Câu chuyện của Phong
Thời đại học, cô cũng chơi khá thân thiết với một cậu bạn học sư phạm ngoại ngữ. Hai đứa bọn cô đều nằm trong ban chấp hành đoàn trường. Khi ra trường cậu ấy được nhà trường giữ lại để đào tạo thành giảng viên. Mới hôm qua cô vừa mới liên hệ với cậu ta, nhờ cậu ấy kèm cặp thêm cho Phong môn ngoại ngữ. Cậu ta còn trêu cô:
- Học sinh đặc biệt đến mức nào mà cô giáo lại tốn công sức đến như vậy?
- Đối với tôi thì học sinh nào cũng đặc biệt nha ông. Cô cự nự lại với ông bạn.
- Có thật không đấy? Cậu bạn tỏ vẻ nghi ngờ.
- Còn vấn đề kinh tế, thật sự phải làm khó ông đó. Vì cô trò tôi không ai có tiên cả. Đành trả cho ông bằng sự nỗ lực của cậu ấy thôi.
- Không phải lo về vấn đề kinh tế. Nếu là bà nhờ thì chỉ cần trả tôi bữa cafe là đủ.
- Hi. Cám ơn ông bạn yêu quý nhé. Thế chủ nhật này mời ông cafe rồi ta trao đổi nhé. Quán nào cho ông chọn.
- Ok nhất trí.
Cô nhắn luôn cho Phong biết tình hình như thế. Phong đồng ý ngay. Dù sao thì ngày chủ nhật câu cũng không có lịch gì cả. Chỉ có buổi làm tại phòng tập. Hơn nữa lại được đi với cô nên cậu càng hào hứng.
Ngày chủ nhật cũng đến. Khi cô đến quán cafe mà ông bạn quý hoá chọn đã thấy hai người bọn họ ngồi chờ ở đó.
Cô ngạc nhiên hỏi:
- Hai người đến sớm thế? Tôi tưởng tôi đã đến sớm rồi cơ mà nhỉ.
- Thói quen của tôi từ thời sinh viên bà quên rồi ah.
- Còn em đi xe bus nên em cứ trừ hao không muộn.
- Thế la đã kịp làm quen nhau rồi nhỉ?
- Đã làm quen, đã test và đã quyết định dốc toàn bộ sức lực để ủng hộ.
- Gì mà nghê thế.
- Ghê chứ. Cậu học trò của bà rất được đó. Có tiêm năng lớn như thế thì tôi phải cố sức để lấy tiếng thơm sau này thôi.
Cô quay sang Phong nghiên đầu nhìn tỏ vẻ nghi ngờ. Phong nhìn cô cười cười nói:
- em không biết gì đâu nhé cô. Em chỉ làm theo lời anh ấy bảo thôi.
- Thôi. Riêng khoản này bà không phải lo. Tôi thầu hết. Dù sao đợt này tôi cũng đang rỗi. Hơn nữa cậu này làm tôi rất quý nhá.
- Nhanh thế , mới gặp nhau có chút thôi mà đã thân thiết với nhau như thế rồi sao. ?
- Không như hồi tôi với bà mới gặp nhau nhỉ. Hồi đó cãi nhau tưng bừng một trận vì cái tội tôi vô tình ngồi lên cái cặp làm gãy mất cái bút mà "crush" của bà tặng. Hôm đó bà khóc kinh khủng. Tôi sợ chết khiếp.
Phong ngước lên nhìn anh bạn của cô khi vừa nghe đến chữ " Crush". Anh chàng liền nở nụ cươi bí hiểm.
- Nhưng tôi lại không biết là hắn ta cũng đã có người yêu rồi. Cô đau khổ thú nhận.
Hai tên con trai liền phá lên cười. Phong trêu cô:
- Em không tưởng tượng lúc cô thất tình sẽ như thế nào.
- Thảm lắm em. Ông bạn quý hoá hùa vào.
- Chính vì anh có công lớn phát hiện ra điều đó mà mới được chơi với cô của em đến tận bây giờ đó.
Rồi ông bạn vô tư nhắc lại nỗi đau của cô cho Phong nghe. Cô cũng chả vừa, bao nhiêu thói hư tật xấu của hắn cô cũng lôi ra nhắc lại. Hết chuyện để bêu xấu nhau, họ lại hàn huyên những câu chuyện cũ. Qua câu chuyện của họ đủ để Phong thấy đây chỉ là một tình bạn thuần tuý. Không như ban đầu cậu suy nghĩ về người bạn mà cô nói. Và hơn nữa Phong biết được hiện tai cô vẫn không có bạn trai. Còn ông bạn của cô cũng đủ tinh ý để nhận ra tình cảm đặc biệt mà Phong dành cho cô giáo của mình. Gần 11 giờ trưa, ông bạn đứng giậy bảo:
- Thôi giơ tôi phải về với mụ la sát của tôi đây. Nói là đi với bà mụ ấy mới không làm phiền tôi đó. Chứ mà đi với ngừoi khác thì máy tôi đã cháy từ lâu rồi.
- Cho tôi gửi lời hỏi thăm Liên nhé.
- Ừ. ông bạn đáp lời. Quay sang Phong ông bạn nói tiếp:
- Anh em mình cứ theo lịch như thế mà tiến hành nhé. Có gì thì liên lạc với anh. Cứ coi anh như cô giáo của em vậy.
- Vâng cám ơn anh. Hẹn gặp anh sau. Phong đứng lên chủ động bắt tay.
- Hai người về sau nhé. Nói rồi cậu ta đi ra ngoài cửa.
Lúc này chỉ còn lại hai người. Phong bắt chuyện với cô:
- Hôm nay cô muốn nghe chuyện của em không?
- Tất nhiên là có Chứ. Hôm nay lại đến phiên cô mời em ăn nhỉ? Em chọn món đi.
- Cô cứ chọn đi ạ. Em ăn gì cũng được. Miễn sao cô thấy thích.
- Hay mình ngồi đây luôn nhé. Cô thấy cũng có đồ ăn đấy.
- Cũng được cô ah. Cô trò mình đỡ mất công đi xa.
Họ quyết định ngồi tại quán đó và gọi thêm vài món ăn. Trong khi vừa ăn Phong vừa kể cho cô nghe câu chuyện của mình. Cậu ấy kể:
Gia đình em vốn dĩ không hạnh phúc cô ah. Bố mẹ em lấy nhau không có tình yêu. Chỉ vì sự sắp xếp của hai bên gia đình mà họ về ở với nhau. Khi mẹ mang bầu em thì bố có người khác, mẹ cũng không vì thế mà đau khổ. Vì trước đó họ cũng đã nói thẳng điều đó với nhau rồi. Mẹ dặn bố chơi bời gì cũng được nhưng hãy cho con một mái nhà. Bố cũng chịu thực hiện điều đó cho đến khi em 2 tuổi. Khi đó bố đã bỏ mẹ con em theo người kia. Mẹ ở thế đến năm em học lớp 7 thì mẹ cũng đi bước nữa. Đây là giai đoạn em bắt đầu sa ngã. Bố dượng và em không hề ưa nhau. Ông ta thường xuyên dùng những lời lẽ cay nghiệt để mắng mỏ em. Mẹ em tuy thương em nhưng lại sợ ông ta. Bà chỉ dám vỗ về em khi không có mặt của ông ta ở đấy. Em bảo mẹ bỏ ông ấy đi. Mẹ em lại không dám. Khi đó mẹ đang mang thai đứa em gái của em bây giờ. Mẹ bảo, mẹ thấy em đã khổ khi sống không có bố ở bên cạnh rồi, Mẹ không muốn điều đó lại lặp lại với em gái em nữa. Mẹ xin em hãy vì mẹ vì em gái mà ngoan ngoãn đừng cố đối đầu với ông ấy. Vì thương mẹ nên em cũng cố gắng làm theo lời của mẹ đặn. Nhưng rõ ràng ông ta ghét con người của em cho dù em có thay đổi như thế nào đi chăng nữa. Thời gian đó em rất chán nản. Mẹ đã sinh em bé ra nên mẹ không có nhiều thời gian quan tâm đến em nữa. Em bắt đầu kết giao với những người bạn xấu. Những người đó sống ở khu ổ chuột chỗ Nga ở mà hồi đầu năm cô trò mình đã qua đó ấy. Em thường xuyên đến ở với chúng nó ở đó. Mẹ em khóc lóc rất nhiều về em, mỗi lần như vậy em lại dao động muốn thay đổi. Nhưng bố dượng em lại càng tìm cách đẩy em ra xa. Em lại càng trốn nhà trốn học đi theo bọn bạn xấu nhiều hơn. Em ở quán nét, ở khu ổ chuột đó nhiều hơn ở nhà. Em biết bọn chúng là nhưng tên xấu xa, nhưng khi ở với bọn chúng em mới thấy mình được sống. Còn ở với bố dượng em thấy như địa ngục. Mãi về sau này em mới biết được lý do ông ấy ghét em là do ông ấy có mỗi hận gì đó với bố đẻ em. Em đi theo những người bạn đó rồi em bắt đầu học theo nhưng thói hư tật xấu của nó. Để có tiền bọn em đã tìm cách để trấn lột những bạn học cùng trường. Mon men móc túi ở các trạm xe bus. Lên bờ Hồ để xin đểu khách Tây. Nhiều lắm cô ạ. Thầy cô ở trong trường cũng quá chán nản về em. Không ai muốn động vào em nữa. Khi đó em học đến lớp 8. Em càng kết thân với bọn bạn đó bao nhiêu thì em lại càng sa ngã bấy nhiêu. Nhưng em vẫn thương mẹ và đứa em gái của em lắm. Thỉnh thoảng em về khi biết ông ấy không có ở nhà. Đứa em của em tíu tít ôm hôn em. Những lúc như thế em thấy yêu cuộc sống lắm cô ah. Mẹ em thì khóc suốt, bà bảo chính bà làm khổ em. Em không nói năng gì. Sau khi tốt nghiệp xong lớp 9 thì em làm một việc tày trời. Hôm đó em cũng tưởng bố dượng không có ở nhà em đã mò về thăm mẹ. Được một lúc thì ông ấy bỗng thình lình xuất hiện. Cả ba mẹ con đều giật mình khi nghe thấy tiếng ông ấy. Ông ấy bắt đầu chửi bới em, khi đó em cũng đã lớn hơn một chút so với trước rồi nên em cãi lại ông ấy. Mẹ em luôn mồm nói: mẹ xin con, con đi đi. Đừng to tiếng với nhau nữa. Nhưng bao nhiêu dồn nén của em bấy lâu làm em không dừng lại được. Em vẫn hung hăng cãi lại ông ấy. Ông ấy mắng em chán rồi quay sang mắng mẹ em. Ông ấy bảo mẹ em đẻ ra môt con thú hoang. Mẹ em chỉ biết khóc không nói gì. Đứa em gái em thì khỏi phải nói, nó hết chạy đến chỗ bố rồi chỗ anh để cầu xin. Cơn giận của ông ấy lên đến đỉnh điểm, ông ấy bắt đầu mang đồ đạc ra để đập. Mẹ em lao vào để can ngăn thì bị ông ấy đẩy ra, lực đẩy mạnh làm mẹ em ngã vào cạnh bàn đầu chảy bê bết máu. Lúc đó em không còn biết gì nữa lao vào đá, đấm, cắn ông ấy. Nhưng ông ấy khoẻ hơn đã đẩy được em ra. Lúc đó thì hàng xóm xung quanh chạy sang can ngăn. Mọi người khuyên em nên tránh đi. Đừng ở nhà vào lúc này. Em cũng điên khùng lao đi. Nhưng cơn giận thì vẫn còn ngùn ngụt. Lúc đó em di tìm ngay lũ bạn của em. Còn phải nói chúng hung hăng bày cách trả thù. Chúng nó bảo bạn hữu gặp khó khăn thì không thể bỏ rơi bạn. Khi đó chúng tìm nào gậy nào côn phải đến bốn năm thằng cũng nhau tiến đến nhà của em. Hôm đó bố
dượng của em bị một trận như tử. Mẹ em thấy vậy sốc quá mà ngất luôn trên sàn đất. Còn đứa em gái của em thì khóc lóc thảm thiết không thôi. Đang lúc hung hăng thì một người nhảy vào can bọn em lại. Một mình ông ấy dạt được ba bốn thằng bọn em vào góc, nhưng bị một đứa giáng cho một nhát gậy vào đầu. Ông ấy chao đảo ngã xuống. Thấy một người ngoài không có liên can gì mà bị đau bởi bọn em, em đã chạy đến bên ông ta nâng ông ta dậy và nói: chú không sao chứ ah. Cháu xin lỗi. Cháu không cố ý làm tổn thương đến ai khác. Lúc này em thấy ông ấy ngước lên nhìn em. Ánh mắt như muốn dò sét điều gì đó ở em. Bỗng em nghe tiếng còi của cảnh sát, là do hàng xóm xung quanh báo công an. Bọn bạn kia của em chúng nó bỏ chạy toán loạn, em cũng định bật giậy để chạy theo chúng nó, nhưng ngoái lại nhìn mẹ đang ngất nằm trên nền nhà, đứa em gái thì gào khóc khàn cả cổ , còn người đàn ông nào đó chỉ vì lòng tốt muốn can ngăn mà cũng đang nằm trên đất, đầu bê bết máu. Khi đó bước chân em do dự. Nhưng nỗi sợ nó lấn át cái phần lương thiện nơi em. Em vùng lên chạy thục mạng. Nhưng không khó để công an tóm được bọn em cô ah. Một lũ bọn em được đưa vào trại giáo dưỡng. Ở đó con người em bắt đầu tu tính trở lại. Em được sống trong môi trường lành mạnh, được
giáo dục, được lao động, được chỉ bảo cho lời hay lẽ phải. Khi đó em bắt đầu muốn quyết tâm làm lại cuộc đời. Thấy được điều đó ở em nên các cô chú quản giáo đồng ý cho em ra trước thời hạn. Nhưng lúc này em không biết đi đâu cả. Em không thể quay về khu ổ chuột đó để tiếp tục sống một cuộc sống tăm tối như trước đây, em cũng không thể quay về nhà nơi mà em bị ghét bỏ. Đang suy nghĩ mông lung thì người đàn ông mà đã bị bọn em đánh cho trọng thương xuất hiện. Đó chính là ông Tú, cô đã gặp khi cô còn đi tập thể dục ấy. Hoá ra ông ấy nhìn thấy hành động của em khi em không bỏ rơi ông ấy lúc bị thương nên ông ấy nghĩ cuộc đời em còn có thể cứu vớt được. Trong suốt khoảng thời gian em ở trại giáo dưỡng, ông ấy tuy không ra mặt nhưng vẫn thường xuyên tìm hiểu tình hình của em. Ông ấy có những ngừoi bạn của mình ở trong trại, ông ấy đã gửi gắm em cho họ. Khi biết em được tại ngoại, ông ấy đích thân đến và đưa em về nơi ở của ông ấy. Cho em công việc mà em vẫn làm đến tận bây giờ. Có một hôm ông ấy hỏi em, là em có muốn tiếp tục công việc học hành không. Vì ông ấy nghĩ, chỉ có việc học mới là con đường sáng nhất cho em. Em trả lời ông ấy là có. Ông ấy bảo qua tìm hiểu tất cả các trường phổ thông thì ông ây thấy chỉ có trường mình, có một ngươi thầy hiệu trưởng tuyệt vời như thế thì mới ngăn được em quay lại con đường cũ. Nhưng để thi được vào trường của mình thì không phải dễ, ông ây hỏi em có quyết tâm để thi hay không. Em nói hãy cho em thử sức. Em lao vào học ngày học đêm và kết quả bây giờ là được làm học sinh của cô. Sau khi em đậu vào trường thì ông ấy đưa em về nhà. Lúc này em mới biết mẹ em đã li dị bố dượng. Ông Tú nói thế giờ không cần em ở bên ông ấy nữa, hãy về bên mẹ để chăm sóc cho mẹ và em gái. Còn công việc nếu cần thì vẫn tiếp tục làm. Sau này thì em cũng mới biết là ông Tú cũng một thời vào tù ra tội. Sau này cải tạo tốt, cũng có quý nhân giúp đỡ để ông ấy có được ngày hôm nay. Vì thế cho nên, với những đứa trẻ như em, ông luôn tìm cách giúp đỡ để sống tốt hơn. Còn em đền ơn ông ấy bằng cách cố gắng để có kết quả như bây giờ. Tuy em vẫn chưa làm được gì nhiều nhưng em đã khác hơn em của ngày xưa lắm lắm cô ah.
Cô lặng người đi trong suốt lời kể của Phong. Quả là Phong đã cực kỳ may mắn khi gặp được người như ông Tú. Chả trách mà cậu luôn khúm núm trước ông ấy. Bây giờ thì đúng Phong đã khác lắm rồi. Không ai có thể nhận ra Phong của trước đây. Cô mải mê đuổi theo suy nghĩ về câu chuyện của Phong thì bỗng giật mình nghe cậu ấy hỏi:
- Cô có thấy sợ con người em không?
- Sao lại sợ, cô thấy khâm phục em thì có. Không phải ai cũng làm lại cuộc đời mà tốt được như em đâu.
- Hi vâng. Ông Tú cũng nói với em như vậy. Cô còn nhớ mấy tên ma cô mà cô trò mình gặp hôm đi vào nhà Nga không. Trong mấy tên đó có 2 tên là bạn cũ của em cô ah. Chúng nó sau khi ra trại thì vẫn ngựa quen đường cũ. Không thay đổi được. Ông Tú sợ bọn chúng đến làm phiền em, đích thân ông ấy đã đến gặp và nhắc nhở chúng nó. Vì thế nên chúng nó mới để cho em yên đấy cô ah. Cũng có lần em đến gặp chúng nó, ngỏ ý muốn khuyên bảo chúng nó sống tốt hơn. Chúng nó bảo sống thế quen rồi. Không muốn thay đổi. Bảo em từ giờ hãy sống tốt cuộc sống của em, chúng nó cũng rất mừng cho em.
- Cô đang nghĩ không biết lúc đó cô là cô giáo của em thì cô sẽ xoay sở như thế nào nhỉ? Có lẽ cô xin nghỉ việc luôn ấy. Cô cười trêu Phong.
- Em thì lại nghĩ nếu cô gặp em vào thời điểm đó thì cô lại thay ông Tú lôi em ra từ vũng bùn. Chứ em tin là cô không bao giờ có thể bỏ qua được đâu ah.
- Thế thì phải cố gắng nhiều nhiều hơn nữa để không phụ công của mọi người đấy nhá.
- Vâng thưa cô....
- Thế giờ cô đã hết thắc mắc về cuộc sống của em chưa.?
- Thôi thế đủ rồi. Từng ấy thôi nó đã tràn đầy bộ nhớ của cô rồi. Thêm nữa là cô ngất luôn đấy.
Phong cười lớn. Cuối cùng cậu như trút đi được gánh nặng khi mà câu chuyện của cậu dấu diếm bấy lâu nay đã được hia sẻ với một người mà cậu tin tưởng. Cậu vui hơn nữa khi cô đón nhận câu chuyện của cậu với một tinh thần lạc quan. Cậu chỉ sợ cô sẽ ghét khi biết cậu đã có một quá khứ như thế. Nhưng còn một bí mật nữa mà cậu muốn nói với cô. Nhưng bí mật đó cậu muốn giữ đến lúc cậu nhận được học bổng du học. Còn hiện tại, cậu chỉ muốn được ngồi bên cô để được cùng cô trò chuyện. Để được nghe tiếng cười giòn tan của cô trong tiết trời mùa đông lạnh giá. Chỉ bấy nhiêu thôi là đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro