Đợi
Nhưng không, cô ấy chỉ đổ nước ấm lại vào trong cốc, và lại đặt tôi vào đó. Tôi thở phào, có chút xíu cảm động. Người đó không vứt bỏ tôi. Tôi bỗng lấy đâu ra thật nhiều sức lực, cố đẩy mạnh rễ đâm thủng lớp vỏ. Nỗ lực không ngừng, cuối cùng lớp vỏ đó cũng bị đục ra, rễ tôi đâm xuống nước, man mát, nhẹ nhàng, khoan khoái. Trong tôi bùng lên một niềm vui kỳ lạ, và cả tự hào nữa. Tôi làm được rồi! Tôi không thể chờ nổi muốn thông báo ngay với cô ấy, nhưng cuối cùng đành thất vọng vì tôi chẳng thể liên lạc được với cổ. Hôm sau, cô ấy lại ra nhìn tôi. Thấy nụ cười của cô ấy, tôi cũng thấy vui lây. Cô nhấc tôi lên khỏi mặt nước, lấy ngón tay vuốt vuốt rễ của tôi. " Trắng mập" Cô ấy nói. Tôi thấy chỗ rễ bị vuốt hơi ngứa. Có chút ngượng ngùng.
Đâm rễ rồi, mọi cái khác cũng dễ hơn nhiều. Tôi được đưa vào một cái cốc cao hơn, cũng tiện hơn cho việc rễ tôi mọc dài. Rễ tôi dài nhanh lắm, sau khi dài đủ, tôi lấy sức, bật mạnh ra một thân nhỏ với hai cái lá xinh xinh. Người kia cũng ngắm tôi nhiều hơn, cười với tôi nhiều hơn, thỉnh thoảng vuốt nhẹ thân cây làm tôi hơi ngứa. Tôi ngày một cao hơn, lá cũng to dần. Một hôm, cô ấy ra ngoài và mang vào một bao đựng đầy gì đó. Tôi nhận ra mùi "đồ ăn" Tôi reo hò trong lòng: Cho tôi với, cho tôi với! Cô mở bao, lấy một cái chậu nhựa, và một cái cốc nhỏ, xúc cái trong bao tải ra chậu. A! Tôi biết cái này! Là đất! Người kia đổ đất vào nửa chậu rồi đặt tôi vào đó, vùi đất lên vỏ hạt của tôi, rồi một chất lỏng thấm qua đất, hòa tan " đồ ăn". Tôi duỗi rễ, tham lam hút đồ ăn. Cô ấy nhéo nhéo lá của tôi, rồi đi vào trong nhà. Có thêm thức ăn, tôi lại càng lớn tợn. Bốn, sáu, tám cái lá...Chúng mọc lên dần theo thân cây ngày một cao của tôi. Người kia ngày nào cũng ra ngó tôi, mỗi lần tôi thấy đất hơi khô thì lại được tưới thêm nước. Sảng khoái ghê gớm. Nói một chút về chỗ tôi ở đi, tôi đang ở một chỗ gọi là "sân". Cạnh tôi cũng có vài cây lớn: một bác lộc vừng đợi hoài không ra hoa, một anh chanh sắp đến ngày mọc quả và một chị mộc lan xanh um trong góc. Trò chuyện với họ khá thú vị, tôi có thể học được rất nhiều điều mới. Họ giải thích cho tôi hiểu vì sao những quả bơ khác không chịu phản hồi tôi: không phải không muốn, mà là không thể. Khả năng trao đổi thông tin của từng loài cây là khác nhau, nhưng thường thì khi còn là hạt, chúng chỉ có thể bị động nhận thông tin, không thể gửi phản hồi, ngoài ra nhận thức với thế giới xung quanh cũng bị giới hạn rất nhiều. Chỉ khi bắt đầu mọc rễ và nảy mầm, chúng mới dần nâng cao tri giác. Tôi như một "dị loại" trong những quả bơ, không, là "dị loại" trong tất cả các loài cây. Bác lộc vừng thông thái nói với tôi, bác chưa từng thấy bất cứ một cây con nào có thể cảm nhận thế giới bên ngoài khi còn là một hạt ở trong quả cả. Trực giác mách bảo tôi rằng, là do tôi không thực sự là một cây bơ. Nhưng nếu vậy thì tôi là gì? Con người? Suy nghĩ ấy khiến tôi hơi giật mình. Sự tò mò lại trỗi dậy khiến tôi muốn tìm hiểu rõ bản thân hơn. Nhưng tìm hiểu bằng cách nào? Tôi không biết. Vậy thì không nghĩ nữa. Tôi cũng khá vui với cuộc sống hiện tại. Dù sao tuổi thọ của chúng tôi cũng rất dài, cứ thuận theo tự nhiên đi ha.
Hôm nay người kia nói sẽ đưa tôi sang nơi ở mới, để nhờ người khác chăm sóc vì cô ấy sẽ rời khỏi nhà trong một thời gian dài. Nơi này có nhiều cây cối hơn: hoa hồng, dơn, thược dược, bàng cảnh, hoa giấy, cúc,...cũng nhiều ánh nắng và không khí hơn nữa. Nhưng tôi bỗng thấy hơi nhớ cô gái này. Cô nói sẽ đưa tôi đi cùng ngay khi có thể, muốn tôi đợi cô ấy. Tôi tin tưởng cô, như tin tưởng khi trước cô sẽ không bỏ rơi tôi vậy. Tôi có nhiều thời gian mà. Tôi sẽ đợi ngày mà cô đưa tôi đi cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro