The Last Attempt.
Moonbyul muốn khuỵu ngã. Đã 4 ngày trôi qua mà cô không có Solar bên cạnh, và trong 4 ngày ấy cô chỉ thực sự ngủ trong chưa đầy 10 tiếng. Với mong muốn cứu vớt cho bộ não và thể xác, Moonbyul tôn sùng những lon nước tăng lực và cà phê như những vị thánh. Xác chúng lăn lộn khắp nơi, rải từ cửa phòng làm việc đến tận giường ngủ. Hẳn vậy rồi, căn phòng cô chẳng khác gì một bãi rác nếu bàn tay chị không nhúng vào và giúp nó trở thành một căn hộ đúng nghĩa.
Chị và cô vẫn không nói chuyện với nhau kể từ hôm đó, khi cô thức dậy trên chiếc ghế sofa và mảnh chăn đắp ngang người, cô nhận ra vết thương sâu hoắm trong tim mình lại nồng mùi hoại tử. Dòng ghi chú chị viết nắn nót dán trên bàn như một cú đánh thúc cuối khiến cô thua trận trên đấu trường: "Tạm thời chúng ta đừng nói chuyện với nhau nhé!".
Tiếng chuông điện thoại bỗng dưng reo vang khiến dây thần kinh vốn không ổn định của cô lại được phen lên cơn co thắt.
- Alo anh, em nghe đây.
Cô lấy hai đầu ngón tay day day huyệt thái dương, gạt bừa đống giấy tờ sang một bên.
- Jennie? Anh, đợi em, em đến ngay.
Đã mấy chục giờ đồng hồ trôi qua, bộ não cô như muốn trốn khỏi cơ thể. Từ việc thâu tóm lại truyền thông, rồi việc công ty ba, công ty mẹ chị, và cả những phương án để tố cáo nghị viện Jung và những âm mưu của bà ta, mọi chuyện như một vòng luẩn quẩn chạy lăng xăng trong trí óc gần như kiệt sức của Moonbyul.
Nhưng dù có kiệt sức, Moonbyul cũng sẽ cố nắm lấy sợi dây hy vọng, dù cho nó có mong manh đâu.
- Có thật không Jennie? Em có tự tin là mình làm được không?
Jennie, cô bé mà trong mắt mọi người như một bông hồng thuỷ tinh yếu đuối dễ vỡ, giờ đây, với ánh mắt chất đầy kiên định, đã quả quyết gật đầu với nhiệm vụ tưởng chừng như bất khả thi.
- Chị đã không biết là em có khả năng ấy đấy, Kim Jennie.
- Em từng học một chút qua anh trai em thôi, vừa rồi phải hỏi thêm anh ấy vài mẹo nữa mới có thể thực sự phá được tường lửa bảo vệ.
Moonbyul mỉm cười, nhưng sự âu lo lại chất kín khi thấy Kyu Jong ngồi nghiêm nghị bên cạnh.
- Nhưng dù sao thì cũng chẳng ý nghĩa gì nếu Kyu Jong oppa không cho phép chúng ta làm thế.
Jennie ngần ngại nhìn người yêu. Kyu Jong trầm tĩnh, anh như đang đi lạc trong mê cung rối rắm của chính các nơ ron thần kinh của mình tạo nên.
- Đừng ngại, việc này, tốt cho tất cả mọi người thôi mà.
- Đừng cố gắng gượng cười, Kim Kyu Jong ssi.
Moonbyul nhíu mày, nhìn anh chẳng tự nhiên chút nào.
- Đó cũng là mẹ anh, ai mà có thể bình thản khi có người sắp tống mẹ mình vào tù..
- Bà ấy không phải mẹ ruột của anh.
Anh nói, điềm đạm, giống như đó chẳng phải việc của mình.
Kyu Jong nhấm nháp tách cà phê, để hai cặp mắt đang tròn xoe kia nhìn mình mất vài giây mới tiếp tục:
- Anh chẳng phải con của bà ta. Ba anh bị vô sinh. Và anh cũng chẳng có ADN giống hai người họ. Có lẽ anh được nhặt nhạnh ở đâu đó và được mang về nuôi nấng. Đúng ra là được huấn luyện để trở thành quân bài đắc lực.
Jennie nắm lấy bàn tay hơi động của anh. Chẳng cần nói, cả hai cô gái đều thấu được phần nào những xót xa qua cái run tay và giọng nói cố gắng bình ổn ấy. Còn gì đau đớn hơn khi biết mình là một đứa con vô chủ?
- Kế hoạch ngày mai vẫn tiến hành bình thường. Anh sẽ đến nói chuyện với bà ta, trong thời gian đó anh sẽ cố khuyên nhủ. Việc còn lại, Byulie, em đủ thông minh để lo lấy mà, phải không?
Moonbyul gật đầu quyết đoán. Cô cảm nhận được thời gian đang chạy rất gấp sau lưng mình rồi. Chỉ còn 1 ngày nữa, 1 ngày nữa thôi để thay đổi hoàn toàn cục diện. Một ngày để quyết định cô có còn được tiếp tục nhìn thấy 'mặt trời nhỏ' của mình hay không.
- Jennie nhanh lên còn 1 phút thôi là CCTV sẽ khôi phục lại bình thường và bọn bảo vệ đang chuẩn bị vào rồi.
Giọng Moonbyul gấp gáp phát qua thiết bị truyền tin nằm bé xíu như khuyên trên vành tai Jennie.
Jennie không để ý đến những giọt mồ hôi bắt đầu túa ra hai bên thái dương. Em đợi, cắn môi, rồi lại nhìn những tích tắc trên đồng hồ, cho đến khi dòng chữ "100% completed" hiện trên màn hình mới nhanh chóng rút USB ra và trả lại sự im ắng cho căn phòng.
Vai em sượt qua tên bảo vệ béo núc ních người đầy hơi bia, cái mùi tạp nham của căng tin công sở khiến em nhức đầu. Nắm chặt lại vật nhỏ trong túi áo, em kéo mũ trùm của áo lên rồi rảo bước ra ngoài.
Kim Kyu Jong nhìn theo bóng dáng nhỏ con với áo hoodie rộng thùng thình màu ghi của mình bước lên chiếc ô tô đen và dần khuất khỏi tầm nhìn.
- Mẹ à, nghe con một lần thôi được không? Hãy dừng hôn lễ này lại đi, nó là một sai lầm khủng khiếp.
Anh rời khỏi khung cửa sổ rồi nhanh chóng ngồi xuống ghế sofa. Nghị viện Jung lắc đầu cười khẩy như thể lời nói của anh chỉ là tiếng muỗi vo ve bên tai.
- Sao hôm nay mày tự dưng nhiều lời quá vậy? Mai cưới rồi mà bây giờ thông báo huỷ, mày có não không thằng trời đánh?
- Mẹ à, sai lầm lại luôn nối tiếp nhau.
Anh buông lời trước khi khép cánh cửa phòng làm việc vào. Mặc kệ cái nhíu mày khó hiểu của mẹ sau lưng.
Đàn ông con trai, có phải khóc thì thật là yếu hèn?
Nhưng bản tính con người là thế!
Đau, thì phải khóc.
Anh nằm trọn trong vòng ôm của Jennie mà tuôn những giọt nước mắt ra ngoài.
Khóc, cũng là để mạnh mẽ hơn.
Còn hơn là cặp mắt ráo hoảng của ai kia khi đứng tần ngần trước cửa phòng chị mà không dám gõ.
Để rồi cuối cùng lại là nằm co ro trên ghế dài, mộng mị về những ký ức đau lòng tới úa tàn tâm can.
- Đó là kế hoạch của chị Hyejinie à.
Moonbyul mím môi sau khi đã nói hết với Hwasa. Cô biết những chuyện quan trọng này cần phải nói với Hyejin trước, cô bé mạnh mẽ hơn Jung Wheein. Mà hơn nữa, Wheein cũng còn đang ở bên chị, thay phần cô an ủi. Hwasa nheo đôi mắt một mí vào, cố gắng tiếp nhận thông tin. Gọi cô lên nhà lúc 1h đêm như thế này quả là cách hành xác đáng sợ. Tin tức về lễ cưới diễn ra bất ngờ của Moonbyul khiến công ty loạn hết lên và cô đã luôn bị làm phiền bởi giới nhà báo thích moi móc.
- Vậy chị muốn em làm gì? Ngăn lễ cưới lại hay làm rùm beng lên đây là sự sắp đặt hay...
- Không Hyejinie.
Moonbyul ngắt lời cô bé.
- Bọn chị đã chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi. Tất cả những gì em cần làm là chọn cho Yong Sun bộ váy đẹp nhất, hoàn hảo nhất, và đúng 12h lái chị ấy đến trước cổng nơi tổ chức lễ cưới. Mai chị sẽ đưa chìa khoá chiếc Subaru cho em, nhiệm vụ của em thế thôi. Giờ thì về với Wheeinie đi. Và tuyệt đối, đừng tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai.
Cô không muốn một ai nữa lại phải đau đầu cùng cô.
- Mấy hôm nay Wheeinie ở miết bên nhà Yong Sun unnie mà...
Hwasa lầm bầm rồi sập cánh cửa phòng cô lại. Ở miết bên nhà chị ư, tại sao nhỉ? Moonbyul chợt thấy lấn cấn. Nhưng rồi những lo toan kéo cô lại thực tại. Lon cà phê lại tiếp tục đồng hành cùng cô trong đêm dài. Trời đêm lạnh khiến cô run rẩy. Từ lúc nào mà thu đã sang rồi?
Ở bên chị, thời gian nhanh như cái chớp mắt, trôi như một khắc chao nghiêng của trái tim.
Nhưng đêm nay, khi mà hơi ấm chị không còn quấn quít bên cạnh, đêm dài ra gấp bội lần. Những ngôi sao lẻ bóng bầu bạn cùng cô, chiếu vài tia sáng yếu ớt xuống khung ảnh đặt ngay ngắn trên bàn làm việc.
Nụ cười rạng ngời của hai người xoa dịu đi những lo lắng cháy bỏng trong lòng Moonbyul. Những kỷ niệm của tháng ngày vô ưu vô lo tựa như bóng ma đeo bám lấy tâm trí cô không rời...
———————————————
Các cậu cho tớ 5 phút để ca bài Xin lỗi tình yêu Đàm Vĩnh Hưng😭
Thực sự là, tớ vừa lười, vừa bận, lại còn có chuyện nên bây giờ mới ngoi lẻn để up cho các cậu đc huhuu xin lỗi emm ngàn lần xin lỗi emmm
Tớ đã viết xong ending r các cậu ạ nhưng vì nó lỗi quá nên tớ đã cut ra và đăng bản này trc :b
Khổ thân các cậu lại phải mò vào đây 1 lần nữa để đọc ending rồi :">
Thật sự mình không biết phải nói tnao để các cậu biết rằng mình biết ơn các cậu vô cùng vì đã đu nó lâu đến thế này. *cúi dập đầu xuống đất* *bắn timm*
Cảm ơn các cậu đã luôn ủng hộ nhé!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro