Cắm trại ở rừng Cúc Phương
Theo thông lệ của nhà trường vào dịp 30/4 hằng năm là khối lớp 12 được đi giã ngoại. Địa điểm thì tuỳ lớp lựa chọn. Kinh phí thì nhà trường sẽ hỗ trợ một nửa. Bọn quỷ con lớp cô sau một thời giai tranh cãi nảy lửa cũng thống nhất được địa điểm là rừng Cúc Phương. Cô thì chỗ nào cũng được miễn sao được đi với chúng nó là cô vui rồi. Chúng nó háo hức đến nỗi mà tuần trước khi đi đầu óc đứa nào đứa đấy như ở trên mây. Chỉ lo xúng xính quần áo đồ đạc để đi chơi. Cô phải thường xuyên nhắc nhở chúng nó để ý vào việc học, vì năm nay thi đại học rồi. Nhưng có vẻ không vào đầu chúng nó cho lắm. Bọn nó còn nài nỉ cô: Cô để bọn em chơi tới bến đi cô. Chơi xong bọn em hứa xẽ học hành chăm chỉ. Không phụ lòng của cô đâu. Chúng nó nói thế cô cùng đành cười xoà cho qua chuyện. Mà cô cũng quá hiểu chúng nó mà. Tuy vậy thôi nhưng đứa nào đứa đấy đều rất quyết tâm học hành. Cô nghĩ thôi kệ chúng nó. Thỉnh thoảng cho chúng nó xả stress một hôm.
Họ đi hai ngày một đêm nhưng bọn nhỏ nhất quyết không chịu ở resort. Chúng đòi bằng được ra khu cắm trại. Chúng nó bảo cô không phải lo. Chúng nó chuẩn bị đâu ra đó rồi. Cô thì lo chúng nó cắm trại qua đêm thì sương xuống với hơi lạnh kiểu gì cũng có đứa ốm. Chúng nó chấn an cô: ốm thì sẽ khỏi cô ạ. Nhưng chúng em muốn có những kỷ niệm thật đẹp của tuổi học trò. Chúng em không còn nhiều thời gian nữa đâu cô. Cô hiểu điều mong muốn ấy, vì thế cô đem điều đó ra trao đổi với ban phụ huynh. Thật lạ là tất cả mọi người đều đồng ý với chúng nó. Họ đều bảo tuổi học trò qua nhanh lắm. Coi như lần này cho chúng nó quyết định hết.
Vì có buổi đi chơi này mà cô mới phát hiện ra lũ học trò mình rất năng động. Tự phân công nhau chuẩn bị hết các thứ cần thiết. Thường ngày thấy chúng nó cắm cúi học hành cô chỉ hình dung học sinh của mình là cậu ấm cô chiên, không biết làm gì cả. Không ngờ chúng nó chuẩn bị đâu ra đó. Cô lăng xăng đòi phần việc của mình mà chúng nó gạt ra hết. Chúng phong cho cô là " Ma ma tổng quản" chỉ việc đứng nhìn chúng nó làm thôi. Chúng còn nói cô vất vả với chúng nó cả năm rồi. Giờ là lúc cô được nghỉ ngơi. Cô dỗi nói mát mẻ thì chúng nó giao cho cô mỗi việc thuê 10 cái lều xong là hết. Thế nên cô đành chịu. Tuần cuối khi chuẩn bị đi chơi, chúng nó ở lại với nhau sau mỗi ngày học. Cô cũng chỉ được phép ở lại cùng và ngó nghiêng chỉ trỏ. Thỉnh thoảng nói chêm vào mấy câu mà chúng nó thì thụt với nhau: Ma ma tổng quản phát biểu ý kiến kìa. Có nghe theo không nhở. Đứa kia trả lời lại: Uh. Thôi nghe đi. Nghe xem có gì hay không. Chúng nó nói chuyện với nhau mà coi như không có cô ở đó. Mặc dù cô đang đứng ngay sau chúng nó. Hờn ghê gớm. Cô nói mát mẻ: Đi chơi về làm ơn đưa mọi thứ vào quỹ đạo như cũ cho tôi nhờ nhé. Như thế này tôi không quen tẹo nào đâu. Nói đến thế rồi mà chúng nó ôm nhau cười nắc nẻ.
Cuối cùng thì ngày mà cả lớp mong mỏi cũng đã đến. Ban phụ huynh cử ra hai người đi theo hỗ trợ cô cùng lũ học trò. Một trong hai bác phụ huynh đó nhà kinh doanh xe khách nên bác nhận nhiệm vụ tài xế luôn. Hôm đó cô bỗng bị sốt. Buổi sáng ngủ dậy thấy người gai gai nóng và đầu óc mệt mỏi. Cặp nhiệt độ thì thấy hơn 38 độ một chút, cô nghĩ mình không sao. Ăn tạm mấy cái bánh quy mẹ đưa cho rồi cô uống thuốc. Thấy trong người đỡ hơn hẳn. Vui vẻ chào bố mẹ để đi. Hôm đó xe hẹn cả lớp 6 Giờ có mặt tại cổng trường. Cô thấy lạ là không một đứa nào đi muộn. Cô buông lời trêu chúng nó:
- Ngày thường đi học mà nghiêm túc thế thì tôi cũng được nhờ nhỉ?
Chúng lại nhìn nhau bấm bụng cười.
- Khi sống có mục đích con người sẽ khác ngay cô ah.
- Thế làm ơn đi chơi về có mục đích ngay cho tôi nhé.
Cô cười đùa với bọn trẻ con cho quên đi mệt mỏi. Nhưng điều đó lại không qua nổi ánh mắt của Phong. Bỗng đâu tự dưng cậu đi đến chỗ cô hỏi:
- Cô ốm ah.?
- Không không cô ốm đâu.
- Không thì sao em mới hỏi thế mà cô đã cuống lên?
- Cô có cuống bao giờ đâu.
Nói xong cô tránh ánh mắt của Phong nhìn mình. Phong nghé sát cô nói nhỏ:
- Cô không dấu em được đâu.
- Không sao. Cô uống thuốc rồi nên cũng đỡ hơn rồi. Cuối cùng cô đánh phải thú thật với Phong.
Phong nhìn cô chăm chú nói:
- Vâng. Nhưng cô đừng cố gắng quá nhé. Có việc gì thì cô bảo em làm cho nhé.
- Cô đã bảo cô không sao mà. Thôi chuẩn bị để lên xe đi. Cô vừa nói vừa đẩy Phong đi lên xe.
Khi đi lên xe, Phong chọn ngồi ngay sau ghế của cô. Đủ để cậu có thể quan sát được cô. Cô còn bị một vấn đề nữa là cô bị say xe. Thế nên ngồi một lúc là đầu óc cô đã bị quay cuồng. Lũ học sinh thì bầy đủ trò ra để vui đùa. Cô muốn mình tỉnh táo để tham gia cùng chúng nó mà không thể tham gia nổi. Phong thì còn phải nói. Cậu ngồi ngay sau ghế nên biết hết cô như thế nào. Cậu không tham gia vui cùng chúng bạn mà cứ nhấp nhổm ngó nghiêng để ý đến cô. Một lúc thì cô thấy Phong nhắn tin cho mình:
- Cô mệt lắm ah?
Cô nhắn lại cho Phong:
- Không sao. Cô chịu được. Đừng nói cho ai biết nhé. Cô không muốn mọi người mất vui. Phong nhắn tiếp:
- Cô cố gắng ngủ đi một chút đi ah. Cô sẽ thấy khoẻ hơn đó.
- Uh có lẽ thế. Cô ngủ một chút đây. Có vấn đề gì thì gọi cô dậy nhé.
Cô nhắn lại cho Phong.
- Em có tai nghe đây. Cô có cần không. Cô nghe nhạc sẽ dễ ngủ hơn đó cô ah.
- Thế ah, may quá cho cô mượn nhé.
Rồi cô thấy tay Phong khều khều vào vai cô. Cô quay lại thấy ánh mắt cậu nhìn cô lo lắng. Cô cười, xoè tay ra lấy tai nghe từ tay Phong. Khi tay hai người chạm nhẹ vào nhau cả hai đều thấy rùng mình. Cô rụt vội tay lại quay lên ngay. Cô lại thấy Phong nhắn cho cô:
- Cô ngủ đi nhé.
- Uh. Cô nhắn lại rồi đeo tai nghe vào, bật những bản nhạc cô thích rồi chìm vào trong giấc ngủ. Cứ thế cô ngủ một mạch cho đến lúc cô thấy Phong vỗ nhẹ vào vai nói:
- Cô ơi! Gần đến nơi rồi ah.
Cô giật mình tỉnh giấc. Ngó nghiêng xung quanh mới định hình lại là mình đang ở đâu. Phong ghé gần cô hỏi nhỏ:
- Cô đỡ hơn chưa cô.
- Có lẽ đỡ hơn rồi đó. Cô không thấy đau đầu nữa.
- Vâng. Thế thì may quá.
Rồi xe cũng vào được đến nơi cắm trại. Đó là một vùng đất trống. Xa xa được bao phủ bởi bao nhiêu là cây xanh. Thấp thoáng đâu đó chỉ có một vài ngôi nhà của ban quản lý. Lũ học trò nhìn thấy thì hét lên sung sướng. Chúng không thể tưởng tượng được ở nơi chỉ cách Hà Nội khoảng 2 tiếng đi ô tô mà có được một nơi đẹp như thế này. Xe vừa đỗ lại thì chúng ùa ra như ong vỡ tổ. Cô nhìn thấy sự náo nhiệt ấy mà cũng quên đi sự mệt mỏi. Đây là lần thứ 2 cô đến rừng Cúc Phương. Cô đã đến đây một lần vào thời sinh viên. Ngày đó khi đặt chân đến mảnh đất này cảm giác của cô không khác gì học trò của cô bây giờ cả. Nhưng cô và hai bác phụ huynh thống nhất lại là phải cắm trại và sắp xếp đồ đạc đã rồi mới làm gì thì làm. Lũ học trò lại hò nhau cùng dựng trại. Và sắp xếp đồ đạc. Cũng phải mất cả tiếng thì 10 cái trại mới được dựng lên. Nhìn thành quả của mình mà đứa nào cũng tranh phần công mình lớn hơn. Chúng nó nhốn nháo ầm ĩ một góc rừng. Hai vị phụ huynh quay sang nhìn cô nói:
- Không hiểu là ngày thường thì sao mà cô chịu đựng được cái bọn này.
- Ngay Thường chúng nó lại không thế anh chị ah. Cô cười đáp lời hai vị phụ huynh của mình.
- Thế ah. Tôi tưởng chúng nó mà cứ như thế này thì sợ cô bỏ nghề luôn ấy. Rồi họ cùng cười nhìn lũ học sinh vui đùa. Xong xuôi mọi việc cũng chỉ mới 10 giờ. Mọi người rủ nhau đi ngắm bươm bướm. Mùa này là mùa bươm bướm được hồi sinh. Chúng như ngủ sâu trong giấc ngủ dài cho đến cuối tháng 4 đầu tháng 5 chúng bỗng bừng tỉnh. Thế nên vào những ngày này, người dân ở những vùng lân cận kéo đến rất đông để cắm trại. Xung quanh khu cắm trại của lớp cô thì cũng có nhiều cái trại khác nữa. Có những trại của tập thể những cũng có những trại của các gia đình. Vì thế cho nên không khí xung quanh rất náo nhiệt vui vẻ. Lần trước cô đi không phải vào dịp mùa bươm bướm. Vì thế nên lần này khi nói đến được đi ngắm bươm bướm thì cô cũng háo hức để đi lắm.
Khu vực mà họ đến là một con đường nhỏ sâu hun hút . Hai bên đường vẫn là một rừng cây rậm rạp. Bước chân đến đây họ như được lạc vào chốn tiên cảnh. Cả lớp đều trầm trồ trước vẻ đẹp mà thiên nhiên đã ban tặng cho nơi đây. Ở đây có hàng ngàn con bướm đầy đủ màu sắc nằm trải dài trên con đường mà họ đang bước tới. Trên các lùm cây cũng có, đang bay lượn trên bầu trời cũng có. Lũ học trò sung sướng reo hò, đứa nào đứa đó lao nhanh về phía trước. Bước chân chúng nó đặt đến đâu thì đàn bươm tung bay lên đến đó. Tạo lên một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Chúng thi nhau chụp ảnh. Cô cũng quên hết mệt mỏi để tham gia cùng học trò. Đứa nào cũng tranh nhau chụp ảnh cùng cô. Và Phong thì tất nhiên cũng không bỏ lỡ cơ hội này mà mon men đếp chụp với cô một bức ảnh. Lớp đã có phó nháy riêng rồi mà cậu còn yêu cầu bạn chụp cho cậu một cái bằng điện thoại. Khi mọi người chụp tập thể thì kiểu gì cậu cũng tìm cách đứng ngay sau hoặc cạnh cô. Có lúc khi cô mải mê đưa tay đón lấy những chú bướm thì cậu đã nhanh chóng chụp trộm một bức ảnh thật đẹp. Cậu hý hửng lấy bức ảnh đó làm hình nền cho điện thoại của mình. Khi cả lớp vẫn đang còn mải mê với thú vui của mình thì cô cũng phải đành lòng làm chúng nó mất hứng. Cô dục chúng nó về để còn ăn trưa. Chúng tỏ ra tiếc rẻ thì cô nói:
- Yên tâm. Tối nay còn nhiều cái vui và đẹp hơn nhé. Về để ăn cơm và nghỉ ngơi một chút lấy sức tối quậy tiếp nhỉ.
Bọn trẻ tuy tiếc nuối nhưng thấy cô nói đúng thì cũng rục rịch ra về. Về đến nơi họ ăn tạm bánh mỳ và giò đã được chuẩn bị từ sáng. Bữa tiệc chính thức của họ sẽ diễn ra vào tối nay.
Khi mọi người chuẩn bị đi vào lều đã được phân công để nghỉ trưa thì bất chợt một cơn mưa ập đến. Đồ đạc chuẩn bị cho buổi tối lại để hết ở ngoài. Họ nhanh chóng lao ra để thu hết đồ đạc vào bên trong lều. Cô cũng chạy ra để giúp mọi người. Đang chạy ra được một đoạn thì thấy có người đội lên đầu mình cái gì đó. Nhìn kỹ hoá ra là Phong. Cậu thấy cô lao ra trong màn mưa liền vớ ngay chiếc áo sơ mi của mình đội lên cho cô. Cậu đi sát vào cô nói:
- Cô đi vào trong lều đi cô. Cô đang ốm đi ra ngoài này sức cô không chịu được đâu.
- Cô khoẻ rồi mà. Em không thấy à?
- Em không thấy cô khoẻ một chút nào cả.
Nói đến thế nhưng vẫn không thấy cô đi vào. Cậu đành nhìn theo dáng cô mà bất lực không nói được câu nào. Cậu thấy lo cho cô. Tuy cô cười nói vui vẻ nhưng cậu biết chỉ là cô đang giấu đi sự mệt mỏi của mình. Nếu cô để nước mưa dính vào người thì cô sẽ ốm mất. Nhưng cậu cũng hiểu cô, lâu lắm học trò của cô mới được một buổi đi chơi như thế này nên cô không muốn cho chúng nó mất vui. Cậu chỉ hy vọng cô sẽ không sao . Nghĩ thế cậu cũng chạy ra theo cô để giúp mọi người mang đồ vào. Mà ông trời cũng khéo trêu người. Mang được đồ vào đến trong lều thì lúc sau trời tạnh mưa. Cả bãi đất trống lại tràn ngập ánh nắng . Lúc này quang cảnh xung quanh giống như chưa từng có trận mưa vừa rồi. Mọi người lại kỳ cạch mang bớt đồ ra bên ngoài để lấy chỗ nghỉ trưa. Lũ học trò lầu bầu trong miệng trông đến tội. Phong vừa làm giúp mọi người vừa để ý đến cô. Thấy cô vẫn nhanh nhẹn cậu yên tâm được phần nào. Lều của họ được cắm ngay dưới những tán cây nên buổi trưa tuy nắng nhưng không ai cảm thấy khó chịu cả. Nghỉ ngơi đến khoảng 4 giờ chiều mọi người rục rịch ra để chuẩn bị đồ cho buổi tối. Lũ con trai thì chuẩn bị củi và các thứ cần thiết để tối đốt lửa trại. Các cô gái thì chuẩn bị các đồ ăn để tối nướng. Bọn chúng vừa làm vừa trò chuyện tíu tít. Phong không ngừng để ý đến cô. Cậu thấy hình như cô có vẻ mệt hơn sáng rồi. Cậu lo lắng lắm mà không biết làm thế nào cả. Cậu nghĩ ngay ra cơn mưa ban trưa đã làm cho cô mệt hơn. Cái mệt của cô bắt đầu không dấu được mọi người. Lũ học trò ngay lập tức kéo cô vào ngồi trong lều. Chúng còn ra nhiệm vụ cho cô là chỉ được phép ngồi trong lều và giữ sức khoẻ để tối vui chơi với chúng nó. Còn Phong thì rõ ràng đồng tình ngay.
Khi màn đêm bắt đầu buông xuống thì cũng là lúc đám lửa trại được đốt lên. Khi ánh lửa được nổi lên trong lòng ai cũng cảm thấy rạo rực. Lúc này cô không ở yên trong lều nữa, mon men đi ra ngoài. Tiếng nhạc được cất lên rộn ràng. Mọi người nắm tay nhau chạy quanh ngọn lửa hát vang lên những bài hát được bật trong loa. Không hiểu vô tình hay cố ý mà anh chàng Phong đã đứng bên cạnh và nắm lấy tay cô hoà vào không khí vui nhộn đó. Mồm thì hát nhưng đầu óc anh chàng thì bay bổng đi đâu mất rồi. Lần đầu tiên được nắm lấy tay cô. Cậu thấy tay cô nóng ran vì rõ ràng cô vẫn chưa được khoẻ. Còn cô, cô cũng cảm thấy như có dòng điện chạy khắp cơ thể mình. Không sao ngăn được dòng cảm xúc.
Khi tiếng nhạc vừa dứt, mọi người lại quây quần bên ngọn lửa. Đồ ăn được mang ra. Vừa ăn vừa trò chuyện.
Một tên con trai đi vào lều lấy một cây đàn ghi ta ra để thể hiện. Cậu ta đánh đến bài nào thì mọi người lại đồng thanh lên bài đó. Hát chán thì lại tụm năm tụm ba tâm sự to nhỏ. Cũng phải đến 12 giờ đêm, khi mà ai đó đều mệt lả thì mọi người mới chịu chui vào lều đi ngủ.
Đêm đó cô sốt. Từ bé đến lớn chưa khi nào mà cô sốt cao đến như vậy. Ban đầu cô cố gắng chịu đựng để cho mọi người trong lều ngủ, nhưng không dấu được bác phụ huynh nữ nằm bên cạnh. Bác tỉnh giấc và thấy người cô cứ run lên bần bật. Vội vàng bác gọi mấy cô cô học sinh cùng lều dậy. Nhờ mấy đứa sang gọi bác phụ huynh nam. Phong lại cũng nằm cùng lều đó, vừa nghe tin cậu bật ngay giậy chạy sang lều của cô. Thấy mọi người bàn nhau đi gọi người của ban quản lý khu cắm trại. Phong nghe thấy thế chưa cần ai nói gì đã vội chạy ngay đi. Lúc sau cậu đi về cùng với 1 anh của ban quản lý, anh ấy nói với mọi người.
- Phải đưa cô ấy đến trạm y tế ngay.Để cô ấy ở đây chúng tôi không có chuyên môn để xử lý đâu.
- Trạm y tế có xa đây không ah? Phong hỏi.
- Khoảng 1 cây số thôi nhưng phải có một người đi cùng tôi. Mọi người chuẩn bị đi. Tôi chạy về lấy xe. Nói rồi anh ta lập tức đi ngay.
Phong quay sang nói với hai bác Phụ huynh:
Hai bác để cháu đưa cô đi cho ah. Hai bác ở lại cùng với các bạn có gì còn kịp thời xử lý.
Hai vị phụ huynh cũng cho thế là đúng. Vì giờ họ có đi thì nhỡ có vấn đề gì xảy ra với lũ trẻ con thì họ biết ăn nói sao. Một lúc sau thì người của ban quản lý đến. Phong không nói không rằng đi đến chỗ cô bế cô lên, ôm luôn cả cái chăn mỏng mà cô đang đắp trên người. Nói nhỏ bên tai cô:
- Cô chịu khó một lúc nhé. Cô không nói gì nhưng Phong thấy đầu cô gật nhè nhẹ. Rồi Phong bế cô ngồi sau xe của anh quản lý. Cậu cẩn thận kéo chiếc chăn mỏng ấy lên che đầu của cô. Ở trên xe cậu đặt đầu cô vào vai mình, một tay vòng qua ôm lấy vai của cô, một tay còn lại cậu nắm lấy tay của cô. Lý trí cô muốn phản đối nhưng cơ thể không nhúc nhích nổi. Mặc nhiên để cho cậu điều khiển. Đến trạm ý tế, cậu bế cô vào trong phòng cấp cứu. Một tay cậu ôm chặt đầu cô ép vào ngực, cô còn nghe được tiếng trái tim của cậu đập vội vàng. Phong thấy tay cô cố gắng đẩy nhè nhẹ thân mình ra. Nhưng cậu kệ, vẫn cứ áp chặt đầu cô vào ngực. Vào đến phòng cấp cứu, bác sỹ vội ra khám cho cô. Cặp nhiệt độ cô sốt gần 40 độ. Bác sỹ quay ra nói:
- Đêm nay phải để cô ấy ở lại đây để chúng tôi theo dõi. Đến sáng mai nếu không có vấn đê gì thì có thể về.
Phong quay sang nó với anh trong ban quản lý khu cắm trại:
- Anh về nghỉ đi ah. Mình em ở lại đây với cô ấy được rồi.
- Ừ. Thế mình cậu ở lại với cô ấy nhé. Có bác sỹ ở đây thì cũng yên tâm rồi. Nếu có vấn đề gì cần giúp đỡ thì cậu cứ liên lạc với chúng tôi nhé.
- Vâng. Cám ơn anh.
Khi anh quản lý vừa đi khỏi thì bác sỹ bảo cô đi theo ông ấy vào phòng bệnh. Cô vừa chớm định đứng giậy thì Phong đã nhanh hơn một lần nữa bế cô lên. Đi vào đến phòng bệnh thì Phong nhẹ nhàng đặt cô xuống. Bác sỹ cho cô uống thuốc hạ sốt và truyền cho cô một chai dịch. Bác sỹ dặn Phong:
- Giờ để cô ấy nghỉ ngơi. Nếu cô ấy có bất kỳ biểu hiện gì bất thường thì cậu nhớ báo ngay cho chúng tôi nhé.
- Vâng ạ. Cám ơn bác sỹ.
Bác sỹ đi ra ngoài, lúc này trong căn phòng chỉ còn lại hai người. Cô bắt đầu trở nên lúng túng. Phong thì vẫn thế. Cậu kéo ghế ngồi sát vào giường cô nằm. Nói nhỏ với cô:
- Cô nghỉ chút đi. Em sẽ ngồi đây trông cho cô ngủ.
Cô nhắm mắt lại, không phải là do buồn ngủ. Mà là lúc này cô không biết đối diện với Phong như thế nào. Tình cảm của Phong đã quá rõ rồi. Không chỉ mình cô, mà cô nghĩ tất cả mọi người ngày hôm nay nhìn thấy hành động của Phong dành cho cô ai cũng đều có thể đoán được. Rồi mọi chuyện sẽ lan ra cả trường. Đó là điều mà bây giờ cô đang lo sợ. Cô không muốn điều đó xảy ra một chút nào cả. Hỏi cô có tình cảm với Phong không ư. Có chứ. Cô không định nghĩa được đó là thứ tình cảm gì. Nhưng đó là thứ tình cảm mà cô biết chắc chắn cô chưa dành cho một người con trai nào cả. Nhưng cô tin là thứ tình cảm này sẽ thay đổi. Thời gian sẽ làm nó mai một. Mà có không xảy ra điều đó đi chăng nữa thì cô cũng sẽ nhét nó vào góc sâu thẳm của trái tim mình. Nếu cô để cho tình cảm đó phát triển, thì cô sẽ nói sao được với những học trò khác của mình, nói sao với những đồng nghiệp khác của mình. Mọi người sẽ nghĩ cô lôi kéo, dụ dỗ Phong . Không còn ai tôn trọng cô nữa, không một học trò nào muốn học lớp học của cô nữa. Mọi cố gắng của cô sẽ tan biến. Mọi kế hoạch trong tương lai của cô sẽ bị đổ bể. Còn Phong nữa. Cậu ấy không có lỗi gì cả. Cậu ấy còn cả một tương lai trước mặt. Nếu vướng vào chuyện tình cảm với cô, cậu ấy sẽ không tập trung vào việc học được nữa, cậu ấy sẽ bị sao nhẵng. Những mong ước của cô dành cho cậu liệu cậu có thể thực hiện được không. Cô thấy mình là người có lỗi. Cô đã có cơ hội để tránh mà cô lại không làm. Cô chủ quan, cô chỉ nghĩ giữa cô và cậu ấy chỉ là thứ tình cảm thầy trò đơn thuần. Nhưng giờ nó đã khác rồi. Cô phải biết làm gì để nó dừng lại đây. Rồi cô khóc. Nước mắt của cô lăn tròn trên má. Mắt cô vẫn nhắm mà nước mắt cứ chảy ra. Cô không cầm được. Phong nhìn thấy điều đó. Cậu lúng túng. Có lẽ cậu hiểu được nguyên nhân của những giọt nước mắt ấy. Không cần cô nói cậu cũng đủ tinh tế để nhận ra được tâm trạng của cô lúc này. Cậu cứ như thế nhìn cô, rồi như có một lực vô hình kéo bàn tay cậu áp vào má cô, lau những giọt nước mắt đang lăn dài. Tiếng nấc của cô lại rõ hơn. Lại một lực vô hình nữa kéo khuôn mặt cậu kề sát gương mặt cô. Cậu đặt một nụ hôn lên môi cô. Là nụ hôn đầu tiên của cả cô và cậu. Cô mím chặt môi mình lại. Cô nghẹn ngào trong nước mắt:
- Đừng.....
Cậu rời môi mình khỏi môi cô. Vẫn ở khoảng cách hai khuôn mặt sát nhau như thế nước mắt cậu cũng đã chảy.
- Xin lỗi.......
Cậu cũng chỉ thốt lên được một lời đó rồi cậu ngồi xuống ghế. Cậu cứ ngồi như thế. Mắt nhìn về một điểm. Lúc này cả hai đều không ai nói với nhau điều gì nữa cả. Cô cũng mệt quá mà ngủ thiếp đi. Còn Phong hầu như cả đêm cậu không ngủ một chút nào.
Buổi sáng cô tỉnh giậy. Cô thấy mình tỉnh táo hơn hẳn. Nhưng cô không thấy Phong ở đó. Cô thấy mình có chút hụt hẫng. Nhưng cô nghĩ như thế lại tốt. Tốt nhất là nên thẳng thắn với cậu. Cậu có giận thì cũng phải chịu. Một lúc sau thì vị bác sỹ đi vào. Ông ấy nói với cô:
- Cô đã đỡ sốt rồi đó. Cô nên ở đây đến trưa để chúng tôi theo dõi thêm. Nếu ổn thì cô có thể về nhé.
- Vâng. Cám ơn bác sỹ.
- Mà tôi đã nói anh bạn trai của cô đi mua một bát cháo cho cô rồi. Tôi nghĩ lúc này cô nên ăn một bát cháo nóng sẽ tốt cho sức khoẻ của cô. Có lẽ cậu ấy cũng sắp về rồi đó.
Nói xong ông ấy đi ra khỏi phòng. " Bạn trai ư" cô nghĩ. Cũng dễ mà người ngoài nghĩ như vậy lắm. Phong cũng lớn hơn bạn bè cùng lớp đến 2 tuổi nên trông cậu chững chạc hơn. Mà cậu lại thể hiện sự chăm sóc cô nhiều như vậy thì không trách được người khác nghĩ cậu là bạn trai của cô.
Một lúc sau thì cô thấy Phong về. Trên tay là chiếc cặp lồng đựng cháo. Nhìn thấy cô cậu hớn hở:
- Ui. Cô tỉnh rồi ạ? Bác sỹ nói em đi mua cho cô một bát cháo. Em không biết cô thích ăn cháo gì nên em mua bừa cháo thịt băm cô ạ, cho cô dễ ăn.
Mồm cậu nói, tay cậu sửa soạn lấy cháo cho cô ăn. Hành động của cậu tự nhiên như không có chuyện gì đã từng xảy ra với họ.
- Cô ăn luôn cho nóng nhé. Khi sốt mà cô ăn một bát cháo nóng cho toát mồ hôi là cô khỏi ngay.
Vừa nói Phong vừa đưa cặp lồng cháo đến trước mặt cô.
- Cô có tự ăn được không? Hay em đút cho cô nhé.
- Không không, cô ăn được. Nói xong cô vội vàng đưa tay với lấy cặp lồng cháo.
Phong cười nhìn cô ăn. Cô hỏi Phong:
- Thế em ăn gì chưa?
- Em ăn rồi, trong lúc chờ lấy cháo cho cô em đã ăn tạm cái bánh mỳ rồi cô ah.
Đoạn hội thoại của họ diễn ra như chưa có chuyện gì. Cô đã không biết được là cả một đêm không ngủ Phong đã nghĩ những gì. Cậu thấy mình có lỗi vì hành động của mình. Cậu đã làm cô phải khóc. Cậu hiểu những giằng xé trong con người cô. Cậu sẽ điều chỉnh lại hành vi của mình. Cậu và cô còn trẻ. Sẽ còn nhiều thời gian để cậu thổ lộ tình cảm của mình với cô. Cậu sẽ làm điều đó khi nào mà cậu thực hiện được điều mà cô mong muốn ở cậu.
Còn cô, khi thấy Phong xử sự như vậy thì cô cũng thoải mái trở lại. Tốt nhất là nên như thế. Cho dù giữa họ có gì đi chăng nữa thì mọi chuyện cũng nên dừng lại ở đây.
Đến buổi trưa thì bác sỹ khám cho cô nói:
- Cô có thể về được rồi đó. Tuy nhiên là cô vẫn chưa hồi sức được hoàn toàn đâu nhé. Tốt nhất là nên nghi ngơi, không nên làm việc nặng.
- Vâng. Cám ơn bác sỹ nhiều. Cả cô và Phong đều đồng thanh nói.
Lúc họ rời trạm y tế, ban quản lý khu trại lại điều một xe đến đưa họ về. Về đến nơi, lũ học trò vây quanh cô hỏi han. Thấy cô đã khoẻ hơn đứa nào đứa đấy thở phào. Chúng nhao nhao kể cho cô nghe chuyện buổi sáng chúng vừa được đi sâu vào khu rừng Cúc Phương khám phá. Chúng còn than thở đôi chân mệt ra rời. Nhưng mà vui. Rồi mọi người chuẩn bị đồ để ăn trưa. Ăn xong lại kéo nhau vào lều nghỉ ngơi. Ba giờ chiều cả đoàn lên xe di chuyển về Hà Nội. Lúc này Phong đã chọn một chỗ ngồi cách xa chỗ cô. Cậu nói chuyện với chúng bạn rôm rả không như hôm đi. Cô ngồi dựa lưng vào thành ghế cười buồn buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro