Nôn nóng
Rồi ngày đó cũng đến. Tôi đang quan sát xung quanh thì thấy mình được nhấc lên, cũng nắn nắn như hồi trước ở vườn cây, sau đó tôi nghe được giọng nữ nói: "Chín rồi". À, nếu thắc mắc vì sao tôi hiểu tiếng người, thì là...tôi học đấy! Lúc còn ở trên cây tôi cũng nghe mấy người nơi đó nói chuyện, và lúc về căn nhà này tôi còn nghe được nhiều hơn. Nghe riết rồi cũng phải hiểu thôi chứ! Hoặc có lẽ do tôi thông minh quá chăng? Nhưng chủ yếu cũng do nhàm chán quá thôi, tôi vẫn không trò chuyện được chút nào với mấy tên đáng ghét bên cạnh, nên đành phải học ít tiếng người để có gì còn hóng chuyện chứ!
Đang suy nghĩ vẩn vơ, chợt tôi thấy xung quanh rung lắc dữ dội. Rồi tôi thấy một khe sáng, lớp thịt quả được tách ra, ngày một rộng hơn, trong lúc ấy, tôi nghe loáng thoáng mấy câu " Trồng nhé?" "Vâng" " Vậy để mẹ ngâm nước". Tôi được lôi ra khỏi lớp quả, ánh sáng và sự mát mẻ bao quanh tôi. Nếu có tay chân, dám cá là tôi sẽ duỗi dài người sảng khoái. Tôi thích thú khi thấy khả năng cảm nhận của mình lại rõ ràng hơn một chút. Tôi được thả vào một cái bát - vâng, họ gọi thế, nước trong đó ngập một nửa thân tôi. Tôi ở đó một lúc, cũng không lâu lắm, rồi được đặt lại chỗ cũ. Tôi thấy họ đang ăn cái phần thịt quả bọc quanh tôi. Èo, bẩn chết!! Tôi vừa tận hưởng ánh sáng và không khí mới mẻ, vừa tiếp tục suy nghĩ và hóng chuyện. Tôi nghe một giọng nữ nói phải tra mạng cách trồng bơ. Hử, tròng gì chứ, cứ vùi đất và tưới nước không phải là được sao? Rồi tôi được nhấc lên khỏi bát, một dòng nước xối qua người tôi, người nữ dùng tay kỳ cọ vỏ ngoài của tôi, lực hơi lớn nhưng tôi cũng không thấy đau. Đến tận khi cô ta dùng mấy cái "tăm" xuyên qua người tôi, tôi cũng chả thấy gì, lạ thật!. Sau đó, tôi lại được đặt vào một cái cốc nước. Tôi thấy hơi kỳ, vì theo ký ức chúng tôi chỉ cần chui vào đất là được, dù tỷ lệ sống sót không cao lắm, nhưng lần này tôi tại được trực tiếp ngâm vào nước. Nhưng thôi kệ đi, người ta cũng đã tra cứu về cách trồng rồi, cũng nên tin tưởng một chút. Tôi nghĩ vậy rồi bắt đầu chuẩn bị cho bước đầu tiên theo như ký ức: mọc rễ. Lúc đầu tôi cũng làm y như theo ký ức, cố gắng duỗi duỗi rễ xuống dưới, nhưng nói thật, nước lạnh vãi! Nước được thay mỗi ngày, nhưng lần nào cũng lạnh kinh khủng. Chỗ tôi được đặt còn chả lấy đâu ra nắng. Mỗi ngày nhìn ánh nắng chiếu vào chỗ cách tôi một đoạn mà tức muốn héo luôn (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tôi cứ nỗ lực duỗi rễ trong vô vọng, ngày nào cái người đáng ghét kia cũng ra thay nước với ngắm nghía tôi. Tôi cảm nhận được sự nôn nóng của cô ta. Nóng cái gì hả bà cô, tôi mới là đứa nên sốt ruột này(╬▔皿▔)╯Lạnh thế này tôi đâm rễ kiểu gì??? Không biết có phải nghe được tiếng lòng của tôi không mà ngày hôm sau, tôi được dịch ra chỗ mà nắng hay chiếu vào, và nước thay cũng ấm hơn. Tôi cũng nguôi giận một chút rồi lại nỗ lực vươn rễ. Mỗi ngày chỉ nhích được một xíu xiu. Kiên nhẫn của tôi cũng sắp hết, nhưng mỗi lần thấy người kia nhìn mình hy vọng thì tôi lại lên quyết tâm. Cứ thế rồi 1 tuần, 2 tuần, 3 tuần,... Đã một tháng rồi mà rễ của tôi vẫn chưa đâm ra ngoài. Tôi nghe có vài giọng nói, bảo " Vứt đi thôi ", không phải giọng cô ấy. Cô ấy vẫn chưa vứt bỏ tôi. Nhưng tôi cảm nhận được sự kiên nhẫn của cô cũng vơi dần. Bỗng thấy tủi thân ghê gớm. Chợt, tôi thấy đầu rễ chạm đến một vật cản. Đây...là vỏ hạt của tôi. Vậy là chỉ cần đâm qua, tôi sẽ mọc rễ thành công! Tôi mừng húm. Nhưng trong lúc đó, tôi thấy người kia quay lại, không hiểu sao tôi cảm thấy, cô ấy sắp vứt bỏ tôi rồi. Cô ấy cầm lấy cái cốc, nhấc tôi ra khỏi đó và đổ nước đi. Tôi bỗng thấy nóng nảy. Đừng như thế. Cố đợi tôi chút, chỉ một chút nữa thôi. Một chút nữa thôi mà! Đừng bỏ cuộc...Làm ơn...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro