Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Định mệnh

Trong cuộc đời bạn có bao giờ bạn ích kỉ khi muốn giữ ai đó mãi bên cạnh mình, chắc hẳn ít nhiều trong suy nghĩ cũng từng nhen nhóm mặc dù bạn biết họ không thuộc về mình, họ không dành cho mình. Nhưng tình yêu cơ bản là vậy, phải như vậy thì mới gọi là yêu.

Một số họ sẽ tìm mọi cách để nắm giữ, một số khác lại chọn tạo khoảng cách để có thể gần hơn vì họ biết nếu họ càng tiến lại gần thì người kia sẽ lại càng xa tầm tay họ. Đôi khi họ dùng tình bạn để quan tâm chăm sóc đối phương một cách trá hình và đó cũng là mối quan hệ duy nhất để duy trì tình cảm.

Tú cũng vậy. Cô chọn cách đẩy Quỳnh ra xa mình - điều đó tốt cho cuộc sống của em. Có thể em quên Tú, có thể em sẽ chẳng nhớ một tẹo nào cũng có thể đối với em bây giờ Tú chỉ như một hòn sỏi bên đường - không hơn không kém. Mặc kệ em nghĩ gì về mình thì Tú vẫn chọn cách mà Cao Ngân khởi xướng - một thân phận khác để đứng bên em , một mối quan hệ khác để em không phải tổn thương . Tú không cao thượng chỉ là cô nhún mình để người con gái cô yêu được hạnh phúc nhưng không phải ai cũng có thể như Tú - tự đè nén cảm xúc bản thân một cách phi thường.

.
.
.

Mùa này Sài Gòn lúc nắng lúc mưa không khí hanh hanh khô khô làm người ta phải khó chịu. Quỳnh ghét phải ra đường vào lúc này nhưng không đi thì không được, vài hôm nữa cô phải nhập học rồi nên không thể ở lì trong Nam được.

Sáng sớm khi tỉnh dậy hai người đầu tiên cô thấy là Cao Ngân và Rin. Ngân lúi húi thu dọn đồ đạc của Quỳnh cho vào vali, ngó quanh ngó quẫn xem xét từng món một cách tỉ mỉ. Rin thì dán mắt vào laptop một cách hăng say, đôi lúc lại chau mày khó chịu. Cô đưa mắt khắp phòng , săm soi, cô thấy thiếu thiếu cái gì đấy mà chính cô cũng không rõ. Cô bước xuống giường lê từng bước đến tollet - không có ai. Cô gồng mình chạy dọc hành lang tìm kiếm một cái gì đó mà bản thân vẫn chưa xác định. Vừa lúc đó Nga, Linh, Trúc Anh đang tiến đến phía Quỳnh cùng với mấy cái vali xinh xinh.

- Sao Quỳnh không vào mà đứng đây ? - Nga nhìn Quỳnh thắc mắc

- À à... Quỳnh đang tìm, đang tìm một thứ gì đó !

- Quỳnh tìm cái gì cần Linh giúp không ?

- Quỳnh , Quỳnh không biết nó là cái gì nữa !

Nghe những lời nói lạ lùng và ngây ngô của Quỳnh mà cả ba cười phá lên, Quỳnh lảng đi chỗ khác, cô quay ra hướng cổng bệnh viện. Cô thấy một cô gái với dáng người quen thuộc, bước lên chiếc camry trắng , cô gái đó còn quay lại nhìn cô qua cái kính râm bóng loáng. Giờ thì cô đã biết mình đang tìm cái gì rồi - là Minh Tú. Nhưng cô cũng không hiểu tại sao lại là chị. Cô quay lại cùng những câu hỏi rồi bước vào phòng.

- Sao chị Tú lại về ? Sao chỉ không nán lại tiễn Quỳnh ?

Nghe câu hỏi của Quỳnh mà tất cả đớ lưỡi, cứ như ai ghim khúc xương vào họng. Một câu hỏi khó để có thể trả lời.

- Tú bận. Sau này Tú sẽ gọi cho em sau. - Cao Ngân vỏn vẹn hai câu, cô tiến về phía Quỳnh, cốc yêu Quỳnh rồi tiếp :

- Đi thay đồ. Chuẩn bị về. Lát còn qua nhà chị Tú lấy thêm vài món nữa. Nãy anh Công có lên đưa chị chìa khóa này. Nhớ Công không ?

-Thân Chiến Công ! Chồng hờ của em. Nhưng sao lạ quá, ai em cũng nhớ chỉ mỗi chị Tú là em chẳng nhớ.

Trúc Anh bỏ chiếc điện thoại xuống, lắc đầu ngán ngẫm, như ai xui ai khiến cô thốt lên :

- Ai cũng nhớ. Chỉ có người yêu là không thể nhớ là sao trời !???

Quỳnh nghe lùng bùng lỗ tai, cô cầm chặt tay Trúc Anh xiết mạnh:

- Sa nói gì ? Người yêu gì ở đây !??

- Quỳnh nhầm rồi....Sa , Sa nói người yêu thương Quỳnh - lúc thi The Face chị Tú rất thương Quỳnh. Ý Sa là vậy !

Không đợi Quỳnh hỏi dồn, Cao Ngân kéo tay Quỳnh đẩy vào tollet, quăng hẳn cho Quỳnh bộ đồ quen thuộc. Giục Quỳnh thay nhanh rồi chở Quỳnh qua nhà Tú. Rin ở lại làm thủ tục cùng Nga, Sa ( Trúc Anh ) và Khánh Linh dắt nhau đi tìm cái gì đó để cứu vớt cái bụng đáng thương đang đói.

.
.
.

Quỳnh bước vào nhà Tú , một cảm giác thân quen đến lạ. Một chút hào hứng, một chút quen thuộc , một bình yên toát lên từ căn hộ của chị. Cái ghế sofa đấy, cái chăn đấy , cái con thú nhồi bông đấy làm cô cứ mãi vương vấn :

- Ở đây nhìn quen lắm ! Hình như trước đây em sống ở chỗ này đúng không ?

Cao Ngân trút một hơi thở dài, ngó nhìn xung quanh rồi dằn lòng mà đáp:

- Do em có đến mà em quên thôi. Không thường xuyên.

- Nhưng chị Tú sống với người yêu hả chị ?

- Em nói gì lạ vậy ?

Quỳnh cầm trên tay hai cái bàn chải, chạy lại kệ để giày lấy chân khều ra hai đôi dép đi trong nhà, bĩu môi :

- Đã vậy lại còn rất màu mè sặc sỡ, cứ như cho con gái mang vậy.

- Thì con gái mà. Thôi đi được rồi đó. Tranh thủ đi. Chúng ta không có thời gian.

.
.
.
.

Sân bay Tân Sơn Nhất hôm nay rộn ràng hẳn với sự xuất hiện của mấy mươi phi tần chờ Quỳnh. Quỳnh thật sự vui vì được các bạn fan yêu thương đích thân ra tiễn, nhưng cô cứ thấy khó chịu và trống trải tận sâu trong lòng, cô thấy thiếu vắng , cô lưu luyến chẳng muốn rời nơi này một chút nào.

- Sao chị không ra tiễn nó mà ngồi đây ? - Giọng anh Công vang lên từ chiếc xe sang quen thuộc.

- Tiễn là khi chị muốn Quỳnh đi. Đằng này chị chẳng muốn, chị bất  lực , chị không muốn xa nó - một chút cũng không. Nếu giờ chị ra đó thì chắc chị sẽ lại ích kỉ - chị không muốn tiếp tục như vậy. Quên chị có khi lại tốt. Nếu có duyên thì sẽ lại bên nhau. Thôi. Về đi. Chị mệt rồi.

Đi rồi. Quỳnh đi thật rồi. Cô đi mang theo những hạnh phúc , những ước mơ, những nụ cười trên môi Tú.

Suốt một năm qua Tú cứ lao vào công việc, vừa hết The Face Tú lại nhận tham gia The Hair , Cuộc đua kì thú, nhận nhiều show thời trang trong và ngoài nước. Nhờ vậy mà cái tên " Minh Tú " ngày càng được nhiều thiện cảm từ khán giả.

Thiên Nga cũng vậy , cô giờ là một diễn viên rất được yêu thích sau phim sitcom " Gia đình là số một ". Khánh Linh tập trung kinh doanh nhiều hơn, Linh có thêm hai chi nhánh Spa tại Hà Nội. Trúc Anh trở thành cái tên quen thuộc trong những MV ca nhạc của nhiều ca sĩ đình đám.

Về Quỳnh, cô vừa lấy xong tấm bằng đại học cũng vừa là lúc sự nghiệp lên cao với bộ phim điện ảnh đầu tay vừa được khởi chiếu. Suốt một năm trời cô im hơi lặng tiếng không một hoạt động thì ra cô đi đóng phim và tham gia làm đại sứ một số sản phẩm, mẫu ảnh thời trang tại Hà Thành.

Suốt một năm qua Rin cũng chuyển hẳn về Hà Nội sinh sống để điều hành một số chi nhánh mới giúp Phó gia và tiện việc chăm sóc, bên cạnh Quỳnh. Mỗi tuần anh đều đi ăn đi càfê với Quỳnh ít nhất một lần, mỗi khi cô bệnh anh luôn là người chạy đến bên cô đầu tiên, Quỳnh có bất cứ tâm sự gì cũng nói với Rin. Cả hai bây giờ không chỉ đơn thuần là bạn - mà như là tri kỉ.

.
.
.

Mọi chuyện sẽ cứ như vậy cho đến khi hai cô gái ấy gặp nhau lại Liên Hoan Phim Việt Nam 2018.

Tú chính thức đối diện với Quỳnh với một tư cách khác.  Từ xa cô đã thấy Quỳnh ngồi trên hàng ghế thứ hai , hôm nay Quỳnh lộng lẫy như một cô công chúa nhỏ, em trang điểm nhẹ nhàng đánh một chút son , tóc búi cao thanh lịch dịu dàng làm ai nhìn vào cũng sẽ yêu ngay từ đầu.

" Danh hiểu nữ diễn viên xuất sắc nhất thuộc về .... Minh Tú vai Diễm Tình trong  phim Người Tình của đạo diễn Lưu Huỳnh " . Những tràn pháo tay tán thưởng. Những công sức của Tú giờ đã được đền đáp đích đáng. Hôm nay là một ngày rất ý nghĩa với cô.

Cô cầm chiếc cúp trên tay rồi tiến về phía hàng ghế gần Quỳnh, cô bất ngờ khi Quỳnh bước đến ôm choàng lấy mình. Máu cô dường như không tuần hoàn được nữa, nó cứ rân rân khắp cơ thể. Lâu rồi cô chưa có được cảm giác này, cảm giác an yên hạnh phúc.

- Em chúc mừng chị !

- Ừ ! Hay qua ngồi với chị đi.

Quỳnh gật đầu lia lịa rồi theo Tú ngồi vào hàng ghế phía dưới, bỏ mặt Cao Ngân và cậu Phó ngơ ngác ở băng trên.

Cả hai nói chuyện đến quên trời quên đất, lúc thì kể về cuộc sống suốt một năm qua,  khi lại nói cho nhau nghe những công việc hiện tại, về tương lai về những dự định mà cả hai đang khao khát thực hiện.

Cảm thấy hơi bực vì thái độ vô tâm của Tú với mình, buổi lễ vừa kết thúc Cao Ngân lôi Rin xuống tận chỗ Tú và Quỳnh để náo :

- Chị quên hẳn đứa em này rồi, mới hôm kia còn nhắn tin tíu tít ấy thế mà hôm nay cho em cover ca khúc " Người vô hình " đó ha.

Thì ra suốt một năm qua Tú luôn giữ liên lạc với Ngân, Tú luôn cho Ngân những gợi ý để giúp đỡ Quỳnh, Tú âm thầm quan tâm chứ chưa bao giờ bỏ mặt.

- Sao dám quên mày ! Quên mày cho mày lên facebook rêu rao chị vô tình vô nghĩa à ???

Cả hội bốn người cười phá lên. Cao Ngân đề nghị đi ăn vì quá lâu cô chưa được Tú đãi một bữa ra trò , biết chẳng thể trái ý con heo tham ăn kia nên Tú chẳng dại mà từ chối.
Một quán ăn quen mà trước kia Tú và Quỳnh thường đến. Nhưng khi Quỳnh về Hà Nội thì cô cũng ít lui tới, nếu có thì cũng chỉ là một mình một cõi. Từ lúc bước vào Quỳnh đã thấy ngồ ngộ , cứ như cô đã từng đến đây rất nhiều lần, nhiều hình ảnh vây quanh cô khiến cô cứ hoài nghĩ đến.

* Tinggg*

Cái thang máy thân thuộc hôm nào lại mở ra, hơn một năm trước cô đã nghịch ngợm cưỡng hôn Tú kia mà. Một chút ngượng ngùng, cô khẽ nhìn Tú, hôm nay Tú đẹp thật, chị ấy như một nữ hoàng khiến Quỳnh không tài nào rời mắt được. Cảm giác như bị ai đó quan sát , Tú xoay người sang rồi bắt gặp ánh mắt ấm áp kia :

- Làm gì nhìn chị quài vậy ?

Quỳnh lúng túng miệng lắp bắp cố che đi những suy nghĩ trong đầu :

- Ơ. Chị lem phấn rồi này. Để em lau cho chị.

Vừa lúc đấy cô rút ra tờ khăn giấy đưa lên lau trán người con gái kia. Mắt Quỳnh đảo lia đảo lịa cô sợ chị thấy được chút bối rối của mình. Càng né tránh lại càng dễ  bị nắm thóp, Tú nhìn đăm đăm vào mắt Quỳnh - dịu dàng và ấm áp. Ánh mắt này một năm trước và một năm nay vẫn như vậy vẫn ân cần , mang đến cho người ta cái cảm giác dễ chịu khi nhìn vào. Giây phút ánh mắt đó chạm nhau chẳng hiểu sao tim Quỳnh như ngừng đập. Chợt Tú vòng tay sau gáy Quỳnh, ôm chặt. Cái ôm bất giác của một kẻ khát tình.

" Cảm giác lạ thật, sao mình lại chẳng muốn đẩy chị ấy ra ? Sao tim mình đập mạnh thế này, sao tim chị cũng đập mạnh không kém ? Khó thở quá ! Hay ? Mình cảm nắng chị ấy rồi ? ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro