Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : #2

Thanh Hiển vừa dắt xe rời khỏi, Diệu Minh và Anh Thơ liền tìm một chiếc ghế đá nhấm nháp bữa sáng. Sở thích của hai đứa thật kì quặc, trời lạnh lại thích ăn đồ lại ở một nơi thật lạnh. Bữa sáng phải kèm theo kem lạnh, nếu không có kem thì phải có trà sữa đá, thế nên trong trường luôn xuất hiện hai nữ sinh ngồi trên ghế đá ăn sáng, mắt mũi đỏ ửng vì lạnh, vừa run vừa cười khúc khích. Mới đầu, mọi người còn nhìn với ánh mắt bất thường, lâu dần họ lại chuyển sang cái nhìn thông cảm

Lúc Anh Thơ còn chúi đầu cắn ly kem của Diệu Minh, còn Diệu Minh thì xô đầu Anh Thơ ra và lấy lát bánh mì của Thơ gặm

- Diệu Minh, sao em lại tranh giành đồ ăn với bạn trước mặt anh? Nếu muốn là bạn gái anh thì đó là điều cấm kị!

Nói rồi người đó nhìn cô với ánh mắt thương hại, cặp mắt lồi làm cô rét run hơn cả cơn gió đông đang lùa tới! Diệu Minh nhìn người đó, hít thở sâu để kiềm chế rồi nhẹ nhàng đáp:

- Cảm ơn anh đã nhắc nhở! Nhưng em không có ý định làm bạn gái anh. - Dứt câu, cô thúc tay Anh Thơ vẫn còn đang mải mê ăn kem.

Hắn ta thấy Diệu Minh định bỏ đi thì sẵng giọng :

- Thôi được rồi, anh có thể hiểu. Chiều nay anh rảnh, em có thể cùng anh đi xem phim hoặc đi đâu đó!

Diệu Minh mỉm cười :

- Không phiền anh đâu, nếu anh rảnh thì em cũng không rảnh. - Nói xòn cô kéo thẳng Anh Thơ lên lớp. Cô sợ rằng nếu còn ở lại thì chắc chắn sẽ không chịu được mà phải dùng đến bạo lực với anh ta! Còn nữa, ly kem của cô đang bị Anh Thơ kia ăn hết!

- Hahaha! - Vừa mới bước lên đến bậc cầu thang đầu tiên, Anh Thơ đã gập người ôm bụng cười ha hả :

- Ôi, Diệu Minh đáng thương! Lí tưởng đâu không thấy, chỉ thấy mỗi tên dở hơi kia cứ đến tìm cậu, haha. - Nói rồi Anh Thơ tiện tay giật phăng ly kem của cô vừa ăn vừa cười.

Nhớ lại mà vẫn chưa hết run, " tên dở hơi " mà Anh Thơ đang nhắc đến, vâng, chính là gã lọt vào " mắt soi trai đẹp " của Diệu Minh năm ngoái. Da ngăm đen, mắt lồi chiếm diện tích lớn trên gương mặt nhọn, áo phông trắng,... đứng cạnh Thanh Hiển. Lại có một cái tên làm nên chút con gái:  Phương

Sau khi bị tình yêu sét đáng, Anh Thơ kéo Vy Anh đi làm quen Thanh Hiển với quyết tâm hừng hực, trai đẹp là tài nguyên, mà vừa đẹp vừa lạnh như vậy thì còn quý hơn nữa, thế nên cần đánh nhanh thắng nhanh, không thể rơi vào tay kẻ khác.

Bước một: Tiếp cận mục tiêu nhanh chóng kéo cô đến chỗ đám con trai đang đứng, làm ra vẻ mặt ngoan ngoãn, mỉm cười thật hiền, nhẹ nhàng nói với Thanh Hiển:

- Em là Anh Thơ, đây là Diệu Minh, bọn em là học sinh mới, trận vừa rồi mọi người chơi rất cừ. - Hết câu, cô liền liếc tỉ số trận đấu để kiểm tra xem mình có bị nói hớ gì không, đồng thời kéo tay Diệu Minh, e thẹn: - Kìa! không phải Diệu Minh nói với tớ muốn làm quen với anh ấy sao! - Lại mỉm cười nhìn Diệu Minh rồi nhìn "tên dở hơi" đó đầy mờ ám

Bước hai: tạo ấn tượng với mục tiêu. Một cô bạn tôt, giúp bạn thân làm quen với người mình để ý. Quá ấn tượng còn gì!

"Tên dở hơi" ấy vừa nhìn hai cô bạn từ xa thì mắt đã sáng lên, nghe Anh Thơ bảo vậy liền phấn khích, mặt vênh lên đắc ý, hất hàm bảo:

- Ha Ha, tuy là lần đầy có người thổ lộ trực tiếp như vậy nhưng mà anh thừa biết 80 phần trăm nữ sinh ở đây đều thầm mến anh mà. - Một tay rất tự nhiên đặt lên vai Diệu Minh: - Diệu Minh trông em cũng xinh xắn, anh sẽ cho em cơ hội tìm hiểu. Anh tên là Nguyễn Phương

Diệu Minh, người trong cuộc nhưng lại ngơ ngác không hiểu gì, cho đến khi nhận ra mình bị bán đứng cũng không biết phản ứng thế nào. Nguyễn Phương!

Ôi God ơi!!! Lúc nào cũng muốn chỉ bừa như thế nào cũng không đến nỗi chịu báo ứng như vậy chứ. Nhìn lại tên Nguyễn Phương này mà cô lại chỉ muốn bạo lực. Ngoại hình đã không giống ai lại còn giọng điệu tự sướng kênh kiệu như vậy nữa, một tên bất bình thường. Nhưng mà cô là người bình tĩnh, không nên phá hỏng việc tán trai của bạn tốt, cũng không nên tỏ thái độ gay gắt làm gì.

Đâu phải chỉ mình Anh Thơ mới biết giữ hình tượng nữ sinh ngoan cơ chứ! Cô nghiến răng, cố gắng để nụ cười của mình bớt méo xẹo:

- À ừm, thật ra em cũng chỉ nói đùa thôi mà

Vẫn vênh, vẫn giọng cao vút:

- Anh đã từ chối đâu, em không cần vừa mới nghe nói đến danh tiếng của anh mà lùi bước như thế. Thực ra con số 80 phần trăm cũng là tương đối thôi, lạc quan lên, 75 phần trăm có lẽ chính xác hơn. Anh ưu tiên con gái dũng cảm!

Diệu Minh im lặng, còn tranh cãi với anh ta nữa có lẽ cô là con ngốc

Không khí xung quanh khá kì dị, tất cả đều đang cố gắng nín cười!

Thanh Hiển thấy cô lúng túng thì lên tiếng có ý gỡ vây:

- Anh là Thanh Hiển, lớp 11A1

Mấy người còn lại thấy thế cũng tự giới thiệu.

- Anh là Nhậm, Trần Nhậm

- Diệu Minh và Thơ mới vào trường à, làm quen với hai em nhé, anh Thái Sơn tên được mọi người gọi là JSol

Cũng liền ngay sau đó, Anh Thơ tiến hành luôn bước ba: bám lấy mục tiêu và tóm gọn

Bước này yêu cầu thời gian dài để đối tượng quen dần với sự có mặt của mình

- Mọi người có thể cho bọn em đi thăm quan trường được không? Vì Diệu Minh...

Chưa để Anh Thơ dứt câu, Diệu Minh đã cướp lời:

- À, lúc sáng em tới lớp mà bị lạc đấy, haha

Bị xem là mất lịch sự cũng được, còn hơn Anh Thơ bảo tại Diệu Minh muốn thăm lớp của Nguyễn Phương thì cô biết trốn đi đâu!

Nguyễn Phương nhìn cô rồi thở dài tỏ vẻ bất đắc dĩ:

- Muốn tiếp cận anh à ? Vậy anh cũng cho em cơ hội.

Lúc đó, Diệu Minh ác độc mà ước một điều: "God ơi, ngài đánh chết tên dở hơi quá đáng kia đi"

...

- Này, cậu đang giận đấy hả ? - Thấy Diệu Minh bực bội bỏ vào lớp trước, Anh Thơ liền bám theo

- Không! - Diệu Minh xị mặt, nằm ườn trên bàn học

- Tớ cũng đâu cố ý! Sau đó tớ cũng nói nhiều lần với hắn là lúc đầu tớ chỉ nói dối thôi mà, Thanh Hiển cũng bảo hắn rồi, là do hắn tự như thế

Diệu Minh trừng mắt nhìn Anh Thơ, giọng điệu bực tức:

- Tớ đang giận cậu lắm, nhưng mà ngại động tat động chân. - Cô đập đầu vào bàn, rên rỉ một cách bất mãn. - Trời ơi, trời ơi, chẳng lẽ mắt thẩm mĩ của Ngài có vấn đề sao? Tớ ước ao một người lí tưởng to tát cỡ nào mà ông ấy lại quăng cho tớ một tên dở hơi như vậy, hả hả hả!

Anh Thơ vỗ vỗ vai cô an ủi:

- Có lẽ ông ấy là người theo xu hướng kiểu trai không xấu gái không yêu

Diệu Minh đẩy tay Anh Thơ, la lên:

- Không phải xấu nữa rồi, mà là kinh dị. Tớ hết chịu nổi rồi! Nhìn hắn tớ muốn phát điên, cậu biết không hả?

Anh Thơ cau mày, làm ra vẻ mặt hình sự:

- Cậu bình tĩnh, giờ bọn mình phải lập mưu tác chiến. Thế này nhé, gặp là đánh, gặp là đánh, đánh cho đến khi hắn không dám tìm cậu mà vênh váo nữa thì, oke?

Mắt Diệu Minh sáng rực lên, ôm chầm lấy Anh Thơ sung sướng:

- Rất hay, làm vậy đi. - Nhưng ngay lập tức, ý chí đã lại xẹp xuống khiến vẻ mặt cô trở nên rất khó coi. - Không được!

- Sao lại không?

Đáp lại vẻ mặt ngơ ngác của Anh Thơ, Diệu Minh khoanh tay lại, nghiêm túc giảng giải:

- Thứ nhất, con trai đánh con gái là hèn, mà con gái đánh con trai còn hèn hơn. Đúng chứ?

- Tiếp.- Anh Thơ gật gật đầu ra chiều đồng ý

- Thứ hai, cậu và tớ là ai, là ai nào? Là những nữ sinh chăm ngoan nhất quả đất này! Đúng chứ?

- Không đâu! Trên báo với xung quanh đây còn bao nhiêu tấm gương sáng chói hơn bọn mình kìa! - Anh Thơ lắc đầu mạnh.

Diệu Minh liếc nhìn Anh Thơ bằng nửa con mắt, hừ một tiếng:

- Quả đất chỉ là ví dụ, không được chen ngang! Để tớ nói hết đã! Ngoan ngoãn như thế mà lại đánh nam sinh khối trên được ư? Quá mất hình tượng, chưa kể có thể nhà trường sẽ đình chỉ học.

Anh Thơ vừa nghe xong liền kích động, nhảy hẳn lên ghế:

- Yess!!! Tuyệt đối không được, tớ là nữ sinh cực kì cực kì gương mẫu đấy nhé, ai hơi đâu tự nhiên đòi đánh hắn, thật là quá bao lực!

Tớ coi thường, xí!

Trước sự thay đổi nhanh chóng của ai kia, Diệu Minh lạnh lùng đáp:

- Ai vừa rồi đưa ra cách giải quyết đó ?

Anh Thơ liền ho vài tiếng, liếc cô hắng giọng:

- Ý tớ là cách nào cũng được nhưng tuyệt đối không dùng cách đấy.

Diệu Minh ngoảnh mặt nhìn thẳng lên bảng, không thèm tính toán thêm với Anh Thơ nữa

Cô quyết định chọn cho mình phương pháp gặp Nguyễn Phương kia là sẽ cứ xem như không khí

------------------Chap sau----------------

- Hoàng Anh...! Hoàng Anh...!

Cả sân khấu bùng nổ, không ngừng hò hét tên Hoàng Anh đầy bấn loạn

Diệu Minh ngồi bất động, hơi thở trở nên đồn dập.

Hoàng Anh đang hoàn toàn chiếm ngự lấy tâm trí cô....

Còn tiếp




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro