Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2: Có Nên Bày Tỏ Dù Là Chút Ít?!


Hai tháng sau ngày Chính Quốc nhập học tại trường M.

Vậy là thành viên mới cuối cùng cũng đã bắt đầu quen dần với môi trường mới, cũng như làm quen với những người bạn mới tại đây.

Tuy nhiên, trong mắt mọi người cũng như là bản thân của Chính Quốc, cậu lại cảm nhận được mình lại rất thân với cậu bạn cùng bàn của mình - Chí Mẫn.

Tuy 2 người có những tính cách rất khác nhau: Chính Quốc thì tính tình thầm lặng, thích chơi bóng chuyền và có cơ thể cực kỳ đẹp với 6 múi, 2 con chuột săn chắc cũng như là gương mặt soái ca điển trai khiến ai cũng bị mê hoặc dù mới gặp lần đầu. Còn Chí Mẫn thì lại là 1 người không sôi nổi, hoạt bát và không thích hoạt động ngoài trời nhưng mọi người vẫn có thiện cảm rất lớn với cậu không chỉ vì học rất giỏi mà còn rất dễ thương nữa.

Một buổi sáng đi học như bình thường mọi ngày của những người bạn.

Chí Mẫn cũng 2 người bạn thân của mình là Tại Hưởng và Thái Miên đang đạp xe đến trường.

Bỗng có tiếng gọi phát ra từ sau lưng của Chí Mẫn.

-Này, chờ tôi đi học với nào!

-"Giọng nói này, không ai khác là Chính Quốc... Đúng rồi, là cậu ấy!"

Cả 3 xoay người lại, thấy thân ảnh to lớn của Chính Quốc đang cố gắng đạp xe chở bằng chúng tôi.

Đạp đến kịp rồi, Chính Quốc ân cần hỏi han Chí Mẫn:

-Mẫn, cậu đã ăn sáng chưa vậy?! Trông cậu như người mất sức sống lắm đấy!

-À... thì... tớ... vừa ăn rồi!- Cậu vừa nói xong thì bỗng tiếng bụng phản chủ kêu lên °rột rột° làm cậu ngại mà đỏ bừng cả mặt.

Lý do là vì sáng nay Tại Hưởng và Thái Miên đến hối cậu đi học gấp quá nên chẳng kịp bỏ gì vào bụng lót dạ. Nếu biết trước là có Chính Quốc thì cậu đã bảo họ chờ chút rồi.

Haizz...

Chính Quốc nghe thấy, cười ha hả chọc Chí Mẫn 1 tiếng rồi ôn tồn bảo:

-Lát đến trường, cậu cùng vào canteen ăn sáng với tôi đi. Tôi cũng chưa ăn sáng.

-Ừ, cũng được

-Tôi khao cậu lần này nhé?!

-Thôi, tiền ai nấy trả đi, chứ cứ khao...

-Câụ không chịu thì cậu có xem tôi là bạn cậu hay không?!

-Ừm... Vậy cám ơn vì đã khao nhé!-Chí Mẫn cười 1 tiếng rồi dừng xe.

Hai người vừa nói chuyện xong thì cũng chạy xe tới cổng trường. Vừa dắt xe xuống đặt vào bãi giữ xe xong. Chí Mẫn được Chính Quốc nắm tay dẫn đến canteen. Bỗng tim của Chí Mẫn lại phản chủ, đập liên hồi.

Cái nắm tay này...

Cậu... Cậu lại rung động, ngượng đỏ mặt như cà chua căng mọng vậy. Tại Hưởng và Thái Miên ngẩn ngơ vài giây, vừa đi vào lớp vừa nói đồng thanh:

-Nãy giờ 2 đứa nó có cảm nhận được sự hiện diện của mình không vậy trời?!

Ở canteen, Chính Quốc nhanh miệng gọi ngay 2 dĩa cơm rang thập cẩm rồi đến lấy hộp nước ép lê trên quầy, tính tiền xong liền đưa cho Chí Mẫn, nở 1 nụ cười đẹp mê ly chết người, nói nhỉ với cậu:

-Cậu ăn đi?!

-Cảm ơn nhé Chính Quốc!

Ăn xong, 2 người đi từ từ vào lớp học.

_____Giờ ra chơi_____

Chính Quốc tranh thủ khoảng thời gian nghỉ ít ỏi này để xuống sân chơi bóng chuyền cùng vài người bạn mới quen, có cùng sở thích chung với cậu. Còn Chí Mẫn lúc này không hiểu sao bỗng dưng thấy mệt, ngủ thiếp đi trên bàn.

Thấy Chí Mẫn đang ngủ, Tại Hưởng chạy xuống ngồi gần, nhìn gương mặt của Mẫn, mắt nhìn không rời dù chỉ 1 độ. Nếu Chí Mẫn mà biết rằng Tại Hưởng... yêu cậu - yêu 1 cách say đắm, thì không biết mối quan hệ giữa hai người sẽ trở thành gì đây.

Lúc này, khi cậu lén vuốt mái tóc bồng bềnh của Mẫn, thì Chính Quốc cũng vừa đi tới, chứng kiến cảnh tượng này. Không hiểu sao Chính Quốc lại kéo tay Tại Hưởng đi vào phòng vệ sinh, nói:

-Câụ vừa làm gì với Chí Mẫn vậy?!

-Tôi làm gì bộ có liên quan đến cậu ư?!

-Có chứ, vì tôi yêu...

-Câụ cũng yêu Mẫn?!

-Cũng?! Vậy là ngay cả cậu cũng có tình cảm với Chí Mẫn à?!

-Đúng, tuy tôi sẽ giữ im lặng với Mẫn về chuyện này, nhưng biết cậu nói chuyện hồi nãy xong, tôi nhất quyết sẽ làm cho Mẫn yêu tôi bằng mọi cách.

Chính Quốc cười khinh bỉ đáp:

-Được, vậy trận chiến giữa chúng ta "bắt đầu".

Hai người vừa vào lớp thì chuông cũng reo, nhờ đó Mẫn cũng đã thức giấc. Khi Chính Quốc đi vào chỗ, ngồi xuống, thấy sắc mặt của Chính Quốc không được tốt, Mẫn hỏi:

-Sao gương mặt của cậu có vẻ không ổn vậy?!

-Mình thích cậu đấy...

Từng đợt những làn gió se se tràn vào mặt của Mẫn qua khung cửa sổ. Cậu đơ người, cảm giác tê dại như trên thiên đường mà cậu đột ngột được nhận.

Nhưng những lời nói này, cử chỉ của Chính Quốc làm cho cậu lo lắng. Cậu không biết liệu cậu ấy nói thật hay nói giỡn nữa. Đang suy nghĩ mông lung, Chính Quốc lại nói giọng điệu trêu đùa, bình thản:

-... vì nhìn cậu như người em trai của tôi.

Mẫn mặt mày tối sầm lại, tự giận bản thân sao có thể suy nghĩ được chuyện Chính Quốc yêu cậu cơ chứ. Trong các tiết học ngày hôm đó, cậu im lặng, chỉ cắm cúi viết bài, Chính Quốc nhìn Mẫn như thế rồi lại nghĩ thầm:

-"Nếu cậu biết tôi thật sự thích cậu, vậy thì cậu có còn chơi cùng tôi, xem tôi là bạn nữa hay không?!"

_______________________

Ah~ Mình có sửa lại chút ít trong kịch bản nên truyện sẽ kéo dài hơn nha~
Yew ạ

#Matcha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro