Chương 10.1: Không cam lòng
Để phòng ngừa Âu Dương Húc quỵt nợ, Triệu Phán Nhi chuẩn bị dọn đến khách điếm phụ cận phủ Âu Dương Húc dùng kế dĩ dật đãi lao*. Trong lúc thu thập hành lý, nàng đột nhiên nhìn thấy chiếc khăn tay mà Cố Thiên Phàm trả lại khi hai người từ biệt ở huyện Hoa Đình. Triệu Phán Nhi nhớ tới Cố Thiên Phàm từng nói qua, nếu là nàng muốn tìm hắn, liền đi về phía Nam đầu cầu Châu Kiều, tìm quán rèn Vương ký, nếu trên nóc nhà treo một lá cờ màu đỏ, có thể đi vào trong mua mười cây ngân châm, bọn họ sẽ tự mang nàng tới gặp hắn. Nghĩ đến chỗ này, Triệu Phán Nhi đột ngột đứng lên, nhìn qua sắc trời, rồi nhanh chóng đóng gói tay nải chắc chắn, chạy vội đi ra ngoài.
""𝐷𝑖̃ 𝐷𝑎̣̂𝑡 Đ𝑎̃𝑖 𝐿𝑎𝑜" ℎ𝑎𝑦 𝑐𝑜̀𝑛 𝑔𝑜̣𝑖 "𝐿𝑎̂́𝑦 𝑛ℎ𝑎̀𝑛 𝑟𝑜̂̃𝑖 đ𝑜̂́𝑖 𝑝ℎ𝑜́ 𝑚𝑜̉𝑖 𝑚𝑒̣̂𝑡" 𝑙𝑎̀ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑙𝑜𝑎̣𝑖 ℎ𝑖̀𝑛ℎ 𝑐ℎ𝑖𝑒̂́𝑛 𝑡ℎ𝑢𝑎̣̂𝑡 "𝑝ℎ𝑜̀𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑢̉", 𝑙𝑎̂́𝑦 𝑝ℎ𝑜̀𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑢̉ 𝑙𝑎̀𝑚 𝑐ℎ𝑢̉ đ𝑎̣𝑜.
Rốt cuộc khi nàng tìm được tấm biển ghi chữ "Vương Ký thiết phô", lại thấy phía trên treo cao lá cờ màu lam. Ánh mắt mong đợi của Triệu Phán Nhi lập tức ảm đạm, nàng đi xung quanh tiệm rèn tìm kiếm, nhưng trong ngoài cửa hàng hoàn toàn không có một điểm màu đỏ nào. Nàng thất vọng lui đến một bên, nhìn lá cờ lẩm bẩm nói: "Ngài nói đúng, định cư ở Đông Kinh quả không dễ. Đừng nhìn ta hôm nay giống như rất uy phong, trong lòng ta kỳ thật một chút chắc chắn cũng không có, chỉ là cố chống đỡ mà thôi. Cố Thiên Phàm, nếu hiện tại ngài cũng ở đây thì tốt rồi, bởi vì ngài nhất định sẽ nói những lời chói tai, nhưng lại thật hữu dụng."
Triệu Phán Nhi nhớ tới tình cảnh khi lần đầu gặp Cố Thiên Phàm, bộ dáng không vừa mắt chống đối nhau khi đó, không khỏi cười khẽ một chút. Nhưng nàng thực mau lại nghĩ tới cái gì, xoay người hướng tòa nhà của Âu Dương Húc mà đi.
Cùng lúc đó, Tôn Tam Nương đang ở trong bếp bận tối mày tối mặt, nàng nhấc lồng hấp lên, khói trắng cùng mùi hương thoáng chốc cùng bay ra. Một góc phòng, bọn tiểu nhị đều duỗi dài cổ, nhìn nàng thật cẩn thận lấy điểm tâm tạo hình bông hoa từ lồng hấp đặt vào một cái mâm nhỏ.
Tôn Tam Nương cẩn thận đặt mâm điểm tâm vào hộp đồ ăn, chuẩn bị chờ lát nữa liền mang đi tặng Trì nha nội, hôm nay các nàng đã đắc tội Trì nha nội quá nhiều, không đi bày tỏ chút lòng thành không được? Ban đầu, Phán Nhi nói đi trên đường tiện sẽ mua hộp điểm tâm bốn màu, nhưng nàng cảm thấy chính mình cũng làm được điểm tâm, không cần bỏ tiền mua cho uổng phí, bởi vậy liền hỏi chưởng quầy mượn phòng bếp dùng một chút.
Tôn Tam Nương xoay người muốn cầm dụng cụ, thiếu chút nữa đã đụng vào Tống Dẫn Chương cũng đang đứng ở trong bếp, có chút kinh ngạc hỏi: "Dẫn Chương, muội sao lại ở chỗ này?"
Tống Dẫn Chương che lại cánh tay bị đâm đau, ngây thơ mà nói: "Phán Nhi tỷ bảo muội chờ tỷ."
Tôn Tam Nương cảm thấy thật bất đắc dĩ, có thể nói gì làm đấy dựa theo đúng mặt chữ cũng chỉ có Tống Dẫn Chương. Nàng cảm thấy Tống Dẫn Chương đứng ở chỗ này có chút vướng bận, liền nói: "Vậy muội cũng đừng chắn —— đợi ở nhà bếp a, nơi này rất nóng."
Đột nhiên, trên hành lang truyền đến một trận bước chân dồn dập mà trầm trọng. Một vị phu nhân dáng vẻ phúc hậu đang cực kỳ tức giận vội vàng bước nhanh tới, nàng đúng là chưởng quầy nương tử của khách điếm này. Nha hoàn ở một bên không ngừng châm ngòi: "Nô tỳ thật sự không nói dối, trong phòng bếp kia, bình thường chưởng quầy sẽ không cho người ngoài tiến vào, hôm nay cư nhiên lại cho nàng dùng ước chừng hai lần!"
Trong ánh mắt Chưởng quầy nương tử phát ra tia sáng kỳ dị, nàng bước một sải lớn vọt vào trong phòng, Tống Dẫn Chương tưởng Trì nha nội cho người quay lại, tức khắc mặt lộ vẻ kinh hoảng. Tôn Tam Nương phản ứng thần tốc, trong nháy mắt liền chắn trước người Tống Dẫn Chương.
"Ngươi chính là Tôn Tam Nương?" Chưởng quầy nương tử nhìn kỹ đánh giá Tôn Tam Nương.
Tôn Tam Nương cũng không sợ, đánh giá ngược lại chưởng quầy nương tử: "Đúng vậy, ngài là?"
Chưởng quầy nương tử trong mắt tinh quang chợt lóe: "Ta là chưởng quầy nương tử, vừa rồi mâm điểm tâm kia, có phải ngươi làm hay không, có phải ngươi tặng cho quan nhân nhà ta hay không?"
"Đúng vậy thì sao?" Tôn Tam Nương cảm thấy chưởng quầy nương tử rõ ràng là tới bới móc, nàng quang minh lỗi lạc, tự nhiên không thẹn với lương tâm.
Ngoài dự kiến của Tôn Tam Nương chính là, chưởng quầy nương tử đột nhiên cầm tay nàng, vẻ mặt chân thành mà khen: "Rốt cuộc cũng tìm được chính chủ! Thật tốt quá! Có thể nhờ ngươi lại làm một ít được không? Bánh hấp kia thật sự là ăn quá quá quá quá quá ngon!"
Tôn Tam Nương, Tống Dẫn Chương cùng nha hoàn nhất thời đều choáng váng.
Chưởng quầy nương tử một bên nhớ lại hương thơm ngào ngạt của điểm tâm, một bên nói mơ hồ không rõ: "Cái lão quỷ chết già không lương tâm, vậy mà chỉ cho ta một cái, chính mình thì lén lút ăn sạch cả đĩa!" Nàng ngay sau đó lại thay gương mặt tươi cười vuốt ve tay Tôn Tam Nương: "Muội tử a, ngươi lớn lên học ở đâu vậy, đôi tay này sao lại làm ra được món ngon như vậy, điểm tâm vừa thơm, vừa mềm, lại xinh đẹp, lại lại...... Ai nha, tóm lại cầu xin ngươi, ngươi nhất định phải giúp ta lại làm thêm một mâm!" Nàng lôi kéo Tôn Tam Nương đang muốn đi.
Tôn Tam Nương bị chưởng quầy nương tử nhiệt tình tới dọa người, thật vất vả mới rút tay về được: "Có thể được chưởng quầy nương tử thích, ta rất vui mừng, chỉ là vừa lúc không khéo, chúng ta lập tức phải dọn đi rồi."
Chưởng quầy nương tử cho rằng Tôn Tam Nương là không chi trả đủ tiền phòng mới phải đi, vội khuyên nhủ: "Dọn cái gì mà dọn, các ngươi cứ tiếp tục ở tại chỗ này, chỉ cần có đồ ăn, ta không thu các ngươi tiền!"
Tôn Tam Nương không nghĩ tới người Đông Kinh vậy mà lại thích ăn điểm tâm do nàng làm, trong lòng cực kỳ thỏa mãn, nhưng nàng thật sự không thể đáp ứng yêu cầu của chưởng quầy nương tử, chỉ có thể ăn ngay nói thật: "Không phải vì tiền, chúng ta thực sự có chuyện khác."
"Ta không ngăn cản ngươi làm chính sự, chỉ cần có thể làm cho ta một đĩa bánh hấp...... Không! Ăn cái gì đều được!" Chưởng quầy nương tử ánh mắt trông mong mà nhìn Tôn Tam Nương, còn nuốt nuốt nước miếng.
Nếu không phải Tôn Tam Nương lo lắng Triệu Phán Nhi một người ứng phó không được, nàng trong lòng sớm đã nở hoa, thấy chưởng quầy nương tử kiên trì như thế, nàng cũng chỉ đành bất đắc dĩ mà đáp ứng: "Làm làm làm, ta làm, ta làm còn không được sao?" Nàng nói với Tống Dẫn Chương: "Dẫn Chương, ta làm một chút là xong, hay là muội tạm thời ra bên ngoài đi dạo?"
Chưởng quầy nương tử lập tức nhiệt tình mà nói: "Đi theo hướng hoàng thành bên kia, phong cảnh vừa đẹp vừa náo nhiệt, đúng rồi, tránh đi chỗ đông người, ngươi xinh đẹp như vậy, đừng để lũ nhàn dỗi nhìn thấy lại chọc phiền toái."
Tống Dẫn Chương ban đầu có chút chần chờ, Tôn Tam Nương lại thúc giục: "Đi thôi đi thôi."
Tống Dẫn Chương nhất thời không có cách nào từ chối, một lúc lâu mới đi ra ngoại viện. Nàng thất thần đi ở trên đường, thấy có người nhìn chăm chú nàng, nàng liền theo bản năng co rúm lại. Ven đường phong cảnh tuy đẹp, nàng lại hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức, Tống Dẫn Chương lẩm bẩm nói: "Lại chọc phiền toái...... Ta thật sự vô dụng như vậy sao?"
Lúc này, có không ít người vội vàng chạy qua, một trong số đó đâm phải Tống Dẫn Chương khiến nàng lảo đảo. Tống Dẫn Chương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những người kia có nam có nữ, đang hô hoán nhau không ngừng.
"Nhanh lên, tới chậm là không nhìn thấy gì đâu! Kia là giọng ca vàng do chính miệng Quan gia khen!"
Tống Dẫn Chương nổi lên lòng hiếu kỳ, cũng đi theo sau những người đó, theo tới tận đường lớn trước hoàng thành. Ở giữa đường, thủ hạ của Trì nha nội là Lữ Ngũ mang theo mấy chục gia phó vây quanh một con bạch mã, phía trên ngựa là một vị nữ tử mỹ mạo đẹp đẽ quý giá, đoàn người lườm lượp từ từ tiến lại gần, phía trước có thị nữ đứng hai bên rải hoa mở đường, còn có một vị quan viên mặc áo lục bào đang vì nàng dẫn ngựa, bên đường, bá tánh chen chúc muốn tiến lên trên, kêu to: "Trương nương tử! Giọng ca vàng! Trương nương tử! Giọng ca vàng!"
Nữ tử đang ngồi trên bạch mã kia đúng là hoa khôi nương tử Trương Hảo Hảo, vẻ mặt nàng phong quang đắc ý, hướng về phía các bá tánh vẫy tay. Tống Dẫn Chương chưa bao giờ gặp qua cảnh nhiều người cùng tập trung trên đường phố như thế, một đường bị dòng người đẩy đi đến nghiêng ngả lảo đảo. Lúc này, có người kêu lên: "Ném cho ta này! Cho ta!"
Tống Dẫn Chương ngẩng đầu, vừa lúc thấy nhìn rõ mặt mỹ nhân Trương Hảo Hảo được vạn người mến mộ, nàng ta tháo từ phán gian xuống một đóa mẫu đơn bằng lụa, ném xuống đám đông. Trong lúc nhất thời, vô số người tranh đoạt. Trương Hảo Hảo hướng mọi người cười một cái thật xinh đẹp, lại càng làm điên đảo chúng sinh.
Tống Dẫn Chương thẫn thờ nhìn một màn trước mắt này, lẩm bẩm hỏi: "Nàng là ai? Này là đang làm gì?"
Một phụ nhân bên cạnh Tống Dẫn Chương nhiệt tình giải đáp: "Ngươi không biết à? Là Trương Hảo Hảo, giáo phường ban đầu, hoa khôi nương tử nổi tiếng nhất Đông Kinh chúng ta! Tiếng ca của nàng giống như nhạc tiên, người bình thường nếu muốn nghe hát, phải trả một quan tiền, chờ nửa tháng! Hôm nay là đại thọ của Bát Đại vương, giáo phường phụng chỉ biểu diễn ở Nha Nam Lâu, Trương nương tử xướng một khúc 《 Nhạn thanh 》, Quan gia không chỉ thưởng cho nàng một kiện y phục rực rỡ, còn cho nàng diễu hành ngự phố! Nhìn kìa, thật xinh đẹp a! Trâm cài kia là Bát Đại vương thưởng cho nàng! Có bỏ cả trăm quan tiền cũng không thể mua nổi!"
"Giáo phường? Nàng là nhạc tịch ca kỹ?" Tống Dẫn Chương không thể tin nổi vào lỗ tai mình.
Vị phụ nhân kia tức khắc có chút ngoài ý muốn, mất hứng mà nói: "Như thế nào, ngươi còn khinh thường người à? Nhìn xem người đằng trước dẫn ngựa cho nàng là ai? Là Liễu Thất quan nhân!"
Tống Dẫn Chương trong lòng chấn động, lão sư viết nhạc số một thiên hạ Liễu Thất quan nhân thế nhưng chịu dẫn ngựa vì Trương Hảo Hảo? Nàng nhìn chằm chằm vị nam tử mặc lục bào đang dẫn ngựa, kích động vô cùng. Trương Hảo Hảo ở trước Song Hỉ lâu xuống ngựa, phong tình vạn chủng mà cùng chúng bá tánh cáo biệt.
Tống Dẫn Chương si ngốc nhìn theo phương hướng Trương Hảo Hảo biến mất, nàng không biết làm hoa khôi lại có thể được nhiều người yêu mến đến vậy, nàng không khỏi nghĩ, cảnh tượng phong quang vô hạn như vậy, nếu là có thể phát sinh ở trên người mình, vậy cũng không uổng phí cuộc đời này rồi.
Trương Hảo Hảo vừa tiến vào tửu lầu, liền đem dáng vẻ duyên dáng ném qua một bên, nàng thả dải lụa choàng lên ghế, chân đá văng hai chiếc giày thêu tinh xảo ra, cầm lấy chén trà nha hoàn dâng lên uống hai ngụm lớn rồi nằm liệt trên giường: "Mệt chết ta."
Một tốp nha hoàn đồng loạt cúi người xuống, cùng kêu lên: "Chúc mừng tiểu thư nhận được hoàng ân!"
Khóe miệng Trương Hảo Hảo cong lên, ngẩng đầu nhìn, vung tay lên nói: "Được rồi được rồi, cùng vui, đi tìm phòng thu chi lĩnh thưởng đi."
Đám nha hoàn lập tức vui mừng mà tản ra.
Trương Hảo Hảo ngồi trước gương tháo cây trâm cài quý giá xuống nhìn, lại vuốt ve bộ y phục rực rỡ, vui rạo rực hỏi Lữ Ngũ đang đứng một bên: "Ta có đẹp không?"
Lữ Ngũ vội vàng vuốt mông ngựa: "Này còn phải nói? Tiểu nhân vừa rồi thiếu chút nữa cũng ngây người."
Trương Hảo Hảo một bên ngắm nhìn chính mình trong gương, một bên nói: "Vậy vì cái gì chỉ có ngươi tới đón ta? Nha nội nhà ngươi đâu?"
Lữ Ngũ giật mình, vội nói: "Cái kia...... Nha nội nhà tiểu nhân là đột nhiên có việc gấp, không có biện pháp tới mới buộc phải để tiểu nhân tới đón ngài, chờ ngài ấy trở lại, sẽ có lễ vật tốt nhất đưa cho ngài!"
Trương Hảo Hảo đang chải tóc đột nhiên dừng lại, hồ nghi nói: "Việc gấp gì?"
Lữ Ngũ tự nhiên không dám nói cho Trương Hảo Hảo biết nha nội đang cùng Triệu Phán Nhi thách đấu ba ván, nửa giả nửa thật mà nói "Hà Tứ! Hà Tứ bị người ta khi dễ, nha nội chúng ta coi huynh đệ như thủ túc, đã đi giúp hắn xả giận rồi! Lúc này còn đang ở miếu Thổ Địa dập đầu cầu thần tiên phù hộ!"
Trương Hảo Hảo vừa nghe liền biết Lữ Ngũ lừa nàng, cố ý hỏi: "Miếu thổ địa? Hắn thành kính như vậy từ bao giờ?"
Mắt thấy Lữ Ngũ ậm ừ khó đáp, Trương Hảo Hảo cười lạnh một tiếng, lúc này, nha hoàn thân cận của nàng tiến lên thì thầm vào tai hai câu. Trương Hảo Hảo càng nghe lông mày càng nhíu chặt, Lữ Ngũ cũng càng ngày càng khẩn trương. Cuối cùng, Trương Hảo Hảo ngồi dậy: "Nữ Tỳ bà họ Tống? Đến đầu lưỡi cũng cắn hỏng?"
Tiểu nha hoàn cực có ánh mắt mà giúp nàng đeo giày, Trương Hảo Hảo thở mạnh mà nói: "Khai thuyền! Ta muốn đi gặp Tống Dẫn Chương kia!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro