
Chương 53: La Huyền đến thanh lâu
Khi bước vào Minh Huệ Đường, nhóm người La Huyền đều ngạc nhiên khi thấy khung cảnh xung quanh.
Con đường được lát bằng đá xanh, bên trái có một bể nước cao nửa người, bên trong trồng nhiều hoa sen, bên phải có hàng cây thông và bách xen kẻ nhau.
Trước điện có hai khóm trúc trồng hai bên cổng vào, lồng đèn treo trên nhành trúc đun đưa qua lại, hai cây cột lớn có khắc hai câu đối tao nhã của giới văn nhân.
Thật là một tòa viện mọc giữa thanh lâu nhưng không hề thô tục mà càng toát lên vẻ thanh nhã.
La Huyền theo mọi người vào trong, người hầu đã bày sẵn trà và thức ăn. Tần ma ma cười tủm tỉm dẫn mọi người ngồi vào chỗ, cười nói với La Huyền: "Còn lâu mới đến tiệc, các vị đại hiệp đợi một lát."
Lục Vân đứng cạnh La Huyền định ngồi xuống, nghe vậy, gã trả lời trước: "Không sao, không sao. Chúng ta đi vội nên không đặc tiệc trước." Gã từng nghe nói tiệc ở Minh Huệ Đường của Minh Nguyệt phường, muốn đặt tiệc phải đặc trước ít nhất nửa tháng.
Tần ma ma vẫn mỉm cười, nói: "Không có gì." Sau đó, bà nói với La Huyền: "La đại hiệp, ta sẽ đi mời Linh Nhi ra trước."
La Huyền mỉm cười khách sáo, gật đầu đáp lại.
Tần ma ma vội vã đi về phía Đình Phong viện nơi Tiểu Bách Linh ở.
Khi bà bước vào cổng sân, tình cờ gặp người hầu đang bưng canh lên. Tần ma ma bước nhanh hai bước, băng qua sân, đến tiền sảnh, nhìn thấy Tiểu Bách Linh với mái tóc đen dài, mặc y phục rộng thùng thình, trong tay cầm thực đơn nói với đầu bếp: "Ta nhớ có một con cá chép bốn mang khác, làm món cá hấp nhé."
Tần ma ma bước tới, nói: "Trời ơi, tiểu tổ tông của ta ơi, con cá chép bốn mang đó, để dành cho bữa tiệc ngày mai."
Tiểu Bách Linh không trả lời, đưa thực đơn cho đầu bếp, tiếp tục: "Ta có hai lọ Hải Đường Túy tự mình ủ, để Kỳ Nhi dẫn bà đi lấy một lọ."
Đầu bếp cầm lấy thực đơn, khó xử nhìn Tần ma ma: "Cái này..."
Tần ma ma liếc nhìn Tiểu Bách Linh, bấc đắc dĩ thỏa hiệp: "Đi, nhanh lên chuẩn bị, cẩn thận."
Đầu bếp không dám chậm trễ, đi xuống phân công mọi người làm việc.
Tiểu Bách Linh đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Tần ma ma đi theo nói: "Tiểu tổ tông, tiệc ngày mai thiếu con cá chép này..."
Tiểu Bách Linh cười quay lại nhìn bà, nói: "Ma ma, khách ngày mai còn quan trọng hơn La đại hiệp sao?"
Tần ma ma nói: "Không phải vậy. Chỉ là con cá chép bốn mang này cực kỳ trân quý, không dễ gì mua được. Nếu không phải đại công tử nhà họ Vương gửi vài con đến Minh Nguyệt phường, chúng ta cũng không thể mua được. Ngày mai vừa đúng lúc y đến vui chơi, món ăn này đã có trong tiệc đã đặt trước, không có con cá này thì biết làm sao?"
Tiểu Bách Linh bước vào phòng tắm, một người giúp việc đẩy tấm bình phong sang một bên cho nàng, nàng bước đến bồn tắm, hờ hững nói: "Ta sẽ tự mình nói chuyện với Vương công tử về chuyện này."
Lúc này, Tần ma ma biết mình có nói gì cũng vô ích, nhà họ Vương nỗi tiếng trong thành nhà kinh doanh thủy sản, chút đồ này đối với y cũng không phải là quý hiếm. Số cá này cũng là gửi đến cho Tiểu Bách Linh, nếu nàng chịu giao du với Vương công tử, thì chuyện này cũng dễ giải quyết.
Nha hoàn tiến lên giúp Tiểu Bách Linh cởi đồ ngủ, Tần ma ma đã đạt được kết quả mong muốn, nhanh chóng rời đi.
...
La Huyền, Vạn Thiên Thành ngồi ở ở một bên, Lục Vân và nhóm người khác ngồi ở phía đối diện, ánh mắt gã nhìn vào bên trong Minh Huệ Đường, nói: "Nghe nói Minh Huệ Đường này do chính tay Tiểu Bách Linh trang trí."
La Huyền lắng nghe, bình tĩnh nhìn xung quanh.
Trong phòng có vài cánh cửa sổ mở trên bức tường phía nam, xuyên qua ô cửa có thể nhìn thấy những nhánh hoa bên ngoài. Bức tường phía tây được treo vài bức tranh phong cảnh, có một hàng hoa bách hợp ở phía đông, bên cạnh một hòn non bộ nhỏ, trên đó trang trí vài món đồ nhỏ.
Sảnh đợi rất đơn giản, nhưng lại có khí chất không thể diễn tả được.
Sau khi Vạn Thiên Thành cùng những người khác nhìn xung quanh, bắt đầu tụ hai tụ ba trò chuyện.
La Huyền đột nhiên nhớ ra, hắn đã hứa với Tiểu Phụng buổi tối sẽ đến đón nàng. Bây giờ hắn ở Minh Nguyệt phường, không biết khi nào mới trở về.
La Huyền không ngồi yên được, đứng dậy. Vạn Thiên Thành ngồi bên cạnh hắn, thấy hắn đứng dậy, đi vài bước về phía cửa, gã có chút bối rối, đuổi theo, hỏi: "La huynh? Có chuyện gì vậy?"
La Huyền lắc đầu, đứng ở cửa nhìn nhìn, nói: "Không có gì."
Vạn Thiên Thành thấy hắn trông có vẻ bồn chồn, nghĩ rằng hắn chưa quen với không khí ở đây, gã cất giọng trêu: "La huynh muốn đi à?"
La Huyền nói qua loa: "Không phải."
Vạn Thiên Thành trêu càng lúc càng hăng: "La huynh vừa đến, Tiểu Bách Linh đã đích thân sắp xếp chúng ta. Huynh nói xem, có phải Tiểu Bách Linh có hứng thú với huynh không?"
Vạn Thiên Thành vừa nói vừa cười, sắc mặt La Huyền cứng đờ, nghiêm túc nói: "Vạn huynh đang nói gì vậy? Tiểu Bách Linh và ta chưa từng qua lại với nhau."
Vạn Thiên Thành cười cười, ánh mắt rơi vào cửa viện, gã nhìn thấy Tiểu Bách Linh mặc váy đỏ đi vào, hai mắt Vạn Thiên Thành sáng lên.
Thấy La Huyền đứng ở hành lang ngoài cửa đại sảnh, Tiểu Bách Linh vội vàng bước tới. Trâm cài tóc đỏ trên đầu hơi lắc lư, tua rua dài đánh vào bên má, nàng bỗng đi chậm lại, cười nói: "La đại hiệp, tiệc rượu còn chưa bắt đầu, ngài phải đi sao?"
La Huyền lễ phép nói: "Cô nương hiểu lầm rồi. La mỗ nhớ ra có chuyện cần làm, muốn tìm người giúp truyền tin."
Tiểu Bách Linh cười nói: "Đại hiệp muốn nói gì? Ta sẽ phái người đi."
La Huyền có chút ngượng ngùng nói: "Cho ta mượn giấy bút được không?"
Tiểu Bách Linh gật đầu ra hiệu: "Đi theo ta."
Mọi người trong phòng đều đã chú ý đến bọn họ.
Tiểu Bách Linh liếc nhìn Vạn Thiên Thành, rồi nói với mọi người: "Các vị đại hiệp, xin mời ngồi một lát."
Giọng nói của nàng rất dễ nghe, còn có chút quyến rũ lại dịu dàng.
Vạn Thiên Thành cười nói: "Không dễ để gặp được Linh Nhi cô nương, chúng ta đều sẵn lòng đợi."
Tiểu Bách Linh đưa tay mời họ vào phòng tiệc, nói: "Cảm ơn các vị đã đến."
Mọi người lần lượt vào trong, Kỳ Nhi nháy mắt với những người hầu khác xung quanh, những cô gái khác cũng vào chào hỏi bọn họ.
Sau khi sắp xếp mọi người, Tiểu Bách Linh vẫy tay với La Huyền, cười nói: "Đi cùng ta."
La Huyền dừng lại, Tiểu Bách Linh lại giục: "Đi theo ta."
La Huyền đi theo nàng dọc theo hành lang vào một căn phòng khác bên cạnh đại sảnh. Trên bức Tướng đối diện có một bức tranh, một cuộn giấy dài, một biển mây lớn, bên phải chỉ có một tảng đá cô đơn, trên tảng đá có một cây thông vừa mong manh vừa mạnh mẽ.
Tiểu Bách Linh dẫn hắn đến bàn, trên đó có giấy, bút. Tiểu Bách Linh bảo Kỳ Nhi mài mực. Nàng quay lại thấy La Huyền đứng thẳng người, không nhìn sang bên này, nàng không nhịn được cười nói: "Thần y, mau đến viết đi."
La Huyền đi thẳng đến.
Kỳ Nhi đang mài mực một cách thô bạo.
La Huyền không để ý, hắn làm ẩm bút, viết vài dòng rồi gấp lại.
Tiểu Bách Linh nói với Kỳ Nhi: "Ngươi đi gửi thư, La đại hiệp, ta nên gửi đến đâu đây? Tế Thế Đường?"
La Huyền lại dừng lại rồi nói: "Không, gửi đến Tây Lưu Thục, nhà thứ tư bên trái, đưa cho thợ săn A Kiều. Nếu không có ai thì đưa đến nhà đối diện nhà hắn."
Tiểu Phụng được hắn cho đi hội chợ, chắc nàng sẽ không về sớm. La Huyền cảm thấy trong lòng hơi mất mát, hắn nhìn Kỳ Nhi rời đi, khách sáo nói: "Đa tạ."
Tiểu Bách Linh cười nhạt nhìn hắn, nói: "Đi thôi, bọn họ đang chờ rất sốt ruột."
La Huyền cùng nàng lần lượt bước vào sảnh tiệc. Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía họ.
La Huyền ngồi xuống với vẻ mặt cứng nhắc.
Tiểu Bách Linh bước tới, nói: "Các vị đều là anh hùng đề là người nổi tiếng trong giới võ lâm. Có thể tụ họp ở đây là vinh dự của Linh Nhi."
Sau đó nàng nói thêm: "Linh Nhi không uống được rượu, chỉ có thể mượn trà thay rượu, kính các vị một chén."
Người hầu đem lên cho nàng chén trà, những người khác bước tới, rót rượu cho nhóm người Vạn Thiên Thành.
Tiểu Bách Linh nâng chén trà, La Huyền không muốn uống nhưng hắn cũng nâng nó lên.
Sau khi Lục Vân uống xong, gã nói: "Rượu này là Hải Đường Túy phải không?"
Tiểu Bách Linh ngồi xuống bên cạnh La Huyền, đặt tách trà xuống, nói: "Đúng vậy."
Lục Vân bỗng nhiệt tình nói: "Đây là Hải Đường Túy do chính Bách Linh cô nương pha chế, không ngờ Lục mỗ lại có được vinh dự uống nó."
Tiểu Bách Linh nhân cơ hội này chào hỏi với mọi người.
...
Kỳ Nhi ngồi kiệu đến Tây Lưu Thục, đi tìm đến ngôi nhà thứ tư phát hiện cửa đã khóa. Nàng quay người đi đến ngôi nhà đối diện, thấy có một người đứng ở cổng nhà đối diện, đang lạnh lùng nhìn nàng.
Kỳ Nhi nhìn người đó dưới ánh sáng của chiếc đèn lồng dưới cửa, ngạc nhiên.
Người phụ nữ đó rất xinh đẹp, trông không giống người sống trong gia đình bình thường. Nàng do dự một lúc, bước tới, hỏi: "Cô nương là người sống ở đây sao?"
Nhiếp Tiểu Phụng lạnh lùng nhìn nàng, nói: "Ngươi muốn gì?"
Kỳ Nhi lấy thư ra đưa cho nàng, nói: "La đại hiệp bảo ta mang thư đến cho A Kiều ở Tây Lưu Thục, nói nếu không tìm thấy hắn, thi đưa cho nhà đối diện nhà hắn."
Nhiếp Tiểu Phụng cầm lấy, lại nhìn nàng ta, hỏi: "Ngươi là ai?"
Kỳ Nhi thường xuyên ra vào những nhà giàu có, quyền thế với Tiểu Bách Linh, cho nên nàng không sợ Nhiếp Tiểu Phụng, nói: "Ta là nha hoàn bên cạnh Tiểu Bách Linh ở Minh Nguyệt phường."
Nhiếp Tiểu Phụng sửng sốt, Minh Nguyệt phường?
Sau khi Kỳ Nhi nói xong, nàng nói: "Ta đã đưa thư rồi, vậy ta đi đây."
Nói xong, nàng bước lên kiệu, rời đi.
Nhiếp Tiểu Phụng đã sống ở thành Nhĩ Hải gần ba tháng. Minh Nguyệt phường là gì, Tiểu Bách Linh là ai, nàng đương nhiên biết rõ. Nàng cầm thư trong tay, sắc mặt âm trầm.
Một lát sau, nàng hít một hơi, trên mặt mang ý cười lạnh lẽo, đi vào nhà, dưới đèn đọc thư của La Huyền.
Quả nhiên, hắn nói sẽ về trễ, để Tiểu Phụng ở lại với nàng trước. Nhiếp Tiểu Phụng ném thư đi, vẻ châm biếm trên mặt càng thêm nồng đậm.
Trước kia, nàng vẫn luôn ở trên núi chờ hắn, chưa từng nghĩ tới hắn sẽ đi đến loại địa phương này để giải trí.
Quả nhiên, nàng không hiểu La Huyền. Không biết hắn đã đến đó bao nhiêu lần rồi, trước khi nàng hạ độc tiễn hắn đến huyết trì, không biết hắn đã ngủ qua đêm ở đó bao nhiêu lần rồi!
La Huyền, tên ngụy quân tử nhà ngươi!
Nhiếp Tiểu Phụng nghiến răng, đốt luôn lá thư, nhìn nó hóa thành tro tàn, ánh mắt nàng khôi phục vẻ lạnh lùng.
...
Tiểu Phụng chơi gần như cả ngày, mãi đến khi phố sáng đèn mới về, bởi vì nàng còn trẻ, nên không biết mệt chút nào.
Nàng chạy rất nhanh, trong tay cầm một cây kẹo hồ lô, vội vã chạy về Tây Lưu Thục.
Trời đã khuya, không biết sư phụ có đang sốt ruột chờ không? Nghĩ đến đây, Tiểu Phụng có chút lo lắng, càng sợ La Huyền sẽ mắng mình.
A Kiều thấy bước chân của nàng bỗng nhiên chậm lại, nên nói: "Mệt không?"
Tiểu Phụng lo lắng nói: "Không sao."
A Kiều không hiểu biểu cảm của nàng, ôn hòa nói: "Tiểu Thiện vẫn đang đợi ở nhà, chúng ta nhanh về thôi."
Tiểu Phụng cắn môi nghĩ thầm: "Là sư phụ bảo mình ra ngoài chơi, hơn nữa không có quy định về thời gian về, vậy thì có gì mà phải sợ chứ."
Nghĩ đến đây, Tiểu Phụng lại trở nên thoải mái, ưỡn ngực thẳng lưng chạy về.
Mặc dù tự tin là thế, nhưng bước chân vẫn nhanh hơn một chút, nóng lòng muốn nhanh trở về.
Đến nhà Nhiếp Tiểu Phụng, Tiểu Phụng thấy chỉ có Nhiếp Tiểu Phụng ngồi trong sân. Tiểu Phụng mừng rỡ, hỏi xác nhận: "Sư phụ đâu?"
Nhiếp Tiểu Phụng thấy vẻ mặt vui vẻ của Tiểu Phụng, biết nàng sợ bị La Huyền mắng, nên nói: "Tối nay ngươi ngủ lại chỗ ta." Sau đó nói với A Kiều: "Thiên Tướng đến chỗ ngươi nhé."
A Kiều hỏi: "Thần y đâu?"
Nhiếp Tiểu Phụng nhìn Tiểu Phụng, thấy nàng cũng đang vểnh tai lên nghe.
Nhiếp Tiểu Phụng nghiến răng trong lòng, miễn cưỡng nói: "Hắn phái người truyền tin, nói là sẽ chiêu đãi bằng hữu võ lâm, ngày mai đến đón nàng."
Tiểu Phụng nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, Nhiếp Tiểu Phụng lại nói với Tiểu Phụng: "Đi cất đồ rồi ngủ sớm đi, sáng mai A Kiều dẫn ngươi đi chợ sáng."
Tiểu Phụng rất vui mừng vì không mắng, hơn nữa sáng mai còn được đi chợ sáng, nàng cầm lấy đồ trong tay Trần Thiên Tướng, coi như báu vật ôm vào nhà.
Trần Thiên Tướng nhìn Tiểu Phụng vào phòng, muốn theo nàng vào, nhưng nhìn Nhiếp Tiểu Phụng, y không dám động đậy.
Nhiếp Tiểu Phụng nói với A Kiều: "Có phải bọn họ gặp chuyện gì không?"
A Kiều nói: "Không có. Hôm nay cô uống thuốc đúng giờ không?"
Nhiếp Tiểu Phụng ngồi lâu cũng có chút mệt mỏi, thấp giọng nói: "Ta uống rồi, ngươi cũng mệt cả ngày, về nghỉ ngơi đi."
A Kiều cũng không nói thêm gì nữa, kéo Trần Thiên Tướng về nhà.
Nhiếp Tiểu Phụng vào phòng, thấy Tiểu Phụng đang chất đồ lên bàn, liền nói: "Ta đã chuẩn bị giường cho ngươi rồi, ngươi mau đi ngủ đi, đừng bày những thứ đó ra nữa."
Tiểu Phụng trong lòng vui vẻ, không để ý đến giọng điệu khó chịu của Nhiếp Tiểu Phụng. Nàng cầm lấy thứ gì đó lên, nói với Nhiếp Tiểu Phụng: "Nhìn xem, sư phụ có thích không?"
Ánh đèn không sáng lắm, nhưng Nhiếp Tiểu Phụng vẫn thấy rõ trong tay Tiểu Phụng là thứ gì, máu trong người nàng tức thì gần như đông cứng lại.
Nhiều năm như vậy, nàng tưởng mình đã quên sự sỉ nhục mà La Huyền mang lại cho nàng, nhưng bây giờ, nàng lại nhớ ra.
Hắn nói: "Vô nghĩa."
Hắn nói: "Nghe đây, ta không quan tâm ngươi, ta chỉ quan tâm đến lời hứa với Giác Sinh đại sư."
Hắn nói: "Ngươi đối với ta chỉ là trách nhiệm."
Hắn nói: "Sau này đứng làm phiền ta."
La Huyền từng chút thốt ra những lời cay độc, tàn nhẫn thức tỉnh nàng, để nàng thấy rõ đó chỉ là tình yêu đơn phương của nàng, là nàng đang ảo tưởng, nàng vô liêm sỉ...
Sự sỉ nhục mà hắn dành cho nàng khiến nàng đau đớn, xấu hổ và tủi nhục, mà tất cả bi kịch đều nằm ở miếng ngọc bội này.
Tiểu Phụng chạm vào mặt ngọc, đôi mắt sáng ngời, dịu dàng nói: "Ta đã tìm rất lâu mới tìm thấy nó, nó phù hợp nhất để làm thắt lưng cho Sư phụ."
Nhiếp Tiểu Phụng đưa tay muốn lấy miếng ngọc, đem nó ném xuống đất.
Tiểu Phụng vội ôm lấy cánh tay nàng, lo lắng hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Nhiếp Tiểu Phụng đã cảnh giác như vậy, nhưng nàng vẫn không thể ngăn cản được những chuyện sẽ xảy ra. Nàng không ngờ, nha đầu ngốc này lại mua miếng ngọc này, cũng muốn làm thắt lưng cho hắn.
Có cần phải chịu nhục lần nữa không?
La Huyền hiện tại vẫn đang phóng túng ở Minh Nguyệt phường. Loại người này có xứng đáng để nàng yêu không?
Trong lúc Nhiếp Tiểu Phụng sửng sốt, Tiểu Phụng đã cầm lấy ngọc bội, nhìn nàng với vẻ phòng bị.
Nhiếp Tiểu Phụng sợ nàng làm loạn, khẽ hít một hơi thật sâu, nói: "Nếu hắn không thích, ngươi làm cũng vô dụng."
Tiểu Phụng không tin, chớp mắt nói: "Người thích mọi thứ ta làm cho người."
Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh: "Muốn bị hắn sỉ nhục thì cứ làm đi."
Tiểu Phụng nhìn miếng ngọc trong tay, lại nhìn Nhiếp Tiểu Phụng, không thể tin nói: "Ngươi từng làm thắt lưng cho người?"
Nhiếp Tiểu Phụng hờ hững như đang nói chuyện của người khác: "Đúng vậy, ta làm cho hắn, sau đó hắn xé nát rồi ném vào trong mưa. Hắn nói rõ ràng với ta rằng ta chỉ là một lời hứa, với hắn chỉ một gánh nặng mà hắn buộc phải gánh chịu, kêu ta đừng đến làm phiền hắn nữa."
Tiểu Phụng hoảng sợ nhìn nàng chằm chằm, Nhiếp Tiểu Phụng trong lòng thắt lại, lạnh lùng nói: "Sự sỉ nhục của hắn đối với ngươi bắt đầu từ mặt dây chuyền ngọc bích này. Ngươi muốn lặp lại những gì đã xảy ra sao? Dần dần trở thành ta mười tám năm sau?"
Khuôn mặt của Tiểu Phụng tái nhợt, cầm miếng ngọc trong tay, nàng không muốn, không muốn trở thành chính mình sau mười tám năm sau.
Nhiếp Tiểu Phụng giơ tay, ra lệnh: "Hủy nó đi, đừng để bi kịch xảy ra lần nữa."
Tiểu Phụng theo bản năng bảo vệ miếng ngọc trong ta, mắt Nhiếp Tiểu Phụng nóng lên.
Tiểu Phụng lắc đầu, cam đoan một cách ủy khuất: "Ta sẽ không làm thắt lưng nữa."
Nàng không thể chịu đựng được việc phá hủy nó, miếng ngọc được nàng che trở trong tay, ban đầu nó rất lạnh, nhưng bây giờ đã lây nhiễm hơi ấm trên người nàng.
Sắc mặt của Nhiếp Tiểu Phụng khá hơn một chút, nàng nói: "Để nó ở đây, ta sẽ giữ nó cho ngươi."
Tiểu Phụng không muốn, Nhiếp Tiểu Phụng lại bừng lên lửa giận, mắng: "Ta nói là sẽ không hủy nó, ngươi không cần xúc động."
Tiểu Phụng nhìn miếng ngọc trong tay, như thể nó là một vật rất quan trọng trong cuộc sống của mình, nàng không muốn đưa nó cho bất kỳ ai ngoại trừ sư phụ. Vì thế, nàng bướng bỉnh nói: "Nếu biết nó sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa ta và sư phụ, ta sẽ không đưa nó cho sư phụ, nhưng ta muốn tự mình giữ nó."
Sắc mặt của Nhiếp Tiểu Phụng rất lạnh, tại sao nàng không thể hiểu được? Nàng mệt mỏi xoa xoa thái dương, nói: "Nếu muốn làm mọi thứ trở nên tồi tệ, thì cứ giữ nó đi."
Tiểu Phụng biết ý tốt của nàng, mím môi nói: "Ta thực sự sẽ không đưa nó cho sư phụ."
Nhiếp Tiểu Phụng tức giận hỏi: "Ngươi thích gì ở hắn? Hắn có gì đáng để ngươi từ bỏ lòng tự trọng, lòng tự tôn của mình để làm hắn vui?"
Tiểu Phụng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực: "Ngươi hẳn phải hiểu rõ hơn ta, nếu không ngươi sẽ không quên người cho đến bây giờ."
Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh: "Không quên được hắn sao? Ta không quên được hắn, ta vẫn luôn nhớ hắn."
Trong lòng Tiểu Phụng thắt lại, quả nhiên là như vậy.
Nhiếp Tiểu Phụng tiếp tục nói: "Hắn là một trong những kẻ thù đã ép nương ta chết, ta làm sao có thể quên được hắn?"
Tiểu Phụng kinh ngạc nhìn nàng, ánh đèn chợt lóe lên, sắc mặt Nhiếp Tiểu Phụng càng thêm tàn khốc và khát máu.
Tiểu Phụng sợ hãi, tim đập loạn xạ, lẩm bẩm: "Ta cầu xin ngươi giúp ta...giúp ta và sư phụ ở bên nhau."
Nhiếp Tiểu Phụng cười tàn nhẫn, thu hồi lại vẻ lạnh lùng, nói: "Ta đang giúp ngươi. Nếu ta đã xen vào chuyện này, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đi theo con đường cũ của ta nữa, bất kể ta dùng phương pháp gì."
Một khi nàng chắc chắn chuyện giữa Tiểu Phụng và La Huyền không thể cứu vãn, nàng sẽ không chút do dự giết chết La Huyền, ngăn chặn sai lầm.
Hai người im lặng một lúc, Nhiếp Tiểu Phụng khống chế cảm xúc, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, hoảng loạn của Tiểu Phụng, nàng thở dài nói: "Ngươi bây giờ so với ta lúc đầu tốt hơn nhiều."
Tiểu Phụng cố gắng bình tĩnh lại nói: "Lúc này, ngươi và sư phụ đã đến mức đó rồi sao?"
Nhiếp Tiểu Phụng nhíu mày, nhưng vẫn đáp: "Hắn hẳn là đang tránh mặt ta. Không gặp ta nữa."
Tiểu Phụng nghe vậy cảm thấy khá hơn nhiều. Sư phụ vẫn đối xử với nàng như trước. Có phải là quan hệ của họ đang phát triển theo hướng tốt không? Có phải bi kịch có thể sẽ không xảy ra không?
Nhiếp Tiểu Phụng cảnh cáo: "Bây giờ ngươi đã tốt hơn nhiều so với ta khi đó, vì vậy ngươi phải trân trọng nó."
Tiểu Phụng gật đầu nhanh chóng, Nhiếp Tiểu Phụng lại dặn dò: "Miếng ngọc này không được đưa cho La Huyền."
Tiểu Phụng hứa: "Được."
Thấy nàng biết được tính nghiêm trọng của vấn đề, Nhiếp Tiểu Phụng thở phào nhẹ nhõm, xoa thái dương, nói: "Đi lấy nước rửa mặt, nghỉ ngơi sớm đi."
Tiểu Phụng ngoan ngoãn ra ngoài rửa mặt, Nhiếp Tiểu Phụng đứng một lúc, trở về phòng mình.
...
Lúc La Huyền rời khỏi Minh Nguyệt phường đã là nửa đêm, trên phố không còn bóng người đi lại nữa.
La Huyền chậm rãi bước đi. Vạn Thiên Thành bên cạnh cười nói: "Lục Vân khá phong lưu."
Tám năm trước, Nhiếp Mỹ Nương đã giết Nam Hải Kiếm Tông, Nam Hải Kiếm Tông bị thương nặng, Lục Vân có tư chất tốt, là đệ tử được Nam Hải Kiếm Tông bồi dưỡng cẩn thận trong mấy năm qua. Trở thành thủ lĩnh thế hệ trẻ của Nam Hải Kiếm Tông, mặc định là thủ lĩnh thế hệ tiếp theo, cho nên mới được phái đến Phật Hội này để tích lũy kinh nghiệm.
La Huyền chậm rãi nói: "Hắn còn trẻ, nên thiếu kinh nghiệm."
Vạn Thiên Thành thở dài: "Ở tuổi đôi mươi, hắn đầy nhiệt huyết, bị mỹ nhân trong Minh Nguyệt phường làm cho hoa mắt."
Sau tiệc rượu, Ma ma ở Minh Nguyệt Tháp tự nhiên muốn bọn họ ở lại qua đêm để kiếm thêm tiền.
Mặc dù Tiểu Bách Linh bán nghệ không bán thân, nhưng ở Minh Nguyệt phường vẫn còn những mỹ nhân khác.
Lục Vân còn trẻ, không tự chủ được nên ở lại Minh Nguyệt phường.
La Huyền đi cùng gã, nghe gã nói bên tai nhưng không đáp lời. Hắn nghĩ đến thanh lâu, là nơi không sạch sẽ, Thượng Quan Thiên Bằng, Du Chu Bồi đều có vợ, nên từ chối, nhưng Vạn Thiên Thành...
La Huyền liếc nhìn Vạn Thiên Thành.
Vạn Thiên Thành đọc được ý tứ trong đôi mắt La Huyền, gã ngại ngường sờ đầu, nói: "Chúng ta đều già rồi, nếu là mấy chục năm trước, ta đã nghỉ qua đêm ở đó rồi."
La Huyền khẽ cười, quả thực hai người đều đã bốn mươi, đã qua cái tuổi bốc đồng từ lâu...
(Nhưng mới biết yêu lần đầu đúng hem La đại ca?)
Đi qua một đoạn phố, Vạn Thiên Thành nói: "Quán trọ ta ở ngay phía trước. La huynh, huynh có muốn đến chỗ ta thắp đèn, trò chuyện thâu đêm không?"
La Huyền thấy gã đã say, nên nói: "Vạn huynh tối nay nghỉ ngơi cho khỏe, hôm khác lại hẹn gặp."
Vạn Thiên Thành cười cười, nói: "Được rồi." Sau đó, gã khom người nói: "Tạm biệt nhé." Thấy gã như vậy, La Huyền biết gã uống nhiều, nên từ biệt.
Vạn Thiên Thành uống say, nhưng vẫn giữ được phong độ. Tính tình gã phóng khoáng, không để tâm đến những chuyện vặt vãn, tuy có hơi mê phụ nữ nhưng cũng là một người ngay thẳng, xứng với danh tiếng trong giang hồ.
La Huyền nhìn Vạn Thiên Thành đi vào quán trọ, mới nhẹ nhõm thở ra luồng không khí đục trong lồng ngực, bước đi.
Nửa đêm, trên phố yên tĩnh, gió mát thổi bay bớt một phần mùi rượu trên người hắn.
Mặc dù La Huyền kiềm chế, chỉ uống vài chén xã giao, nhưng trên người vẫn nồng mùi rượu. Hắn chậm rãi bước đi trên con phố vắng vẻ. Trăng lưỡi liềm rất mờ, lơ lửng trên bầu trời đen, dường như sắp bị màn đêm đen nuốt chửng trong chốc lát. Chẳng mấy chốc hắn sẽ đến Tế Thế Đường, La Huyền bỗng dừng lại, tự hỏi hội chợ sáng nay có diễn ra suôn sẻ không.
La Huyền nghĩ vậy, rẽ một góc, đi về phía Tây Lưu Thục. Khi đến Tây Lưu Thục, La Huyền dừng bước chân vội vã. Gió thổi qua, khiến hắn bớt say, đã nửa đêm rồi, hay là sáng mai hắn đến sớm đi.
Khi quay lại, trời đã tối, nhưng hắn có nội lực, nên không sao cả.
Bởi vì Tiểu Phụng mua đúng miếng ngọc bội trong đêm mưa khiến cho Nhiếp Tiểu Phụng buồn bực, ngủ không yên giấc, trong mơ cũng gặp ác mộng.
Nửa đêm, nàng không thể ngủ được nữa, ngồi dậy mặc y phục, đi ra ngoài.
Lặng lẽ ngắm nhìn thiếu nữ đôi mươi đang say giấc, khuôn mặt hồn nhiên, ngọt ngào lẩm bẩm gọi sư phụ. Nha đầu ngu ngốc này ngủ ngon đến vậy, chẳng bù cho nàng, luôn gặp ác mộng, ngủ không yên...
Có lẽ nhìn thấy dáng vẻ bình yên của Tiểu Phụng, đã khiến cho Nhiếp Tiểu Phụng bớt ghét La Huyền.
Tám năm sống ở núi Ái Lao, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của nàng. Nhiếp Mị Nương không cho nàng điều đó, Giác Sinh càng không thể, thay vào đó, La Huyền cho nàng tám năm bình yên nhất trong cuộc đời, một cuộc sống không phải lang thang ngủ ngoài trời, rong ruổi khắp nơi, lo lắng bị kẻ thù ám sát.
Nhiếp Tiểu Phụng đắp chăn cho Tiểu Phụng rồi quay người rời đi.
Vừa định nằm xuống, nàng bỗng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Sắc mặt Nhiếp Tiểu Phụng đột nhiên biến đổi.
Nàng nín thở, chạm vào Thất Xảo Thoi giấu dưới gối, quay sang ngăn kéo, lấy khăn bịt mũi miệng của mình và Tiểu Phụng.
Tiểu Phụng bị ngạt mà tỉnh, Nhiếp Tiểu Phụng nói rất khẽ: "Đừng phát ra tiếng động."
Tiểu Phụng ngừng giãy dụa tay chân, Nhiếp Tiểu Phụng nói rất khẽ: "Dù có chuyện gì cũng không được ra ngoài."
Tiểu Phụng thấy nàng đi ra ngoài bằng những bước chân rất nhẹ, muốn ngăn cản nhưng không dám phát ra tiếng động.
Cửa bên ngoài đóng sầm lại, tim Tiểu Phụng cũng đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Nhiếp Tiểu Phụng đá tung cửa, không đợi người bên ngoài vào, nàng đã đi ra ngoài.
Người bên ngoài đều kinh hãi. Họ không bị đánh thuốc mê, còn đi ra ngoài. Người phụ nữ này có phải cao thủ giấu mình không?
Bên ngoài có ba người.
Nhiếp Tiểu Phụng nhìn họ, nắm chặt Thất Xảo Thoi trong tay, nàng không còn nội lực, với cái thân thể yếu ớt này, chỉ có thể đối phó tối đa hai người.
Nhìn thấy ba người vây quanh mình, Nhiếp Tiểu Phụng cười khẩy, Thất Xảo Thoi trong tay nàng đã sẵn sàng nhuốm máu.
Nàng đến gần, ba người kia mới thấy rõ dung mạo của nàng, đúng là một mỹ nhân xinh đẹp, bọn họ không hẹn mà thầm nghĩ, việc mạo hiểm đến đây cũng rất đáng giá, nhanh chóng lao vào chiến đấu.
La Huyền vẫn còn đứng bên ngoài, bỗng nghe thấy một tiếng hét, không kịp suy nghĩ mà vội vàng nhảy qua bức tường vào bên trong.
Tuy nội lực trên người Nhiếp Tiểu Phụng không còn, nhưng chiêu thức võ công và kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn đó, đặc biệt là những thủ đoạn tàn nhẫn đối phó với kẻ thù.
Nàng bất ngờ đâm thủng thái dương của một người bằng Thất Xảo Thoi, trừng mắt nhìn gã chảy máu mà chết.
Hai người kia chứng kiến cảnh tượng ấy, sợ hãi lùi lại một bước, Nhiếp Tiểu Phụng nhân lúc họ mất tập trung, rút Thất Xảo Thoi ra, phóng về phía họ, nhưng thất bại.
Nhiếp Tiểu Phụng trong lòng lo lắng, nhiều năm tắm máu võ lâm, nàng đã rèn luyện cho mình vài chiêu hiểm để phòng thân, nhưng bọn họ chỉ bị nàng làm cho kinh hãi, sau khi tỉnh táo lại, lập tức xông lên, muốn xem người phụ nữ này lời hại đến mức nào.
La Huyền nhảy vào sân, nhìn thấy cảnh tượng này, đang định mắng nàng, nhưng nhìn thấy hai gã đàn ông lao tới, hắn không nói một lời phi tới, đá văng một người, còn ngươi kia bị đánh bất tỉnh.
Coi như vẫn còn cái mạng.
La Huyền vội vàng hỏi: "Thế nào?"
Giọng nói của hắn mang theo một tia lo lắng, Nhiếp Tiểu Phụng lấy tay áo che lại Thất Xảo Thoi, nói: "Không sao."
La Huyền thấy nàng không vấn đề gì, trong lòng hơi yên tâm, nhưng không thấy Tiểu Phụng trong sân, hắn nhíu mày hỏi: "Tiểu Phụng đâu?"
Nhiếp Tiểu Phụng chỉ vào nhà, nàng chưa kịp nói gì thì La Huyền đã bước vào. Này! Nàng còn chưa nói trong nhà có thuốc mê.
...
Cửa phòng khách mở, La Huyền đi qua đại sảnh, đẩy cửa vào. Trong phòng không có ai, La Huyền không khỏi lo lắng, hét lớn: "Tiểu Phụng."
Tiểu Phụng đang căng thẳng dựa vào cửa, tay cầm chân nến trong ngăn tủ, nghe thấy giọng La Huyền thì mừng đến nỗi vứt luôn cái khăn che mũi, hoảng hốt mở cửa chạy ra ngoài: "Sư phụ."
Vì căng thẳng nên hít phải khói mê, chân tay Tiểu Phụng có chút mềm nhũn, thấy nàng sắp ngã, La Huyền vội dang tay đỡ nàng.
Có lẽ nàng đã rất sợ, dù ngã vào lòng hắn nhưng trong tay vẫn cầm chặt chân nến sắt.
La Huyền cuối cùng cũng nhẹ nhõm, đưa tay đỡ lấy chân nến trong tay nàng, dịu dàng an ủi: "Được rồi, được rồi, không sao rồi."
Trong phòng tối om, nhưng La Huyền vẫn mơ hồ phân biệt được đôi mắt của Tiểu Phụng, trong mắt nàng hiện lên một tia lệ thuộc khiến hắn xao xuyến.
Tiểu Phụng nhìn La Huyền, đầu hai người rất gần, gần như trán chạm trán, Tiểu Phụng ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, trong lòng khẽ động, đưa tay ôm lấy cổ La Huyền, thấp giọng lẩm bẩm: "Tiểu Phụng sợ."
Rượu cùng khói mê khiến lý trí của La Huyền mê man, Tiểu Phụng thấy hắn không đẩy nàng ra mà đặt tay lên eo nàng, nàng mừng rõ, nhóm chân, ôm chặt lấy cánh tay hắn.
Trong lòng người cũng có nàng, đúng không?
Tiểu Phụng không nhịn được cười, mặt đỏ bừng, cảm thấy hơi choáng váng, vùi đầu vào vai hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro