Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Anh rể.

Vị Nam đọc xong cuốn sách trên tay, thì vào phòng ngủ của mình, bật máy làm việc. Cô đang yên tĩnh chỉnh sửa dự án quảng cáo cuối năm, thì có một tiếng hét thất thanh vang lên.
Vị Nam giật mình chạy ra ngoài, thì thấy em trai mình đang trố mắt nhìn thứ mà nó cho là vật thể lạ đứng trong bếp.
Lê Vân, 20 tuổi, lần đầu trong đời nó thấy trai lạ trong nhà chị gái mình.
- Chị... Chị... Chị...????
- Vị Nam??? - Lê An bàng hoàng quay ra nhìn cô, tay run run chỉ vào mặt thằng oắt con mặt búng ra sữa kia. - Em... Em.. Em lừa... anh???
Vị Nam thở dài.
- Ngồi xuống đi. - Nói rồi, cô tự mình ngồi xuống sofa, để hai tên kia vừa tự suy diễn, vừa lườm nhau cháy mặt, gầm gừ ngồi xuống.
- Chỗ này của tôi. Né ra cái thứ mặt hoa da phấn này. - Lê Vân hất hàm, tranh chỗ cạnh Vị Nam với Lê An.
Nhưng Lê An cũng đanh đá không kém, giành giật với thằng nhõi kia.
- Hừ hừ, trẻ thế đã làm ba cái trò mèo mả gà đồng! Xem anh đây xử lý mày thế nào.
Vị Nam day day thái dương, trực tiếp nắm đầu hai tên nhóc kia, bắt ngồi xuống ghế đối diện.
- Chị....!
- Vị Nam!
Cả hai đều bất mãn nhìn cô, rồi không hẹn mà quay sang lườm đối phương.
Vị Nam nhìn hai thằng trẻ ranh này gầm gừ giơ nanh với nhau, liền không biết nên khóc hay nên cười nữa.
- Lê An. Đây là em trai em, nó tên Vân. - Cô bắt đầu giới thiệu, tránh cho hai người lao vào đấm nhau. - Vân, đây là ...
- Anh rể mày. - Lê An kiêu ngạo nhìn thằng bé tên Vân kia, mặt gần như song song với trần nhà.
- Cũng không hẳn. Nhưng em đến đây có việc gì? - Vị Nam hắng giọng, sửa lại lời của Lê An, hỏi em mình.
- Tháng trước em để quên ít sách bên này, nên sang lấy. - Lê Vân cười cười đáp lại chị mình, không quên liếc xéo hắn.
- Ừ, vậy có ở lại đây không?
- Không, em lấy rồi về, mai em phải học rồi.
- Ừm, vậy để lát chị đưa em về.
- Dạ~
Lê Vân vui vẻ đi vào phòng bình thường hắn ngủ lại, đem sách bỏ vào balo. Vị Nam đem đến cho hắn mấy quyển tiểu thuyết hắn thích, khỏi phải nói, thằng bé vui ra mặt.
Lê An cũng gói cho hắn khá nhiều đồ ăn, từ thịt, rau, quả,... đến đồ ăn vặt, tuy là trông mặt hắn không cam tâm cho lắm.
- Chị.
- Hửm?
- Nếu thằng già này bắt nạt chị, bảo em, em có đệ!
Lê An: ...
Vị Nam: ...
Chị mày hơn cái thằng già kia 2 tuổi đấy, ý gì vậy?
- Rồi rồi, để chị dẫn mày về. Anh ở nhà. - Lê An định đi theo cô, nhưng bị quát nên tủi thân ở lại.
Trên đường về, Vị Nam hỏi em trai mấy chuyện học hành, mới biết gần đây hắn khá may mắn, mọi chuyện thuận lợi hơn nhiều.
- Chị, em sắp thi cuối kì rồi, thi xong rảnh rỗi em sẽ về với bố mẹ mấy hôm. Chị có về không?
- Chị cuối năm hơi bận, để Tết vậy.
- Vâng.
- Có chuyện gì cứ nhắn cho chị. Đừng để ý.
- Em... Em sợ chị bận...
Vị Nam vừa lái xe, vừa xoa đầu hắn.
- Dù gì em cũng là em chị. Chị chưa bận đến mức không thể trả lời tin nhắn của em đâu.
Lê Vân nghe vậy, liền mỉm cười. Chị vẫn thương hắn nhất.
- Mà, cái anh đó là sao vậy?
- Ờm... em đừng nói cho bố mẹ nhé...
Lê Vân gật gật đầu, ngầm đồng ý.
- Bọn chị... đăng kí kết hôn rồi...
Lê Vân: ....
- Chị... Thật ư?
- Ừ. Nhưng mà, chắc 1 2 năm nữa là ký giấy ly hôn thôi, chị không muốn công khai.
Lê Vân khó hiểu nhìn chị hắn. Tuy rằng chị ấy bình thường hay nghĩ mấy thứ điên rồ lắm, nhưng mà...
- Là do chị ép người ta. Chưa gì đã đem gạo nấu thành cơm. Nhưng chị đoán 1 2 năm nữa sẽ chán thôi. Đến lúc đó ra tòa là xong.
- Cái anh đó... cũng xui. - Lê Vân thở dài nhìn chị hắn. Phụ nữ, quá mạnh mẽ, quá độc lập cũng không tốt. Nhìn chị hắn mà xem, giống như con nhím, xù lông với tất cả mọi thứ quanh mình, không muốn ai chạm vào, kiêu ngạo vô cùng nhưng cũng tự ti vô cùng.
Vị Nam chỉ biết cười khổ.
Dù sao, cũng là lỗi của cô, đã úp sọt hắn trước. Cô chỉ có thể chịu trách nhiệm với hắn đến khi hắn chán ghét mình.
Vốn dĩ, Vị Nam đã gạt ý định cùng ai đó đi đến hết cuộc đời từ lâu rồi.
- Ừ, đừng nói với bố mẹ, nhé.
- Em biết mà. - Lê Vân khệ nệ ôm đống đồ xuống xe, vẫy vẫy tay chào cô, rồi về phòng của mình.
Vị Nam trở về nhà thì đã hơn 10 giờ. Dạo gần đây, cô cảm giác bản thân hay bị một ánh mắt theo dõi. Chậc, thật khó chịu.
--------
Tại tầng cao nhất của tòa biệt phủ khu đô thị hạng sang trong Sài Gòn, một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi đang nhàn nhã nằm thư giãn trên giường.
Hắn nằm trên chiếc giường đệm trắng muốt, mềm mại vô cùng, giường được làm từ gỗ nguyên thân dát vàng cùng đá quý, thể hiện sự giàu có vô tận của chủ nhân.
Một mỹ nữ đang ngồi cạnh hắn, rót rượu cho hắn, một mỹ nữ khác thì lột vỏ nho, đưa đến miệng cho hăn.
Trước mặt hắn là bể bơi rộng lớn, cùng vài chân dài xinh đẹp, bộ dáng mê người đang đùa giỡn với nhau, ánh mắt quyến rũ không ngừng liếc đến hắn.
Bình thường, các cô chỉ cặp với mấy đại gia già khụ, chứ chưa gặp qua người nào, vừa trẻ, vừa lực lưỡng như hắn.
Tên hắn, là Võ Minh Khôi, con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Q.L, tập đoàn nổi tiếng và lâu đời, bám rễ ở đất nước này cũng vài thập kỷ rồi, G.A so với Q.L, chẳng qua cũng chỉ là hạng tôm tép, vài thành viên trong dòng họ còn là chính trị viên cấp cao, nên vị thế của tập đoàn luôn vững vàng như cũ, khó có thể bị đánh đổ.
Minh Khôi lười biếng cầm điện thoại, gọi cho vài người anh em của hắn.
- Khôi, sao đấy?
- Có gái, đến.
- Ok.
Hắn tắt điện thoại, rồi híp mắt nhìn mấy em gái xinh đẹp trước mắt. Toàn hoa khôi á hậu, người mẫu, ca sĩ,... đủ cả.
Một đêm nay có lẽ bay đi cả vài trăm đến cả tỷ rồi. Hắn phải chơi cho đã chứ nhỉ.
- Nào, mấy bé. Lại đây. - Hắn chống tay, gọi mấy người đẹp lại. Các nàng vâng dạ, rồi ngoan ngoãn vây quanh hắn.
- Ai cởi đồ nhanh nhất anh thưởng nha ~ - Minh Khôi cười, nháy mắt nhìn dàn người đẹp quanh mình.
Lập tức, các nàng nhanh chóng cởi bộ bikini đang mặc, trần trụi phơi bày cơ thể trước mặt hắn, còn lắc lắc những cặp vú căng mọng, dâm đãng mời gọi hắn.
A, sức người có hạn. Hắn chọn một cô gái trắng nõn gần hắn, kéo eo cô lại gần mình, vỗ chan chát lên mông cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, rồi cuốn nút lấy môi lưỡi cô gái nhỏ.
- Ưm ~
- Bé con, cởi cũng nhanh ghê. - Hắn thỏa mãn liếm liếm cánh môi. - Thưởng em con c** của anh này.
- Ah ~ được ạ? Cảm ơn anh nhiều ~ - Mặt cô gái có chút phiếm hồng, e thẹn, nhưng đôi tay đã nhanh chóng tụt quần hắn xuống, rồi cúi xuống bú thứ dương vật to lớn gân guốc của hắn.
Tiếng sì sụp bú mút vang lên, hắn kéo thêm một cô gái nữa lên người mình, xoa nắn cặp vú của cô, rồi móc âm huyệt cô đến chảy nước.
- Khôi! Bọn này đến rồi đây!
Đám bạn bè của hắn mở cửa xông vào, vô cùng tự nhiên mà kéo vài cô gái vào lòng, vuốt ve, đánh giá.
- A, em này hôm trước mới nhận vương miện hả? Mày cũng lắm tiền ghê.
- Hot girl mới nổi cũng có luôn.
- Nhưng hình như không đủ mỗi thằng một em nhỉ?
- Đủ chứ đủ chứ, không thì chơi 3 chơi 4. Mấy em này dâm lắm, yên tâm.
Minh Khôi lười biếng, đáp lại bọn chúng.
- Chơi chung đi, cứ phun thẳng vào trong, mấy em này test hết rồi. (Test bệnh lây qua đường tình dục.)
Cả đám hào hứng rú lên, rồi tự chọn cho mình một em, đè xuống giao phối, kẻ chưa vội thì chỉ dạo đầu nhẹ nhàng, rồi mới ăn đến món chính.
Căn phòng xa hoa cứ thế ngập tràn những tiếng rên ái muội, những tiếng kêu dâm đãng, những hình ảnh nóng bỏng triền miên, mùi hormone của giống cái giống đực phát ra hòa lẫn với mùi tinh dịch nồng nặc cùng mùi dâm thủy.
Minh Khôi nằm trên giường, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt đang lắc hông không ngừng, nhún nhảy trên côn thịt của hắn. Khuôn mặt cô nàng phiếm tình, ánh mắt đầy ý vị nhin hắn, đôi môi đo đỏ căng mọng không ngừng rên rỉ gọi tên hắn. Hắn mơ màng trong men rượu, dường như mơ hồ thấy ảo ảnh.
Bên cạnh hắn đang chơi 3P, một cô nàng khác đang được hai thằng đệ hắn thông cả hai lỗ, sướng đến ngất đi, tinh dịch chảy tràn từ âm huyệt cùng lỗ hậu, nhưng bọn hắn không định tha cô.
Minh Khôi ngồi dậy, đẩy cô gái trên người mình xuống, rồi nhấc cặp chân trăng nõn lên, nắc mạnh hông, khiến cô gái rên mạnh, đôi tay búp măng phải ghì chặt lấy nệm trắng, giữ cho bản thân nằm chắc trên giường.
Minh Khôi xả tràn tinh dịch nóng vào trong cô gái đó, rồi mệt nhọc thở hắt ra một hơi.
Lúc đó, men rượu cũng dần tản bớt khiến hắn nhìn rõ gương mặt của nữ nhân hắn vừa đâm đương vật vào.
Là một cô gái xinh xắn với nốt ruồi cạnh mắt, đôi mắt đào đầy ý tình, cánh mũi nho nhỏ...
Nốt ruồi ấy, cô ấy cũng có.
Minh Khôi tỉnh dậy khỏi cơn mê, hắn rút dương vật ra, mặc lại đồ, rồi trở về phòng ngủ của mình, mặc cho đám bạn thỏa sức thác loạn.
Hắn xuống phòng ngủ của mình, rồi nằm phịch xuống giường.
Căn phòng hắn không để ai khác vào, là cấm địa của hắn.
Đầy ảnh của một cô gái tầm thường.
Hắn cầm chai rượu lên, nốc cạn, rồi lại cầm một chai khác. Từng vỏ rượu cứ thế lắn lốc dưới sàn nhà, nhưng hắn không muốn dừng lại.
- Anh sai rồi.
- Đừng bỏ rơi anh.
- Đừng hận anh nữa.
- Đừng mà...
Minh Khôi gục xuống, lẩm bẩm trong miệng.
Là do hắn kiêu ngạo, hắn mới đánh mất thứ quý giá nhất đời hắn.
Hắn còn ngu ngốc muốn hạ bệ cô, để cô quay lại cầu xin hắn tha thứ.
Nhưng mà giờ...
Kẻ đáng thương
Lại là hắn.
Càng chìm trong nhục dục, hắn càng cảm thấy cô độc.
Minh Khôi cứ thế nằm xuống sàn, mơ hồ ngất đi.
...
Vị Nam về đến nhà, thấy Lê An đang ngồi làm việc trong phòng, cánh môi vẫn không quên trề ra, đầy sự hờn dỗi.
Cô mỉm cười, nhưng vẫn quyết định tạm thời kệ hắn, phải làm xong việc đã. Hơn 1h đêm, cô mới tắt máy tính, uể oải đi đánh răng rồi bò lên giường.
Lê An đã sớm nằm trong chăn rồi.
Vị Nam chui vào trong lòng hắn, khẽ hôn nhẹ lên trán hắn, nhẹ nhàng chúc hắn ngủ ngon, rồi yên tâm đi vào trong mộng.
Lê An khẽ mở mắt, thấy cô đã ngủ say, liền nhéo má cô.
- Đồ tồi.
- Yêu em.
Rồi hắn ôm cô vào trong lòng, ngủ thẳng đến sáng.
Dỗi thì dỗi, nhưng vợ mình thì mình vẫn yêu, vẫn ôm chứ.
Yêu em.
...
Nhớ em...
Nhớ em...
Nhớ em...
Từng giọt nước mắt cứ vô thức lăn dài trên gương mặt điển trai kia.
Cùng dưới ánh trăng này, mà tại sao, có người phải thẫn thờ, bị nỗi cô đơn gặm nhấm từng ngày, còn có kẻ lại hạnh phúc đến vậy?
Nhẫn tâm quá rồi.
Anh hận em.
Anh muốn xích chặt em, để em mãi mãi là của anh.
Anh muốn móc đôi mắt kia ra, để em không thể nhìn ai khác.
...
Nhưng anh lại yêu em đến phát điên rồi.
Cứu rỗi anh.
Làm ơn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro