Thoải mái chứ?
lovely_lola
Link bài: https://archiveofourown.org/works/54003286
—
Tóm tắt:
Điều đó thật tuyệt khi làm Moonjo chảy máu.
Điều đó thật tuyệt khi làm Moonjo ra.
Trong cơn hoang dại, Jongwoo quyết định vùng lên và giết chết Moonjo. Cậu bất lực với Moonjo theo hướng mà cậu chưa từng nghĩ tới.
—
Chương 1: Vóc Hình Kén Ta
Bọn chúng đang ở trong những căn phòng bên cạnh, cùng nhau cười khúc khích, chờ đợi. Lũ người kỳ dị hãy còn ở bên ngoài cánh cửa phòng cậu, Jongwoo dám chắc về điều đó. Cậu không có bằng chứng, nhưng cậu biết rõ điều này. Cậu không thể đem những khuôn mặt đó vứt ra khỏi đầu mình. Cậu một mình lạc lõng nơi căn phòng này, nhưng không thật sự là thế. Những ánh nhìn dõi theo cậu từ hư không. Có ai đó đang lắng nghe. Phòng trọ tĩnh mịch như những khán giả đang đón chờ vở kịch sắp tới khi đèn đã tắt. Cậu nhắm mắt lại, bịt chặt hai tai mình, nhưng cậu vẫn không tồn tại một mình dù cho bản thân đang lơ lửng trong tâm trí. Nên giết không? Nên giết không? Nên giết không? Dẫu cho bản thân đang chìm vào mộng mị, cậu vẫn có thể nghe rõ câu từ của tên biến thái đó trong mơ. Hơi thở run rẩy tràn vào cơ thể khi nước mắt tuôn rơi trên gò má. Cậu cố gắng giữ hơi thở mỏng tựa thinh không - việc hít thở quá ồn ào. Cơ thể mỏi nhừ cầu xin được biến mất.
Đôi tay run rẩy, cậu với lấy chiếc điện thoại. Cậu có thể cầu cứu ai đó, dẫu chỉ là sự an ủi nhất thời: Ji-Eun, mẹ, cảnh sát. Cậu cứ run lẩy bẩy không thôi, khiến việc ấn nút cứ trở nên mất kiểm soát. Đệt, Đệt, Đệt. Sau ba lần mở khóa không thành công, điện thoại cậu bị vô hiệu hóa. Ngón tay luẩn quẩn nơi danh bạ.
"Không phải anh đang nhạy cảm quá sao? Chất giọng của Ji-Eun vang vọng trong tâm trí cậu.
"Có thể chuyển cho mẹ ít tiền được không, con yêu? Anh con lại vô bệnh viện nữa rồi"
"Đây là gọi đùa à? Cậu có bằng chứng gì không?"
Cậu ấy từ bỏ việc gọi điện, ném nó vào bức tường đối điện và cơ thể căng chặt khi âm thanh lạch cạch vang lên. Ổn mà. Mọi thứ đều ổn. Chỉ là mình có phần hơi kích động thôi.
Căn phòng chợt như co lại, hóa bé nhỏ đi.
Dơ đen lướt qua cửa sổ và lưu lại cái bóng thoáng qua giữa căn phòng. Tim cậu như bị ai đó thắt chặt, tìm lấy con dao đang giấu dưới gối bằng lưỡi của nó. Một vết chém thẳng dài xuyên qua ngón tay cậu, nhưng cơn sợ hãi trong cậu đã che mờ nỗi đau nơi da thịt. Run rẩy, cậu đổi vị trí đang cầm dao từ lưỡi sang tay cầm, chĩa thẳng về phía cửa ra vào.
Ánh nhìn chằm chằm của cậu như muốn đục một lỗ trên lớp gỗ mỏng. Tay nắm cửa nhẹ nhàng chuyển động đến mức cậu thậm chí còn chẳng nhận ra, và cậu cũng không thể biết rằng liệu tất cả chỉ là tưởng tượng hay vốn là hiện thực. Một phần trong người cậu đã mong rằng họ làm thế. Cứ giết con mẹ cậu luôn đi. Kết thúc chuyện này. Đoán mò đôi khi còn đáng sợ hơn cả sự tàn bạo thật sự.
Ngay đỉnh dạ dày, axit và cơn buồn nôn chực trào bùng nổ. Cậu đã cạn kiệt adrenaline thứ giúp bản thân tỉnh táo. Đã nhiều ngày rồi cậu chưa được nghỉ ngơi đúng cách và nó vắt kiệt cậu khiến bản thân cậu gần như ngã quỵ. Căn phòng xoay chuyển thành những đường xoắn làm cậu choáng váng. Cậu đánh rơi dao xuống, lùa những ngón tay dính đầy máu vào tóc, nắm thật mạnh nhằm làm bản thân cảnh giác. Ổn mà. Tôi ổn. Tôi chỉ hơi kích động quá thôi. Cậu thật lòng muốn đập đầu mình vô tường nhưng cậu không muốn tạo thêm bất kỳ tiếng động nào. Hơi thở như va vào nhau mà lẩy bẩy khi cậu mím môi thành một đường cong úp ngược. Tất thảy thớ thịt trên cơ thể rã rời trong mỏi mệt, nhưng lại âm ỉ vang lên khát vọng trốn chạy. Đệt, cậu mệt quá rồi. Cậu nên giết chúng để được đổi lấy một giấc ngủ ngon.
Có lẽ cậu nên
Nên giết tên khốn đó?
Mọi thứ sẽ ổn nếu việc đó không làm vì Moonjo. Hắn là tên cằm đầu ở đây, điều đó quá rõ ràng, chỉ cần nhìn cách tất cả bọn chúng đều câm lặng khi hắn bước vào phòng. Hắn là kẻ đứng đầu trên chuỗi thức ăn và Jongwoo chỉ là loài sâu bọ nằm ở cuối cùng. Nhưng điều tuyệt vời ở đây là, bạn luôn có thể chiếm đoạt ngôi vị vua chúa mà.
Tại một thế giới mà cả hai chưa từng gặp, cậu có thể sẽ dạo quanh khu công viên với Ji-Eun, mời cô ấy đến ăn tối. Cậu ấy có thể yên giấc bên hơi ấm từ cơ thể của cô, tóc cô lòa xòa trên gương mặt cậu và hơi thở cô chạy dọc lồng ngực cậu. Cậu có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ người cô và được âu yếm bởi sự an toàn mà cô mang lại. Cậu có thể thả lỏng những lớp cơ đang căng cứng nơi bờ vai và tan ra trong sự dịu êm của gối nệm cùng thanh âm thì thào từ nhịp đập con tim cô, và mẹ nó thiếp đi.
Đệt mẹ mày Moonjo.
Màn sương mờ mịt của ảo giác dần tan biến xung quanh vóc hình của Moonjo. Điểm giao của hai đường định mệnh đã được thiết lập.
Jongwoo ném mình ra khỏi giường, kéo phăng chiếc ghế gỗ cùng hành lý vào gầm bàn, và mở phanh chiếc cửa, mạnh đến mức chúng gần như nhảy múa trên khớp nối. Không hề có kế hoạch cụ thể. Chỉ bộc phát một cách bốc đồng, mơ hồ trong mỏi mệt.
Cậu quẹo vào nơi góc khuất vừa giơ nắm tay lấm lem máu tươi để đập vào cửa của Moonjo. Nhưng trước khi cậu có thể lấy lực để đập vào nó, cánh cửa được mở ra để lộ gương mặt thỏa mãn của Moonjo. Như thể hắn đã biết trước việc Jongwoo sẽ tới đây, như thể hắn đã chực chờ chào đón, như thể hắn đang dõi theo cậu. Hắn dựa vào khung cửa, ngả mình về phía Jongwoo, mỉm cười trước dáng vẻ lưỡng lự của cậu chàng.
Thật khó chịu khi nhìn thấy Moonjo ăn vận thường phục. Vì một lý do nào đó, nó làm câụ ngỡ rằng sinh vật này có thể ngủ. Trong khoảnh khắc khắc ấy, hắn trông tựa như người đàn ông bình thường mà cậu đã từng cùng nhâm nhi hương vị bia lợ lợ trên sân thượng.
"Em ngủ trễ vậy cưng. Không phải ngày mai em còn đi làm sớm sao?"
Tên khốn đáng sợ này.
Jongwoo giơ nắm đấm, dùng toàn sức mà cậu có để lao về hướng Moonjo. Moonjo chỉ nhẹ nhàng lách khỏi hướng đi của cậu, điều này khiến Jongwoo lao vào phòng hắn.
Khẽ khàng đóng cánh cửa sau lưng, Moonjo ngạc nhiên nói. "Giờ khuya rồi, chúng ta không nên ồn ào. Điều này có thể đánh thức mọi người xung quanh."
"Thằng chó!" Cậu lao đến khuôn mặt của Moojo, nhưng người đàn ông đó đã bắt được toàn bộ cánh tay cậu- một tay đặt trên eo, một tay giữ chặt khủy tay cậu.
Tên chó chết này, hắn nên chết con mẹ nó đi.
"Cưng à, em đang tức giận sao?" Hắn cười trầm, tay bao lấy phần gáy của Jongwoo. Dọng đầu cậu vào tường một lần, hai lần, phá vỡ lớp thạch cao trên tường, khiến cả căn phòng run lắc. Máu văng lên từng đợt vấy bẩn mực sơn.
Hắn giữ lấy Jongwoo ngay vị trí hộp sọ để cậu không ngã xuống nền nhà, giữ chặt đầu chàng trai vào vai mình, để chất lỏng đặc quánh chảy tràn trên tấm áo cotton trắng tinh.
Jongwoo thấy đầu mình choáng váng. Cậu cố dùng lực tay để nắm lấy cơ thể hắn mà gượng đứng, vì biết rằng nếu Moonjo buông tay khỏi cậu, cậu sẽ lập tức sụp đổ xuống nền đất.
Cơ thể Moonjo ấm áp khác xa với những ngón tay lạnh băng mà cậu cứ ngỡ sẽ buốt giá tựa như một cỗ thi thể. Hắn dùng cánh tay chắc khỏe bao lấy bờ vai Jongwoo, giữa đầu cậu chặt bên người.
Jongwoo vung từ cú đấm vào lồng ngực của Moonjo, thầm mong rằng ít nhất cũng sẽ lưu lại vài vết bầm. Những cái đấm ngày càng mãnh liệt khi Moonjo bắt đầu vỗ về cậu từ bên này sang bên kia tựa như âu yếm một đứa trẻ.
"Shh, cưng à. Em mệt lắm sao? Việc đánh tôi có làm em cảm thấy tốt hơn không?"
Nó có.
Jongwoo siết chặt nắm đắm trong tay mình, thành những cái đánh vô lực. Nó thật sự rất thoải mái khi đánh hắn, cậu không muốn ngừng lại. Vết cắt nơi bàn tay dường như trở này ngày càng nhói đau và điều đó cũng làm cậu cảm thấy tốt hơn. Cậu muốn giáng vô vàn cú đánh vào con người này đến khi hắn nhão ra thành một đống thịt nhơ nhuốc máu. Cậu khát cầu cảm giác những vụn vỡ từ xương cốt của hắn len lỏi nơi kẽ hở tay mình. Cậu muốn đôi tay này nhuốm đầy máu của Moonjo.
Nếu có đủ sức mạnh. Cậu giơ tay, chuẩn bị cho cú đánh tiếp theo, nhưng nó lại tàn lụi trước lồng ngực của người kia và trượt xuống bên bụng hắn, ngay phía Jongwoo.
Thậm chí chất chứa biết bao tức tối và ghét bỏ, cậu chỉ đứng đó, trong sự thua cuộc.
Thậm chí ngay cả khi cậu thất bại, vai cậu cảm giác nhẹ bẫng. Trận giao cấu hay một thoáng nhận ra mùi hương của Moonjo nơi hơi thở. Mối quan hệ giữa con người là cõi ngục với vô vàn thuốc phiện. Cảm nhận nhịp đập từ con tim chậm rãi vang lên, nhưng lại nhức nhối đến tột cùng. Không còn thứ gì mà cậu có thể làm được nữa. Hoặc chốn nào mà cậu có thể đến khi rời khỏi vòng tay của Moonjo. Không ai có thể chạm vào cậu ở nơi đây trừ Moonjo. Con mẹ nó. Sự căm tức của cậu được phơi bày khi đôi mắt long lanh ánh nước và một tảng đá đè nặng lên cổ họng. Moonjo vỗ về lưng cậu và khóa chặt tiếng nấc của ai kia mỗi khi nó chực trào muốn tuôn ra, cho phép cậu thấm ước cả mảnh áo với những dòng lệ ngân dài.
Jongwoo thua rồi, trong trò chơi này.
"Cưng à, em ổn rồi. Tôi giữ được em rồi."
Dịu dàng, Moonjo kéo cậu khỏi tay mình. Hắn cúi xuống khẽ khàng để bắt trọn được đôi mắt người kia. Tay hắn giữ lấy gò má ướt đẫm nước mắt cùng sưng phù của Jongwoo. Cậu luôn rực rỡ như thế. Quẫn trí, khẩn khoản, bạo tàn, và mỏng manh. Jongwoo ngước mắt nhìn vào con người phía trước như thể đang chứng kiến dáng vẻ của Chúa Trời- như thể người này có đủ quyền năng để khởi tạo một thế gian với biết bao điều đẹp đẽ và cũng có thể phá hủy chúng trong một cái búng tay. Đây là một mảnh tình nồng nàn và cháy bỏng cũng chính là một tình yêu dung hòa với khiếp đảm tột cùng.
Đáy mắt đong đầy ân tình, gần như chói lòa cả căn phòng u tịt. Jongwoo thật lòng muốn phá tan ảnh nhìn trên khuôn mặt mình và bóp chết cảm giác bồn chồn mà nó mang lại cho cậu. Điều này sẽ tốt hơn nếu Moonjo muốn cậu chết đi. Sẽ dễ dàng làm sao nếu là kẻ bị giết hơn là nhận lại vô vàn ái ân từ một tên điên.
Cậu giơ ngón tay cái lên, chỉ thằng vào chiếc mũi của Moonjo. "Tôi ghét anh"
Moonjo cười khẽ.
Jongwoo cau mày.
Moonjo nhu hòa mà bắt láy ngón tay run rẩy của Jongwoo và dắt cậu đến bên giường. Không làm gián đoạn cái nhìn nồng nàn trên đôi mắt, hắn nâng chiếc mềm mỏng lên và ra hiệu cho Moonjo nằm xuống.
Jongwoo cảm thấy lạnh lẽo, ở những nơi cơ thể cậu tiếp xúc với Moonjo. Máu đỏ rỉ xuống vầng trán trắng trẻo, trộn lẫn vào dòng lệ trên mặt.
Moonjo ngồi xuống bên cạnh và giữ lấy cổ tay của Jongwoo thật khẽ. Hắn nằm xuống, tựa vào khuỷu tay mình như thể muốn chỉ cho Jongwoo cách làm, như việc nếm thử đồ ăn của Jongwoo để chứng minh rằng nó không có độc.
Có điều gì giữa cái đầu chất đầy khổ đau và sự cô đơn đã kéo Jongwoo về phía Moonjo tựa như lực hút từ nam châm. Cậu không còn cảm thấy như là mình nữa, giống như cậu đã bị chiếm hữu bởi người đàn ông trước mặt. Nước mắt vẫn lóng lánh trên cầm nhỏ, Jongwoo nâng một chân lên, choàng qua cơ thể của Moonjo. Kẹp chặt hắn ơ giữa khi đang đẩy hắn dựa vào bức tường sau lưng.
Ngay cả khi trong trạng thái vô lực, tim cậu cũng không thể ngừng đập mạnh khi cảm nhận được eo của người kia đang nằm giữa hai bên đùi. Đáy mắt của Moonjo chập chờn lên tia sáng mơ hồ. Cậu cảm nhận được thứ hương vị hiểm nguy đang cận kề nơi miệng lưỡi, nhưng cậu không tránh đi. Thay vào đó, tiến lại gần để hít hà mùi hương đầy dục vọng và dựa vào cơ thể Moonjo. Hắn thật ấm và mềm mại. Tay nắm lại, kéo chặt áo của Moonjo. Cậu lại bắt đầu thút thít, chân thành hơn lúc này. Đây không còn là phẫn uất, đây là nhẹ nhởm.
Cậu thả lỏng chân mình ra và để hông chạm vào Moonjo. Một chân đặt trên tấm nệm, những ngón chân chạm vào bàn chân Moonjo, chân còn lại xích gần tới giữa hai đùi Moonjo. Cậu đắm chìm vào mùi hương của Moonjo, thứ hương thơm hăng nồng và sạch sẽ hòa quyện cùng chút mùi chất tẩy từ phòng khám nha khoa.
Tay Moonjo kiên nhẫn giữ lấy cậu. Không có gì đáng để tự hào ở đây, nhưng vì một lý do "hỗn làm" nào đó, điều này thật thoải mái. Cơ bắp được thả lỏng khi cậu nức nở từng cơn. Cậu đã hoàn toàn đánh mất cái tôi của chính mình khi khóc òa trước mặt Moonjo trong lúc cả hai đang quấn chặt vào nhau. Nếu cậu chưa từng biết rõ Moonjo, cậu thật sự sẽ rơi vào bể tình với hắn.
Rồi một lần nữa, liệu rằng cậu có hoàn toàn thấu tỏ con người bên dưới mình?
Khi tiếng nỉ non của cậu dần trở nên nhẹ bẫng và bờ mi nặng trĩu, tiếng tim đập của Moonjo ngày càng rõ ràng bên tai, ru cậu vào giấc ngủ ngập tràn cảm giác an toàn. Jongwoo lắng nghe một cách chăm chú, gần như ngỡ ngàng khi biết con người này có trái tim. Đầu cậu nâng lên rồi hạ xuống một cách nhẹ nhàng theo nhịp điệu từ xương lồng ngực của Moonjo. Từng nhịp từng nhịp, hơi thở quấn quít hơi thở, cậu dần chìm vào mộng mị trong vòng tay người đàn ông đáng sợ nhất mà cậu từng biết.
tbc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro