Chương 60: Phù Dung bang
"La huynh." Vừa bước ra khỏi phòng của Sử Mâu Độn, Vạn Thiên Thành đã đuổi tới, sau khi nghe La Huyền nói rõ tình trạng của sư huynh, gã mới bình tĩnh lại.
Vạn Thiên Thành cảm kích nói: "Hai ngày này, cảm ơn La huynh."
La Huyền cười nói: "Vạn huynh không cần khách khí."
Vạn Thiên Thành thở dài rồi cùng hắn đi ra ngoài: "Lần này sư huynh của ta bị tập kích, rất nguy hiểm. Nếu không có huynh cứu chữa, có lẽ huynh ấy đã mất nửa mạng."
La Huyền vừa đi vừa nói: "Sử đại hiệp hồi phục rất tốt, huynh không cần lo lắng, điều cần lo lắng là tìm ra những kẻ tập kích hắn càng sớm càng tốt."
Vạn Thiên Thành hung dữ nói: "Sư huynh của ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nhóm người của Dư Anh Hoa, không ngờ bọn họ lại giết hắn."
La Huyền đã sớm biết nguyên nhân, cho nên nói: "Theo lời huynh kể lại, Dư Anh Hoa cùng thuộc hạ của nàng vẫn luôn tránh né Sử đại hiệp, rõ ràng biết tiến biết lùi, sao lần này lại vô cớ giết hắn?"
Ánh mắt của Vạn Thiên Thành bỗng trở nên dữ tợn: "Huynh cũng thấy mũi tên kia, là vũ khí đặc biệt của Phù Dung bang, trên người bọn họ có dấu ấn của hoa anh túc, càng cho thấy bọn họ là người của Phù Dung bang."
La Huyền đang định nói, Vạn Thiên Thành đã nhanh chóng cướp lời: "May mắn thay, ma nữ kia cũng bị thương nặng, tạm thời không thể chạy trốn. Các tông phái võ lâm sẽ sớm tới đây, đến lúc đó bọn họ cũng không thể trốn thoát."
La Huyền nhíu mày không nói gì.
Vạn Thiên Thành tiễn hắn đi một mạch, sau đó tạm biệt trở về phòng của Sử Mâu Độn.
La Huyền khẽ thở phào nhẹ nhõm, đi dạo một vòng quanh chùa rồi đi vào viện của Liên Ngộ, đứng dưới gốc cây Bồ Đề, trầm mặc.
Liên Ngộ qua cửa sổ nhìn thấy hắn, chàng nhẹ nhàng đặt quyển kinh xuống, đi ra ngoài.
La Huyền nghe thấy tiếng bước chân nhưng không quay lại, mà hỏi: "Liên Ngộ, gần đây ngươi đổi đàn hương à."
Liên Ngộ khẽ cười nói: "Chứng tỏ dạo này ngươi bận rộn lắm."
La Huyền quay đầu nhìn chàng, Liên Ngộ không mang theo chuỗi hạt, chàng nắm chặt hai tay trước người giống như nhà sư đang ngồi thiền, nhàn nhạt nói: "Ta đã đổi cách đây ba ngày."
La Huyền cười nói: "Sao lại làm hương rồi?"
Liên Ngộ nhẹ nhàng nói: "Ta tặng cho ngươi một ít."
La Huyền lắc đầu: "Ngươi làm hương cũng không dễ dàng, ta không lên lấy thứ ngươi yêu thích."
(Dị ó hỏ?)
Liên Ngộ nghe xong cũng không ép buộc, thản nhiên nói: "Đúng vậy, bên cạnh ngươi có quá nhiều người không thích đàn hương."
Đúng vậy, bên cạnh hắn quả thực có rất nhiều người không thích đàn hương. Tiểu Phụng không thích, Tiểu Thiện cũng không thích.
Hai người lặng lẽ đứng dưới gốc cây Bồ Đề, không ai nói với ai lời nào.
La Huyền ở lại chùa Vô Tướng hai ngày để chữa thương cho Sử Mâu Độn.
Trần Thiên Tướng bận rộn với vụ thu hoạch lúa. Trước kia, những người thuê nhà dưới chân núi đều nộp tiền thuê vào thời điểm này. Trần Thiên Tướng bận tối mặt tối mũi Tiểu Phụng cũng đi giúp một tay, nên đã trở về núi Ái Lao.
Nhiếp Tiểu Phụng uống thuốc của La Huyền, mặc dù cơn ho của nàng đã thuyên giảm nhưng vẫn nàng vẫn nằm trên giường cả ngày.
A Kiều mặc dù không đi săn, nhưng y không phải người hay nói chuyện cho nên trong nhà rất yên tĩnh. Đột nhiên từ nhộn nhịp chuyển sang yên tĩnh, khiến cho dì Hoàng cảm thấy không quen, thỉnh thoảng bà hay nhớ đến Tiểu Phụng và Trần Thiên Tướng.
Tiểu Phụng bận rộn cả ngày lẫn đêm, hai lần giao ngũ cốc hằng năm là thời đểm họ bận tất bật nhất, nhưng chỉ ngày mai nữa là mọi việc sẽ được sắp xếp đâu vào đấy.
Đèn trong phòng Tiểu Phụng đã tắt, Trần Thiên Tướng lén lút đi ra ngoài, lấy ít đồ trong bếp rồi lẳng lặng xuống núi.
Đi một hồi thì đến phía sau núi Ái Lao, bời vì không phải đỉnh núi chính, nên cơ chế không được bật.
Trần Thiên Tướng mò mẫm vào một hang động. Vừa vào hang, một luồng gió lạnh rít gào xông thẳng vào trán y.
Trần Thiên Tướng sợ hãi né tránh, chiếc bánh trong tay suýt nữa thì rơi ra, Trần Thiên Tướng vội vàng nói: "Cô nương, là ta."
Roi da nhanh chóng được rút lại, Trần Thiên Tướng bước vào,nhìn thấy Dư Anh Hoa cầm roi, sắc mặt nàng tái nhợt, thần sắc mười phần cảnh giác.
Có lẽ vì lang thang trên giang hồ nên nàng đã gầy hơn so với ngày gặp Nhiếp Tiểu Phụng.
Trần Thiên Tướng an ủi: "Ở đây an toàn. Bây giờ cô bị thương nặng, tốt nhất không nên dùng nội lực."
Dư Anh Hoa cười khẽ nói: "Đây cũng là nhờ thuốc của Trần huynh."
Mặc dù y đã nhiều lần mang quần áo và đồ ăn từ chân núi lên cho nàng, nhưng nụ cười của Dư Anh Hoa vẫn khiến Trần Thiên Tướng đỏ mặt, y ngượng ngùng nói: "Là đại phu, ta không thể đứng nhìn người khác chết được."
Vài ngày trước, khi nhìn thấy Dư Anh Hoa nằm trên mặt đất toàn thân đầy máu, Trần Thiên Tướng vội vàng đưa nàng đến hang động gần đó.
Thấy vết thương của nàng chảy rất nhiều máu, Trần Thiên Tướng lấy ra một ít thuốc cầm máu ở trên người, rồi bôi lên người nàng trước. Bởi vì nàng bị thương nghiêm trọng bên trong, y truyền cho nàng một ít nội lực ổn định thương thế, sau đó vội vã trở về núi Ái Lao lấy thuốc nội thương của La Huyền cho Dư Anh Hoa uống, Dư Anh Hoa hôn mê một ngày mới tỉnh lại.
Dư Anh Hoa đã ở bên Trần Thiên Tướng mấy ngày, nàng biết tính tình của y, biết y dễ đỏ mặt, khiến Dư Anh Hoa cảm thấy rất buồn cười, càng thích trêu chọc y hơn.
Trần Thiên Tướng đặt chiếc bánh nhân thịt mang xuống bên cạnh, Dư Anh Hoa không khách khí ngồi sang một bên. Trần Thiên Tướng bắt đầu nhóm lửa, đun nước. Dư Anh Hoa nhìn Trần Thiên Tướng làm việc.
Đêm trên núi bắt đầu lạnh dần, nước trong nồi đất nung nóng lên, hơi nóng bốc lên, làm nhòe đôi lông mày rậm và đôi mắt to của Trần Thiên Tướng.
Dư Anh Hoa cảm thấy kỳ lạ trong lòng, nàng vội vàng dời mắt đi, chạm vào chiếc bánh nhân thịt bên cạnh ăn.
"Lạnh lắm, hâm nóng lại rồi ăn." Chiếc bánh trong tay nàng bị lấy đi, trái tim kiêu ngạo của Dư Anh Hoa hơi ấm lên.
"Bây giờ cô không thể ăn đồ lạnh. Đồ ăn ta mang đến cho cô vào ban ngày, nên hâm nóng lại rồi hẳng ăn, hai ngày tới ta bận rộn nên ban ngày không thể đến thăm cô." Trần Thiên Tướng vừa nói vừa hâm nóng bánh bao thịt cho Dư Anh Hoa.
Dư Anh Hoa chớp mắt, nhìn ngọn lửa đang nhảy nhót, đột nhiên ngẩng mặt lên, hỏi: "Tại sao huynh không hỏi tên ta?"
"A?" Lời nói của Trần Thiên Tướng bị mắc kẹt trong miệng, y do dự không biết nên nói gì.
Nhìn thấy y như vậy, Dư Anh Hoa mỉm cười một lúc, thu lại giọng điệu trêu chọc y, nhẹ nhàng nói: "Huynh hâm nóng bao lâu nữa, ta đói sắp chết rồi."
Trần Thiên Tướng vội vàng đưa bánh cho nàng.
Vì sợ Tiểu Phụng biết, một lát sau Trần Thiên Tướng định rời đi. Thấy y vội vã, Dư Anh Hoa cười nói: "Tối mai ta đợi huynh."
Trần Thiên Tướng nghe vậy thì chạy nhanh hơn, Dư Anh Hoa cười khúc khích nói: "Đến sớm nha."
Sau khi Trần Thiên Tướng rời đi, Dư Anh Hoa vô tư nghịch roi. Một lúc sau, có hai người từ ngoài hang đi vào, thấy Dư Anh Hoa, họ lập tức quỳ xuống, nói: "Tiểu thư."
Dư Anh Hoa cất roi, nói: "Ngươi đã tìm hiểu rõ chưa?"
Một người cung kính nói: "Thưa tiểu thư, Vạn Thiên Thành và Sử Mâu Độn đột nhiên tấn công ngươi vì bọn họ bị tấn công."
Dư Anh Hoa lạnh lùng nói: "Bị tấn công?"
Người đàn ông tiếp tục: "Đúng vậy. Mấy ngày nay, ta đã bí mật đến nơi Sử Mâu Độn bị tấn công và tiến hành điều tra kỹ lưỡng, phát hiện ra việc này."
Mắt của Dư Anh Hoa nheo lại sau khi nghe thuộc hạ mình bẩm báo.
"Đây là một mũi tên đặc biệt do Phù Dung bang chúng ta chế tạo, vì vậy ta đoán Vạn Thiên Thành và Sử Mâu Độn cho rằng ngài hạ lệnh giết nàng, vì vậy nên họ muốn truy sát tiểu thư." Người đàn ông đưa mũi tên rồi tiếp tục nói: "Sử Mâu Độn bị thương nặng, đang chữa thương ở chùa Vô Tướng."
Một người khác tiếp tục: "Tiểu thư, Sử Mâu Độn đã triệu tập các tông phái Võ Lâm, chúng ta phải nhanh chóng trở về bang, nếu không đợi họ kéo đến, chúng ta sẽ nguy hiểm."
Dư Anh Hoa suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bây giờ ta bị thương nặng, dù muốn cũng không thể quay lại ngay được."
Hai người đồng thanh nói: "Tiểu thư."
Dư Anh Hoa giơ mũi tên lên, nói: "Đây là thứ của Phù Dung bang chúng ta, nhưng cha ta đã muốn hòa bình với Võ Lâm Trung Nguyên từ lâu, những năm nay ông ấy chưa từng tấn công Sử Mâu Độn, rõ ràng là có kẻ mạo danh Phù Dung Bang hồng dấy lên mâu thuẫn giữa bang ta với Võ Lâm."
Hai người ngẩng đầu nhìn nàng, Dư Anh Hoa lại nói: "Tiểu Diệp, trở về báo cáo với phụ thân ta, bảo người đến đón ta."
Thị giả tên Tiểu Diệp lập tức đứng dậy, Dư Anh Hoa trầm giọng nói: "Tiểu Diệp, bảo phụ thân ta tra ra nguyên nhân có người mạo danh Phù Dung Bang chúng ta."
Thị giả sau khi hành lễ, liền nhảy ra khỏi hang, biến mất trong đêm tối.
Một thị giả khác đứng sang một bên. Dư Anh Hoa suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngươi lẻn vào chùa Vô Tướng, có động tĩnh gì thì lập tức đến tìm ta."
Người kia cũng biến mất trong đêm tối. Dư Anh Hoa nhìn mũi tên trong lòng bàn tay, sắc mặt hơi tái nhợt.
...
Sau khi Trần Thiên Tướng và Tiểu Phụng hoàn thành công việc thu hoạch vụ lúa, Trần Thiên Tướng lại dẫn Tiểu Phụng xuống núi. Trần Thiên Tướng có chuyện muốn báo cáo với La Huyền, phải rời đi mấy ngày, Tiểu Phụng không thể ở trên núi một mình, nên đã cùng theo xuống núi.
Nhiếp Tiểu Phụng vẫn ngồi trong sân như thường lệ. Hôm nay thời tiết se lạnh, so với mấy ngày trước lạnh hơn một chút, nhưng nàng không để tâm. Lúc hai sư huynh muội đi vào, Nhiếp Tiểu Phụng không buồn nâng mí mắt, nhưng dì Hoàng thấy họ thì vui như được mùa, nhiệt tình bảo họ ngồi xuống cùng bà.
Trần Thiên Tướng không chịu nỗi sự nhiệt tình của dì Hoàng, ngại ngùng nói: "Dì Hoàng, con có việc phải đi làm một chút."
Nhiếp Tiểu Phụng thấy họ đứng nói chuyện, có chút mất kiên nhẫn, nói: "Dì bảo các người ngồi thì cứ ngồi, lắm chuyện như vậy làm gì."
Trần Thiên Tướng vội vàng nói: "Ta vừa hoàn thành sổ sách thu hoạch lúa mùa, phải báo cáo với sư phụ."
Nhiếp Tiểu Phụng liếc nhìn Tiểu Phụng, giọng nói có hơi hờ hững: "Sư phụ của các người sẽ quay lại sau."
Tiểu Phụng nghe nàng nói vậy liền ngẩng đầu nhìn nàng. Hai người nhìn nhau một lúc, Nhiếp Tiểu Phụng quay đầu đi trước, lười biếng nói: "A Kiều đã đến chùa Vô Tướng gọi sư phụ của ngươi rồi, chắc là đang trên đường về." Sau đó, nàng đứng dậy, chậm rãi đi vào nhà.
Tiểu Phụng nhìn nàng, nàng chỉ mới đi được vài bước lại bắt đầu ho khan. Dáng người của nàng gầy gò khiến nàng trông càng ốm yếu.
Khi dì Hoàng thấy Tiểu Phụng nhìn Nhiếp Tiểu Phụng, bà thở dài, xót xa nói: "Tiểu Thiện đã uống thuốc ba ngày nay rồi mà vẫn chưa khỏi. A Kiều nóng ruột nên chạy đến chùa Vô Tướng để nhờ La thần y đến khám lại."
Tiểu Phụng thấy Nhiếp Tiểu Phụng vào nhà, không nhịn được hỏi: "Mấy ngày nay sư phụ con không chữa bệnh cho nàng sao?"
Dì Hoàng buồn rầu nói: "Thần y rất bận, mấy ngày nay không đến. Nếu không, sao A Kiều lại đặc biệt đi mời thần y về?"
Tiểu Phụng nghe vậy lại nhìn vào phòng Nhiếp Tiểu Phụng. Qua cửa sổ mở, nàng lại nghe thấy tiếng ho. Tiểu Phụng bất giác nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó nàng ho ra máu, khó chịu nói: "Sao vẫn chưa khỏe ạ?"
Dì Hoàng nói: "Tiểu Thiện yếu lắm, trời lạnh không chịu được. Than ôi, đứa trẻ tội nghiệp."
Tiểu Phụng có chút buồn, dì Hoàng kéo nàng ngồi xuống, Trần Thiên Tướng cũng ngồi sang một bên, ba người cùng nhau nói chuyện phiếm.
Nhiếp Tiểu Phụng trở về phòng nằm trên giường. Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của nàng qua ô cửa, nàng đưa tay che mắt để che ánh sáng. Bên ngoài cửa sổ có tiếng thì thầm, bên trong cửa sổ lại yên tĩnh đến đáng sợ. Nàng đột nhiên mỉm cười, đây chính là bản thân nàng, bởi vì La Huyền, nàng sắp không nhận ra mình nữa rồi.
A Kiều và La Huyền sánh bước trên con đường núi ở cửa sau chùa Vô Tướng. Lúc đầu, A Kiều lặng lẽ đi cùng hắn, nghĩ đến sự tình tình phát sinh mấy ngày trước, y cảm thấy có lỗi với Tiểu Phụng cũng áy náy với La Huyền, y nghĩ nghĩ hồi lâu, rồi nói: "La thần y, chúng ta nói chuyện đi."
La Huyền quay đầu nhìn y, A Kiều trân thành nói: "Hôm đó đều là do ta gây ra, nên ngài đừng trách Tiểu Phụng và Tiểu Thiện."
A Kiều đã chủ động nhận sai, La Huyền cũng không phải loại người thích bắt lỗi người khác, mà chuyện này cũng không thể đổ lỗi cho A Kiều. Thường ngày y đối với Tiểu Phụng rất tốt, nhưng hôm đó A Kiều đột nhiên trở mặt khiến hắn cảm thấy rất ngại, bây giờ A Kiều mở miệng xin lỗi, càng làm La Huyền cảm thấy xấu hổ hơn.
Hắn vội nói: "A Kiều không cần xin lỗi, đáng lẽ phải là ta xin lỗi cậu, hôm đó ta cũng có hơi quá đáng."
A Kiều do dự một lát rồi nói tiếp: "La thần y ngày thường rất hòa nhã, làm việc biết cân nhắc nặng nhẹ, sao lại đối xử với Tiểu Phụng như vậy?"
La Huyền im lặng một lúc, rồi nghiêm túc nói: "Chuyện của Tiểu Phụng có chút phức tạp, ta phải cẩn thận." Hắn ngẩng đầu nhìn A Kiều, nói: "Nghe thành chủ nói ngươi đã đóng quân ở Đăng Châu, có lẽ ngươi cũng đã nghe nói ít nhiều về Tiểu Phụng.
A Kiều gật đầu nói: "Đúng vậy, ta biết một hai điều, nhưng La thần y là người tài giỏi, lai lịch của nàng không nên khiến ngươi căng thẳng như vậy."
La Huyền cười khổ nói: "A Kiều, cậu quá tốt bụng."
A Kiều chân thành nói: "La thần y có thể không thích nghe, nhưng ta vẫn muốn nói với ngài, Tiểu Phụng là đồ đệ của ngài, nàng rất nghe lời ngài, hết thảy đều ỉ lại, ngài..." A Kiều nhìn hắn, không chừa chỗ nào nói: "Ngài quá phòng bị với Tiểu Phụng, hoàn toàn không giống thái độ đối với đồ đệ."
La Huyền im lặng một lát, chậm rãi nói: "Ta dẫn Tiểu Phụng trở về núi Ái Lao theo lời phó thác của bằng hữu, tức là đang gánh vác toàn bộ Võ Lâm."
A Kiều khó hiểu nói: "Một cô nương, hiện tại không biết võ công, ngài dựa vào đâu cho rằng nàng có năng lực làm hại Võ Lâm?"
La Huyền chắp tay sau lưng, ngài dựa vào đâu? Trong lòng La Huyền khẽ run lên, y chỉ ở cùng nàng có mấy ngày, mà đã sẵn sàng đứng ra bảo vệ nàng như vậy. Vì cái gì? La Huyền càng ngày càng mê muội. Nàng... nàng thực sự có loại ma lực khiến người ta mất đi lí trí.
La Huyền khẽ mím môi, im lặng một lát, nói: "Tiểu Phụng từ nhỏ đã rất thông minh, nhưng lại bị nương nàng dạy dỗ trở nên cực đoan. Hơn nữa, từ nhỏ đã lang bạc, bị giới Võ Lâm truy đuổi, tận mắt chứng kiến nương chết trước mặt mình, ta đã nhận lời dạy dỗ nàng, nếu không cẩn thận, mọi nỗ lực trước kia đều uổng phí."
A Kiều nói thẳng: "Tiểu Phụng hiện tại được ngài dạy dỗ rất tốt."
Sự nặng nề của La Huyền không vì lời nói của A Kiều mà giảm đi một nửa, hắn lắc đầu nói: "Bây giờ nàng tốt hơn nhiều so với hồi nhỏ, nhưng nói hay thì vẫn còn quá sớm."
Thấy hắn cố chấp, A Kiều tiếp tục nói: "La thần y nghĩ nhiều quá. Tiểu Phụng không khác gì một cô gái bình thường."
La Huyền nghiêm túc nói: "Hai ngày trước, các môn phái đều đang trên đường đến thành Nhĩ Hải. Hai ngày nữa sẽ có người đến, Tiểu Phụng không được phép phạm sai lầm."
A Kiều định nói tiếp, La Huyền giơ tay ngăn lại: "A Kiều, có một số trách nhiệm chỉ có thể biết khi cậu gánh vác nó."
Mỗi người đều có trách nhiệm và gánh nặng của riêng mình. Ngay cả khi một số gánh nặng không phải là gánh nặng trong mắt người khác, thì khi đó rất có thể chúng sẽ trở thành một ngọn núi, A Kiều cũng cảm thấy đồng tình, khẽ gật đầu, nói: "Giúp đỡ người khác và giúp đỡ chính mình, hy vọng Thần y sẽ đạt được điều ngài muốn."
Thấy y không tiếp tục đề tài này nữa, La Huyền thầm thở phào nhẹ nhõm.
A Kiều tiếp tục đi cùng hắn, vừa đi vừa nói: "Dạy dỗ Tiểu Phụng, ta có cùng quan điểm với Tiểu Thiện. Nếu ngài hy vọng nàng có thể quên đi hận thù và sống một cuộc sống bình yên, thì tốt hơn là để nàng tiếp tục ở lại Tây Lưu Thục. Bây giờ ta đã biết suy nghĩ của ngài, ta sẽ chú ý nhiều hơn."
La Huyền miễn cưỡng cười nói: "Ta chỉ muốn đưa nàng đi, nhưng gần đây không có thời gian."
A Kiều nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, cười nói: "Tiểu Phụng cùng Thiên Tướng lên núi ba ngày, dì Hoàng mỗi ngày đều hỏi ta không chỉ một lần, bà còn suýt nữa đuổi lên núi cầu cứu."
La Huyền cũng biết Tiểu Phụng rất hợp với bọn họ, hơn nữa so với trên núi còn hiểu chuyện hơn nhiều, điều này cũng khiến hắn bớt lo lắng. Lòng nặng trĩu của La Huyền cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Khi La Huyền cùng A Kiều trở về Tây Lưu Thục, thấy Tiểu Phụng cùng dì Hoàng đang hái rau. Nàng cúi đầu, ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu vào tóc nàng, trông rất dịu dàng, ôn nhu.
Gánh nặng trong lòng La Huyền lập tức tan biến, hay là để nàng ở dưới chân núi thêm một thời gian nữa?
Tiểu Phụng nhìn La Huyền ra vào nhà, ngoại trừ hỏi han, không nói thêm lời nào, lòng nàng hụt hẫng, có chút đau.
Khi thuốc sôi, nàng lấy thuốc vào phòng rồi ngồi xuống bên giường của Nhiếp Tiểu Phụng, khẽ cúi đầu. Nhiếp Tiểu Phụng thấy nàng như vậy, không biết nên cười hay nên khóc. Thái độ của La Huyền quyết định thái độ của nàng đối với bản thân?
Tiểu Phụng hối hận, cảm thấy tội lỗi vì sự nhỏ nhen của mình. Mặc dù không thể nói một lời xin lỗi, Nhiếp Tiểu Phụng vẫn chấp nhận đầu hàng và uống hết thuốc nàng đưa. Sau khi ngủ một giấc thoải mái, Nhiếp Tiểu Phụng mở mắt ra, thấy Tiểu Phụng đang ngủ gật bên giường của mình, vài sợi tóc rủ xuống bên má.
Nhiếp Tiểu Phụng mỉm cười, đưa tay vén tóc nàng ra sau tai. Nhiếp Tiểu Phụng nhẹ nhàng, đau khổ tự nhủ: "Ngươi không biết đâu, ngươi là động lực lớn nhất để ta sống, ta hy vọng ngươi có thể khỏe mạnh, không đau đớn, không nước mắt, không lo lắng, sống một cuộc sống giản dị và hạnh phúc."
Tiểu Phụng mở mắt ra, Nhiếp Tiểu Phụng thu tay lại, thu lại vẻ dịu dàng trên mặt, mặt dữ tợn nói: "Buồn ngủ thì không đi ngủ sao?"
Tiểu Phụng dụi mắt lẩm bẩm: "Sợ làm phiền ngươi."
Nhiếp Tiểu Phụng ngồi dậy, trong phòng chưa thắp đèn, hình như trời tối, Tiểu Phụng xoa mặt nói: "Đói bụng không?"
Nhiếp Tiểu Phụng uống thuốc cả ngày không thấy đói, lắc đầu nói: "Uống thuốc xong không muốn ăn gì nữa."
Tiểu Phụng nghĩ nghĩ, lấy bánh của mình ra ngồi cùng nàng, đưa cho nàng một miếng, tự mình cũng lấy một miếng.
Nhiếp Tiểu Phụng nhéo một cái bánh mận nhỏ, đây là đồ ăn vặt hồi nhỏ nàng thường ăn.
Tiểu Phụng giục nàng: "Ăn nhanh đi", sau đó cười nói: "Đây là đồ ta mua."
Nhiếp Tiểu Phụng cười, nàng vui vẻ chỉ vì một miếng bánh, đây là thứ nàng muốn Tiểu Phụng giữ lại, vô ưu vô lo như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro