Dỗ
Author: Tiêu Dao
Ratting: 16+Warning: OOC, vì người viết không chơi game, không nằm trong fandom I5 nên sẽ có một vài chi tiết hơi "sai sai", vui lòng lướt qua nếu cảm thấy không hợp gu vì dù sao truyện được viết ra là để thỏa mãn bản thân đứa ship Mun Lía chứ không có nhu cầu thỏa mãn những đối tượng khác
Cấm repost dưới mọi hình thức
_________________________________
Moonlight cảm thấy trên ngực nằng nặng.
Hắn mơ màng chuyển tỉnh, có chút mộng mị mà đưa mắt nhìn khắp căn phòng. Hiện tại dường như còn quá sớm, bóng đêm vẫn chưa tan hết, lác đác một vài tia nắng ban mai mảnh như sợi tơ vàng yếu ớt len lỏi qua khe cửa sổ, nhảy nhót tiến vào phòng. Luồng áp lực mang theo hơi ấm và hương thơm quen thuộc khiến toàn thân Moonlight có chút tê dại. Hắn hơi cựa đầu, nghiêng gò má, cảm giác được cằm và cổ tựa như cọ xát vào một mảnh mềm mại, ngưa ngứa lại man mát, trên lồng ngực cũng vừa nặng vừa ấm áp. Quý ngài Sói định thần lại, cúi đầu, ánh nhìn xuyên qua không gian mờ mờ ảo ảo của ban mai, đột ngột chạm tới một mảnh tóc hồng rực rỡ bung xõa và đỉnh đầu tròn tròn đáng yêu của ai đó.
Thì ra, đây chính là lý do khiến hắn cảm thấy khó thở mà thức giấc.
Rõ ràng hôm qua vẫn là hắn ôm em ấy trong lồng ngực, vậy mà không biết tự lúc nào, cục kẹo bông kia lại bò hẳn lên trên người sói mà nằm rồi!
Một nụ cười chầm chậm nở ra trên gương mặt vốn luôn nghiêm túc lạnh lùng, Moonlight nhẹ nhàng kéo chăn lên, bọc Liar lại cho kỹ hơn, chỉ sợ cử động ban nãy khiến chăn tuột ra, làm cục kẹo kia lạnh. Ấm áp ùa đến khiến Liar vô thức hừ hai tiếng, cái đầu không yên phận mà dụi dụi vào lồng ngực Moonlight, tìm tới hõm cổ, thỏa mãn vùi vào. Hơi thở đều đều nóng rực của cậu phả vào cổ hắn, tựa như một mảnh kiến không ngừng râm ran nhảy múa, bò loạn khắp cơ thể. Mái tóc của cậu mềm mại, man mát, mang theo mùi kẹo ngọt ngào liên tục cọ vào gò má, khiến Moonlight cuối cùng cũng cảm thấy niềm hạnh phúc hiện tại chân thật hơn một chút.
Hắn thực sự không nằm mơ.
Liar sau khi dụi vài phát, cuối cùng cũng tìm được một tư thế thoải mái, úp sấp trên người Moonlight, tiếp tục say ngủ.
Cục kẹo này có tật sợ lạnh, mỗi khi ngủ đều vô thức nhích người tới nơi ấm áp mà dán lấy. Vừa hay, vào mùa đông, nhờ đặc tính của loài sói, thân nhiệt của Moonlight luôn cao hơn người thường. Quý ngài Sói vô cùng hài lòng, bởi không cần biết trước đó hai người cãi nhau to tới mức nào, chỉ cần khi ngủ say, Liar sẽ tự động chui vào lòng hắn mà dụi dụi, y như một chú mèo nhỏ nũng nịu chọc người ta yêu thương.
Bàn tay của Moonlight luồn trong chăn, khẽ đặt lên tấm lưng Liar, mang theo hơi ấm, nhè nhẹ vỗ về làm sâu hơn giấc ngủ của người kia. Da thịt mềm mại lại trơn bóng chạm vào lòng bàn tay, nhắc cho Moonlight nhớ ra, sau đêm hôm trước, hai người còn chưa kịp mặc lại trang phục.Thực ra, cũng do hắn đáng trách, khiến Liar mệt tới mức này, ngủ quên trời quên đất.
Thời gian chầm chậm dần trôi, Moonlight không có cách nào tiếp tục ngủ khi cục bông trên người cứ không ngừng dụi dụi như vậy, dứt khoát nằm im ôm Liar chờ trời sáng. Hắn nghiêng đầu ngắm nghía một bên sườn mặt của người kia, vừa ngắm vừa ngốc nghếch mỉm cười mà bản thân không tự biết, trong đầu tự tưởng tượng ra khoảnh khắc ngọt ngào cả hai cùng nhau chào bình minh. Liar sẽ từ từ ngẩng đầu lên, hàng mi dài cong cong tựa như liễu rủ khẽ lay động, run rẩy tách ra. Ánh nhìn xanh biếc từ mơ màng rồi thanh tỉnh hẳn, vừa ngượng ngùng, vừa ngập tràn hạnh phúc... Hắn sẽ dịu dàng mà đặt lên tóc em ấy một nụ hôn chào buổi sáng, và Liar sẽ mỉm cười thơm lên má hắn đáp lời...
Nhưng ngàn tưởng vạn tưởng, Moonlight lại chưa từng tưởng tượng ra, phản ứng đầu tiên của Liar trong buổi sáng đầu tiên của hai người lại chính là... mặt đỏ tai hồng đẩy hắn ra, trùm chăn kín đầu, vo mình thành một cục. Moonlight còn chưa kịp định thần, từ trong chăn đã truyền ra tiếng khóc đầy ấm ức.
Những tiếng thút thít ban đầu cố đè nén dần dần biến thành nức nở nghẹn ngào. Moonlight ngơ ngác ngồi trên giường, chăn bị Liar kéo hết khiến hắn lạnh tới mức dựng đứng lông, vội vàng kiếm quần áo khoác tạm lên người, sau đó quay lại cái cục tròn tròn run rẩy trong một góc giường kia mà vừa vỗ về vừa kéo chăn xuống. Liar nằm úp sấp, hai tay kéo chặt chăn, toàn bộ cơ thể đều run rẩy. Moonlight cuống hết cả lên, vừa lúng túng lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên gò má bầu bĩnh, vừa kiểm tra khắp người cục kẹo ngọt nhà mình:
- Liar, em sao thế? Đừng khóc nữa, nói tôi nghe nào. Khó chịu ở đâu sao?
Xen kẽ trong tiếng nấc, Moonlight đứt quãng nghe thấy Liar lên tiếng:
- Hức... hức... không... không muốn làm nữa đâu... Đau lắm...
Tựa như bị đập một gậy vào đầu, quý ngài Sói lúc này thực sự không biết nên khóc hay nên cười.
Tất nhiên, chuyện khóc hay cười không phải là điều nên băn khoăn vào lúc này. Moonlight nhẹ nhàng xoa xoa lưng Liar, cố gắng nhớ tới ngày mình còn nhỏ mẹ mình thường dỗ mình như thế nào, hạ giọng an ủi:
- Được rồi, đều nghe em. Đừng khóc nữa, tôi đi tìm Emily lấy thuốc cho em được không?
Nói xong, quý ngài Sói khẽ vỗ vài cái an ủi rồi đứng dậy, vừa toan chạy đi tìm cô nàng bác sĩ thì vạt áo bỗng dưng bị Liar níu lại. Hắn có chút không hiểu mà nghi hoặc nhìn xuống, chỉ thấy mấy ngón tay nhỏ nhắn trắng muốt của Liar bướng bỉnh xoay nửa vòng, không chịu buông ra. Cậu hạ giọng, gò má hồng lên, vẫn còn lã chã vệt nước mắt:
- Không cho đi.
- Yên tâm – Lần này, Moonlight vừa nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Liar thì lại phá lệ nhanh trí mà hiểu ngay ra cậu nhóc này là đang ngại mọi người biết chuyện đêm qua họ đã làm, xoa xoa cái đầu tròn tròn của em ấy – Tôi sẽ nói do mình đi săn bị thương cần dùng thuốc. Em chịu khó chờ một chút nhé.
Lúc này, Liar mới chịu buông tay ra, mệt mỏi úp mặt vào gối. Đêm hôm qua tựa như đã rút hết sạch sức lực của cậu, lại thêm vừa nãy khóc, khiến Liar tiêu hao thêm không ít thể lực, lại có chút mơ màng muốn ngủ tiếp.
Moonlight không chút chậm trễ đi tìm Emily, cuối cùng cũng tìm thấy cô đang dùng trà trong phòng sinh hoạt chung cùng với Jack, Eli, Vera và Michiko. Hắn có hơi nghi ngại nơi này quá đông người, nhưng nhớ tới tiếng nấc ấm ức ban nãycủa Liar, đành nhanh chóng hỏi xin thuốc để còn về dỗ cục kẹo bông của mình nữa.- Emily – Moonlight ngồi xuống ghế đối diện nàng bác sĩ, ngay bên cạnh Jack, mở lời – Tôi hômqua đi săn bị thương, có thể cho tôi ít thuốc tiêu sưng, kháng viêm hay không?
- Không vấn đề gì, ngài Moonlight – Emily đang cùng hội chị em bàn luận về các phương pháp làm đẹp mới, vừa nghe thấy có người bệnh liền lập tức tiến vào trạng thái của một bác sĩ – Vếtthương là do va đập hay bị cắt phải?
Moonlight không hiểu lắm, nghiêng đầu hỏi lại:
- Những thứ này quan trọng không?
- Đương nhiên là quan trọng – Emily vừa nói vừa lôi ra một đống chai lọ lỉnh kỉnh từ chiếc túi bênhông mình – Vết thương do va đập thì dùng cao nóng để tan máu tụ, vết thương hở do cắt phảithì phải dùng các loại thuốc ôn hòa tránh để xót vết thương. Vị trí bị thương càng nhạy cảm thìthuộc tính của thuốc lại càng phải nhẹ nhàng... Tóm lại là khá phức tạp, tốt nhất ngài nên cho tôi xem tình hình trực tiếp thì hơn.
Nghe cô nàng nói vậy, Moonlight bỗng dưng giật mình dựng thẳng đuôi. Hắn vờ vịt ho khan hai tiếng, sau đó nghiêm túc nói:
- Không cần phiền phức như vậy. Vết thương nằm ở chỗ không tiện để mọi người ở đây xem.Phiền cô lấy giúp tôi thuốc dùng cho vết sưng tạo thành do cọ xát, nhưng cũng gây rách da, loạiôn hòa nhất...
Nghe tới đây, quý ông Jack nãy giờ vẫn một mực uống trà bỗng dưng khó hiểu ngẩng đầu lên:
- Khoan khoan, Moonlight, vết thương do cọ xát? Lại còn rách da? Ở vị trí không tiện cho ngườikhác thấy?
Theo mỗi câu nói của Jack, Moonlight lại chột dạ thêm một chút, căng thẳng dựng tai lên. Quý ngài đồ tể còn rất thâm thúy mà liếc hắn từ đầu tới chân, chầm chậm nở một nụ cười đầy hàm ý:
- Cậu da dày thịt béo, không, ý tôi là mình đồng da sắt như thế, người sống sót nào có thể cọ xátcậu tới mức phải tìm Emily xin thuốc vậy?
Nguyên bản cả hội đang cười nói râm ran, nghe Jack hỏi vậy nhất thời đều ngẩn người phóng mắt về phía quý ngài Sói. Nửa đời làm thợ săn, lại còn là thợ săn kỳ cựu bậc nhất của trang viên, có lẽ đây là lần đầu tiên Moonlight cảm nhận được áp lực kinh hoàng tới vậy, không tự chủ mà lùi về sau một chút.
Michiko cúi đầu thì thầm với Emily đang tìm thuốc trong túi gì đó, Moonlight không nghe rõ. Giờ phút này, hắn chỉ mong mau chóng thoát khỏi ánh nhìn săm soi của những con người tại đây, trở về xem Liar ra sao rồi.
- Tìm thấy rồi.
Giữa lúc bầu không khí đang căng thẳng là vậy, Emily đột ngột lên tiếng, chìa ra một hộp thuốc nhỏ cho Moonlight, mỉm cười:
- Ngày ba lần, mỗi lần cách nhau ba tiếng, liên tục tới khi khỏi hẳn.
Quý ngài Sói cẩn thận nhận lấy hộp cao, đang tính cảm ơn và rời đi, thì Emily bỗng dưng gọi giật lại:
- À, ngài Moonlight, ở đây tôi còn có một hộp trị vết thương do bị cắn này, ngài cần không?
Moonlight nhất thời không kịp phản ứng với câu hỏi, nhớ lại sáng nay trên cổ và vai Liar quả thực để lại không ít dấu răng của mình đêm qua, có chút lo lắng cậu bị răng nanh sắc nhọn của loài sói làm bị đau, lập tức theo bản năng mà đáp "Có"
Lời này vừa thốt ra, cả đám người lại nhất loạt ồ lên.
Jack buông tách trà xuống, đứng dậy, đầy đồng cảm mà vỗ vỗ vai Moonlight:
- Quý ngài, không tệ.
Michiko thì mỉm cười dịu dàng tới nỗi lông trên người Moonlight đều dựng đứng:
- Ồ, Moonlight, giờ mới biết thì ra cậu bạo lực như vậy.
Không đúng, Moonlight thầm nghĩ, tại sao lại là hắn bạo lực kia chứ? Lẽ nào mọi người nghĩ rằng hắn đánh Liar? Hiểu nhầm này quá nghiêm trọng, Moonlight đành vì danh dự của mình mà làm rõ:
- Mọi người hiểu nhầm rồi. Tôi không hề đánh em ấy."
Phụt" một tiếng, Eli đang ngồi uống trà nghe xong câu này liền oanh liệt sặc nước, sù sụ ho không ngừng.
Moonlight chẳng hiểu ra làm sao cả, cầm lấy thuốc Emily đưa, nhanh nhẹn đi về phòng.
Liar thoa thuốc xong từ đầu tới chân đều hồng rực, kiên quyết chui đầu vào chăn giả làm đà điểu. Moonlight sợ cậu bị ngạt, vén chăn lên, một bàn tay vươn vào giúp cậu nhóc xoa xoa lưng thuận khí, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Được rồi, tôi xin lỗi. Liar, hay tôi cho em đánh lại tôi cho hả giận, được không?
Ánh mắt Liar liếc sang sắc lẻm, có điều khóe mắt còn hồng hồng, nhìn kiểu gì cũng không hề có tính uy hiếp, mà trái lại, hệt như một chú mèo nhỏ giận dỗi:
- Không cần. Đánh anh đau tay.
Quý ngài Sói đau lòng ôm lấy cục kẹo, bàn tay lại tiếp tục chuyển sang xoa xoa trước ngực giúp cậu:
- Vậy cho em ôm đuôi tôi này, tranh thủ ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ hết đau.
- Không cần đuôi... - Chiếc đuôi xù lông vốn là vũ khí tối thượng cứu mạng Moonlight mỗi lần Liar tức giận, nhưng hắn không ngờ, lần này, ngay cả nó cũng không thể giúp gì cho mình. Liar gạt tay hắn ra, kéo chăn lên đắp, nhắm mắt lại – Anh đi ra ngoài.
Xin lỗi không được, hối lộ cũng không xong, Moonlight luống cuống chân tay chẳng biết phải làm gì, đành nghiêng đầu dụi dụi tai vào ngực Liar:
- Vậy phải làm gì để em hết giận đây?
Đôi tai hắn vừa mềm mại lại vừa ấm áp, dụi cho cục tức trong Liar cũng tiêu tan phân nửa, đáy lòng mềm nhũn. Cậu hạ giọng, lí nhí:
- Tôi muốn ăn bánh kem.
Moonlight chỉ chờ có vậy, lập tức mắt sáng lên, đuôi cũng vô thức vẫy vẫy:
- Được, tôi lập tức đi làm.
Liar hậm hực véo hai tai của hắn, vần vò, bồi thêm:
- Vị dâu.
- Không thành vấn đề - Moonlight lại dụi một cái nữa, đem cả hai tai của mình áp sâu vào lòng
bàn tay của cục kẹo bông, đuôi càng ngoáy tít mù – Em chờ một lát.
Hắn đã đi ra tới cửa, Liar bỗng dưng lại gọi với theo, không quên mặc cả:
- Hai chiếc.
Quý ngài – tội nhân – Moonlight nãy giờ đều gọi dạ bảo vâng, vô cùng nín nhịn cuối cùng cũng không lùi bước được nữa, nghiêm mặt lắc đầu:
- Không được. Ăn nhiều đau bụng. Một chiếc thôi.
Một khoảng im lặng theo đó bao phủ lấy hai người.
Liar ngồi trên giường, mở to mắt nhìn Moonlight, lặng người mất mấy giây. Sau đó, cậu nhào tới trên gối, úp mặt vào đó:
- Moonlight xấu xa. Anh bắt nạt tôi, còn không chịu cho tôi ăn...
Rõ ràng là Liar cố ý!
Quý ngài Sói bị tình huống bất ngờ này dọa cho ngơ cả người, tay vẫn đặt trên nắm đấm cửa, tới lúc định thần lại thì đã thấy một đám người hiếu kỳ lố nhố đứng trước phòng mình. Những tiếng kỳ kèo "Tôi muốn ăn hai chiếc, tôi mặc kệ" của Liar từ trong phòng vọng ra, khiến cho Moonlight vội vàng gật đầu thỏa hiệp, bản thân vội vã đi ra ngoài, đóng cửa lại. Michiko chờ tới lúc này mới dịu dàng tiến lại phía hắn, cong cong khóe mi, mỉm cười thật duyên dáng, khẽ đập đập cây quạt vào lòng bàn tay trái:
- Moonlight, cậu bắt nạt Liar của chúng tôi sao?
Là một thợ săn lành nghề, một cơn ác mộng của những người sống sót trong các cuộc săn đuổi, lần đầu tiên trong đời, Moonlight bỗng dưng cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Michiko cười càng lúc càng đáng sợ, âm lượng cao vút lên:
- Phải vậy không?Bỗng dưng Moonlight có cảm giác bản thân đang đổ mồ hôi lạnh, hệt như cảnh con rể đứng trước mẹ vợ và họ hàng bên ngoại. So sánh này làm hắn có chút bối rối, vội vàng gạt đám người sang một bên, đóng cửa phòng:
- Tất nhiên là không có. Mọi người để yên cho Liar nghỉ ngơi chút đi, đừng ở trước cửa phòng làm ồn. Tôi đi chuẩn bị chút đồ ăn cho em ấy.
Tốn công tốn sức mất một lúc mới lùa được đám người hiếu kỳ về phòng, Moonlight vội vàng xuống bếp, làm hai phần bánh kem dâu tây mà Liar ngày thường thích ăn nhất.
Khi hắn mang bánh về phòng, tim liền không tự chủ "thịch" một cái, nảy lên trong lồng ngực.
Dưới ánh nắng ban mai rạng rỡ, Liar đang cuộn người nằm nghiêng, có lẽ do mệt quá mà ngủ thiếp đi. Trên người cậu nhóc chỉ khoác lên duy nhất chiếc áo sơ mi trắng của Moonlight, dài vừa tới ngang đùi, khoe ra đôi chân nhỏ trắng muốt. Những đầu ngón tay nhỏ nhắn thò ra khỏi tay áo dài, khẽ nắm hờ lấy mép áo, xinh xắn tựa những búp hoa lan.
Moonlight bỗng nhiên cảm thấy có một làn sóng dịu dàng mơn man trái tim mình. Khung cảnh này thực sự rất đẹp, rất bình yên. Liar mặc áo của hắn, nằm ngủ trên giường của hai người, khiến hắn sâu sắc cảm nhận được bản thân cùng em ấy đã thực sự là một gia đình nhỏ.
Giữa hai người đã có rất nhiều chuyện xảy ra, từ nhìn nhau chẳng vừa mắt đi tới ngày một thân cận, rồi cuối cùng, thân thể và linh hồn đều cam nguyện giao cho người kia nắm giữ... Moonlight nhiều khi vẫn cảm thấy niềm hạnh phúc này không quá chân thực, cho tới tận ngày hôm nay...
Đặt đĩa bánh lên bàn, Moonlight tiến lại bên giường, khẽ khàng vén những lọn tóc hồng buông xõa ngổn ngang trên gương mặt của Liar sang hai bên, để lộ ra vầng trán cùng gò má bầu bĩnh. Hắn trân trọng và thương yêu đặt một nụ hôn đầy thành kính lên mi tâm của em ấy, rồi tới mi mắt, chóp mũi cùng gò má...
Những nụ hôn nhỏ vụn rải rác không mang bất kỳ dục vọng nào, chỉ chan chứa sự yêu thương và hạnh phúc như cơn mưa bụi đầu xuân thấm vào đất mẹ, khiến Liar chớp chớp đôi mắt, khẽ nghiêng đầu tỉnh giấc.
Khoảnh khắc đó, ngập tràn trong mắt cậu là hình bóng của Moonlight, với đôi mắt sáng và cái tai mềm mại nhè nhẹ vẫy...
- Có bánh rồi – Moonlight vòng tay qua người Liar, cậu bỗng dưng cảm giác toàn thân nhẹ bỗng,sau đó liền rơi vào vòng tay ấm áp của người kia – Ăn sáng nào.
Tựa đầu vào lồng ngực Moonlight, Liar giờ phút này vẫn còn cảm thấy sự uể oải chạy dọc toàn thân. Các cơ bắp trên người đều rã rời, một đầu ngón tay cũng không muốn động đậy. Là một thợ săn, phải nói rằng thể lực của Liar không hề tệ, nhưng cả đời cậu đúng là chưa từng gặp phải "trận chiến" nào vất vả, mất sức như tối hôm qua.
Càng nghĩ càng không cam lòng, Liar đưa đôi tay bủn rủn của mình lên nhéo tai Moonlight cho hả giận. Quý ngài Sói chỉ mặc cho cậu lộng hành, yên lặng xúc từng thìa bánh đưa tới.Mùi kem bơ sữa và mùi dâu ngọt ngào lan tràn trong không gian, xen lẫn trong từng tia nắng lấp lánh nhảy nhót trong phòng. Liar cũng từ véo mà chuyển thành xoa, một tay nghịch tai, một tay nghịch đuôi Moonlight, vui quên lối về.
Khung cảnh vốn dĩ đẹp là vậy, hài hòa là vậy, nhưng chỉ sau đó một tiếng đồng hồ, lại biến thành thảm kịch...
Emily cất ống nghe vào túi, nhìn sắc mặt xanh lét của Liar, mặt không cảm xúc hỏi Moonlight:
- Sáng nay ngài cho cậu ấy ăn nhiều đồ ngọt, đúng không?
Quý ngài Sói có chút chột dạ gật đầu, đổi lấy một ánh mắt "tôi không còn gì để nói" của cô nàng bác sĩ.
- Bị tiêu chảy thôi, không đáng ngại, uống thuốc vào sẽ hết. Cái đáng ngại hơn là... - Emily dừngmột chút, cười ngượng ngùng – Chỗ đó hiện tại lại rất đau, đúng không? Đây là thuốc bôi, nhớbôi cho cậu ấy.
Một câu này vừa nói, cả cục kẹo hồng trên giường lẫn quý ngài Sói ngơ ngác đứng đối diện cô nàng đều "bùm" một tiếng, đỏ rực tới từng sợi lông. Emily vội vàng cáo biệt, vừa mới khép lại cánh cửa thì đã nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng hét:
- Moonlightttttttt, anh cút ra ngoài, tôi ghét anh...
* * *
Quý ngài Moonlight chính thức tuyệt vọng.
Tai, đuôi, năn nỉ, bánh ngọt... hiện tại đều không thể làm Liar hết giận.
Vừa bị tiêu chảy mệt hết sức, vừa bị đau rát, lại vừa mất mặt trước Emily, Liar kiên quyết trùm chăn làm mặt lạnh, không thèm nhìn mặt ai kia lấy một cái. Cuối cùng, Moonlight cũng hết cách, một tay nắm góc chăn, mặt nghiêm túc nhìn xuống:
- Liar, tôi hỏi lần cuối, em có thể rộng lòng tha thứ một chút hay không?
- Tôi không muốn – Liar bướng bỉnh liếc mắt, kéo chặt cái chăn lại hơn một chút – rồi anh làm gì
tôi?
Còn có thể làm gì được nữa!
Moonlight hất tung chăn, trong lúc Liar còn đang tròn mắt kinh ngạc nhìn, liền cúi xuống, kéo áo cục kẹo này lên, thơm xuống cái bụng nhỏ trắng trắng mềm mềm:
- Tôi giúp em thơm cho tới khi em hết giận.
Một câu trả lời thật ấu trĩ, nhưng bất ngờ lại khiến trái tim Liar mềm nhũn.
Hơi thở của Moonlight nóng rực phả vào bụng cậu, thiêu đốt từng thớ thịt, rồi ngay lập tức, cánh môi man mát lại nhẹ nhàng áp lên đó, như an ủi xin lỗi, lại như âu yếm thương yêu. Từng nơi anh chạm qua đều nóng lên, ngưa ngứa, nhồn nhột.
Liar sợ buồn, vặn vẹo eo nhỏ của mình chạy trốn, nhưng bị Moonlight giữ chặt lại. Dần dần, căn phòng nhỏ của hai người ngập trong tiếng cười rúc rích xen lẫn hơi thở hổn hển:
- Được rồi... haha... Moonlight... dừng lại... Dừng lại đi mà...
Quý ngài Sói cũng biết chừng biết mực, thấy Liar đã hoạt bát trở lại cũng không tiếp tục làm loạn nữa, ôm lấy cục kẹo bông nhét lại vào chăn, một tay vòng qua dưới cổ ôm em ấy vào lòng, một tay dịu dàng vén những sợi tóc vừa xõa tung của Liar ra sau tai, đầu ngón tay ở vành tai ửng đỏ mềm mại kia lưu luyến xoa nhẹ vài vòng.
Thành tâm và đầy yêu thương, hắn cúi đầu, hôn lên vầng trán em ấy:
- Xin lỗi, khiến em đau rồi.
Giờ phút này, tâm trí Liar tựa như đang bồng bềnh trôi nổi dựa những cụm mây trắng. Cậu cuộn mình dựa sâu hơn vào vòng tay người kia, như một chú mèo con hiền lành dụi dụi đầu vào nệm ấm:
- Được rồi, em chấp nhận lời xin lỗi của ngài, Quý ngài Moonlight.
Một ngày mệt mỏi qua đi, Liar thỏa mãn ôm lấy con sói ngốc của mình, cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro