Chương 2 : Đường đến khu cách li
Dưới ánh đèn mờ nhạt của đèn dầu, đoạn đường trở thành một lối đi nguy hiểm, nơi mọi thứ đều sống trong bóng tối và sự không chắc chắn.
Minh dẫn dắt họ qua những con ngõ hẹp, nhắc nhở họ không phát ra tiếng động lớn để không làm kích thích sự chú ý của những quái vật đang lang thang. Những bóng đen đầy mưu mẹo lẩn lộn giữa những ngôi nhà cũ kỹ và những góc phố vắng vẻ.
Khi bước chân của họ đưa họ vào một khu vực tăm tối, một tiếng rít từ bên cạnh làm cho cả nhóm giật mình. Minh nhanh chóng kéo Hân và mẹ cô ra khỏi tầm nhìn của một con quái vật không mắt, chỉ dựa vào âm thanh để săn mồi.
"Chúng ta phải tránh xa chúng," Minh thì thầm, ánh mắt anh căng trước mọi rủi ro. Hân và mẹ cô hiểu rằng đây là một cuộc đua với sự sống còn, và mỗi bước chân đều cần sự cẩn trọng.
Đoạn đường dẫn đến nơi an toàn đầy nguy hiểm, nơi mà quái vật đa dạng với những kỹ năng đặc biệt gặp họ. Con quái vật không mắt lắng nghe rất thính, khiến cho bất kỳ tiếng động nào cũng trở nên nguy hiểm. Minh, với sự nhanh trí và hiểu biết của mình, đưa ra kế hoạch để vượt qua chúng.
Một con quái vật lưỡi dài như kiếm xuất hiện, thảy ra những cú đánh như đòn cước từ xa. Minh, nhảy nhàng như một hòn đá lăn, chặn đứng mọi cú tấn công đầy nguy hiểm. "Hân, Mẹ, hãy đi nhanh chóng!" anh hét lên, giữ cho họ an toàn dưới bóng đèn dầu.
Cuộc chiến đấu không ngừng khi họ phải đối mặt với những con quái vật nhiều lông, quái vật chân dài và những sinh vật đầy khả năng tấn công từ xa. Minh, như một chiến binh tài năng, dẫn dắt nhóm qua từng cạm bẫy, từng thách thức. Ánh đèn sáng bừng từ thanh gươm tự chế anh làm cho bóng tối phải lùi sâu, tạo nên hình bức tranh chiến thắng giữa đêm tối u ám.
Cuối cùng, mọi thứ trở nên yên bình. "Chúng ta đã làm được," Minh nói, mỉm cười. Hân và mẹ cô đều nhìn về phía anh với sự kính phục, biết rằng có một người hùng đứng bên cạnh họ trong cuộc hành trình này. Cùng nhau, họ tiếp tục chuyến hành trình, không biết điều gì đang chờ đợi phía trước.
Minh, sau những chiến công xuất sắc, Cả nhóm dừng lại một phút để đánh bại con quái vật cuối cùng. Sự chủ quan và bất cẩn của anh đã đẩy họ vào tình thế ngàn cân treo trên sợi tóc. Một con quái vật mắt lòi dài ra quấn lấy Hân, làm cho cô không thể di chuyển.
"Hân, đứng vững!" Minh hét lên, nhưng sự hoảng sợ bao trùm anh khi thấy mẹ Lệ la hét trong vô vọng, bị một mắt khác của con quái vật đấm văng xa, bất tỉnh.
Minh nhanh chóng cố gắng giải thoát Hân khỏi cạm bẫy đầy rủi ro này. Anh sử dụng chiếc gươm của mình để cắt đứt sợi tóc mà quái vật đang sử dụng làm vũ khí. "Hân, giữ chặt, chúng ta sẽ vượt qua được!" Minh nói với sự quyết tâm trong ánh mắt.
Tuy nhiên, sức mạnh của quái vật là không đối xứng. Mọi nỗ lực của Minh trở nên vô ích khi Hân bị quấn chặt hơn. "Minh, anh... anh phải cứu mẹ!" Hân nói với giọng nói giữa những cảm xúc lo lắng và quyết tâm.
Minh nhìn thấy mẹ Hân đang nằm bất động, nhận ra rằng anh không thể đối mặt với cả hai tình huống cùng một lúc. "Hân, đừng lo, anh sẽ... anh sẽ quay lại." Minh hứa hẹn, nhưng sự bất lực tràn ngập trong tâm trí anh.
Trong khi Minh cố gắng hết sức để giữ cho Hân an toàn, cuộc hành trình của họ trở nên nguy hiểm hơn, và những rủi ro đang chờ đợi phía trước chỉ trở nên lớn hơn.
Sự kịch tính trở nên không thể chịu đựng khi Minh cố gắng ngăn chặn con quái vật mắt lòi khỏi Hân. Cú đánh của anh giống như những đòn kiếm điêu luyện, nhưng quái vật vẫn giữ vững và càng quấn chặt Hân hơn.
"Hân, anh... anh không thể!" Minh gào lên, trái tim anh rơi vào sự cảm giác bất lực.
Mẹ Hân bất tỉnh nằm ở xa, một hình ảnh của sự yếu đuối và tổn thương. Minh cảm thấy sự trách nhiệm nặng nề, nhưng đối diện với hai tình huống khó khăn, anh phải quyết định phải cứu ai trước.
Trong một phút đau đớn của quyết định, Minh nói với Hân, "Hân, anh sẽ trở lại, anh hứa đấy!" Anh giữ chặt tay Hân, nhìn vào đôi mắt đầy hy vọng của cô, rồi chấp nhận sự thực: anh phải chạy đến cứu mẹ Hân.
Minh hành động nhanh chóng, chạy về phía mẹ Hân và đặt cô vào một nơi an toàn. Trái tim anh chia thành hai, một nửa nằm ở bên cạnh Hân, một nửa chăm sóc cho mẹ cô. "Mẹ ơi, hãy tỉnh dậy," Minh cầu xin trong khi gọi mẹ Hân nhẹ nhàng.
Trong khi đó, Hân vẫn đang chiến đấu với con quái vật mắt lòi. Cô thấy sự quấn quýt trở nên khắc nghiệt hơn, và mỗi phút trôi qua là một thử thách mới. Cảm giác yếu đuối và cô đơn bao trùm, nhưng Hân vẫn giữ chặt lấy sự hy sinh của Minh trong tâm trí.
Minh, với trái tim đau đớn, quay lại chiến trường. Anh nỗ lực cắt đứt sợi tóc quấn Hân, với tâm huyết cuối cùng của mình. "Hân, chịu đựng thêm một chút, anh đây rồi!" Minh thét lên, sự kiên nhẫn và hy sinh của anh không ngừng nghỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro