Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Say


Buổi tiệc dần bước sang lúc nửa đêm. Đã chín giờ đêm. Trời lúc này khá lạnh, quan khách thưa dần, mọi người gần như đang chuẩn bị ra xe để ra về. Từ xa Tú tiến lại gần Quỳnh - cô gái mang đầy hờn dỗi trong suốt buổi tiệc.

- Em về chưa đấy? Mắt Tú lấp lánh, trìu mến đầy âu yếm .
- Mặc em.

Giọng Quỳnh bất cần nàng quay sang hướng khác nhằm né tránh ánh mắt của Tú, vì Quỳnh biết nếu cứ nhìn thêm 3s nữa thì cô sẽ phải mềm lòng trước Tú.

- Chị xin lỗi mà. Đừng lẫy chị thế chứ tình yêu, đi ăn với chị đi lát chị cho ngủ chung.

Nói đoạn, Tú choàng tay mình qua eo Quỳnh, xoa xoa :
- Sao ? Đi không ? Đi nhá.
- Em không biết. Em hơi mệt.

Dù miệng nói vậy nhưng Quỳnh thật sự muốn đi, cô muốn ngắm Tú - người con gái cô yêu thương hơn cả bản thân. Muốn thấy Tú cười , muốn nghe giọng nói của Tú , và muốn được bên cạnh Tú. Nhưng làm sao đây, khi ngay lúc này cô rất giận và cô cũng đang muốn làm cao với Tú.

- Thế chị ra trước đây. Em mệt thì về sau nhé.

" Em cứ lẫy tôi đi. Tối nay tôi bỏ đói cho chừa" , vừa nghĩ Tú vừa cười tủm tỉm quay đi bỏ lại Quỳnh ngơ ngác đứng đó.

" Lúc nào chị cũng nghĩ đến chị, chị có bao giờ quan tâm đến em đâu, cả buổi tiệc chị toàn quan tâm ai khác, chị thật vô tâm mà !"- lòng Quỳnh rối bời, cô cứ đinh ninh rằng Tú bỏ rơi mình.

Nhưng cô làm sao biết lúc nào Tú cũng nghĩ về cô, ánh mắt Tú dõi theo từng cử chỉ của cô. Lúc cô cười đùa vui vẻ với Linh, lúc cô trêu ghẹo thiên Nga, kể cả lúc cô lặng đi Tú cũng có thể cảm nhận được, do cách Tú quan tâm không như người khác. Nó không bộc lộ ra mà chỉ là âm thầm từng chút.

Tú bước ra trước, chẳng mấy chốc Quỳnh cũng ra . Cả hai hăng hái chụp ảnh cùng fan, kí tặng,.... mất mười phút. Tú lên xe trước cùng Layla - một người bạn rất thân của cô. Do khá mệt mỏi, Quỳnh cũng chào Fan rồi lên taxi ra về, cô vẫy tay cho đến khi khuất dáng hậu cung .

( Teng Teng ). Chuông điện thoại Quỳnh reo lên.
- Em nghe ?
- Em đi chứ. Đi nha . Nha Quỳnh. Quần Quần .
- Nhưng em hơi mệt. Chị đi với mọi người đi - Quỳnh chau mài ở đầu dây bên kia.
- abc@#$s-k^h quận 1. Em qua đi. Không qua là ngủ ngoài đường đó nha. ( tít tít) .
- Ơ..cái con người này ... nàyyyyy...
Quỳnh tuy nói thế mà miệng cứ lép bép.
- Sao đáng yêu thế...

" Mình qua thì có sao đâu ? Do mình không muốn ngủ ngoài đường mình mới qua thôi. Chả phải do nhớ nhung gì cả. Nhưng có nên qua không ? Có mặt dày quá không ? Thôi kệ. Qua rồi tính. "


Mười phút trôi qua. Chiếc taxi dừng lại trước nhà hàng X sang trọng, từ trong xe Quỳnh đã thấy Tú, Tú loay hoay một mình trước cửa nhà hàng như chờ ai đó, cô chau mày, ngó xung quanh, như chẳng thể chờ đợi thêm được nữa...Tú mở điện thoại, bấm gọi cho ai đó. Quỳnh !

- Em nghe.
- Em đến chưa ? Chị đợi mãi nhưng chẳng thấy em đâu.
- Em mệt nên không đến đâu.

Quỳnh nhây nhưa khỏi bàn .Vừa nói cô vừa nhếch môi xem thái độ của Tú lúc này. Sài Gòn về đêm lạnh heo hút, một cơn gió thoảng qua cũng đủ ta ớn cả người, thời tiết ngược đãi đã đành đến Quỳnh cũng vậy, khi nghe Quỳnh không đi Tú buồn đến mức thể hiện lên cả khuôn mặt, cô lầm bầm " Chả sao" .

- Chị nói gì ? Em nghe không rõ ?
- Không gì. Em nghỉ ngơi đi

.

Tú cúp máy. Tay Tú như tra tấn cái điện thoại, không kìm được, Tú gào lên : Đồng Ánh Quỳnh, chị ghét em.

Bầu trời tối om, mà nắng cứ rọi vào lòng Quỳnh, nhìn Tú tức tối, không thể nhịn nổi Quỳnh cười thành tiếng, khiến bác taxi ngỡ ngàng. Quỳnh bước xuống xe mang theo sự thích thú cũng như đắc thắng tiến sau lưng Tú - lúc này Tú đã đến thang máy - vì chỗ Tú ăn ở tầng 3.

Tú ấn nút thang máy, như trút giận, cô bấm cứ như nó có thù oán với cô vậy. Tú bước vào, nhúng vai , nói như nhủ với bản thân " Không có em chị vẫn thở đều nhé!"

Quỳnh nghe hết.

* Tinggg*

Thang máy sắp đóng thì lại mở ra. Là Quỳnh. Trước mắt Tú là một con người mà cô chẳng hề nghĩ là họ sẽ xuất hiện tại đây tại thời điểm này, Quỳnh nghiêng đầu, lạnh lùng bước vào, không nói thêm lời nào. Như gió xuân ùa về, Tú mỉm chi:

- Sao em bảo em không đi mà ?
- Vì em nghe có người bảo ghét em nên em đến đấy.

Quỳnh cười. Cười kiểu kinh kỉnh. Nhái lại giọng điệu đớt đát của Tú :

- Đồng Ánh Quỳnh chị ghét em.

Tú xích qua một góc, ngó lơ Quỳnh, lẫy Quỳnh. Cô đâu hay chính hành động này đã dồn cô vào chân tường. Quỳnh tiến lại gần. Mắt Quỳnh sắc lên. Không nói môt lời nàng đưa tay vuốt nhẹ lên tóc người con gái kia, Tú đơ người ra. Môi Quỳnh cũng như cô , nó cũng chạy lại gần môi người con gái kia.

Tích tắc môi Quỳnh như ôm lấy môi Tú. Năm giây. Nó ngọt và đầy lưu luyến.

- Đã hết ghét em chưa ?

Tú im lặng. Nàng vẫn còn lưng lửng nơi nào đó, và nàng chỉ có thể đáp trả bằng một nụ cười hạnh phúc.

* Tinggg*.

Đến chỗ ăn. Mọi người đã chờ sẵn chỉ thiếu mỗi Quỳnh và Tú.
Tất cả như suôn sẻ cho đến khi....
- Alo..Nga Aba hả em ? Em đến
chưa ?
Là Thiên Nga. Một thí sinh xinh xắn của team Minh Tú.

- Em đến không được chị ơi. Em nhức đầu quá. Mọi người chơi vui nhé !
- Ôi tình yêu của chị, sao thế, chị có mỗi em thôi đó nha , nghỉ sớm cho khỏe nha em nha em nha.
- Dạ. Thương chị , thương thỏ mẹ...
- Thương em nhiều !

Nga chỉ đùa thôi. Mà đâu có ngờ cô đang vô tình rưới xăng đốt nhà Quỳnh Tú. Một cặp mắt sắc lạnh nhìn Tú, nó nhìn trừng trừng, không chớp mắt, nó như ngọn lửa thiêng sắp cháy.

- Cho em thêm ly nữa - Quỳnh đưa tay về hướng Công - anh trợ lí đẹp trai của Tú.

- Em uống hai ly rồi. Say bây giờ - Công vờ dẹp cái ly.

Quỳnh đứng phắc dậy. Sang chỗ gần Công ngồi - chỗ để mấy chai bia. Một, hai , ba...tám..mười một

" Lúc nào cũng Nga, Nga, và Nga".

Tiệc tàn. Người đưa Quỳnh về không ai khác là Tú. Khó khăn lắm Tú mới lôi được cục nợ 48 kg kia lên chiếc taxi. Suốt quãng đường về Quỳnh tránh Tú, cách Tú hẳn một cái ghế , mắt cô đờ ra nhìn Tú không chớp, cứ hai phút là lại kêu lên

" Em ghét Tú , Tú ác lắm, em ghét Tú ".
Hai hàng nước mắt bỗng dưng chảy dài - Quỳnh yếu lòng. Tú vội lau nó, tim cô như thắt lại khi người con gái cô yêu đang khóc trước mặt cô. Không thể ngồi yên, cô ôm Quỳnh vào lòng , xoa đầu :

- Sao lại khóc thế này ? Nín đi. Chị thương.
- Buông em ra đi. Em không cần chị như thế này.
- Chị chỉ đùa thôi, Nga như đứa em của chị vậy.
Như bị ai dập vào vết thương lòng, Quỳnh lớn tiếng:
.
- Người ta là em của chị ? Thế còn tôi tôi là gì ? Tôi yêu chị nhiều thế mà, tôi luôn nghĩ đến chị, chưa bao giờ tôi nói thương ai ngoài chị. Chị bảo chị yêu tôi, chị thương tôi mà lúc nào cũng thân mật với ai khác trước mặt tôi. Tôi là cái gì ?

Mỗi câu mỗi chữ Quỳnh nói ra đều kèm theo bao nước mắt, nó không ngừng tuôn, Tú hét lên :

- Em là tất cả của tôi là nguồn sống là yêu thương lớn nhất mà tôi có.
- Chị chỉ giỏi ngon ngọt, giỏi ngon ngọttttt...

Quỳnh nói thế rồi thiếp đi. Chỉ có Tú là ngồi đó, Tú nhìn Quỳnh, tự trách mình cứ làm cô gái của mình phải khóc, nhưng tay vẫn không quên ôm Quỳnh chặt cứng - như sợ con mèo kế bên vụt mất. Như thế cho đến khi về trước chung cư. Khổ sở lắm Tú mới lết xác lên đến nhà, đã thế còn vác theo cả một khối yêu thương theo - Quỳnh.

- Uống thì tệ mà uống như quỷ vậy. Nặng như con heo vậy. Mai tỉnh rồi biết tôi.

Về đến nhà, quăng Quỳnh ra giường xong thì Tú đã mắng con sâu rượu kia một trận ra trò. Không quan tâm Tú, Quỳnh nấc lên từng tiếng- dường như cô nói hết những gì đã cố nhồi nhét hết vào lòng bao lâu nay.

- Xung quanh chị có quá nhiều mối quan hệ...quan hệ...thời gian đâu mà chị nhớ đến tôi, một con bé âm thầm bên chị ? Em chờ chị về mỗi đêm đấy, chị nhớ không ? Quên rồi đúng không ? Haha... em nhớ là được, em sẽ nhớ luôn cả phần chị
.* Huhu* . Chị vô tâm thế là cùng. Chị sẽ bỏ rơi em thôi. Sẽ quên Đồng Ánh Quỳnh này. Quên tất cả. Sao em ngốc thế? Sao em lụy tình thế ? Vì em yêu chị , em thương chị...em thương ...Tú. ( Nước mắt Quỳnh trào ra, cũng như bao tâm sự trào ra - nhẹ nhõm .

- Từ nay sẽ không như thế, chẳng bao giờ như thế. Chị hứa.
Nước mắt Tú cũng tuôn ra như Quỳnh, sau màn sụt sùi nước mắt. Cô thay đồ cho con sâu rượu kia rồi ôm Quỳnh thật chặt, cả hai ngủ cạnh nhau cho đến sáng, cảnh tưởng thật bình yên là hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro