Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.4: Chỉ là một người bạn cũ ghé thăm(4)


Dịch: Petal

================================

Chương 1.4: Chỉ Là Một Người Bạn Cũ Ghé Thăm, hoặc Máu Chẳng Bao Giờ Quên

---

Bubbles nhìn chằm chằm vào cậu bạn ngồi cạnh khi cả hai đang chuẩn bị học tiết cuối cùng. Cô đã khá may mắn – ngoại trừ môn Mỹ thuật, hôm nay chỉ có một lớp cô học riêng với một trong ba cậu con trai, và đó là môn Đại số II với Boomer, người có vẻ là hiền nhất trong ba người. Bubbles và Buttercup đều học Lịch sử với cả ba cậu, và dựa vào cách Buttercup hành xử khi kết thúc lớp học, cô có thể thấy sự kiên nhẫn của Buttercup đã bắt đầu cạn kiệt. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Bubbles rằng có lẽ có lý do nào đó khiến bọn họ xếp ba cậu con trai vào nhiều lớp với Buttercup hơn là với Bubbles, mặc dù cô không thất vọng, nhưng cô cũng cảm thấy hơi bị xem nhẹ.

Tất cả những suy nghĩ đó nhanh chóng bay đi khi cô chú ý đến Brick, trông... không hợp với lớp học Mỹ thuật chút nào. Không phải là cậu ta không xứng ở đây, chỉ là... Bubbles bỗng rất muốn biết cậu ta đã ứng nộp bằng khả năng cá nhân gì để có thể vào lớp Mỹ thuật IV ngay lập tức dù là học sinh mới.

"Khi họ bảo cậu phải theo sát tôi." Brick đột ngột lên tiếng, làm Bubbles giật mình khỏi những suy nghĩ trong đầu, "không có nghĩa là 'theo sát một cách thực sự'.'" Cậu ta liếc nhìn cô, như cố hăm dọa cô – Bubbles nhận ra. Cậu ta đã làm vậy trước đó, khi kéo Boomer đến thư viện; cậu ta chắc hẳn nghĩ cô sẽ gục ngã như một đứa con gái trước hai thằng con trai to lớn và đáng sợ.

Bubbles cau mày. Mọi người lúc nào cũng đánh giá thấp cô, cô cay đắng nghĩ. Được rồi, không sao, cô sẽ chẳng quan tâm.

"Tôi biết," cô đáp lại, giọng điệu lạnh lùng. "Tôi chỉ tò mò không biết một tên tội phạm ác độc như cậu lại có cái gì đẹp đẽ đến mức được coi là nghệ thuật."

Lời nói của cô làm Brick nổi giận. Cậu ta nghiến chặt hàm và gầm gừ: "Cậu sẽ phải ngạc nhiên đấy."

"Ồ, chắc chắn rồi." cô đáp lại, mỉa mai trong từng từ. Cái nhìn đầy căm ghét mà cậu ta ném về phía cô khi thầy giáo gọi lớp vào vị trí khiến cô cảm thấy đó là điều hoàn toàn xứng đáng và, một cách kỳ lạ, cũng rất thú vị.

===============

Cuối cùng thì ngày học cũng sắp kết thúc.

Brick không buồn quan tâm đến sách vở; cậu đã nghĩ rằng trung học sẽ là một thử thách nào đó nhưng rõ ràng là điều đó không xảy ra. Cậu nhét sách vào tủ khóa với ánh nhìn khinh bỉ và đập mạnh cửa tủ lại, tự nhủ rằng sẽ chẳng phải mở nó thêm một lần nào nữa cho đến cuối năm học.

Cái nhắc nhở lạnh lùng rằng cậu còn bị mắc kẹt ở đây—ở đây, cái quái gì—thêm năm tháng nữa càng khiến tâm trạng cậu tồi tệ hơn. Cả lũ The girls nữa—Buttercup và Bubbles cứ bám theo cậu cả ngày, cậu không phải chịu đựng thêm nữa. Cậu ghét bị theo dõi khi chẳng yêu cầu ai chú ý đến mình. Cơn tức giận bốc lên từ người cậu từng đợt, đáng sợ, u ám, và những ai có giác quan nhạy bén đều tránh xa cậu khi cậu đi ra khỏi trường.

Cậu nhìn thấy Boomer đang chăm chú nhìn một tấm bảng thông báo, đôi mắt xanh biển của cậu ta đầy sự tập trung. Brick đẩy nhẹ vai cậu khi cậu dừng lại bên cạnh, làm Boomer giật mình thoát khỏi mơ màng. "Có chuyện gì thế?"

Boomer nở một nụ cười tinh nghịch. " Vé vào 'Thần tượng Trung học' của em đây. Em đi trước nhé, anh trai."

Trước khi Brick kịp yêu cầu cậu ta giải thích, Boomer đã phóng nhanh ra ngoài cửa, rời khỏi ngôi trường đang thưa thớt học sinh dần. Brick quay lại và nhìn vào bảng thông báo để tìm xem cái gì đã thu hút sự chú ý của cậu ta—

"Tôi cảnh cáo cậu."

Brick nheo mắt và thở dài, đập đầu vào bảng thông báo. Chúa ơi, cái quái gì đây. "Cái quái gì. Cô muốn gì?"

"Tôi muốn cậu chú ý đến lời ăn tiếng nói của mình trước tiên," Blossom nói, giọng ngắn gọn.

==============

Boomer điều chỉnh lại vật nặng trên lưng, gật đầu chào những nhân viên bảo vệ đang bối rối đứng quanh khu phức hợp. Brick đã nói rằng bọn họ sẽ ở đây trong hai tuần đầu tiên, một nỗ lực nhạt nhẽo để ngăn chặn bọn con trai không phá phách quá mức. Nhưng thực ra, nếu muốn, họ có thể đã gửi một lớp mẫu giáo đến cũng được. Hai mươi người đàn ông trưởng thành chẳng thể ngăn cản được bọn họ nếu thực sự muốn gây chuyện…

Cậu lắc đầu, xua tan những suy nghĩ vẩn vơ rồi bay lên không trung, dành một chút thời gian để làm quen lại với thành phố. Dù đã lâu không về, nhưng bản đồ vẫn quen thuộc... Đúng rồi, khu ngoại ô ngay cạnh trường Townsville High. Chính xác là chỗ đó. Nếu lắng nghe thật kỹ, cậu có thể nghe thấy những âm thanh lộn xộn phát ra từ trong gara...

Cậu hạ cánh xuống sân, khiến ba chàng trai trong ban nhạc đang chuẩn bị luyện tập giật mình. Một người đánh trống, một người ôm cây bass, và một người khác ôm cây Squier...

Boomer nghiêng đầu, đôi mắt nheo lại quan sát cây guitar. "Squier Telecaster." Cậu gật đầu, không giấu nổi sự tự hào khi nghĩ về sự hiểu biết của mình. "Không tệ lắm."

"Ơ, cậu cần gì không?" Người đàn ông tóc nâu, cầm đàn bass, lên tiếng, giọng có chút đề phòng.

Boomer cười, bước thêm vài bước, không mấy ngạc nhiên khi thấy cả nhóm co rụt lại. "Tôi đến để... hả, mấy chuyên gia hay nói sao nhỉ? Thôi kệ đi."

Cậu rút chiếc Gibson SG ra trước mặt, nhếch mép cười khi thấy vẻ mặt sửng sốt của họ. Tay nhẹ nhàng lướt qua cần đàn.

"Tôi đến để gia nhập ban nhạc," cậu nói, như thể đó là điều hoàn toàn tự nhiên.

===============

"Vậy đây là cách chào đón của cậu à?" Brick cố gắng kiềm chế không để ánh mắt lạnh lùng sắc bén của mình nhìn thẳng vào cô gái trước mặt, tự nhắc rằng điều đó sẽ không giúp cậu xoa dịu những nghi ngờ cô có về mình. Nhưng với vẻ mặt cau có của cô, cậu không thể không cảm thấy một cơn giận âm ỉ dâng lên. "Cậu đối xử như vậy với tất cả người mới à?"

"Cậu không phải người mới," cô ta mỉa mai. "Tôi biết rõ cậu là ai."

Brick cảm thấy sự kiềm chế của mình tan biến. Cậu để ánh mắt mình trở nên lạnh lùng và sắc như dao, như thể không khí xung quanh cậu cũng đông cứng lại. Đến Blossom cũng không tránh được sự ảnh hưởng đó, cơ thể cô khẽ căng thẳng khi cậu nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.

"Thế à?" Giọng cậu trầm xuống, mang theo chút nguy hiểm mà mình cố tình lơ đãng để lộ. Cậu chú ý đến cách cô siết chặt hàm răng. "Vậy cậu có thể nói cho tôi nghe được không?"

=============

Mitch thực ra có phần e dè trước những người có siêu năng lực hơn là cậu để lộ ra ngoài. Tuy nhiên, sau một khoảng thời gian dài làm bạn thân duy nhất của Buttercup, bạn trai duy nhất, và giờ là bạn trai cũ duy nhất của cô ấy, cậu ta đã học được cách giấu đi nỗi sợ hãi của mình.

Dù sao thì Boomer cũng đến đây với một mục đích nghiêm túc. Và Mitch không thể xem nhẹ bất kỳ buổi thử nào. Có những vấn đề quan trọng cần bàn.

Cậu bước đến gần Boomer, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, cầm chặt cây bass như một điểm tựa, và nheo mắt lại. "Cây đàn yêu thích của cậu là gì?"

"Đang cầm nó trong tay," Boomer đáp lại một cách tự nhiên.

"Guitarist giỏi nhất?"

"Hendrix, không ai sánh kịp."

"Ca sĩ?"

"Freddie Mercury."

"Solo guitar hay nhất?"

Mitch cứ thế liên tiếp bắn ra câu hỏi, nhưng Boomer không để lỡ một nhịp nào. "Mọi người sẽ nói 'Stairway to Heaven' hoặc 'Comfortably Numb,' nhưng tôi thì chọn 'Reelin' in the Years' của Steely Dan."

"Solo guitar đương đại hay nhất?" Câu này thường khiến mọi người bối rối, hoặc ít nhiều cũng cho ra những câu trả lời rất kém.

Boomer nhếch mép. "The White Stripes với 'Ball and Biscuit.' Mặc dù phải thừa nhận là những solo guitar trong 20 năm qua không thể nào so sánh với 20 năm trước."

"Tôi sẽ tranh luận về điểm này," Mitch đáp lại, hơi dè chừng.

Tên kiêu ngạo trước mặt cậu thực sự cười khẩy. "Và tôi sẽ thắng."

Mitch lùi lại một chút, quan sát Boomer. "Được rồi," cậu nói một cách chậm rãi. "Cậu có nền tảng tốt, tôi công nhận. Giờ thì để xem cậu chơi thế nào."

=============

"Nghe đây, em gái." Brick nhấn mạnh từng chữ, giọng cậu đầy châm chọc, "để tôi làm rõ cho cậu: Tôi. Chẳng. Quan. Tâm. Tôi không quan tâm. Tôi có những chuyện lớn hơn cần lo, chứ không phải mấy trò vặt vãnh trong cái thành phố tồi tàn này của cậu."

Đôi mắt Blossom mở to. "Chuyện lớn hơn?" Cô tự hỏi, không hiểu cậu ta đang nói gì.

"Ừ, lại cái vẻ mặt ngây ngô như nai tơ đó." Cậu nghiêng đầu, ánh mắt dữ dội nhìn cô. "Tôi đã bỏ mặc cái nơi này từ lâu rồi. Tôi không quay lại chỉ để lãng phí thời gian với cậu và cái trò 'Anh Hùng' ngớ ngẩn của cậu."

"Vậy thì tại sao cậu quay lại?" Blossom nói với giọng thấp. "Không giống như có ai ở đây thèm nhớ đến lũ như mấy người."

"Tôi nghĩ điều đó không phải việc của cậu." Brick tiến gần, cao hơn cô, như thể cậu đang cố gắng nhìn thẳng vào mắt cô. Blossom không lùi bước. "Tôi đã nói rồi, tôi không có ý định gây rắc rối. Và tin tôi đi, dù tôi có làm vậy đi chăng nữa?"

Cậu nheo mắt nhìn cô. "Cậu cũng chẳng đáng để tôi phải phí sức."

==============

"Tên đó đúng là một gã kiêu ngạo… RGH!" Blossom đập cửa lò nướng với một lực không cần thiết.

"Được rồi, nói đi," Buttercup hùa theo khi đang đứng bên bếp. "Nói rằng hắn là một thằng khốn, hắn xứng đáng mà."

"Ý chị là, cái cách hắn nhìn chị! Nhìn chúng ta! Như thể chúng ta thấp kém! Hắn đúng là… hắn tự cao đến mức nào!" Blossom quăng cái khăn lau tay xuống bàn. "Nếu hắn không muốn quay lại mà vẫn quay lại, thì hắn chẳng có quyền gì mà phàn nàn về chuyện đó, nhất là khi chính hắn đã tự quyết định!"

"Gà thế nào rồi?" Buttercup hỏi, vừa đảo hỗn hợp rau củ.

"GÀ SẮP XONG RỒI!" Blossom tuyên bố lớn hơn cần thiết, rồi lại tiếp tục trông như muốn phát điên.

"Chị nghĩ hắn đủ tệ rồi, nhưng chị chưa thấy thằng em trai của hắn," Buttercup nói với vẻ chua chát khi điều chỉnh nhiệt độ bếp. "Trời, cái cách hắn nhìn đám con gái! Như kiểu… như một thằng chết đói đứng trước một bàn tiệc thịnh soạn ý! Ít ra Brick cũng không phải là một thằng khốn biến thái!"

"Tên đó không cần phải biến thái mới trở thành một thằng khốn." Blossom càu nhàu, kéo mở tủ bếp và lấy dĩa.

"Rồi lúc hắn ta mở miệng nữa! Và cái cách hắn nói chuyện với con gái, còn ghê tởm hơn cả cái cách hắn nhìn bọn họ!"

"Hắn luôn có cái vẻ mặt đó, cái biểu cảm 'tao giỏi hơn mày', và em chỉ muốn tát vào mặt hắn!"

"Và rồi hắn lại cứ kiểu, Ôi, mày thèm tao lắm đúng không, tao quá nóng bỏng, mày không thể kiềm chế để đụng vào tao được—"

"Và ngay cả khi hắn nhìn thẳng vào mắt em, hắn như đang chế nhạo em vậy…"

Blossom đập mạnh đống dĩa xuống bàn ngay khi Giáo sư thò đầu vào bếp. "Mọi chuyện ổn không vậy?"

Hai cặp mắt, một xanh lá bừng bừng tức giận và một hồng rực lửa, đồng loạt nhìn ông. "CÓ!"

Khi Giáo sư lùi lại, đôi mắt mở to và hai tay giơ lên như thể nói 'Sao cũng được, tui chỉ sống ở đây thôi' thì Powerpuff còn lại bước vào bếp. "Các cậu đang nói về cùng một người à?"

Blossom hét to, " Tụi tớ đang nói về Brick!" cùng lúc Buttercup gầm lên, "Tụi này đang nói về Butch!" Nhưng vì cả hai đồng thanh, kết quả cuối cùng là… hai chị em giận dữ gào thét trong bếp.

Bubbles liếc nhìn giữa hai người, làm mặt kiểu Ừm, chắc rồi. "Luyện cao giọng hơn hả, hỉu rồi."

Buttercup lắc đầu khi tắt bếp và đổ rau vào bát. "Kệ đi. Lấy gà ra giùm em được không?"

Blossom chỉ biết tức giận trong lòng khi hoàn tất việc bày bàn, rồi đi ra ngoài khéo léo mời Giáo sư quay lại bếp.

"Nguyên cả khu phố chắc đều nghe thấy hai chị em hét đấy," Bubbles nói thản nhiên khi lấy gà ra khỏi lò.

"Chuyện gì vậy, Tên ẻo lả đó vẫn chưa làm chị phát điên à?" Buttercup lầm bầm.

"Boomer á? Cậu ấy không làm gì đặc biệt. Đi học, ngồi chơi, trêu chọc các học sinh khác… trong khi họ cố tránh xa để không bị cậu ta giết. Brick thì… đáng sợ, nhưng thật ra cũng không tệ lắm đâu." Cô đặt gà lên bàn và suy tư, "Chị không nghĩ Boomer là học sinh tốt."

"Đến chị phải nói như thế, điều đó có nghĩa là cậu ta tệ lắm rồi."

"Ồ, đúng thế, em cũng là một ví dụ điển hình đấy." Bubbles đáp lại, ngồi xuống khi Blossom và Giáo sư quay lại bàn.

"Được rồi, đủ rồi đấy," Giáo sư tuyên bố với giọng 'Chủ đề này đã xong rồi.' "Nói chuyện gì đó vui vẻ đi, ăn tối thôi." Ông dừng lại một lúc. "Để thay đổi bầu không khí."

================

Một tuần trôi qua như trước, chỉ có vài điều chỉnh nhỏ. Blossom, không có lớp học chung với các chàng trai, nên may mắn tránh được thêm một cuộc đối đầu với Brick, khiến tâm trạng cô khá hơn. Bubbles vẫn giữ thái độ trung lập nhưng luôn đề phòng. Còn Buttercup, mỗi ngày đều về nhà trong tâm trạng tồi tệ hơn.

"Hắn ta cứ ngồi với mấy đứa bạn của em! Mỗi ngày luôn!"

"Bạn cũ." Bubbles sửa lại, cố gắng tập trung vào bài tập Đại số II. "Chị không hiểu cái phần này về đoạn côn."

"Hắn ta gia nhập đội bóng rổ nam! Em phải chia sân với hắn ta mỗi ngày kìa!"

"Chị nghe nói Butch chơi giỏi," Bubbles đáp, giọng bình thản, vừa kiểm tra lại bài làm. Ôi không, chắc chắn cô sẽ trượt bài kiểm tra này.

"Và em không thể làm hắn ta ngừng làm phiền đồng đội của mình! Điều tồi tệ nhất là bọn họ còn thích hắn ta!"

Bubbles khẽ nhún vai. "Em nên nghe mấy cô gái trong dàn hợp xướng nói về Brick. Judy có lớp Anh với cậu ta, và cô ấy cứ nói mãi về cái kiểu 'tối tăm và huyền bí' của cậu ta."

"Và giờ Blossom muốn em đi Buổi Trình Diễn Ban Nhạc tối nay, vì lũ con trai đó sẽ đi." Buttercup nói với giọng châm biếm. "Không hiểu sao chị ấy không tự đi."

Bubbles ngẩng đầu lên. "Tối nay á?"

Buttercup im lặng. Bubbles đoán rằng cô vẫn chưa quên việc rời khỏi ban nhạc.

Sau một hồi im lặng, Bubbles thở dài rồi đóng sách lại. "Chắc chắn chị tạch bài kiểm tra này rồi. Em thay đồ đi, để chị dọn dẹp mấy thứ này."

Chị em của cô lầm bầm gì đó rồi chạy vội lên tầng thay đồ. Bubbles xếp chén đĩa vào bồn rửa, nghe tiếng Buttercup lao xuống cầu thang rồi vội vã ra ngoài, ném lại một câu "Tạm biệt."

Chỉ còn một mình trong căn bếp, Bubbles vui vẻ ngân nga bài hát khi cô đặt một đĩa thức ăn vào lò vi sóng cho Giáo sư—ông đang làm việc muộn tối nay, chẳng ai biết khi nào ông ấy mới ra khỏi phòng thí nghiệm. Một tiếng bíp đột ngột vang lên, báo hiệu có tin nhắn đến, Bubbles nhanh chóng mở điện thoại.

"Ê Blossom. Cậu còn ở cái sự kiện từ thiện đấy hả? Có chuyện gì vậy?"

================

Bubbles không mất nhiều thời gian để tìm thấy Buttercup ở cuối đám đông học sinh tụ tập quanh sân khấu tạm bợ trong khuôn viên trường. Em gái của cô đang làm bộ mặt tức giận đáng sợ và đám đông xung quanh đã lùi ra xa, tạo ra một khoảng trống lớn.

“Này.” Bubbles nhẹ nhàng chào, còn Buttercup chỉ đáp lại bằng một tiếng ậm ừ. “Blossom có nhắc là em có thể… cần giúp đỡ,” Bubbles nói, chọn lời cẩn thận. Cô liếc mắt nhìn Brick và Butch, cách đó chừng mười bước, đang đứng ở giữa đám đông.

Buttercup hừ một tiếng và lắc đầu. “Dù sao cũng chẳng phải chị ấy phải nhận trách nhiệm gì về lũ con trai.”

“Chị ấy không—chị ấy ước có thể giúp mà.” Bubbles không thể nói gì hơn, ánh mắt dán chặt vào Butch và Brick khi họ đang giao du—nếu có thể gọi Brick đứng và lườm người khác là giao du.

“Chẳng biết nữa.” Giọng của Buttercup mang chút cay đắng, và Bubbles quay lại nhìn chị mình. “Chị ấy chưa bao giờ nói gì với em cả.”

Một khoảnh khắc im lặng không thoải mái trôi qua. Bubbles muốn phản bác lại, nhưng sự thật là, Buttercup cũng không sai. Em gái cô vốn không thích những cuộc trò chuyện “con gái”, vì vậy trong suốt những năm qua, Blossom và Bubbles thường chia sẻ với nhau qua chuyện mua sắm, tóc tai và các bạn trai của Bubbles, trong khi Buttercup lại tập trung vào những chuyện của con trai. Giờ đây, khi không còn nói chuyện với nhóm bạn cũ, Bubbles có thể cảm nhận được Buttercup đang cảm thấy mình bị bỏ rơi.

Ngay cả khi ở bên đồng đội của mình, Buttercup vốn không phải là người cởi mở hay hoà đồng. Hơn nữa, cô đã dành cả thập kỷ gắn bó với Mitch và nhóm bạn của cậu ta, tự cô lập mình khỏi các vòng tròn xã hội khác.

Bubbles thở dài, đặt tay lên vai em gái, lờ đi ánh mắt ngạc nhiên mà cô ấy dành cho cô. "Ít nhất thì lũ con trai cũng chưa gây thêm phiền toái nào—"

Cô ngừng lại. Một ý nghĩ vụt qua trong đầu khi cô nhìn hai anh em nhà Rowdyruff.

Buttercup dường như đọc được suy nghĩ của cô. "Này, thằng tóc vàng đâu rồi?"

"Nó có ở đây khi em đến không?" Bubbles bắt đầu lướt mắt qua đám đông, đúng lúc người dẫn chương trình giới thiệu ban nhạc tiếp theo.

Buttercup định trả lời, nhưng sự chú ý của cô bỗng chuyển về góc sân khấu. Bubbles nhìn theo ánh mắt cô, trông thấy Mitch bước ra, với cây bass trên tay.

"Ồ," cô khẽ nói, cố giấu đi sự bất ngờ trong giọng mình. "Chị không biết là No Neck Joe vẫn còn biểu diễn—"

"Cameron tốt nghiệp sớm." Buttercup ngắt lời. "Họ không thể tìm được người thay thế cả tay guitar chính và ca sĩ chỉ trong một tháng…"

Sự ngạc nhiên thoáng hiện trên mặt hai cô gái nhanh chóng biến mất.

Đôi mắt Bubbles mở to, và cô đưa tay che miệng. Một tiếng hít sâu thoáng qua từ em gái cô, rồi không khí như lạnh đi rõ rệt khi ánh nhìn của Buttercup trở nên sắc lạnh. Bubbles không cần quay lại cũng biết gương mặt cô bé đã cứng đờ vì tức giận. Boomer, với dáng vẻ đương nhiên, đang chiếm vị trí trung tâm sân khấu, điều chỉnh cây guitar khoác trên vai mình.

Cô liếc nhanh về phía hai tên còn lại, cách đó chưa đầy mười bước chân. Butch dường như đang cố nhịn cười, trong khi Brick chỉ đứng đó, mặt mày ngơ ngác như bị sét đánh.

"Anh em hắn cũng sốc không kém chúng ta," Bubbles thì thầm với Buttercup. Thì thầm, bởi lẽ toàn bộ sảnh lớn đã chìm vào những tiếng bàn tán thấp thoáng kể từ khoảnh khắc Boomer bước lên sân khấu.

"Hắn ta cầm cả một cây Gibson SG," Buttercup nghiến răng, mắt găm vào cây đàn trên tay kẻ mà cô đang căm phẫn. "Chắc chắn là đồ ăn cắp. Thật không thể tin nổi cái tên khốn đó lại ngang nhiên bước lên sân khấu, cầm theo cây guitar đó, trong band nhạc của em!"

"Biết đâu hắn chơi dở tệ," Bubbles nhỏ giọng nói, dù nghe rõ sự giận dữ, cô vẫn nhận ra chút tổn thương ẩn sau lời nói của em gái. Nhưng khi cảm nhận được ánh mắt Boomer hướng về phía họ, cô chợt căng thẳng. Chết tiệt, có lẽ hắn nghe được rồi. Dù gì thì hắn cũng có siêu thính giác.

"Chưa thấy ai đứng cạnh micro cả." Buttercup bỏ qua nỗ lực xoa dịu của chị gái, ánh mắt tiếp tục quét qua sân khấu tìm kiếm người sẽ hát chính. Khi thấy Boomer bước lên, thổi thử vài hơi vào micro, rồi đứng vững, thư thả vặn cổ chuẩn bị, cô như bùng nổ.

"Đùa hả trời?" Cô nghiến răng, và Bubbles để ý cô đang cắn chặt môi. Cô liếc sang hai anh em nhà Rowdyruff một lần nữa. Butch dường như đã bình tĩnh lại, đứng khoanh tay với nụ cười chế giễu trên mặt, rõ ràng đang mong chờ một màn bẽ mặt đáng xấu hổ sẽ diễn ra trên sân khấu. Brick, mặt khác, trông có vẻ trầm ngâm hơn khi nhìn chằm chằm vào Boomer. Với ánh mắt tập trung cao độ ấy, dường như hắn đang cố truyền tải một thông điệp thần giao cách cảm nào đó đến cậu em mình. Nếu Boomer có nhận ra (mà theo Bubbles thì gần như không thể không nhận ra, bởi ánh nhìn của Brick như xuyên thẳng qua đám đông đến tận sân khấu), cậu ta hoàn toàn phớt lờ nó, lẩm nhẩm giai điệu khi gảy vài nốt nhạc thử và gật đầu ra hiệu với các thành viên trong nhóm.

Buttercup đứng lặng bên cạnh, gương mặt vẫn đầy vẻ sát khí. Bubbles cúi xuống, thì thầm an ủi: "Biết đâu hắn chơi dở thật. Nghĩ mà xem, vừa phải hát, vừa phải chơi lead guitar, khó lắm—"

Sân khấu bất chợt bùng nổ trong một làn sóng âm thanh, lan tỏa khắp sảnh lớn, khiến mọi người há hốc mồm trong sự kinh ngạc—trừ Brick.

Bubbles nhăn mặt khi chứng kiến đôi tay của Boomer lướt nhanh như bay trên dây đàn, lòng không khỏi ngạc nhiên trước sự điêu luyện đến khó tin mà cậu ta thể hiện. Không chỉ tốc độ, mà còn cả độ chính xác đến từng nốt nhạc—ở cường độ ấy, điều đó dường như là không tưởng. Cameron từng là một tay guitar giỏi; cô đã nhiều lần nghe nhóm nhạc này tập luyện, nhưng Boomer thì…

"Chết tiệt," Buttercup thốt lên, mắt mở to khi đám đông bừng tỉnh và reo hò. "Hắn chơi quá đỉnh." Nhưng nhìn sắc mặt cô lúc này, có vẻ cô sắp… không ổn theo một kiểu hoàn toàn khác.

"Ờ thì," Bubbles lưỡng lự nói, "nhưng hắn vẫn phải hát nữa cơ mà..."

Khoảnh khắc Boomer cất giọng khoảng mười giây sau, Bubbles hoàn toàn từ bỏ việc tìm khuyết điểm. "Được rồi. Hắn không dở chút nào. Không chút nào luôn."

Với đôi tai từng trải qua đào tạo âm nhạc, Bubbles nhận ra rằng từng nốt nhạc, cả trong giọng hát lẫn tiếng đàn của Boomer, đều hoàn hảo đến mức đáng kinh ngạc. Chưa hết, hắn còn cực kỳ cuốn hút trên sân khấu, sở hữu một phong thái tự tin và đầy sức hút, đến mức khán giả dường như cũng bị cuốn vào màn trình diễn và đáp lại bằng những tiếng reo hò cuồng nhiệt.

Dù dễ dàng bị màn trình diễn mê hoặc, tâm trí của Bubbles lại quay về với Buttercup, tò mò cô đang nghĩ gì về phản ứng của đám đông. Buttercup từng rất được yêu mến khi đứng trên sân khấu; cô cũng là một nghệ sĩ trình diễn tuyệt vời. Dù không qua bất kỳ khóa đào tạo nào và nhất quyết không chịu tham gia đội hợp xướng cùng Bubbles và Blossom hồi cấp hai, Buttercup có một thính giác âm nhạc bẩm sinh và giọng hát khàn khàn, trầm ấm đầy sức hút. Và trên hết, cô rất yêu sự chú ý mà sân khấu mang lại.

Bubbles nhìn sang Buttercup, nghĩ rằng em mình sẽ nhảy bổ vào cậu con trai vừa chiếm lấy vị trí của mình trên sân khấu. Nhưng đôi mắt xanh lục kia không hướng về hắn. Thay vào đó, chúng dừng lại ở những thành viên khác trong ban nhạc—những người từng là bạn của cô—từng người một, rồi quay lại từ đầu, dành ánh nhìn đặc biệt lâu cho cậu trai đang cầm cây bass. Cây bass mà Buttercup đã dành nhiều tháng trời tiết kiệm để mua. Cây bass mà cô đã tặng Mitch vào sinh nhật lần trước của cậu.

Ánh mắt của Buttercup khi nhìn Mitch bùng lên nỗi căm hận, sự phản bội, và một nỗi đau âm ỉ sâu sắc mà Bubbles hiếm khi thấy ở người em gái tóc đen của mình.

Bubbles hít sâu, cảm thông, và đưa tay ra nắm lấy tay Buttercup.

Buttercup xoay người đi trước khi hai bàn tay có thể chạm nhau, giận dữ nói qua kẽ răng: "Điều này thật. Khốn nạn."

Cô biến mất vào đám đông, và Bubbles đã định chạy theo nếu không phải vì ba cậu trai siêu năng lực nguy hiểm đang ở quá gần với quá nhiều người xung quanh. Cô thở dài khi ban nhạc hoàn thành bài hát đầu tiên, nhận về những tràng pháo tay hò reo ầm ĩ. Butch trông có vẻ thất vọng vì bỏ lỡ cơ hội chế giễu em trai mình, trong khi Brick chỉ giữ vẻ mặt hơi cau có—không khác biệt lắm so với biểu cảm thường ngày.

Còn Boomer thì dường như đang chật vật để giấu đi vẻ rạng rỡ trên gương mặt mình. Bubbles khẽ cười, nhớ lại cảm giác phấn khích mà Buttercup thường có sau mỗi buổi biểu diễn.

Sau một lúc cân nhắc, cô đổi ý và quyết định đi tìm Buttercup. Blossom có thể sẽ mắng cả hai sau, nhưng gia đình… gia đình đôi khi còn quan trọng trên cả trách nhiệm với mọi người.

Trước khi rời đi, Bubbles liếc nhìn lũ con trai trong đám đông, cùng cậu trai trên sân khấu đang ghé sát môi vào micro để bắt đầu bài hát tiếp theo. Lũ đó đã ở đây hai tuần mà chưa làm gì cả. Thêm một đêm nữa cũng chẳng thay đổi điều gì.

================

Tối hôm đó kết thúc với việc Buttercup nằm lì trên giường, từ chối nói chuyện với chị em mình cho đến sáng hôm sau ở trường. Bubbles đã quá quen với việc chờ đợi. Dù sao thì Buttercup cũng luôn chịu xuống nước sau một thời gian.

"Em ghét hắn ta."

Bubbles liếc nhìn người em gái tóc đen rồi tiếp tục xoay số khóa tủ của mình. "Boomer?"

"Em đang nói về Mitch," Buttercup gầm gừ, nhét đồ vào tủ với một lực mạnh không cần thiết. "Nhưng em cũng ghét thằng đó. Và ghét cả đám người chết tiệt trong hành lang này, những kẻ không thể ngừng nói về việc hôm qua HẮN TA TUYỆT VỜI đến thế nào!"

Cô ấy quét ánh mắt 'Chết đi' của mình khắp hành lang, và như thường lệ, những lời bàn tán về sự "tuyệt vời" của Boomer ngay lập tức im bặt. Mọi người bắt đầu nhanh chóng rút vào các lớp học, cố tỏ ra như không có gì.

Bubbles kéo quai túi sách lên vai và đóng cửa tủ lại. "Nhưng phải nói thật là hắn chơi khá giỏi. Nhìn từ một góc độ khách quan thôi."

Biểu cảm của Buttercup lúc đó như thể cô đang đấu tranh giữa việc gọi chị gái là kẻ phản bội hoặc tự hỏi làm sao mà Bubbles lại biết đến từ "khách quan," khi Blossom bất ngờ lao tới.

"Các chị em!" Blossom kêu lên, gương mặt đầy nghiêm trọng. "Có chuyện khẩn cấp!"

===============

Blossom và Buttercup gần như luôn bất đồng về mọi thứ, từ chiến lược khi đánh bại quái vật, lời lẽ trong buổi họp báo, cho đến việc nên chọn bộ phim nào cho tối thứ Bảy. Bubbles đã quá quen với điều đó. Cô thường tận dụng khoảng thời gian này để "thiền" theo cách rất riêng—mơ màng về những điều ngọt ngào, tích cực như cún con, cầu vồng hay Will. Cuối cùng, các chị cô sẽ dừng tranh cãi và quay sang hỏi, bằng cách nào đó, điều gì khiến cô lại có thể thấy thú vị khi họ tranh luận về giá trị của Koyaanisqatsi so với Nightmare on Elm Street.

Tuy nhiên, lần này, thay vì mơ màng như thường lệ, Bubbles lại cau mày suy tư, ánh mắt đầy sự nghiêm trọng. Dù vậy, hai chị em của cô vẫn chẳng hề nhận ra vẻ khác thường đó.

"Chị không định làm thật đấy chứ!" Buttercup gần như gầm lên.

"Chúng ta phải theo dõi bọn họ!" Blossom gắt lại, giọng tuy nhỏ nhưng đầy cương quyết. "Và nếu điều đó có nghĩa là phải hy sinh một chút—"

"Một chút tự trọng à? Một chút kiêu hãnh? Không đời nào! Cô ta còn chẳng muốn chúng ta xuất hiện ở đó. Không có chuyện chúng ta phải hạ mình cầu xin!"

"Chuyện Princess muốn chẳng liên quan," Blossom cắt ngang. "Chuyện quan trọng là phải đảm bảo rằng bọn họ không gây ra rắc rối, và không ai bị tổn thương!"

"Để Princess tự xử lý đi! Đó là tiệc của cô ta, khách của cô ta, nhà của cô ta! Nếu họ muốn phá tan tành thì cứ để họ làm. Không liên quan đến chúng ta—"

"Im lặng." Blossom nghiêm nghị ngắt lời. "Và em sai rồi. Đó chính là trách nhiệm của chúng ta. Chúng ta bảo vệ thành phố này. Chúng ta chịu trách nhiệm về nó. Và nếu chúng ta không làm mọi thứ để đảm bảo rằng nó và người dân không bị tổn hại—"

Buttercup rên lên. "Thôi làm bộ làm tịch đi, Blossom—"

"—thì chúng ta sẽ là những người phải gánh hậu quả." Blossom hít sâu, cố giữ bình tĩnh trong khi Buttercup quay lại tủ đồ và bắt đầu đập đầu vào đó. "… Dừng lại đi."

"Không." Buttercup vẫn tiếp tục đập đầu, mặc kệ lời nhắc nhở. Đứng bên cạnh, nét mặt Bubbles dần giãn ra khi cô thở dài, như thể vừa đi đến một kết luận quan trọng trong lòng. Sau một lúc, cô quay sang Blossom.

“Tiệc của Princess diễn ra khi nào?” Bubbles hỏi.

Blossom chớp mắt nhìn em mình. “Tối mai. Thứ Sáu.”

Bubbles lại thở dài. Buttercup dừng việc đập đầu—cánh cửa tủ của cô giờ đã có một vết lõm rõ rệt—và chuyển sự chú ý sang Bubbles.

“Để em hỏi cô ta xem chúng ta có thể tham gia không,” Bubbles nói dứt khoát. Cô liếc nhìn hai chị em mình, ánh mắt đầy quyết tâm. “Dù sao em cũng giỏi giao tiếp hơn mà.”

=================

Phần lớn thời gian trong ngày, Bubbles mải miết nghĩ cách làm thế nào để thuyết phục một cô gái—người từ lâu đã xem cô và các chị em của mình là kẻ thù không đội trời chung—rằng cô ta cần làm nghĩa vụ công dân và mời họ đến buổi tiệc của mình.

Bubbles cố gắng lắng nghe mọi tin đồn có thể—rõ ràng Boomer đã được mời, nhưng vẫn có nhiều lời bàn tán liệu hai anh của cậu ta có xuất hiện hay không. Cô cân nhắc tiếp cận Brick trong giờ Mỹ thuật và, sau một hồi nghĩ ngợi, Bubbles quyết định thả lỏng, kìm lại sự hồi hộp, rồi nghiêng người sang phía Brick, người đang chăm chú nhìn vào tấm toan trống trước mặt.

“Này,” cô mở lời nhẹ nhàng, cố giữ giọng tự nhiên nhất, “nghe nói Princess mời cậu đến tiệc của cô ấy, đúng không?”

“Tôi nghe nói chuyện đó chẳng liên quan gì đến cậu.” Giọng Brick lạnh như băng, sắc như ánh mắt cậu ta liếc về phía cô. “Giờ thì đừng làm phiền tôi tập trung nữa.”

Thế là hết.

Trong suốt buổi học, Bubbles càng lúc càng lo lắng. Cô phải làm sao đây? Princess chưa bao giờ giấu giếm sự khinh miệt của mình dành cho họ, và dù cô có năn nỉ đến đâu, điều đó cũng chẳng giúp họ gần hơn với cánh cửa nhà Princess. Sáng nay, Blossom đã gợi ý rằng họ có thể nhờ cô Keane hoặc Thị trưởng ép Princess phải mời họ, nếu cần thiết. Nhưng điều đó có vẻ hơi thái quá.

Dù sao thì, ngồi suy nghĩ cũng chẳng giải quyết được gì. Nên khi tiếng chuông cuối cùng vang lên và Bubbles chắc chắn rằng Brick đã rời khỏi trường mà không làm gì xấu xa, cô hít sâu, quyết tâm, rồi tiến về lối vào chính, nơi cô nhìn thấy Princess.

Princess ngừng trò chuyện với nhóm bạn, ném ánh nhìn sắc lạnh về phía Bubbles trước khi hất mái tóc xoăn hoàn hảo của mình một cách đầy kiêu kỳ, rồi quay lại với nhóm.

“Ồ, tôi xin lỗi,” Princess nói bằng giọng mỉa mai đậm chất quý tộc, “Hình như lá chắn chống lũ quái vật mắt to của tôi hôm nay bị lỗi rồi.” Cô ta quay lại nhìn Bubbles, đôi mắt lóe lên vẻ thích thú khi hội bạn của cô bật cười rộ. “Rõ ràng, thứ đó chẳng đáng với số tiền tôi đã bỏ ra.”

Bubbles phớt lờ lời mỉa mai và nở nụ cười tự nhiên nhất có thể. “Chào, Princess.”

Biểu cảm của Princess lập tức trở nên khó chịu. "Tôi không nhớ là mình có nói gì khiến cậu nghĩ rằng tôi muốn trò chuyện với cậu. Nghe tôi có giống như mời cậu không?"

"Thật trùng hợp khi cậu nhắc đến lời mời," Bubbles đáp lại, cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên. Nếu đã bước vào hang cọp thì chắc chắn phải dũng cảm mà đối mặt.

Princess mở to mắt và há hốc miệng một lúc, rồi bật ra một tiếng cười cao chói, sắc nhọn đến nỗi làm không khí xung quanh như căng cứng. "Ôi không... không lẽ cậu đang định hỏi cái mà tôi nghĩ cậu sẽ hỏi?"

“Thực ra tôi chưa hỏi gì cả—”

"Cậu không cần phải hỏi." Princess ngừng cười ngay lập tức và quay lại nhìn Bubbles với ánh mắt lạnh lùng. "Vì câu trả lời là không. Trừ khi cậu có thể quay ngược thời gian và đối xử với tôi bằng cái sự tôn trọng mà tôi xứng đáng có trong mười năm qua, thì chúng ta có thể nói chuyện sau."

Bubbles vẫn giữ bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng. "Tôi biết chúng ta đã có một vài hiểu lầm trong quá khứ, nhưng lần này là vì—"

"Vì cậu không đủ ‘đặc biệt’ để có thể tham dự bữa tiệc của tôi đúng không?" Princess cắt ngang, rồi liếc nhìn nhóm bạn của mình, họ cũng cười khúc khích. "Nhận ra rồi sao? Và nhận ra rằng các cậu nợ tôi, nhưng giờ lại đến xin tôi một ơn? Quá nực cười."

Bubbles nhướng mày, vẻ mặt ngạc nhiên. "Ơ... bọn tôi nợ cậu cái gì?"

Princess thở dài, như thể không còn muốn bận tâm nữa. "À thì... sự công nhận về sự vĩ đại của tôi—chậc, thôi kệ đi. Ít nhất tôi cũng có thể cảm thấy thoải mái khi nói ra điều này." Cô ấy vặn hông, giơ ngón tay chỉ vào mặt Bubbles. "Tôi thà chết còn hơn là mời cậu hay đám chị em ngốc nghếch của cậu vào nhà tôi. Nhưng nếu cậu thật sự chết đi, thì hãy gọi cho tôi. Lúc đó chúng ta có thể nói chuyện."

Princess khoác chiếc túi khổng lồ lên vai, phẩy tay ra hiệu cho đám bạn tản ra; chiếc limousine của cô đang tiến tới. Bubbles cắn chặt môi, cố giữ giọng khẩn cầu.

"Princess, làm ơn đi, bọn tôi chỉ lo lắng không biết lũ con trai sẽ gây ra chuyện gì—"

"Ồ, nếu mọi chuyện diễn ra đúng ý tôi, họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn," Princess nói, giọng trầm và đầy tự mãn. Cô bước về phía xe, nhưng chỉ sau vài giây đã giậm mạnh chân. "Thứ lỗi? Có ai mở cửa cho tôi không, lũ vô dụng—"

Cánh cửa xe đột ngột bật mở, khiến Princess sững người, suýt lùi lại đụng vào Bubbles. Một người phụ nữ thanh lịch, dáng vẻ quý phái bước xuống, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Princess.

"Con gái nhà Morbucks không nói năng như thế," bà cất tiếng, giọng nghiêm nghị và cao ngạo. "Cha con đã dạy con kiểu gì vậy?"

Bubbles tròn mắt ngạc nhiên. Người phụ nữ ấy giống Princess một cách kỳ lạ—mái tóc đỏ óng ánh, vóc dáng mảnh mai, khuôn mặt góc cạnh đầy quyền lực—

"M-mẹ?" Princess lắp bắp, giọng yếu ớt. "Mẹ làm gì ở đây?"

Dù biết mình không nên, Bubbles vẫn không kìm được mà đứng ngây người nhìn.

Người phụ nữ, trông chỉ khoảng hơn bốn mươi, mặc một bộ suit thanh lịch, khoanh tay trước ngực, nhướng mày một cách uy quyền. "Mẹ không hiểu tại sao con lại nói như thể việc cha mẹ muốn gặp con mình là điều gì kỳ lạ."

Princess lắp bắp, "N-nhưng con tưởng... mẹ đang ở Pháp—"

"Đúng vậy, mẹ đã ở đó," bà cắt lời, giọng sắc bén. "Mẹ mong con sẽ đến học cùng mẹ ngay từ khi con vào cấp ba, nhưng giờ đã là năm thứ ba mà con vẫn còn ở đây. Thật không hiểu cha con đang nghĩ gì. Rõ ràng là con không định tự mình đến, nên mẹ phải đích thân tới đón con."

Đôi mắt bà ánh lên vẻ nghiêm khắc, và thật ngạc nhiên—Princess, người luôn kiêu ngạo, giờ lại khẽ rụt lại.

"Tất cả thành viên nhà Morbucks đều tốt nghiệp từ Trường Quốc tế Toulouse, và mẹ sẽ không để sự cứng đầu của cha con phá vỡ truyền thống này."

"Nhưng con không muốn đi," Princess nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy vẻ bướng bỉnh.

Bà Morbucks vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. "Sự bướng bỉnh của con cũng không thể phá vỡ truyền thống này đâu, cưng à. Nào, chào tạm biệt bạn của con đi rồi lên xe. Chúng ta có nhiều chuyện cần nói."

Princess nhăn mặt, quay sang liếc Bubbles bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, như thể quên mất cô đã đứng ngay sau lưng mình từ nãy đến giờ. "'Bạn' ư? Xin lỗi, mẹ. Cô ta không phải là—"

Ánh mắt của bà Morbucks bỗng sáng lên, và bà tiến lại gần để nhìn Bubbles kỹ hơn. Bubbles cố gắng nở nụ cười thật tự nhiên và gật đầu lịch sự.

"Ta nhận ra cháu." bà nói, giọng pha chút ngạc nhiên. Đôi mắt bà lấp lánh. "Cháu là một trong ba cô bé siêu anh hùng, đúng không?"

"Mẹ ơi," Princess kêu lên, giọng đầy bực bội. "Xin đừng như thế."

"Princess, cư xử cho đàng hoàng đi." Bà Morbucks nhẹ nhàng khiển trách, rồi quay lại nhìn Bubbles với vẻ đầy hứng thú. "Cháu và hai chị em cháu rất nổi tiếng. Cả nhà ta từng xem các cháu trên truyền hình rất nhiều—"

"Ở châu Âu sao?" Princess ngắt lời, không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

"Đúng vậy, tất nhiên rồi. Công việc các cháu làm thật sự rất dũng cảm, thật đáng khâm phục! Trời ơi, ta không ngờ các cháu lại trẻ thế này. Vậy mà đã gánh vác những trách nhiệm to lớn đến vậy!"

"Mẹ, chúng ta phải đi ngay," Princess rít lên qua kẽ răng, vội vã trèo vào xe. "Làm ơn, nói lời tạm biệt rồi đi đi mà."

"Chờ một chút, Princess. Ôi, thật thất lễ quá. Ta vẫn chưa tự giới thiệu." Bà Morbucks chìa tay ra, nở một nụ cười duyên dáng. "Pénélope Rousseau-Morbucks."

Bubbles bắt tay bà, gật đầu lễ phép. "Rất vui được gặp cô! Cháu là Bubbles. Cô vừa từ Pháp về đúng không ạ? Comment allez-vous?" (Dạo này cô có khỏe không ạ?)

Bà Morbucks sững người, đôi mắt mở to ngạc nhiên. "Parlez-vous français?" (Cháu biết nói tiếng Pháp ư?)

"Ê!" Princess thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, hét lên. "Tưởng cậu chỉ biết nói tiếng Tây Ban Nha thôi chứ!"

Bà Morbucks trông vừa bất ngờ vừa thích thú. "Princess chưa bao giờ chịu học tiếng Pháp, mặc dù dòng máu của con bé có phần chảy từ đó."

Princess lập tức rụt đầu lại, không muốn nghe thêm gì nữa.

"¿También puedes hablar Español?" Bà Morbucks tò mò hỏi thêm. (Cháu nói được cả tiếng Tây Ban Nha sao?)

"Ah, sí, para… diez años, más o menos," Bubbles đáp lại hơi ngượng ngùng. "Es uno de mis talentos especiales." (Dạ, vâng ạ... chỉ là học được chút ít trong mười năm ạ.) (Đó là một trong những tài năng hiếm hoi của cháu.)

"Chúng ta đi được chưa?" Princess hét vọng từ trong xe ra.

Nhưng mẹ cô bé hoàn toàn phớt lờ. "¿Cuántas lenguas hablas?" (Cháu nói được bao nhiêu thứ tiếng thế?)

"Bueno, puparaedo hablar… Inglés, por supuesto, y Español, Francés, Japonés—"
(Ồ Vâng, cháu có thể nói được tiếng Anh, tất nhiên, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Pháp, tiếng Nhật-)

"Eh? Nihongo ga hanashimasu ka?" (Cháu nói được cả tiếng Nhật sao?)

Từ trong xe, một tiếng hét bị kìm nén phát ra.

"Hai, sukoshi hanashimasu." Bubbles gật đầu, rạng rỡ. Hiếm khi cô cảm thấy mình thông minh, và cô đang tận hưởng phản ứng đầy hào hứng của bà Morbucks. (Vâng ạ, cháu nói được một chút.)

Đôi mắt người phụ nữ bất chợt ánh lên vẻ tinh nghịch. "Ni hui bu hui shuo Zhongwen?" (Cháu có nói được tiếng Trung không?)

Nụ cười của Bubbles chợt vụt tắt. Cô lắc đầu xin lỗi. "Tiếng Trung ạ? Cháu không nói được."

Bà Morbucks tựa người ra sau, ánh mắt ánh lên vẻ ấn tượng. "Dẫu sao đi nữa, ba ngôn ngữ ngoài tiếng Anh—cháu đúng là một cô gái tài năng."

"Ôi không, cháu không được như vậy đâu," Bubbles cười, lắc đầu. "Nghe giống chị gái cháu hơn—thực ra, chị ấy nói được tiếng Trung."

"Chị cháu nói được tiếng Quan Thoại sao?"

"À, chị ấy thành thạo tiếng Quảng Đông và đang tự học tiếng Quan Thoại ạ."

"Trời ơi, các cháu nhất định phải đến chơi, ta muốn gặp tất cả các cháu!"

Princess thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, gương mặt đỏ bừng vì phẫn nộ, lắc đầu quyết liệt. "Mẹ không thể nghiêm túc được! Con không muốn—"

"Princess, giữ bình tĩnh đi con." bà Morbucks ngắt lời, giọng nghiêm khắc. "Con tổ chức tiệc tối mai đúng không? Ta nghĩ là Bubbles và các chị em cô bé sẽ đến dự—"

"Mẹ! Không đời nào!"

"Princess!" Bà Morbucks quát lớn, ánh mắt sắc lạnh khiến Princess lập tức thu mình lại, ngồi lặng yên với ánh mắt cúi xuống sàn xe, đôi mắt long lanh nước.

Bubbles thoáng cảm thấy tội nghiệp cho cô ta khi bà Morbucks bắt tay mình một lần nữa, tha thiết mời cô cùng hai chị đến dự tiệc. Phải đến khi chiếc limousine rời khỏi khuôn viên trường, hình ảnh Princess với ánh mắt đầy phẫn uất mờ dần trong khoảng cách, Bubbles mới thực sự cảm nhận được niềm hân hoan chiến thắng.

=============

"Chị không tin được," Blossom nói, rõ ràng là không thể tin nổi. Biểu cảm trên mặt cô thật sự không thể đỡ được. "Em thực sự khiến cô ta mời bọn mình?"

"Hoan hô," Buttercup đáp lại một cách uể oải từ chỗ ngồi trên ghế sô pha, vừa vung cái điều khiển từ xa lên để nhấn mạnh, vừa tiếp tục chuyển kênh.

"Em thích cách chị nói như thể chị hoàn toàn không nghĩ tớ sẽ thành công vậy," Bubbles nói, giả vờ tỏ vẻ tổn thương. "Không có gì đau lòng đâu."

Khi Blossom đỏ mặt, lúng túng cố gắng xoa dịu, Buttercup ngả người ra ghế, bấm loạn xạ các nút trên điều khiển và càu nhàu, "Hai người có biết hôm nay em nghe được gì không? Nghe nói có một danh sách con trai. Ý e. là, danh sách mấy chàng trai điển trai. Và Boomer đứng đầu danh sách." Câu cuối cùng được nói bằng giọng điệu mà Buttercup dành riêng cho gián và mấy tên ác nhân không xứng đáng.

Hai chị em lập tức chú ý. "Có danh sách đó à?" Blossom hỏi, vẻ mặt nghi ngờ, nhíu mày.

"Danh sách đó vừa được cập nhật hả?" Bubbles hỏi lại. "Chết thật, chị lại bỏ lỡ thông báo rồi."

===============

Thật sự chia chương mãi không hết(ToT)







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro