Chương 2: Giữa Ánh Sáng Và Bóng Tối
Lúc về đến phủ, trời đã bắt đầu chập tối. Lý Thanh Anh lo lắng bị phụ thân và mẫu thân mắng, liền lén dẫn Phương Dật Phàm và Tô Hương vào phủ qua lỗ chó. Tuy nhiên, vừa bước vào sân, một giọng nói đanh thép vang lên, khiến sống lưng nàng lạnh toát.
"Anh nhi."
"Ph... phụ thân!" Thanh Anh giật mình, vội vã cười gượng, tay gãi đầu một cách ngượng ngùng.
"Nữ nhi thỉnh an phụ thân đại nhân." Nàng cúi đầu, cố gắng che giấu sự lo lắng. "Tối rồi mà người chưa ăn tối, sao lại ra ngoài này dạo chơi thế ạ?"
"Vì ai mà ta giờ này vẫn chưa được ăn?" Giọng phụ thân nàng lạnh lùng, nhưng vẫn đầy sự nghiêm khắc. "Mẫu thân con đang loạn hết cả lên kia kìa, bắt ta phải đi tìm con về ngay lập tức!"
Lý Thanh Anh cúi đầu, cảm thấy hơi tội lỗi trước ánh mắt nghiêm khắc của phụ thân. Nàng nhìn sang Phương Dật Phàm và Tô Hương, thấy hai người cũng đang đứng im lặng, không dám lên tiếng.
"Con... có làm gì sai đâu?" Nàng cười gượng, thầm nghĩ cách giải vây. "Con chỉ ra ngoài đi dạo một chút, không có gì đâu ạ. Mẫu thân lo lắng quá thôi."
"Đi dạo?" Phụ thân nàng nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi mắt nghiêm nghị. "Con đi dạo mà không báo trước với ai, lại còn lén lút như vậy? Chẳng lẽ trong phủ này không ai dạy con phép tắc?"
Lúc này, ánh mắt của Lý Kỳ Minh mới chuyển sang thiếu niên bẩn thỉu lạ mặt đứng đằng sau nữ nhi của mình. Sự nghiêm nghị trong đôi mắt ông càng rõ rệt hơn.
"Không những đi chơi về muộn, con còn lôi về một rắc rối thế này à?" Giọng ông lạnh lùng, không che giấu sự tức giận. "Có phải ta đã quá nhẹ nhàng với con rồi không?"
Lý Thanh Anh cúi đầu, cảm nhận được sự tức giận trong từng lời của phụ thân. Tuy nàng không hề làm gì sai, nhưng đối mặt với ánh mắt như thế, nàng vẫn không khỏi lo lắng.
"Phụ thân, người hiểu lầm rồi." Nàng ngẩng đầu lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết. "Người này... ta đã mua hắn. Hắn không phải là rắc rối đâu."
Lý Kỳ Minh không trả lời ngay mà chỉ nhìn chằm chằm vào Phương Dật Phàm. Cậu bé vẫn đứng im, đôi mắt trống rỗng, nhưng sâu thẳm bên trong là sự u sầu mà khó ai có thể nhìn thấu. Dù hắn không nói gì, nhưng Lý Kỳ Minh cũng cảm nhận được một điều gì đó từ thái độ của cậu bé.
"Mua?" Ông nhếch môi cười lạnh. "Mua về một kẻ không có tên, không rõ lai lịch như hắn? Con nghĩ thế mà thuyết phục được ta sao?"
Thanh Anh vội vàng bước lên, không để không khí trở nên căng thẳng thêm nữa. "Phụ thân, hắn là... người ta cứu giúp. Con đã mua hắn từ một tên lừa đảo. Hắn không có thân thích, chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Con chỉ muốn giúp hắn, tuyệt đối không có ý đồ gì xấu đâu ạ." Nàng đưa bốn ngón tay lên như một lời thề kiên định.
Lý Kỳ Minh nhìn thẳng vào mắt nữ nhi của mình. Ông không phải người dễ dàng bị lay chuyển, nhưng ánh mắt kiên quyết và sự chân thành của Thanh Anh khiến ông cảm thấy có chút dao động.
"Được rồi, con đã có lý do của mình." Lý Kỳ Minh thở dài, giọng nói giảm bớt phần nào nghiêm khắc. "Nhưng nhớ kĩ, trong gia đình này, không ai được phép tùy tiện mang về kẻ lạ, nhất là khi chúng không có lai lịch rõ ràng."
Thanh Anh nhẹ nhõm thở ra, gật đầu.
"Vậy bây giờ con có thể giữ hắn lại không?" Nàng hỏi, trong lòng vẫn lo lắng.
Lý Kỳ Minh không trả lời ngay mà chỉ nhìn Phương Dật Phàm một lát, rồi quay người bước vào trong phủ.
"Trời đã muộn, vào trong ăn cơm trước đã." Ông không quay lại, nhưng giọng nói đầy quyết đoán.
Thanh Anh mỉm cười nhẹ nhàng, quay sang nhìn Phương Dật Phàm. "Đi vào cùng ta," nàng nói. "Phụ thân chỉ muốn bảo vệ gia đình thôi, nhưng người sẽ hiểu mà."
Phương Dật Phàm cúi đầu, im lặng đi theo nàng. Trong lòng hắn, tuy vẫn còn nhiều điều bối rối, nhưng có lẽ đây chính là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp thật sự.
Lúc này, không khí trong phủ trở nên nặng nề, nhưng sau khi Lý Kỳ Minh đi vào trong, Thanh Anh cảm thấy như được giải thoát khỏi một gánh nặng. Cảm giác lo lắng trong lòng nàng cũng dần tan biến, dù vẫn có chút không yên tâm về tình hình của Phương Dật Phàm.
"Đi theo ta," nàng quay lại, nhẹ nhàng nói. "Phụ thân tuy nghiêm khắc, nhưng không phải không thể cảm thông cho ngươi."
Phương Dật Phàm chỉ cúi đầu, không đáp lời. Hắn vẫn cảm thấy có chút lạ lẫm khi ở trong một nơi xa lạ lại còn là phủ thừa tướng.
Tô Hương từ lúc bước vào, vẫn đứng một bên, giữ im lặng, đôi mắt như đang quan sát hết thảy mọi chuyện. Nàng hiểu rằng vị tiểu thư này, mặc dù có phần trẻ con, nhưng trong lòng luôn có một sự kiên định đáng ngưỡng mộ.
Thanh Anh dẫn Phương Dật Phàm vào trong, hướng hắn tới phòng nàng. "Ngươi có đói không? Mẫu thân ta chắc sẽ không để ngươi chịu khổ đâu." Nàng cười nhẹ, rồi quay sang Tô Hương. "Tô Hương, chuẩn bị thêm một phần cơm cho hắn đi."
Tô Hương gật đầu, rồi đi ra ngoài. Chỉ còn lại Thanh Anh và Phương Dật Phàm trong căn phòng ấm áp. Thanh Anh ngồi xuống ghế, nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng.
"Ngươi không cần lo lắng," nàng nhẹ nhàng nói. "Ở đây sẽ không ai làm hại ngươi đâu. Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Phương Dật Phàm nghe thấy những lời đó, một cảm giác ấm áp lạ lùng len lỏi vào trái tim. Dù những vết thương trong lòng hắn vẫn chưa lành, nhưng những lời này khiến hắn cảm thấy một phần an yên mà hắn chưa từng biết đến.
Cửa phòng mở ra, Tô Hương bước vào, tay cầm theo đĩa thức ăn nóng hổi. Nàng đặt đĩa lên bàn, rồi nhìn Phương Dật Phàm một cách cẩn thận. Hắn vẫn chưa dám động đũa, ánh mắt vẫn ngập ngừng.
"Ăn đi," Thanh Anh nhẹ nhàng nói. "Xong rồi ta sẽ dẫn ngươi đi tắm."
Phương Dật Phàm ngẩng đầu lên, ánh mắt còn chút do dự, nhưng cuối cùng hắn cũng cầm đũa lên, ăn một cách chậm rãi. Lý Thanh Anh ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn hắn ăn mà không nói thêm gì nữa. Cảm giác ấm áp trong không khí lan tỏa, dù không thể nói ra thành lời, nhưng tất cả đều hiểu rằng đây chính là khởi đầu của một sự thay đổi lớn.
Dù thế giới ngoài kia vẫn đầy khắc nghiệt, nhưng ít nhất trong căn phòng này, có sự bảo vệ, có tình cảm ấm áp, và có một lời hứa về sự che chở.
Khi Phương Dật Phàm ăn xong, hắn vẫn không thể giấu nổi cảm giác bối rối. Với một người như hắn, những điều nhỏ nhặt này đều là điều xa lạ. Thực sự, hắn không quen với sự quan tâm, càng không quen với việc có người lo lắng cho mình.
Lý Thanh Anh đứng dậy, nhẹ nhàng kéo hắn đứng dậy theo. "Đi thôi, ta sẽ dẫn ngươi đến phòng tắm. Một mình ngươi không biết đường đâu." Nàng nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
Phương Dật Phàm im lặng đi theo nàng, vẫn cảm thấy lạ lẫm khi vào một nơi xa lạ như vậy. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình được ở trong một gia đình, được chăm sóc và quan tâm như vậy. Mỗi bước đi, hắn cảm thấy như bước vào một thế giới hoàn toàn khác, nơi mà hắn chỉ có thể tưởng tượng, nhưng chưa bao giờ tin rằng nó có thật.
Khi đi qua hành lang, họ gặp Tô Hương đang chuẩn bị đồ tắm. Thanh Anh quay sang nhìn nàng, mỉm cười. "Tô Hương, tỷ chuẩn bị phòng tắm cho hắn nhé."
Tô Hương không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu. Cô hiểu rằng hôm nay, một người mới sẽ bước vào cuộc sống của họ, và công việc của mình là giúp đỡ hết lòng.
Sau khi vào phòng tắm, Thanh Anh nhẹ nhàng chỉ dẫn Phương Dật Phàm từng bước. Nàng chú ý từng động tác của hắn, không một chút nôn nóng hay bực bội. Dù hắn có lạ lẫm, nhưng nàng không muốn hắn cảm thấy bị gò bó hay không thoải mái.
Khi hắn bước ra từ phòng tắm, thân hình vẫn hơi run rẩy vì cảm giác không quen thuộc, nhưng làn da đã sạch sẽ và tươi mới hơn hẳn. Thanh Anh nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng. "Giờ thì ngươi thấy dễ chịu hơn rồi chứ?"
Phương Dật Phàm khẽ gật đầu, nhưng trong ánh mắt của hắn vẫn có sự ngờ vực không thể che giấu. Đó là sự do dự của một người đã sống quá lâu trong bóng tối, luôn nghi ngờ mọi thứ tốt đẹp xung quanh.
"Ngươi không phải lo lắng," Thanh Anh lại nhẹ nhàng nói. "Ta sẽ không để ai làm tổn thương ngươi."
"Mà giờ mới nhìn kỹ, trông ngươi cũng khôi ngô phết nhỉ." Nàng ghé sát mặt Dật Phàm, hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt hắn. Khiến đôi má hắn ửng đỏ lên vì ngại ngùng. Vì ở khoảng cách gần, hắn có thể ngửi thấy mùi hương anh đào dịu nhẹ từ người nàng khiến người khác say đắm.
Khi họ quay lại phòng khách, Lý Kỳ Minh và phu nhân đã ngồi chờ ở đó, vẻ mặt nghiêm nghị như thường lệ. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Thanh Anh và Phương Dật Phàm, ánh mắt ông không còn gay gắt. Thực ra, dù ông nghiêm khắc, nhưng sự quan tâm của con gái đối với cậu bé này đã khiến ông suy nghĩ lại.
"Con gái, ăn cơm rồi sao?" Lý Kỳ Minh hỏi với giọng trầm, không còn vẻ tức giận như lúc đầu. Ông nhìn Phương Dật Phàm với ánh mắt nghiêm nghị, nhưng không có sự chỉ trích.
Thanh Anh khẽ gật đầu. Nàng tiến đến bên cạnh mẫu thân, giở giọng nũng nịu: "Mẫu thân, nữ nhi nhớ người quá đi."
Lý phu nhân nhẹ nhàng bế Thanh Anh vào lòng. "Cuối cùng con cũng nhớ đến người mẫu thân này rồi à? Ta tưởng con quên luôn rồi chứ," bà nhẹ nhàng chạm vào mũi nàng.
"Nữ nhi nào dám, người nghĩ oan cho con rồi," nàng dụi dụi vào lòng mẫu thân.
Lúc này, Lý phu nhân nhìn sang Phương Dật Phàm, nhẹ nhàng hỏi: "Đây chính là thiếu niên mà con mang về hả?"
"Là ta, thưa phu nhân," Dật Phàm tiến lên một bước.
Thanh Anh cảm thấy một chút lo lắng trong lòng.
"Ừm, ngươi tuy hơi gầy, nhưng nếu được bồi dưỡng thì sẽ rất tốt. Sau này học võ rồi theo làm hộ vệ cho Anh nhi đi."
Lý Kỳ Minh, Thanh Anh và Phương Dật Phàm đều bất ngờ nhìn về phía Lý phu nhân.
Lý tướng quân muốn phản đối nhưng khi thấy Lý phu nhân lườm thì đành im lặng.
"Đa tạ mẫu thân đại nhânnnn, người là nhấtttt," nói rồi, nàng liền hôn lên má mẫu thân.
"Đa tạ thừa tướng, đa tạ phu nhân đã thu nhận. Dật Phàm xin hứa sẽ bảo vệ tiểu thư bằng hết sức mình." Lúc này, Dật Phàm mới lên tiếng.
"Ừm," cả hai vị chủ nhân của phủ đều lên tiếng.
Một lúc sau, Lý Kỳ Minh nhẹ nhàng ra lệnh: "Thôi, các con về phòng nghỉ ngơi đi. Đêm đã khuya rồi."
Thanh Anh mỉm cười, hành lễ với phụ mẫu rồi dẫn Phương Dật Phàm về căn phòng đã sắp xếp cho hắn. Cảm giác lo lắng trong lòng nàng dần tan biến.
Phương Dật Phàm đi theo sau, đôi mắt vẫn đầy suy tư. Dù hắn chưa hiểu hết mọi chuyện, nhưng có một điều hắn cảm nhận rõ ràng: trong ngôi phủ này, ít nhất là có một người, Lý Thanh Anh, sẽ bảo vệ hắn. Và điều đó đối với hắn, đã là một sự thay đổi lớn lao trong cuộc đời.
"Đây là phòng của ngươi. Từ giờ cứ yên tâm ở đây. Phòng của ta đi về hướng nam một chút là đến, có việc gì thì cứ tìm ta."
"Đa tạ."
"Ừm, ngủ ngon nhé," nói rồi, nàng nhẹ nhàng quay về phòng mình.
Sau khi bóng nàng khuất hẳn sau dãy hành lang, hắn mới bước vào phòng, lặng lẽ nhìn căn phòng giản dị sạch sẽ. Đây là lần đầu tiên hắn được ở một căn phòng sạch sẽ, đẹp đẽ đến vậy.
Đêm đó, trong căn phòng mới tinh khôi, Phương Dật Phàm ngồi trên chiếc giường mềm mại, đôi mắt nhìn chăm chú vào ngọn đèn dầu mờ ảo trên bàn. Cảm giác ấm áp từ không khí trong phòng khiến hắn không thể không cảm thấy một chút lạ lẫm. Đây là lần đầu tiên hắn có được một nơi ngủ yên ổn, không còn là những chiếc chuồng lừa ẩm ướt hay những đêm lạnh lẽo nơi xó xỉnh, nơi mà hắn phải tự bảo vệ mình khỏi mọi thứ.
Hắn không thể dừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong ngày. Những lời dịu dàng của Lý Thanh Anh, sự quan tâm từ Tô Hương, và thậm chí cả Lý phu nhân - những điều này đều là thứ mà hắn chưa từng trải qua trong suốt cuộc đời mình. Những lời hứa bảo vệ, những cử chỉ ân cần, tất cả đều quá mới mẻ đối với hắn, như một giấc mơ mà hắn không dám tin rằng nó là thật.
Hắn nắm chặt tay mình, cảm nhận một chút đau nhói từ lòng bàn tay mới dám tin đây không phải là mơ. Tuy vẫn còn một chút nghi ngờ, một chút sợ hãi không thể xóa tan ngay lập tức, nhưng trong lòng hắn dần dần có một sự an yên mà hắn không thể lý giải. Một phần trong hắn tự hỏi liệu đây có phải là sự thật, hay chỉ là một ảo ảnh mà cuộc đời này dành cho hắn, một chút hạnh phúc lấp lánh trước khi tất cả sụp đổ. Nhưng dù sao, dù hắn không thể lý giải hoàn toàn, hắn vẫn cảm nhận được sự thay đổi trong chính bản thân mình.
Ánh đèn mờ ảo phản chiếu trên tường, hắn cảm thấy một chút mệt mỏi, nhưng không phải mệt mỏi vì sự khắc nghiệt của cuộc sống, mà là mệt mỏi vì đã sống quá lâu trong cảnh cơ cực và chiến đấu. Hôm nay, hắn có thể thở phào một chút. Hắn không cần phải lo lắng quá nhiều, không cần phải phòng vệ với mọi thứ xung quanh. Ít nhất là trong căn phòng này, có một người sẽ bảo vệ hắn, có người sẽ chăm sóc hắn.
Hắn không thể nào quên được những lời của Thanh Anh khi nàng nói sẽ bảo vệ hắn. Những lời đó như một lời hứa, một đốm lửa nhỏ trong bóng tối, khiến trái tim hắn ấm lại. Nhưng cũng chính những lời đó lại khiến hắn lo lắng, vì hắn biết quá rõ rằng thế giới này không bao giờ dễ dàng. Một người như hắn, đã từng sống trong sự hoang tàn, không thể nào dễ dàng chấp nhận được sự bảo vệ của người khác. Hắn sợ rằng mình sẽ lại thất bại, sợ rằng những lời hứa kia chỉ là lời nói suông.
Tuy nhiên, đêm nay, hắn có thể ngủ mà không phải lo lắng quá nhiều về những thứ ngoài kia. Lý Thanh Anh đã cho hắn một sự an ủi, một niềm tin nhỏ nhoi mà hắn chưa từng dám có. Trong bóng tối của căn phòng, hắn khép mắt lại, dù trong lòng vẫn còn những nghi ngờ, nhưng ít nhất hắn có thể thở nhẹ một chút, ngủ một giấc mà không phải sợ hãi những điều chưa biết.
Đêm đó, Phương Dật Phàm chìm vào giấc ngủ, trong một thế giới không còn khắc nghiệt, một nơi có thể gọi là nhà, dù chỉ là tạm thời. Và dù hắn không biết rằng tương lai sẽ ra sao, ít nhất trong giây phút này, hắn đã có thể cảm nhận được sự bình yên trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro