🍁2🍁
II
Nền gạch cũ in dấu chân em
Chẳng màng lí trí tự quay về
Khuất trên cao là nền trời sắc đỏ
Mắt vô tình lọt vào bóng hình xưa
Chết tâm, tim lặng, lật trang hồi ức
Nhẹ đưa lòng mình thổi vào những ngày xa.
Một lần nữa em cạy mở nỗi nhớ
Thấy chân mây vẫn một màu xanh thẳm
Tia mai nhỏ rạng rỡ trong bình minh
Thạch thảo tím khẽ trải hồng nhuốm tim
Như gọi tình mình ngược về miền trời cũ.
Thanh xuân ấy- năm ta còn khờ dại
Ngỡ rung động đẹp tựa những vần thơ
Mơ hạnh phúc chẳng cần tìm cũng tới
Tặng yêu thương gửi tất cả chân thành
Và chính anh đốt sạch chúng thành tro.
Bởi anh ơi liệu em quá u mải?
Biết rằng đời không dễ, vẫn lao theo
Như con thiêu thân cố vùi trong biển lửa
Hay đêm bão sao chẳng thể chiếu lòng
Nhưng lí trí bao giờ thắng nổi tim?
Buông tình dang dở,anh chẳng chút từ bi
Đạp thế giới của em ngập màu nước
Anh ơi đừng, giữ lấy hơi thở chót
Kéo mảnh tim đang chìm trong sa ngục
Để rồi mai khi mặt trời phủ nhân thế
Đồng tử đen sẽ vẽ màu hi vọng
Níu tình anh trở về khoảng trời hồng.
À anh ơi là do em ngoan cố?
Hết đêm đen là một ngày bão giông
Mặt trời không về, hi vọng úa
Khoảng trời hồng nhuộm xám phải không anh?
Có lẽ anh đã quên nhưng không sao hết
Về sự dịu dàng em thấy trong mắt anh
Cả giấc mơ về một căn nhà lớn
Có anh, có em và những đứa trẻ
Nơi tình mình sưởi ấm cả nhân gian.
Biết không anh em từng lụy bởi chữ "tình"
Cố đem thân mình hòa vào với đại dương
San lấp tổn thương dựa hố đen biển cả
Từng vứt tâm chôn sâu miền nỗi nhớ
Hết duyên, đứt phận, em chẳng cam.
Khóa hồi ức em gửi lại thời gian
Anh ở đó đầu gục trên bàn rượu
Ly thủy tinh tan dưới lề gạch cũ
Chiếu lạnh lẽo xuyên nơi đáy mắt em
Như ngàn mảnh tim nứt vụn sâu ngày ấy.
Em biết anh hối hận phải không?
Khi vứt yêu thương và phải ôm lạnh lẽo
Nhưng đôi khi sai lầm là tha thứ
Đem tim đặt cược, dũng khí em lấy đâu?
Vậy thôi em xin, đóng tất cả tại đây
Để nỗi nhớ thiêu theo tàn sắc nắng
Để bụi trần bôi phủ bóng hình xưa
Em và anh cứ thế lạc mất nhau
Cả đời này nguyện cũng không gặp lại.
●
●
●
●
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro