Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 3


Sáng hôm sau, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua ô cửa sổ nhỏ của căn phòng khách sạn làm Minh Tuyết khẽ mở mắt. Không khí buổi sớm Hà Nội trong lành, dịu nhẹ, khác hẳn với cái ồn ào náo nhiệt của Sài Gòn. Cô rời giường, nghe tiếng chim ríu rít ngoài sân và thoảng mùi bánh bao nóng hổi từ gánh hàng rong dưới phố. Cha cô đã thức dậy từ sớm, đang đứng trước gương cài khuy áo, dáng vẻ đĩnh đạc nhưng vẫn toát lên sự hiền hòa quen thuộc.

“Con gái dậy rồi à? Sửa soạn nhanh lên, cha con mình đi ăn sáng rồi dạo một vòng Hà Nội,” ông vừa nói vừa mỉm cười, nét mặt đầy sự hào hứng.

Minh Tuyết nhanh chóng thay chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans cũ mà chị gái may lại cho cô. Xong xuôi, hai cha con rời khách sạn, bước xuống những bậc thang gỗ kẽo kẹt dẫn ra đường.

Phố phường Hà Nội buổi sáng thật yên bình. Họ ghé vào một quán phở nhỏ nằm nép mình dưới tán cây xà cừ to lớn. Quán chẳng có gì đặc biệt, chỉ vài chiếc bàn gỗ thấp, nhưng mùi nước dùng thơm nức khiến bụng ai cũng cồn cào. Ông chủ quán, một người đàn ông tầm trung niên với bộ râu lởm chởm, mỉm cười chào khách rồi nhanh tay múc từng tô phở nóng hổi.

“Con thấy phở ở đây thế nào?” cha cô hỏi khi thấy Minh Tuyết vừa ăn vừa trầm ngâm nhìn tô phở.

“Ngon lắm cha ạ. Vị thanh nhẹ hơn phở ở Sài Gòn, nước dùng không ngọt lắm mà vẫn đậm đà. Thêm cái mùi hành, rau thơm ở đây, con cảm giác như đang ăn cả không khí của Hà Nội vậy,” cô đáp, đôi mắt sáng lên sự thích thú.

Ăn sáng xong, hai cha con thong thả bước dọc bờ hồ Hoàn Kiếm. Lối đi lát gạch quanh hồ phủ đầy những chiếc lá vàng rụng. Một vài cụ già ngồi trên ghế đá chuyện trò, vài đứa trẻ chơi thả diều bên bờ. Minh Tuyết lặng nhìn khung cảnh ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác mới lạ nhưng cũng thật gần gũi.

Đến đầu giờ chiều, sau khi nghỉ ngơi đôi chút ở khách sạn, cha cô dẫn cô đến một phòng trà nhỏ ở góc phố yên tĩnh. Phòng trà không lớn, cánh cửa gỗ sơn màu xanh lam cũ kỹ nhưng lại gợi lên sự ấm áp. Bên trong, ánh sáng vàng dịu từ những chiếc đèn dầu nhỏ trải khắp không gian, mùi hương cà phê quện với mùi khói thuốc nhè nhẹ.

Người nghệ sĩ mà cha Minh Tuyết muốn gặp đang ngồi ở góc phòng, trên tay là cây guitar cũ nhưng được chăm chút cẩn thận. Ông ta ngẩng lên, ánh mắt rạng rỡ khi thấy cha cô bước vào.

Cha tôi bắt tay chào hỏi người bạn cũ của mình, ông Quốc Anh – một nghệ sĩ guitar nổi tiếng trong giới phòng trà Hà Nội. Dáng người ông gầy, nước da rám nắng, nhưng đôi mắt sáng ngời và nụ cười ấm áp. Ông vừa bắt tay vừa nhìn tôi, ánh mắt trìu mến:

“Đây chắc là Minh Tuyết? Con gái anh trông xinh xắn quá! Có vẻ giống mẹ hơn cha rồi.”

Tôi cúi đầu chào, khẽ mỉm cười. Cha tôi bật cười đáp:

“Giống mẹ là đúng rồi, chứ giống tôi chắc nhìn không ưa được đâu! Con bé nó mê ca hát lắm, anh ạ. Cứ suốt ngày lẩm nhẩm hát mấy bài nhạc của Khánh Ly với Ngọc Lan.”

Ông Quốc Anh gật gù, ánh mắt như sáng lên một chút khi nghe đến chuyện đam mê của tôi. Ông hỏi:

“Thế con đã học thanh nhạc chưa? Có luyện giọng gì không? Đam mê thì phải theo đến cùng, cha con mà chịu khó, đưa con đi học thêm thì hay quá.”

Cha tôi cười xòa: “Tôi cũng muốn, nhưng con bé còn đang học, với lại... nhà cửa còn nhiều thứ phải lo. Được dịp này đi Hà Nội, tôi cũng muốn cho nó xem cái không khí nghệ thuật ngoài này thế nào.”

Ngồi nghe hai người trò chuyện, tôi chỉ im lặng, nhưng trong lòng lại thấy rạo rực khó tả. Nhìn chú Quốc Anh với cây đàn guitar đặt bên cạnh, tôi thầm nghĩ, liệu một ngày nào đó, tôi có thể đứng trên sân khấu, hát bằng cả trái tim mình, còn có người như chú, ngồi phía sau đệm đàn cho tôi không?

Câu chuyện giữa cha tôi và chú Quốc Anh đang rôm rả thì bất chợt ánh đèn sân khấu vụt sáng. Tiếng micro vang lên, kéo sự chú ý của mọi người trong phòng trà. Giọng MC trầm ấm, rõ ràng cất lên:

“Kính thưa quý vị, xin cảm ơn mọi người đã đến với đêm nhạc của chúng tôi ngày hôm nay. Sau đây, mở đầu chương trình, xin mời quý vị thưởng thức ca khúc ‘Hà Nội mùa thu’ qua giọng ca của ca sĩ Mai Phương, cùng phần đệm đàn của nghệ sĩ guitar Quốc Anh!”

Ông Quốc Anh quay sang cha tôi, khẽ vỗ vai rồi cười: “Xin phép anh, tôi phải làm việc một chút.”

“Anh cứ tự nhiên!” cha tôi đáp, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn theo người bạn cũ khi ông cầm cây guitar, chậm rãi bước lên sân khấu.

Tôi và cha lặng lẽ ngồi xuống dãy ghế phía dưới, hướng mắt về sân khấu. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, chú Quốc Anh ngồi vào chiếc ghế gỗ, nhẹ nhàng chỉnh dây đàn. Vài giây sau, tiếng guitar đầu tiên vang lên, dịu dàng, lấp lánh như một dòng suối nhỏ róc rách trong không gian.

Ca sĩ Mai Phương bước ra, dáng người mảnh khảnh, khoác trên mình chiếc áo dài trắng tinh khôi, mái tóc dài buông xõa. Giọng hát của cô cất lên, ngọt ngào, sâu lắng, như kéo cả mùa thu Hà Nội vào trong lòng người nghe.

Tôi ngồi im, lòng như bị cuốn trôi bởi từng câu hát, từng nốt nhạc. Cả căn phòng trà lặng đi, chỉ còn tiếng đàn, tiếng hát, và những ánh mắt say mê hướng về sân khấu. Cha tôi ngồi cạnh, thỉnh thoảng khẽ gật đầu như đang chìm đắm trong hoài niệm.

Lần đầu tiên, tôi cảm nhận rõ rệt rằng âm nhạc không chỉ là một niềm đam mê, mà còn là một thứ kết nối, đưa con người ta đến gần nhau hơn, xóa nhòa mọi khoảng cách. Buổi tối hôm ấy, trong không gian nhỏ bé của phòng trà, một ngọn lửa đã âm thầm bùng lên trong trái tim tôi.

Sau khi ca sĩ Mai Phương kết thúc phần trình diễn của mình, ánh đèn sân khấu mờ dần, tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng trà. Cha tôi và chú Quốc Anh lại tiếp tục câu chuyện, nhưng ánh mắt tôi vẫn dán chặt lên sân khấu.

Lần lượt, từng ca sĩ bước ra biểu diễn. Người thì trung niên với giọng ca sâu lắng, người trẻ tuổi hơn với phong cách năng động hơn, mang đến không khí tươi mới. Mỗi người một màu sắc riêng, mỗi bài hát là một câu chuyện nhỏ. Nhưng rồi, khi tôi bắt đầu nghĩ rằng đêm nhạc sẽ trôi qua như vậy, ánh đèn sân khấu bỗng chuyển thành màu trắng dịu nhẹ.

Lần này, bước ra là một cô gái trẻ, có lẽ là trẻ nhất trong số các ca sĩ từ đầu đêm đến giờ. Cô ấy có mái tóc ngắn chạm gáy, cắt tỉa gọn gàng. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng với cổ áo cài kín, phối cùng chiếc váy dài màu xanh nhạt, trông vừa giản dị lại vừa tinh khôi. Khuôn mặt cô ấy không phải kiểu sắc sảo nổi bật, nhưng lại có một nét trong trẻo, dễ chịu đến lạ.

Tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy. Có cái gì đó rất khác biệt ở cô gái này, một vẻ đẹp nhẹ nhàng mà cuốn hút. Ngay cả khi cô chưa cất lời, tôi đã thấy trong lòng dâng lên một chút ngưỡng mộ, một cảm giác không thể gọi tên.

MC bước ra, cười và giới thiệu: “Kính thưa quý vị, tiếp theo đây, xin mời thưởng thức ca khúc ‘Hà Nội mùa thu sớm’ qua phần trình bày của một giọng ca trẻ rất triển vọng. Dù tuổi đời còn rất trẻ, nhưng cô ấy đã để lại dấu ấn riêng trong lòng khán giả phòng trà Hà Nội. Xin quý vị dành một tràng pháo tay chào đón ca sĩ Mỹ Linh!”

Khi cái tên ấy vang lên, cả khán phòng vỗ tay nồng nhiệt. Cô gái cúi đầu nhẹ nhàng chào mọi người, rồi lặng lẽ chỉnh micro, hít một hơi thật sâu. Tôi ngồi đó, mắt mở to, không hiểu sao mình lại hồi hộp đến thế.

Và rồi, cô ấy cất tiếng hát.

Ngay từ câu hát đầu tiên, tôi như bị đóng đinh tại chỗ. Giọng hát của cô ấy giọng nữ trầm ấm, sâu lắng, như len lỏi vào từng ngóc ngách trong lòng người nghe. Minh Tuyết giật mình, không biết từ lúc nào cô đã chăm chú nhìn lên sân khấu nhỏ của quán. Một cô gái đang đứng đó, dáng vẻ bình thản nhưng ánh mắt lại mang chút u hoài điều khiến Minh Tuyết không thể rời mắt chính là giọng hát ấy—trầm bổng, du dương như lời tâm sự của mùa thu Hà Nội.

Tiếng xì xầm nhỏ dần bên dưới sân khấu, nhưng tôi vẫn nghe loáng thoáng vài câu:

“Nghe nói cô ấy chỉ mới 17 tuổi thôi, vậy mà giọng hát đã thế này rồi. Thật không tin nổi...”
“Đúng vậy, cô ấy là ca sĩ mới nổi đấy. Chỉ biểu diễn ở phòng trà mà đã có tiếng tăm rồi.”

Mười bảy tuổi. Tôi sững sờ. Vậy là cô ấy chỉ lớn hơn tôi đúng một tuổi. Lòng tôi chợt nổi lên một cảm giác phức tạp khó tả – vừa ngưỡng mộ, vừa có chút áp lực, lại vừa như bị thôi thúc.

Mỹ Linh. Tôi lặp đi lặp lại cái tên ấy trong đầu, không biết từ khi nào đã khắc sâu hình ảnh của cô ca sĩ trẻ với giọng hát và nét đẹp thanh thuần ấy.

Phần trình diễn của cô kết thúc, tiếng vỗ tay kéo tôi trở về thực tại. Tôi không biết mình đã ngồi ngẩn ngơ bao lâu, chỉ biết rằng, đêm hôm ấy, hình bóng của Mỹ Linh đã để lại trong lòng tôi một dấu ấn khó quên.

Khi tiếng hát của Mỹ Linh ngừng lại, căn phòng như chìm trong khoảnh khắc yên lặng tuyệt đối. Một sự tĩnh lặng kỳ lạ, như mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong từng câu hát vừa rồi. Trái tim tôi đập mạnh, cảm giác như một luồng cảm xúc khác lạ đang chạy dọc theo tâm trí mình. Tôi không thể hiểu nổi đó là gì – chỉ biết rằng, cô gái ấy, với giọng hát ấy, đã để lại trong lòng tôi một điều gì đó rất đặc biệt.

Tôi bất giác mỉm cười, không biết mình đang cười vì điều gì. Có lẽ là vì sự trong trẻo và dịu dàng của cô, hoặc có lẽ là vì một cảm giác ngưỡng mộ không thể che giấu.

Rồi không chần chừ, khi Mỹ Linh cúi chào, tôi là người đầu tiên vỗ tay. Tiếng vỗ tay của tôi vang lên giữa căn phòng, phá tan sự tĩnh lặng. Cha tôi ngạc nhiên nhìn sang, nhưng rồi cũng mỉm cười và vỗ tay theo tôi. Dần dần, cả khán phòng rộ lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, như để khẳng định rằng, tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được sức hút kỳ lạ của cô gái ấy.

Mỹ Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua mọi người phía dưới, dừng lại một thoáng nơi tôi. Tôi không chắc cô có nhìn thấy tôi hay không, nhưng cảm giác đó như một dòng điện nhẹ chạy qua. Tôi chỉ mỉm cười và tiếp tục vỗ tay, lòng vẫn còn đang rối bời vì cảm xúc kỳ lạ ấy.

Minh Tuyết vẫn không ngừng vỗ tay, ánh mắt dõi theo cho đến khi cô ấy khuất bóng. Ánh đèn sân khấu đã sáng lên, nhưng lòng cô đã cuốn theo con người và giọng hát ấy tự lúc nào…

Minh Tuyết khẽ siết lấy tà áo, tim đập mạnh trong lồng ngực. Cô cảm thấy như lòng mình đang nở rộ một thứ gì đó rất lạ—một cảm giác vừa ấm áp, vừa e ấp, như cơn gió se lạnh đầu thu chạm khẽ vào trái tim non nớt. Cô chưa từng có cảm giác này trước đây, chưa từng thấy ai có thể khiến lòng mình xao động chỉ bằng một giọng hát.

Buổi tối hôm đó, Hà Nội trải một màu vàng nhạt dưới ánh đèn đường. Gió thu se lạnh len lỏi qua những tán cây, mang theo mùi hương ngai ngái của đất trời sau cơn mưa chiều. Minh Tuyết khoác vội chiếc áo len mỏng, cùng ba và chú Quốc Anh bước vào quán cà phê nhỏ nơi góc phố.

Quán cà phê nằm trong một con phố nhỏ, ánh đèn vàng vương trên những bức tường cũ kỹ. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng len lỏi giữa từng chiếc bàn gỗ sờn màu. Bác Quốc Anh và cha cô ngồi đối diện nhau, câu chuyện giữa hai người nhanh chóng xoay quanh những kỷ niệm cũ.

Nhưng Minh Tuyết chẳng nghe thấy gì.

Cô tựa cằm lên tay, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nhưng trong lòng vẫn quẩn quanh giọng hát ấy. Mỹ Linh. Một cái tên xa lạ mà giờ đây lại vang lên trong tâm trí cô một cách rõ ràng đến lạ. Giọng hát ấy, dáng vẻ ấy, đôi mắt khẽ khép hờ khi cất lên từng câu hát… Tất cả như một làn sương mỏng quấn lấy tâm trí cô, khiến cô cứ mãi chìm trong suy nghĩ của riêng mình

Cô đã từng nghe nhiều ca sĩ hát, có người hay, có người dở, nhưng chưa ai khiến cô cảm thấy như thế này một cảm giác vừa dịu dàng, vừa xao xuyến, lại vừa có chút gì đó thật khó nắm bắt.

Minh Tuyết khẽ đưa tay chạm vào lòng bàn tay mình, như muốn xác nhận rằng cảm giác này có thật. Một cơn gió nhẹ lùa qua khe cửa, mang theo mùi hương cà phê và chút hơi lạnh của mùa thu. Cô bất giác rùng mình, siết chặt tay hơn.

Chẳng lẽ… mình đã rung động rồi sao?

Nghĩ đến đó, má cô bất giác ửng đỏ. Minh Tuyết cúi đầu, vờ như đang khuấy ly cà phê trước mặt, nhưng thật ra, lòng cô đang rối bời. Đây là lần đầu tiên cô trải qua cảm giác này. Một chút ngại ngùng, một chút hồi hộp, một chút mong đợi mơ hồ.

Cô muốn gặp lại Mỹ Linh.

Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, tim cô đã khẽ đập nhanh hơn








Hà Nội mùa thu năm 1992. Một giọng hát. Một ánh mắt. Một cảm xúc vừa chớm nở.




















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #mylinh