Tôi là ai?
Tối quá. Tối và ẩm. Khi tôi có nhận thức thì đã thấy mình ở đây rồi. Tôi định vươn tay sờ soạng, nhưng bỗng hoảng hốt khi không cảm nhận được tay, chân đâu hết. Sợ đến nỗi tôi muốn thét lên, nhưng cũng chợt nhận ra mình không có miệng để kêu ra tiếng. Thật kỳ lạ. Tôi cảm thấy mình không nên là thế này, trong thâm tâm có cái gì đó mách bảo tôi nên là một sinh vật có tay để cầm nắm, chân để đi, có mắt, mũi, miệng và chắc chắn là biết nói. Tôi không biết suy nghĩ đó từ đâu, nhưng thật kỳ lạ. Chẳng có cách nào giải thích nổi tình huống này, thôi thì khỏi nghĩ nữa. Tôi cố cảm nhận xung quanh, có thứ gì đó mềm ẩm đang bao chặt quanh mình. Không hiểu sao cảm thấy thật thoải mái và an tâm, tôi thiếp đi từ lúc nào.
Tôi lấy lại ý thức của mình. Giấc ngủ vừa rồi đem cho tôi một dòng ký ức khác lạ. Dòng ký ức đó nói tôi là một thành phẩm của giống loài sống không thể cử động. Chúng cắm rễ dưới lòng đất ẩm để lấy dinh dưỡng và vươn mình lên để lấy ánh mặt trời. " Cây". Loài người gọi chúng như vậy, vâng, là loài có hay tay để cầm nắm, chân để đi, có mắt, mũi, miệng và biết nói đó. Tôi cảm thấy mình phải là "người" mới đúng! Nhưng kệ đi, dù sao cũng là cây rồi, có nghĩ thế nào cũng chả đổi được. Vả lại tôi cũng có đôi chút hưng phấn, muốn tìm hiểu xem mình sẽ như thế nào nếu là cây. À quên, hiện tại thì tôi đang là "hạt", và thứ mềm mềm bọc lấy tôi gọi là "thịt quả". Tôi cứ ở đó, lúc tỉnh thì thử xem xét lại ký ức, và thử cảm nhận xung quanh - dù vẫn chỉ cảm nhận thịt quả mềm ướt. Dần dần, tôi thấy mình lớn dần lên, thịt quả quanh tôi ngày càng mềm hơn, cảm nhận của tôi với xung quanh cũng ngày càng rõ rệt hơn. Tôi biết được mình đang treo trên cành cây - con người gọi nó là cây bơ, tôi đoán đây là chỗ mình sinh ra. Bên cạnh cũng có nhiều cây khác nữa, đều là cây bơ. Thỉnh thoảng có mấy con người lại đến đây, sờ nắn lên phần quả, xem xét qua một lượt rồi đi. Tôi cũng không hiểu họ làm gì, nhưng cứ để thuận theo tự nhiên đi.
"Bựt!" Tôi thấy mình được bứt ra khỏi cành cây - rồi được đặt xuống cùng những quả bơ khác. Hơi buồn một chút khi phải xa quê, tôi thử liên lạc với mấy quả bơ bên cạnh để trò chuyện chút cho vui. Trước đó ở trên cây tôi cũng thử mấy lần nhưng có lẽ ở xa nhau quá, và tôi lúc đó còn khá yếu nên chả liên lạc được gì. Bây giờ kề sát vào nhau như vậy, tôi dám chắc mình đủ khả năng để bắt chuyện. Nhưng liên lạc mấy lần mà không nhận được phản hồi, tôi bỗng thấy hơi bực bội, mấy tên này chảnh dữ vậy ta?? Tôi đâm chán nên cũng im luôn. Tối cảm thấy mình được đưa vào trong một cái bao to, rồi đặt lên một cái hộp lớn. Cái hộp đó di chuyển một thời gian dài rồi dừng lại. Bao đựng tôi được nâng lên, di chuyển một hồi rồi đặt xuống. Tôi tò mò cảm nhận xung quanh. Một cái hộp lớn vô cùng, không hiểu sao tôi lại gọi nó là "căn nhà". Tôi không biết từ đó ở đâu, nhưng tôi cảm thấy tên đó hợp với cái hộp này. Tôi cứ ở trong căn nhà đó, mấy trái bơ cạnh tôi cứ được di chuyển, tôi không biết chúng sẽ bị làm gì, nhưng ký ức trong đầu tôi lại hiện lên, và có cái gì đó cho tôi biết mình sắp ra khỏi lớp thịt quả này rồi. Ở trong này khá dễ chịu, nhưng ở nguyên một chỗ không phải gu của tôi. Thay đổi mới làm tôi hưng phấn...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro