Bạn trai.
Sau chuyến đi rừng Cúc Phương thì lũ học trò bắt đầu guồng quay kinh khủng của thi cử. Phong còn vất vả hơn là cậu phải cùng lúc thi hai nơi. Đến nỗi cậu phải xin nghỉ làm ở phòng tập. Ông Tú hoàn toàn ủng hộ cậu. Ông nói cậu có thể quay về bất cứ lúc nào. Còn Nga thì cô bé vẫn phải cố bám trụ. Vì kinh tế của Nga không cho phép. Lũ học trò giờ nhìn đứa nào đứa đó trông hốc hác đến tội. Đến lớp chả còn đứa nào có tâm trạng để vui đùa. Nhìn chúng nó cô lại thấy mình của 5 năm về trước. Cũng vùi đầu trong sách vở, quên ăn quên ngủ. Rồi kỳ thi cũng qua đi. Tất cả như đều trút được gánh nặng. Ngày chúng nó báo kết quả cho cô mà vui không kể hết. Lớp cô đậu đại học 100%. Hơn nữa lại toàn trường lớn. Phong đậu vào trường Ngoại Thương. Cũng dễ hiểu thôi vì cậu học rất tốt. Nga đúng như nguyện vọng của mình là đậu vào Sư Phạm I. Phong thì vẫn còn một kỳ thi nữa vào tháng tới. Nên trong lúc các bạn được bố mẹ cho đi du lịch xả hơi thì Phong vẫn còn phải học tiếp. Cô luôn có niềm tin là cậu sẽ lấy được học bổng lần này. Còn với cô, cô thấy mình cũng đến lúc tìm một người bạn trai. Hơn nữa bố mẹ cũng bắt đầu nhắc nhở chuyện chồng con. Nên cô gật đầu đồng ý một trong những cây si của mình. Anh ấy tên Tuấn. Là bạn cùng công ty của ông anh quý hoá của cô. Vân biết tin nó có người yêu thì đòi gặp bằng được. Khi gặp được rồi nó hỏi cô một câu:
- Mày yêu để xác định cưới hay chơi bời thôi.
- Con điên này. Tao có giống mày đâu mà yêu chơi bời.
- Tao thấy không hợp.
- Là không hợp với mày thôi nhưng hợp với tao.
- Là tao nói không hợp với mày ấy. Nhìn những cặp yêu nhau khác cơ. Không phải cái kiểu như hai đứa chúng mày.
- Khác là như kiểu mày với Dũng đó ah.
- Này, đừng có khinh bạn nhé. Bạn với Dũng tuy sống với nhau sòng phẳng như vậy nhưng không phải không yêu nhau đâu nhá. Còn kiểu của mày thì giống như cố gắng gán ghép với nhau thôi ấy.
- Tao đập cho phát giờ. Nói năng linh linh. Anh ấy chiều chuộng lo lắng cho tao. Như thế là đủ.
- Thì cứ chờ xem nhé. Biển lặng nhưng không hẳn là không có sóng ngầm. Sóng đó mới là sóng lớn.
Vân nói xong câu đó cô gõ lên đầu vân một cái đau điếng. Làm nó hét tướng lên:
- Tao không phải là học sinh của mày đâu nhá con kia.
- Phát biểu linh tinh đáng đời.
Cãi Vân là vậy, nhưng khi ngồi một mình đôi khi cô lại thấy nghi ngờ chính bản thân. Cô không biết quyết định của mình liệu có đúng không. Cô cũng đâu dám chắc mình có cưới Tuấn hay không. Nhưng cô chỉ biết lúc này mình cần nhận lời Tuấn. Coi đó như một chiếc bình phong để đối phó với những điều mà cô lo sợ. Và cô cũng thấy, Tuấn là một người tốt, anh ấy luôn quan tâm chăm sóc cô. Cô hy vọng với con người Tuấn như vậy thì lâu ngày tình cảm của cô sẽ lớn hơn.
Phong thông báo cho cô là cậu đã nhận được học bổng du học Anh. Giọng cậu qua điện thoại hào hứng phấn khởi. Cậu bảo có một chuyện cậu muốn nói với cô. Nhưng cậu sẽ nói vào hôm liên hoan chia tay cậu.
Hôm chia tay Phong, Phong hẹn mọi người đến quán mà nơi cô được nghe về quá khứ của cậu ấy. Hôm đó có mẹ và em gái Phong, có ông Tú, Có Nga và mấy người bạn cùng lớp mà Phong chơi thân, có ông bạn cô - người giúp đỡ Phong học trong thời gian vừa qua. Phong muốn ngày hôm đó cậu sẽ thổ lộ tình cảm của mình cho cô, trước tất cả những người thân yêu của Phong. Hôm đó cô đưa Tuấn tới. Khi tới nơi thì mọi người đã có mặt đông đủ. Nhìn thấy cô đi cùng Tuấn Phong nhìn đăm chiêu một lúc không nói gì. Một vài người biết chuyện đi qua vỗ vai Phong. Nhưng sau đó rất nhanh cậu lấy lại được tự chủ và quay ra nói chuyện với mọi người như không có chuyện gì xảy ra. Phong cảm ơn tất cả mọi người đã giúp đỡ cậu ấy trong suốt thời gian qua để cậu có được ngày hôm nay. Cậu cũng tránh không đứng gần cô. Cậu tôn trọng quyết định của cô.
Đêm hôm đó khi trở về nhà. Phong nhắn cho cô một tin:
- Tuần sau em đi rồi. Không gặp để chào cô được. Cô hạnh phúc nhé.
Có thế thôi mà cô khóc. Cô cũng không hiểu vì sao cô lại khóc nhiều đến vậy. Mọi việc đều đang diễn ra theo đúng ý cô mà. Có gì đâu mà cô buồn đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro