anh không thể bảo vệ và cứu cô khỏi nguy hiểm vừa nãy.
"Cô ta yêu cầu mình đi một mình và không gọi cảnh sát" anh nói với họ và chạy ra xe nhưng Thiếu Tường ngay lập tức chặn đường anh lại,anh không thể đến đó một mình vì đó chỉ là một cái bẫy.
"Cậu có thể đi một mình, nhưng mình có một ý tưởng!" Dương Dương ngạc nhiên trước những lời nói của Thiếu Tường.
"Trương Phong và Hàn Văn theo mình để cứu Sảng, phần còn lại ở đây và báo cáo vấn đề này với cảnh sát, mình sẽ bật GPS của mình để các cậu có thể theo dõi vị trí của chúng ta" anh đã ra lệnh cho họ.
"Tuy nhiên nhưng Thiếu Tường..!"
"Dương đó là một cái bẫy, cậu không thể cứu cô ấy một mình và hãy lắng nghe tớ" Dương Dương người không thể nghĩ gì lúc này đã nghe theo quyết định của Thiếu Tường.
***
Dương Dương lái xe của Thiếu Tường đến nhà kho bỏ hoang và thấy hai người đang canh gác ở ngoài tòa nhà, như Thiếu Tường dự đoán, Khả Vân phải ra lệnh cho bọn họ bảo vệ nơi này và các thành viên đã xuống xe trước khi anh đến đây,ẩn mình sau bụi rậm khi họ theo dõi cấu trúc tòa nhà, Thiếu Tường đã bắt đầu thực hiện kế hoạch tấn công người của Khả Vân sau đó.
Dương Dương xuống xe và những người đó tiếp cận anh, kiểm tra toàn bộ cơ thể anh trước khi anh vào nhà kho, bên trong trời tối và gần như anh không thể thấy gì , chỉ cảm thấy ai đó chĩa súng sau lưng anh ngay khi anh bước vào, Dương Dương đã làm như anh ta ra lệnh và đi về hướng mà anh có thể thấy khoảnh bảy người đang ở đó và họ đang đợi anh đến.
"Sảng" mắt anh sau đó nhìn thấy Seohyun trên ghế nơi tay và chân cô bị trói bằng dây thừng và họ che miệng cô bằng băng dính,anh muốn đến chỗ cô nhưng người đàn ông đó đã chĩa súng vào lưng anh, khiến anh ngay lập tức đóng băng một lần nữa ở vị trí của mình, Dương Dương nhìn thấy đôi mắt ướt của cô và nó nói với anh rằng anh không nên đến đây.
"Ồ Dương Dương, cuối cùng anh cũng đã đến đây" Khả Vân bước ra từ một hướng với cười quỷ quái dán trên đôi môi đỏ của cô, Dương Dương cảm thấy muốn giết cô ngay bây giờ khi cô làm điều này với họ.
"Cô muốn gì ở tôi" anh hét lên giận dữ nhưng Khả Vân chỉ cười anh như thể anh không biết câu trả lời, nếu Dương Dương chấp nhận tình yêu của cô tất cả những điều điên rồ này sẽ không bao giờ xảy ra.
"Em muốn anh" cô nghe có vẻ giống một người phụ nữ điên ngay bây giờ.
"Cô điên à?"
"Vâng em phát điên lên vì anh! Nếu cô ta không xuất hiện trở lại, bây giờ anh là của em"Khả Vân hét lên trong giận dữ và nhìn Trịnh Sảng trong sự căm ghét,cô cảm thấy thỏa mãn khi nhìn vào tình trạng của Trịnh Sảng ngay bây giờ vì cuộc sống của cô ta nằm trong tay cô và cô rất chắc chắn rằng Dương Dương sẽ làm bất cứ điều gì để cứu cô.
"Vớ vẩn, nói cho tôi biết chính xác cô muốn gì từ tôi" Anh bắt đầu mất kiên nhẫn vì hành động điên rồ của cô gần như khiến anh phát điên, nhếch mép trước câu hỏi của anh, Khả Vân biết rằng anh sẽ đồng ý với cô bất cứ điều gì trong tình huống này.
"Ly hôn cô ta và cưới em, đó là tất cả những gì em muốn"Khả Vân lấy tờ giấy ly hôn để Dương Dương ký và sau đó là tờ giấy đăng ký kết hôn.
"Không tôi sẽ không làm điều đó!" Anh từ chối ý tưởng điên rồ của cô.
"Đó tùy thuộc vào anh, hãy nhớ rằng cuộc sống của Trịnh Sảng trong tay em" Dương Dương nhìn Trịnh Sảng lắc đầu khi cô nói anh đừng thực hiện mong ước của Khả Vân, nhìn khuôn mặt nghi ngờ ,Khả Vân đặt tờ giấy trước mặt anh khi cô không thể chờ đợi lâu hơn nữa.
"Không đừng ký tên" mặc dù miệng cô bị che kín hoàn toàn nhưng đôi mắt cô có thể tương tác với anh.
"Bảo Bối, bất cứ điều gì anh làm chỉ cần nhớ rằng anh đã làm điều đó bởi vì anh yêu em" anh nhìn sâu vào mắt cô và cố gắng lấy sức mạnh của mình để đối mặt với tất cả điều này.
"Được rồi tôi đồng ý nhưng cô phải để cô ấy đi đầu tiên" anh nhìn Khả Vân với khuôn mặt nghiêm trọng.
"Đăng ký đầu tiên!"
"Tôi nói cô ấy đi đầu tiên" anh hét lên khi cuối cùng anh mất kiên nhẫn, Khả Vân nhìn anh nghi ngờ nhưng cuối cùng cô cũng ra lệnh cho người của mình thả Trịnh Sảng đi trước,họ chỉ cắt sợi trói chân của cô nhưng tay vẫn bị trói và miệng vẫn bị băng dính, hít sâu khi bàn tay run rẩy của anh chạm vào cây bút trên bàn.
Khả Vân mỉm cười rộng rãi khi cuối cùng anh cũng là của cô, nhưng đột nhiên Trương Phong,Thiếu Tường và Thiên Phúc xuất hiện từ hư không và tấn công vào người cô,khi tình hình trở nên hỗn loạn, Dương Dương đã nắm lấy cơ hội này bằng cách xoay quanh cơ thể mình và đá vào bụng người đàn ông phía sau, khẩu súng rơi khỏi tay anh và Dương Dương tiếp tục đấm vào mặt anh ta để đánh bại anh, Khả Vân bắt đầu trở nên hoãng loạn vì cô không thể ngờ chuyện này sẽ xảy ra.
Những người đàn ông canh Trịnh Sảng vừa nãy đột nhiên đẩy cô sang một bên và khiến cô ngã xuống sàn, Trương Phong cầm một cây gỗ trong tay và đánh những người đó bằng nó, Thiếu Tường và Thiên Phúc có kỷ năng chiến đấu tốt và họ đã đánh bại đối thủ của họ một cách dễ dàng, Trịnh Sảng nhân cơ hội này để trốn thoát và đấu tranh để giải thoát bản thân khỏi bị trói buộc bằng dây thừng. Trong khi đó Dương Dương phải đối mặt với một vấn đề lớn vì đối thủ của anh quá mạnh để đánh bại.
"Hãy dừng lại" Khả Vân hét lên khi người đàn ông đó tiếp tục đánh vào mặt Dương Dương, đây không phải là những gì cô muốn. Cô chỉ muốn làm tổn thương Trịnh Sảng chứ không phải là anh, người đàn ông đó phớt lờ giọng nói của cô và tiếp tục đá vào bụng Dương Dương khiến anh rên rỉ vì đau đớn khi anh ngã xuống đất, Khả Vân nhìn thấy khẩu súng trên sàn nhà và ngay lập tức lấy nó khi cô định bắn người đàn ông đó, Trịnh Sảng người đã tự giải thoát mình trước khi gỡ cuộn băng che miệng, khóc khi nhìn thấy tình trạng tồi tệ của Dương Dương.
Người đàn ông đó thấy Khả Vân lấy khẩu súng,anh ngay lập tức chạy đến lấy khẩu súng ra khỏi tay cô. Không còn nghi ngờ gì nữa,anh ta chĩa súng về phía Dương Dương trước khi hai tiếng nổ vang vọng trong không gian rộng lớn, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Dương Dương ngạc nhiên khi thấy cơ thể khập khiễng của cô rơi vào người anh.
"Sảng" Anh hét lên khi anh nhanh chóng ôm lấy cơ thể yếu ớt của cô, khóc thành tiếng,anh không biết chuyện gì đã xảy ra tiếp theo nhưng anh nghe thấy hai tiếng nổ súng sau đó, Khả Vân và người đàn ông đó đã bị cảnh sát bắn và những người cảnh sát còn lại bước vào nhà kho để xem chuyện gì đã xảy ra.
"Sảng, người yêu dấu của anh"Dương Dương đã khóc khi anh vỗ nhẹ vào má cô nhưng cô không đưa ra bất kỳ phản ứng nào. Bán San và Hàn Văn rất ngạc nhiên khi thấy cơ thể Trịnh Sảng trong vòng tay của Dương Dương, đặt biệt là máu chảy ra từ vùng bị thương và nhuộm chiếc váy trắng của cô.
"Sảng làm ơn hãy thức dậy,đừng rời xa anh" Dương Dương ôm chặt lấy cô khi cô vẫn đóng băng trong vòng tay của anh,anh không muốn cô rời xa anh lần nữa, hét lên trong lòng anh vùi mặt vào cái cổ lạnh lùng của cô, trời lạnh lạnh đến nỗi Dương Dương sợ cô sẽ không mở mắt lần nữa, Trịnh Sảng đã hy sinh mạng sống của mình để cứu anh vì đó là cách cô bày tỏ tình yêu và sự tận tâm với người chồng yêu dấu của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro