Chương 3: Hé lộ thân phận
Đồng tử Điền Chính Quốc căng hết cỡ, chân tay đột ngột cứng đờ như vừa bị ném vào động hàn băng. Y định há miệng cầu cứu, không ngờ lại tạo cho Hoàng đế có cơ hội đưa lưỡi của ngài vào khoang miệng mình càn quấy. Mà y còn có thể cầu ai nữa, khi đã rơi vào tay thiên tử, một người đứng trên vạn người như ngài?
Điền Chính Quốc cố hết sức giãy giụa.
Ngặt nỗi đều bị Hoàng đế thành công chặn lại.
Y chỉ còn nước phải nhún nhường quy phụng, mặc cho Hoàng đế đang trấn áp lấy mình, dắt y vào nụ hôn cuồng nhiệt mà cả đời y chưa từng thử qua.
Hoàng đế hôn rất mạnh bạo. Giống như thể ngàn nỗi phiền muộn của ngài đều đặt lên nụ hôn này, để theo những khoái cảm này hoàn toàn biến mất.
Hoàng đế đưa lưỡi áp chế lên cái lưỡi e dè của Điền Chính Quốc, chặn lại mọi sự mơ hồ mà sợ hãi kia của y. Liên tục tiến công quấn chặt lấy đầu lưỡi non mềm, sau đó lại nuốt vào dịch vị trong suốt ngọt thơm hảo hạng, hơn hẳn mấy món sơn hào hải vị mà ngài đã từng nếm qua trước đây...
Cho đến khi gần như cạn kiệt khí thở, ấn đường của Điền Chính Quốc xô chặt vào nhau, y liên tục lắc đầu, bấu lấy cánh tay Hoàng đế đang dò dẫm trên eo mình, muốn cho ngài biết được dường như y đã không còn sức chịu đựng nữa. Một lúc sau, Hoàng đế cuối cùng cũng đã buông tha cho y.
Da dẻ trên mặt Điền Chính Quốc như có lụa hồng che phủ, làn môi bị ngài dày vò hiện tại đã sưng tấy mọng nước, cánh hoa nở rộ đọng sương, hé ra gấp gáp để hít vào từng ngụm khí trời. Ánh mắt y vốn dĩ đã long lanh nay lại càng thêm trong trẻo hơn, tiêu cự dại đi trông thấy, như vừa sảy chân vào cơn say sau một hồi thưởng cái vị thuần tuý từ rượu.
Sự kết hợp quyến rũ mê người, Hoàng đế chỉ hận không thể chiếm lấy y ngay tức khắc.
"Nói lại cho trẫm nghe, em tên họ là gì?" Ngài giữ chặt lấy cằm của Điền Chính Quốc, vừa hỏi vừa mải miết ngắm nhìn y.
Điền Chính Quốc sau một hồi trải qua chuyện mà trước nay y chưa từng nghĩ đến, cả người như không còn sức sống, toàn thân đờ đẫn, ánh nhìn xa xăm không biết nên đặt đâu cho phải. Y làm sao có thể trả lời được? Khi vừa bị một thoáng kinh ngạc đến tưởng như hồn phi phách tán. Y làm sao có thể trả lời được? Khi đang đấu tranh che giấu thân phận này đến tận cùng.
Y làm sao có thể...
Hoàng đế thấy cảnh này đành mủi lòng, ngài buông tay rời khỏi khuôn mặt Điền Chính Quốc, xoay người nằm xuống bên cạnh y.
"Thân phận của em là ai? Vào cung vì mục đích gì sau này trẫm sẽ tra ra. Giờ hãy yên tâm nghỉ ngơi tại đây. Lúc khác trẫm sẽ tra khảo em sau."
Hoàng đế ngước mắt nhìn lên hoa văn chạm khắc trên đỉnh long sàng. Rất lâu không thấy từ phía Điền Chính Quốc cất tiếng trả lời. Ngài liền nghiêng mặt quan sát thái độ y.
Điền Chính Quốc không hề xảy ra phản ứng gì, hô hấp cũng rất nhẹ, mắt khép hờ không buồn chớp. Y cảm thấy mình chẳng khác nào đám thiếu nữ tuổi trăng tròn đột nhiên bị xâm phạm. Giá trị bản thân nam nhân hạ thấp xuống mấy bậc. Tức đến mức không muốn cùng hoàng đế đối đáp câu gì. Đường đường là đại công tử con nhà thế gia, lúc này lại nằm dưới thân thể một nam nhân khác, bị nam nhân ấy cuồng nhiệt hôn môi mà bản thân muốn phản đối cũng không thể. Y còn chẳng bao giờ nghĩ đến cái việc sẽ nên duyên với một cô nương nào đó, chứ đừng nói là làm ra hành động thân mật đến nhường vậy.
Quan điểm của Điền Chính Quốc sống trên đời rất đơn giản. Trước tiên là hết lòng phụng dưỡng phụ mẫu, và nhìn thấy tiểu muội có cuộc đời hạnh phúc mãi về sau. Còn về phần y, chỉ cần cách xa chốn kinh thành phồn hoa này, dùng thi hoạ và đàn tranh làm thú vui là đã có thể sống đến hết đời.
Nhưng trớ trêu thay, số phận hiện tại của y lại đang nằm trong tay Hoàng đế. Sau hôm nay sinh tử xoay vần ra sao cũng không biết. Y làm gì còn dám mộng tưởng về một cuộc đời an nhàn kia nữa.
Điền Chính Quốc cả đêm không ngủ được, toàn thân căng thẳng, sợ rằng trong một khắc lơ là, Hoàng đế rất có thể lại làm ra chuyện nào đó khi dể mình.
"Em vẫn chưa ngủ?" Hoàng đế nghe qua hơi thở nặng nề của Điền Chính Quốc, ngài chắc mẩm rằng y thể nào cũng chưa chịu ngủ yên.
Nhưng đáp lại câu hỏi của ngài... chỉ là hơi ấm của người bên cạnh đang hoà cùng cái tịch mịch trong màn đêm.
Hoàng đế nổi đoá. Trước nay làm gì có kẻ nào dám chống đối Thiên Tử như y. Thế mà lúc này Điền Chính Quốc lại ngang ngược đến nỗi cho dù ngài đã mềm mỏng khuyên nhủ. Ấy vậy mà y dám làm như mắt điếc tai ngơ, một chữ cũng không nghe vào.
Hoàng đế ngay sau đó kéo y vào trong lòng. Ép y nhìn thẳng mình, hơi cao giọng hỏi "Em rốt cuộc làm sao?"
Điền Chính Quốc cụp mi, biết bản thân cứ thế im lặng sẽ càng khiến Hoàng đế trút giận lên y. Vậy nên Điền Chính Quốc đành phải miễn cưỡng cất giọng vô cảm "Thần chỉ muốn sống một đời bình lặng trong cung. Xin người... hãy tha cho tiểu nhân hèn mọn này."
Điền Chính Quốc nằm im không dám nhúc nhích. Khoảng cách này của y và Hoàng đế đã sát đến mức có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng của đối phương, chỉ cần vô tình làm ra động tác nhỏ sẽ khiến cho Hoàng đế đề phòng siết chặt vòng tay ngài hơn.
Hoàng đế căng mắt nhìn Điền Chính Quốc, chẳng biết phải nói tiếp thế nào. Làm một Hoàng đế, chỉ với uy quyền của ngài, một lời nói, một cái phất tay, có món đồ gì trên thế gian này lại không thể thuộc về ngài. Chỉ duy nam nhân ngài đã cất công truy tìm tận chân trời góc bể này, có lẽ moi móc tâm can, lòng dạ chân thành mới cảm hoá được y...
Trong lúc Điền Chính Quốc còn đang nghĩ tại sao Hoàng đế lâu như thế cũng chưa có đáp lại. Thì đột nhiên, từ đỉnh đầu y truyền xuống một luồng hơi ấm áp. Hoàng đế lại vừa mới hôn y. Nhưng lúc này không phải là trên cánh môi hồng, hay cũng không phải ở đôi gò má. Mà chỉ đơn giản, bờ môi ngài chạm nhẹ lên vùng trán nhẵn thín của Điền Chính Quốc. Truyền đến xúc cảm mềm mỏng và êm ái. Khiến toàn thân y như muốn tan ra thành trăm mảnh.
Ngài vỗ nhẹ sống lưng Điền Chính Quốc như đang dỗ trẻ, và thủ thỉ vào tai của y rằng "Trẫm hứa sẽ không truy cứu vấn đề tại sao em lại vào cung thế này. Chỉ cần chấp thuận ở bên cạnh trẫm, muốn có thứ gì trẫm cũng toại nguyện cho em."
Điền Chính Quốc sửng sốt đến không tài nào vỡ khỏi cái mơ hồ của bản thân mình.
Y chỉ biết ngậm ngùi nuốt xuống đắng cay.
Tự vấn bản thân sao cuối cùng lại thành ra thế này.
—————
Đoàn cung nữ cùng thái giám không dưới mười người bao quanh nghi trượng bằng đồng. Sáu thái giám trong đó chuyên chú nâng kiệu, phía sau là các cung nữ khác cúi gằm mặt giương ô. Ngay sát cạnh cỗ kiệu, là một thị tỳ. Ả đang phe phẩy chiếc quạt tròn, miệng luyến thoắng thuật lại vài câu về mấy việc lớn nhỏ cho chủ nhân. Được dùng nghi trượng đi lại trong hoàng cung, phải là những phi tần hàm chính nhị phẩm trở lên.
Nữ nhân đang ngồi trên kiệu, tư thế ung dung nhàn nhã, có chút tự đắc mà giương oai. Nàng tên họ Trịnh Đán, là con gái của đại thần lớn trong triều. Khi Hoàng đế vừa mới lên ngôi, phong hiệu Quý phi chỉ thấp hơn trung cung một bậc, nàng đã may mắn được nhận lấy.
"Ngươi nói cái gì?" Quý phi trợn mắt, hung hăng quát lớn khi chưa nghe rõ.
"Nô tì nghe ngóng được đêm qua Hoàng thượng có đem một cung nữ về tẩm cung của mình. Cho đến hiện tại vẫn chưa ra khỏi." Ả thị tỳ khẽ run, cúi người từ từ nhắc lại.
"Cung nữ? Đêm hôm Hoàng thượng bước vào chỗ của bọn tiểu nhân ấy làm gì?"
"Hoàng thượng mất ngủ nên mới đi dạo, lại vô tình bắt gặp cung nữ kia lạc đường. Người không những không lấy mạng ả, thậm chí còn đem ả về ngay. Chủ tử, nô tì e là..." Âm giọng thị tỳ ngày càng nâng cao, ánh mắt đen láy tràn đầy đề phòng.
Quý phi liếc mắt một cái, nàng hít vào hơi sâu kiềm chế, vỗ mu bàn tay lên thành kiệu, ra lệnh cho đám nô tài "Di giá Phượng Nghi cung."
Nghi xe hạ xuống trước cổng cung. Đám thái giám đi sau vội vàng vòng lên trước hạ mình làm bệ đỡ để Quý phi bước xuống. Thị tỳ kính cẩn lui tới nâng tay Quý phi, đưa người bước vào bên trong.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an." Trịnh Đán nhún mình hành lễ, miệng hoạ ra nét cười tươi rói.
Hoàng hậu nghiêng đầu biểu thị miễn lễ, không đoái hoài Quý phi lấy một cái, chỉ mải cắt tỉa mấy chậu hoa mà nàng đã chăm bón từ lâu.
"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp nghe nói, tẩm cung Hoàng thượng đêm qua có cung nữ..."
Hoàng hậu nghe đến đây liền buông kéo. Con ngươi ánh lên chút xao động khó thấy. Sau đó nàng cầm khăn, lau sạch đôi tay ngọc ngà của mình. Nàng hít vào một hơi dài, xoay gót hài tiến đến phượng ỷ của mình, thanh nhã ngồi xuống "Chớ vội vã, trước tiên hãy làm một chén trà đã."
Trịnh Đán gấp rút ngồi bên cạnh. Nàng sao có thể thảnh thơi mà thưởng trà cho được. Ân sủng của Hoàng đế dành cho nàng vốn dĩ đã leo lắt như ánh nến trước gió. Sau này hậu cung sẽ ngày càng có thêm nhiều nữ nhân khác bước vào. Nếu Trịnh Đán còn không nhanh tay tính kế gạt bỏ chướng ngại vật trước mắt, e rằng không chỉ ân sủng mất, thậm chí cái danh Quý phi này cũng tan thành mây khói.
"Hoàng thượng nạp ai vào hậu cung là do người định đoạt. Chúng ta chỉ việc làm tròn trách nhiệm phụng dưỡng phu quân. Sao Quý phi phải e dè về vấn đề ấy?"
Hoàng hậu nâng tách trà thổi cho hơi nóng bay dần, sau đó khẽ nhấp một ngụm. Nàng cất tiếng, lời lẽ ưu nhã, hết mực từ tốn. Với nàng, chuyện Hoàng đế có thêm mấy phi tần đi chăng nữa, âu cũng là một lẽ hiển nhiên.
"Cung nữ đêm hôm không ở trong phòng, lại lẻn ra ngoài đến mức lạc đường. Nếu không phải toan tính giở trò, làm việc gì phải khuya thế mới lén lút?" Quý phi nghiêng người, âm giọng kéo xuống đủ trong phạm vi hai người nghe "Hoàng hậu nương nương. Tỉ không ra tay được, vậy để ta..."
Hoàng hậu đặt tách trà xuống mặt bàn. Ánh mắt thâm trầm nhìn Quý phi "Bổn cung chỉ khuyên muội một câu, chớ nên làm điều gì dại dột."
Trịnh Đán gật khẽ đầu tỏ ý mình đã biết. Sau đó không nán lại thêm, nàng nhún mình hành lễ "Không quấy rầy thời gian nương nương thưởng trà, thần thiếp xin cáo lui." Dứt lời lập tức rời đi. Để lại chén trà còn đượm khói nóng mà chưa kịp nhấp lấy một ngụm.
"Nương nương." Thị tỳ của hoàng hậu xác nhận không còn chút bóng dáng nào của Quý phi ở Phượng Nghi cung, mới dám lên tiếng.
Hoàng hậu cong môi nhìn ả, tựa tiếu phi tiếu nói "Ngươi lo cái gì? Kì tuyển tú cũng đã đến, không phải cung nữ thì cũng là tiểu thư. Ta chẳng lẽ còn không rõ tâm tư Hoàng thượng nữa hay sao? Dù gì cũng chỉ là để che mắt Thái hậu mà thôi. Làm gì có việc yêu thương hay sủng hạnh ở đây."
"Nương nương nói rất đúng." Thị tỳ lia lịa gật đầu "Cho dù hậu cung hiện tại phi tần không thiếu, sủng hạnh của Hoàng thượng cũng chỉ dành riêng cho người mà thôi."
"Đừng cố dẻo mỏ." Tuy nói đừng, nhưng biểu hiện ngại ngùng đưa tay che miệng cười trái lại rất thoả mãn với lời ngon ngọt kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro