Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 2 (Chap 5-14)

Chap 5 :

Trước khi vào học hè tháng Bảy 1 tuần :

-" Alô chó con ơi ."

Giọng 1 đứa con gái eo éo léo réo gọi :

-" Ơhiii " Tôi ơi 1 tiếng mệt mỏi, rõ dài.

-" Ngủ chưa dậy nữa hả trời ?"

-" Ờihii"

-" Thôi được rùi, nghe tui nói nè rùi ngủ tiếp, sáng mai 7 giờ một nữa lớp mình đi Đầm Sen chơi với nhau trước khi bước vào cấp 3 nha . "

-" Uzzz "

-" Ngủ tiếp đi, chó con lười . "

_ TÚt tút tút _

Tôi nhắm mắt - ( Hèn chi hôm nọ thằng Nam rủ đi Đầm Sen chơi, giờ đi thật à ? Lần cuối đi với lớp, cũng vui. )

_[ You're here, there's nothing I fear .... ] Nhạc chuông của tôi. Tôi cầm máy lên, mắt mở còn mờ mờ, Nam gọi tôi :

-" Aloooo " , tôi nhựa

-" Dậy đi, tao qua nhà mày liền đó . "

Không đợi tôi hỏi lại, nó cúp máy mất rồi. Tôi bật dậy , làm vệ sinh cá nhân xong cũng là lúc nó qua. Híc, gặp nhau cũng thường, nhưng lần nào nó qua tôi cũng vui mừng cả.

-" Quẩy đuôi đi nào . "

Thấy tôi ra mở cửa, nó cười nói. Tôi trả lời ngay :

-" Gâu gâu 2 tiếng tao mở cửa cho vào. "

-" Gâu gâu. "

Nó làm ngay , tôi tức quá chữi :

-" Chó điên "

-" Há há, chó con kêu bằng tiếng người không nghe, nói bằng tiếng đồng loại mới chịu mở cửa hả con."

Nó nham nhở, tôi tức quá, biết thế sao lại để yên cho tụi nó gọi mình là " chó " như thế. Hay ho gì đâu. Ai không hiểu nghe được tưởng mình bị lăng mạ mà không phản kháng mất.

Nó vừa vào nhà vừa nói :

-" Mai đi chơi, vui ghê. "

-" Ờ. "

-" Mày không vui à ? " Nó hỏi.

-" Sắp hết gặp nhau rồi, tụi mình học mỗi đứa một nơi, vui gì nổi chứ . "

Tôi thở dài. Nó nhìn tôi :

-" Mày đang nói ai ? "

-" Tao nói lớp tụi mình chứ nói ai ?" Tôi gườm nó với vẻ mặt hăm dọa, tôi tưởng nó lại giả ngây để chọc tôi.

-" Ai thì tao không biết, nhưng tao với mày thì cùng trường . "

Hả ? Nó vừa nói gì ? Nhà nó khá giả hơn nhà tôi, lại con một, tôi nghĩ nó không thi tuyển thì sẽ học trường Tư hay nội trú gì đó, sao lại xét tuyển vào trường của quận.

-" Giỡn quài, lớp mình có ai xét tuyển ngoài tao đâu. " Tôi nửa tin, nửa không tin, vì bản thân tôi cũng mong nó đang nói thật.

-" Ơ , tao nói thật, tao không chịu ở nội trú, ba mẹ tao đi làm cả ngày, đi thường xuyên nữa, tao biết mày xét tuyển lúc cuối năm nên tao cũng xét luôn .Tao với mày học chung trường nên tao cũng không có gì phải suy nghĩ. "

TUYỆT ! Tôi không cần nó giải thích thêm, tôi tin nó 100% rồi, tôi vui khủng khiếp. Tôi cũng cảm nhận được miệng mình cười nhoẻng lên rõ to , giấu cảm xúc tôi hỏi :

-" Xạo xạo quài, sao lúc tao nói có 1 mình tao xét tuyển, tụi kia cũng có nói là mày cũng xét đâu ?"

-" Có ai hỏi tao đâu mà tao nói ? "

Ôi, tuyệt quá đi mất. Tôi quay mặt đi, giấu đôi mắt rực rỡ niềm vui và cái miệng cười 1 cách hạnh phúc đi chỗ khác. Tôi không muốn nó biết cảm giác của tôi lúc này.

-" Chung trường, khác lớp, cũng thế thôi. "

Tôi vừa nghĩ ra điều đó và nói ngay.

-" Không lo, xin mấy hồi . " nó phẫy tay cười tít mắt.

-" Mày tưởng mày là cha hả ? Lớp người ta xếp thế nào, mày vào thế đó . "

-" Nếu ba mẹ tao lên xin thì sao ? " Nó lườm tôi rồi cười.

-" Nói nhãm " Tôi gạt phắc đi. Làm quái gì có chuyện, lên xin cho nó học chung với tôi. Trong thâm tâm tôi luôn nghĩ nó đang đùa với tôi. TÔi không màn tới chuyện đó nữa, vì tôi biết là, dù khác lớp, tôi và nó vẫn luôn ở gần nhau. Tôi không nghĩ xa lắm về việc - Học khác lớp sẽ có bạn khác - Không biết tại sao lúc đó tôi không nghĩ đến, có lẽ, dưới vòm trời này, người tôi thấy chỉ là nó mà thôi.

Nó vào phòng tôi, nằm phẹp xuống giường.

-" Ủa, cái giường này có gì khác nhà mày hả, sao lần nào qua cũng nằm lên vậy."

Tôi hỏi. Nó rướng đầu xuống tìm tôi để trả lời :

-" Đây là nơi, tao đã bị cưỡng bức . Tao nằm lên đây để không quên điều đó mày ạ. "

Tôi ... cảm giác bị đau họng, nuốt nước miếng không trôi. Nó lại ... đâm thọt tôi . !

Tôi đánh trống lãng, ngồi vào máy tính để nó nằm đó với nụ cười đắc chí.

-( Tôi nhớ lại chuyện cách đây hơn nữa tháng, nhớ lại lúc coi xxx nữa. ) --- ( NÓI thật : Nhok lúc đó chưa hề biết thủ dâm là gì, không biết nó biết thủ dâm chưa nữa ... ) --- ( Khoảng thời gian từ hôm ấy, tôi chỉ nghĩ về nó, cũng không hề có tâm trạng coi thêm xxx 1 lần nào cả. )

-" Lát tao với mày đi siêu thị. " Nó lăn qua lăn lại trên giường tôi rồi nói.

-" Chi ? " Tôi hỏi lại ngay.

-" Ơ, mua đồ ăn thức uống dụng cụ , vân vân và vân vân. " Nó nói.

-" Cái đệt gì thế, tụi con gái sao không làm ? "

-" Ồ không, tụi nó có mua nhưng mua đồ nhẹ, tao có danh sách và tiền quỹ đây rồi, nó giao tao tìm thêm vài đứa mua đồ nặng . "

...

Một lát sau :

-" Nam thái giám, ra ngoài cho Trẫm thay Long Bào. " Tôi ra lệnh . ( Nhok thích làm Hoàng Thượng =]] , nên trong lớp cũng nhiễm."

-" Thần xin được ở lại thay y phục cho người. " Nó nhại giọng eo éo.

Tôi cười nói.

-" Trẫm nói mi cút ra , mi muốn gì ? "

-" Thần ... Thần muốn được hầu hạ Hoàng thượng. "

Mẹ kiếp, nó lại chọt chuyện hôm nọ.

-" Ngươi là thái giám, không có tư cách, phắng nhanh. "

Tôi kéo tay nó dậy, đẩy nó ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại, mặc cho nó cười rồi gõ cửa cộc cộc.

Tôi đỏ mặt. Chưa đến 90 giây, tôi cởi nhanh áo ngủ rồi mặc áo thun, quần jean ngắn . Vừa mở cửa phòng tôi thấy nó đứng ở ngoài hành lang của phòng trước.

-" Đàn ông con trai với nhau mà cũng ngại. " Nó khinh khỉnh.

-" Mày có ngại không ? " nó làm tôi hơi quê.

-" Không ? " Nó to mồm.

-" Kệ mày, đi thôi. " Tôi không muốn nói tới chuyện này. ( Từ năm lớp 3, Nhok đã ngại khi ở truồng rồy, huống chi bây h ~____~ )

Từ nhà tôi đến Coopmart không xa lắm. Nên đạp xe đạp hơn 10' là đến. Nó chở tôi, tôi ngồi sau mà lòng rối bời vì nhiều dòng suy nghĩ chạy ngang dọc. Có một cảm giác có vẻ là thỏa mãn thì phải, vì tôi tự nghĩ là, nó đang làm tôi vui lòng. Tôi tự nghĩ thế thôi.

Vào siêu thị, tôi cố không cười quá nhiều, không nói quá nhiều. Không biết tại sao tôi lại dằn mình như thế, nhưng không thể tránh né lý do tôi sợ nó biết rằng tôi muốn thân mật với nó quá như vậy.

Mua đủ đồ trong danh sách tụi con gái đưa nó hỏi :

-" Muốn mua gì ăn không ? "

-" Tao mua hết, mày trả tiền nha ?" Tôi nhìn với ánh mắt dâm dâm.

-" Muốn mua gì cũng được. Tao ăn chùa nhà mày, giờ tao coi như đền ơn đáp nghĩa ."

-" Tao thường cho 1 , đòi 10 lận mày ạ. "

Nó cười. Dù theo như cách nói của nó rằng nó trả nợ cho tôi nên tôi không thích lắm, nhưng nó có lòng, tôi cũng không hẹp hỏi gì mà không thành toàn cho nó.

Tôi mua khá nhiều sôcôla ( Nhok thích thứ này ^___^ ! ) , Một ít kẹo dẻo và đậu thập cẩm của Tân Tân (^____^!) ..v....v... nó cũng mua 2 cây súng nước nữa, cho tôi và nó.

Ra tính tiền, tôi hỏi :

-" Đủ tiền trả không đó ? Không thì tao trả phần tao, tao cho mày nợ đó. " Tôi liếc 1 cách gian xảo - Tôi không ngại gì , chỉ sợ nó không đủ tiền thôi.

-" Hố hố, mày nghĩ tao là ai vậy ? " Nó tự tin, tôi nghĩ thầm :" cũng tốt thôi, ai đời chê ngôi báu, ai thuở nghèo chê tiền ".

Xong rồi, chúng tôi ra lấy xe, Chiếc xe đạp này, làm sao chở được 3 túi đồ này đây, vậy là tôi đành xách 2 túi , một túi nhỏ tôi để trước người. Đúng là, muốn ăn thì phải lăn vào bếp.

Tôi xách nặng, có lẻ nó đạp còn nặng hơn. Quãng đường đi từ nhà đến siêu thị sao nhẹ nhàng đến thế, còn đi về sao như vượt núi lội sông. Về đến nhà, 2 thằng mệt lã cả người, nó cúi người xuống cây quạt trong phòng tôi. Tôi cười khẩy :

-" Thằng điên. "

Tôi đóng cửa sổ, mở máy lạnh lên lại. Hơi lạnh phà ra, tôi đứng trước gió mà hưởng thụ. Tôi nghe mùi mồ hôi , hóa ra nó nhảy lên giường đứng cạnh tôi.

-" Đã quá, mệt vãi, khát nước nữa ... " Nó hát một câu dài. Tôi cười, mùi mồ hôi từ người nó tỏa ra , không những tôi không thấy khó chịu mà còn cảm thấy thích thích nữa. ( Tôi biến thái thật rồi ... nhĩ ... ?)

Tôi mở chai nước ngọt với lấy ít đá viên cho nó uống. Nó cười khà khà. Lát lâu sau, nó về có việc gì đó cũng không nói rõ, tôi cũng không tiện hỏi.

Đồ đạt của lớp tôi để ở góc phòng, còn bọc đồ nó mua cho riêng tôi, tôi từ từ đổ ra giường. Thật là đã, những thứ này bình thường tôi tự mua , mẹ tôi mua cho tôi không thiếu gì. Nhưng mà, cảm giác được Nam mua thật là khác. Tôi không muốn ăn, mà chỉ muốn để khắp giường đó. Để nghĩ về nó mà thôi.

Nó đã cho tôi những niềm vui nhẹ nhàng mà tôi chưa bao giờ có được, những cảm giác kỳ lạ mà tôi chưa bao giờ nhận được ... tôi tự hỏi : Còn gì nữa không Nam ? Mày còn gì để đem đến cho tao nữa không ? ...

Tôi mĩm cười và nghĩ về ngày mai, ngày tôi đi chơi với lớp , ấy mà tôi cứ ngỡ chuyến đi chơi này chỉ có tôi và nó.

Bật dậy, tôi chuẩn bị đồ cho ngày mai ... không biết nên mang quần bơi ( màu gì) đây :]] haha ...

...

Tối đến :

Tôi online yahoo, cả lớp mời nhau vào chat room, tôi vừa vào :

[..A.. ] : Chó con vào

[..Tôi.. ] : Chó ông nội mày, chó riết, không thích rồi đó.

[.. Nam .. ] : kêu nó quài mà nó vẫn chưa quen tai

)

[..Tôi..] : Ngày mai đi mấy giờ ? Đi như thế nào ấy ?

...v....v....
Zz....z....z..zZ

Ngày mai, chúng tôi đi tầm 14 đứa, tôi không hiểu vì sao không đi được nửa lớp nữa. Cũng buồn nhưng nghĩ lại cũng phải, lớp tôi cấp 2 ngày đó cũng chia 5 sẻ 7 lắm , được 14 cũng là hay rồi. Quan trọng có Nam ... tôi chỉ biết vậy thôi.

Chúng tôi được giao tiền quỹ để thực hiện chuyến đi chơi cuối này, những ai không đi là mất quyền lợi, thế thôi. Thật ra tiền taxi từ chỗ chúng tôi đến Đầm Sen không xa lắm, 2 chiếc taxi và vé vào cổng, tiền quỹ chi ra chỉ mới gần 1 nữa. Chúng tôi bỏ tiền túi ra hầu như là ít và có lẽ là không có. Đúng là , đứa nào không đi thì tiếc lắm.

Những năm trước, chúng tôi cũng có đi với trường, nhưng là đi Củ Chi, Bến nhà rồng, đi dã ngoại ở khu sinh thái ... lần này tôi đi với lớp nhưng trong bản thân tôi đã có những thay đổi kỳ lạ. Nghĩ đến đây, tôi bỏ qua chuyện đi đầm sen, tôi lại nghĩ về nó.

Có phải tôi đã thích nó rồi không ? Những lúc gần nó tôi không nghĩ gì, có lẽ vì tôi đã chìm vào niềm vui đang có , niềm vui mà nó đem lại cho tôi. Rồi lúc một mình, tôi lại băn khoăng với những diều đã và đang diễn ra. Tôi mong, niềm vui tồn tại mãi mãi, tôi và nó sẽ như hình với bóng, vui buồn có nhau. Tôi không mong chờ điều gì, vì bản thân tôi cũng không chấp nhận cái chuyện " Đồng tính " ...

( Nhưng : Đời ai biết đâu chữ ngờ , phải không ? ^____^ ! )

- Chap 6 :

[ Unbreak my heart ... say you love me again ... ] Nhạc chuông báo thức của tôi. 5 giờ rồi. Tôi vừa tắc chuông, tôi cảm thấy mình tỉnh táo lắm.

Ngộ thật, nếu là ngày thường, 7 giờ kêu tôi dậy tôi đã cho ăn gối ngay rồi, đằng này mới nghe tiếng chuông tôi đã tỉnh như sáo, một sức sống mãnh liệt đang ào ạt trong cơ thể :]] . Vừa bước xuống giường, giọng hát của Celine Dion vang lên , tôi trườn dài lên nệm với lấy cái điện thoại nằm ở đầu giường :

-" Chó con, dậy đê anh iu ... " , giọng của vợ bé của tôi, bé đó tên là Thư. Khá dễ thương í và chịu chơi nữa. Chuyện gì cũng thường tâm sự với tôi. ( Thôi, dù gì đây không phải là nơi tôi nói về tình bạn của tôi và em í .)

-" Dậy ùi mà mèo . "

-" 6 giờ 30 tụi em qua đó nha. "

Tiếng cười dứt cũng là 3 tiếng tút vang lên . Tôi đang suy nghĩ có nên gọi cho Nam không thì điện thoại trên tay tôi lại run lên lần nữa. Là Nam , tôi kéo dòng touch nghe máy ngay :

-" Gâu gâu gâu gâu, ẵng à ẵng ." Nó nói , à không, nó "sũa" ... tôi cười ngay khi nghe tiếng gâu đầu tiên của nó. Nó biết cách đem đến niềm vui lắm.

-" Ẵng cha mày, đồ điên. "

-" Ủa, dậy rồi à, vậy thôi, lát tao qua, tốn tiền điện thoại tao. "

-" Phắng >_<" . Nó cúp máy ngay , không luyến tiếc, còn tôi miệng đuổi nhưng lòng tôi muốn nghe nó nói thêm vài câu biết bao. Mà nó đâu biết chứ.

Tôi làm vệ sinh cá nhân xong, tôi tắm một cái. Trời sáng lạnh phết, nhưng tôi lại cảm thấy vui và ấm vô cùng khi nghĩ đến ngày hôm nay, sẽ tràn ngập nắng và nụ cười.

Tôi chọn một quần kaki màu xám nhạt với chiếc áo trắng vải mỏng có hình cậu bé quẫy cặp sau lưng - màu đen. Tôi quẫy lên mình một chiếc cặp xách màu đen nhẹ. Hehe, hình trong áo và tôi như là 1. Tôi thích những thứ TÔNG-xẹt-TÔNG như vậy. Tôi mang một đôi giày J.P sọc ca rô xanh. Nhét vội đôi dép lê có hình con cá mập vào túi, tui hài lòng rồi đi xuống nhà dưới.

Mẹ tôi đã dậy, mẹ cho tôi tiền rồi dặn :

-" Đi chơi cẩn thận, đừng đùa giỡn, chạy nhảy, ở đó nước trơn trượt, cái gì con chơi không được thì đừng bắt chước. Mẹ không cho chơi trò chơi ở trên cao. Con biết con bị gì không ? "

Tôi nghe mẹ tôi nói nhiều lắm , nhưng cụ thể là có những ý đó. Tôi xách 2 túi đồ hôm qua đi siêu thị với Nam ra. Lấy hai hộp sữa bỏ vào túi xách của mình. Mẹ tôi lên giọng :

-" Con nghe mẹ nói gì không ? "

-" Dạ nghe." -( Nhók bị yếu tim, chạy mệt cái là mặt mày tái mét, nặng hơn 1 tí thì tay chân co lại, thở dốc ... Nhỏ đến giờ bị có 3,4 lần gì thôi, nhưng mẹ Nhok sợ lắm ... Đôi khi bị cấm nhiều quá, cũng bực lắm. Nhưng đổi lại, Nhok rất thương mẹ Nhok ... nên có khó chịu cũng im hay nhăn nhó thế thôi )

-" Tối nay ba mẹ qua nhà Bác chắc không về, con về rồi mua gì về ăn. Mẹ dặn anh 2 đi học rồi về. Anh con đi chơi thì lặp tức điện cho mẹ. ..... "

Mẹ tôi vẫn nói và cứ nói. Tôi kết thúc bản tình cả của mẹ bằng :

-" Dạaaaa... " Một chữ Dạ dài và to. Chạy nhanh ra cổng.

Một chốc sau, Nam đến, nó mặc quần jean đen dài, một cái áo sơ mi trắng sọc hồng nhạt và đôi giày converse màu xanh sọc nhạt ( Ít khi nào thấy nó mặc quần dài lắm, tôi cũng vậy, có lẽ vì tôi và nó nhỏ con, mặc đồ người lớn trông dị dị thế nào ấy ) - Tôi nhìn nó vài giây, vì trông nó men làm sao ấy, tôi không còn nhận ra mình nữa rồi, tôi cứ nguyền rủa mình là biến thái, vậy mà lúc gặp nó tôi mặc cho 2 chữ biến thái dồn dập vào mặt mình, để tôi được nhìn nó cho đã mắt ...

Tôi nói nó cứ để xe vào nhà tôi. Nó xách phụ tôi một tụi xách đồ. Mặt nó cười rạng rỡ.

-" Chó con, đi phối giống à ? "

-" Dắt mày đi phối đó. Chuẩn bị đi. "

Gặp tôi, là nó cứ chó này chó nọ, lũ bạn qua nhà, cũng kêu tôi như thế, riết ở nhà tôi cũng quen.

Đợi 1 lát, nói chuyện về game, thì chiếc xe taxi Vinasun từ xa chạy đến. Không phải một , mà những là 2 , bây giờ gần 7 giờ rồi, hóa ra tụi nó rước chúng tôi cuối cùng. Lên xe đầu, tôi và nó ngồi vào trong. Bên trong xe có Thư và thằng Toàn , và hai đứa khác nữa. Tụi tôi cùng tổ đi nên 1 xe. Vào xe, tôi ngồi giữ ở băng giữa, băng sau là hai đứa tên Dương và Thắng, chúng nó yêu nhau. ( Thôi, không có đất đâu mà kể những đứa này ... ) ...

Tôi ngồi giữ Thư và Nam, thằng Toàn ngồi kế tài xế, nó kêu :

-" Giờ đi qua Đầm Sen luôn chú ."

Tôi hỏi :

-" Qua sớm vậy, không ăn sáng à ?"

Thư nói :

-" Qua đó, tụi mình ăn luôn á. Chồng em dễ thương quá à. " , rồi Thư nhìn tôi chằm chằm, tôi né cái nhìn đó bằng cách đánh mắt ra ngoài cửa sổ. ( Có lẽ nó thích tôi, tôi cũng có cảm giác là nó thích mình, nhưng tôi vẫn vờ như mình không biết gì. )

-" Nó đi phối giống mà. "

Thằng chết tiệt kia lên tiếng.

Cả xe ( trừ bác tài xế - có lẽ ổng không hiểu thằng Nam nói gì ) - còn lại cười phá lên. Tôi muốn lấy kẹp ghim mà bấm vào mỏ nó ngay.

Ít phút sau, chúng tôi đến nơi.

Hai xe gặp mặt nhau, chỉ có 12 đứa, 2 đứa kia lát đi xe qua sau. Chúng tôi sắp xếp đồ đạt xong, thấy cũng gọn gàng. Cả đám ghé vào quán phỡ ăn để nạp năng lượng. Tôi vào quán trước, theo sau tôi là con Thư. Tôi đi chậm lại, tôi muốn ngồi kế Nam.

Khi thấy nó đi sau lưng tôi, tôi an tâm rằng chúng tôi sẽ ngồi kế nhau, nhưng tôi vừa ngồi xuống Thư đã ngồi cạnh bên, nhỏ Thảo ở xe khác khi nãy chen vào nói :

-" Để em phục vụ Hoàng Thượng. "

Lũ này khoái giỡn và giỡn không đúng lúc , tôi không thích tí nào, thằng Nam liền lấy ghế ngồi kế thằng Toàn, nó không nhìn tôi mặc cho tôi đang nhìn nó. Thảo này bề ngoài tôi đánh giá là bình thường, nước da ngâm ngâm, nhưng chơi rất đẹp. Là một người con gái có cá tính mạnh. Tôi sắc phong cho nàng là : Hắc Tịnh Quý Nhân. ( Có lẽ, với những nhân vật không liên quan, Nhok không kể chuyện của họ đâu har, sợ tốn thời gian của mọi người . )

Tôi ăn, nhưng không ngon. Dù lúc này trước mặt tôi là Tôm to , cá bự, tôi cũng nuốt không trôi. Vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nãn. Nam không ở kế bên, tôi thấy thọt một phần cơ thể rơi đâu mất. Tôi nhìn nó , nó đang kể chuyện game cho thằng Toàn nghe , hai đứa nó cười to và hí hững, hòa vào đó là thằng Thắng, thằng Hòa ...

Nhìn 2 bàn ăn, chỉ có tôi ngồi giữa 2 đứa con gái, tôi thấy mình lạc lỏng làm sao. Tôi muốn ăn nhanh cho xong bữa này.

Ăn xong, hơn 7 giờ 30 một tí, trưởng nhóm tôi ( Do chúng tôi bầu ) cũng là lớp trưởng của lớp tôi năm đó tên Liên, Liên giữ tiền và lên lịch trình cho chúng tôi. Nhà nhỏ này buôn bán, nên nhỏ khá giỏi trong việc lập kế hoạch. Chúng tôi di chuyển đến cổng, để nhỏ mua vé vào cổng.

...

...

Vào trong, Nam - Nữ tách biệt ra 2 bên, chúng tôi hẹn nhau 10 phút nữa gặp lại tại chỗ này cùng đi gửi đồ. Chúng tôi cởi giày ra và cho vào 1 chiếc túi để lát sau đem gửi.

Tôi và Nam cùng 4 thằng khác vào trong. Mỗi đứa 1 Wc, full rồi thì đứa sau đợi. Vào trong, 1 mình, tôi cởi chiếc quần dài ra, còn lại cái quần chíp, tôi mặc quần bơi vào. Quần bơi của tôi không ngắn như của người ta, tôi không thích ai thấy "..." của mình, tôi ngại lắm. Nên quần bơi của tôi như những cái quần thun vậy, có điều nó hơi sát vào thôi, tôi cầm theo cái quần bơi màu xanh nhạt. Khi chắc chắn, không có phần nào dư ra của "thằng nhỏ" trồi lên, tôi mới bước ra.

Lúc tôi đi ra, cũng là lúc Nam từ phòng bên kia ra luôn. Nó mặc chiếc quần bơi loại cũng giống của tôi, nhưng có vẻ ngắn hơn 1 tí, màu đen có 2 vệt trắng phía sau. ( Hehe, để ý kỹ dữ luôn á ) , mà tôi chỉ thoáng nhìn qua "thằng nhỏ" của nó, nhưng tôi không thấy chút vết tích nào cả. Tránh để nó thấy, tôi bình thường bước ra ngoài với nó, để đợi tụi kia.

-( Tôi ... có cơ hội, lại nhìn ở dưới của nó. Tôi nãn mình lắm rồi, tôi đang muốn cái quái gì thế này. Hai thằng con trai làm được gì với nhau mà nhìn cơ chứ. ( Lúc đó Nhok không biết gì cả, ngu thật đấy .) ... )

Lại một chốc sau, cả bọn đi ra. Tụi con gái, đứa có cá tính mạnh thì mặc áo 2 mãnh, đứa nhát thì mặc chiếc quần jean nhỏ xíu, với áo thun sát người. Tôi thấy có gì đâu chứ. -( Chột dạ, nhớ lại con bánh bèo của lần đầu tiên coi xxx, tôi choáng nặng .)

...

Chúng tôi gửi đồ và cất tiền vào trong cái hộp nhỏ để đeo vào tay, vào cổ, thì thằng Nam kêu.

-" Đưa tiền mày đây, cất chung với tao, cần chi lấy nhiều hộp ."

Nghĩ cũng phải , vì lát nữa nó về nhà tôi, nó đưa lại rồi nó về cho tiện. Tôi đưa tiền của tôi cho nó, nó cuốn lại rồi xoay chặt hộp đựng. Sau đó, nó kéo sợi dây ra, đeo vào cổ của tôi. Tôi rùng mình.

Nó làm cái quái gì ở chốn đông người thế này. Trông nó cứ như đeo dây chuyền cho người yêu của nó vậy, tôi nói :

-" Mày làm gì vậy , điên à ? "

-" Đeo vào , tao không cầm đâu. "

Tôi nhìn xung quanh, mặt ai cũng bình thường, không ai nói gì cả, mọi người thấy là bình thường, do tôi có tật giật mình rồi, thật xấu hổ.

Nó nhìn tôi hồi lâu rồi nói :

-" Đây là chó con của Nam, Nam vừa mua vòng đeo cổ nè, đẹp không ? "

Ai nhìn tôi cũng cười, rồi Thư tự tiện nắm tay tôi :

-" Nam này, chồng của người ta dễ thương như vậy kêu chó con của Nam. "

Nam nó hếch mặt :

-" Dễ thương mới kêu chó con, thấy ghê kêu chó xà mâu rồi."

Mọi người lại cười.

Tôi như một đứa nhà quê, đang bị 1 thằng thành phố làm nhục trước mặt nhiều người. Tôi như một cục bột, đang bị người thợ làm bánh đập tới, lộn lui, ra hình gì thì ra. Tôi không nói được gì cả. Hành động " Đeo dây chuyền " Của nó khi nãy, làm tôi mất cả hồn rồi sao ?

Nó vừa chấp nhận với Thư rằng tôi dễ thương sao ? Híc, nó khen thật hay là lại đùa. Mà tôi sao lại quan trọng chuyện thằng con trai khác thấy mình thế nào chứ.

Nội tâm của tôi, bị thằng khốn này dẫm xéo từng ngày, đến mức tôi không biết mình là con gì nữa rồi.

Cả bọn xong việc gửi đồ, kéo nhau ra tắm. Chúng tôi đang tranh cãi xem, nên chơi trò nào trước ...

Và rồi ...

... Lúc này là 8h15 phút sáng ... tại Đầm Sen !

----------------------------------------------------------------------------------------

 Chap 7 :

...

Tôi nói :

-" Giờ ra hồ tạo sóng khỏi động cho ướt người đã . "

Cả đám : -" Ok thôi ."

Chúng tôi, ùa xuống như lũ trẻ cấp 1. Thấy nước là thay phiên nhau dẫm, vẫy rồi hất vào mặt nhau. Nam chạy trước tôi rồi nói :

-" Chó con, nhanh lên. "

Nhìn cơ thể nó trắng trẻo, dưới tay chưa có cả lông nách nữa. ( Tôi cũng chưa ), đôi mắt nó đen lay láy chạy thụt lùi trước mặt tôi. Một bàn tay chạy đến nắm tay tôi khiến tôi khá bất ngờ :

-" Đi chồng iu. Dạy zợ mèo bơi đi . " Thư cười . ( Không nghi ngờ gì nữa, nó không phải kêu tôi là chồng để giỡn đâu .)

-" Trẫm không biết bơi ái phi à. "

Tôi rút tay ra khỏi tay Thư, vờ như chỉnh lại cái vòng đeo cổ mang cái hộp đựng tiền của tôi. Nụ cười của Thư chỉ còn một nửa. Nhưng nàng đã nhanh chóng bình tĩnh ( tôi nghĩ vậy ), Thư ngoái cổ nhìn phía sau , Thảo, Dương đang chạy đến.

Tôi quay lại hướng của Nam, thấy nó đã bị thằng Thắng và thằng Toàn lôi đi xa , tụi nó đang vùi dập nhau giữa những cơn sóng nhân tạo. Lúc này còn sớm, người xuống hồ còn ít. Tôi không biết bơi, tôi lấy một cái phao rồi kéo cái phao ra chỗ tụi nó đang giỡn.

-" Chó con, không biết bơi à ? " Thằng Toàn nhìn tôi hỏi.

Tôi lắc lắc cái đầu. Cái phao của tôi bị ai giật đi mất.

-" Ra đây, tao dạy cho bơi. "

Thằng Nam , nó làm cái quái gì thế này.

-" Thắng, giữ làm sao nhĩ ? "

Thằng Thắng quê nó ở Cần Giờ, nên nó bơi giỏi lắm. Nó nói :

-" Đặt 2 tay dưới bụng nó, cho nó đạp nó quơ 1 lát cho quen đã. "

Nó muốn ôm bụng tôi thì phải, nhưng nó không có thế. Thằng Thắng bước lại , quật người tôi 90 độ, thằng Nam cúi xuống đẩy chân tôi lên. Tôi giẫy như con cá lên bờ.

-" Thôi, tao không biết bơi, tao không tập bơi đâu."

Tôi thấy ngại lắm, nó đang nghĩ gì vậy không biết nữa. Tụi con gái cũng vừa đến, tụi nó cầm theo những khẩu súng mà tụi nó mua. Nam lấy từ trong tay nhỏ Dương 2 cây của nó gửi, đưa cho tôi một cây.

-" Con trai gì mà ... " Nó lắc đầu nói tiếp.

-" Đừng nói với tao, mày không biết bắn ... 'ọc' ... súng "

Tôi vừa cầm súng đã bơm nước bắn vào mặt nó để nó im ngay lại. Cả đám cười lên cuộc đấu súng đã nổ ra.

Có 8 cây súng , Chỉ có 3 cây lớn thôi còn lại súng bé bé, vậy là 4 đứa không có súng. ( À, 12 đứa đi thôi, cuối ngày 2 đứa kia mới đến đi ăn cùng. Chúng nó bận yêu nhau hay sao cũng không biết nữa. )

Bắn mỏi tay, tôi đưa cho Thư bắn. ( Tôi muốn chuộc lỗi đã làm nhỏ mất vui khi nãy . ) Nhỏ vui ra mặt, nhưng thằng Nam cứ tầm tôi mà bắn.

-" Bây đâu, hộ Giá, ai cứu Trẫm, lát Trẫm ban thưởng Kem Tươi Cung Đình."

Thằng Toàn không cần đợi lời hứa của tôi, nó lập tức xả hết loạt đạn vào người thằng Nam. Tôi vui cười.

-" Tiện mạng, chết đi cho Trẫm. " ( Nhok đọc nhiều truyện kiếm hiệp lắm =]] )

Không bắn súng nữa, chúng tôi đem súng gửi ở quầy bán đồ. Cô bán đồ đứng tuổi, nhờ tài ăn nói của đám con gài mà đống súng của chúng tôi đã được gửi.

Tiếp theo, chúng tôi kéo nhau đi trượt ván. Tôi thì cũng hơi run, sợ run quá có chuyện gì lại mất vui. Nhưng đến rồi không lẽ không chơi, trượt ván này cũng nhẹ độ. Chúng tôi đi 2 vòng, xếp hàng cũng nhanh vì chỉ hơn 9 giờ thôi mà.

Đến phần trượt phao đôi, tôi vừa lấy được phao, Thư cũng đi đến, nhưng Nam ở sau lưng tôi lúc nào không hay.

-" Để Nam đi với chó con 1 lượt, hù cho nó tè luôn. "

-" Quỷ điên này. " Tôi nhìn Thư khó xử.

-" Có phao rồi nè chồng, mình đi này cũng được, cho Nam đi với Toàn. "

Tôi nhìn Nam rồi tôi nhìn Thư. Tôi phải chọn ai ? Vì cái gì đây.

-" Có gì đâu, thôi lỡ rồi, để chồng đi với nó 1 lượt, coi ai tè , lượt sau vợ chồng mình đi har. "

Tôi quay mặt nhanh, để lại Toàn và Thư cầm phao đi sau lưng. Tôi thật sự không thể tả được cảm giác của Thư , vì tôi không nhìn thêm nữa. Đến khi tôi nghe tiếng Thư cười sau lưng, tôi mới thấy nhẹ bớt trong lòng.

Tôi cũng không có tâm trạng để theo dõi gương mặt của Nam nữa. Vậy mà tôi cứ ngỡ, hôm nay sẽ vui lắm chứ. Không ngờ rơi vào cảnh tình gian nan không lời giải thế này. Tôi muốn giấu gương mặt khó coi của mình, vì tôi thấy khá ngại ngùng, mình đã thẳng thừng chọn Nam mà từ chối Thư.

Tới nơi trượt, tôi run lắm.

-" Ai ngồi trước ? " Anh hướng dẫn hỏi.

-" Chó con lên đi. " Nam thúc hông tôi một cái.

-" Không , mày lên đi . "

Tôi chạy ra sau lưng nó. Nó cười rồi nhảy lên một cách can đảm, tôi lè nhẹ bước ra sau chầm chậm ngồi xuống. Chưa xong, thì anh hướng dẫn đã đẩy xuống. Phao đã trượt, nó ngồi trước tôi cầm phao lắc nhẹ qua lại. Tôi nhắm nghiền mắt lại, muốn la nhưng sợ "quê" nên nghiền luôn cả miệng. Tôi hãi quá độ kêu khẽ : " Đừng lắc mà" ... rồi tôi mở mắt hi hí, thấy phao trượt lượn qua lượn lại - [ÙM] 1 phát , Nam cười hú lên, còn tôi im re.

Vừa lên bờ, Thư và Toàn cũng xuống theo. Mấy đứa còn lại thì đang chơi trượt thảm đối diện. Lần này , tôi và Thư đi cùng. Khác với tưởng tương của tôi, tôi và nói chuyện rất vui vẽ. Có vẻ như tôi đã lo xa rồi, nhỏ đâu có nghĩ gì đâu ?

Lần chơi này tôi bớt sợ nhiều, lên đến nơi, anh hướng dẫn bảo để Thư ngồi trước, tôi đã mở mắt cả đoạn trượt , còn Thư thì thét như ai đang dí dao vào cổ. Tôi mắc cười và cười to.

Cứ như thế, chúng tôi thay phiên đi với nhau, tôi nghĩ :

-( Không nên kè kè một bên, đây là lần cuối lớp chúng tôi đi với nhau, chúng tôi nên hoạt động cùng nhau nhiều hơn . ) Rồi tôi nói nhỏ với Thư điều này, tất nhiên là nhỏ ủng hộ. Rồi nhỏ kêu chúng tôi đi chung chơi chung, độc chiếm 4 làn trượt để trượt 1 lúc. Vui thật vui, chúng tôi vẫn còn là những đứa trẻ, khi được chơi là quên mất nỗi buồn hay nỗi lo của cuộc sống thường nhật. Mà chúng tôi có gì mà phải lo lắng cơ chứ.

Chúng tôi đi khá nhiều rồi, tôi bổng thấy hơi chóng mặt. Sợ đi chơi vui quá rồi hóa buồn, tôi ngồi trên băng ghế ở gốc cây to , ở đó có một con chim cánh cụt đang há mồm đợi Rác. Chúng tôi thì vừa chơi xong trò lỗ đen vũ trụ , nó đen thui thùi lùi, tôi chẵn thấy gì cả, ngoại trừ tiếng thét của mấy đứa con gái.

-( Chơi helflife mà tôi còn nhức đầu chóng mặt nữa là ^____^ , nói tóm lại là thần kinh tôi cũng yếu nữa. )

Mọi người đã xuống rồi bu lại chỗ tôi. Nam từ xa đi lại, quần nó ướt nhem, tôi thấy "thằng nhỏ" của Nam khẽ lắc lư sau chiếc quần bơi đó. Nó kéo lại quần cho phồng lên mà không để ý tôi đang nhìn nó. Ngược lại với thằng THắng, quần bơi nó mặc chẳng khác quần chip là bao, tôi thấy một bụm to đùng í ... ( >_< ). Vả lại, vóc dáng thằng Thắng cũng cao to, tỉ lệ thuận cũng bình thường thôi. Còn thằng Toàn thì nhỏ tí ... ( Mà thôi ==! Mấy thằng khác không cần kể đâu nhĩ, tôi cũng không để ý rõ lắm . )

Chúng tôi hỏi nhau đói chưa ? Ai cũng gần gật - rồi kéo nhau ra quầy giữ đồ lấy túi đồ ăn ra. ( Thật ra chúng tôi giấu trong những túi giỏ đồ đậm màu để đỡ gây sư chú ý ) Tụi con gái làm việc này trong khi con trai chúng tôi vào quán lựa món. CƠm ở Đầm Sen chán chết, chúng tôi chỉ mang theo đồ ăn nhẹ. Nên gọi đại, mà vừa chơi mệt, đói - ăn gì cũng nuốt trôi.

Tụi con gái quay về mang theo túi đồ ăn gồm có socola, chips potato, bánh phomai .v...v.. vài chai nước không gas . Còn nước ngọt chúng tôi phải tự mua vì không thể mang theo đá hay xin đá được. Cả đám ngồi xuống và tự hỏi sao 2 đứa kia không đến.

Nam và Dương cùng với Thắng, Liên đi mua nước. Nam hỏi :

-" Các bạn uống gì ? " Nó nhìn mọi người, chưa thấy ai trả lời vì mọi người nhìn nhau suy nghĩ.

-" Chó con uống gì mày ? " Nó cúi đầu xuống nhìn tôi.

-" Pepsi ." Tôi đáp rồi hỏi Thư và Thảo : " 2 ái phi uống gì ?"

-" Pepsi luôn. " Thư đáp , lẽ nào nhỏ muốn giống tôi mới được.

Thảo thì : -" Thảo uống nước không gas ."

-" Vậy khanh lấy cho Trẫm 2 pepsi, 3 li đá." Tôi ra lệnh , tôi thấy Thư cười rất tươi.

-" Nô tài tuân chỉ." Nam nó nhúng một cái như cung nữ , chúng tôi nhiễm cả rồi (:]])

Nam đi vào 1 lúc, rồi nước đã về. Chúng tôi tu như sa mạc mong mưa, tôi chảy cả nước mắt cũng vì tội tham lam uống vội, đá chưa kịp tan, gas trong pepsi còn nhiều, tôi phát sạc lên được . Vì vậy Tôi cũng không thích CocaCola , vì gas nồng lắm.

Nam ngồi xuống cạnh tôi, nó hỏi nhỏ :

-" Kẹo bánh hôm qua mày mua đâu ? Không đem theo à ? "

Tôi ngửa mặt lên nói :

-" Của tao, để ở nhà tao ăn. "

Nó nói : -" Keo ghê chưa, xấu bụng ghê chưa. "

-" Xì'''" Tôi lè lưỡi.

Cả bọn gọi đồ ăn trưa, nói chuyện rôm rã về những kỷ niệm đã qua. Tiếng cười, tiếng nước, nắng ấm và gió mát, đã đúng như những gì tôi tưởng tượng.

Tôi mong , Thư sẽ không làm tôi khó xử nữa ... vì nữa ngày nữa chúng tôi phải nói lời tạm biệt rồi.

Tôi khẽ nhìn Nam và ước gì ... nó cũng đối xử với tôi như Thư đã làm nhĩ. Tôi chấn tỉnh mình :

-( Không được. Bede là điều tối kỵ. Mày muốn Nam không còn là bạn mày không ? Những người ngồi đây ko ai ở bên mày nữa ngoại trừ Nam. Nếu mày có sự thể hiện gì ngu ngốc, mày sẽ một mình, ở trong ngôi nhà của mày. Một mình - nghe rõ chưa ... )

Chap 8 :

TÔi ăn nuôi xào bò [ Từ nhỏ Nhok mê món này lắm >_< ] , Nam thì cơm với đùi gà , mấy đứa kia cũng vậy. Dở tệ , tôi lè lưỡi :

-" Lạt quá, dở nữa. " , còn nửa dĩa, nhưng tôi nuốt không trôi. Có lẽ khi nãy uống quá nhiều nước nên đầy bụng.

-" Chó con gì mà kén ăn thế, hèn gì không lớn nổi. " , nó nói.

-" Nam có hơn gì người ta đâu mà chê người ta nhỏ. " , nhỏ Dương nói, tôi chưa kịp đáp trả đã có người nói dùm. Tôi giơ tay qua bên kia bàn đập tay với Dương 1 cái "chát".

-" Tôi chưa bao giờ nói mình lớn nha !" , nó chống đối vô vọng.

Nó quay qua nói gì đó với thằng Toàn. Đang chiếm thế thượng phong, tôi đâu dễ dàng bỏ qua cơ hội làm nó bẽ mặt,

-" Đánh trống lãng hả mậy. Quê rồi chứ gì ? "

Nó nói :

-" Tao đâu có nói gì sai, mắc gì quê. "

-" Nói người không nhìn lại mình, cái phọt thì y chang tao mà chê tao nhỏ. Mày bự quá mà. "

Tôi tấn công liên tục.

-" Hai thằng bây như 2 con nhái, nói nhau làm gì cho mệt thế" Thằng Thắng nói, bọn thằng Toàn, thằng Duy thì gật gù theo. Ừ, thì nó bự nhất đám mà, mới lớp 9 nó đã cao 1m7 rồi, tay chân lại như cột nhà í, chơi với nó cũng đỡ bị ai ăn hiếp.

-" Đồ thân dài làm biếng . " , thằng Nam quay qua đỡ đòn của thằng Thắng, tôi cũng không hiền gì nói ngay :

-" To con tốn vãi, ăn nhiều tốn gạo. Nhỏ như Trẫm quốc gia dư gạo, nuôi được nhiều bá tánh , suy ra, Trẫm là Hoàng Đế tốt." , chống chế ngang ngược , mặt tôi hách lên , Thư gõ đầu tôi.

-" Chó con mà tối ngày tưởng là rồng con à ?"

-" Nàng muốn vào lãnh cung đúng không ? Ý, mà rồng con nghe cũng hay ."

Tôi nói xong thì thằng Toàn chen vào :

- " Thằng Thắng quật mày một cái , mày lên lẩu rắn liền đó."

-" Gru' ... phản trắc." , tôi lườm

-" Nãy cứu mày rồi, bao kem đi chứ . ", nó nghe chữ phản trắc của tôi nên đòi nợ.

-" Từ từ đã, không lẽ có cây kem, tao quỵt mày sao. "

Tụi con gái nghe tụi con trai chúng tôi đấu khẩu, ngồi đó cười khúc khích. Đúng là đám tụi tôi, đứa nào mỏ cũng như đàn bà vậy. Ai nói gì đụng tới là nhảy lên đành đạch. Tôi ngồi cặm cụi gặm mấy thanh socola , kệ chúng nó nói với nhau những gì.

-" Coi miệng mày kìa, lau dùm đi. "

Thằng Nam đưa ngón tay chỉ chỉ, tôi né rồi nói :

-" Ăn xong rồi lau, để ở ngoài này , nó quá nó mềm èo ."

Trưa nắng, gió thổi, chúng tôi thấy hơi lạnh người, cả đám ăn xong tính tiền, lại đi kiếm chỗ có bóng râm ngồi cho dễ chịu. Tụi tôi thấy cái hồ Massa nhỏ nhỏ, có 5,6 đứa con nít tầm 4,5 tuổi đang ở trỏng.

-( Mọi người có biết cái đó không, nó sủi sủi sủi lên đã lắm ) . Chúng tôi bước vào, thì tụi con nít thấy đông người lớn quá, chúng nó chạy ra, nhỏ Thư với theo :

-" Ê mấy em, sao đi vậy , anh chị có làm gì đâu ?"

Thằng Nam nói :

-" Chết rồi, nó đi méc mẹ đó. "

-" Đừng nói anh chị đuổi nha, tội nghiệp anh chị lắm. " , Thằng Toàn nói thêm.

Tụi nó cười, nhưng cái hồ quá nhỏ, làm sao chứa đủ. 3,4 đứa đi qua mua đồ gì đó bên chỗ bán bánh kẹo. Tụi tôi thì cứ ngồi trong cái hồ được sục sục, đã làm sao í. Thằng Toàn bựa nhất, nó chu đít lên chỗ có sóng sục sục trông nó đang "đánh rắm" í, cả bọn được cười no luôn. Tôi thì thấy, trông gớm quá đi mất.

Không chịu ngồi yên được, chúng tôi nhảy xuống dòng sông lười, theo lời của Thắng là xả stress khá hiệu quả. Tôi bước xuống từ từ, nước lạnh gớm thật, có lẽ tại diện tích tiếp xúc không khí nhiều, do nó di chuyển nữa nên nước lạnh hơn so với các hồ biệt lập lúc nào cũng có người bơi.

Tôi ở trên bờ thì thôi, nhưng cứ xuống nước là ôm lấy cái phao, thằng Nam sau lưng tôi nó di chuyển theo dòng chảy, còn tôi thì đứng nán lại đợi phao chạy đến. Nó đang làm gì không lo nhìn đằng trước mà ngoái cổ ra sau, dòng chảy cuốn nó ôm sát vào người tôi. Tay tôi đang thả dưới nước thì chạm trúng cái gì mềm mềm trên cơ thể nó, tôi giật tay lui lại ngay, nó quay đầu lại thấy tôi :

-" Chó con chặn đường tao làm gì thế ? "

Tôi vừa đụng trúng " thằng nhỏ " của nó rồi, tôi vô tình hay cố ý đây . Tôi hơi ngờ ngợ, lại ngại vì trúng của nó, không biết nó có biết gì không.

-" Tao ... tao đợi lấy cái phao kìa. "

Nó với tay chụp cái phao phía sau, tròng qua cỗ tôi rồi ùm một cái, tôi đứa giữa cái phao, nó cũng lấy cho mình một cái rồi nằm lên trên ngữa mặt lên trời.

Tôi biết, tôi biết nó không để ý gì, tôi còn biết 1 điều ... sau lần vô tình khi nãy, tôi muốn được " vô tình " thêm 1 lần nữa ... Tôi , thôi, tôi mệt mỏi lắm rồi. Tới đâu thì tới, nội tâm tôi bị giày vò đủ rồi, tôi muốn được ... vui vẽ với Nam thôi.

Tôi đẩy phao tôi lại gần phao nó, nó để cơ thể phía dưới của nó ( Mông và cái ấy ) ở phía dưới nước, hai chân nó móc lên phao, nó quay đầu qua tôi :

-" Vui không ? "

-" Vui chứ, hỏi thừa. "

-" Tao nói nhỏ cái này nè. " Nó nói, tôi khá hồi hộp, mà tôi lại chợt nghĩ đến -( Lẽ nào nó muốn nói, mình đụng trúng thằng nhỏ của nó là "cưỡng hiếp nó" nữa hay sao. ) -

-" Con Thư thích mày thật đó. " , nó nói thì thầm

-" Ủa, vậy hả ? " ( Ơn trời, nó không nghĩ gì, tôi lại quá lo nữa rồi. Tôi giả ngây trước câu nói của nó .)

-" Xạo quài, tụi tao người ngoài còn thấy vậy, không lẽ mày không thấy. "

-" Ai biết. " , Tôi giả nai, nhưng có lẽ nó biết là tôi không muốn nhận.

-" Vậy mày có thích nó không ? "

-" Không ." Tôi nói ngay không suy nghĩ.

-" Mày thích ai vậy chó con ? "

Tôi nhìn nó tầm 3,4 giây, tôi nhìn thẳng vào mắt nó, nó thấy tôi nhìn nó, nó giương đôi chân mày đen của nó lên, để lộ 2 con mắt to đen lay láy nhìn tôi ngạc nhiên . Trong đầu tôi 1 câu trả lời rõ ràng, đang truyền từ mắt tôi , không biết nó có nhận được không : -( Tao Thích Mày đó, đồ khờ. )- Tôi cúi mặt xuống đánh đánh nước.

-" Tao chả thích ai cả. "

-" Ồ, vậy sao. " , nó biết điều gì rồi thì phải , câu trả lời của nó làm tôi thấy hơi , khó chịu.

Cả bọn đang bu lại, nắm lấy phao của nhau tao thành 1 đoàn tàu, 3,4 đứa khi nãy mua đồ đã lấy lại mấy cây súng, tụi nó đưa cho chúng tôi, cuộc đại chiến lại nổ ra. Tôi lật phao thằng Nam lại, nó ngã nhào xuống, tôi cười nắc nẻkhi thấy đầu tóc của nó bám sát vào mặt . Với tôi, lúc nào nó cũng Dễ thương, mỗi lúc, lại một kiểu khác nhau, tôi nhìn nó mãi mà không chán, có lẽ, bản thân tôi đã chấp nhận, tôi thích Nam thật rồi .

Nó lật cái phao của tôi lúc không không đề phòng, tôi ngã nhào xuống dưới đáy, tôi ngoi lên hai mắt ngập nước, tôi lắc đầu, tóc tôi quay lõa xõa, nước văng khắp nơi, tôi thấy cổ mình trống không chỉ còn lại sợi cây chuyền của tôi, cái dây với hộp đựng tiền tuột đâu mất rồi.

-" Nè chó con. "

Nam nó vớt dưới nước lên, đeo lại vào cổ cho tôi.

-" Đi theo chủ nè. "

Tôi tự hỏi, nó không thấy ngại hay sao . Tôi thấy ngại vì tôi thích nó, nó không ngại là vì nó không có gì với tôi. Câu trả lời tự tôi nghĩ ra khiến tôi buồn lắm. Tôi không có quyền gì yêu cầu nó , hay ép buộc nó phải thích tôi, nhưng những gì diễn ra trái với những gì tôi mơ mộng. Đúng là được voi đòi tiên mà ... híc

Sau đó chúng tôi lại đi trượt vòng lại những trò chúng tôi thích, đến trò chơi có độ cao chót vót , quên mất bao nhiêu mét rồi ấy, mà cao lắm, tôi không dám đi . Chỉ có tụi thằng Nam , mà không phải, con trai, chỉ có tôi không đi. Tôi lắc đầu ngay cái nhìn đầu tiên. Tôi và tụi con gái đứng dưới nhìn lên mà ruột gan muốn lòng thòng ra ngoài luôn.

[ ... ]

Đã gần 3 giờ, tụi tôi một lần nữa thấm mệt. Tôi xoay xoay hộp đựng tiền của mình ra, mua kem cho tụi nó ăn, tôi thấy trong hộp đựng tiền có một miếng kim loại màu vàng ( Tôi nghĩ ngay, lẽ nào là vàng thật , của thằng Nam à ? ) , được xâu với một sợi dây màu đỏ, tôi nghĩ là bùa bình an rồi . Chắc chắn vậy.

Tôi rút tiền ra trả tiền kem, Nam nói vọng theo :

-" Coi chừng rớt đồ của tao đó. "

-" Tao thấy rồi. " , tôi nói lại ngay, chắc cái này quan trọng nên mới đem theo đây. 

-----------------------------------------------------------------------------------------

 - Chap 9 :

Chúng tôi cùng đi ra lấy đồ, cầm túi đồ của mình trên tay, tôi mới chợt nhớ : -( Chết rồi xà bông , quên mua mất rồi ).

-" Nè chó con. "

Thư đưa cho tôi 1 bịt clear, à, quên mất tụi con gái mua những thứ này sẵn sàng cả rồi. Tôi nhìn quanh tìm Nam, nó đang lấy cái khăn ra khỏi túi đồ của nó, rồi nhìn tôi :

-" Nhìn gì ? Sao không vào tắm trước đi , lát lại đứng đợi."

-" Kệ m. tao, tao đang đợi mọi người vào chung."

Tôi quê độ.

-" Hơ, ờ, thì giờ vào. " Nó bị tôi nạt, nên hạ giọng.

Tụi con trai kéo vào phòng thay đồ, đông nghẹt , lúc này tầm 4 giờ hơn rồi, đang đợi người ta ra, tôi trộm nhìn cơ thể của nó, còn nó thì say sưa nói chuyện với tụi kia.

-" Ê vào kìa. " Nó nhướng mặt hướng vào phòng thay đồ người ta vừa ra.

Thằng Toàn thấy thế liền nói :

-" Tụi mình bạn bè, vào chung 1 phòng 2 đứa cho lẹ. "

Thằng Nam nhướng mày, tôi định nói ( Thôi ) - thì :

-" Chó con, tao với mày vào trước, làm cho lẹ đi. "

Nó kéo tôi vào, tao giuột tay nó :

-" Thôi, vậy mày với thằng Toàn vào trước đi . "

Nó nhìn tôi, tôi ngại lắm, tôi quê với tụi kia nữa, tôi ngại tụi nó nói tôi -( Con trai gì kỳ, như con gái, có gì mà ngại .v.v...v.. )

-" Vậy tao với mày vào trước . " Thằng Toàn kêu, thằng Nam quay mặt đi theo vào.

Tôi đứng đơ người.

-( Mẹ nó, sao tôi ngu như vậy, mày giữ giá hả mày, ai cũng như ai thôi, mày để một thằng khác vào thay đồ chung với người mày thích sao. Tôi tự chữi mình, tự trách mình sao ngu quá. Tôi có gì khác biệt chứ. "

Ngoài này, tụi thằng Duy, thằng Thắng cũng thay phiên nhau vào trước vì khi người ta ra, tụi nó nhìn tôi như để kêu tao vào đi, tôi trả lời bằng cái khẽ lắc đầu.

Đến khi ở ngoài chỉ còn 1 mình tôi chờ đợi, cùng tiếng nước chảy xả ào ào, vói tiếng cười biến thái của tụi thằng Thắng. Tôi rợn cả da gà, chợt tiếng thằng Toàn vang lên :

-" Mày thay đồ lẹ đi, đứng ầy ra đó làm gì. "

Thằng Nam la lên :

-" Thì mày thay xong rồi thì đi ra , đến tao thay . "

-" Nhát cái "ồn" gì "éo" biết nữa. " Thằng Toàn nói như mắng , nó đi ra nhìn tôi cười hì hì.

-" Nó đợi tao ra mới chịu tắm rồi thay đồ, mày đứng đó dợi 1 tí đi. "

Gió lạnh muốn chết, hai hàm răng tôi đánh cằm cặp, tôi nhìn vào mấy cái gương đang ở bên tường chỗ để rửa mặt, tôi thấy mặt tôi đơ ra vì ngố, tóc tôi cứng do nước hồ bơi xẹp xuống ép sát vào đầu tôi. Tôi nhìn mặt mình sao đáng ghét đến thế chứ, dễ thương chỗ nào nhỉ ?

Tiếng dây nịt thắt vào nghe canh cách, thằng Nam xong rồi. Nó mở cửa ra, tóc nó bù xù, gương mặt trắng ( như trắng bệt í ), miệng nó ngậm cái khăn lông màu xám, nói với tôi bằng giọng ngọng nghịu :

-" ào ong ẹ ih ( vào trong lẹ đi )."

Tôi mím môi, đi vào, nó trở ra. Tôi mở túi đồ ra, treo sẵn lên móc treo, tôi tắm nhanh rồi trở ra ngoài. Tôi lấy khăn lau ra, rồi thay đồ vào, đôi giày tôi để ở dưới không lấy ra nữa, tôi lấy đôi dép lê có hình con cá mập màu xanh dương ra đeo vào, rồi đi ra.

Tôi bước mạnh, tiếng dép lê dập nước nghe "chem chép", có lẽ vì vậy khi tôi vừa bước ra mọi người đã nhìn đến hướng tôi. Nam nhìn tôi nói :

-" Ủa, mang giày đi được 30 phút rồi giờ đổi dép à. Ngựa thế."

Ngày hôm nay, nó bị cái quái gì mà đâm rồi thọt thôi mãi thế.

-" Tao đi dép cho nhẹ người, mang đôi giày nóng hầm quá. Biết thế mang dép từ khi sáng. "

Nhỏ Dương nói :

-" Trời ơi, con nít ghê. Chả bù cho cha này ( nó chỉ thằng Thắng ) , lúc nào cũng già cồi cội."

Thằng Thắng lồng lộng :

-" Trưởng thành mới bảo vệ được cho mấy người, giả dụ chó con nó đi ở ngoài, người ta kêu bà cặp với em bà, bà chịu không ? "

Nó nói gì ? Nó nói tôi chỉ đáng làm em của nhỏ Dương thôi sao. Tôi nói :

-" Em cái gì mà em, tao lùn hơn mày chứ có nhỏ tuổi hơn mày đâu. "

-" Nhưng mà nhìn mày giống con nít. "

Tôi tức lắm, chúa ghét ai nói tôi con nít như thế, có cảm giác họ coi thường mình :

-" Con nít được người ta thương, người lớn làm gì cũng bị ghét. "

Tôi tiếp tục :

-" Có đi lộn nhà vệ sinh nữ người ta cũng không chữi tao, mày đi vào thì ăn dép. "

Thư vỗ tay đôm đốp, tôi hãnh diện về câu đấu khẩu vừa rồi. Sau lưng tôi có người đẩy tôi :

-" Mày vào nhà vệ sinh nữ tao coi. "

Thằng Nam, lại là mày.

-" Tao có học thức, không bao giờ làm chuyện như thế, tao nói "Lỡ" cơ mà. "

Tôi né ra , sàn trơn trượt xém té. Tôi mở cái hộp để tiền ra, tôi xoay nhè nhẹ, thằng Nam cầm lấy cái đuôi rồi trút hết ra ngoài, nó nhét tất cả vào túi ( kể cả tiền của tôi ).

Tôi nhanh nhảu :

-" Tiền tao đây ?"

-" Lát đưa, không lẽ tao lấy tiền mày à ? "

Tôi chỉ là tiện miệng đòi thôi, chứ chấp nhất gì cơ chứ. Nó nói ra , làm mọi người coi tôi như một kẻ tính toán vậy. Tôi nhột dạ :

-" Thì tao cũng nói thế thôi, không lẽ tính mua gì, phải xòe tay nói : " Nam ơi đưa tiền ? " "

-" Cũng tốt chứ sao, tao là chủ của chó con mà, mày nhìn đi, nước tao mua mày uống, bánh kẹo tao mua mày ăn, đồ tao thì tao xách, cả vòng đeo cổ tao cũng mua cho mày nè. "

Mọi người lại cười. Tôi thề, nếu mà tôi bự con như thằng Thắng, tôi đã bẻ tay nó để nó xin tôi tha lỗi như thằng Thắng và mấy thằng to con trong lớp tôi hay làm với tụi yếu hơn. Tiếc là ... tôi chỉ ngang với nó, còn nhỏ hơn nó một tí nữa.

-" Phù... mày nói nhãm là giỏi à. Ái phi của trẫm, khởi giá hồi cung. "

Nhỏ Thảo nói rõ to :

-" Hoàng Thượng khởi giá, hồi cung. "

Tôi ngại chết đi được, không biết có ai nhìn thấy hay nghe thấy không. Đúng là lũ con nít. Trong khi tôi luôn sợ người khác thấy, người khác nghe và nhất là sợ người khác chú ý , còn tụi nó làm gì cũng vô tư, mặc kệ có ai sung quanh hay không. Tôi không hiểu tự ái của tụi nó làm bằng gì nữa.

Khi một mình , ai muốn đóng tuồn diễn kịch với tôi, tôi đều làm rất tỉnh, rất tự nhiên, khi ở ngoài đường, ai nói tôi "nhát như cấy" tôi cũng không phản kháng ~>_<~ !

Ra đến ngoài, cũng đã 5 giờ kém, mọi người chào tạm biệt nhau tại trước cửa ra vào. Chúng tôi ôm nhau, chúc nhau những lời tốt đẹp và không quên hẹn nhau - Khi đến sinh nhật của một trong mọi người ở đây, chúng tôi sẽ có mặt đầy đủ.

...[ Lúc chia tay tiễn biệt này ... thê lương lắm , Nhok cũng rớt nước mắt nữa , mà giấu đi rồi ]

Tiễn tụi nó lên đến chiếc taxi đi về, ở tại đây, chỉ còn, Tôi, Nam, Toàn , Thảo , Thư và Dương với Thắng. Chúng tôi nhìn nhau với nỗi buồn man mát đang đọng lại trên đôi mắt của từng đứa. Thư muốn khóc. Tôi nói để xua tan cái không khí u ám này đi :

-" Giờ tụi mình đi ăn cái gì nữa rồi hẵn về , được không ? "

Tụi nó gật đầu. Bầu trời đỏ rực một phương, còn gì hợp hơn cho buổi chia tay cùng nước mắt và hoàng hôn êm đềm , xen lẫn chút gió hè mang hơi ấm và ẩm của những ngày mưa thành phố. Lòng tôi đong đầy những cảm giác kỳ lạ, lẫn lộn, tiếc nuối, lại trộn một chút niềm vui của trẻ con. Vui buồn lẫn lộn, tôi đoán là, sau ngày hôm nay, mỗi đứa trong chúng tôi đã trưởng thành thêm một chút rồi.

Chúng tôi đón 1 chiếc taxi rồi cùng nhau đến quán ăn nhẹ mà tụi tôi thường đến ( Cùng gần nhà tôi ). Chúng tôi nói chú taxi chờ chúng tôi tầm hơn 30 phút thôi, dẫu sao cầm mấy cái túi đồ đi đến đi lui cũng bất tiện vô cùng.

Thảo rỉ nhỏ vào tay tôi khi nó xuống xe trước hết.

-" Phong ơi, ở lại đây 5 phút, Thư có chuyện muốn nói. "

Tôi -( Thôi rồi Hoàng Thượng ơi, Ái Phi của người sắp tra tấn tinh thần của người rồi. Còn gì tốt đẹp hơn nữa không trời ? Tôi không thể ngờ còn có màn " Tỉnh Tò " Đêm chia ly như thế này nữa. Lòng tôi rối bời. Tôi gật đầu đại cho xong.

Tụi nó đã đi trước để lại tôi đứng một mình trên lề đường, Nam không thèm nhìn lấy tôi một lần, tụi nó - không ai - nhìn tôi cả, còn tôi ? Có ai đang nhìn thấy tôi mở to đôi mắt và cần tìm sự trợ giúp hay không. Thư lúc này mới xuống xe, nhỏ đi chầm chậm lại chỗ tôi.

Tôi lui 2,3 bước gì đó, đến chỗ nhà dân bên cạnh có góc tối hơn. Thư thấy vậy liền đi đến. Tôi nhìn thư :

-" Khanh có gì muốn bẩm tấu ? Không có gì ? Bãi Triều ! " Tôi đi đến vài bước để mong Thư tha cho tôi.

-" Thư nói xong cái này đã, nhanh thôi. "

Thư đứng chắn trước mặt tôi. Lúc này, có 2 tốp khách vào quán, tôi thấy họ đang nhìn chúng tôi, có người còn che miệng cười nhẹ, có người vừa nhìn chúng tôi vừa xầm xì với người đi bên cạnh họ, tôi tức ngực lắm.

-" Phong ... " Thư kêu tên tôi dài 1 tiếng

-" Ơi ." Tôi run ...

-" Thư thích Phong ."

-( Đau quá má ơi, con đau tim quá, con bị yếu tim mà, mẹ ơi - trước khi đi, mẹ đã dặn, con không được chơi trò nguy hiểm, nhưng giò người ta đang chơi con ... ) -( Nhok nghĩ như vậy thật đó ^___^ )

-" Thư nè ... "

-" Phong đừng nói . Gật đầu hay lắc đầu thôi. "

Tôi hiểu ý nhỏ, Gật tức là OK -> Có con ! Lắc tức là Bye -> Khó nói chuyện bình thường. Tôi chưa bao giờ quen ai , chưa hề nói yêu ai hay thích ai ( Thời gian này tôi có, nhưng có lẽ trong tim đã có người để nhớ rồi, nên khó đón nhận ai, dù là đón nhận đại. )

Tôi, suy nghĩ ( Giả vờ suy nghĩ đó ) , tôi lắc đầu nhè nhẹ. Tôi nhìn mặt nhỏ, thấy Nhỏ khá hẫn.

-" Thư nè, Phong không nghĩ , mình giỡn với nhau để vui lại ... như thế này " Tôi nói đứt quãng. Ở ngoài ,tôi không giỏi ăn nói , lại không biết nói làm sao để giữ tình bạn, để không làm Thư buồn.

-" Thư hiểu mà, vậy cho Thư hỏi, Phong có thích ai không ? "

-" Không ."

Tôi trả lời với giọng chắc chắn, tôi nghĩ điều này sẽ làm Thư dễ chịu hơn chăn. ( Hôm nay, Nam cũng hỏi tôi như thế, giờ đến Thư, tôi có gì hay chứ. )

Tôi thấy Thư buồn lắm, giá mà Thư đừng nói ra, chúng tôi đã không phải khó xử như bây giờ. Tôi tự nói với mình, phải bình tĩnh để cho qua thật nhanh giây phút này :

-" Bây giờ, Phong thấy, mình không có khả năng đem lại niềm vui hay khả năng chăm sóc cho một ai đó. Thôi thì, không phải là một lời hứa, nhưng mà Thư hãy để thời gian cho tụi mình lớn lên, khi đó mong là Thư vẫn chưa yêu ai."

-( Bây giờ nghĩ lại, Nhok thấy mình dốt lắm, mình nói như thế chẵn khác nào là kêu Thư đợi mình. Rồi một ngày Thư tìm mình, phải chăn mình lại càng khó xử hơn. )

Thư gật đầu rồi cười mỉm, tôi thấy nhỏ gạt tay lên mắt rồi nói :

-" Vào trong thôi ... " , nhỏ đi trước , tôi đi theo sau.

Chúng tôi lên lầu, vào chỗ của chúng tôi, mọi người nhìn tôi, tôi thấy Thảo há mồm, múa môi, không ra tiếng ( Có vẻ như ý nhỏ muốn hỏi thư là : Saaooo Roooi ) , Tôi thấy Thư khẽ lắc đầu, Thảo cười mỉm nắm tay Thư ngồi xuống.

Có vẻ mọi người đã biết chuyện gì đã diễn ra. Lúc này tôi thật sự không muốn ăn gì cả. Tôi ngồi xuống kế Nam, xếp bằng lại, kêu cho mình một ly trà sữa dâu. Mọi người ăn gì tôi cũng không còn tâm trí để ý nữa. Thư cũng uống một ly trà chanh nóng chứ không ăn gì.

[......Khúc này, là lúc chúng tôi trò chuyện ....., nói về tương lai, nơi chúng tôi học ... ]

Đến khúc :

-" Sao, vậy là Nam và Phong sẽ học chung trường cấp 3 hả ? " , Thư hỏi với vẻ bất ngờ.

Nam trả lời :

-" Ờ, cho dễ đi lại, vả lại, vào đó có 2 đứa cũng đỡ bỡ ngỡ. "

Thư nghĩ gì tôi không rõ, nhưng tôi biết là, có vẻ Thư muốn được cùng chúng tôi vào học trường cấp 3 ...

[... Bỏ qua khúc nói chuyện ... hen - Nhiều chuyện ngoài lề quá, sợ nhàm ]

...

Chúng tôi xuống xe, nhà tôi gần đây nên xe về chỗ nhà tôi trước.

Tôi và Nam xuống xe, mọi người ôm tôi và không quên chúc tôi " bay bướm " luôn. Chúng tôi nhìn nhau mà ngỡ sẽ xa nhau mãi mãi. Trong lòng tôi chỉ còn lại những hình ảnh cả ngày nay đã cùng nhau cười, cùng nhau hét, cùng nhau ăn uống. Mấy đứa con gái sụt sùi làm tôi muốn khóc theo luôn. Tôi nói không nên lời, cổ họng tôi bị nghẹn mất rồi, tôi chỉ Ừm, Ừh, Hữh, Ư ... rồi lắc đầu, rồi gật đầu, rồi vẫy tay.

Tôi mím chặt môi ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Thư quay đầu ra cửa sau của xe nhìn tôi dến khi xe quẹo đi mất. Điện thoại tôi " Tưng tưng" , tin nhắn :

-[ ... tóm lại là : Thư nhắn cho tôi, nói rằng tôi hãy cố học tập, rãnh rỗi thì điện nhau uống nước , đi chơi . ]

Nghĩ cũng lạ, chúng tôi không ở quá xa nhau, vậy mà, cứ ngỡ sắp phải đi xa khó gặp lại nhau được vậy.

Ôi ... Tôi thở dài bằng miệng, Tôi mở cửa , thì anh tôi chạy xe từ nhà xe đi ra :

-" Tao đi với bạn một chút tối tao về. Ba mẹ điện về, mày nói là tao ở nhà, tao ngủ rồi, nghe chưa. "

Anh tôi nhìn thấy Nam :

-" Ê Nam, vào chơi với nó đi, mai rồi về cưng. "

Xong anh tôi chạy đi mất, tôi đi ra khóa cửa. Tôi mím môi nhìn nó. Tôi thấy nó bấm điện thoại , tôi nói :

-" Thôi, mày về đi, tao vào nhà , mai nghỉ ngơi, rãnh thì qua chơi với tao nha. "

Tôi buồn, nói đứt quãng. Nó không trả lời câu nói của tôi, tôi nghe giọng 1 phụ nữ ở bên kia điện thoại " A lô ":

-" ALo, mẹ ơi, con ở nhà chó con ngủ với nó, ba mẹ nó đi công tác rồi, anh nó có công chuyện, nó ở nhà một mình cũng buồn, mai con về nha. "

Tôi nghe mẹ nó dặn dò nó gì đó, lòng tôi lúc nãy ngập tràn mây đen u ám, nghe nói nói xong như ánh nắng rọi sáng khắp nơi. Tôi đã mất đi cảm giác mất mát của buổi chia ly, thay vào đó là " một hạnh phúc " nho nhỏ đang rung rinh trong trái tim .

-" Mẹ tao nói, tao nhớ ngủ sớm, mai về rồi điện mẹ tao hay. Mày cho tao ở lại không ? "

Tôi vui đến mức vừa cười vừa trả lời :

-" Ai cho mày ở, ở đây làm gì ? "

Lưng nó quẩy túi đồ của nó, tay nó xách túi đồ của tôi, nó đi thẳng đứng ngay cửa ra vào.

-" Mày ra khóa cửa đi, tao lên phòng mày trước. "

...

Tôi vui lắm. Tôi nghĩ gì về đêm nay ? Tôi nghĩ gì về hôm nay ?

Một ngày tuyệt vời, có niềm vui lẫn nỗi buồn. Lúc này, lúc tôi buồn nhất, thì nó đã đem lại cho tôi sự quan tâm nhất. Nhà tôi giờ không có ai, thì nó đã ở đây, với tôi, lúc này.

Tôi chưa bao giờ có ý định sẽ rủ nó ngủ ở lại đây với tôi. Tôi sợ mình sẽ ôm nó như lúc trước, tôi sợ sẽ có những việc tôi không kiểm soát được. Tôi không nghĩ gì nữa, tôi khóa cửa thật nhanh để chạy vào ( Nhok sợ ma lắm ) . Lúc nào tôi cũng nghĩ luôn có bóng đen theo tôi, để khi tôi bước vào bóng tối, nó sẽ vồ ra bóp cổ tôi ( Hix, coi film quá nhiễm đó . )

Cửa rào đã khóa, tôi vào nhà - "Cách" một tiếng, cửa nhà cũng đã khóa chặt. Tôi hồi hộp, bước lên lầu về phòng tôi. Như thể tôi đang đi vào nhà của một người lạ vậy.

- Chap 10 :

Tôi bước đến dưới chân cầu thang, tắt hết đèn đi rồi đi lên phòng. Tôi nghĩ bụng :

-( Mình và nó sẽ ngủ chung ư ? ) ...

Vào phòng tôi thấy nó đã cởi áo ra rồi chỉ còn cái quần dài, dáng người nó cũng ngang tôi. Tôi hỏi :

-" Mày làm cái quần gì thế ? "

-" À, cho tao mượn cái quần cụt của mày đi, mặc quần dài khó chịu lắm. "

-( Tôi thì, không thích mặc chung đồ với ai bao giờ, đây là lần đầu có người mượn đồ tôi mặc, mà tất nhiên 1 điều là - Nó mượn sao tôi lại ... từ chối ^_____^ ). Tôi lườm nó một cái :

-" Lại đây rồi tự lựa đi. "

Tôi kéo tủ quần áo ra. Bên không có ngang nào để treo quần áo đi học, áo sơ mi và quần dài. Bên còn lại có ba ngăn và 2 hộc. Để tôi chứa đồ thun, quần ngắn , hộc dưới tôi để quần chips và hộc cuối cùng tôi để đồ bơi và giày dép.

-" Coi cái áo cái quần nào mặc được thì lấy, đừng xới tung lên đó. Đừng kéo ngang hộc tủ ra làm gì . "

Tôi dặn , tôi sợ nó thấy quần chíp ý. Nhưng tôi quên mất, nó là thằng khốn nạn :

-" Cái gì? Có gì mà giấu, để tao coi cái gì. "

Tôi vừa dứt lời thì nó nói lại ngay, tay nhanh hơn miệng, nó kéo tủ của tôi ra, tôi nhảy qua, đá chân đẩy tủ vào :

-" Đậu móa, đồ lót nhìn làm gì, không lẽ tính mặc chung à ."

Tôi hét. Nó nói :

-" Có mẹ gì đâu, điên à chó con, vả lại tao ngủ đâu có mặc đồ trong. "

Nó nói . Tôi trợn mắt :-( Ô, nó không mặc à, vậy là sexy vãi rồi. Híc, ý nghĩ dâm đãng gì thế này. Tôi cứ nghĩ mãi về ... "thằng nhỏ" của nó mà tôi đã lỡ đụng thôi.)

Tôi đứng kế nó cho an toàn, trên ngang cao nhất của tủ đồ, tôi để nước hoa và nhiều thứ vật dụng linh tinh khác, tôi không thích ai thấy đồ riêng tư của tôi. ( Ích kỷ nhĩ ^___^ ) , tôi kéo đồ ra cho nó lựa :

-" Nhiều quá mày. "

-" Nhiều gì ?"

-" Đồ mày nhiều chứ gì, hèn gì ngựa thế. "

Tôi nhột. Tôi thấy, ba mẹ tôi dắt tôi đi mua đồ, tiền tôi không xài bậy bạ ăn chơi thì tôi mua đồ, nhiều hay ít có vấn đề gì đâu. Tôi không muốn đôi co với nó nữa, kệ nó nói gì tôi cũng cười thôi.

Nó lấy cái quần cụt màu trắng bằng thun rồi đi vào nhà tắm . Tôi hỏi theo :

-" Không mặc áo à ? "

-" Mùa này nóng và hầm lắm ."

Nó trả lời . Tôi ném cho nó cái áo thun của tôi.

-" Mặc đi, tối lạnh lắm."

Nó cầm rồi nhướng mắt, đi vào nhà tắm. Cửa nhà tắm đóng lại tôi nghe môt tiếng "cách" , nó khóa trái rồi. Tôi mở máy lạnh, rồi chuẩn bị đồ để thay đồ. Tôi ngó nhìn túi đồ của nó , tính tò mò của tôi nổi lên. Tôi muốn coi nó có gì trong này ... (>_<)

Tôi kéo túi ba-lô của nó ra, tôi thấy một cái túi nhựa để đựng cái quần bơi và ... cái quần chip màu trắng của nó. Tôi nhìn đăm đăm rồi tôi tự thấy xấu hổ khi mình đang làm chuyện kỳ cục gì vậy ? Nghe tiếng nước chảy, tôi biết nó đang tắm rồi.

Phòng tắm ở đây, có một cái lỗ thông gió, tôi đã từng nhìn vào qua cái lỗ đó, nếu ai tắm trong bồn thì sẽ thấy được ( hehe, thấy hết luôn đó ), còn không thì có thể nhìn qua cái gương đang phản chiếu lại góc bên kia của phòng mà nhìn qua lỗ thông gió không thể nào thấy được.

Dù muốn lắm nhưng rồi, tôi cũng dằn mình không làm chuyện đó được. Tôi lún sâu vào làm gì cơ chứ. Ai cũng như ai thôi.

Tôi mở máy tính lên, vừa đọc một vài trang tin game thì tôi nghe hơi thở sau lưng tôi :

-" Vào tắm đi chó con . "

Tôi quay lại thấy nó đã bước ra, nó mặc bộ đồ của tôi vừa như in ... ( Không vừa sao được, tôi và nó bằng nhau mà ), nó nói :

-" Cấp 3 rồi, mặc đồ như con nít vậy. "

-" Hehe, thì lúc mua đồ này tao đã là cấp 3 đâu. " , Tôi thì, tính tình con nít vậy , thì chịu chứ biết làm sao hơn đây.

Nó ngồi vào máy tính khi tôi vừa đứng lên, tôi ngoái đầu lại nhìn nó, có một lực hút vô hình khiến tôi muốn ôm chằm lấy người nó từ phía nhau như thế này , nhưng sao mà trong lòng tôi cứ trổi lên những dằn vặt khiến tôi cảm thấy khó chịu lắm.

Đại khái cảm giác đó như là, bạn hôn người bạn yêu trước mặt ba mẹ bạn vậy, nó ngại ngùng, trong cơ thể như có gì đó đang bị hút đi, trong bụng cảm giác trống không ... nói tóm lại là vô cùng khó chịu khi sự ham muốn và lý trí ở hiện thực đánh đá lẫn nhau. Khiến con người ta không tìm được cảm giác bình yên.

Tôi cụt hứng , bĩu môi tôi đi vào nhà tắm, nước chảy như suy nghĩ ở trong tôi lúc này, nhiều và liên tục. Tôi mệt mỏi . Tôi nhìn qua lỗ thông gió, xem có đôi mắt nào đang nhìn vào không. Tôi gạt phắc suy nghĩ đó đi, vì nó làm sao biết như, vả lại phải lấy ghế cao ở nhà trên xuống mới đứng tới được, huống gì nó phải ... loại người biến thái - như tôi.

Tắm thật nhanh, tôi lau đầu thật khô, bỏ hết đồ dơ vào thùng đồ. Tôi mặc một chiếc quần kaki ngắn, một cái áo đã màu kem , thường tôi ở nhà không nhất thiết mặc đồ đẹp, nhưng hôm nay thì đặc biệt hơn. vừa bước vào phòng thì tôi thấy nó đang chơi game, có vẻ nó chưa biết tôi ra. Tôi rón rén đi nhè nhẹ , nó vẫn không quay lại, có vẻ tập chung chơi lắm . Tôi giơ tay lên :

-" Gr..a'...... " Nó hét lớn quay lại, tôi la lên : " Aaaaaa " .

Nó cười lăn cười bò.

-" Chó con ngu dốt, cái màn hình tối thui nè thấy không ? Mày vừa bước đến, tao đã thấy hết rồi ."

Nó cười ngắt nghẻo, để tôi hồn vía đang bay trên trời. Hôm nay bị nhỏ Thư đánh còn được nửa mạng, giờ còn nửa mạng cũng không yên với thằng này. Tôi lấy gối ốm, đập vào người nó. Nó lấy mền trùm người lại mặc cho tôi đập, tôi đập "bụp bụp" được hai cái thì, cơn giận nguôi đâu mất, thay vào đó là sợ nó đau. Tôi cúi người lại kéo cái mền của nó ra.

Nó giữ cứng ngắt, tôi bực lắm. Tôi kéo mạnh hơn, tôi hít sâu, dồn hết sức, vừa kéo thật mạnh thì cái mền sao trôi tuột lẹ quá, nó nhảy chồm lên :

-"Graaaaa" , tôi giật mình.

-" Má m' , thằng đĩ. " , ở với nó thêm một lát chắc tôi xỉu không biết tại sao mất thôi. Tôi liếc nó, nó thì năm lăn qua lăn lại, cười như một thèn điên.

-" Tao mắc cười quá, bó tay với mày. "

Tôi lấy gối đập thật mạnh vào người nó, còn nó vẫn cứ cười.

Chuông điện thoại tôi vang lên, là mẹ tôi gọi :

-" Con làm gì, mẹ điện quài con không nghe ? "

-" Dạ, con để điện thoại vào túi rồi gửi đồ mà ."

Mẹ tôi nạt, sao tôi không bấm điện thoại để coi nhĩ. Mà thường thường, đi đâu về nhà rồi ,tôi đều điện báo cho mẹ tôi biết. Tại vì hôm nay, có thằng quỷ này ở đây, làm tôi không còn là tôi nữa.

-" Rồi giờ con về nhà chưa . "

-" Dạ rồi . "

-" Hai anh em ăn cơm chưa ? Anh hai đâu ? "

-" Dạ anh hai mua đồ ăn về hai anh em ăn rồi. Anh hai đang bên phòng đó. "

-" Ừ, vậy có gì thì điện cho mẹ. Chiều mai ba mẹ về. Con ngủ sớm đó"

-" Dạ. Dạ .... dạ .... "

nói chuyện điện thoại với mẹ tôi, tôi chỉ có nghe và dạ, còn mẹ tôi mới là người nói. Tôi nhìn nó, tôi thấy nó đang nằm thả người ra, giữa quần nó có một "que" trồi lên, quần tôi là quần cụt ngắn lắm, vả lại để mặc ngủ trong nhà mà, nó lại không mặt quần chip ... tôi né mắt mình đi khỏi cơ thể nó. Nó nói :

-" Kiếm gì ăn chơi đã. "

Tôi chỉ nó đi lấy đống bánh kẹo trong tủ lạnh và lấy cho tôi chai nước suối. Nó cầm vào, tôi thấy như được nó "hầu" cho lúc này.

-" Nãy Thư nói thích mày đúng không ? "

Nó vừa bóc kẹo, vừa nhìn tôi hỏi. Tôi gật gật đầu, nó hỏi tiếp :

-" Rồi mày nói sao ? "

-" Tao , tất nhiên là né rồi."

Nó nói :

-" Người ta dễ thương, hiền lành, lại thích mày. Người ta nói quen người thích mình chứ đừng cố quen người mình thích . "

Nó lên giọng.

-" Nhưng, tao thà chạy theo người tao thích, chứ tao không thích miễn cưỡng, cố quen người ta khi mình không có tình cảm gì đặc biệt chẵn khác nào lừa dối. "

Tôi nói đầy trầm tư. Nó cúi đầu xuống nhìn mặt tôi, cố tìm lấy đôi mắt của tôi để nhìn :

-" Ê, vậy mày thích ai rồi phải không ? Nhìn là biết chắc luôn. Nói tao nghe đi, tao biết thôi, tao không nói ai đâu. "

Tôi né ánh mắt soi mói của nó :

-" Tao không có, tao nói giả dụ vậy. Dù sao, không thích làm sao mà gắng quen được. "

-" Tao không tin, nhìn mày hôm rày, tao biết mày đang " iu " ai rồi, làm sao qua được pháp nhãn của tao. "

Nó nói , tay nó giơ lên quả quyết. Tôi cười , nghĩ thầm : -( Tao ước gì, pháp nhãn gì đó của mày, thấy được, người tao thích là mày đó, đồ khờ à. )

Tôi và nó ăn vặt, rồi xem film, tivi thì không có gì hay cả, tôi và nó xem film trên máy tính. Tôi mở đủ thứ, mở tất cả những gì tôi có trong máy cho nó lựa , chúng tôi xem phim Anime. Tôi lấy cho nó một cái bàn chải mới, rồi nó đi đánh răng , sau đó tôi cũng vào làm vệ sinh cá nhân.

Tôi bước ra, tắt hết đèn thì thấy nó cũng đã tắt máy tính. Nó nằm trên giường, tôi nghe tiếng nó :

-" Chụt chụt chụt .... " Như để kêu chó í.

Tôi chạy đến, nhảy lên người nó như SmachDown í, nó hự 1 tiếng rồi nói :

-" Ngoan lắm, chủ kêu là chạy lại ngay, rất tốt, nhưng lần sau không được nhảy lên người chủ như vậy nha chó con. "

Tôi có làm gì, thì cũng đều nằm trong suy tính của nó, ghét nó lắm. Tôi lộn qua một bên, tôi lấy cái gối ôm của tôi,chắn ở giữa tôi và nó. Nó quay sang, ôm cái gối ôm của tôi.

Trong bóng đêm, nhưng ánh sáng ở đâu đó còn le lói thành từng tia chiếu qua cửa sổ trong phòng tôi, tôi cảm nhận được 2 ánh sao lắp lánh từ trong mắt nó đang nhìn qua phía tôi, nó cất giọng nói :

-" Mày kể tao nghe đi ? "

Tôi nói thì thầm :

-" Chuyện gì cơ ? "

Nó cũng nhỏ giọng xuống :

-" Thư nói gì với mày đó ? Còn mày không muốn nói thì thôi ... "

Nó nói giỗng đưa đẩy, có gì tôi cũng kể nó nghe cả, nó thừa biết như vậy nên làm bộ nói điên nói cuồng :

-" Khỏi xạo mày ... " Rồi tôi kể nó nghe đại khái những gì mà Thư nói với tôi, rồi kể tôi đã trả lời nhỏ thế nào.

Xong rồi, tôi có cớ để nói tiếp :

-" Còn mày, trước giờ mày có thích ai không ? "

Tôi nghe tiếng tóc nó cạ vào gối, nó xoay lại :

-" Tao hả ? Có chứ, tao có thích một nhỏ, mà tao không có nói. Nhỏ đó khác lớp mình, học 9/4 ." ( Lớp tôi 9/2 )

Tôi cảm nhận từng đường cơ trên mặt mình trĩu xuống vì cảm giác hụt hẫn lắm, tôi nghĩ trong đầu :-( Nó đã có người để thích rồi, nó đang đi đúng hướng mà tạo hóa đã vạch ra, còn tôi, sao tôi lại trớ trêu thế này. ). Tôi hỏi nó :

-" Sao không thử nói với nó ? "

-" Tao ngại lắm mày ơi, tao để ý thích vậy thôi, chứ có quen gì đâu. Vả lại, giờ tao cũng hết mong chờ gì rồi. Kệ đi, cấp 3 thiếu gì gái. "

Tôi lại nghĩ : -( Ừ thì thiếu gì ... )

Sau đó, tôi và nó, lại kể những chuyện gia đình của nhau. Giờ tôi mới biết, mẹ nó đã đi từ hồi gia đình còn nghèo khó, đẻ lại nó và ba nó nuôi nhau. Sau này mẹ kế của nó giúp đỡ ba nó làm ăn trở nên khá giả, vậy là hai người ở với nhau. Lau rồi vẫn không có con, nó nói, mẹ sau của nó cũng là người có học, nên cũng chăm lo cho nó như mẹ ruột vậy.

Nó kể tôi nghe những điều này, tôi biết đây là bí mật của riêng nó, tôi thấy vui lắm, vì nếu không có được trái tim của nó, thì chí ít tôi đã có được sự tin tưởng của nó. Với tôi, lúc này, bấy nhiêu là đủ lắm rồi.

Tôi tiện miệng hỏi :

-" Tao thấy cái miếng vàng ... "

-" À ... đó là ... " , theo lời nó, thì mẹ kế của nó lúc ăn nên làm ra, lấy miếng vàng 18 rồi nhờ người ta khắc hình Quan Âm, đem đi Châu Đốc gặp thầy gặp bà gì đó để ấn chú bình an. Rồi đưa nó đeo, nó sợ bị giật nên đi đâu xa mới đeo thôi.

Tôi kể lại cho nó chuyện nhà tôi. Quê tôi ... tiếng đồng hồ quả lắc ở nhà dưới vang lên, lúc này đã 12 giờ đêm !

Tôi nghe nó ngáp dài.

-" Ngủ đi mày. "

-" Ờ, chó con ngủ đi, đừng đái dầm đó. "

-" Mày đó ... " , trong bóng tối, tôi nghe nó cười khì. Tôi nhắm mắt lại ...

----------------------------------------------------------------------------------------------------------

 Chap 11 :

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Nằm nãy giờ đã lâu rồi, 10 phút chưa ? Tôi đoán thầm , -( Không, có lẽ hơn 20 phút rồi chứ, mình thấy lâu rồi mà. )

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Gối ôm để giữa 2 thằng, nó đang ôm cái gối và xoay mặt về phía tôi, tôi nằm ngửa người, cách vài phút ( tôi đoán vậy ) , tôi lại quay mặt qua phía nó để nhìn mặt nó, nhưng tối quá, cái tôi thấy được chỉ là một màu đen và mặt tôi cảm nhận được từng hơi thở của Nam đang làm vài sợi tóc nhỏ của tôi động đậy.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi rục rịch nhẹ thân mình, khi những ngón tay của Nam đang ôm một bên gối chạm phải bắp tay tôi , tôi giật mình dừng lại. Ngón tay của nó mát , phải nói là có hơi lạnh khi chạm vào tay tôi. Tôi hít sâu một hơi để lấy bình tĩnh - Thật sự là tôi không tài nào ngủ được . Khi mà người tôi thầm thích nằm bên cạnh tôi thế này, việc ngủ để quên đi là một việc khó hơn cả lên trời ...

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi nghe hơi thở của Nam đều dần, nhẹ dần - Có lẽ nó bắt đầu ngủ thật rồi. Chỉ còn tôi với bóng đêm, cùng hơi thở đều đặng của nó ... xen lẫn với hơi thở có phần gấp gáp của tôi. Tôi biết là, nếu mình không ngủ được thì mình có thể nằm như vậy đến khi mỏi mệt rồi ngủ, hoặc là thức đến sáng. Mà rước mắt với tôi, khó chịu nhất là tôi muốn xoay mình vì nằm một chỗ rất mỏi nhưng sao bản thân tôi lại không dám xoay. Tôi sợ phá vỡ cái bầu không khí im ắng này ... đúng hơn tôi sợ nó thức giấc. ( Nghĩ lại : có gì đâu mà mình phải sợ nhĩ ? )

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi xoay người đối mặt vào nó, tiếng giường động đậy tôi nghe rõ to một tiếng " Két ", tôi thấy nó cũng xoay người, nó bỏ tay ra khỏi cái gối ôm và nằm ngữa ra. Nó vẫn thở đều như thế, tôi nghĩ :-( Nó ngủ thật rồi ... ) .

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

...

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

{ Đoạn này không dành cho trẻ em dưới 15 tuổi ~______________~ +#*gockhuat.eu*#++#*gockhuat.eu*#+

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

...

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi đã làm một điều mà có lẽ, tôi nghĩ là sau khi xảy ra rồi, tôi và nó sẽ không còn chơi với nhau nữa. Tôi phân vân trong vài phút nhưng ... lý trý của tôi đã không thể chiến thắng dục vọng. Tôi không tưởng tượng là mình sẽ làm gì quá xa, quá ghê tởm nhưng rồi :

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi lấy cái gối ôm để qua bên kia người tôi ,giờ đây giữa tôi và nó không còn một vật cản nào, chỉ tôi và nó thôi. Luồng gió từ máy lạnh thổi qua giữa hai đứa tôi, tôi cảm thấy hơi lạnh, không biết nó có lạnh không. Cái mền đang để ngang người tôi và nó nhưng không kéo đáp toàn thân.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Nó chợt động đậy, tay chân nó duỗi ra thẳng rồi co lại, nhưng nó vẫn nằm ngữa. Tôi nghĩ nó đã ngủ say rồi. Tôi lê thân mình đến gần nó hơn 1 tí, tôi run hơn cả lúc tôi bị điểm thấp nữa. Trong tôi bây giờ còn xen lẫn một cảm giác tê rần, như có điện trong người. Có phải đây là cái mà người ta gọi là " dâm " không ?

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi cần gì lúc này ? Tôi chẵn biết làm gì cả ? Tôi nghĩ là, mình chỉ cần ôm nó, ôm nó thôi . Tôi thở nhanh và thôi nghe tiếng thở của mình lớn lắm, tôi nín bặt đi vì sợ . Thở thở nhẹ, tôi cố giữ cho mình bình tĩnh hơn nữa. Để cho chắc ăn tôi khẽ gọi bằng giọng gió :

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

-" Naaammmm ... " , tiếng Nam tôi gọi nghe có như là tiếng gió rít. Cả căn phòng vẫn chìm trong đêm khuya và sự tĩnh lặng. Tôi thấy vẫn ổn, lần này tôi cố sức gọi bình thường :

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

-" Nammm" Giọng tôi nhẹ lại dần dần.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Vẫn không có gì xảy ra. Tôi nhắm nghiền mắt lại, tay tôi choàng qua người nó. Nó vẫn nằm im ... tôi thầm tạ ơn trời. Tay tôi để ngang eo nó, bụng nó vẫn nhịp nhàng từng hơi thở, chậm rãi, đều đặn. Tôi cảm nhận được tiếng "thịch thịch" của trái tim nó và cả trái tim mình.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi đang ôm , một cơ thể sống, chứ không phải một cái gối ôm thường ngày. Cơ thể này là Nam , là Nam của tôi. Tôi khẽ xiết tay mình vào hông nó. Hạnh phúc là thế này sao ? Hạnh phúc là được ôm người ta quan tâm vào vòng tay, là nghe được từng nhịp đập của trái tim người đó, là chỉ có tôi và người trong đêm tối se lạnh ... Nếu hạnh phúc là những điều như thế ! Tôi đã hạnh phúc rồi !

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi thấy nhói ở hạ bộ , "Thằng nhỏ" của tôi đang đâm ra khỏi chiếc quần kaki ngắn của tôi. Quần này không mềm như quần thun, nên tôi hơi khó chịu khi " thằng nhỏ " thức giấc. Tôi thở dài một tiếng rõ mạnh, tôi không muốn rời tay khỏi cơ thể của Nam, tôi sợ mình rời tay rồi, mình sẽ khó có can đảm để làm lại một lần nữa.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Nam hít sâu làm tôi giật mình, tôi nhắm hai mắt của mình lại thật chặt, dù nó có lên tiếng gì tôi cũng không trả lời. Nhưng không, Nam vẫn nằm đó, yên lặng sau cái hít thở khá mạnh. Tôi ... là một người tham lam, tôi không phủ nhận điều đó lúc này. Tôi gượng thân mình nằm sát vào người Nam một tí nữa. Một tí đó với tôi như một quãng đường dài mà tôi phải gắng sức lắm mới đến được.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi muốn ôm nó như cái gối ôm của mình vậy, chân tôi bắt đầu bắt qua người nó. Mắt tôi mở to, tim tôi đập "cực" nhanh khi đầu gối tôi, vừa chạm vào "thằng nhỏ" của nó. "Thằng nhỏ" của nó, đang dựng lên, cứng ngắc, mà theo chân tôi cảm nhận, của nó còn lớn hơn của tôi nữa. ( Tôi không biết, "thằng nhỏ" của nó dậy bao giờ ... )

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi thầm lạy trời :-( Trời ơi, con đang làm gì đây, con có thể rút chân ra được không . ) , Lý trý của tôi không thắng được dục vọng của tôi. Tôi vẫn để chân tôi, trên "thằng nhỏ" của nó. Tôi khẽ thấy Nam động đậy, chân nó khẽ giật nhẹ . . .

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi sợ lắm, và run nữa. Nếu lúc này nó hất chân tôi và tay tôi ra khỏi người nó, chắc tôi xấu hổ đến chết mất thôi. Tôi nghĩ : -( Nếu nó không nói gì, tôi sẽ tự rút tay chân mình ra khỏi nữa nó .) - Rồi đúng là chân nó giật nhẹ rồi thôi, tôi không còn cảm nhận được hơi thở đều đều của nó như lúc nãy nữa. Hay do tôi run quá nên không còn biết gì nữa ?

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi - tôi không rút chân ra , không thu tay lại như tôi đã hứa với chính mình ban nãy. Tôi đã quá chìm đắm trong cảm giác xác thịt này rồi. Tôi vẫn để thân mình ôm Nam như thế, nó khẽ động đậy một lần nữa, tôi nghe tiếng thở của nó ... mà theo cảm giác của tôi lúc này là vừa nhanh, vừa chậm.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi quyết định : -( Đâm lao rồi, phải theo lao thôi. Ngày hôm nay, tôi ... tôi muốn ôm nó thật chặt, rồi ngay mai kia, nó có xem tôi là bạn hay không, tôi cũng không oán trách. )

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi xiết nhẹ tay mình một lần nữa vào hông nó, nó thở một hơi khá dài. Tôi nghĩ : -( Nó thức dậy rồi ư, mà nó không nói ? Như lần trước vậy ? Tôi tin là nó đã thức ... chắc rồi. )

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi ngước cổ lên để nhìn vào khuông mặt của nó , tôi đánh liều :

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

-" Nammmmm " , tôi khẽ gọi bằng giọng gió một lần nữa.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Nó vẫn nằm im . Tôi nghe tim tôi đập mạnh đến nổi , cái áo tôi đang mang cũng dang ra hóp vào theo lồng ngực của tôi.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

- Chap 12 :

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

...

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Lòng tham của tôi không ngừng hối thúc tôi làm tiếp những việc tôi chưa bao giờ làm ! - Một mặt nào đó trong tâm hồn tôi đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất là Nam sẽ giận tôi hay ngại ngùng khi thấy tôi ! Nếu không giận thì tình bạn của tôi và nó sẽ không còn vui vẻ nữa, nó sẽ hạn chế gặp tôi. Tôi tự hỏi mình, vì một chút dâm dục của bản thân, có đáng hay không ?

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi đã khẽ kêu tên nó, nhưng nó vẫn im lặng, thà là nói hãy lên tiếng và cười với tôi như nó vẫn hay làm thì tôi đã được dừng lại ở việc ôm nó thôi và tôi vẫn còn có thể cứu vãn. Nhưng nó đã không làm vậy. " Thằng Nhỏ " của tôi vẫn cương làm tôi đau nhói.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi xê lại gần nó thêm một chút nữa, bàn tay tôi đang di chuyển dần dần từ eo của nó ra giữa bụng của nó. Lúc này tôi đang nhắm mắt, môi tôi mím chặt, tay tôi tê rần và mất cảm giác lúc nào không hay. Tôi chỉ biết là, bàn tay tôi, đang đi chuyển, di chuyển và di chuyển.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Đến khi, tay tôi chạm đến đầu gối mình, tôi mới nhè nhẹ lấy đầu gối mình ra khỏi người của Nam, thay vào đó là bàn tay tôi. Cuối cùng tôi cũng đã chạm đến lưng quần của Nam rồi, chiếc quần của tôi đang ôm ấp thằng nhỏ của nó. Tôi thở từng đợt ngắn và dốc. Tôi có cảm giác cơ mặt mình đang co lại, môi tôi đang run rẩy - có thể vì lạnh , cũng có thể vì hành động trái ngang này.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi đã chạm tay mình vào đầu "thằng nhỏ" của Nam. "Nó" ( thằng nhỏ của Nam ) , vẫn cương cứng, vẫn đang cố ngoi ra khỏi cái quần đang giam hãm nó. Tôi đặt tay nhẹ nhàng rồi buông thả tay mình ra, cuối cùng tay tôi đã chạm vào "thằng nhỏ" của Nam. Tôi nín thở, nhắm mắt , thầm nghĩ : -( Thôi rồi, muộn quá để quay đầu lại rồi ... )

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi mở mắt từ từ , nhìn vào mặt Nam, tôi lại nghĩ : -( Mình mở mắt ra, lỡ thấy hai mắt của nó đang nhìn mình thì mình sẽ trả lời thế nào ??? Mình sẽ cười rồi nói " To quá mậy " , hay là " Giả bộ ngủ hả con , haha " ... Chỉ cần trả lời như thế thôi. ) Lấy hết can đảm, tôi mở to mắt ra để trả lời thật bình tĩnh với nó. Nhưng không, gương mặt của nó vẫn hướng lên trần nhà, yên ắng , không hề động đậy.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Để tay lên " Thằng nhỏ" của Nam được một lúc, tôi lại ... muốn biết cảm giác bên trong đó là thế nào. Tôi không còn đường để quay lại nữa, không còn nữa ...

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi lại tiếp tục hít thở thật sâu, tay tôi lại đưa lên lưng quần của Nam, tôi hít vào một hơi rõ mạnh, 2 ngón tay cái và ngón trỏ của tôi nhè nhẹ nắm lấy lưng quần của Nam rồi kéo lên một quãng thật nhỏ ... Tôi lại cảm nhận được cái rùng mình nhè nhẹ của Nam. Tôi hơi hoảng, nhưng cũng không dám buôn tay xuống sợ dây lưng quần sẽ đàn hồi, bắn vào da của Nam ... lúc đó thì dù nó ngủ thật hay ngủ giả, tôi cũng sẽ thành thằng bede trong mắt nó.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Vẫn nắm lưng quần của Nam trong hơn 5,6 giây gì đó, tôi cho một ngón tay của mình vào. Tôi cảm nhận da được da thịt của Nam mịn như những gì tôi đã tưởng tượng. Tôi thích thú vô cùng , một ngón tay được chạm vào da của nó đã khiến tâm hồn của tôi điên đảo, khác hẵn với lúc đi Đầm Sen, tay tôi có thể chạm vào cả người nó, nhưng không có được cảm giác như lúc này.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Một ngón trỏ, rồi đến ngón giữ, rồi ngón áp út ... 3 ngón tay dài nhất trên bàn tay của tôi vào vào bên trong quần của Nam được một khoảng cách cõ một đốt tay. Một lần nữa, tôi thấy bụng Nam hơi hóp vào , tôi nghe Nam thở mạnh ... có vẻ như là , nó đang giống tôi . (Tôi vô cùng kinh hãi, vì sợ nó chưa ngủ hay là nó đã thức rồi ... )

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Bàn tay tôi vẫn tiếp tục mặc cho dòng suy nghĩ đang rối như tơ vò. Tay tôi tiến lên vừa được một tí xíu thì tôi phần trên của ngón tay tôi gần với móng tay đã chạm thấy một vật dai và nóng như lửa ...

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Thật sự lúc này , tôi muốn ngất đi vì sự ngột ngạt. Phòng máy lạnh mà tôi cứ ngỡ đang ở phòng xông hơi, tay tôi đang rỉ mồ hôi ... Cả bàn tay đã vào trong, tôi từ từ đưa tay của mình lên để chạm vào đầu của "thằng nhỏ" . Mà theo tôi cảm nhận, là phần đầu khất ( Đầu màu đỏ ý ) , nó đang ươn ướt ở một chỗ - lúc đó tôi nghĩ là mồ hôi mà sau này mới biết đó là "tinh dịch" .

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi trấn an mình , "không sao đâu, không sao đâu " ! Tay tôi chuyển nhẹ từ nằm úp sang ngửa lên ( dù khá trái tay và mỏi ) , nhưng lúc đó tôi không thấy gì là mỏi hay khó cả. Cả "Con cu" của Nam đang nằm trong lòng bàn tay tôi, khiến cho bàn tay lành lạnh của tôi ấm áp và có cảm giác là hơi nóng nữa.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi nhẹ nắm lấy nó như thể là báu vật của trần thế này, giờ đây nó có mở mắt ra, xoay người lại, tôi thề cũng không bỏ ra. Tôi không hiểu nổi bản thân mình nữa , sao tôi lại thích cầm con cu của một thằng con trai cơ chứ ...

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi thấy thằng nhỏ của Nam khẽ động, tôi nhả tay ra để yên, không gian trong phòng tôi lúc này chỉ có tiếng gió thổi từ máy lạnh, hơi thở gấp của tôi mà thôi. Tôi nghĩ ra một trò táo bạo hơn đó chính là, đưa miệng của mình xuống chỗ đó của Nam. Tôi không biết làm vậy được gì và để làm gì, tôi chỉ biết là - có 1 lần tôi xem xxx trong một trang quảng cáo vô tình tôi bấm vào, thấy nhỏ con gái đang ngậm "con cu" của thằng con trai ... tôi lúc này như một tên "dâm tặc " thật sự. Tôi muốn thử tất cả , với tất cả những hành động mà tôi biết.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi suy nghĩ mình phải làm sao đây ? Nếu làm như vậy, Nam nó tỉnh dậy là chắc chắn - nhưng ý nghĩ tà dâm trong tôi đã cho tôi một liều thuốc tự tin : -( Vậy, nếu làm như vậy, mà Nam nó vẫn giả vờ ngủ thì sao ? )

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tốt lắm, "dâm tặc" mày đã thắng "Đạo đức" trong tao. Tao nghe mày.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi khẽ rút tay ra, nắm chặt lưng quần của Nam, rồi tôi dần dần nắm một bền quần của nó vịnh xuống một tí. Quần thun vẫn bám vào chỗ tôi vừa kéo xuống, tôi cũng làm tương tự với bên còn lại. Và rồi chỉ còn phần giữa là chưa xuống , tôi dễ dàng đưa phần giữa quần xuống và ... "Con cu" của Nam đang dựng lên giữa phòng tôi.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi khẽ lắc đầu và ngẫm :-( Nam ơi, hết thật rồi, Phong xin lỗi. )

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi nhẹ nhàng ngồi lên 1 phần 2 , theo vị trí mà cơ thể tôi đang nằm. Tôi quay đầu qua nhìn Nam, Nam vẫn nằm đó với gương mặt yên lặng, thân thể không chút động đậy dù là nhỏ nhất, nếu có chỉ là trong đốm sáng lập lòe, tôi thấy vài sợi tóc của Nam đang phất phớt theo từng đợt gió của máy lạnh.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi khẽ cuối mình , chiếc giường ( chết tiệt ) lại kêu một tiếng két , khiến tôi vô cùng hoang mang. Không có gì , tôi vẫn giữ mình ở tư thế đó. Rồi nhè nhẹ rướng người xuống một chút, tôi cảm nhận được , một mùi hương khiến tôi muốn điên loạn lên được. Mùi ở "con cu" của Nam, không hôi, nhưng hơi hơi - thoang thoảng một mùi nồng nhẹ , tanh nhưng không ngấy ...

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi mở miệng của mình lớn hơn một tí, tôi để miệng của tôi vào cái vị trí mà tôi nghe được mùi lạ đó. Nhưng xui thay, nó trúng vào mũi tôi, tôi thấy lỗ mũi tôi dính một giọt nước ở đó, vì gió thổi qua khiến tôi nghe lạnh nơi mũi. Đã biết chính xác ở đâu, lần thứ 2 tôi quả quyết không thể trật. Tôi đưa miệng mình ôm trọng "con cu" của Nam ...

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi không thấy kinh tợm dù là lần đầu, tôi không thấy gớm guốc dù đó là nơi con người ta tiểu tiện. Là vì tôi dâm đãng hay là vì nó là của Nam . Một vị mặn nhẹ rót lên lưỡi tôi khiến tôi khá thích thú , tôi bắt đầu đưa lưỡi để chạm vào đầu "cu" của Nam, tôi nghe vị mặn cùng thứ nhờn nhờn trên lưỡi. Tôi đoán đây là "Tinh trùng", vì dù chưa thử, tôi cũng biết được điều đơn giản này.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi bắt chước hành động của người con gái trong đoạn xxx kia làm , là đưa miệng lên, đưa miệng xuống theo chiều dọc của "con cu" người khác. Tôi làm như thế, nước miếng trong miệng tôi ra thêm thì phải, tôi thấy "con cu" của Nam trơn dần đi, tôi đưa sâu vào miệng mình nhưng vẫn chưa hết chiều dài của nó. Tôi thấy hơi ớn ở cuốn họng, nhưng nén không để sặc ra.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

"Thằng nhỏ" của tôi lúc này đang giật mạnh lắm, tôi thấy mắc tiểu, tôi nghĩ :-( Sáng sớm ngủ dậy, nó cương lên, mình đâu có tiểu được, sao bây giờ kỳ vậy nè. ) , tôi muốn nhả ra để đi tiểu vì sợ tiểu trên giường, nhưng lại sợ đi thì Nam tỉnh giấc ...

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Dù nghĩ gì thì lưỡi tôi, miệng tôi vẫn đang đưa lên đưa xuống nơi "con cu" của Nam. Tôi hơi run rẩy, và tôi nhận thấy cơ thể của Nam đang nhướng lên, đẩy thẳng "Con cu" vào họng tôi. Nó phình lên một tí và giật mạnh, từ đầu khất của nó, một dòng nước nóng như nước sôi để ở ngoài được vài phút vậy.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Một mùi nồng và tanh sộc thẳng vào họng và lên thẳng mũi của tôi. Lúc đó, "Con Cu" của Nam giật trong miệng tôi đến 4, 5 lần. Tôi thấy miệng mình sắp trào ra thứ nước đó , vì thật sự miệng tôi chứa không hết - "Tinh Trùng" gì sao nhiều thế này. Tôi thầm nghĩ.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Rồi đột nhiên, cơ thể tôi bị đẩy mạnh bởi một lực vô hình nào đó, ở "thằng nhỏ" của tôi, tôi cảm nhận nó đã tuôn ra thứ nước mà lúc đó tôi đinh ninh mình đã tè ra quần rồi. Nhưng tôi không quá ngu để không hiểu được, có lẽ nào tôi cũng chảy thứ nước mà Nam vừa bắn vào họng tôi. Tôi thấy vô cùng thỏa mãn và đã cố gặng họng mình , nuốt sạch thứ nước tanh nồng trong miệng tôi ...

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Trên miệng tôi khẽ trào ra một giọt xuống bên khe miệng tôi rồi chạy xuống cằm. Tôi thấy hơi choáng, nhưng trong người tôi đã lân lân nhưng điều mà tôi cho là hạnh phúc. Thật sự, tôi rất hạnh phục, vì lúc này tôi nghĩ " Mình đã có được Nam " dù là theo một nghĩa nào đó khá mơ hồ.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Cổ họng tôi đầy rẫy thứ mùi tanh đó, tôi muốn ói. Tôi cố gượng , tôi khẽ nắm quần của Nam để kéo lại vị trí cũ, tôi vô tình chạm qua thấy "Con Cu" của Nam ướt đẫm, mềm nhũng và nằm xoài dưới bụng của nó. Tôi kéo nhẹ và đặt nhẹ nhàng. Tôi khẽ ngước mặt nhìn Nam một cách xấu hổ. Nhưng không có gì khác lạ về : Vị trí cơ thể, vị khí khuông mặt, vị trí của tay Nam có gì khác với trước lúc tôi " ngậm cu" của nó.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi vội bước xuống giường đi thẳng vào nhà vệ sinh. Tôi không mở đèn vì sợ , tôi đã quen thuộc với mọi thứ trong nhà vệ sinh rồi. Tôi cúi người xuống bồn vệ sinh và bắt đầu thả tự do cho cổ họng của mình. Tôi ợ nhẹ rồi trào ngược lại thứ nước tanh tanh khi nãy. Còn lại những giọt trên môi, tôi đưa lưỡi liếm qua rồi nuốt lại vào cơ thể mình. Tôi được cảm giác rằng, một phần của Nam đang ở đây trong tôi.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi nhẹ súc miệng rồi nhả nước ra cũng nhẹ không tạo ra tiếng động. Tôi lấy tay mình mò vào quần mình, tôi thấy quần tôi ướt đẫm thứ nước nhờn và tự mình đưa lên ngửi, đúng là mùi đó. Lần đầu tiên tôi xuất tinh trong trạng thái tỉnh ... vì tôi chưa bao giờ thủ dâm. Vì có nhiều lúc ngủ dậy, tôi thấy quần mình ướt, tôi ngỡ là mình đái dầm nhưng không có mùi khai. ( Giờ tôi đã biết, đó là tinh trùng rồi. )

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Rồi tôi bước ra , rón rén nằm xuống giường, tôi quay sang thấy Nam vẫn như vậy. Tôi nhẹ kéo mền ra và đắp đến chân cho nó, rồi tự mình tôi đắp cho mình và quay mặt sang bên ngược hướng với Nam, một mình tôi , tôi thấy mình ... cần phải chuẩn bị tâm lý để ngày mai, tôi phải trả cho hành động này.

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi thấy mình khá lạnh lẽo và cô độc sau hạnh phúc thể xác mà tôi vừa trải qua, vì tôi vừa làm một việc khá kinh tởm mà bản thân tôi khi nãy đã không ngăn được dục vọng của mình. Tôi nghĩ :-( Đạo đức làm gì nữa, đã xong cả rồi, ngày mai , mình sẽ mất nó ... mình ... )

<br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" /><br style="color: #000000; font-family: Tahoma; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: 2; text-align: -webkit-auto; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; font-size: medium;" />

Tôi khẽ thút thít ... như muốn khóc vì ngày mai sẽ đến để trả giá cho hành động hôm nay. Tôi đã sẵn sàng tâm lý đón nhận rồi. Nghĩ quẫn khá nhiều, tôi choáng vát vì đã xuất tinh ... tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết, chỉ thấy, thân tôi khá lạnh và mệt mỏi. 

----------------------------------------------------------------------------------

 Chap 13 :

Mắt tôi bị ánh sáng của nắng sớm dội vào vách tường làm tôi lờ mờ tỉnh dậy. Tôi đang mơ hồ ... thì bổng bừng tỉnh vì có một cánh tay tay đang ôm ngang người tôi, tôi tỉnh hẵn vì đây không là mơ ... Tôi với Nam và đêm qua ...

Tôi bị cánh tay Nam ghì chặt, tôi không dám cử động cũng không dám thức dậy trước. Tôi nhớ tôi đã chắn cái gối ôm của tôi vào giữa hai đứa rồi cơ mà. Những hình ảnh đêm qua trở về trong tôi như một đoạn phim quay chậm, tôi hướng mắt xuống dưới thì thấy cái gối ôm tôi dời qua đây đã rớt xuống giường.

-( Nó không có cái gối ôm nên ôm mình mà không biết. Giờ làm sao đây ? ) , Nghĩ bụng, tôi đã tỉnh lắm rồi, nhưng vẫn không dám cử động ... tôi sợ lắm !

Sau cổ tôi, từng làn gió thổi đều, nhẹ, làm tôi thấy hơi nhột. Mặt của Nam đang dựa sát vào gáy tôi. Tôi chưa biết làm gì thì điện thoại của Nam vang lên tiếng chuông làm tôi giật mình nhắm nghiền đôi mắt của mình lại và tiếp tục nằm yên giả vờ như còn đang ngủ.

Nam động đậy, rồi lấy tay ra khỏi người tôi. Tôi không thấy Nam làm gì nhưng theo tiếng động và cảm nhận tôi nghĩ, Nam đang ngồi dậy, rồi bước xuống giường. Tôi nghe tiếng Nam xỏ đôi dép bông vào (vì sàn nhà lạnh buổi sáng khá lạnh) , tiếng chuông điện thoại vẫn kêu đều, tôi dặn mình nằm yên .

-" Alo, con nghe nè mẹ. "

Thì ra là mẹ Nam gọi. Không biết bà nói gì, nhưng tôi nghe Nam trả lời :

-" Lát trưa con về, mẹ đi làm đi, nói chị Hồng khỏi đợi cơm. "

( Chị Hồng là người giúp việc của nhà nó , Trước giờ tôi chỉ qua nhà nó đứng trước cửa , nhiều lắm là vào nhà nó nhưng chưa bao giờ vào phòng nó. Vì nó toàn qua nhà tôi thôi, đơn giản là nhà tôi ít khi có người, nên có cảm giác tự do. )

Không gian im lặng đang trở lại căn phòng này, tôi nghe tiếng dép của Nam đang lê lại chỗ giường, tôi vẫn giữ chặt thân mình đến mức không thể nào động đậy được. Giường tôi như bị ấn xuống phía sau lưng, tôi biết Nam đang nằm xuống. -( Nó đang làm gì thế này ? ) Tôi tự hỏi, mắt tôi vẫn nhắm, có điều tôi nhận ra , hơi thở của tôi đã dừng lại vì hồi hộp xen lẫn sự run sợ.

Nam đang nằm hay đang ngồi trên giường tôi cũng không rõ , dáng người tôi lúc này đang khá co lại vì Nam không còn nằm kế tôi , sau lưng tôi cũng lạnh vì gió lùa vào từ mọi hướng.

-" Bíp " . Tôi nghe gió từ máy lạnh không còn thổi ra nữa, thì ra nó tắt máy lạnh rồi . Tôi lại cảm nhận được, tay nó đang chồm qua chồm lại, tôi hít vào nhưng không dám thở ra, tôi thấy cái mền của tôi đang chùm lên người mình. Ấm quá, nhưng tôi không dám lấy tay mình giữ lấy cái mền vì ... sợ !

Nó kéo mền cho tôi đến tận chân tôi, rồi nó bỏ đi vào nhà vệ sinh. Khi tôi nghe tiếng nước chảy, tôi mới dám mở mắt nhìn xuống hướng nhà tắm của tôi. Tôi nghe tiếng động của một dòng nước đang chảy vào trong một vũng nước. Nó đang đi "tè", tôi ngại đến nóng bừng cả mặt. Không biết nó biết gì không ? Không biết nó sẽ làm gì đây ?

Tôi chết cứng ở trên giường không dám làm gì cả. Tầm 5 phút sau, tôi nghe bước chân nó đi ra, nó thở phù một tiếng rõ to. Tôi vẫn nằm đó, tiếng dép đang đi lại gần chỗ tôi nằm , mắt tôi đang dù đang nhắm nhưng vẫn cảm nhận được ánh sáng bên ngoài. Lúc bước chân dừng lại, cũng là lúc một màu xám che lại trước mắt tôi - Tức là có vật đang ở trước mặt tôi. Nếu tôi đoán không sai, thì nó đang đứng trước mặt tôi ...

Tôi vẫn nhắm mắt, không biết biểu hiện trên mặt tôi như này ra sao, nhưng tôi chỉ biết nó nhặt cái gối ôm của tôi lên và để nhẹ xuống chỗ nó nằm. Rồi nó ngồi xuống giường ở phía bên tôi quay mặt vào. Tôi thấy phần nệm bên hông tôi lún xuống, một bàn tay lạnh ngát áp vào mặt tôi.

Tôi giật mình mở hẳn mắt ra. Cũng là lúc tôi biết , giờ chết đã đến, tôi nghĩ :-( Thôi mẹ ơi, chết rồi, tại mình lo suy nghĩ quá, giờ giật mình mở mắt rồi. Làm sao đây ??? Trời ơi cứu con với. )

Chưa suy nghĩ xong, tôi đã thấy nó với gương mặt còn lấm tấm vài hạt nước nhỏ như hạt sương còn đọng trên lông mi và chân mài. Nó đẹp trai vô cùng , gương mặt trắng, mái tóc rối với hai hàng tóc mai đến rái tai và đôi môi son của nó khiến tôi tôi chợt nghĩ đến mong muốn được chạm môi mình vào đó ... Nó lên tiếng :

-" Chịu dậy rồi à chó con ?" , nó mở miệng cười toe toét.

Tôi không muốn trả lời gì cả, tôi không biết phải nói gì, cũng không thể cười được, tôi vờ tỏ thái độ khó chịu lên mặt mình rồi kéo mền trùm kín cả đầu. Cùng lúc, tay nó kéo mền của tôi xuống : -( Tôi không muốn thấy mặt của nó lúc này . Tôi xấu hổ lắm. Tôi không biết nó biết gì hay chưa ? Hay đại loại như, sắp tới đây nó có nói chuyện đó ra hay không ... ? Tôi không dám đối mặt. )

Nó nhìn tôi lần nữa, mắt tôi vẫn mở nhưng nhìn về hướng khác.

-" Còn không chịu dậy nữa à, 8 giờ rồi đó. "

Tôi khó chịu :

-" Thì sao ? "

-" Thì ... ( nó ngập ngừng ) ... dậy đi chứ sao ! "

Tôi nói :

-" Nằm tí rồi dậy. "

Nó vẫn cười, con người của nó lúc nào nhìn tôi cũng soi mói, cũng cười một cách đêu đểu ... khiến tôi như đang bị người khác đọc ý nghĩ. Lúc này, nó cười với tôi, ít nhiều gì tôi cũng thấy an tâm và đỡ sợ hơn rất nhiều . Tôi chỉ mong, chuyện này trôi qua, nó đừng có nói gì với tôi về chuyện đêm qua cho dù nó biết hay không biết , thì việc đó cũng đã xảy ra rồi ? Tôi ích kỹ quá, nhưng tôi không biết làm gì hơn.

-" Mẹ mày kêu mày về à ? "

Nó trả lời :

-" Mẹ tao hỏi về chưa thôi. "

-" Ừm ". tôi vẫn nằm đó với cái mền kín đến tận cổ.

Tôi nhìn gương mặt của nó như đang suy nghĩ điều gì đó. Như thấy tôi đang nhìn nó, nó quay mặt thẳng vào tôi , tôi thấy khó chịu lắm :

-" Nhìn cức gì nhìn quài vậy, mày biến thái à ? "

-( Trời ơi, thật sự lúc đó tôi đã nói nó như thế, vì những từng ngữ này đang lỡn vỡn trong đầu tôi, để tôi tự chữi mình, sao tự nhiên có hai chữ "biến thái" lọt ra khỏi mồm mình thế này. Giờ tôi biết là, mình sợ người ta biết mình như thế nên thích gán cho người ta ... ) - ( Lúc vừa nói ra, Tôi thấy mình quá dại , nói như thế chẵn khác nào đào mồ chôn mình ! Lỡ như nó nói lại : " mày mới biến thái đó , tối qua ..v.....v..." thì coi như xong. Nước sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội của tôi. )

May mắn cho tôi, nó chỉ cười rồi nói :

-" Nhìn mày ngủ tao thấy ... . "

-" Sao ? " Tôi chùm mền qua khỏi mặt tôi, chỉ chừa lại 2 con mắt nhìn nó. ( Sau này nghĩ lại, thấy hành động của mình không khác gì một đứa "bóng" cả ... Híc - Một phần tại coi khá nhiều anime của Nhật nên nhiễm nữa í )

Nó ngậm ngừng , có lẽ không biết xài từ gì , tôi đoán vậy.

-" Sao cái gì, nhìn ngủ giống như đang giả bộ , tao mới lại coi mày có ngủ thật không. " nó lớn tiếng lên.

Tôi bị trúng tim đen. Tôi bật dậy :

-" Đưa dép đây, tao đi vệ sinh. "

Nó mở đôi chân của nó ra rồi tuồng ra khỏi dép, tôi xỏ vào, đi thật nhanh vào phòng tắm, mặt tôi bây giờ chắc đỏ hơn cả mặt trời rồi ...

-" Mở máy chơi nha. " Nó hỏi tôi .

-" Mở cái ổn áp rồi mở máy mới được. " Tôi vọng ra, chẵn là hôm nọ , sét đánh cái "Rầm" , máy tính tối thui, ba tôi mua cái ổn áp để gắn vào, sợ lúc chạp mạch.

Tôi nhìn mình trong gương , thấy sao gương mặt tôi hốc hác quá, lẽ nào một đêm dâm loàng khiến tôi như vầy. Tôi nghe miệng mình còn mùi nồng nhẹ của đêm qua, trên khóe miệng tôi còn một vệt trắng đang bong ra như vỏ gạo vậy. Tôi nhớ rõ đêm qua có một dòng do miệng tôi chứa không hết nên tuông ra ngoài. Tôi giật mình, lẽ nào nãy giờ, thằng Nam nhìn tôi vì cái này ...

Tôi hoang mang, nhanh nhanh lấy nước rửa cho sạch vết đó, nước vừa chạm vào tôi cảm giác nhờn nhờn. Thôi rồi, chết tôi rồi ... Tôi không còn lời nào để biện hộ cho bản thân mình nữa. Nếu thật sự có thánh thần trời phật, tôi chỉ mong : Thằng Nam đừng nói gì hay nhắc lại chuyện đêm qua. Tôi hứa sẽ không bao giờ cho nó ngủ chung với tôi nữa, không bao giờ có những cử chỉ thân mật với nó nữa. "Con xin hứa, xin trời hãy giúp con ".

Tôi bước ra khỏi nhà tắm mà lòng rối bời, xấu hổ xen lẫn nhục nhã, cảm giác thích nó giờ trôi đâu mất chỉ còn nỗi niềm ghen ghét muốn nó đi ngay , để nó đừng nói gì với tôi về chuyện đêm qua. Tôi đúng là ích kỷ mà. . . ~____~

Bước lại gần nó, nó nhìn tôi :

-" Đói bụng chưa ? "

Tôi lắc đầu. Nó nhoẽng miệng một cái rồi tiếp tục quay mặt vào màn hình. Tôi lấy nước suối uống, tôi hỏi lại :

-" Uống nước không ? " , nó gật gật, tôi quăng cho nó một chai nước lên giường. Nó quay qua :

-" Hư thế, không biết chạy lại đưa chủ à ? "

Tôi trườn người lên giường, cầm lấy chai nước vừa quăng, gõ vào đầu nó :

-" Này thì chủ ? "

...

Một lát sau, nắng lên gắt hơn, nó nói :

-" Đi ăn đi, tao đói quá. ? "

Nhà tôi cũng không còn gì ăn ngoài mì gói, tôi thay đồ rồi bước ra, nó đi vào trong nhà tắm rồi hỏi ra :

-" Ê, đồ mày tao để đâu đây ? "

-" Để trong xô đó là được rồi. "

Tim thôi đập nhanh , tôi không biết vì sao nữa. Chắc trời phật đã phù hộ tôi, nó không đoái hoài gì đến dù là một chút chuyện đêm qua. Tôi nghe tiếng nó kéo dây nịt mà lòng xôn xao ...

Nó bước ra, với mái tóc gọn gàng . Tôi và nó bước xuống nhà thì thành anh tôi bước vào.

- Chap 13 :
Anh tôi vừa về, đầu tóc nó bê bết, người nó tỏa ra một mùi rượu nồng nặc, nó hỏ giọng lè nhè :

-“ Ủa, Nam ở đây cả đêm luôn à em … ? “

Tôi đi thẳng ra cửa, để thằng Nam đứng đó :

-“ Dạ. “ Nó trả lời rồi đi thẳng ra.

Tôi với anh tôi khắc khẩu lắm, ít nói chuyện. Tôi và Nam đi lấy chiếc xe đạp của nó ra rồi cùng đi ăn sáng. Tất nhiên, là nó chở tôi. Lúc thường, tôi thường vịnh dưới cái yên của nó ngồi, bây giờ thì tôi không thể nắm dưới yên xe nó nữa rồi, tôi gập đôi bàn tay mình dưới chỗ ngồi của mình, tôi giữ cho miệng mình cố không phát nên tiếng nào.

Tôi nhìn những dòng xe chạy qua chạy lại, tôi nhìn những tấm bảng hiệu hai bên đường. Tôi nhìn những shop bán đồ với những cái áo tôi thấy thích thì tôi nhìn đến khi khuất tầm mới thôi. Dù không nhìn thẳng nhưng một bên tầm nhìn của tôi thấy nó ngoái lại :

-“ Chó con ăn gì ? “

Tôi lắc đầu theo quán tính, có lẽ một phần do tôi không nghe nó hỏi gì.

-“ HẢ ?”

Tiếng nó lớn đến mức khiến tôi giật cả mình :

-“HẢ ? “ Tôi “hả” lại.

-“ Hả cái đầu mày, tao hỏi ăn cái gì ? “

Tôi ựm ờ một tiếng rồi nói :

-“ Gì cũng được. “

-“ Gì là cái gì, mày muốn ăn cái gì không tao cho ăn ?”

Tôi ngạc nhiên :

-“ Cái gì là cái gì ? “

-“ Cái gì là cái gì chứ là cái gì ? “ , giọng nó lớn át cả tiếng xe bên đường.

Tôi cười :

-“ Mày điên rồi hả, cái gì là cái gì, ai biết là cái gì ?”

-“ Vậy sao mày la cái gì cũng được. “ Nó đá xoáy thật, giờ tôi mới nhận ra nó đang chọc tôi.

-“ Thằng điên. “ Tôi lẩm bẩm.

Tôi thấy miệng mình cười mỉm, đến phút này tôi thấy đỡ sợ hơn, đỡ lo hơn và niềm vui thường ngày của tôi lúc ở bên nó trở về. Thật mừng là … nó không biết những gì đã xảy ra đêm qua. ( Tôi nghĩ vậy đó, một phần là tôi không thể phán đoán và không có cơ sở để xác định nó đã thức hay chưa, một phần tôi tự trấn an mình, vì chỉ có khả năng này nó mới không nói gì với tôi. Chứ còn hôm nọ, tôi ôm nó một cái thôi, mà nó còn nhắc đi nhắc lại mãi cơ mà. )

Lúc này , thần trí của tôi mới thật sự bình tĩnh để biết đoạn đường mình đang đi dẫn đến đâu. Tôi nhớ không lầm thì đây là đoạn đường đến Siêu Thị Coopmart. Đúng vậy, tôi vừa nhớ đến thì nó đã dừng xe trước cửa siêu thị :

-“ Xuống, xuống đi, tao vào ăn rồi coi còn dư gì rồi cho mày ăn. “

Tôi cay cả người :

-“ Cha mày chứ cho ăn. “ –( Thoáng một phần trong tôi thấy nhột : tôi đã ăn nó … phải, ăn nó rồi mà .)

Nó vào gửi xe rồi bước ra, rất ít lần tôi thấy nó mặt đồ dài để đi ra ngoài. Chẵn là nó không có về nên mặc luôn đồ từ hôm qua đi chơi , rồi lát về luôn. Tôi nghĩ ra nên trả đũa nó :

-“ Ở dơ, đồ ở dơ. “

Tôi với nó vừa bước vào siêu thị, vừa đi tôi vừa liền miệng chọc nó. Vậy là nó quay qua nhìn tôi ngơ ngác :

-“ Tao dơ gì mày ? “ , rồi chợt nó hiểu ra.

-“ Tao cho mày biết, bộ đồ này hôm qua, tao mặc 45 phút từ nhà đến đầm sen, 1 tiếng từ đầm sen đi ăn rồi về nhà mày. Chưa vướn một giọt mồ hôi nào, bộ đồ này mặc chưa đến 2 tiếng mà dơ hả mậy ? “

Nó càng phân bua, càng kể lễ chứng tỏ nó quê , tôi càng thích thú và luôn miệng lần át nó , không cho nó giải thích xong câu :

-“ Ở dơ, ở dơ, ở dơ …. “

Nó tức mình đứng lại, tôi đi một quãng mới nhận ra nó không còn đi bên cạnh tôi nữa. Tôi quay lại, nó đứng lại chề môi, mắt nó híp lại một cách “gian trá”, tôi cười , miệng tôi mở to hết cỡ nhưng tôi không cười lớn tiếng :

-“ Ê, khùng hả, đi … “ , tôi kêu.

-“ Mình ở dơ , hôi lắm, đi xa bạn một chút để không phải ảnh hưởng. “

Trời ơi, nó ăn zạ, tôi thấy vài người nhìn hai đứa chúng tôi. Thật sự, trông tụi tôi giống như có “vấn đề” vậy đó, tôi thấy mắc cỡ với những người đang nhìn tụi tôi. Cũng có thể là do tôi có tật giật mình nè, cũng có thể do tôi thích nó nên sợ người khác chú ý … và có lẽ , tôi đã quá lo rồi, chúng tôi vẫn là trẻ con cơ mà. Ai để ý chứ . . . ( Sau này Nhok nghĩ lại mới biết điều này đó. – đúng là có tật giật mình. )

Tôi đi xuống chỗ nó đang đứng :

-“ Không hôi, không dơ, đi lẹ đi cha, người ta nhìn tưởng mày khùng đó. “

Nó mới chịu đi. Hai đứa tôi đi lòng vòng, đi ngang qua KFC , nó chỉ , tôi lắc đầu, đi ngang qua quán phở 24, tôi cũng lắc đầu. Tôi lắc và lắc, vì thật sự tôi không đói.

Lắc đầu - Lắc đầu ... Nó nói :

-" Thôi về. " Nó cắm đầu đi thẳng. Tôi "Ế" một tiếng, nó quay lại liếc tôi.

-" Thôi, vào đây ăn đi. " , tôi chỉ vào chỗ bán hủ tiếu nam vang.

Nó lườm tôi lần nữa, tôi cười, rồi 2 thằng đi vào quán. Tôi kén ăn, ăn ít nữa, mà cái tô hủ tiếu quái thế nào ấy, có cảm giác như ăn nhiêu nó cũng còn bấy nhiêu. Ngồi hơn 20 phút mà thấy vẫn không ăn hết được, tôi buông đũa, dù ít khi tôi bỏ mứa lắm.

-" Dở à? " , nó hỏi.

-" Tao không đói. "

Tôi nhìn qua tô nó thì thấy nó ăn hết rồi. Nó nói :

-" Ăn không hết thì trả tiền. "

-" Vậy tao ăn hết thì sao ? " Tôi hỏi lại.

-" Thì mày cũng trả tiền, không lẽ mày ăn không hết tao trả tiền ? "

Tôi quê 1 cục :

-" Được thôi, ai trả tiền tô nấy. "

Nó hỏi tôi :

-" Uống caffe sữa không ? "

-" Tao không mang tiền mày ơi, đủ tiền trả tô này à ? ", tôi cầm đôi đũa dích dích hủ tiếu, nhưng thật sự là ăn không nổi nữa.

-" Uống hay không ? " , nó hỏi.

-" Không . " Tôi gằng họng.

Nó đứng dậy đi lại chỗ ông chủ quán đang đứng làm đồ. Tôi thấy nó lấy tiền ra trả. Rồi nó còn hỏi gì với ông ấy nữa. Rồi nó quay lại bàn. Tôi hỏi :

-" Mày trả tiền cho mày rồi à, giờ tao đi trả tiền cho tao. ", tôi lẫy.

-" Chó con bị dại hả mậy, ngồi xuống dùm đi. Tao trả rồi."

-" Xí ... " Tôi bĩu môi, rồi nói tiếp : -" Nè, trả lại tiền cho mày nè."

-" Dẹp đi, tao đùa mà. "

...

Tôi chột dạ. Sao mình lại làm thái độ này chứ. Tôi biết nó đuà, nhưng vẫn cứ muốn ăn thua đủ với nó làm gì thế này. Nói thật lòng, lúc này, vì cảm giác ngại ngùng khiến tôi khó mà bình thường với nó. Bản tính tôi lại ngang bướng, tôi ăn thua với một ai tức là tôi vì bản thân tôi cảm thấy không thích ... Tôi suy nghĩ , mình cần phải bình tĩnh lại ...

Anh phục vụ đem cho chúng tôi hai ly caffe sữa , nhưng mà một ly trắng hơn hơn.

-" Bạc xỉu của ai đây anh ? "

Anh ta lớn vậy mà kêu hai đứa con nít là anh , tôi thấy hơi ngại.

-" Nó ." , thằng Nam chỉ qua chỗ tôi.

Tôi cầm ly nước khuấy khuấy. Trong lòng tôi đinh ninh mình sẽ đi trả tiền nước, để khỏi mang tiếng ăn chùa uống quỵt. Ơ, mà sao nó biết nếu kêu caffe sữa là tôi chỉ kêu bạc xỉu nhĩ ? Nghĩ lại thấy cũng bình thường thôi, tôi và nó chơi với nhau lâu rồi. Ngày thường tôi uống gì nó cũng biết thôi, bây giờ chẵn qua, tôi lại quan trọng hóa vấn đề lên.

Tự trấn an mình, tôi không muốn nói gì thêm nữa, nên uống cho hết ly caffe sữa của mình. Nó vẫn lặng im, một hồi sau nó mới lên tiếng :

-" Ngày mấy vào trường nhận lớp vậy ta ? "

-" Ngày 12. " , tôi nói cộc lốc.

-" Hôm nay ngày 5, vậy còn 1 tuần nữa. "

Tôi -" Ừ ", một tiếng. Nó hỏi tiếp.

-" Không biết có học chung lớp không ta ? " '

-" Sao tao biết ? " , tôi cũng đang lo chuyện này.

-" Vậy nếu không được học chung thì sao ? " , nó mở mắt to ra nhìn tôi.

Né cái nhìn của nó, tôi cầm cái muỗng khuấy khuấy ly nước như đang tìm một vật gì đó, nhưng trong ly nước thì làm gì có cái gì khác ngoài caffe , sữa và đá chứ . Tôi trả lời trống không :

-" Tao cũng không biết ? "

-" Chó con sao vậy ? Không muốn học chung lớp với tao à ? "

Nó hỏi như đánh vào ngực tôi một cái rõ mạnh.

-" Sao lại không, có hai đứa mình vào một trường xa lạ, không học chung không lẽ muốn học riêng. Nhưng tao không biết làm sao để được học chung cả. Có nhiều lớp 10 lắm, tỉ lệ học chung lớp khó lắm. " , Tôi liên tục phân bua.

-" Ừ . " , nó xìu mặt xuống. Rồi lại tiếp :

-" Có gì, tao nói mẹ tao lên nói hai đứa mình là anh em, xin cho tao với mày học chung . "

Tôi nghĩ bụng. -( Có cần phải làm quá vậy không ? ) , trong lòng tôi có một chút vui , cũng có một chút lo lắng, tôi tự hỏi : -( Lẽ nào nó muốn học chung với tôi như vậy. ) - Rồi lại suy nghĩ -( Đơn giản là, có 2 đứa chơi thân , không học chung đi chán chết rồi còn gì. ) , tôi rối rắm với từng dòng suy nghĩ bắt chéo nhau.

Xong bữa ăn sáng ( Cũng là bữa ăn trưa, vì lúc này đã hơn 10 giờ 30 rồi. ) Nó đưa tôi về nhà, trên xe, tôi và nó cũng không nói gì thêm với nhau.

Tôi cảm thấy, hôm nay là lần đầu tiên tôi và nó có những khoảng cách xa như vậy về mặt tâm hồn. Chúng tôi ngồi gần nhau mà cảm giác xa và muôn điều khó nói. Thường ngày tôi nói với nó rất nhiều - và thường ngày nó chọc tôi cũng rất nhiều. Hôm nay yên lặng lâu ... như thế này, tôi thấy sao mà khó chịu quá. Nhưng mở miệng nói lại không biết mình phải nói gì.

Đến cửa nhà, nó dừng lại :

-" Tao phải về để thay đồ tắm rửa, kẻo nói tao ở dơ. Rãnh rồi tao qua. "

-" Ừ, bye . "

Nó rướng người đạp xe đi , tôi chạnh lòng nhìn theo mà không thấy nó một lần ngoái đầu lại. Nó đi về nhà nó, mà tôi có cảm giác nó sẽ đi mãi , đi mãi khỏi cuộc đời tôi.

Tôi bước vào nhà với trái tim và cái đầu trống rỗng. Đi ngang phòng anh tôi tôi nghe tiếng ngáy "Oooo, rozz roizzz"của nó, khiến tôi bực cả mình. Về phòng, tôi vật mình xuống giường một cái thật mạnh, tôi nằm ở chỗ cuả Nam đã nằm khi đêm, tôi ôm cái mền còn vươn lại mùi nước hoa thoang thoảng của nó. Mệt mỏi vì thức khuya với lại tôi cũng không muốn ngồi dậy để làm gì, tự nhủ :

-( Ngủ để cho qua những phút giây này ... ) - Phút giây mà tôi cảm thấy, bản thân tôi đang tự giằng xé mình thành nhiều mảnh.

...

Ba mẹ tôi về, là khoảng 5 giờ chiều. Tôi nghe tiếng của ông la văng vẳng khắp nhà. Tôi lồm chồm ngồi dậy ngay ( Vì tôi sợ ba tôi vô cùng. Ông là người vô cùng nghiêm khắc . Từ bé tôi được ông dạy dỗ khá "Dữ dội", nên dù tính tình được " Cài đặc mặc định" là ngang bước, nhưng trước mặt ông tôi là con cừu với đôi tai vểnh và gương mặt sợ sệt. )

Tôi xuống nhà , thấy ông đang la anh tôi đi nhậu khi nào ? Ông sợ anh tôi bỏ tôi ở nhà một mình cả đêm. Mẹ tôi hỏi tôi :

-" Anh hai đi nhậu hồi nào vậy nhóc ."

-" Hồi trưa, mới về đó mẹ. "

Tôi bao che ngay, dù tôi không ưa gì, nhưng không lẽ tôi lại làm nó bị chữi nặng hơn sao.

Ba mẹ tôi không nói thêm gì, mẹ tôi đem về nhiều đồ ăn do bác tôi gửi cho hai đứa chúng tôi.

-" Con coi ăn được gì thì lấy ra ăn trước đi. Ba mẹ vừa ăn rồi . "

Tôi thấy mệt mỏi, cũng không thấy đói dù bụng dạ tôi lúc này đang rỗng tuếch. Tôi lấy bánh mì ra, hâm cari vào lò vi sóng rồi ăn đại cho qua bữa. Nuốt không trôi, tôi ăn đại một tí nữa rồi dọn dẹp. Ba mẹ tôi vẫn ở trong phòng, tôi chuẩn bị lên phòng tắm rửa thì má tôi bước ra hỏi :

-" Con ăn gì chưa ? "

-" Dạ rồi, con đi tắm đây. "

Nhà tôi là vậy đó, gia đình tôi gặp nhau cũng ít khi nói chuyện gì nhiều. Mỗi người một phòng, mỗi người một thế giới. Có lẽ không hẵn là do ba mẹ tôi lo mải mê kiếm tiền đâu, không như những gì mà tiểu thuyết hay số phận mà mọi người thường kể nhau là : -( Tôi thiếu thốn tình cảm gia đình nên tôi hư hỏng ... ) , tôi thấy những chuyện như vậy dù có xảy ra ... cũng không phải là ở ngôi nhà này.

Tôi bước và nhà tắm, tôi nhìn vào trong bồn vệ sinh , không biết mình đang muốn kiếm tìm thứ gì nữa. Tôi cởi đồ ra, nhìn thấy cái quần thun mà Nam mặc khi đêm , khiến tôi thấy ... gợi dục vô cùng. Nhưng may mắn là, trong lòng tôi đang xô bồ với biết bao nhiêu suy nghĩ, chứ nếu không tôi nghĩ mình đã cầm cái quần đó lên rồi... ( Cầm lên làm gì thì chưa biết ^__________^!!!)

Tắm xong, tôi chợt nhớ đến cái điện thoại, tôi bấm điện thoại lên thì không thấy một tin nhắn hay một cuộc gọi nhở nào. Tôi nhanh chóng mở máy tính, vào yahoo, tôi cũng không thấy một tin nhắn nào của Nam cả , Nam cũng không online. -( Phong ơi, mày đang mong chờ cái gì thế này. )

Chuyện đêm qua đã cướp mất một thằng Phong vô tư, và biến nó trở thành một thằng "Không bình thường" theo bất kỳ nghĩa nào. Tôi tìm Nam mà không biết tìm để làm gì, vậy tại sao lúc nó ở gần, tôi lại không muốn đối diện với nó.

Tôi muốn thét lên cho dễ chịu nhưng đây là nhà tôi chứ không phải là núi rừng, tôi nghĩ ra là, úp mặt mình vào gối. Tôi nhảy lên giường, lấy cái gối nằm vào ôm mặt mình vào trong. Tôi thét lên "Aaaaaaaaaaaaaaa" ...

Tôi nghĩ âm thanh bên ngoài không nghe bao nhiêu. Dễ chịu hơn thì có một tí, nhưng khó chịu hơn thì có nhiều ...

"T..Ruzzz " ,âm thanh của tiếng [BUZZ] yahoo, tôi bật dậy ngay. Rồi tôi sớm hụt hẫn vì không phải là Nam , Thư thấy tôi online và Thư [Buzz] Tôi :

-THƯ: Chó con ơi, đang làm gì đó ?
-Tôi: 0 làm j cả

... ( tôi và Thư ngồi nói chuyện ... ) ...

Thật lòng tôi chỉ muốn Invi nick chat ngay thôi, tôi thấy mệt mỏi lắm. Nói được một lúc, tôi lấy lí do là đi ra ngoài với gia đình nên off, Thư chào tôi và không quên nói " đêm nào rãnh thì online nói chuyện nhé " , tôi ừ cho qua chuyện ... tôi thấy mình cũng "hơi" có lỗi với Thư. Tôi nghĩ lại, lẽ nào Thư vẫn hy vọng ở tôi điều gì.

Tôi tức giận, tôi mệt mỏi - không biết vì điều gì. Tôi ẩn nick chat đi vì tôi không nở Off. -( Nam ơi, Nam đâu rồi .) Tôi lúc này, không phủ nhận mình như một đứa "con gái" đang chờ "trai". Tôi khó chịu, mặt tôi nhăn lại muốn khóc. Tôi thở ngắn rồi lại thở dài, mắt tôi có nhòe đi nhưng không rơi ra giọt nước mắt nào.

-Nam ... : e cho con
-Nam ... : me
-Nam ... : tao vua online cai off a

Nó pm tôi nãy giờ, vậy mà tôi đã không thấy đó chứ, do mắt tôi nhòe đi chăn. Một nụ cười chớm nở trên môi, tôi trả lời ngay :

-Tôi : nè, tao nè, Thư pm nhưng tao không tiện nói chuyện nên ẩn
-Nam ... : a, tron nguoi yeu a
-Tôi : vie........ey dùm cái đi

Nó chat yahoo hay làm gì cũng lười đánh dấu , mà tôi thì rất khó chịu khi chat như vậy.

-Nam ... : khó khăn quá

...

Tôi và nó nói chuyện về trời đất , về game ... nhưng không ai đá động gì đến chuyện đêm qua cả. Tôi nói tôi phải đi ngủ rồi , vì ba tôi đã lên tận phòng kêu tôi tắt máy ngủ đi :

-Nam ... : ngủ 1 mình có sợ k
-Tôi : mắc gì , lúc nào tao 0 ngủ 1 mình

Tôi nghĩ bụng :-( Tao không sợ, nhưng tao thấy thiếu vắng ... )

-Nam ... : tưởng sợ tao qua ngủ với mày

) <--- nó cười
-Tôi : mơ đi con

Tôi đã hứa là sẽ không ngủ với nó nữa. Một lần như vậy với tôi là đủ lắm rồi. Chúc nhau ngủ ngon, tôi lại off nick nhanh chóng, không luyến tiếc, vì ít nhiều gì, nó lại đá động về chuyện đêm qua ...

Tôi nghĩ thầm ... -( Đêm qua ... )

Tôi tắt đèn, nằm một mình trong đêm tôi thấy sợ và trống vắng vô cùng. Ngày hôm qua đây, một hơi ấm ở đây, đã ôm tôi, giờ tôi chỉ có cái gối ôm lạnh ngắt , vô hồn này đây. Cảm giác khó chịu, đau đớn lại trở về trong tôi.

Tôi giờ đây như một đứa "nghiện thuốc" , và Nó chính là liều thuốc của tôi. Lúc nói chuyện với nó, ở gần nó, tôi mới thấy bình yên, rồi lúc một mình, tôi bức rức, mệt mỏi, uể oải ... thử hỏi, không "nghiện thuốc" là gì đây ???

Nằm yên một hồi, tôi cứ nghĩ về đêm qua , về nó, về ... chuyện "nhục dục" của tôi với nó, "thằng nhỏ" của tôi lại thức dậy. Tôi cảm thấy mình "bấn" ( tức là ... |\|ứng) đó, hiểu hem ... ~___~ ) ... dù vậy nhưng cảm giác dễ chịu đang xoa dịu thôi khi "thằng nhỏ" của tôi đang cố chui ra khỏi quần tôi.

Không thể chịu nổi, tôi đưa tay mình xuống cầm lấy nó, tôi lập đi lập lại hành động đưa lên đưa xuống như miệng tôi đã làm với Nam. Tôi thấy đã ngứa ở đầu của thằng nhỏ, một cảm giác "sương sướng" lan tỏa khắp người, khi tay tôi đang đảy đưa, đầu tôi thì nhớ về cảm giác đêm qua, về mùi vị về thứ dịch nhầy " bắn " ra từ "con cu" của Nam.

Rất nhanh chóng kể từ khi tôi đưa tay cầm lấy "cu" của mình, tôi thấy thân thể tôi run cả lên, "cu" tôi giật nhẹ mấy cái , miệng tôi rên khẽ ... và tôi bắn ra ngập tay của tôi và dính ướt cả quần rồi.

Cơn dâm đãng của tôi trôi qua nhanh chóng, tôi thấy bản thân mình bớt bức rức và bớt khó chịu một phần nào đó. Ném cái quần ướt vì tinh dịch của mình vào thùng đồ dơ, tôi rửa tay, tôi nghe mùi ngây ngấy, tanh tanh xộc vào mũi khiến "thằng nhỏ" của tôi sao vẫn không chịu xìu xuống mà vẫn cứ đơ đơ ra đấy. Tôi lấy vòi nước rửa sạch tay và cả "thằng nhỏ" rồi thay cái quần khác vào. Nhưng "thằng nhỏ" của tôi vẫn trơ ra đấy. Tôi nghĩ :-( Lẽ nào tôi dâm đãng đến thế này sao ?"

Tôi nằm xuống, trùm mền kín người ... cố ngủ nhưng chờ hoài sao giấc ngủ không đến . Lần này là lần đầu tiên tôi tự cầm "cu" của mình để thủ dâm ... tôi sợ mình đã thành biến thái mất rồi, không biết có ai như tôi không, hay chỉ riêng tôi mới tự làm với mình một cách bại hoại thế này.
.
- Chap 14 :


Lại một ngày mới đến, tâm trạng tôi không tốt, cảm giác về sức khỏe của tôi lúc này cũng không ổn. Tôi mệt mỏi ngồi dậy, đầu óc tôi quay cuồng. -( Tôi đang bị gì thế này ? ) Vừa tự hỏi tôi vừa đập tay vào trán "chạch chạch" , mong cơn chóng mặt mau qua đi.

Tôi chưa chuẩn bị tập vở, đồng phục cấp 3 gì cả. Tôi nghĩ, áo trắng quần xanh thôi, con trai không cần áo dài, vả lại, lớp 9 lên lớp 10, tôi chẵn có gì thay đổi. Vẫn nhỏ con như vậy (1m61 à >_<~). Tôi lười biếng, quăng chiếc mền ra một góc, một phần của nó vươn xuống đất tôi cũng không màn lụm lên.

Làm vệ sinh cá nhân xuề xòa, tôi lại nằm lên giường và mở tivi. Từng kênh từng kênh một trôi qua, không kênh nào khiến tôi có thể chú ý hay làm tôi cảm thấy thích thú cả ... Tôi đang mong chờ điều gì đây ?

Mới cách đây 2 ngày thôi, tôi vẫn thấy nắng sớm thật là đẹp, bước ra đường thấy cảnh vật sao tươi sáng, yêu đời lắm. Vậy mà chỉ 2 ngày trôi qua, với tôi như là cả một mùa đông dài tôi mới mở mắt dậy. Cách tôi cảm nhận cuộc sống xung quanh không còn lạc quan nữa, tôi thấy thiếu vắng ... và buồn tủi.

Như thường lệ, tôi online khi ở nhà. Nhưng tôi không có việc gì để cho mình làm cả, ngoại trừ chơi game. Cũng mau chán, thời gian lấn lướt trôi qua thật mau, đã trưa rồi. Tôi vật mình một cách chán nản xuống giường, tay tôi mò mẫm cái điện thoại đang nằm trên kệ cạnh giường. Tôi bấm gọi Nam ...

-( Ơ, tôi gọi nó làm gì thế này ? ) , tính bấm nút Off ngay , nhưng bên kia điện thoại không vang lên nhạc chuông mà là :

"Tút tút tút ... Thuê bao quý khách ... "

Tôi thấy mình như đang rơi thêm vài chục mét xuống vực sâu. Tôi hoảng loạn với cảm giác rằng : -" Nó tránh mặt mình sao ? " , -" Nó không muốn gặp mình nữa ? " , -" Nó sợ mình ... ? "

Tôi sợ hãi lắm. ( Bây giờ nghĩ lại mới thấy lúc đó mình không đủ sáng suốt và bình tĩnh để suy nghĩ - điện thoại nó hết pin, đơn giản vậy thôi . ) Tôi thử bấm gọi một lần nữa, kết quả vẫn như thế.

Yahoo không sáng đèn, tôi liều mình [Buzz] vào nick chat đang Xám xịt của nó. Yên lặng. Tôi thấy cả thế giới như đang quay mặt với tôi, chỉ một mình tôi tồn tại và không ai biết rằng tôi đang tồn tại.

Bấn loạn, tôi nằm thở một cách mệt nhoài ...
...
...
...

Rồi buổi trưa oi bức với nắng hè cũng trôi qua. Tôi như một tên tù nhân với bốn bức tường bao bọc, tôi không ăn, không uống - đơn giản vì tôi không đói, không khát. Cuộc sống ngột ngạt của tôi cao trào đến cực điểm. Tôi quăng gối, đập mền, quăng hết những cuốn truyện ( Những thứ không bể được ) xuống đất. Tôi gạt phăng tất cả những gì trước mắt, con chuột máy tính rơi xuống, tôi không màn nhặt lên.

( Cách hành xử này bắt nguồn từ đâu ? Do bản thân tôi trẻ dại nóng nảy - hay vì tôi đang nhiễm cách giải tỏa uất ức như trong phim ... ) , Tôi mặc kệ.

Anh tôi đã đi học rồi, tôi qua phòng nó để kiểm chứng. Đúng là chỉ một mình tôi ở trong ngôi nhà này. Tôi hét thật to , thật to , thật dài :

-"Aaaaaaaaaaaaaaaa,áaaaaaaaaaaaaaaaa "

Tôi không biết bản thân mình đang cần gì, muốn gì và phải làm sao để chấm dứt mọi chuyện. Như mọi người rỉ tay nhau lúc bấy giờ về chứng "Stress" , tôi nghĩ : mình đã "Stress" thật rồi !

Tôi quay lại với máy tính của mình, trong đầu tôi lúc này mới có một suy nghĩ : -( Tôi phải tự tìm bản thân mình ? )

Google : Tôi dò 1 chữ duy nhất : GAY !

Những trang tiếng anh , tiếng Việt xen lẫn nhau. Nhưng trước mắt tôi lúc này có một dòng lớn và 3 dòng nhỏ dính liền nhau. [ Hình Ảnh GAY ] - Trang web đó chính là trang web đầu tiên đưa tôi đến với thế giới "tự giấu mình" này :

hihihehe.com - Tôi bắt đầu vào đó . Tôi xem hình của mọi người, tôi thấy khá "dị" với những bạn "ẻo lả" , thật sự tôi cũng không có ấn tượng tốt gì với ... những người "bị gọi" là "bede" .! ! !.

Không ấn tượng gì lắm với hình ảnh, tôi vào đọc truyện. Tôi thấy có những người họ viết một bài rất ngắn : Đơn giản là để gửi cho một ai đó, với những lời ướt át, tình cảm, níu kéo ..v..v.. tôi nhận ra họ đang cần điều tôi đang cần. Cần một người đem đến một thứ khiến họ bình yên, làm cho họ thấy yêu đời.

Tôi tạo một tài khoảng trên Hihihehe, rồi tôi lân la, bắt chước người ta comment, bắt chước người ta khen chê. Những từ đại loại như là : 9pic, chúc đắc khách , up lên nè ..v...v.. !

Một ngày nhanh chóng trôi qua. Đến cuối ngày, lúc này tôi rời khỏi bàn phím cũng là lúc tôi nhận ra : Nam không ở đây với tôi. Nó không qua đây chơi với tôi, cả ngày nay. Tôi lại buồn, một nỗi buồn man mát . Tôi không còn khó chịu nữa, có lẽ là nhờ tôi phát hiện ra, một thế giới khác , họ có vẻ là giống tôi - à không, tôi có vẻ là giống họ. Tôi cảm giác, mình không phải là duy nhất và tôi hiểu ra, tôi vẫn chưa chấp nhận chuyện này.

Sau bữa tối, tôi ngồi ở nhà trước để xem tivi thì nghe tiếng chuông cửa. Tôi chạy ra thì thấy Nam đang đứng đó với nụ cười nhẹ . Tôi muốn chạy đến ngay, nhưng dằn mình lại, tôi chậm rãi bước đến. Tiếng mẹ tôi hỏi vọng ra :

-" Ai vậy con ? "

-" Thằng Nam . " , tôi la lớn vào nhà để mẹ tôi nghe thấy.

Tôi bước ra, niềm vui thấy nó nhanh chóng bị dập tắt bởi ngọn lửa giận giữ. Tôi tức lắm , tôi hỏi lớn :

-" Điện thoại mày làm gì tao điện không được ? "

-" Tao không biết nữa, tao về nhà tao không tìm thấy. Hình như để quên trên phòng mày rồi. " , nó nói.

-" Tao có thấy đâu, vậy sao khi chiều không qua mà tìm. ", ý tôi là, [ sao mày không qua chơi với tao, bây giờ qua làm gì .]

-" Chị Hồng bệnh nằm một chỗ, không ai coi nhỏ em tao ở nhà. Tao phải ở nhà làm Osin, điện thoại thì không có. "

-" Sao mày không online yahoo ? " , tôi hỏi dồn dập, để coi nó có bao nhiêu lý do.

-" Máy tính hư rồi, nên tao mới qua nhà mày chơi ké không thấy à ? "

-" Sao không đem đi sửa ... ? " , cơn giận làm tôi như điên dại, tôi hỏi tới tấp để nó giải thích cho hết, để tôi được cảm giác thỏa mãn với mọi mối nghi ngờ trong lòng . Vì tôi đã sợ nó không qua chơi với tôi nữa- cũng chỉ vì chuyện xảy ra đêm qua.

Nó vẫn đứng ngoài cánh cửa rào nhà tôi, nó hỏi lại :

-" Vậy giờ có cho tao vào tìm điện thoại không ? "

Tôi giận dỗi với nó. Mở cửa một cách khó chịu, nó dẫn xe để tạm ở góc sân. Tôi khóa cửa rồi cùng nó đi lên phòng. Nó chào mẹ tôi, mẹ tôi hỏi nó sẽ học ở đâu, khi biết nó sẽ học chung trường cấp 3 với tôi ở đây, mẹ tôi mừng ra mặt :

-" Bác thấy cho học trường tư thì sợ cực nó, tội nghiệp. Hai đứa có học chung lớp không ? Học chung đỡ bỡ ngỡ với lớp mới. Làm gì cũng có nhau ."

-" Chưa biết nữa mẹ ơi, người ta xếp chứ ai biết con với nó là bạn mà cho học chung. " Tôi quạo quọ , trút giận khắp nơi.

-" Thì có gì, mẹ lên xin thử, nói hai đứa là anh em cho học chung. "

Ơ, mẹ tôi cũng có chung ý nghĩ với nó. Tôi có một cảm giác lân lân trong lòng. Mẹ tôi cũng ủng hộ tôi với nó ư ? - Trở lại với thực tế, ý mẹ tôi là, muốn hai đứa học chung để tôi khỏi thấy lạc lõng một mình.

-" Dạ con cũng tính nhờ mẹ con lên xin dùm. " , nó nói với giọng vui tươi.

-" Để đó, có gì không được xếp chung Bác lên xin thử coi. " , mẹ tôi nói như hứa với nó. Nó quay sang nói với tôi :

-" Giờ thì mày hết lo rồi nhé. "

Tôi hứ một tiếng rồi đi lên cầu thang :

-" Lên mà tìm cái điện thoại của mày nè . "

Nó lon ton chạy theo tôi, vào phòng, nó nằm xuống giường ngay. Tôi quát lên :

-" Mày điên à, đứng lên, tìm cái điện thoại. "

Tôi thấy mình vui hẵn lên vì được chữi nó, nó bước vào căn phòng này như đem đến linh hồn cho tôi, tôi như sống dậy sau một ngày mệt mỏi.

Nó nhìn qua nhìn lại, nhìn lên nhìn xuống, hóa ra sáng nay nó nghe điện thoại xong thì để phía sau cái đồng hồ trong phòng tôi. Tôi thì bị "điên" cả ngày nên không còn thấy gì nữa, vả lại cái đồng hồ để bàn có mặt kiếng nên tôi không dám hất xuống. Nếu không thì tôi đã biết cái điện thoại của nó đang nằm đây và ... hết pin.

Tôi nhoẻng miệng một cách tiếc nuối , vì mình đã nổi điên vô cớ.

-" Thôi về đây, tối rồi . "

Nó không muốn ở lại đây chơi với tôi một chút nào sao. Tôi nói :

-" Ờ . " , giọng tôi đầy quyến luyến.

Nó đi xuống nhà , tôi đi theo sau. Nó chào mẹ tôi, mẹ tôi vừa bưng dĩa trái cây trên tay rồi nói :

-" Ủa, về sớm về con, ở lại ăn trái cây đã. "

-" Dạ con qua lấy điện thoại rồi về ngay , cám ơn bác. Thưa bác con về "

Tôi xì một tiếng, vì thái độ đạo đức của nó khác với lúc ăn hiếp tôi. Nó đi nhanh ra cửa, tôi chạy ra để mở khóa cổng cho nó , nhìn theo dáng nó dắt xe ra, tôi lại muốn ôm chặt lấy nó thôi :

-" Mai qua chơi với tao nha. "

Tôi nói ra câu đó xong rồi tôi mới hốt hoảng, vì chính tôi cũng không biết nghĩ gì mà nói ra câu đó. Tôi không biết có phải mình đã nói ra câu đó hay không nữa. Nó nhìn tôi :

-" Ừ, mai coi chị Hồng khỏe khỏe tự chăm em được tao qua liền. "

Tôi ngại lắm, tôi muốn ở gần nó đến mức không màn sỉ diện kêu nó qua đây nữa ư ? Tôi đã hứa với trời là sẽ không thân mật với nó nữa cơ mà.

-" Em bé ? Em mày à ? "

-" Ừ , con của mẹ kế của tao nè. Tao về đây. "

Tôi giơ tay lên để "bye bye" nó, mà hình như nó không thấy. Nó về với thái dộ gấp gáp khiến tôi lại có cảm giác hụt hẫn . Nhưng vậy là tốt lắm rồi.

...

Tôi trở về phòng, nổi đau như được xoa dịu bớt. Tôi nằm xem film rồi ngủ lúc nào không hay.

...

Những ngày sau đó, nó qua nhà tôi chơi rất bình thường. Nhưng tôi luôn giữ khoảng cách, không quá gần, không đụng chạm, không làm gì cả.

Nó và tôi đi mua tập vở , về rồi ngồi bao lại với nhau, tôi viết chữ đẹp hơn nên viết nhãn cho cả hai đứa. ( Học sinh cấp 2 nên vẫn còn kỹ lưỡng lắm, vừa lên cấp 3 rồi nhưng thái độ học tập vẫn là cấp 2 ^_____^~) . Những ngày sau này, tôi thấy mình ổn hơn rất nhiều. Tôi thầm nghĩ :-( Khoảng thời gian khó khăn đã qua rồi. ) , tôi và nó trở lại bình thường.

Đôi lúc, tôi len lén đưa mắt nhìn gương mặt đang chăm chú chơi game, chăm chú làm một việc gì đó khiến tôi thấy ấm áp vô cùng. Tôi nhìn đôi bàn tay trắng mịn , tôi ao ước được nắm lấy. Tôi nhìn bờ đôi son của nó, tôi lại ao ướt được chạm vào. Tôi nhìn vào cơ thể nó, tôi khao khát được ôm chằm mãi thôi ... Rồi trở về với thực tại, khi nó thấy tôi nhìn nó , nó quay sang nhìn tôi, tôi né tránh bằng cách giả vờ nhìn một thứ gì đó cùng hướng với nó.

Tôi cười khì khì thích thú khi nó xoa đầu tôi, tôi thấy vui khi nó gọi tôi là -"chó con ..." , tôi thấy bình yên khi ở cạnh nó ... dù là thể xác chúng tôi lúc nào có có một khoảng cách riêng tư ...

...

Ngày nhập học nhận lớp đầu tiên cũng đã đến - chúng tôi hẹn nhau sẽ đi cùng ... !!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro