Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

     Hứa Bạch tối hôm sau, cô đã làm xong bài tập được giao, vui vui vẻ vẻ mà đi ra khỏi phòng mình.

"Hứa Bạch, đem mì đi giao dùm!"

Hứa Bạch đang rót nước, hiếu kì nhìn ra ngoài.

"Mẹ, chỗ đó xa sao?"

Hứa Tần đem mì trao vào tay cô ngay.

"Địa chỉ, đi nhanh rồi về học bài."

Hứa Bạch cầm lấy hộp mì đựng trong khuôn nhựa vuông vắn, trông có vẻ nặng, phải mấy tô cơ đấy. Ai mà gọi mẹ cô đặt khuya thế không biết?

Cô đi ra khỏi ngõ hẻm, nhìn địa chỉ trong tay: Quán PSR- Ngõ 4- Đường Trấn Lộ. Cô chưa bao giờ đến quán này, phải tìm nhờ điện thoại. Dù sao cô cũng không vội như mẹ cô nói, bài tập đã làm xong rồi, chi bằng giao nhanh rồi về đi dạo một chút. Cô muốn ra quảng trường ngắm cảnh thanh thanh.

Hứa Bạch theo số phòng, tìm tòi đi vô.

"Xin hỏi, Tống Hách, anh có đặt mì."

Cô lên tiếng, giọng mềm ngọt. Khiến Tống Hách ngồi trong phòng kia ngập ngừng mà đơ người vài giây. Mẹ nó, bảo anh phải bắt nạt cô gái trông có vẻ yếu trước mặt sao?.
Nhìn không giống dáng vẻ Nhu Khiết kể một chút nào.

Nhưng nhận tiền rồi, người còn ngồi bên cạnh, không thể không lưu manh.

Anh thẳng người đi lại, điệu bộ không mấy thân thiện áp sát Hứa Bạch.

Người đàn ông này, cao cao hơn cô rất nhiều, đứng như này che khuất cả ánh điện mờ ảo chiếu lên người cô. Phút chốc, khiến cô có cảm giác không lành.

Hứa Bạch thấy anh ta cầm lấy hộp mì từ tay cô rồi. Định quay chân bước ra khỏi đây.

Tống Hách đương nhiên không tha cho cô. Vội cầm lấy tay cô giữ chặt, Hứa Bạch cả kinh, giật tay ra khỏi hắn.

"Đừng chạm vào tôi!"

Đáy mắt cô thâm trầm, nhưng rõ ràng...biểu hiện của nó đang giận dữ.

Cô cố nắm chặt lòng bàn tay mình lại để không hét lên. Cô không thể mất bình tĩnh, bởi vì như thế, đám người này càng không tha cho cô. Cô không biết chúng có mục đích gì, nhưng khoảng khắc nhìn thấy Nhu Khiết ngồi đó cùng đám bạn, tất cả đã rất rõ.

"Nghe nói mẹ mày đang bán mì cực khổ, tao liền mua bố thí cho mày một chút vậy. Sao nào, mày vui không?

Nhu Khiết lên tiếng, giọng điệu chế nhạo cùng khinh thường.

Tống Hách theo ánh mắt của Nhu Khiết, ném hộp mì nặng vào góc tường. Từ trong góc tường tăm tối, là 1...2...3......5 bát! là 5 bát mì còn nóng hổi bị đập không chút luyến tiếc vào trong đó!

Trái tim Hứa Bạch run rẩy, ngực cô trở nên cuộn trào.

Tại sao?

Luôn có những thứ trớ trêu như thế trên cuộc đời này?

Có phải cô không xứng hay không?

Không cần nữa! đều không cần nữa! Cô ta bắt nạt cô, đánh cô, tát cô, cứa cô cô đều có thể cắn răng mà nhẫn nhịn. Nhưng....nhưng bát mì đó là mẹ cô chăm chú mà làm nên, dù trời đã rất khuya, cũng đã hết giờ bán từ bao lâu rồi!

Bà đã nói "Lần này khách đặt nhiều, chắc chắn rất có lãi. Sau này tiệm sẽ làm ăn được hơn nữa"

Ý cười trong mắt bà hiện lên qua đuôi mắt xinh đẹp.

Hứa Bạch xông đến trước mặt Nhu Khiết, tất cả đều không dám chắn đường thiếu nữ non mềm này hốc mắt đang dần đỏ lên. Ai lại muốn làm đau một thứ trắng ngần như thế chứ?

"Lập tức xin lỗi!"

Nhu Khiết không chút để tâm, ngược lại còn vui sướng. Đem tiền từ trong túi vứt ra trước mặt Hứa Bạch, đều là những đồng tiền đắt đỏ. Phải! kể cả đem toàn bộ tiền tiết kiệm của nhà cô cũng không bằng đống vừa vứt ra này.

Lần này cô ta tức giận, khiến người khác thật hả hê!

"Như nào? đủ rồi chứ, hai mẹ con cô có thể sống qua mấy năm nhờ số tiền của tôi đấy!!"

Hứa Bạch không chút do dự, tát cô ta một cái thật mạnh. Mọi người xung quanh đều cả kinh thất sắc.

"Đồng tiền không thể mua được đạo đức con người."

Hứa Bạch vẫn cất giọng trầm mặc.

Nhu Khiết cảm thấy một bên má của mình đau rát không khỏi, đỏ lên.

Con nhỏ này dùng bao nhiêu sức chứ?

Trông chốc lát Nhu Khiết cũng tức giận, vội nhảy vào định dúm tóc Hứa Bạch.

Tống Hách đứng ra ngăn cản.

"Đủ rồi, cô loạn đủ chưa Nhu Khiết!"

Nhu Khiết thấy anh ta ra ngăn trước mặt Hứa Bạch. Hắn cũng bị con nhỏ kia dụ dỗ rồi sao?

"Mẹ nó, Tống Hách, cậu có quyền gì mà ngăn cản tôi!"

Tống Hách thấy Nhu Khiết gần như phát điên đến nơi. Nhắc nhở Hứa Bạch:

"Cô còn không mau chạy khỏi đây đi!"

Hứa Bạch đứng chết chân. Cũng không lùi lại nửa bước khiến Tống Hách cũng sợ. Anh lầm rồi, thỏ này bên trong có gai nhọn không thể chọc. Nhưng Nhu Khiết cũng không thể chọc.

Hứa Bạch biết, vì sao anh ta ngăn cản cô lại. Suy cho cùng, đáng người một lần, lãnh đủ trăm nghìn lần. Mẹ cô làm mệt mỏi như thế, đều là bị người ta hất đi công sức cả rồi.

Mà cô, làm được gì chứ? con gái bảo bối của họ bị người ta khinh dễ, cô ta chỉ cần nói một câu, quán mì nhà cô lập tức bị sập, mà sập đồng nghĩa với việc mẹ và cô không còn kinh phí để sống.

Đồng tiền mà cô nói, không thể mua được đạo đức là thật. Nhưng mà nó lại mua được hơn cả một đời người.

Lý trí cô cuối cùng cũng an tĩnh, cô nắm chặt tay, cúi đầu xuống.

"Thật xin lỗi, Nhu Khiết"

"Là lỗi của tôi"

"Đã đánh cậu, mong cậu tha chứ."

Cô nói, thuật lại như cá chết, khô khan.

Rồi rời đi.

Bóng lưng nhỏ bé kiên cường của cô hôm đó, Tống Hách luôn nhớ rõ.

Rốt cuộc là đã vùng vẫy như thế nào đến tận bây giờ chứ?

Hứa Bạch đi ra khỏi quán, hít thở sâu một hơi rồi đi thật chậm, như mọi thứ xảy ra đều là ác mộng.

Cô ngồi ghế nhỏ bên quảng trường, ngồi thật lâu không có động tĩnh.

Sẽ không sao, cùng lắm cô đến cầu xin cô ta, để cho cô ta đánh vài cái, liền nguôi giận. Ừm, được rồi, ngày mai cô sẽ làm thế.

Bỗng nhiên một chàng trai ngoại hình xuất chúng, vô cùng điển trai đi. Ngồi xuống bên cạnh cô.

"Sao lần nào gặp, cậu cũng đều trong tình huống sinh tử vậy?"

Hứa Bạch ngước mắt, cười lạnh:

"Không phải lúc đó cậu cũng ở đó sao?"

"Phải, tôi ở đó."

Thật nực cười.

"Cho nên? cậu đến đâu để cười nhạo tôi sao?"

Đông Toản nghe cô nói, có chút ngạc nhiên. Nói thẳng như vậy lại không có cảm giác gì sao?

Anh cười.

Đúng là ý định lúc đầu là như thế.

Anh cảm thấy không nên xen vào thú vui của  bọn Nhu Khiết. Chỉ thêm phiền phức. Lúc đó anh kiên nhẫn ngồi đó, cũng chỉ vì chuyện làm ăn liên quan đến cha mẹ cô ta. Cũng không quan tâm bọn họ bắt nạt người ta như thế nào, bao gồm cả cô cũng không ngoại lệ.

"Thạch rau câu, cho cậu."

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, dứ túi thạch đang cầm trên tay về hướng của cô. Thạch rau câu nhiều màu sắc, non non mềm mềm, lại còn mát lạnh.

Khó cưỡng.

Hứa Bạch mới đầu còn nhăn mặt, sau đó chịu khuất phục mà nhẹ nhàng đón lấy thạch.

Bàn tay cô rất chậm rãi mở thạch rau câu. Thạch núng nính nằm gọn trước bàn tay trắng nõn của cô. Được đặt trong khuôn nhựa vuông vuông nhỏ nhắn. Cô lấy thìa, cẩn thận mà đưa vào miệng.

"Ngon quá !"

Giọng thiếu nữ bởi vì thạch rau câu ngọt ngọt mà trở nên càng non nớt hơn.

Mà Đông Toản quả thật bị một màn này làm cho hơi chấn kinh.

Chả trách mọi người trong quán, không một gã nào dám đả kích cô. Bởi vì...nhìn bề ngoài, quả thực rất đẹp.

Nhưng anh nuốt lời nói xuống cổ họng. Yết hầu chuyển động nhẹ.

"Hứa Bạch"

Thiếu nữ quay đôi đồng tử hơi nước to tròn non mềm lại nhìn anh. Miệng hơi cử động.

"Cậu, sao lại biết được tên tôi?"

Cô lại quay về bộ dạng ban đầu. Giống như thói quen, bảo vệ sự an toàn của bản thân trong không gian chật hẹp vậy.

"Hứa Bạch, tôi không có ý định gì, cậu đừng lo."

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, cho cô hiểu rõ anh không cố tình gây sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hocduong