Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

You. Me. A family. (2)

"Con gái yêu!

Khi con đọc bức thư này thì mẹ đã không còn ở bên con nữa rồi. Cho mẹ xin lỗi Byulie!
Thương trường mà cả ba con và mẹ- những người đang dấn thân vào là một nơi đầy những cạm bẫy ngầm với những nguy hiểm rình rập, có thể chết bất đắc kỳ tử lúc nào không hay. Vì vậy nên ba con và mẹ đều thống nhất với nhau viết một bức thư, để lỡ một ngày mà chúng ta bất ngờ phải sang thế giới bên kia thì con có thể đọc được lời nhắn nhủ của ba mẹ.
Aigu, không biết ba hay mẹ mất trước nhỉ? Mẹ vừa mong là mẹ nhưng cũng vừa mong là ba. Mẹ có tham quá không Byulie? Mẹ sợ nếu ba mất trước thì quãng đời sau này của mẹ sẽ mất đi người đàn ông mà mẹ đã trao trọn trái tim, nhưng mẹ cũng sợ rằng nếu mẹ đi trước ba con thì, công chúa nhỏ nhà ta sẽ thật thiệt thòi. Nhưng mẹ biết Byulie nhà mình là người mạnh mẽ, nên sẽ ổn thôi phải không?..."

Ánh trăng vùng quê sáng rọi xuyên thủng lớp cửa kính mỏng manh, hòa với từng giọt nước mắt sánh trong trên gương mặt cô gái trẻ kia. Từng hạt lệ tựa ngọc thi nhau rơi rớt trên trang giấy trắng đã ngả vàng.

"...Byulie nhà ta có phải đang khóc không? Buồn cười thật, rõ ràng là mẹ đang vừa ngồi viết vừa ngắm con loay hoay với đống siêu nhân mà sao nước mắt lại ứa tròng. Mẹ không tưởng tượng được ngày mà mẹ mất đi thì con sẽ khổ sở ra sao. Từ bé, Byulie nhà ta đã mạnh mẽ. Dù cho có bị ngã trầy trật đầu gối hay bị ba mẹ đánh đòn thì con vẫn chẳng hé răng nửa lời oán thán hay gào khóc như những đứa trẻ thông thường. Chính thói quen luôn tự an ủi bản thân mình rằng mọi thứ sẽ ổn của con lại càng khiến mẹ lo sợ. Sợ rằng sẽ có một ngày con quá mệt mỏi rồi gục ngã. Đến khi đó làm sao mẹ có thể ở bên ôm lấy và ru con bình yên?..."

Mẹ ơi, con đang rất mệt mỏi, mệt mỏi vô cùng. Con nhớ mẹ, nhớ nụ cười của mẹ, nhớ sự ấm áp và thanh thản mẹ mang đến. Và mẹ ơi, con nhớ cả chị ấy nữa... Trái tim cô gào lên. Nhưng thật vô ích, người đã đi xa rồi đâu còn trở lại.

"...Cha con là người đàn ông mạnh mẽ và can trường. Mẹ yêu con bao nhiêu thì cũng yêu ông ấy bấy nhiêu. Nên mẹ mong rằng, kể cả ba con còn sống hay đã mất đi, hãy luôn thấu hiểu và yêu thương ông....
Bên cạnh đó, Moonstar là tâm huyết mà cả ba mẹ nỗ lực xây đắp. Mẹ cũng mong con, Moon Byul Yi, con gái đầu lòng mạnh mẽ và ngoan cường, niềm hy vọng lớn lao của cả ba và mẹ, sẽ là người tiếp tục giúp nó trở nên lớn mạnh và vươn xa hơn.
Nhưng con gái, đó chỉ là ước mơ ích kỷ của bà mẹ này. Cuộc sống của con, là của con quyết định. Hãy sống với ước mơ cháy bỏng trong tim mình...
Hy vọng con sẽ sớm gặp được người yêu con hơn mẹ yêu con. Vì người như vậy chỉ có một thôi, nên hãy yêu thương thật nhiều và đừng buông tay người đó.

Mẹ yêu con nhiều, nhiều hơn số lá cây trong vườn nhà ta, nhiều hơn cả số hạt nước ở Jeju, mẹ yêu con là mãi mãi Byulie bé nhỏ ạ.

Ký tên
Mẹ xinh đẹp Baek Ji Yeon



(Đây không phải toàn bộ bức thư mà chỉ trích ra thôi nhé)

Moonbyul đưa mu bàn tay lên lau đi hàng nước mắt. Giọt nước cuối cùng sót lại trôi qua kẽ ngón tay của cô mà lao xuống mặt giấy. Vỡ tan. Gấp bức thư lại và đặt ngay ngắn vào phong thư, cô từ từ đi ra phòng khách, nơi cha cô đang nhấm nháp cốc nước trà, chăm chú theo dõi buổi phỏng vấn mới nhất của MAMAMOO đang được phát trên tivi.
- Cha chưa bao giờ nói cho con về bức thư này. Cô đặt phong thư lên bàn, nhẹ nhàng chất vấn.
- Bây giờ con mới tìm được ra?. Ông Moon khẽ e hèm cổ họng, có vẻ ông rất thích đáp lại ý hỏi của người khác bằng một câu hỏi.
Moonbyul gật nhẹ đáp lại. 1 phút, 2 phút, 3 phút trôi qua, ánh mắt ông vẫn dán lên tivi theo dõi buổi phỏng vấn của nhóm nhạc nữ xu hướng, mặc kệ cái nhíu mày của cô con gái. Đã gần 4 phút trôi qua, ông vẫn lặng thinh dõi mắt lên màn hình khiến Moonbyul phải thốt lên khó chịu:
- Ba à, con đang hỏi ba đó!.

Nhạc nền báo hiệu chương trình kết thúc, ông mới lặng lẽ tắt tivi và hướng ánh mắt sâu thẳm về phía con gái, bất chợt cô thấy sự dịu dàng ánh lên khi ông nhắc về mẹ mình.

- Mẹ con là người cẩn thận. Bà luôn lo rằng việc điều hành một công ty lớn như vậy sẽ ít nhiều có những nguy hiểm nên đã đưa ra ý tưởng viết bức thư ấy, để lỡ một ngày mà ba hoặc bà ấy bất chợt rời xa cõi đời này thì con cái còn nhận được vài lời nhắn nhủ. Ba lúc đó vì chiều lòng bà ấy nên cũng viết một bức. Ba luôn tâm niệm rằng với thế lực hùng hậu và sức mạnh của mình thì ba sẽ có thể bảo vệ bà ấy khỏi mọi gian khổ và nguy hiểm. Và con thấy kết cục của sự tự tin quá mức rồi đấy. Trong phút giây lơ là mà ba đã không thể bảo vệ nổi người gần gũi mà yêu thương mình nhất. Cảm giác bất lực đó lại bao trùm khi ba phải dán bức thư đó xuống gầm giường con. Ba không nói cho con một mặt vì như vậy, một mặt là vì ba nghĩ con sẽ sớm tìm ra bức thư đó, vì con rất hay phải tìm đồ dưới gầm giường.." Khẽ thở dài, ông nói nốt lời cuồi cùng: "Moon Byul Yi, ba nợ con nhiều hơn một lời xin lỗi!"

Cô còn nhớ hồi bé mình rất hậu đậu, thường xuyên làm lọt đồ xuống gầm giường, những lúc như vậy, mẹ luôn là người soi đèn pin cho cô để cô chui vào tìm đồ. Sau này khi mẹ mất, vì biết sẽ chẳng còn ai nằm rạp xuống nền đất để soi đèn cho nên cô đã tập cách sống cẩn thận hơn, từ đó cô đã chẳng còn phải chui xuống gầm giường nữa.
Đau đớn như miếng lưỡi mác đâm thủng da thịt con người. Cả ba và con đều là hai đứa trẻ ngốc nghếch vì thiếu vắng mẹ. Moonbyul cố nén nước mắt khi thấy ba khổ sở bộc bạch nỗi lòng. Có phải cả cô cũng thật ích kỷ khi mãi giữ những nghi ngờ trong lòng mình. Nhìn khuôn mặt mệt nhoài với những nếp nhăn xô lại trên khuôn mặt trải bao khổ cực của ba, cô không kìm lòng được mà bước đến bên, đưa cánh tay ôm lấy người đàn ông vĩ đại, như cách mà mẹ thường làm mỗi khi ông thấy mệt mỏi sau khi trở về từ công ty.

Thật lâu sau, khi tâm trạng đã thực sự trở nên bình ổn, câu nói "Con xin lỗi ba!" được cất lên bằng chất giọng trầm ấm nho nhỏ của cô con gái, câu nói vang lên trong sự ngỡ ngàng của người cha, và câu nói cũng đã khiến cho mọi nghi ngờ và căm hận từ trước đến giờ bay biến. Sau khi chúc ông ngủ ngon- điều mà cô đã ngừng làm hơn 10 năm nay, Moonbyul xin phép ông ra ngoài đi dạo. Từ phía phòng mình, dì Han nở nụ cười mãn nguyện khi trông thấy màn hòa giải giữa hai cha con. Đây mới thực sự là một gia đình!

"Em nhớ chị, Yepayongdonie-nim!". Moonbyul tủm tỉm cười gõ cho chị, tưởng tượng ra phản ứng của chị khi đọc được tin nhắn. Trời đêm sáng vằng vặc, không khí trong lành quyện hương hoa từ vườn vờn qua mái tóc. Cảm giác như mới hôm nào, mẹ cùng cô chơi đuổi bắt xung quanh đường mòn này, hương hoa thoang thoảng níu lấy bước chân.
Nằm trong lòng mẹ, cô ngước đôi mắt to tròn lên bầu trời sao, hỏi:

- Mẹ! Mẹ yêu con hong?
- Mẹ yêu Byulie nhất, nhất quả đất luôn. Baek Ji Yeon mỉm cười nhéo má cô đáp lại.

- Vậy nếu mẹ không ở bên con nữa thì mẹ sẽ hết yêu con hả? Moonbyul bé nhỏ tiếp tục hỏi.
Baek Ji Yeon thoáng giật mình với suy nghĩ của con bé, nó có vẻ lớn trước tuổi, nhưng bà vẫn bình tĩnh mỉm cười rồi chỉ tay lên bầu trời thoáng đãng kia mà nói với cô:
- Con có thấy nhưng ngôi sao kia không?, bà tiếp tục nói sau khi cô gật đầu lia lịa, nếu mẹ không thể ở bên con nữa thì con hãy cứ tin là mẹ vẫn con yêu con, mẹ đã gói tình yêu của mình vào những vì sao kia kìa. Vì thế, khi nào nhớ mẹ thì hãy cứ ngước lên trời, con sẽ thấy mẹ ở đó thôi.
Đôi mắt cô bé Moonbyul ngày ấy lóng la lóng lánh niềm tin vào điều gọi là mãi mãi.

Mẹ thật tuyệt vời, kể cả mẹ không còn ở bên con nữa thì tình yêu của mẹ vẫn là cái nôi dỗ dành con an nhiên tâm hồn. Hít một hơi căng tràn lồng ngực, đã lâu lắm rồi cô mới thấy lòng mình khoan khoái và dễ chịu đến thế. Đang chạy bộ vài vòng quanh khu nhà, âm báo tin nhắn vang lên khiến cô khấp khởi nghĩ rằng đó là tin nhắn của chị để rồi lại thất vọng nhận ra là của Kim Kyu Jong nhắn đến: "Nghe nói em và ba đã làm hòa. Chúc mừng công chúa nhé.". Đáp trả lại bằng câu "Cảm ơn anh!" cụt lủn, cô thấy nhịp hẫng vừa vuột qua tim. Cô gửi tin nhắn cho chị lúc 9.45, bây giờ đã 10h hơn rồi mà chưa thấy chị trả lời, có phải chị đang bận không hay không muốn trả lời. Chị vẫn nghĩ rằng cô và Kim Kyu Jong hẹn hò ư? Chị ghét cô thật sao? Những thắc mắc lại được dịp xoay mòng mòng trong đầu cô.

9.40 tại phi trường sân bay Gimpo, Seoul, khoang Thương gia.
- Tắt điện thoại đi Mèo con, chúng ta chuẩn bị cất cánh rồi.
- Oki mẹ. Con tắt liền. Solar ấn nút khóa nguồn và ôm lấy tay mẹ. Cũng phải 1 năm rồi con mới quay lại Jeju mẹ ạ. Cô nũng nịu nói với bà Kim Hae Suk đang cười toe bên cạnh.
- Cả con và mẹ đều cần phải nghỉ ngơi nhỉ?

Solar gật đầu đáp lại. Cô khép mắt vào, mong rằng sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ để thôi nhớ tới em. Cô chỉ là rất muốn, rất rất muốn nhắn cho em rằng: "Chị nhớ em!", nhưng lại nghĩ rằng mình là ai cơ chứ.

Thở dài. Jeju 1 năm trước là cô cùng em đi hẹn hò lén, lần này không còn em, liệu Jeju sẽ đổi khác như thế nào? Lời nhạc Backwoods chạy nhảy từ tai nghe rồi lọt xuống cõi lòng cô như xoa dịu:
"Cùng nhau thổi kèn lưỡi gà và ca hát, chị muốn sống cùng em.
Aheya, stay with me.
Aheya, don't go, stay with me..."

Moonbyul chạy lòng và lòng vòng cũng chán bèn quay về nhà. Vừa đặt chân qua cửa đã nghe thấy tiếng ba gọi lại phải hấp tấp qua phòng ông.
- Byulie ah, do kế hoạch đột nhiên cần được tiến hành gấp nên ba phải đến Jeju trong đêm nay. Kế hoạch thâu tóm bản đánh giá thị hiếu Đông Nam Á cũng là của con nghĩ ra phải không? Ngày mai đại diện khu vực Đông Nam Á đến Jeju nên cũng muốn nhân tiện đây hai bên cùng đàm phán. Ba muốn con cùng đi với ba chuyến này, vì dù gì con cũng là nhân vật chủ chốt giúp công ty ta túm được món lợi khổng lồ.
Sau vài giây suy nghĩ, cô cũng đồng ý với lời đề nghị của cha. Ông Moon vui mừng ra mặt, dặn dò cô chuẩn bị đồ đạc để 2h bay.
Nhét dăm ba bộ quần áo vào ba lô nhỏ, kỷ niệm của chuyến du lịch của cô và Solar tại Jeju 1 năm trước lại ùa về choán lấy tâm trí cô. Máy mp3 cứ tiếp tục repeat Backwwoods:
"...Con đường mà chúng ta cùng nhau bước đi
Tiếng làn gió khẽ thổi luồn qua mái tóc em.
Mái đầu chị ngả bên vai em.
Bầu trời đêm mà cả hai ta cùng đếm sao.
Ở bên cạnh chị- con người tỏa sáng rạng ngời.
Chúng ta hãy cùng nhau chung sống nhé!..."

Thật kỳ lạ! Solar và Moonbyul đều không tin vào định mệnh, có lẽ vì vậy nên định mệnh cứ khéo trêu đùa cả hai.

-----------------------------

Nói thật với các cậu là vì chap này tớ chả ưng chút nào nhưng nó liên quan tới tình huống truyện nên tớ phải cố gắng chỉnh sửa lại. Đầu tiên đây không phải ý định của tớ, vì tớ định viết là trong bức thư ấy mẹ Byulie muốn ẻm thành giám đốc nên em đành phải dằn vặt đau khổ rời nhóm để về làm GĐ như mong muốn của mẹ. Nhưng sau nghĩ lại thấy như thế quá đáng quá mức ngược quá mức nên đành phải bẻ hết fic lại viết sang 1 hướng khác hầy TT^TT

Nên là các cậu hãy cứ ngắm vẻ đẹp trai phát điên của Văn tổng cho thỏa thích đi, coi như bù cho chap này. Nhưng mà Văn tổng thực sư thực sự quá đẹp ahhh nhìn góc nghiêng thần to the thánh kìa ahhh

Cảm ơn các cậu đã ủng hộ fic *cúi đầu 90 độ*

À cái tham khảo ý kiến người đọc kia kìa, nếu các cậu thấy ổn hãy cmt cho tớ biết vì nếu quá ít bạn thấy ổn thì chắc phải lâu lâu nữa tớ mới thực hiện cái Oneshot ấy. Và phải nhớ cmt ở cả chap này nữa nhé!!!!!

YÊU! <3 #LOvE

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro