Chương 1
Là ngày hè nắng nóng, em ngồi ở sân sau, nơi có một chiếc xích đu nhỏ được thiết kế liền với cành cây cổ thụ lớn của trại trẻ. Ngồi đung đưa hưởng thụ những cơn gió hạ bay qua từng gợn tóc.
“Tiêu Dao, mau ra cửa trước. Có người tới nhận con nuôi.”
Là một đứa bé cùng trại trẻ mồ côi với em, thằng nhóc vừa hò vừa chạy kéo tay em ra cửa trước.
“Đây là những đứa trẻ ngoan nhất ở trại của chúng tôi, hai người cứ từ từ tiếp xúc.”
Giáo quản khúm núm giới thiệu, nhìn cái bản mặt cười cười thương mại niềm nở của ông ta thì cũng đoán được phần nào sự thật sau lớp mặt nạ ấy. Những đứa trẻ được coi là “ngoan ngoãn nhất” được xếp thành một hàng, chúng luôn cố gắng tỏ ra bản thân đáng yêu, ngây thơ và ngoan ngoãn để lấy lòng những người đến nhận nuôi.
Theo góc nhìn của em, chúng chẳng khác gì những chú cún con bị nhốt trong lồng quá lâu, chỉ muốn có người tới mua rồi giải thoát chúng khỏi sự giam giữ kia. À, quên, nếu so sánh như vậy chẳng phải em cũng là một con cún sao?
Những vị kia đi lần lượt chào hỏi niềm nở những đứa bé gái xinh xắn, còn quá nhiều người cho đến lượt của em. Khuôn mặt không chút vui vẻ, em tự lùi bản thân ra sau, một mình quay ra chỗ xích đu ban nãy, dù gì em cũng không cần được nhận nuôi, với cả cũng không có nhiều khả năng em được nhận.
Tiếng cót két cứ vang lên giữa không gian ngày hạ, cùng tiếng bước chân loạt xoạt đang đến gần. Thấy có người, em quay mặt nhìn. Là một anh trai, chắc phải 15 tuổi nhỉ?
"Nhóc con sao không vào trong kia? Chẳng phải đang có người chọn con nuôi sao?"
Người con trai ấy đến gần chỗ em, người cao ráo, khuôn mặt anh tuấn, giọng nói nhẹ nhàng. Không phải người làm trong trại trẻ mồ côi này, nhưng có vẻ là người tốt, và ôn hòa.
“Vâng. Anh là ai ?”
Em ngước nhìn anh ta, thầm khen cái chiều cao ấy.
“… Anh là Chương Qúy Bảo. Giờ trả lời câu hỏi của anh đi. Sao em lại ở đây ? Không muốn được nhận nuôi sao? ”
“Không đến lượt đâu, bao nhiêu đứa trẻ ưu tú cũng không đến lượt em.”
Qúy Bảo bỗng chốc ngạc nhiên trước cái suy nghĩ này của em, có phải nó hơi tiêu cực không nhỉ?
“Chắc chưa. Lỡ được nhận thì sao? Em chẳng lẽ không mong được nhận sao? ”
“Mong chứ? Nhưng mà tự nhận thấy bản thân không ưu tú nên tự rút lui thôi.”
Em lắc đầu, không nhìn anh ta nữa, ngước cổ hoài mỏi lắm.
“Nhưng anh lại thấy em rất được. Ngoan ngoãn, còn rất ….hiểu chuyện nữa. Hay anh nhận nuôi em nhé? ”
Qúy Bảo tỏ vẻ thích thú, anh ngồi ở bên cạnh chiếc xích đu em đang ngồi, khẽ cười hỏi. Em có chút giật mình, vậy mà có người định nhận nuôi em thật à? Nhưng rất nhanh chóng, em đã tự trấn tĩnh bản thân mình lại, từ tốn đối đáp với người bên cạnh.
“Anh bao nhiêu tuổi mà đòi nhận nuôi em? Chắc là lo được cho em không? ”
“Anh 17 tuổi, anh đủ kinh tế để lo cho em. Muốn không?”
Thịt dâng tận miệng, vàng dâng tận tay. Có ai lại vứt đi không? Ai vứt thì người đó ngu thôi. Ai ngu thì ngu chứ Tiêu Dao không ngu.
Em khẽ gật đầu, Qúy Bảo nhận được đáp án, vui vẻ đứng dậy bế bổng em lên, từ từ đi đến cửa chính.
“Nhóc con, tên gì? Bao nhiêu tuổi ?”
“Em được mọi người gọi là Tiêu Dao, hiện giờ là 9 tuổi.”
“Được, gọi anh là anh trai. Từ giờ em sẽ là Chương Tiêu Dao.”
Qúy Bảo niềm nở nhìn em, thoáng chốc em cảm thấy tim mình đập nhanh, đôi mắt tinh tường sắc sảo của anh ta nheo lại nhìn em với một sự yêu chiều kì lạ. Có lẽ em đang thấy nó thật sự ấm áp.
…
“Tiêu Dao. Mau đi tập trung thôi, thầy thổi còi nãy giờ sao mày vẫn ngồi đây vậy?”
Thanh Thảo, một người bạn khác lớp em nhưng chung một câu lạc bộ, cả hai là một thực tập trong clb bóng rổ và bóng chuyền.
“Không sao, trời mát nên ngồi ngơ một chút.”
“Làm tao tưởng mày đang tương tư anh nào. Mà nè, mày biết anh đội trưởng đội mình không? ”
“Đội trưởng nào?”
Tiêu Dao ngơ ngác nhìn sang đứa bạn của mình. Không thể không nghi ngờ, chẳng lẽ nhỏ này lại ngắm vào anh đội trưởng gì gì đó à?
“Trời, anh Huân Phong ý. Tao đang bị mê ổng rồi.”
“…. Có gì mày tự giải quyết đi, tao cũng giúp mày xin WeChat ổng rồi. Đừng lôi tao vào những câu chuyện tình của mày.”
Em trơ mắt cá chết, thẳng thừng từ chối ý định nhờ vả của Thanh Thảo. Mọi chuyện diễn ra không phải mới một lần, mà là nhiều lần. Nhỏ này mà ngắm anh nào là tán cho đổ, mà người kia đổ là nhỏ bỏ. Phải bỏ như rác ấy. Không đùa được đâu. Và bên cạnh đó, Tiêu Dao- em chính là đồng phạm, kiêm vị trí “thư ký” giúp đỡ Thanh Thảo tán những anh chàng “tốt số”.
Tội lỗi quá.
“Bây giờ các em hãy chuyền bóng cho nhau, khởi động một chút rồi lát nữa chúng ta sẽ thử đấu vài trận. ”
Huấn luyện viên kiêm thầy thể dục trường em hô lớn, tất nhiên em với Thanh Thảo sẽ là một cặp. Em có còn quen ai trong chỗ này nữa đâu, à có một hai người. Sau tiếng còi bắt đầu của huấn luyện viên, Thanh Thảo và Tiêu Dao nhanh chóng chuyền bóng cho nhau. Nhưng trong thể thao, tai nạn là điều không thể tránh khỏi, trong khi Tiêu Dao ném trả bóng cho Thanh Thảo, chỉ để hai đứa nghe thấy một tiếng hét, ngay sau đó đã thấy một quả bóng bay tới đập vào người Tiêu Dao, khiến em ngã sõng soài ra đất.
Thanh Thảo vội vã chạy lại xem xét, Tiêu Dao hơi nhăn nhó ngồi dậy, cái bóng đập vào đầu nên làm em có chút ong ong đầu óc.
Thanh Thảo vừa đỡ Tiêu Dao ngồi dậy, hai thân ảnh nọ đi tới, hỏi han em.
“Chị xin lỗi nha, có sao không? ”
“Em không sao chứ? Đau lắm không? ”
Là chị Diệu Vân và một người con trai khác, có vẻ hai người lạ đã vô tình ném bóng vào người em.
“Không sao đâu chị, hơi ong ong thôi…”
Em xua tay, loạng choạng đứng dậy dưới sự giúp đỡ của Thanh Thảo. Nhưng không ngờ đến, dư chấn khá mạnh làm em bị choáng, vừa đứng dậy em liền thấy uể oải ngồi ngất lịm.
Đậu xanh. Em ghét cái cơ thể yếu nhớt này.
…
Một khoảng thời gian trôi qua, cuối cùng em cũng tỉnh dậy sau giấc ngủ. Em ngồi dậy nhìn xung quanh, là phòng y tế sao? Ai bếch nổi con lợn như em vào vậy nhỉ? Giờ chắc mọi người đang đấu bóng rồi. Em lững thững bước ra khỏi phòng y tế, vì phòng y tế được thiết kế ở tầng hai nên em có thể nhìn thấy toàn bộ sân thể thao.
“Tiêu Dao!!!! Tỉnh rồi hả? Xuống đây đi !!!”
Cái mồm này thuộc về chủ nhân Thanh Thảo. Ngại bỏ mẹ, em vuốt mặt quay đầu đi xuống sân. Thanh Thảo vui vẻ tới chỗ em, kéo em đến ghế ngồi, ở bên cạnh còn có chị Diệu Vân và người ném bóng vào em, đúng không nhỉ?
“Ổn không em, không còn đau chứ?”
Diệu Vân nhích sang một bên chừa chỗ cho em ngồi. Nhưng gì đây? Sao lại để em ngồi cạnh một kẻ không quen không biết thế này? Chị tính giết em à?
“Dạ.”
“Ờm.. Anh xin lỗi. Lúc ấy anh lỡ tay ném bóng vào em.Tạ-”
“Không có gì.”
Người con trai nên cạnh vừa mở lời, ngay sau đó liền bị em nhẹ nhàng ngắt lời. Diệu Vân ở bên cạnh thì nhịn cười đến nỗi vai run bần bật, Thanh Thảo cũng không ngoại lệ. Không phaei em ghét hay gì đâu. Chỉ là gặp người lạ nên vậy đấy.
“Anh.. Anh là Lăng Huân Phong.”
“Em là Chương Tiêu Dao.”
“…”
“Pffft----”
“Mày đừng có cười nữa coi!!”
Huân Phong thẹn quá hóa giận, thấy đứa bạn thân của mình cười ngặt nghẹo bên cạnh thì càng bực.
“Hahaha, khụ.. Tiêu Tiêu, em sang bên này, em còn ngồi cạnh với tên này chắc chị cười nội thương mất.”
Chị là người để em ngồi cạnh anh ta mà?
“Trời, mày làm gì đó. Huân Phong là crush của tao đấy!”
Thanh Thảo gắng nhịn cười kéo em lại gần rồi thều thào nhắc nhở.
“Tiêu Tiêu đừng để trong bụng nhé. Đây là bạn thân chị, là người con trai mẫu mực mà chị hay kể đó. Cứ thân như thường không phải sợ lạ đâu.”
Diệu Vân an ủi thằng bạn xong quy sang chỗ em mà nói. Nghe chị Diệu Vân nói vậy, em cũng phần nào thả lỏng người, bỗng nhớ đến những lời kể trước kia về một người bạn thân của chị.
“Chị có thằng bạn thân, nó khá là toàn diện. Học hành giỏi lắm, trừ Văn là hơi yếu thôi. Thể thao nó cũng chơi tốt, môn nào cũng chơi được. Chưa kể, nó còn được thầy cô bạn bè quý mến lắm. Nhưng chỉ tội nó si tình quá.”
“Si tình á chị ?”
“Ừ, nó thích chị. Nhưng mà chị không thích nó đâu. Chị chỉ coi nó là bạn thôi.”
“Nghe chị kể thấy cũng được mà? Sao lại không thích?”
Tiêu Dao dựa người ra sau hỏi.
“Trời, chị kể chuyện chị có người trong lòng rồi mà? Em hay quên thật đó.” Diệu Vân cười bất lực.
Nghĩ xong, em quay sang nhìn Diệu Vân đang đùa cợt với Huân Phong, có lẽ Diệu Vân chẳng để ý đến đôi tai đỏ chót như bốc khói cùng với đôi mắt chứa đầy yêu chiều dành cho mình của Huân Phong.
‘Có lẽ lần này, tao không giúp mày theo đuổi được rồi. Người ta sẽ không nhìn mày đâu, Thanh Thảo à..’
Tiêu Dao thầm nghĩ. Đã có người trong lòng giống như bóng đã đủ khí, chèn thêm khí chỉ khiến quả bóng nổ tung. Em cũng hiểu được cái nhìn của Huân Phong khi nhìn Diệu Vân. Giống ánh nhìn năm đó của em với kẻ đó.
Ghét thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro