Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Những cảm giác bên trong chúng ta

Trịnh Sảng nhâm nhi ly cà phê của mình khi cô đang ở nhà hàng gần đó với Trương Kiệt ngồi ở vị trí đối diện. Anh không rời mắt khỏi cô kiên nhẫn chờ đợi Trịnh Sảng giải thích với anh,tin tức về cuộc hôn nhân bí mật của cô mà anh chỉ phát hiện ra qua chồng của cô thật sự làm anh thất vọng. Họ đã làm bạn trong năm năm, nhưng cô vẫn giấu anh chuyện này, một tiếng thở dài nặng nề thoát ra từ cổ họng cô khi cô nhìn ra ngoài nhà hàng,sau đêm ở khách sạn Trịnh Sảng đã không gặp Dương Dương trong ba ngày vì anh trực tiếp bay đến Mỹ mà không trở về nhà.
"Sảng tại sao cậu lại che giấu vấn đề quan trọng như vậy với mình? Chúng ta là bạn phải không?" Trịnh Sảng cắn môi khi cô có thể cảm nhận được sự thất vọng thông qua giọng nói của anh, nhưng cô có một lý do mạnh mẽ để làm điều đó, cô không muốn Trương Kiệt phát hiện ra quá khứ mà cô đã cố gắng che giấu mọi người kể cả Dương Dương.
"Mình xin lỗi vì đã che giấu cuộc hôn nhân của mình đối với cậu Trương Kiệt. Nhưng mọi thứ không dễ dàng như cậu nghĩ,nó rất phức tạp đối với mình để giải thích ngay bây giờ,xin hãy hiểu cho mình" cô đã cầu xin với sự hiểu biết, nhưng cô không thể đơn giản tiết lộ mọi thứ khi điều đó khiến mọi người xung quanh bị tổn thương nhiều hơn.
"Nhưng cậu chưa bao giờ nhắc đến anh ấy cũng như Dương gia, đó là lý sao mình ngạc nhiên khi anh ấy giới thiệu anh ấy là chồng của cậu" Trương Kiệt vẫn háo hức muốn biết về quá khứ của cô trước khi cô chuyển đến Mỹ với tư cách sinh viên trao đổi năm năm trước, Trịnh Sảng biết rõ anh, và anh sẽ không ngừng hỏi liệu cô có nói với anh điều gì không?.
"Được rồi mình đã gặp chồng của mình 7 năm trước nhưng chúng tôi đã xa nhau 5 năm vì một số lý do, bây giờ cậu có hài lòng không? Làm ơn Trương Kiệt đừng hỏi mình về điều đó"anh cảm thấy tiếc khi cô có vẻ cáu kỉnh với hành động của anh vừa nãy.
"Không sao mình sẽ không ép buộc cậu, nhưng mẹ cậu có biết về điều này không?" Tiếng thở dài thoát ra khỏi cổ họng anh sau khi anh thấy cô lắc đầu, nhưng anh cố gắng hiểu rằng cô phải có một lý do mạnh mẻ để làm điều đó.
"Không vì vậy cậu có thể giữ bí mật mình sẽ nói khi đã đến lúc" cô nhìn anh với ánh mắt van nài, tại sao cô lại che giấu cuộc hôn nhân này với mọi người? Có phải cô ấy thực sự đã bị ép buộc vào cuộc hôn nhân này? Trương Kiệt không muốn đưa ra bất kỳ lý luận nào mà không biết gì về nó.
"Mình hiểu rồi"
"Cảm ơn Trương Kiệt" cô nói nhẹ nhõm, làm thế nào cô có thể nói với anh rằng cuộc hôn nhân của cô không dựa trên tình yêu? Đó là thứ cô cần phải trả cho tội lỗi mà cô đã phạm phải với chồng,cô hoàn toàn không thể nói với anh điều đó.
**
Ông Dương khoanh tay khi mắt ông dán vào người trợ lý Ngô đã ở đây để thông báo kết quả thu được từ cuộc điều tra được thực hiện trong vài tuần qua. Mặc dù kết quả không thể giải quyết được tất cả mọi thứ cùng một lúc nhưng ít nhất nó có thể tiết lộ bí mật từng chút một.
"Bà Tử Hồng đã không nói dối về việc Trịnh Sảng đã nhận được tiền từ bà, tôi đã kiểm tra tài khoản của cô ấy và vẫn còn một số tiền lớn trong tài khoản của cô ấy và hơn nữa tôi mới phát hiện ra rằng cô ấy đã được chuyển đến đại học Harvard dưới dạng trao đổi sinh viên" tuyên bố cuối cùng đã làm ông Dương ngạc nhiên và cơ thể ông tự động đứng thẳng lên.
"Chờ đã, đại học Harvard ở Mỹ? Cậu chắc chứ?" Ông đã yêu cầu xác nhận và ông Ngô gật đầu, năm năm trước ông thường hỏi các nhà chức trách về trường đại học mới của cô nhưng thông tin này là riêng tư và bí mật,do đó ông đã cố gắng tìm kiếm cô trong tất cả các trường đại học có thể ở Mỹ,Nhật Bản và Hàn Quốc, ông Dương vẫn nhớ rằng không có dữ liệu về Trịnh Sảng khi ông tìm kiếm cô trong trường đại học đó.
" Trợ lý Ngô cậu có còn nhớ chúng ta đã tìm cô ấy ở trường đại học đó không, nhưng họ nói cô ấy không ở đó?"
"Vâng thưa ngài,theo điều tra Trịnh Sảng và Trương Kiệt là một người thân tín và sau khi cả hai tốt nghiệp,cô đã theo Trương Kiệt  đến thành phố B và làm thư ký của cậu ấy"ông tiếp tục giải thích khiến ông Dương nghi ngờ hơn sau khi nghe nó.
"Trong giống như ai đó không muốn chúng ta tìm Tiểu Sảng vào thời điểm đó " ông Dương đoán và điều này có liên quan đến người mẹ quá cố của ông không? Sau khi im lặng một lúc ông Dương dường như đã biết ai đó có thể giúp ông giải quyết được vấn đề này.
"Trợ lý Ngô có thể giúp tôi tìm nơi Cậu Lý đang sống không? " Ông nhờ giúp đỡ,ông Lý đã nghỉ việc cách đây hai năm trước khi đứa con trai duy nhất của anh chết trong tai nạn xe hơi và biến mất khỏi Thành phố A sau thảm kịch đó.
"Ngài Lý, trợ lý cũ của bà Tử Hồng" ông hỏi để xác nhận và ông Dương gật đầu đáp lại, ông đặt hy vọng cho điều đó bởi vì
ông Lý có thể đang che giấu điều gì đó về tất cả bọn họ về Trịnh Sảng.
"Vâng thưa ngài, ngài có cần gì nữa không?"
"Không, và cảm ơn rất nhiều về sự chăm chỉ của cậu"ông đã cảm ơn trợ lý Ngô vì đã nỗ lực tìm kiếm thông tin mà ông cần để tiết lộ bí mật mà Trịnh Sảng đã từ chối cho họ biết.
*
Trịnh Sảng hơi ngạc nhiên khi cô bước vào phòng và thấy Dương Dương đang ngủ,anh ấy đã đến Mỹ mà không nói một lời nào và anh trở về cũng không có bất kỳ tin tức nào,ba ngày xa anh khiến cô nhớ anh nhưng cô không thể bày tỏ điều đó với anh, Dương Dương sẽ không chấp nhận điều đó! Nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của anh cô biết rằng anh đã phải cảm thấy vô cùng mệt mỏi ngay bây giờ, muốn anh được nghỉ ngơi thoải mái,cô bước nhẹ về phía phòng tắm sau khi lấy quần áo trong tủ, tắm cho mình sạch sẽ nhất có thể,sau đó Trịnh Sảng bước ra với trang phục đầy đủ, nhưng rồi cơ thể cô lập tức đóng băng ngay khoảnh khắc mắt cô chạm vào mắt anh, Dương Dương đã tỉnh dậy sau giấc ngủ.
"Đóng gói quần áo của cô ngay bây giờ chúng ta sẽ đi đến một nơi nào sau đó" anh ra khỏi giường và với lấy hành lý nhỏ bên trong tủ quần áo.
"Nhanh lên tôi sẽ đợi cô ở bên ngoài" anh đặt nó xuống giường, Dương Dương để lại cô một mình trong sự hoang mang, Trịnh Sảng nhận ra rằng anh đã mặc trang phục ngay cả khi anh vừa mới ngủ, có phải anh đã ngủ thiếp đi trong khi chờ cô trở về? Kiềm chế bản thân khỏi việc tưởng tượng nhiều hơn về nó cô nhanh chóng nghe lời anh và bỏ một ít hành lý vào hành lý,sau khi thay đổi thành trang phục thoải mái, cô ngay sau đó chuyển sang gương để kiểm tra ngoại hình trước khi bắt gặp một chiếc hộp nhỏ trên bàn.
"Đây là cái gì? Mình chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây!" Lúc đầu cô muốn bỏ qua nó nhưng sự tò mò đã thu hút cô nhìn vào bên trong đó, cô thở hỗn hển với đôi mắt tròn xoe sau khi nhìn thấy chiếc vòng cổ tuyệt đẹp bên trong, đó là một sợi dây chuyền vàng trắng với mặt dây chuyền hình trái tim màu tím nhạt tuyệt đẹp đã đánh cắp trái tim cô, nhưng rồi cô nhanh chóng đặt nó trở lại sau khi nhận ra rằng chiếc vòng cổ này thuộc về Dương Dương.
Nắm lấy hành lý của mình cô vội vã rời khỏi phòng vì cô sợ rằng Dương Dương sẽ nổi điên nếu cô khiến anh chờ quá lâu, bên ngoài ngôi nhà, Dương Dương đang dựa vào chiếc xe với hai tay khoanh trên ngực và đeo kính râm trên mặt, kính râm? Tại sao nên sử dụng kính râm vào ban đêm? Trịnh Sảng cười thầm và không nhận ra rằng anh đang nhìn cô từ trên xuống dưới đằng sau tấm kính đó, rồi anh đột nhiên bước về phía trước với tay gỡ kính râm ra khiến Trịnh Sảng có thể nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh như thế nào.
"Tại sao cô lại không đeo nó?" Giọng anh chắc nịch và khiến Trịnh Sảng hoang mang, đeo gì? Nhận thấy cô không biết những gì anh đang nói, Dương Dương bước vào nhà lấy thứ gì đó cho cô.
"Chính xác là anh ấy muốn đưa mình đi đến nơi nào?" Cô lẩm bẩm trong khi đôi mắt dán vào hành lý nhỏ cô đang cầm, vài phút sau anh trở lại với thứ gì đó trong khi tay nắm chặt và đứng trước mặt cô với khuôn mặt nghiêm túc. Rồi cơ thể cô lập tức đóng băng khi cánh tay anh ôm lấy cổ cô và cô có thể cảm thấy thứ gì đó treo quanh cổ mình, đó là sợi dây chuyền cô vừa thấy.
"Không được phép cởi nó ra khi không có sự cho phép của tôi" giọng anh nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền, Trịnh Sảng chỉ im lặng khi cô không biết phải nói gì ngay lúc này, tại sao anh lại tặng chiếc vòng cổ này cho cô? có phải anh cố tình mua nó cho cô? Trong khi cô gần như ở trong thế giới của riêng mình, sự kìm kẹp ấm áp trên ngón tay khiến cô thở dốc vì ngạc nhiên đặc biệt là anh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay của cô.
"Cũng như chiếc nhẫn này không được gỡ ra khi không có sự cho phép của tôi" Dương Dương nhắc nhở cô, vì cô đã không đeo nó khi họ ở khách sạn vài ngày trước. Nó làm anh rất khó chịu khi nhìn thấy ngón tay trống rỗng của cô và rồi anh đột nhiên thả tay cô ra và bước vào xe, Trịnh Sảng cảm thấy bối rối trước lời nói của anh nhưng cô không dám đòi hỏi sự giải thích.
Trên đường đi Dương Dương cứ liếc nhìn Trịnh Sảng đang nhìn ra ngoài cửa sổ,cô đang rất hòa mình vào thế giới của riêng mình và không nhận ra rằng mình đã bị theo dõi suốt thời gian qua, Dương Dương không thể phủ nhận rằng ba ngày không có cô bên cạnh, không có giọng nói cô chào đón anh,anh đã nhớ cô rất nhiều,ba ngày giống như ba năm với anh vậy. Và anh rất muốn ôm cô, hôn cô và muốn mình chôn trong cô, nhưng bên trong anh cấm anh làm như vậy, bầu không khí im lặng bên trong khiến đôi mắt cô trở nên nặng trĩu khi cô bắt đầu thấy buồn ngủ. Cô chậm chạp chìm vào giấc ngủ cùng với anh đi cùng cô trong giấc mơ không bao giờ trở thành hiện thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #face