oneshot
Đêm buông xuống thành phố như một tấm lụa đen ướt đẫm khói thuốc và mùi rượu mạnh. Những con phố lặng người, chỉ có ánh đèn neon lập lòe phản chiếu vào mặt đường còn vương mưa từ chiều. Jake đứng trước cánh cửa gỗ cũ kỹ, nơi tấm biển "Rượu & Khói" ngả nghiêng theo làn gió đêm. Bước chân em khựng lại một nhịp trước khi đẩy cánh cửa nặng nề vào trong.
Không gian quán rượu tối và ấm, đèn vàng phủ một thứ ánh sáng khiến mọi thứ trở nên mờ ảo. Khói thuốc lượn lờ trong không khí, hoà cùng hương rượu sồi và làn nhạc jazz khe khẽ từ góc quán. Heeseung đã ngồi đó, lặng lẽ như một phần của bóng tối. Ly whiskey trong tay hắn sóng sánh như thứ chất lỏng hun hút từ đáy đêm sâu.
Jake chậm rãi tiến lại, kéo ghế và ngồi xuống đối diện. Hắn nhìn em, ánh mắt đen sâu không gợn sóng, nhưng lại như nhấn chìm cả tâm trí.
"Em đến rồi," Heeseung lên tiếng, giọng trầm thấp và đặc sệt thứ men không tên.
"Anh nghĩ em sẽ không đến?" Jake nghiêng đầu, môi cong nhẹ nhưng mắt vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Heeseung khẽ cười, nụ cười thoáng chút mỏi mệt, thoáng chút thách thức. Hắn đặt ly rượu xuống, ngón tay dài gõ nhịp đều đều lên mặt bàn gỗ thô ráp, rồi bất ngờ đưa tay ra, siết lấy cổ tay Jake. Nóng rực. Mạnh mẽ. Như một sự chiếm hữu không cần nói thành lời.
"Đứng dậy," hắn khàn khàn.
Jake không nói, cũng không kháng cự. Em chỉ lặng lẽ đứng lên, để hắn kéo ra khỏi đám đông, bỏ lại phía sau những ánh mắt vô cảm quen thuộc.
Căn hộ của Heeseung trên tầng cao nhất, nhìn xuống thành phố ngập trong biển đèn vàng trắng. Không gian nơi này lạnh, gọn gàng quá mức cần thiết, nhưng khi Jake bước vào, tất cả đều trở nên mềm mại hơn, vì ánh nhìn em mang theo hơi ấm lạ kỳ.
Hắn không vội, không hối thúc. Chỉ thong thả cởi áo khoác, vắt lên lưng ghế, bước tới gần, rất gần, cho đến khi hơi thở hai người hòa vào nhau.
"Vẫn ngông như lần đầu anh gặp em," Heeseung thì thầm, tay nâng cằm Jake lên, ánh mắt dò xét từng chuyển động nhỏ nhất.
"Vẫn bá đạo như ngày đầu em gặp anh," Jake đáp, giọng khàn nhẹ vì men và... vì hắn.
Bàn tay thô ráp của Heeseung lần ra sau gáy em, kéo sát hơn, môi hắn chạm vào môi em, ấm nóng và dữ dội. Nụ hôn không có khởi đầu dịu dàng, mà thẳng thừng, chiếm đoạt. Jake vòng tay qua vai hắn, kéo mạnh để cân bằng, nhưng thật ra là để kéo hắn sâu hơn vào mình.
Quần áo rơi xuống nền gỗ lạnh theo nhịp thở dồn dập. Từng lớp vải bị gạt sang một bên, để lộ làn da trắng mịn của Jake, phản chiếu ánh sáng nhạt từ đèn đầu giường. Heeseung dùng đầu ngón tay lần theo từng đường cong, từ xương quai xanh đến hõm eo, chậm rãi nhưng đầy chủ đích.
"Anh thích thế này," hắn khàn giọng, thì thầm ngay bên tai em, hơi thở nóng rực. "Em dưới tay anh, ngoan ngoãn và chờ đợi."
Jake cười khẽ, một tay nắm lấy cổ tay hắn, siết chặt.
"Anh nghĩ em sẽ ngoan mãi à?"
"Không," Heeseung cười, cúi xuống cắn nhẹ lên xương quai xanh Jake, "nhưng anh thích làm em ngoan."
Trên sofa, dưới lớp ánh sáng loang loáng từ tòa nhà bên cạnh hắt vào cửa kính, hắn nhấc bổng em lên, đặt xuống như một món đồ dễ vỡ nhưng cũng dễ bị hắn bẻ gãy nếu muốn. Jake thở gấp, hai mắt dâng lên tia nhìn thách thức, nhưng môi lại hé mở, rên khẽ khi bàn tay Heeseung lướt dọc đùi, tách rộng hơn nữa.
"Heeseung..." em khẽ gọi, tên hắn như một sợi dây kéo hắn càng sâu vào ý niệm mất kiểm soát.
Hắn không trả lời, chỉ cúi đầu xuống, để lưỡi mình vẽ từng đường nóng bỏng trên da em. Jake rướn người, thở gấp, cả cơ thể nhạy cảm đến từng tế bào dưới những đụng chạm của hắn. Móng tay em cào nhẹ sau gáy Heeseung, để lại những vệt đỏ rực.
"Anh có thể nhấn chìm em, Jake," hắn thì thầm, hôn ngấu nghiến lên môi em một lần nữa. "Và em sẽ yêu cảm giác đó."
Bàn tay hắn vững chãi giữ lấy hông Jake, điều chỉnh từng nhịp chuyển động, từng va chạm mạnh bạo đến mức Jake phải cắn môi đến bật máu để giữ lại tiếng rên quá lớn. Nhưng Heeseung nhận ra, và hắn không cho phép em giấu giếm gì cả. Một tay giữ cằm Jake, hắn ép em nhìn thẳng vào mắt mình, khi từng đợt khoái cảm đánh thẳng vào lý trí.
"Nhìn anh," hắn ra lệnh, "chỉ được nhìn anh."
Jake ngước mắt, hơi nước làm đôi mắt em mờ đi, nhưng em vẫn giữ cái ánh nhìn ấy—cái ánh nhìn khiến Heeseung mất kiên nhẫn mà đẩy em sâu hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa.
Khi tất cả lắng xuống, cơ thể Jake rã rời trong vòng tay hắn. Heeseung quệt nhẹ mồ hôi trên trán em, cúi xuống hôn lên thái dương mềm mại. Tay hắn vẫn giữ chặt hông Jake, không buông, như thể chỉ cần thả lỏng, em sẽ biến mất khỏi tầm tay.
"Ngủ đi," hắn thì thầm.
Jake khẽ gật đầu, giọng mệt mỏi nhưng thỏa mãn: "Lần sau, em sẽ thắng."
Heeseung cười khẽ, siết vòng tay chặt hơn, để Jake cuộn tròn trong ngực hắn.
"Không có lần sau," hắn đáp, "vì lần nào, anh cũng thắng."
(ê ý là t có nhiều idea mà không biết nên cho cái zì s👁️👄👁️)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro