Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 : Ba người anh trai






         " Rất vui được gặp hai người , em là Tống Huỳnh Huỳnh . " Vừa nói , cô vừa mỉm cười ngọt ngào .





         Tống Huyền nghe vậy cũng chỉ miễn cưỡng mở miệng phun ra một từ " Chào " . Còn Tống Thiên thì cười càng rạng rỡ , chói lóa , đáp : " Ừ , anh cũng vậy , em gái của anh đáng yêu thật đấy "



        

         Vậy là hai người cứ lời qua tiếng lại đến hết bữa ăn , Tống Huyền ngồi giữa cũng chẳng bảo gì , im lặng ăn cơm . Xong xuôi , Tống Huỳnh Huỳnh chào mọi người rồi lên phòng ngủ .



        

         Nghĩ nghĩ về ngày đầu tiên đến đây , chính là khá thành tựu nha , ít nhất cũng biết được ba người anh trai
, còn cả Tống Thiên thiên sứ nữa , ở gần thật dễ chịu a .



        

         Một lúc sau , Tống Huỳnh Huỳnh chép chép miệng rồi nhắm mắt ngủ , không hay biết rằng mọi cử chỉ , hành động của mình đều đang bị sáu con mắt theo dõi . ( Đáng thương wá , cơ mà ..... đành để Huỳnh tỷ chịu khổ rồi , hớ hớ ╮(╯▽╰)╭ )



        

         Trong căn phòng tối , một bóng dáng cao lớn ngồi xem chăm chú vào màn hình máy tính nhìn người con gái tướng ngủ xấu đến thảm thương , chăn lắt lẻo đung đưa trên giường , gối bị ném hẳn xuống đất , tay chân dạng ra hai bên thành hình chữ thập , gương mặt say ngủ hồng hào, trong phòng như có như không vang lên từng tiếng ngáy nhỏ đều đều . Bỗng một nụ cười mỉm hiện ra , người con trai tay xoa xoa cằm , đôi mắt nhẹ híp vào như nhìn một con mồi ngon miệng . Màn đêm dần buông xuống .....



        

         Sáng hôm sau ....



        

         Tống Huỳnh Huỳnh vươn vai ngồi dậy , đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh , chợt nhớ ra điều gì , đôi mắt cô hơi lóe sáng rồi bình thường trở lại . Cầm lấy đại một bộ quần áo , cô hứng khởi thay ra rồi xuống nhà ăn sáng .





         Đến phòng ăn , vẫn chỉ có bốn người lúc tối và thêm cả Tống Diễm nữa . Hắn giương đôi mắt mị hoặc nhìn Lưu Huỳnh Huỳnh , môi mỏng khẽ nhếch , nói :





         " Tiểu Huỳnh Huỳnh , chào buổi sáng ! " Cô liếc cũng không liếc hắn , chỉ nhu nhu thuận thuận chào ông bố và bà " mẹ " của mình . Tiếp đó ngồi xuống chỗ bình thản ăn sáng . Tất cả trôi qua thật im lặng , đến nỗi Tống Diễm cũng ngây người ra .





         Hắn sẽ tức giận sao ? Có ..... mới là lạ . Sao cô quên được mặt hắn dày còn hơn tường thành chứ . " Tên mặt dày " kia thấy thế thì cười càng rạng rỡ hơn . Bỗng hắn híp mắt lại , nở nụ cười gian manh , nói với cha Tống :





         " À , cha này , Huỳnh Huỳnh cũng nên bắt đầu đi học để đuổi kịp các bạn thôi . Có con cùng Thiên và Huyền sẽ " chăm sóc " em ấy thật tốt . Tuần này nghỉ ngơi rồi tuần sau đi học , cha thấy được không ? " Cha Tống cũng làm bộ ngẫm nghĩ rồi gật gật đầu , quay sang hỏi Tống Huỳnh Huỳnh :





         " Ừ , cũng đúng . Huỳnh Huỳnh , con thấy thế nào ? " Cô hơi nâng mắt nhìn Tống Diễm , anh ta lại có âm mưu gì đây ? Thôi , kệ đi , từ ngày mình bước vào đây thì cũng đã chính tay kết thúc chuỗi ngày dài yên bình rồi . Ít nhất cũng được đi học ! Tống Huỳnh Huỳnh nghĩ nghĩ rồi tự an ủi , sau đó híp mắt cười rạng rỡ :





         " Dạ được ạ ! Vậy con sẽ học trường nào ? " " Angielic school , con học cùng Tống Diễm , Tống Huyền và Tống Thiên " Ông ta trả lời . Nghe vậy , Tống Huỳnh Huỳnh càng chắc chắn hơn về âm mưu của Tống Diễm nhưng không nói gì , dù sao thì thời gian cũng còn dài , người em gái là cô đây sẽ " chăm sóc " anh ta thật tốt ˋ▽ˊ .





         Ăn xong , cô vừa định lên phòng thì bỗng tiếng nói trong trẻo , ngọt ngào của Tống Thiên vang lên gọi cô lại :





         " Này , Huỳnh Huỳnh à , đợi anh với ! " Vừa nói , cậu vừa chạy đến , sóng vai cùng cô , nói : " Em bây giờ có rảnh không ? Anh định đi đến lễ hội Autumn ở đường Bắc Nguyệt , cách đây khoảng năm ki lô mét , em đi cùng không ? "

.



         Tống Huỳnh Huỳnh nghe vậy thì mừng rỡ , ánh mắt lóe sáng , thật là trùng hợp , cô hôm nay chính là không còn gì để làm a , nghĩ vậy , cô vui vẻ đáp ứng : " Tất nhiên là được rồi , sao anh lại biết nơi đó vậy ? "





         Tống Thiên đưa một ngón tay lên đôi môi đỏ hồng của Tống Huỳnh Huỳnh , ra vẻ thần bí nói : " Bí mật , về sau sẽ nói với em . Thôi được rồi , mau đi thay quần áo đi , cho em ba mươi phút . "





         Cô xì một tiếng , lầm bầm " Làm như em muốn nghe không bằng ! " Rồi chạy đi . Tống Thiên giơ bàn tay vừa chạm vào môi cô , xoa xoa ngón tay , tưởng tượng lại cảm giác mềm mại , căng mọng vừa nãy mà dần dùng sức , đôi môi hơi cong , nở nụ cười ác ma khiến khuôn mặt thiên sứ thập phần quỷ dị .

                  ~ ( Còn tiếp ) ~





            Lian : Hô hô , ta đã trở lại và ăn hại ... à nhầm lợi hại hơn xưa . Còn nữa , tới chương sau sẽ có một màn bí mật được mở ra ! Moahahaha ! Moahahaha ! Khụ khụ ! Thôi được rồi , tóm lại là sẽ tiết lộ một phần lí do cốt truyện đó ! 0^◇^0 ↖(^▽^)↗







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro