Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Dưới Ánh Hoàng Hôn

Triều đại Vĩnh Lạc, năm thứ 6

"Tiểu thư, người đi chậm một chút kẻo ngã." Tô Hương tay cầm xiên kẹo hồ lô, hối hả chạy theo Lý Thanh Anh.

Tô Hương là tì nữ thân cận của Thanh Anh, nàng đã hầu hạ tiểu thư từ khi mới 9 tuổi. Cả hai chỉ cách nhau một tuổi, vì thế, tình cảm giữa họ như chị em, gắn bó hơn cả huyết thống.

"Tỷ yên tâm, ta không sao đâu. A, bên kia có gì vui lắm kìa, chúng ta đến xem nhé!" Lý Thanh Anh vừa nói, mắt sáng lên, nàng liền phóng vọt về phía khu phố đông đúc. Dù mới chỉ 10 tuổi, nhưng sự tò mò và háo hức khám phá của nàng đã vượt xa so với bạn bè cùng trang lứa. Nhiều lần, mẫu thân đã khuyên nàng: "Biết ít sống lâu." Nhưng những lời ấy dường như không lọt vào tai nàng, ngay lập tức bị gió cuốn bay đi, như một cơn gió thoảng qua mà không lưu lại chút dấu vết.

Tô Hương thở hổn hển, chưa kịp nghỉ lấy một chút sức đã lại phải vội vàng chạy theo tiểu thư. Khi Lý Thanh Anh lao vào đám đông, Tô Hương phải cố gắng hết sức để không bị lạc mất tiểu thư. Đến khi nàng dừng lại, mắt nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ ở phía trước.

Một cậu bé khoảng 12 tuổi, khuôn mặt bẩn thỉu, tay chân gầy gò đang đứng trên một chiếc thảm nhỏ giữa con phố. Cậu bé mặc bộ đồ cũ kỹ, rách nát, nhưng ánh mắt cậu lại không hề yếu đuối. Dù vẻ ngoài tội nghiệp, nhưng trong đáy mắt nàng cảm nhận được hắn không phải dạng người dễ bị bắt nạt như vẻ bề ngoài. Dường như hắn là 1 chú sói con đang cố gắng giấu đi hàm răng nanh sắc nhọn của mình, chỉ chực chờ khi có đủ sức mạnh là lao lên cắn xé tất cả những kẻ đã bắt nạt hắn.

Trên tay hắn là một chồng bát cao vút. Đôi tay nhỏ bé run rẩy, những vết thương bầm tím trên cánh tay lộ ra, chứng tỏ hắn đã chịu đựng không ít sự đòn roi. Đám đông xung quanh không ngừng chỉ trỏ và hò hét, thúc giục hắn diễn trò.

"Nhanh lên, diễn đi, đừng để chúng ta chờ lâu!"
"Đúng vậy, nếu không diễn thì trả lại tiền!"
"Đừng có ăn quỵt, nếu không diễn thì không có tiền đâu!"

Những tiếng hét thúc giục vang lên, không ai để ý đến sự đau đớn hay mệt mỏi của cậu bé. Người đàn ông đứng gần đó, tay cầm cây roi, mắt nhìn chằm chằm vào cậu, vẻ mặt đầy sát khí. Thấy đám đông bắt đầu bực bội, hắn vung roi quất vào lưng cậu bé, ra lệnh một cách gắt gao.

"Diễn đi, không thì tối nay mày đừng hòng ăn được một miếng cơm!" hắn gầm lên.

Cậu bé không dám phản kháng, chầm chậm nâng từng chiếc bát lên, xoay người một cách gượng gạo. Cả chồng bát cao như tháp trên tay hắn, chao đảo từng chút một, nhưng hắn vẫn kiên quyết không để rơi. Những chiếc bát chồng chất như một áp lực đè lên vai, từng động tác của hắn đều cẩn thận, như thể không được để sai dù chỉ một bước.

Hắn dùng tay giữ chặt bát, vừa đi vừa xoay người, dường như sợ rằng chỉ một chút sơ sẩy sẽ khiến tất cả những đồng tiền mà đám đông kia ném vào sẽ biến mất. xung quanh không ngừng vang lên những tiếng vỗ tay và reo hò khi hắn tiếp tục biểu diễn, nhưng trong ánh mắt của  hắn, không hề có niềm vui , thay vào đó chỉ là sự căng thẳng và đau đớn không thể che giấu.

Lý Thanh Anh đứng chăm chú nhìn từ xa " Tô Hương tỷ tỷ, sao cậu bé kia còn nhỏ mà đã phải ra ngoài diễn trò mua vui cho mọi người vậy?" Thanh Anh nói, giọng đầy tò mò và không khỏi cảm thấy bất bình.

Tô Hương lắc đầu, ánh mắt có chút thương cảm: "Tiểu thư, hắn không phải đang biểu diễn cho vui. Cậu bé ấy đang bị ép làm vậy để kiếm tiền. Người đàn ông kia chính là chủ của cậu ta, ép cậu ta phải biểu diễn kiếm tiền, nếu không sẽ bị đánh đập hoặc bỏ đói."

Lý Thanh Anh nghe vậy, lòng dâng lên một sự khó chịu. "Tại sao lại có chuyện như vậy chứ? Hắn chỉ mới là một cậu nhóc 12,13 tuổi. Sao có thể chịu đựng được những việc như thế chứ"

Nàng tiến tới phía trước một bước, bàn tay nắm chặt lại. Định tiến lên ngăn cản đám người xấu lôi trẻ em ra làm công cụ kiếm tiền kia.

Tô Hương vội vàng giữ lại: "Tiểu thư, chúng ta không thể dễ dàng can thiệp vào chuyện của người khác, nhất là khi không biết rõ sự tình. Nếu làm vậy, sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho cả mình lẫn cậu bé. Thậm chí có thể liên lụy đến phủ thừa tướng đấy."

"Nhưng mà...." Thanh Anh quay ra nhìn cậu nhóc gầy yếu kia, trong mắt ngập tràn sự thương cảm. Chính vào lúc đó, một tiếng loảng xoảng lớn vang lên, khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn. Cậu bé đã không còn giữ được thăng bằng, những chiếc bát trên tay hắn đổ vỡ, đồng xu rơi loảng xoảng trên mặt đất. Có lẽ do đã quá đói khát và kiệt sức, hắn không còn sức lực để tiếp tục.

Người đàn ông đứng bên cạnh, mặt đầy sát khí, thấy vậy, tức giận vung roi lên, quất mạnh vào lưng cậu bé.

"Cái thằng ăn hại. tốn bao nhiêu công tao nuôi mày từng bữa cơm mà có việc bê mấy cái bát cũng không xong. Bán mày đi cũng không đủ đền đống bát này cho tao" Giọng hắn gầm lên, mặt đỏ tía tai vì cơn thịnh nộ.

Ngay khi hắn định giơ tay lên quất thêm một lần nữa, một cô bé lao tới, chắn ngang trước mặt hắn.

Lý Thanh Anh không còn quan tâm đến những lời của Tô Hương nữa, chỉ cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ trong lòng. Nàng không thể đứng nhìn nữa. Nếu lúc này nàng không hành động, cậu bé kia sẽ bị đánh đến mức không thể đứng dậy nổi, thậm chí có thể bị đánh chết. Nàng bước tới, quyết tâm không để điều đó xảy ra.

"Con nhóc này từ đâu ra? Cút đi, đây không phải chỗ để mày chơi!"

"T...ta là đại tiểu thư của phủ thừa tướng. Người này... ta mua."

Ngay khi giọng nói của nàng dứt, xung quanh liền vang lên những tiếng xì xầm bàn tán. Cả cậu bé đang ngồi bệt dưới đất cũng nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ, như không tin vào những gì mình vừa nghe.

"Ha, đại tiểu thư của phủ thừa tướng đích thân hỏi mua, sao hạ nhân dám không bán chứ. Chỉ là về vấn đề tiền bạc..."

"100 lượng bạc."

Dứt lời, Lý Thanh Anh lấy túi tiền từ tay Tô Hương, ném thẳng vào tay gã đàn ông.

"Thế này đủ chưa?"

"Đủ rồi, đủ rồi. Mời tiểu thư cứ tự nhiên mang hắn đi." Gã đàn ông nhận tiền, mặt mày tươi tỉnh, vội vã rời khỏi đám đông. Số tiền thừa đủ để hắn ăn chơi xả láng hết nửa quãng đời còn lại.

Lúc này, Thanh Anh mới quay lại, đưa bàn tay nhỏ bé ra, định đỡ cậu bé đứng lên. Ai ngờ hắn không thèm để ý, tự mình đứng dậy và phủi quần áo.

"Ngươi... Tiểu thư ta vừa bỏ ra cả 100 lượng bạc chỉ để mua ngươi đấy! Ngươi không những không cảm ơn mà còn dám tỏ thái độ với tiểu thư!" Tô Hương tức giận lên tiếng. Từ trước đến nay, ai đụng vào ai thì không sao, nhưng nếu đụng vào tiểu thư của nàng, dù có phải hy sinh mạng sống, nàng cũng sẽ bảo vệ tiểu thư.

Thanh Anh vội vã ngăn Tô Hương lại, nói khẽ: "Hương tỷ."

Nàng quay sang nhìn cậu bé, người vẫn im lặng từ nãy giờ.

"Ngươi tên gì?"

"...Không có tên. Bình thường người ta gọi ta là đồ vô dụng." Hắn cúi mặt, khiến Thanh Anh không thể nhìn rõ cảm xúc của hắn lúc này, nhưng chắc chắn là không vui rồi.

"Không có tên à? Vậy ta đặt tên cho ngươi, được không?"

"..."

"Ta thấy ngươi là người có phẩm hạnh cao, sống trong sự tự do, muốn thoát khỏi những điều tầm thường của thế giới, nhưng lại không kiêu ngạo. Vậy gọi ngươi là Phương Dật Phàm được không?"

"Phương Dật Phàm..."

Lần đầu tiên trong đời, hắn nghe một cái tên có ý nghĩa như vậy. Sâu trong lòng hắn, một cảm giác ấm áp len lỏi, nhưng cái tôi quá lớn khiến hắn muốn từ chối. Tuy nhiên, khi ngẩng mặt lên, hắn bắt gặp ánh mắt long lanh của nàng, đầy mong đợi, khiến hắn không nỡ từ chối, sợ rằng sẽ làm đôi mắt ấy thất vọng.

Lý Thanh Anh thấy cậu bé im lặng một lúc lâu, ánh mắt của hắn vừa trầm lắng vừa có chút lạ lùng. Một cảm giác bất an thoáng qua trong lòng nàng, nhưng rồi, cuối cùng hắn cũng khẽ gật đầu.

"Phương Dật Phàm..." Hắn thử lặp lại cái tên mới, giọng nói khàn khàn, như thể đang thử nghiệm sự quen thuộc của nó.

Thanh Anh mỉm cười, ánh mắt sáng lên, đôi mắt nàng lấp lánh như muốn truyền đạt một sự ấm áp. "Vậy từ nay ngươi sẽ là Phương Dật Phàm. Một cái tên rất hợp với ngươi."

Tô Hương đứng bên cạnh, mặc dù có chút không hài lòng về thái độ của cậu bé, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của tiểu thư, cũng không nói gì thêm. Nàng biết, tiểu thư của nàng có một sự kiên nhẫn và lòng tốt mà không ai có thể thay đổi được.

Phương Dật Phàm vẫn cúi đầu, không nhìn vào mắt nàng, nhưng trong lòng, một cảm giác lạ lẫm dâng lên. Cái tên này, không biết từ khi nào đã bắt đầu hình thành một sự kết nối gì đó với hắn. Một sự kết nối với cuộc sống, với niềm hy vọng mà hắn chưa từng dám ước mơ. Nhưng hắn vẫn chưa hiểu rõ cảm xúc đó là gì, chỉ cảm thấy một chút ấm áp khi nghe cái tên này.

Một lát sau, Thanh Anh nhìn hắn, ánh mắt kiên quyết. "Ngươi không cần phải sống như thế này nữa. Ta sẽ giúp ngươi."

Phương Dật Phàm khẽ ngẩng đầu, đôi mắt hắn thoáng chút ngạc nhiên. "Giúp ta?" Hắn không tin vào điều đó. Cuộc sống của hắn đã từng quá tàn nhẫn để có thể tin vào sự giúp đỡ của người khác. Cô gái trước mặt này có thể chuộc thân cho hắn, đặt cho hắn một cái tên đã là quá đủ rồi. Hắn chưa dám nghĩ đến việc lại được nàng giúp đỡ lần nữa

"Đúng vậy," Thanh Anh trả lời chắc chắn. "Ngươi không phải là đồ vô dụng. Ngươi có thể về làm người hầu trong phủ của ta."

Dù là lời nói của một đứa trẻ mới chỉ mười tuổi, nhưng trong giọng nói của nàng, Phương Dật Phàm nghe thấy một sự chân thành, một quyết tâm mà hắn chưa từng gặp. Lần đầu tiên, hắn cảm nhận được rằng có thể, có một người thực sự muốn giúp hắn, và hắn... không phải hoàn toàn vô dụng.

Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, đôi tay nhỏ bé khẽ nắm lấy tay hắn, dẫn hắn bước đi về phía phủ. Một tia sáng mới le lói trong trái tim hắn. Dù không thể thổ lộ hết những suy nghĩ trong lòng, nhưng hắn cảm nhận được rõ ràng rằng một sự thay đổi đang bắt đầu, một điều gì đó mà trước đây hắn chưa từng dám hy vọng.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn thầm nghĩ: "Nhất định phải bảo vệ cô bé này, bảo vệ nụ cười ngây thơ, trong sáng ấy. Quyết không để gương mặt nhỏ bé của nàng phải rơi giọt nước mắt dù chỉ là một lần."

Cả ba người cứ thế bước đi bên nhau dưới ánh hoàng hôn dịu dàng. Những tia nắng cuối ngày như tô điểm cho không gian xung quanh, tạo nên một khung cảnh thơ mộng. Một hành trình mới, đầy hy vọng, dường như vừa mới bắt đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro