[WookWan] Cây Chanh
cp: Lee DongWook x Im Siwan
Link bài gốc: https://archiveofourown.org/works/21306971?view_adult=true
tác giả: didiaofeng
link tác giả: https://archiveofourown.org/users/didiaofeng/pseuds/didiaofeng
❌ bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi bất cứ đâu mà chưa có sự cho phép ❌
—-
"CẮT!" Theo lệnh của đạo diễn, các diễn viên và nhân viên đoàn làm phim đều thở phào nhẹ nhõm. Người phụ trách âm thanh và quay phim bắt đầu dọn dẹp thiết bị, trợ lý và chuyên viên trang điểm cũng sắp xếp lại dụng cụ của họ. Im Siwan nhìn Ha Jung-woo trước mặt và nở một nụ cười dễ thương và tự nhiên.
"Cuối cùng buổi quay hôm nay cũng kết thúc, cảm ơn anh rất nhiều, tiền bối!" Im Siwan nói trong khi vắt khô chiếc áo đã hoàn toàn thấm ướt của mình. Vì nhân vật cậu đóng là một vận động viên, cậu thường phải quay những cảnh tập luyện, điều này đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, nhưng Im Siwan luôn tận tâm và không bao giờ lười biếng trong bất kỳ cảnh quay nào.
Ha Jung-woo với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, vỗ vai Im Siwan, "Quả thật, Siwan nhận được sự công nhận của các tiền bối khác là có lý do." Là bạn diễn, Ha Jung-woo cảm nhận rõ sự vất vả của Im Siwan, vì vậy anh rất quý mến người hậu bối này, người có tài năng và nỗ lực, đáng để đề bạt và đào tạo.
"Cùng đi uống một chén nhé, tôi mời." Ha Jung-woo nói trong khi đưa trợ lý lấy điện thoại của mình, trên đó có địa chỉ của một quán rượu, " Khi nghe bạn bè giới thiệu về chỗ này, tôi đã luôn muốn mời cậu đi. Việc quay phim mệt mỏi quá, tiền bối muốn động viên cậu, thế nào! Cậu rảnh không, Siwan?"
Im Siwan thoáng ngạc nhiên và lưỡng lự. Cậu nhớ lại tin nhắn từ Lee Dong-wook sáng nay, nói rằng buổi quay quảng cáo với Yoo In-na không biết sẽ kéo dài bao lâu. Sau khi nhận địa chỉ khách sạn từ cậu, Lee Dong-wook chỉ nói sẽ đến gặp cậu nhưng không xác định thời gian cụ thể.
"Nếu cậu có việc thì không sao." Ha Jung-woo nhận ra sự lưỡng lự của Im Siwan nên không muốn ép buộc.
"Không, không. Tiền bối đã mời, sao em có thể từ chối được. Đi quán mà anh nói đi, lâu rồi em chưa được uống thoải mái. Uống với anh chắc chắn sẽ là một trải nghiệm thú vị đây." Im Siwan cười và chấp nhận lời mời, vì trợ lý của cậu đã trả lại điện thoại cho cậu mà chẳng có chút tin nhắn gì từ Lee Dong-wook. Cậu đoán có lẽ buổi quay quảng cáo không suôn sẻ như phim cậu, nên thời gian gặp mặt bị trì hoãn. Thay vì từ chối lời mời của một tiền bối như Ha Jung-woo và làm mất mặt anh ấy, Im Siwan quyết định để Lee Dong-wook tiếp tục quay phim mà không làm phiền đến.
Trên đường đến quán rượu, gió đêm mát mẻ thổi qua khe cửa, mang theo hương thơm của cỏ cây ven đường. Thời tiết ở Úc khác hẳn với mùa đông lạnh giá ở Hàn Quốc lúc cậu rời đi, nơi đây đang giữa mùa hè. Dù chỉ mới đến được một tuần, Im Siwan đã bắt đầu thích thành phố này, yên bình và ấm áp, không đông đúc và cũng không có những người hâm mộ đuổi theo để chụp ảnh và xin chữ ký. Đó thực sự là khoảng thời gian an yên và thoải mái.
Im Siwan nhớ lại lần đầu gặp Lee Dong-wook, cậu đã nghe người đàn ông ấy nói về việc thích du lịch nước ngoài. Khi đó, Lee Dong-wook không kể nhiều, chỉ sơ sơ, nhưng bây giờ Im Siwan mới cảm thấy mình hiểu được cuộc sống mà Lee Dong-wook thầm muốn theo đuổi. Nó giống như vẻ bề ngoài của anh ấy, tự tại nhưng không mang tính công kích, nhàn nhã nhưng có chút lạnh lùng. Một gương mặt đẹp đến mức có thể đem đi so sánh với phụ nữ nhưng lại toát lên khí chất rất đàn ông. Thực ra, Lee Dong-wook mong muốn một cuộc sống tự do và yên bình. Nghĩ đến điều này, Im Siwan cúi đầu nhìn điện thoại của mình, vẫn là màn hình đen.
"Siwan thật sự là một đứa trẻ bên ngoài vui vẻ nhưng bên trong lại trầm lặng ha?" Ha Jung-woo nhìn Im Siwan ngồi bên cạnh, thấy anh chàng như đang chìm vào từng làn suy nghĩ bay bổng, cảm thấy vừa buồn cười vừa dễ thương. Không phải là có gì thích thú hay mập mờ ở đây cả, chỉ là Ha Jung-woo nhìn thấy những điều thuần khiết và tốt đẹp từ Im Siwan, vì vậy anh thường muốn nói chuyện với cậu nhóc. Đó có lẽ là sức hút mà Im Siwan mang lại, chỉ cần yên lặng và không nói gì, ánh mắt của cậu vẫn thu hút sự chú ý của mọi người.
Lời nói của Ha Jung-woo làm Im Siwan đỏ mặt, nghĩ đến việc một tiền bối được tôn trọng như Ha Jung-woo mời cậu, mà cậu lại mất tập trung, không chú ý đến cuộc trò chuyện thì thật không thoả đáng. So với Lee Dong-wook, Ha Jung-woo có phần nghiêm túc hơn, luôn mang dáng vẻ của một người đàn ông cứng rắn, thậm chí khi nói chuyện cũng mang theo phong thái nghiêm nghị. Nhưng thực ra anh lại là một người rất hoà đồng, đôi khi trong những khoảng thời gian quay phim còn nói chuyện và đùa giỡn với nhân viên vô cùng thân thiện, là một tiền bối rất có sức quyến rũ. Đương nhiên, anh cũng hướng dẫn rất nhiều về diễn xuất cho Im Siwan, nhưng khác với sự dịu dàng và từ tốn của Lee Dong-wook, Ha Jung-woo đôi khi giống như một người thầy nghiêm khắc hơn.
"Có lẽ em hơi mệt rồi, xin lỗi anh, tiền bối. Nhưng, một lát nữa uống chút rượu tôi có thể sẽ trở nên lắm lời, lúc đó anh sẽ phải chịu đựng em nói nhiều quá!" Nửa đùa nửa thật để nói lên lời xin lỗi, sau đó cậu chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng và cất đi, quyết định tạm thời không lo lắng về Lee Dong-wook nữa. Nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, tâm trạng dần trở nên bình dịu lại.
Lúc đến quán rượu, nơi này khá khó tìm, nhưng vừa nhìn thấy biển hiệu của quán, Im Siwan hiểu ngay câu "Rượu ngon không ngại ngõ sâu" là gì. Chỉ cần nhìn vào cách trang trí bên ngoài đã thấy rõ sự đậm chất phương Đông, không lạ khi người nước ngoài thích chỗ này.
"Tiền bối vào trước ạ!" Im Siwan lịch sự mở cửa cho Ha Jung-woo trước, sau đó mới bước vào theo.
"Ô?! Hôm nay chúng tôi may mắn tới vậy sao? Lại thêm hai ngôi sao lớn đến nữa này!" Vừa vào cửa, nhân viên phục vụ đã phấn khích kêu lên, giọng nói và âm lượng đều cao hơn bình thường, điều này làm Im Siwan biết được chủ quán cũng là người Hàn Quốc thế nên mới quen thuộc với họ.
"Ý cô là, trong quán còn có nghệ sĩ khác sao?" Ha Jung-woo chưa kịp phản ứng, nhưng đã hiểu ra và tò mò hỏi, có lẽ nhân viên phục vụ là fan của Ha Jung-woo nên hành cử có phần hơi quá khích, giọng nói vang khắp quán.
"Oh, đúng vậy, còn có..." Nhân viên phục vụ phấn khích gật đầu, định nói gì đó thì bị giọng nói phía sau cắt ngang.
"Ha Jung-woo tiền bối!" Với ngữ điệu mang chút ngạc nhiên, Yoo In-na xuất hiện trước mắt với chiếc váy đen, còn có một Lee Dong-wook cao ráo và đẹp trai bên cạnh cô, cùng với một trợ lý nam, có vẻ họ vừa hoàn thành xong công việc và muốn ra ngoài trò chuyện.
Im Siwan hơi giật mình, không biết phản ứng như thế nào. Từ khi đến Úc quay phim, đã lâu rồi cậu chưa gặp Lee Dong-wook. Rõ ràng biết hôm nay sẽ gặp lại, nhưng khi thực sự chạm mặt, tim cậu vẫn bất giác đập loạn, không kìm lại được.
Lee Dong-wook cũng có vẻ ngạc nhiên, nhưng anh che giấu và hồi phục nhanh hơn Im Siwan. Anh nhìn Ha Jung-woo, bước lên phía trước và đưa tay chào, "Thật tình cờ, lại gặp tiền bối và Siwan ở đây."
Ha Jung-woo lớn hơn Lee Dong-wook vài tuổi, nên vì lịch sự Lee Dong-wook vẫn là phải chào trước, hơn nữa Im Si-wan rõ ràng đang lúng túng, khiến Lee Dong-wook phải chủ động thay vì chờ đợi Im Siwan giới thiệu.
"Lần đầu gặp, xin chào." Ha Jung-woo cũng bắt tay Lee Dong-wook, mặc dù hai người chênh lệch tuổi tác một chút, nhưng về vóc dáng hay khí chất, Ha Jung-woo thấy Lee Dong-wook không hề thua kém mình, điều này làm cho Ha Jung-woo có ấn tượng ban đầu rất tốt với Lee Dong-wook. "Đúng rồi, anh và Siwan có quen biết nhau phải không, từng hợp tác trước đây mà!" Ha Jung-woo chợt nhớ ra, Im Siwan và Lee Dong-wook có quen biết nhau, Ha Jung-woo cảm thấy may mắn, may là có quen biết, không thì sẽ rất ngượng ngùng.
Lee Dong-wook gật đầu, thu lại tay bắt, liếc nhìn Im Siwan, thấy ánh mắt người đàn ông đó vẫn còn rối bời, Lee Dong-wook mỉm cười không để lộ, "Không chỉ quen biết, mà còn rất thân." Nói xong, Lee Dong-wook vỗ nhẹ vai Im Siwan, nhận ra cậu ấy gầy đi chút, mắt hiện lên chút xót xa, nhưng nhiều hơn là niềm vui khi gặp lại. Tuy nhiên, những cảm xúc này bị Lee Dong-wook che giấu bởi ánh mắt thâm tình, không ai nhận ra sự cưng chiều trong mắt anh bắt nguồn từ tình yêu.
"Cùng đi nào, gặp nhau cũng là duyên phận!"Yoo In-na bước tới mỉm cười với Ha Jung-woo, rồi chỉ vào gian phòng mình và Lee Dong-wook đang ngồi, "Chúng tôi mới uống ly đầu tiên thôi, tiền bối."
"Tôi không có vấn đề gì, còn Siwan thì sao?" Ha Jung-woo cười đáp, rồi nhìn sang Im Siwan, "Cậu nhóc này hôm nay không được ổn lắm, từ sau khi quay xong cứ đờ đẫn mãi, có lẽ là do mệt vì quay phim, nên tôi mới rủ cậu ấy đi uống rượu."
Im Siwan nhìn Yoo In-na rồi lại nhìn Lee Dong-wook, gật đầu, "Cùng đi thôi." Nhưng ngay cả chính Im Siwan cũng không nhận ra giọng nói của mình có chút buồn bã, vì cậu không hiểu tại sao Lee Dong-wook và Yoo In-na lại đi uống rượu cùng nhau mà không gọi thông báo cho cậu.
Ngồi chung một gian phòng, họ gọi thêm vài món và một bình rượu, căn phòng vốn đã hơi nóng nực càng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, Im Siwan bảo nhân viên mở điều hòa để thông thoáng. Nhưng mỗi khi ngẩng đầu nhìn Yoo In-na và Lee Dong-wook ngồi cùng nhau, cậu vẫn cảm thấy khó thở.
"Quay phim vất vả lắm phải không, cảm giác Siwan gầy đi đấy." Lee Dong-wook chống tay lên cằm, hơi nhướn mày nhìn Im Si-wan ngồi đối diện.
"Đúng vậy, mấy ngày nay cậu ấy toàn quay cảnh tập luyện với tôi, tiêu hao thể lực khá nhiều." Ha Jung-woo trả lời thay cho Im Siwan, có lẽ vì có người ngoài, nên để thể hiện mối quan hệ hòa thuận thân thiết giữa các thành viên trong đoàn, Ha Jung-woo theo thói quen giơ tay xoa đầu Im Siwan. Hành động này thường xuất hiện trong phim, mỗi khi Im Siwan tiến bộ trong tập luyện, Ha Jung-woo, người đóng vai huấn luyện viên, lại thể hiện niềm vui bằng cách này. Vì vậy, thói quen quay phim đã kéo dài đến cuộc sống, mặc dù Im Siwan mỗi lần đều không thoải mái, nhưng Ha Jung-woo cũng không để ý nhiều.
"Tiền bối, sao lại thế nữa, tóc em rối hết rồi này!" Im Si-wan nhỏ giọng than thở, nhưng trong mắt không có vẻ khó chịu thật sự, thật ra là hơn là không quen, sau đó cậu giơ tay chỉnh lại mái tóc đen rối bù, nhưng càng chỉnh lại càng rối bù.
Lee Dong-wook nhìn hành động xoa đầu của Ha Jung-woo, mắt tối sầm lại, lẳng lặng cắn nhẹ, chỉ khi không vui anh mới như vậy. Sao đứa nhỏ nhà mình lại dễ thương đến thế? Lee Dong-wook nhớ lại khi quay "Người lạ đến từ địa ngục", anh cũng không nhịn được mà xoa đầu Im Siwan, và lúc đó Im Siwan cũng sẽ than phiền như bây giờ. Mặc dù không giống giọng điệu làm nũng khi nói với anh, nhưng Lee Dong-wook vẫn cảm thấy khó chịu khi thấy người khác xoa đầu Im Siwan.
Vì vậy là một người hiếm khi hành động theo cảm tính, Lee Dong-wook lại ấu trĩ muốn thể hiện sự thân thiết của bản thân với Im Siwan nhiều hơn soi với của Ha Jung-woo. Không đợi Im Siwan phản ứng, Lee Dong-wook đứng dậy cúi người, giơ tay xoa đầu Im Siwan, nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho cậu ấy trước mặt ba* người kia. Hành động này như đã quen từ lâu, không để ý đến sự lúng túng và đôi tai đỏ ửng của Im Siwan.
(*: Mn đừng quên còn anh trợ lý nam nữa á 😭, tôi cũng suýt thì quên ảnh lun)
Việc này khiến Ha Jung-woo cảm thấy có chút ngượng, như thể vừa làm sai điều gì, làm rối tóc của Im Si-wan, còn phải phiền Lee Dong-wook chỉnh lại.
"Siwan thực ra không thích tiếp xúc cơ thể, nhưng xoa đầu là ngoại lệ duy nhất, chỉ là mỗi lần đều cần người giúp chỉnh lại. Tiền bối có vẻ là người Siwan rất tôn trọng và yêu quý, nếu không em ấy đã không để ai tiếp cận như vậy, càng mong chờ bộ phim mới của hai người." Vừa nói, Lee Dong-wook vừa thu tay về, ngồi lại chỗ. Đôi mắt anh mang theo sự dịu dàng vốn có, như thể không có gì không vui, lời nói vừa rồi cũng giải thích lý do anh đột nhiên đứng dậy chỉnh tóc cho Im Siwan. Nhưng không biết tại sao, cả Yoo In-na cũng cảm nhận được sự không tự nhiên của Lee Dong-wook, dù chẳng rõ ràng ở đâu .
Ha Jung-woo tất nhiên cũng cảm nhận được ý tứ không rõ từ Lee Dong-wook, nhìn qua giữa hai người nhưng không thể tìm được lý do nào, dù sao anh cũng cảm thấy sự căng thẳng không thể che giấu từ Im Siwan ngồi cạnh bên.
"Hai người đến Úc làm gì?" Ha Jung-woo cuối cùng quyết định rằng sự căng thẳng này là do lâu ngày không gặp, nên anh không bận tâm nữa, chủ động trò chuyện với Lee Dong-wook.
"Là vì quay quảng cáo." Yoo In-na đáp, rồi nhìn sang Lee Dong-wook, nở nụ cười bất đắc dĩ, "Hôm nay lịch quay khá ít, lẽ ra là sẽ kết thúc sớm. Nhưng không hiểu sao Dong-wook oppa không tập trung, rõ ràng là quảng cáo đôi tình nhân, đạo diễn lại nói mắt anh ấy không có tí cảm xúc, kết quả quay đến tận tối mới xong."
"Đúng vậy, nên tôi mới mời In-na uống rượu để xin lỗi." Lee Dong-wook bị lời trách móc này làm cho lúng túng, như thể tâm tư nhỏ bé bị người yêu nhìn thấu. Có lẽ không ai hiểu được vì sao ánh mắt anh ấy lại không có ân tình, ngoại trừ Im Siwan.
"À, điều đó hơi giống với chúng ta nhỉ," Ha Jung-woo nhớ lại một cách suy tư, "Hôm nay Siwan cũng không được ổn lắm, lo lắng không yên, có vài câu thoại diễn không tốt, khiến tôi cũng khó nhập tâm. Thế nên tôi muốn mời cậu ấy uống rượu để khích lệ."
"Do dạo này em không ngủ được tốt, thật sự xin lỗi, tiền bối." Im Siwan nghiêng đầu nhìn Ha Jung-woo liên tục xin lỗi, thật ra không phải vì không ngủ được, mà vì cả ngày mong chờ gặp Lee Dong-wook, nhưng lại không nhận được tin tức gì từ anh ấy, khiến cõi lòng rộn ràng bất an. Trong trạng thái này, Im Siwan cảm thấy rất bất lực, rõ ràng biết không nên để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc, nhưng tâm trạng lại dễ dàng bị Lee Dong-wook chi phối. Có lẽ vì bản thân ít có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương. Nhưng Im Siwan lại bất ngờ khi nghe lời Yoo In-na nói, cảm giác như Lee Dong-wook cũng trong tình cảnh tương tự mình, điều này làm cậu hoàn toàn không ngờ tới.
"Siwan nhà ta thật là tiêu chuẩn kép, quay phim với tôi thì không tập trung, cũng không thấy lo lắng mà xin lỗi như vậy." Lee Dong-wook nói với giọng đùa cợt, nhưng ánh mắt nhìn Im Siwan lại có chút nghiêm túc, giống như có một Seo Moon-jo hiện diện bên trong, sự chiếm hữu ẩn giấu đó sắp bộc lộ nhưng lại được che đậy hoàn hảo. Chung quy, Lee Dong-wook thừa nhận, anh không chịu nổi việc Im Siwan cúi đầu xin lỗi, giống như việc bảo vật của mình bị tổn thương, lần hiếm hoi Lee Dong-wook, sống đến gần bốn mươi tuổi, mới bắt đầu cảm thấy bướng bỉnh.
Im Siwan mím môi, ổn định cảm xúc hoảng loạn bên trong, dần dần ép mình bình tĩnh lại, giấu đi ý nghĩ 'thật sự trước ba tiền bối diễn xuất là điều khó khăn, nhưng không còn cách nào khác', "Do anh Dong-wook quá dịu dàng, nên em có phần quá phận, dù trạng thái không tốt cũng quên mất phải nói lời xin lỗi."
"Ồ? Là nói tôi quá nghiêm khắc sao?" Ha Jung-woo bên cạnh cười hỏi lại, thật ra chỉ muốn trêu chọc Im Siwan một chút, nhìn cậu bối rối trông đáng yêu làm sao.
"Không phải... tiền bối yêu cầu nghiêm khắc là đúng... vai diễn, vai diễn cũng được thiết lập như vậy, anh là huấn luyện viên mà, thực tế anh cũng là thầy của em." Im Siwan cảm thấy khả năng ăn nói của mình trở nên vô cùng tồi tệ, chỉ có kỹ năng diễn xuất giúp cậu giữ vẻ mặt nghiêm túc để mà giải thích, nhưng thực sự trong lòng đã không biết cái gì nên, cái gì không nên nói.
"Thực ra, tôi tin Siwan vẫn mong muốn nhận được sự giáo huấn nghiêm khắc, vì như vậy cậu ấy mới có thể tiến bộ trong diễn xuất. Tôi nghĩ, lời Siwan muốn nói là chân thành cảm ơn sự hướng dẫn nhiệt tình của anh, chứ không chỉ đơn giản là xin lỗi." Lee Dong-wook nhìn Im Siwan sắc mặt khó coi trước mắt, vẻ đáng yêu khiến Lee Dong-wook không nỡ làm khó cậu nữa, còn sẵn sàng nói đỡ giùm cậu, hạcái tôi xuống để giải vây, "Dù sao, những gì tôi có thể hướng dẫn em ấy cũng không nhiều bằng anh, chúng tôi giống như cùng nhau trưởng thành, tôi cũng đang trong quá trình cải thiện."
"Cũng không hẳn thế." Im Siwan nghe Lee Dong-wook hạ thấp mình, lại có chút muốn bảo vệ anh, nên nghiêm túc nói, "Tiền bối Jung-woo chắc vẫn nhớ khi quay phim ở Hàn Quốc lần trước, em không tìm được trạng thái gần như sụp đổ phải không? Thực ra lần đó, em rất áp lực, nên đã nhờ đến anh Dong-wook giúp em giải quyết vấn đề khó chịu đó. Vì vậy, phải nói rằng, cả hai anh đều là những vị tiền bối mà em đáng noi theo."
Lee Dong-wook vì lời nói của Im Si-wan, ánh mắt u ám cuối cùng cũng tan biến, ghen tuông tất nhiên là có, nhưng không đến mức làm khó người yêu của mình. Hơn nữa, Ha Jung-woo trông thật sự là một tiền bối và người hướng dẫn tốt, Lee Dong-wook chân thành vui mừng cho Im Siwan, nên những động tác thân mật vì thấy cậu quá đáng yêu mà không kìm lòng được, Lee Dong-wook chọn cách tự tiêu hóa, không muốn gây thêm phiền hà cho cậu.
"Cạn ly nào!" Lee Dong-wook chủ động nâng chén, rồi cả năm người cùng cụng ly uống cạn rượu trong ly.
Vị cay của rượu xộc thẳng vào khoang mũi, Im Siwan bất giác nhăn mày, nhưng thấy Lee Dong-wook đối diện đưa tách trà cho mình, "Uống ít thôi, cẩn thận trà nóng." Thực ra, chính Lee Dong-wook cũng bị rượu hun mắt hơi đỏ, nhưng tiềm thức lại ưu tiên quan tâm đến trạng thái của Im Siwan.
"Wow, oppa thực sự biết chăm sóc người khác hơn trước nhiều đấy! Là do yêu đương sao, trước đây quay 'Touch Your Heart', lúc tụ tập riêng cũng không thấy anh tỉ mỉ như vậy!" Yoo In-na buông vài câu đùa bâng quơ, hàm ý trêu vui, nhưng người nói vô ý, người nghe hữu ý.
"Khụ khụ khụ!" Vậy nên, đang uống nước, Im Siwan bị sặc suýt phun ra, chỉ có thể vội cúi xuống che miệng, không ngừng ho khan.
Đang định đứng lên giúp đỡ người yêu, nhưng thấy Ha Jung-woo đã đưa tay vỗ nhẹ lưng Im Siwan trước, Lee Dong-wook vô thức nhìn động tác của Ha Jung-woo, dù là vỗ nhẹ an ủi rất bình thường, nhưng đủ để Lee Dong-wook lại một lần nữa nghiến răng.
"Này, Siwan à, cậu uống nước cũng bị sặc nữa, gì mà đáng yêu dữ vậy!" Ha Jung-woo cười đùa, cảm thấy Im Siwan đáng yêu không phải mới một hai ngày, nhưng bây giờ cảm giác càng rõ ràng hơn, "Cảm giác chúng ta không giống huấn luyện viên và vận động viên, giống cha con hơn, hahaha." Nửa sau câu nói mang tính đùa cợt là nhiều, đến cả Yoo In-na cũng báT tri bất giác cười rộ, chỉ có Lee Dong-wook cảm thấy lòng ngực nặng trĩu mà khẽ thở dài, sau đó giơ tay vuốt mái tóc lộn xộn của mình để che đi cảm xúc không vui nơi đáy mắt. Anh từng nghĩ thầm rằng liệu tình yêu của mình dành cho Im Siwan có phải đã trở nên quá tinh tế và vô tư đến mức gần như hóa thành tình cha con rồi không, nhưng giờ nghe người khác nói đùa như vậy, cảm giác này khiến Lee Dong-wook thật khó để mỉm cười.
"Nhưng, nói thật, tôi cũng đã xem qua tác phẩm của hai người. Hình như nhiều fan mong chờ một câu chuyện lãng mạn xảy ra nhỉ! Nhưng, bây giờ nhìn lại, hai người có vẻ chỉ là bạn tốt của nhau." Ha Jung-woo thấy Im Siwan đỡ ho hơn trước, liền đưa một khăn giấy cho cậu, rồi tìm một chủ đề mới để tiếp tục trò chuyện.
"Đúng vậy, oppa có lẽ đã có người trong lòng rồi, bề ngoài thì chưa từng tỏ ra thích thú, nhiều khi tôi cũng nghĩ 'không biết mình có đủ hấp dẫn không với oppa chưa" Yoo In-na thực ra đã từng có cảm tình với Lee Dong-wook, nhưng mầm non này không nở rộ thành thích hay yêu, thêm vào đó Lee Dong-wook cũng không chủ động, nên chẳng có gì lãng mạn xảy ra giữa hai người họ cả. Vì vậy, đến ngày hôm nay, hai người vẫn là bạn tốt, thậm chí đôi khi đùa xem có nên thành đôi thật hay không.
Những lời này khiến tâm trạng vốn đã buồn của Im Siwan càng thêm tổn thương. Từ trước đến nay, Im Siwan luôn tự hỏi, liệu việc ở bên Lee Dong-wook có phải chăng là quyết định đúng đắn. Tình cảm này đòi hỏi phải trả giá quá đắt, có thể hủy hoại mọi thứ mà cả hai gầy dựng từ lâu, rõ ràng cạnh bên Lee Dong-wook không thiếu người tài giỏi, như tiền bối Yoo In-na. Vậy nên, liệu phải chăng cậu không nên
ích kỷ mà buông tay Lee Dong-wook, cho anh ấy một cuộc sống bình thường, điều đó mới là lựa chọn tốt nhất cho cả hai?
Thực ra, sau khi tỏ tình rồi dần suy nghĩ kỹ lại, về những vấn đề này. Mọi khó khăn đều nói rằng, giữa cậu và Lee Dong-wook không thể ở bên nhau mãi mãi, buông bỏ là lựa chọn tốt nhất, nhưng sự dịu dàng và tình yêu của Lee Dong-wook luôn níu lấy Im Si-wan, khiến cậu không đủ can đảm để rời đi.
"Cũng đúng, chị Yoo In-na và anh Dong-wook đã rất hợp từ trước, cố gắng thêm chút nữa có thể sẽ có chuyện đó đó!" Im Si-wan cúi đầu, bất chợt nói một câu, nhưng ngữ điệu rõ ràng không phải ghen tị hay đố kỵ gì khác mà mang theo sự chân thành và buồn bã. Điều này cho thấy, Im Siwan đang thật sự nghiêm túc.
Tâm trạng vốn không tệ của Lee Dong-wook, vì câu nói đơn giản này mà hoàn toàn biến mất, anh có thể chấp nhận bất cứ ai đùa về Yoo In-na và anh, trừ Im Siwan. Thực ra, anh có thể hiểu cho tâm trạng của Im Siwan, sau khi ở bên nhau sẽ có những giai đoạn giao động và không ổn định, người từng có kinh nghiệm yêu đương như Lee Dong-wook làm sao không hiểu rõ, Im Siwan đang ở cái giai đoạn nào. Vậy nên, Lee Dong-wook cảm thấy bực bội và hơi hoang mang. Có nghĩa là, nếu lúc này Im Siwan thực sự muốn chấm dứt đoạn tình cảm này, Lee Dong-wook biết rằng mình không có lý do nào để giữ cậu lại, thậm chí cảm thấy nếu níu kéo lấy cậu, lại trở thành hành động ích kỷ khi chỉ biết nghĩa cho bản thân mình. Chưa từng chạm vào thân thể của Im Siwan nên không có lý do như phải chịu trách nhiệm, cuối cùng Lee Dong-wook chỉ có thể lộ ra dáng vẻ buồn tủi.
Nhìn chằm chằm vào Im Siwan, bất giác thở dài, cơ thể dựa vào ghế, kéo giãn khoảng cách gần gũi giữa anh và Im Si-wan, "Uống nước đi, giọng em khàn rồi này." Nhưng dù vậy, Lee Dong-wook vẫn không thể không quan tâm đến Im Siwan, đặc biệt là khi nghe giọng cậu trở nên đặc nghẹn vì ho.
Yoo In-na cảm nhận được việc Lee Dong-wook không vui, thậm chí cả Ha Jung-woo cũng nhìn ra điều đấy, chỉ là Yoo In-na rất ngạc nhiên, trong suy nghĩ, Lee Dong-wook đối với cô luôn cực kì giỏi che giấu cảm xúc, lần này còn có tiền bối xa lạ là Ha Jung-woo ở đây, thực sự không hiểu tại sao Lee Dong-wook lại để lộ vẻ mặt không thân thiện như vậy. Đồng thời, cũng cảm thấy Ha Jung-woo khó xử, Yoo In-na lo rằng nếu hai người có hiểu lầm gì thì sẽ không tốt.
"Lỗi của tôi, là lỗi của tôi, uống chút rượu là nói gì không biết!" Trong bầu không khí yên tĩnh, Im Siwan bất chợt ngẩng đầu cười , nhưng đôi mắt mang theo nụ cười ấy lại hơi đỏ, "Thực ra đã hơn 30 tuổi rồi, còn phải để các anh chăm sóc, quả thật là lỗi của em! Uống rượu thôi, em tự phạt một ly!" Nói rồi, Im Siwan tự rót cho mình một ly rượu, dưới ánh nhìn ngày càng sâu của Lee Dong-wook, uống cạn, sau đó rót đầy rượu trắng cho từng tiền bối.
"Em đi vệ sinh một chút, lát nữa sẽ quay lại." Im Si-wan vừa đặt chai rượu xuống, liền đứng dậy định rời khỏi phòng riêng, vẻ mặt không có gì bất thường, nên Yoo In-na và Ha Jung-woo cũng chẳng lấy làm lạ, nhưng biểu cảm của Lee Dong-wook thì ngày càng khó diễn tả.
"Tôi cũng ra ngoài hút điếu thuốc, xin lỗi tiền bối, tôi sẽ quay lại sau." Không lâu sau, Lee Dong-wook cũng đứng dậy, tìm lý do thích hợp rời khỏi phòng.
"Gì chứ, chỉ còn lại ba người chúng ta! Tiền bối Jung-woo, em kính anh một ly! Hy vọng sau này có vinh dự hợp tác với anh." Yoo In-na nhìn vị trí trống mà họ để lại, bất giác phàn nàn, sau đó nâng ly dô với Ha Jung-woo.
Im Siwan đẩy cửa quán rượu, bước nhanh ra khỏi nhà hàng, mới nhận ra trời đã tối, đường phố không có nhiều người, trong con hẻm không ánh đèn đường. Nhưng ít nhất là yên tĩnh, cho phép Im Siwan tạm thời lộ ra con người thật của mình. Thế nên, hơi thở run rẩy, Im Si-wan cắn môi dưới, đứng ở góc, nhìn xuống đất.
"Làm gì ở đây?" Giọng của Lee Dong-wook vang lên từ bên cạnh, Im Siwan quay đầu nhìn thấy Lee Dong-wook đang ngậm điếu thuốc, không rõ mang cảm xúc gì, tiến lại gần mình.
"Ở trong hơi bức bối, em ra ngoài hít thở chút." Im Siwan cố gắng che giấu sự mệt mỏi nơi đáy mắt, cười cười đáp lại, nhưng cơ thể lại không thể tự chủ cách xa Lee Dong-wook vài bước.
Động tác xa cách này khiến Lee Dong-wook nhăn mày, nỗ lực kìm nén bản thân, phần nhung nhớ và dịu dàng bị thay thế bởi sự bất an và bực bội trong tâm hồn. "Em đang giận sao?" Anh nhẫn nại hỏi, cách nói chuyện với thái độ gần giống như đang an ủi người yêu, và lúc nói anh ấy còn tiến gần Im Siwan hơn, mang theo sự quyết đoán và áp lực tự nhiên, buộc Im Siwan phải lùi lại một lần nữa.
"Không phải vậy, chỉ là nếu ai nhìn thấy hai người đàn ông đứng quá gần nhau như vậy, sẽ rất kỳ lạ." Những xúc cảm khi trước đã ứa đọng bên trong khiến Im Siwan dần đánh mất sự kiểm soát, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc và lúng túng.
"Hửm." Lời nói còn chưa dứt, Im Siwan đã nghe thấy tiếng thở dài nặng nề từ Lee Dong-wook, Im Siwan biết rõ rằng Lee Dong-wook đã tức giận.
Đang định xin lỗi, Im Si-wan lại cảm thấy cổ tay bị Lee Dong-wook nắm chặt, ánh mắt của người đàn ông mang theo sự nguy hiểm, kéo mạnh Im Siwan vào sâu trong góc hẻm, sức lực trên tay không có thời gian để quan tâm đến cảm giác đau đớn trên khuôn mặt của Im Siwan.
Âm thanh nặng nề vang lên, Lee Dong-wook đẩy Im Siwan vào tường, cơ thể va chạm vào gạch đá, thực ra không đau lắm, chỉ là tiếng ồn to hơn chút. Chưa kịp thể hiện cảm giác bức bối trong lòng, Im Siwan liền ngỡ ngàng mà nhìn Lee Dong-wook rít mạnh một hơi thuốc, sau đó giơ tay lên ép mạnh phía sau cổ cậu, buộc cậu phải nâng môi lên, hơi thở nồng mùi thuốc lá của Lee Dong-wook tràn vào bên trong Im Siwan.
"Khụ khụ khụ." Cảm giác đắng cay và nóng rát từ miệng trực tiếp xông vào phổi, khiến Im Siwan, người chưa bao giờ hút thuốc, ho sặc sụa, thậm chí nước mắt cũng trào ra.
"Nói cho anh nghe, mùi vị thế nào?" Lee Dong-wook đặt một chân vào giữa hai chân đang dạng ra của Im Siwan, cánh tay ấn vào vai cậu để cậu không thể cử động, rồi hỏi một cách nghiêm túc.
"Khụ khụ... đắng... cay." Siwan thở nhẹ, muốn cúi đầu để ho nhưng không thể vì Lee Dong-wook không cho phép. Cậu chỉ có thể bị kẹt trong khe hẹp giữa anh và bức tường phía sau, cả lồng ngực đang thở gấp gáp cũng áp chặt vào nhau.
Lee Dong-wook đưa điếu thuốc chưa cháy hết lên giữa mặt mình và Siwan, hơi thở cũng trở nên không ổn định, "Đắng cay và nóng rát, Siwan à, em có biết đó là cảm giác em mang lại cho anh không?"
Hơi thở thuốc lá tràn vào cơ thể qua hơi thở, Im Si-wan vẫn muốn nín thoại không được cưỡng lại, nhưng lại bị lời nói của Lee Dong-wook thu hút.
"Dường như chúng ta quan tâm lẫn nhau, nhưng lại bị cậu hiểu lầm, không chỉ thế còn phải chịu đựng những hành động ngang tàn của cậu, lúc nào cũng nói rằng tôi và người khác thích hợp hơn, và vì thích điều này trên cậu, có vẻ như sẽ không kiểm soát được và trở thành một gánh
"Khổ... cay..." Im Si-wan thở hổn hển, cố gắng nhìn xuống để ho nhẹ, nhưng Lee Dong-wook không cho cậu cơ hội, bằng cách bủa vây cậu giữa mình và tường, sát bên nhau một cách kín kẽ.
Lee Dong-wook để chiếc điếu thuốc chưa hút hết ở giữa mặt cậu và mình, hơi thở của anh trở nên không ổn định, "Cay đắng và đắng cay, Shi Wan à, biết không, đó là cảm giác mà em đã mang đến cho anh!"
Hơi thuốc lá theo hơi thở tràn vào cơ thể, Im Si-wan vẫn muốn kìm nén cơn ho, nhưng lời nói của Lee Dong-wook đã chuyển dời sự chú ý của cậu.
"Rõ ràng cả hai đều quan tâm đến nhau, nhưng em lại hiểu lầm anh. Không chỉ vậy, anh còn phải chịu đựng sự bướng bỉnh của em khi nói rằng anh hợp với người khác hơn. Việc yêu em dường như trở nên mất kiểm soát, biến thành một gánh nặng đắng cay pha lẫn ngọt ngào. Em là người yêu của anh, nhưng vì gương mặt vô hại và đẹp đẽ này, em lại vô tình trở thành người được nhiều tiền bối yêu thích và thỉnh thoảng phải chấp nhận những cử chỉ gần gũi từ họ vì quá đáng yêu. Sự mâu thuẫn giữa ham muốn chiếm hữu và việc phải hiểu cho khoảng cách của em như muốn bức điên anh, giống như vị đăng đắng này, khiến anh không muốn trải qua thêm một giây nào nữa." Lee Dong-wook nói, ném điếu thuốc trong tay xuống đất, ánh mắt đầy vẻ uất ức và tổn thương, điều mà trong mắt Im Siwan gần như hóa thành nũng nịu.
"Nhưng chết tiệt là, anh đã nghiện em mất rồi, ngay cả khi bây giờ em muốn chạy trốn, anh cũng sẽ không buông tay. Dù hiện tại anh chẳng có lý do hay lập trường nào, nhưng anh đã rất muốn có được sự bình yên cho bản thân!" Nói xong, Lee Dong-wook cúi đầu, hôn lên đôi môi run rẩy đầy bối rối của Im Siwan, ác ý cắn nhẹ vào khóe môi cậu, rồi tách mở miệng cậu, đầu lưỡi anh quấn lấy đầu lưỡi đang cố tránh né của cậu.
Nụ hôn này mạnh mẽ đến mức Im Siwan gần như không thở được, cảm giác buồn bã, cảm động, yêu thương, bất an, quá nhiều cảm xúc ngập tràn trong cậu, Im Si-wan nghĩ rằng có lẽ Lee Dong-wook cũng cảm nhận được như vậy, nếu không thì anh sẽ không thể bốc đồng đến mức phải bày tỏ hết suy nghĩ trong lòng mình như vậy.
"Ừm!" Đột nhiên, đôi mắt đang khẽ nhắm chặt của Im Siwan bỗng mở to ra nhìn Lee Dong-wook, vì Im Siwan cảm thấy chân Lee Dong-wook giữa hai bên đùi mình đang đẩy lên, góc độ đó trực tiếp chạm tới vùng nhạy cảm nhất của cậu. Điều xấu hổ nhất là phản ứng từ cơ thể của cậu, Im Siwan nhận ra rằng eo mình mềm nhũn, phần nóng bỏng đã có chút phản ứng.
Lee Dong-wook cũng mở mắt ra, nụ hôn vẫn tiếp tục, nhưng cảm xúc trong đôi mắt đã thay đổi. Nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên và chất chứa vô vàn chịu đựng của Im Siwan, ánh mắt Lee Dong-wook mang theo nụ cười nhưng cũng nhuốm màu ham muốn. Anh không phải không biết những cách thức tán tỉnh này, chỉ là anh vẫn luôn kiềm chế để không làm tổn thương đến Im Siwan. Nhưng bây giờ, sự bất an đã chiếm quá nhiều trong trái tim của cậu nhóc khiến anh buộc phải tìm cách để cân bằng lại mọi thé, đó cũng là lý do vì sao Lee Dong-wook lại trở nên mãnh liệt như thế.
"Em không thể trốn thoát đâu, cưng à." Sau đó, khi vừa kịp hít thở lại, Im Siwan nghe thấy thanh âm Lee Dong-wook thì thầm bên tai, giọng nói trầm ấm như tiếng chuông cổ trên tòa cao, vang lên với sức quyến rũ, truyền từ tai vào tim, rút cạn mọi sự phức tạp và bất an, chỉ còn lại nhịp thở nhẹ nhàng trong vòng tay của Lee Dong-wook.
Anh rõ ràng không phải Seo Moon-jo, và bản thân mình cũng không phải Yoon Jong-woo, nhưng không hiểu sao, Im Siwan lại cảm thấy Lee Dong-wook cũng có sức quyến rũ chết người như vậy.
Nhắm mắt lại, giấu đi vô vàn xấu hổ và bối rối, Im Siwan thừa nhận, cậu đã có sự phụ thuộc về tâm lý cũng như sinh lý vào Lee Dong-wook.
"Anh, ít nhất cũng nên về khách sạn đã." Nói nhẹ nhàng, với giọng điệu có chút thỏa hiệp, lo lắng và sợ hãi, nhưng phần nhiều là chấp nhận số phận.
Cảm nhận được phần nhạy cảm trên cơ thể Lee Dong-wook cũng có phản ứng lại, vì Im Siwan đã cảm thấy có gì đó đụng vào xương chậu của mình gây nên cơn đau nhức. Cậu hiểu rõ Lee Dong-wook đã chịu đựng bấy lâu, từ lần đến nhà anh, Lee Dong-wook đã hết sức quan tâm chăm sóc mình, và lần này dường như mình nên hiểu và chấp nhận anh ấy.
"Được rồi, nhưng em vào trước đi, anh hút điếu thuốc cho bình tĩnh lại." Lee Dong-wook hít sâu vài lần, sau khi đã bình ổn lại tâm trạng mới buông Im Siwan ra. Dù trong bóng tối, Lee Dong-wook vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt đỏ bừng và đôi tai của Im Siwan, chỉ là anh không biết rằng, dưới làn da trắng sáng, sắc đỏ của anh cũng hiện rõ trong mắt cậu.
Rõ ràng là hai người đàn ông tài giỏi, dù không có nhau vẫn có thể sống tốt, nhưng họ vẫn dễ dàng bộc lộ những cảm xúc chỉ có trong tình yêu đầu. Không chỉ Im Siwan chấp nhận số phận, mà ngay cả Lee Dong-wook cũng nhận ra rằng anh đã gục ngã, và không có ý định lùi bước hay từ bỏ.
end
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro