Người tính không bằng trời tính
Sau chuyện xảy ra ở phòng tập, Phong cũng nhận ra được hành động không đúng của mình. Cậu càng trầm ngâm ít nói hơn, và cảm thấy ngượng ngùng lúng túng trong tiết học của cô. Còn với cô, những công việc chung của lớp cô cũng hạn chế giao cho Phong mà cô nhờ những cán sự lớp khác. Nhưng Người tính không bằng trời tính. Chính Phong lại là cậu học trò mà cô phải quan tâm nhất trong lớp.
Có một điều cô luôn thắc mắc là Phong lớn hơn các bạn cùng lớp tận 2 tuổi. Theo học bạ của cậu thì cậu đã nghỉ học 2 năm sau khi học xong lớp 9. Và học bạ cũng nó lên một điều là thời gian trước khi vào cấp 3 cậu cũng từng là thành phần bất hảo. Các thầy cô giáo những năm đó có lẽ bất lực với cậu đến nỗi họ không tiếc những lời phê bình vào học bạ. Không rõ có biến cố gì xảy ra mà đến bây giờ cậu ấy trở thành một người khác hẳn. Cậu có sự chững chạc điềm tĩnh hơn những bạn bè cùng lớp. Việc học của cậu cũng tốt hơn rất nhiều. Cậu học tốt tất cả các môn. Đặc biệt là môn tiếng Anh. Qua thầy giáo ngoại ngữ cô biết được là cậu rất có tố chất với môn học đó. Chính những sự khác biệt đó của cậu khiến cô không thể không để ý. Đặc biệt là cô rất tò mò đến lý do vì sao mà cậu có thể thay đổi đến như vậy.
Qua các bạn bè của mình ở trường sư phạm. Cô biết có một loại học bổng du học Anh cho các học sinh Phổ thông. Các khoá trước của nhà trường đã có những bạn tham gia và đạt được xuất học bổng đó. Cô cũng muốn học sinh của mình được thử sức. Hôm nọ vào một buổi sinh hoạt cuối tuần, cô đã đưa vấn đề đó giờ trao đổi với các em. Không một em nào Có ý định tham gia. Cô ngạc nhiên hỏi:
- Chả nhẽ lớp ta không một bạn nào đủ tự tin để tham gia hay sao? Cô thấy đây là một cơ hội tốt để các em thử sức mình. Đặc biệt là những em học ngoại ngữ tốt như bạn Tùng, hằng, Minh và cả Phong nữa. Phong nghe Đến tên thì giật mình ngước nhìn cô. Cậu gặp ánh mắt của cô hướng về mình. Ngay Lập tức cậu vội cục mặt xuống. Cô cũng thế vội vàng quay mặt đi nhìn các bạn học sinh khác. Cô lại Hỏi tiếp:
- Các em có thể cho cô biết lý do vì sao mình không tham gia được không ?
- Cô ơi! Em cũng đã thử tìm hiểu rồi. Em thấy mình chưa đủ sức tham gia cô ạ. Mà năm nay là năm cuối rồi Nên em muốn tập trung để Để thi đại học. Cuối cùng thì Minh Cũng lên tiếng giải thích.
- Còn các bạn khác thì sao? Cô đưa mắt nhìn những bạn mà cô Mới nêu tên. Mấy đứa đều trả lời rằng đồng tình với Minh. Cô đảo mắt hướng về phía Phong.
- Còn Phong. Em cũng suy nghĩ giống các bạn à? Lại một lần nữa Phong ngước lên. Lần này Cậu giữ ánh mắt của mình Nhìn cô, một lúc cậu nói:
- Em có thể trả lời cô sau được không ạ. Vì thực tế em chưa nghĩ đến việc này.
Cô gật đầu đồng tình:
- Em nên Cân nhắc chuyện nhé. Cô rất muốn lớp mình Có bạn tham gia và đạt được học bổng này. Tuy khó nhưng không phải là không thể. Vì trước chúng ta cũng có các anh chị làm được điều đó rồi mà.
Cô lại thấy Phong ngước lên nhìn mình. Cô không hiểu được Qua ánh mắt cậu đang
muốn gửi gắm điều gì cho mình.
Kỳ thi cuỗi học kỳ 1 cũng vừa kết thúc. Cô nhìn thấy lũ học trò của mình như trút đi một phần gánh nặng. Trước kỳ thi thì mặt mũi đứa nào đứa đó căng thẳng mệt mỏi. Giờ thì được giãn nở tối đa. Cười nói hết mình. Nên trong tiết học của cô tạm thời không ép chúng nó học nữa. Cô dành một số tiết học của mình để cô trò được trao đổi tâm sự. Còn phải nói, lũ quỷ sứ sướng điên lên. Chúng như được lột bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài để sống với đúng bản ngã của mình. Nhìn chúng nó bầy đủ trò mà cô cũng phải
Phì cười. Cô tự nghĩ trong đầu không biết mấy bữa nữa mình bắt chúng nó quay trở lại học hành nghiêm túc có bị chúng nó trở mặt không.
Rồi cũng đến lúc là hạn cuối để đăng ký Cho kỳ thi tuyển lấy học bổng du học Anh. Cô vẫn chưa nhận được lời hồi đáp của Phong. Sau một hồi suy nghĩ cô quyết định gặp Phong để hỏi về vấn đề này.
- Phong ở lại lớp cô gặp chút nhé. Cô nói với Phong khi vừa kết thúc buổi học. Và cô cũng biết hôm nay Phong không có lịch làm ở phòng tập.
- Dạ vâng. Phong nói nhỏ chỉ đủ nghe. Cậu cũng đoán được cô muốn nói đến điều gì. Khi các bạn chuẩn bị sách vở để ra về, chỉ còn hai người vẫn ngồi nán lại lớp học. Cái cảm giác vừa muốn mọi người bước nhanh nhanh, lại vừa muốn mọi người hãy đi chậm lại thật khó có thể tả được. Phong như đang ngồi ở một thế giới khác đầu óc cậu lơ lửng trên mây. Thậm chí lúc có đứa đập tay vào vai cậu nói:
- Về trước nhé. Mà cậu cũng không nhúc nhích gì.
Đã lâu lâu rồi cậu không nói chuyện riêng với cô. Mọi trao đổi của họ đều quay xung quanh công việc của lớp. Phong muốn giây phút này lắm chứ. Nhưng cậu cũng rất sợ. Cậu sợ cô sẽ nhận ra được tình cảm của mình. Cô sẽ càng tránh xa cậu hơn. Cậu chỉ muốn giữ lấy tình cảm đó cho riêng mình. Vì với Phong cậu ấy thấy mình không xứng đáng với cô. Khi bạn cuối cùng đã đi ra khỏi lớp. Phong đứng giậy tiến về phía cô. Tim cậu bắt đầu loạn nhịp, cô cũng vậy. Cô cũng thấy tay chân mình bắt đầu thiếu tự nhiên. Nhưng cô tự chấn an mình là không được để điều đó xảy ra. Cô thì làm được điều đó. Còn cậu thì không. Cậu không dám nhìn thẳng vào cô. Lúc Phong đến lại gần, cô cất lời:
- Em đã suy nghĩ về điều cô nói hôm trước chưa?
- Em đã suy nghĩ rồi cô ah.
- Em thấy sao.? Có muốn tham gia không? Cô thấy em rất có cơ hội.
- Sao cô lại nghĩ là em có cơ hội.
- Cô đã hỏi qua thầy giáo dạy ngoại ngữ của e rồi, cũng hỏi qua một số giáo viên khác. Cả những người năm ngoái dạy em. Mọi người đều bảo em nên tham gia. Vì khả năng thành công của e là rất cao.
Phong không nghĩ được là để chuẩn bị cho cuộc nói chuyện này cô đã chuẩn bị kỹ thế.
- Nếu em tham gia, cô sẽ tìm kiếm tài liệu cho em. Mà yên tâm nhé tài liệu cô tìm hiểu rồi, toàn nguồn đáng tin cậy thôi. Cô nói xong thì tự nhiên bật cười. Cô thấy mình như đang tìm đủ mọi cách để thuyến phục học sinh. Phong lúc này mới nhìn cô. Cậu ngẩn ngơ một lúc rồi cũng cười cười hỏi lại:
- Thế cô cũng muốn em đi ah.?
- Tất nhiên. Cô luôn muốn học sinh mình phát huy tối đa năng lực của. Cô thấy em có tố chất thì không nên bỏ phí.
- Nhưng đi tận 4 năm đó cô ah. Lâu quá.
Hoá ra là không phải cậu không suy nghĩ về điều này mà là suy nghĩ rất kỹ, tận 4 năm trời là điều mà cậu không mong muốn vào lúc này. Mà với khả năng kinh tế của cậu thì rất khó để về Việt Nam thường xuyên được.
- Bốn năm thì sao? Sợ người yêu không cho ah? Nói xong cô thấy mình thậy ngu ngốc.
Phong ngay lập tức nhìn vào cô. Cậu chậm rãi nói:
- Không phải là không cho, mà là em không muốn xa.
Câu nói của cậu rơi ngay vào khoảng không yên lặng, cô thầm nghĩ trong bụng: Làm thế nào bây giờ đây. Hồi lâu cô cũng lấy lại được bình tĩnh rồi nói.
- Là đàn ông em nên tạo dựng sự nghiệp trước đi. Cô không coi thường tình cảm tuổi học trò của các em. Nó rất đẹp nhưng cũng có thể thay đổi dễ dàng bởi ngoại cảnh. Không ai có thể khẳng định tình cảm đó được bền lâu mãi mãi ngay cả khi em và người ấy vẫn ở cạnh nhau. Vì thế theo cô, nếu có cơ hội để học tập trau rồi kiến thức tốt hơn thì em nên tham gia. Nếu người bạn kia của em mà suy nghĩ cho em thì bạn ấy sẽ đồng ý với cô.
Phong lại nhìn cô. Lần này cô không lảng tránh ánh mắt của cậu nữa mà đối diện trực tiếp. Vì cô nghĩ như thế sẽ làm cậu tin tưởng hơn vào lời nói của mình.
- Cô thật sự muốn em đi? Cậu lại hỏi cô một lần nữa.
Cô phì cười:
- Vâng! Tôi rất muốn anh đi. Rất muốn nhìn thấy sự thành công của anh. Cô nói nửa đùa nửa thật trêu chọc Phong.
- Nhưng tình cảm của em sẽ không thay đổi đâu cô ah. Cậu lại nói thêm một câu nữa làm cô không nhịn được cười.
- Vâng! Thì không thay đổi. Thế anh có đồng ý không để tôi đăng ký cho không anh đây. Ngày mai là hết hạn đăng ký rồi. Thuyết phục anh mà tôi cũng mệt não quá.
Phong cười phá lên, cô cũng cười. Cuối cùng cô nói:
- Thế quyết định đi nhá.
- Vâng.
- Quyết tâm nhá.
- Vì cô em sẽ quyết tâm.
- Vì anh ấy, đừng vì cô. Cô cố gắng nói lớn để lấn át cái cảm giác ngượng ngùng của mình.
- Thì vì cô thuyết phục nhiệt tình quá. Em không cố gắng thi lại phụ lòng cô.
- Ôi! Ngoan quá nhỉ.
- Vâng. Em lúc nào cũng ngoan cô ah
Họ mải nói chuyện mà không thấy màn đêm đã buông xuống. Cái lạnh bắt đầu xâm nhập vào cơ thể. Cả trường lúc này chỉ còn mấy bác bảo vệ đi lại kiểm tra phòng ốc. Qua phòng lớp của cô bác nghé vào hỏi:
- Cô trò về muộn thế? Muộn lắm rồi đó. Tôi còn đóng cửa nữa.
- Ôi! Cháu xin lỗi bác. Tên học trò này làm cháu mất thời gian quá. Cháu về ngay đây ah.
- Cô thật là........ Phong bỏ lửng câu nói.
Cô quay sang Phong lườm lườm làm cậu phì cười. Tự dưng cậu thấy cô như đứa trẻ con không dám nhận tội.
- Về thôi về thôi em. Cô vội vàng xua Phong mà không biết là balo cậu ấy đã đeo trên người từ lâu. Còn đồ đạc xách vở của cô vẫn còn bầy bừa ở trên bàn. Bác bảo vệ thấy thế liền nói:
- Thôi cô cư từ từ. Tôi đi đóng cửa các lớp khác rồi tí nữa tôi quay lại.
- Vâng. Cám ơn bác.
Bác bảo vệ nói xong quay đi. Phong nhanh chóng giúp cô dọn dẹp sách vở trên bàn. Xong rồi họ cũng đóng cửa lớp ra về.
- Em về trước nhé cô. Em ra đợi xe Bus. Cô về cẩn thận ah. Xuống đến cầu thang cậu chào cô rồi về. Còn cô ra sau
Dãy nhà để lấy xe. Nhưng của đáng tội, cái xe hôm nay bắt đầu giở chứng. Mãi mà không chịu nổ. Cô lại hì hụi dắt nó đi. Cô nhớ là hình như ngoài cổng trường cũng có một quán sửa xe hay sao đó. Đi ra đến cổng trường, nhìn về phía trạm xe bus, thấy Phong vẫn đang đứng đó chờ xe. Cô vội vàng dắt xe đi theo hướng ngược lại. Không hiểu sao ngay lúc đó Phong quay mặt lại nhìn thấy cô. Cậu hiểu ngay ra vấn đề. Vội chạy lại phía cô hỏi:
- Cô ơi, xe bị hỏng ạ? Vừa nói cậu vừa đưa tay ra với lấy tay cầm ở xe cô. Cô định ngăn cản nhưng Phong nhanh quá đã dành được xe từ tay cô.
- Ừ. Không hiểu sao mà nó không nổ được.
- Thế để em dắt cho, em biết có một chỗ sửa gần đây cô ạ.
- Ừ, cô cũng biết chỗ đó rồi. Em cứ về đi, còn ăn uống học bài nữa. Để cô mang đi được rồi.
- Không sao cô. Không học hôm nay thì ngày mai cũng được mà. Coi như em giúp cô đổi lại việc cô vừa làm cho em.
Sự nhiệt tình của Phong làm cô không nỡ từ chối. Họ dắt xe đi về phía hàng sửa xe. Phong tinh tế đi ra phía bên ngoài để cô đi vào trong. Bỗng dưng cô ngoan ngoãn nghe lời Phong như một cô gái nhỏ. Một lúc sau họ cũng đến chỗ sửa xe. Mấy anh thợ nói xe cô ắc quy bị hỏng rồi. Phải thay cái khác. Cô cũng nghĩ thế. Tù trước đến nay toàn ông anh dễ thương của cô mang xe đi sửa. Nay ông ấy đi công tác Sài Gòn cả tháng trời, mà cô cũng quên luôn việc mang xe đi bảo dưỡng. Mới dẫn đến cơ sự này. Trong lúc chờ lấy xe, Phong loanh quanh bên thợ ngó nghiêng còn cô ngồi một chỗ nhìn ra ngoài đường. Thỉnh thoảng Phong ngó sang cô, không hiểu cô đang nghĩ gì mà thấy cô trầm tư không nói. Khoảng 30 phút sau thì xe cô được sửa xong. Khi dắt xe ra khỏi quán Phong hỏi cô:
- Cô có đói không em mời cô đi ăn.
Thật khó để cô trả lời cậu vào lúc này. Nếu nhận lời đi ăn thì mọi cố gắng của cô thời gian vừa qua đổ xuống sông xuống biển hết. Còn nếu không đi thì rõ ràng là không tìm được lý do chính đáng. Vì giờ cũng đã 8 giờ tối rồi, hơn nữa đường về nhà cô cũng phải 30 phút, cô cũng đang bị cơn đói hành hạ nữa. Suy nghĩ một hồi cô quyết định đi ăn cùng Phong Mà cứ nghĩ cho tích cực thôi. Vì cũng chỉ là bữa ăn của cô và trò trong hoàn cảnh bất khả kháng.
- Thôi để cô mời đi. Em làm gì có tiền.
- Cô quên là em cũng đang đi làm thêm à
- Ừ nhỉ. Nhưng mà lương em được mấy đồng đâu. Dành tiền mà mua sách vở để học.
- Không phải mấy đồng đâu cô ạ. Cũng đủ để mỗi tuần mời cô được một bữa đó.
- Giàu đến thế cơ à.
- Hì. Vâng. Em là một trong những nhân tố chính của phòng tập đó cô ah.
- Được thôi. Thế hôm nay em mời cô nhé. Còn lần sau thi đến lượt cô. Khỏi tị nhau nhỉ.?
- Vẫn còn có lần sau để ăn cùng cô nữa ạ?
Câu hỏi của Phong làm cho không khí của hai người lại trùng xuống. Cuối cùng cô lên tiếng để phá tan bầu không khí đó.
- Thôi đi nào. Cô đói lắm rồi đây này.
- Vâng thưa cô. Thế giờ cô muốn ăn gì ạ?
- Đi ăn bún bò Huế nhé. Cô thich ăn món đó. Hơn nữa quán ngay gần đây. Thỉnh thoảng cô cũng hay đi ăn cùng với các thầy cô ở trong trường.
- Cô có vẻ cũng hay di ăn hàng nhỉ. Phong trêu cô.
- Ăn hàng là bản năng của phụ nữ rồi nhá. Cô cũng đáp trả lại không chút do dự.
Cứ như thế họ vừa đi vừa nói chuyện cho đến lúc vào quán ăn. Đó là một nới tuy nhỏ nhưng đồ đạc được xắp xếp gọn gàng sạch sẽ. Quán giờ này còn rất đông khách. Có đủ các thành phần. May quá họ tìm được cho mình một bàn còn trống. Đang tiết trời mùa đông nên sự đông đúc của quán cũng không gây ra sự ngột ngạt khó chịu. Hơn nữa bà chủ quán rất thân thiện cởi mở, chả thế mà các thầy cô trong trường thường hay ra đây ăn. Quán ngoài món bún bò Huế ra Phong thấy còn rất nhiều món khác. Thế nên cậu gọi thêm vài món nữa ăn kèm thêm. Đến nỗi cô sợ cậu gọi nhiều quá mà không ăn hết vội ngăn lại:
- Gọi vừa thôi em ơi. Không là không ăn hết đâu. Cô không ăn nhiều đến như thế đâu.
Nghe xong Phong chỉ cười không nói gì. Nhưng cậu cũng không gọi thêm nữa. Các món được mang ra nóng hổi. Vì đói quá nên cả hai đều tập trung ăn mà chả nói được câu nào. Đến khi lưng lửng cái bụng tự dưng họ bật cười cùng lúc. Vì sự tự nhiên quá mức của mình. Cô hỏi Phong:
- Có đúng là quán này ngon đúng không.
- Được ăn với cô là em thấy ngon rồi. Rồi cậu chợt nhận ra cậu đang nói điều không nên liền lấp liếm:
- Mà ngon thật cô ah. Hơn nữa lại đang là mùa đông nữa nên càng thấy ngon.
- Với cả cô và em đều đang rất đói nữa chứ nhỉ.
- Vâng. Phong đáp. Sau đó họ lại huyên thuyên đủ thứ chuyện. Quán đã bắt đầu dần thưa người. Nhưng cả hai có lẽ vẫn chưa muốn đứng giậy. Họ vẫn còn muốn tiếp tục những câu chuyện còn giang dở. Một hồi sau cô hỏi Phong:
- Cô có một điều rất tò mò về em.
- Ai cũng như thế cô ah.
- Em biết là cô đang nói về điều gì à?
- Em đoán được ngay mà. Cô đang thắc mắc về quá khứ của em đúng không.?
- Ừ. Em nói đúng đó. Nếu tin tưởng thì cô có thể chia sẻ với em.
Cô cũng không hiểu vì sao mình lại muốn tìm hiểu về quá khứ của Phong như vậy. Cô tự lý giải cho bản thân mình là đó là điều hiển nhiên của một cô giáo chủ nhiệm. tuy nhiên mặt khác của con người cô lại thấy điều đó thật vô lý.
- Em sẽ kể cho cô nghe cô ạ. Nhưng vào một buổi khác được không. Vì nay đã muộn rồi. Câu chuyện của em dài lắm. Hôm nào có thời gian em sẽ kể mọi chuyện cho cô nghe.
- Ừ nhỉ. Giờ cũng đã muộn lắm rồi. Em còn về không thì không kịp xe bus mất.
- Hôm nay em xin phép đưa cô về được không. Vì giờ này đã muộn, hơn nữa trời mùa đông nên đường vắng lắm. Nếu để cô về một mình em không yên tâm.
Cô định cất lời phản đối thì Phong lại nói tiếp:
- Cô không phải lo cho em đâu. Không kịp xe bus thì em đi xe ôm về cũng được.
Cô chần chừ nhưng không biết từ chối cậu học trò này như thế nào. Cuối cùng cô đành gật đầu đồng ý.
Phong trả tiền cho chủ quán rồi họ lên xe hướng về phía nhà cô. Trời càng lúc càng lạnh, Phong chỉ dám đi chầm chậm vì thấy cô mặc không được ấm. Cậu muốn đưa áo của mình cho cô mặc, nhưng cậu phải ngăn hành động đó lại. Vì như thế thì cậu biết chắc cô sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa. Điều đó thì cậu không muốn một chút nào. bây giờ cậu phải đóng vai một cậu học trò ngoan, để cô có thể yên tâm cho cậu gần cô. Nếu cậu để lộ ra điều gì thì với tính cách của cô cậu đủ biết kết quả như thế nào.
- Cô có lạnh lắm không? Cậu hỏi cô mặc dù là biết cô đang lạnh lắm.
- Lạnh chứ. Nhưng cô chịu được.
Rồi cậu không hỏi gì nữa. Họ im lặng đi qua các con phố. Rồi cũng tới nhà cô. Họ dừng ngay đầu ngõ, cô bảo:
- Thôi em về đi. Đoạn này cô tự về được rồi. Ở góc chỗ kia có mấy bác xe ôm đó. Em qua đó nhờ họ chở về nhé.
- Vâng. Thôi cô về đi ạ.
Nói rồi Phong đi đến chỗ xe ôm. Vì đúng giờ này không còn chuyến xe bus nào chạy cả. Còn cô, bước chân vào đến nhà vẫn thấy bô mẹ ngồi đợi ở phòng khách. Bố cô hỏi:
- Sao nay về muộn thế con?
- Vâng ạ. Nay trường con có chút chuyện.
- Đã ăn gì chưa?. Mẹ cô quan tâm hỏi.
- Con đã ăn rồi.
- Ừ. Thế lên tắm rửa rồi nghỉ sớm đi.
- Vâng. Bố mẹ cũng nghỉ sơm đi nhé.
Cô bước chân lên cầu thang rồi tự nhủ, may mà bố mẹ không gặn hỏi ngọn ngành chứ không thì cô không biết trả lời bố mẹ như thế nào. Sau khi tắm rửa xong cô leo lên giường chui vào chiếc chăn ấm cúng. Đang định với quyển chuyện trên giá sách để đọc thì thấy điện thoại có tin nhắn. Là của Phong, cậu nhắn cho cô: Em về đến nhà rồi cô ạ. Cô đừng lo cho em nhé. Chỉ một lời nhắn đó thôi mà sao cô lại thấy ngẩn ngơ thế này. Cô phân vân không biết có nên nhắn lại cho Phong hay không. Cuối cùng cô quyết định là có. " Đó là học trò của mình mà, sao mình lại phải trốn tránh" cô nghĩ như thế liền nhắn lại cho Phong: Ừ. Em ngủ sớm đi nhé. Cô thấy Phong nhắn lại: Vâng. Em chúc cô ngủ ngon. Ngủ ngon, ngủ ngon. Lời chúc của Phong cứ thế đi vào trong giấc ngủ của cô. Mà đêm đó cô ngủ ngon thật. Vừa mệt vừa buồn ngủ mà hơn nữa ngày hôm nay cô cảm thấy mình rất vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro