Những ngày đầu tiên
Nhận được cuộc điện thoại của thầy hiệu trưởng mà cô không tin được. Mới chỉ cách đây có mấy tháng cô còn là sinh viên thực tập của chính ngôi trường này, thế mà nay đích thân thầy hiệu trưởng gọi điện mời cô về giảng dạy. Khi ra trường bằng của cô là bằng giỏi, nhưng thời buổi bây giờ điều đó k phải là yếu tố quyết định khi đi xin việc. Có lẽ thầy hiệu trưởng đã nhìn thấy được những phẩm chất sư phạm trong con người cô. Cô cũng không rõ là thầy nhận thấy những điều đó như thế nào, nhưng trọng đoàn thực tập lần đó thì chỉ duy nhất mình cô được lựa chọn. Với cô, thầy hiệu trưởng cũng là một người đáng kính. Một người thầy tận tâm. Thầy giống như ông thầy hiệu trưởng trong câu chuyện " Tottochan cô bé bên cửa sổ" mà cô rất thích. Chính vì yêu thích câu chuyện đó mà cô luôn ao ước mình trở thành một người giáo viên. Khi cô tâm sự điều này với Vân, con bạn thân của cô. Thì Vân lại không thấy có điều gì bất ngờ cả. Vân luôn nói, cô rất hợp với nghề giáo. Vân buông 1 câu: Nếu tao là hiệu trưởng thì tao cũng mời mày về trường bằng được. Bố mẹ cô thì còn phải nói. Tự hào nghê gớm. Mà không tự hào sao được. Có phải ai cũng tốt nghiệp sư phạm mà được mời về giảng dạy luôn đâu. Hơn nữa đó lại là ngôi trường nổi tiếng nhất nhì ở Thủ Đô. Bạn bè cô giờ còn đang chật vật vác hồ sơ đi xin việc. Nói chung mọi người đều ủng hộ và mừng cho cô. Sau 1 ngày suy nghĩ cô đã liên lạc lại với thầy hiệu trưởng và nhận lời. Thầy hiệu trưởng mừng rỡ:
- Tốt lắm, tốt lắm. Trường chúng ta luôn cần những người như con. Thầy luôn vậy, luôn gọi những giáo viên trẻ như cô là con.
Rồi ngày tựu trường cũng đến. Một ngày thật đặc biệt trong cuộc đời cô. Tiết trời Hà Nội hôm đó cũng như hiểu được tâm trạng hân hoan của cô. Gió thu nhè nhẹ là cho đường phố mát mẻ hơn rất nhiều so với những ngày hè oi bức. Ngoài đường từng tốp cô cậu học trò tíu tít chuẩn bị cho năm học mới. Mọi thứ rộn ràng lắm. Dường như tất cả ai cũng thấy hân hoan. Chả vì thế mà năm học mới luôn diễn ra vào những ngày đầu thu.
Hôm nay cô Đi trên chiếc xe cà tàng, chiếc xe mà bố mua cho từ ngày năm nhất. Anh Hùng, ông anh trai duy nhất của cô nói là anh đổi xe mới cho. Nhưng cô bảo rằng xe này đi còn tốt, hơn nữa đó là kỷ niệm nên cô không muốn đổi. Vì thế nên cô sẽ dùng nó để đi lại. Ông anh nó còn bảo: Em đúng không phải gái của cái thời đại này. Mà có lẽ đúng thật, cô bạn gái của ông ấy vòi vĩnh nào xe nào điện thoại, nào quần áo. Thế mà ông ấy vẫn cố chiều cho bằng được. Đang suy nghĩ miên man bỗng cô giật mình khi tự dưng có 2 tên con trai vọt lên phía đầu xe. Giở giọng trêu chọc:
- Cô em gì ơi! Cho anh xin làm quen nhé.
Cô bóp phanh mạnh, suýt ngã dúi dụi. Khi đã định thần lại cô quắc mắt nhìn hai tên đó. Chúng k những k thấy sợ mà còn cười lớn hơn. Tuy nhiên chúng cũng tha cho cô. Cô nhìn thấy chúng rẽ vào trường học. Hơn nữa chúng lại mặc đồng phục của nhà trường. Cô lầm bầm trong miệng:
- Bọn này ! Hãy cứ đợi đấy.
Tâm trạng hân hoan đã bị bớt đi chút ít vì sự việc này. Nhưng cũng dễ hiểu thôi. Hôm nay là ngày đầu năm học. Tất cả giáo viên và học sinh nữ đều mặc đồng phục áo dài. Mà cô lại mặc áo dài mầu trắng, do chính tay con bạn thân may cho. Nên cô không khác gì là một nữ sinh cả. Cô chọn áo dài mầu trắng vì cô thấy mình rất hợp với mầu này. Giò cô thấy có chút bất cập trong chuyện này rồi đó. Cô nghĩ thầm:
- Mình phải vòi vĩnh con bạn mẫu áo khác thôi. Nghĩ đến đây cô lại mỉm cười. Có con bạn thân làm thời trang nên toàn được tài trợ quần áo. Chỉ cần nói với nó 1 , 2 hôm là đã có đồ mặc rồi. Mà con bạn cũng đến lạ. Cùng cô mài đũng quần ở trường sư phạm mất 4 năm. Bố mẹ nó luôn kỳ vọng nó sẽ trở thành cô giáo dạy văn. Một vài năm thì lấy một anh công chức cho cuộc sống nó yên ổn. Nhưng không, nó học sư phạm nhưng đầu óc lại mải mê với thời trang. Ngày nó chưa có tiền thì nó lê la các hội nhóm liên quan đến ngành may trên facebook để học lỏm. Có chút tiền dành dụm thì nõ quất ngay 1 cái máy gia đình nhỏ nhỏ. Đủ để giúp nó cho ra được những sản phẩm cho 2 đứa. Bạn bè của hai đứa thấy đẹp cũng lân la đặt hàng. Khi đó máy gia đình không đủ năng suất, thế là cô dành dụm mấy tháng tiền gia sư để mua cho nó con máy công nghiệp. Nó sướng điên cứ ôm bạn mà nhảy nhót. Thế mà nó lại đắt khách. Nhiều khi vào mùa thi còn không dám nhận. Tiền tích góp được nhiều đến năm thứ 3 thì nó dành được khoảng 20 triệu để đi học một khoá thiết kế tử tế. Khi có thêm kiến thức ngành may rồi thêm chút năng khiếu nữa thì nó lại càng đắt khách hơn. Tốt nghiệp ra trường thì cũng là lúc nó mở được cái cửa hàng đầu tiên. Cô lúc nào cũng ngưỡng mộ con bạn, nó vừa bản lĩnh vừa tài năng. Cô thần tượng nó ghê gớm. Còn nó, nó luôn coi cô là người đã đặt viên gạch đầu tiên cho sự nghiệp của nó. Chả vì thế giờ nó đã có rất nhiều tiền rồi nhưng vẫn dùng cái máy may mà cô mua cho trước đây. Quần áo cả của cô, chỉ cần cô nêu ý tưởng thì nó sẽ tự chọn lựa và may cho cô. Chưa có 1 bộ nào mà cô không ưng cả. Nghĩ đến con bạn cô lại phì cười. Nó mạnh mẽ và quyết đoán đến lạ. Còn cô thì lại có vẻ mỏng manh hơn nó. Nhiều khi cô ước mình có được một chút nam tính như cô bạn của mình.
Đang vẩn vơ vừa đi vừa nghĩ lên phòng hội đồng, một quả cầu rơi trúng đầu cô đau điếng. Sau đó là một tràng cười lớn của một nhóm học sinh đang đứng gần đó. Cô đoán chắc bọn này cố tình đá vào mình. Chưa kịp nói gì thì thấy 1 giọng nói vang lên.:
- Cô bé, cho mình xin lại cái cầu nhé. Mình chân, thành, xin, lỗi bạn.
Cậu ta nói nhấn từng từ môt, nở một nụ cười quái dị. Cô không thấy được chút chân thành nào trong đó cả.
Cô ngước mắt lên Nhìn hắn. Trời ah. Lại đúng là một trong 2 tên mà vừa nãy tí đâm vào cô.
- ngày gì thế không biết. Cô nghĩ thầm trong bụng.
- sao thế cô bé. Sao lại thần người ra vậy. Hắn lại tiếp tục trêu đùa cô.
- cậu tên gì? Cô nghiêm mặt hỏi.
- xin tự giới thiệu mình tên Phong nhé. Mình học lớp 12c bạn ah. Rất vui được làm quen với bạn.
Cậu ta cười cười giơ tay ra kiểu muốn làm quen
- 12c á. Cô nhếch mép cười nhẹ. Oan gia của mình đây chứ đâu.
Lạnh nhạt nhìn cậu trai đó cô gằn giọng:
- chào câu. Xin tự giới thiệu tôi tên Huyền. Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 12c. Rất rất vui được làm quen với cậu.
Cậu trai mở to đôi mắt ngạc nhiên. Lũ bạn đứng gần đó ban đầu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra sau cũng phá lên cười. Chúng cười ngặt nghẽo. Có đứa còn không đứng vững ngã lăn ra đất. Phong lúc này đã hiểu ra được chuyện gì rồi, cậu đỏ mặt gãi đầu gãi tai cúi đầu nói nhanh:
- Em xin lỗi cô, em xin lỗi cô...
- Có vẻ không thành tâm lắm nhỉ. Cô nhìn Phong nói mỉa mai.
Phong giờ cứng họng không nói được gì nữa.
- Thôi chuẩn bị vào lớp đi. Sắp đến giờ rồi. Cô nói rồi bước đi luôn. Phong không dám nhìn cô. Cúi dầu lí nhí:
- Dạ vâng ah.
Cô bước đi lòng có chút hả hê lắm. Cô lẩm bẩm:
- Đây mới chỉ là phát đầu tiên thôi nhá nhóc. Cậu cứ chờ đó rồi cậu sẽ biết tay tôi.
Nói xong cô phì cười. Bước chân lại lấy được nhịp tung tăng vui tươi như lúc đầu.
Bước vào phòng hội đồng. Cô gặp được thầy hiệu trưởng và các thầy cô khác. Cô chào hỏi tất cả mọi người. Thực ra cũng chỉ là thủ tục thôi. Vì trước đó mọi người cũng đã biết cô. Vì khoảng thời gian thực tập và thời gian hè cô cũng qua lại trường một vài lần để hoàn tất các thủ tục. Cô đến bên cạnh chị Hồng. Chị là tổ trưởng tổ Văn. Chính chị là người đã tiến cử cô với thày hiệu trưởng. Thấy chị cười thân thiện:
- Ngồi luôn xuống đây em.
- Dạ vâng ah.
- Hôm nay buổi đầu thế nào. Có lo lắng gì không. Chị ân cần hỏi cô.
- Dạ em cũng có chút hồi hộp ah. Sợ làm không tốt ảnh hưởng đến uy tín của thầy và chị.
- Có sao đâu em. Ban đầu ai cũng thế mà. Lâu dần em sẽ quen thôi.
- Mà lớp e chủ nhiệm, các bạn ấy học thiên về các môn tự nhiên. Vì thế em sẽ có chút khó khăn hơn đó nhé. Nhưng lớp đó các em sống tình cảm lắm. Thầy Toàn chủ nhiệm năm ngoái chuyển trường mà thầy cứ nhắc mãi. Lớp đó rất đoàn kết. Đặc biệt là em Phong lớp trưởng. Em nên trao đổi công việc với bạn ấy. Bạn ấy sẽ giúp đỡ e nhiều đó.
Phong ư!! Ôi mẹ ơi. Không phải tên nhóc lúc nãy đó chứ. Chị Hồng có nhầm k vậy. Tuy nghĩ vậy thôi nhưng cô không dám nói ra. Bỗng cô nghe một giọng nói ngay bên cạnh mình:
- cô may mắn lắm đó nhé. Chắc cô cũng kiểu con ông cháu cha nhỉ. Chứ làm gì mà một sinh viện mới ra trường mà đã được vào làm ở đây. Chứ chị đây này, thi vào " trờn vi tróc vẩy" ra đó em ah. Không dẽ dàng như em đâu.
Giọng của chị này đúng kiểu mỉa mai giạy đời. Cô cũng đã biết về người này rồi. Đó là chị Hoa. Cùng tổ văn với cô. Với ai chị ấy cũng như vậy hết nên cô không quan tâm lắm. Cô thấy chị Hồng nhắc nhở:
- Hoa. Đây không phải là chỗ nói linh tinh đâu nhé. Cẩn thận không đến tai thầy hiệu trưởng là không hay đâu.
Cô thấy chị Hoa lẩm bẩm điều gì đó không rõ rồi cũng im luôn. Cô cũng k cần để ý đến những người này làm gì. Điều cô cần bây giờ là làm sao để hoàn thành công việc thật tốt. Không phụ lòng những người đã tin tưởng cô.
Sau khi thầy hiệu trưởng phổ biến một số công việc trong tuần thì những giáo viên chủ nhiệm rục rịch đứng lên đi về lớp của mình. Còn các giáo viên khác thì họ ở lại chờ đến tiết học của họ.
Ra đến cửa phòng hội đồng cô nhìn sơ đồ lớp học để tìm lớp. Sau đó mọi người hối hả bước đi khi tiếng trống đã vang lên.
Đến cửa lớp, cô hít một hơi thật dài để lấy lại bình tĩnh. Tự nhủ bản thân mình hãy cố gắng lên. Cô nghe được tiếng xôn xao trong lớp học. Cô đoán chắc tụi nhỏ đang nói về mình. Chắc tụi nó đã nghe được câu chuyện xảy ra lúc nãy. Nghĩ đến điều đó cô lại càng có vẻ hồi hộp hơn. Cô thở một hơi thật mạnh rồi đẩy cửa bước vào. Chao ôi, cái tà áo dài thướt tha nó phản lại chính cô. Vì hồi hộp nên cô đã dẫm chân vào tà áo. Làm cô loạng choạng tí ngã vào bục giảng. Mặt cô đỏ bừng lên xâu hổ. Nhưng đặc biệt cô lại k nghe thấy tiếng cười của lũ học trò. Chỉ nghe một vài đứa bật ra tiếng " ôi" nho nhỏ. Làm cô lại càng lúng túng. Một cô bé ngồi ngay bàn đầu đã chạy lên đỡ cô, hỏi ân cần:
- cô không sao chứ ah.
- cô không sao, không sao. Cám ơn em. Em cứ về chỗ đi.
Cô bé rời tay ra khỏi người cô nhìn cô một cách lo lắng nhưng cũng đi về chỗ của mình.
Lúc này cô đã bình tĩnh hơn, đứng thẳng người dậy và đi vào bàn giáo viên. Từ từ ngồi xuống ghế và ngước mắt nhìn lũ học trò. Thấy cả lớp đang nhìn mình cô phì cười:
- Buổi đầu nghe có vẻ không suôn sẻ lắm nhỉ.
Lúc này không khí lớp mới được giãn ra chút. Lũ học sinh quay lại với đúng bản chất của mình. Lúc này Quân, sau này cô biết được đây là một tay siêu hài của lớp phát biểu:
- Cú ngã để đời đó cô ah. Bọn em sẽ không bao giờ quên được hình ảnh đó đâu.
Cả lớp cười phá lên.
- không sao cô ah. Cô gã em vẫn thấy rất đẹp. Một đứa khác tiếp lời.
Sau đó là màn tra hỏi của lũ học sinh dành cho cô.
- cô nhà ở đâu.
- cô năm nay bao nhiêu tuổi.
- cô có người yêu chưa.
- cô có em gái không.
........
Cô vừa trả lời đứa này lại quay sang đứa khác. Cả lớp giờ thành luôn cái chợ. Đứa nào cũng nhao nhao đòi phần tra vấn cô. Cô nhìn thấy chỉ có 1 tên vẫn ngồi cười cười suốt chả nhấp nhổm gì. Đó là Phong. Điều đó cũng dễ hiểu mà. Cô nghĩ thầm trong bụng. Sau cùng cô cũng phải thốt lên 1 câu:
- Giờ đã đến lượt tôi được hỏi chưa.
Cả lớp rộ lên cười. Đồng thanh nói:
- Được rồi ah......
- Thế lớp trưởng của lớp mình là ai.?
Phong từ từ đứng lên.
- Là em cô ah?
- Là. Anh. Ah? Cô nhấn mạnh từng chữ.
Phong cười cười e thẹn. Còn lũ quỷ bạn hắn thì bò ra cười.
- Cả lớp cười gì đấy? Cô hỏi
Chúng nó lại cười to hơn. Cô cũng không giữ được sự nghiêm trang nữa cũng phải phì cười.
- Chúng ta sẽ còn nhiều điều để nói với nhau đó lớp trưởng nhỉ. Cô háy mắt tinh nghịch nhìn tên lớp trưởng.
Hắn xấu hổ cúi gằm mặt nhưng cũng lí nhí trả lời:
- Vâng ah!
Cả lớp lại được trận cười sảng khoái. Rồi cô lại hỏi thăm tình hình của lớp. Buổi đầu thân thiện đã giúp cô gần gũi hơn với học sinh của mình. Điều đó làm cho tinh thần của cô tốt hơn rất nhiều. Những ngày tiếp theo diễn ra như thế nào thì để sau đi, ngày hôm nay cô thấy mình rất vui với cuộc gặp gỡ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro