➋ lân tuân
anh,
trời xa mười dặm, cát bụi hồng trần. mùa xuân én lượn tầng không. hạ về hoa nương cửa thắm. đương khi trời còn lạnh lắm, em đã viết bức thư này gửi anh. chỉ là ngày qua tháng lại, ngẫm nghĩ không đành. phải chờ tới lúc họ Nguyễn quay về, em mới dám trao lá thư cùng vài hương liệu. họ Nguyễn trông lạ lùng lắm. hắn đi cùng một con ngựa chết có chín hồng mao. họ Nguyễn không vào cửa mà chỉ đứng ngoài. hắn dặn em rằng cạnh cái ổ rắn trong vườn có một hũ rượu. em cần đào nó lên. sau đó cắt bờm ngựa chôn xuống chỗ đấy. nhưng nhà mình làm gì có cái ổ rắn nào nhỉ? em không nhớ nữa. có phải ý hắn là ở ngôi nhà trước kia của chúng ta không? chính là ngôi nhà mà đứng cạnh giếng có thể thấy được dòng sông. không phải cha bảo đừng nhắc đến nó nữa sao? bây giờ, em làm thế nào mới quay về đó được chứ.
anh cũng biết, cha đã đốt căn nhà đó rồi. cùng với đôi bài thơ còn sót lại của chị. mà mình nói chuyện này làm gì. cũng đã nhiều năm trôi qua. đã nhiều năm lắm.
dạo này, mẹ bắt đầu nhìn ra cửa sổ nhiều hơn. bà bảo nơi này có thần. hằng ngày đều nhắc em phải thắp đèn lồng trên gác. vùng đất này có phần đặc biệt. mẹ đã nói như thế. và chính bà đã mấy lần mộng thấy sơn dương. đàn sơn dương chỉ có một sừng, lông màu như lửa. chúng đứng từ xa nhìn mẹ, rồi giật mình lao về phía bà. trong giấc mơ, chúng đi qua thân xác mẹ. nhẹ nhàng như thể thứ đứng ở đó chỉ là tàn hồn vô giác. anh này, có khi nào cuộc sống ở đây làm người ta phát điên? cha vào rừng săn vẫn chưa trở lại. lựu đã nở đỏ tường.
không chỉ riêng em, mà những người trong nhà đều đợi anh về. chị thêu cho anh một cái túi có hình mặt trời. nhìn vụng về lắm. anh đừng trách. chị kể với em ngày xưa anh rất thích nghe chuyện hậu nghệ. tất nhiên em chẳng biết. lúc đó em vẫn chưa chào đời. anh vẫn thường vòi vĩnh chị may cho mình một cái túi. phải không anh?
từ cửa sổ trong phòng mẹ, lần này, vẫn có thể nhìn ra được dòng sông. một dòng sông khác. em không thể nào nhớ nổi tên nó. cha đã nói với em mấy lần. họ Nguyễn dặn em đừng đọc sai tên dòng sông. em làm sao có thể đọc sai được khi không biết gọi nó là gì cơ chứ.
dòng sông. em chỉ gọi nó là dòng sông.
em ít khi vào rừng. nhưng tới bên dòng sông thì chưa chắc. buổi tối, dưới đường tấp nập lắm. cứ mỗi tháng một lần, trên sông lấp lánh hoa đăng. em thả cho anh một cái. ước gì anh nhận được. lời chúc của mẹ đơn giản lắm, lúc nào cũng là cầu nguyện bình an. em chúc anh nhiều điều hơn. anh đã đi tìm thứ đó lâu như thế.
anh à, anh đã tìm được thứ đó chưa nhỉ? cha đi tìm sơn dương trong giấc mơ của mẹ. nghe bảo sơn dương ở vùng núi đá kia nhiều lắm. nhưng cha lại tin sơn dương có ở nơi này. đáng lẽ không gặp con nào thì cha đã về ngay. thế mà mãi em vẫn chẳng thấy ông quay lại đấy. em lo lắm. sơn dương dễ thấy như thế, cha vẫn chưa trở về. thứ mà anh kiếm tìm bấy lâu lại khác hẳn. hay là đừng tìm nữa. anh...
mẹ chưa xuống đường lần nào. bà dành phần lớn thời gian để làm một người lặng lẽ. sáng đợi khói biếc dệt nên sầu. đêm chờ sương phủ mộng đăng lâu. bẵng đi một quãng, có hôm mẹ gọi chị vào. hình như bà nghe tiếng hát bên sông. trong cái thuyền nào đấy. giọng hát thánh thót. giọng hát thánh thần. mẹ hỏi chị có biết cái người đấy không. chị đáp là con cũng không chắc. chị kể với em, bàn bạc phải ra đó một chuyến. nhưng mà.
anh có biết người em đã gặp là ai không?
trên thuyền có một bức phù điêu hình con ngựa chín hồng mao, có một quả cầu pha lê, có một cái sừng sơn dương. hôm đó họ tổ chức tiệc linh đình. người người xiêm y lộng lẫy. vũ y thấp thoáng nghê thường thiết tha². trong đám đông, em đã thấy thứ mà anh kiếm tìm bấy lâu. và em cũng thấy anh nữa.
người ngồi ở đó, gảy một khúc đàn,
"Quân bất kiến:
Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi! ³"
quan khách bảo, hát không tồi.
anh biết không, người ta chỉ buột miệng trong khắc thăng hoa nâng chén rượu nồng thôi. làm gì có ai nghe tiếng hát.
thứ mà anh tìm kiếm, từ lâu đã không tồn tại nữa. nó chìm xuống dòng sông như tiếng đàn. như hoa đăng. như cái bờm con ngựa mà họ Nguyễn đã bảo em phải chôn sâu mười tấc đất.
điều duy nhất em mong mỏi nguyện cầu là anh có thể buông tha cho chính mình. trước khi thu tới, máu hận ngàn năm thấm vào đất và biến thành ngọc đá ⁴.
——————————————————
Chú thích
¹ Lân tuân: (嶙峋) Chập chùng, chót vót.
² "Vũ y thấp thoáng, Nghê Thường thiết tha": Dẫn từ "Bích Câu kỳ ngộ".
³ Trích từ bài "Thương tiến tửu" - Lý Bạch.
⁴ Nguyên gốc: "Hận huyết thiên niên thổ trung bích". Dẫn từ "Thu lai" - Lý Hạ.
29.04.22
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro