Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Không Gian Giả Lập

Sau khi rời khỏi chỗ Dẫn Mộng Giả, Lâm Viễn và Đổng Hân đi thẳng về trung tâm khu tiếp nhận. Dù đã trải qua khá nhiều chuyện trong Mộng Giới, nhưng họ vẫn chưa thực sự hiểu rõ cách thế giới này vận hành, đặc biệt là về hệ thống giao dịch giữa những người tồn tại lâu dài tại đây.

"Thương nhân của Mộng Giới thực sự có thể mua bán thông tin sao?" Đổng Hân vừa đi vừa hỏi.

"Dẫn Mộng Giả đã nói thế, có lẽ không phải bịa đặt." Lâm Viễn đáp. "Nhưng ta có cảm giác... bọn họ không chỉ đơn thuần thu thập ký ức từ người mới đến."

Cả hai dần tiến vào khu chợ trung tâm, nhưng khi hỏi thăm về thương nhân, câu trả lời họ nhận được lại khá kỳ lạ.

"Thương nhân á? Ồ, sáng nay ta thấy một quầy hàng ở góc phố phía tây, nhưng giờ chắc lại đi rồi."

"Chúng ta không có một chỗ cố định, muốn mua bán thì phải tự tìm." Một người phụ nữ mơ hồ trả lời rồi lướt đi như chưa từng tồn tại.

Lâm Viễn và Đổng Hân nhìn nhau. Một quầy hàng luôn thay đổi địa điểm?

Sau một hồi dò hỏi và tìm kiếm theo lời kể của những người xung quanh, họ phát hiện mỗi người chỉ thấy quầy thương nhân ở một địa điểm khác nhau. Như thể nó không hề cố định, mà chỉ hiện ra tùy theo người nào có cơ hội gặp được.

"Hơi phiền đấy." Lâm Viễn cau mày. "Nếu như bọn họ thật sự di chuyển theo cách này, ta e rằng... có quy tắc nhất định để tìm ra họ."

Sau khoảng nửa canh giờ tìm kiếm, cả hai bước đến một góc phố nhỏ. Một tòa nhà gỗ ba tầng nằm khuất trong bóng tối, tách biệt hẳn với không khí náo nhiệt bên ngoài.

Phía trước cửa có một chiếc lều nhỏ màu đen, bên trong lấp lánh ánh sáng của những món đồ kỳ quái được bày ra. Một người đàn ông trung niên ngồi sau quầy, đeo một cặp kính tròn mỏng, trông như một học giả già dặn.

"Các ngươi tìm ai?" Ông ta hỏi bằng giọng đều đều, không chút cảm xúc.

"Chúng ta muốn tìm hiểu về hệ thống giao dịch ở đây." Lâm Viễn đưa ra lệnh bài màu xanh cho hắn.

Thương nhân đẩy gọng kính, nhìn họ chằm chằm một lúc lâu. Ông ta mặc một chiếc áo khoác dài màu lam đậm, trên cổ có đeo một chiếc mặt dây chuyền hình bánh răng, bên cạnh còn đặt một chiếc hộp nhỏ kỳ lạ phát ra ánh sáng yếu ớt.

Sau một lúc, ông ta gật đầu. "Muốn giao dịch thì phải xác nhận danh tính trước."

Lâm Viễn nheo mắt. "Xác nhận bằng cách nào?"

Thương nhân không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ lấy ra một viên đá hình tròn, đặt lên bàn. Ánh sáng từ viên đá lan rộng, bao phủ lấy Lâm Viễn và Đổng Hân.

Một luồng năng lượng vô hình quét qua hai người, như thể đang dò xét từng chút một.

Một lát sau, viên đá dừng phát sáng. Thương nhân thu nó lại, gật đầu. "Không có dấu hiệu lừa đảo. Các ngươi có thể vào."

"Vào đâu?" Đổng Hân hỏi.

Thương nhân đẩy nhẹ gọng kính, sau đó chạm tay vào mặt bàn.

Một cánh cổng ánh sáng hiện ra ngay trước mặt bọn họ.

"Đây là không gian giả lập của chúng ta." Ông ta nói. "Nếu các ngươi muốn biết chúng ta mua bán những gì, hãy tự mình quan sát."

Lâm Viễn và Đổng Hân nhìn nhau, sau đó bước qua cánh cổng.

Ngay khi bước vào, cảnh vật xung quanh thay đổi hoàn toàn.

Trước mắt họ là một vũ trụ thu nhỏ, không có mặt đất, không có điểm tựa. Những dải sáng mờ ảo uốn lượn khắp không gian, tựa như những dòng sông phát quang.

Lơ lửng giữa không trung là hàng tỷ đồ vật kỳ quái, có những món nhìn như vũ khí, nhưng lại bị thiếu mất một phần; có những bức tượng nửa hoàn chỉnh, như thể bị mất đi hình dạng ban đầu; có những bản đồ cũ kỹ, nhưng mỗi tấm đều bị mất một nửa, trở nên vô nghĩa.

"Đây là..." Đổng Hân ngạc nhiên thốt lên.

"Là tất cả những gì chúng ta đã thu thập." Giọng của thương nhân vang lên.

"Những người mới đến bán cho chúng ta những ký ức, những mảnh ghép về thế giới thực, hoặc những thứ mà họ tưởng tượng ra nhưng không thể hoàn thiện. Chúng ta lưu giữ tất cả ở đây, chờ ngày có ai đó giúp chúng ta hoàn thiện chúng."

Lâm Viễn nhìn xung quanh. Có quá nhiều thứ lạ lẫm, nhưng cũng có một số thứ trông khá quen thuộc.

Hắn tiến lại gần một mảnh bản đồ lơ lửng, đưa tay chạm vào.

Một làn sóng thông tin tràn vào đầu hắn. Đó là một bản đồ của một khu vực nào đó, nhưng nó bị thiếu mất phần quan trọng nhất, tọa độ chính xác.

"Các ngươi có thể giúp ta kiểm chứng những gì ở đây." Thương nhân tiếp tục nói. "Nếu có thứ nào quen thuộc, hoặc nếu các ngươi có thể bổ sung thêm thông tin, chúng ta sẽ giao dịch."

Lâm Viễn và Đổng Hân liếc nhìn nhau.

Họ bắt đầu bước qua những món đồ lơ lửng, tìm kiếm những thứ có thể quen mắt.

Một con dao bạc kỳ lạ với chuôi gãy.

Một mảnh giấy chứa những ký hiệu khó hiểu, trông như một ngôn ngữ cổ đại.

Một tấm gương nhỏ nhưng bị nứt, phản chiếu hình ảnh méo mó.

Và... một chiếc vòng kim loại tối màu, bề mặt có khắc những ký tự mờ nhạt, như thể đã bị mài mòn theo thời gian.

Ngay khi ánh mắt lướt qua nó, Đổng Hân đột ngột cứng người lại.

Lâm Viễn nhận ra sự bất thường, lập tức quay sang. "Sao vậy?"

Nhưng Đổng Hân không trả lời.

Cô lảo đảo, lùi lại một bước, rồi ngồi sụp xuống, hai tay ôm đầu, cả người khẽ run rẩy.

Một đợt sóng dữ dội từ ký ức ập đến, nhưng nó quá hỗn loạn, quá xa vời.

Những hình ảnh thoáng qua, ánh đèn trắng chói lóa, những âm thanh lạch cạch lạnh lẽo của kim loại, bàn tay cô bị giữ chặt, và ngay trước mắt là chiếc vòng đó.

Cảnh tượng vụt tắt.

Không còn gì cả.

Cô biết nó.

Nhưng cô không thể nhớ nó là gì.

Một cảm giác sợ hãi khó hiểu dâng trào, như thể thứ này không nên tồn tại ở đây.

Lâm Viễn cau mày, đặt tay lên vai cô. "Cô không sao chứ?"

Đổng Hân không trả lời, chỉ hít một hơi , ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc vòng.

Lâm Viễn liếc nhìn món đồ, trong lòng dấy lên cảm giác khó hiểu.

Nếu là một vật được tạo ra từ trí tưởng tượng của ai đó, vậy tại sao nó lại khiến Đổng Hân phản ứng mạnh như vậy?

Hắn quay sang thương nhân, hỏi thẳng: "Món đồ này từ đâu mà có?"

Thương nhân đẩy nhẹ gọng kính, thản nhiên đáp:

"Có người đã bán nó cho chúng ta."

Lâm Viễn nhướng mày. "Ai?"

"Chúng ta không quan tâm đến danh tính người bán, chỉ cần biết rằng họ đã từng thấy nó trong ký ức mơ hồ của mình."

Lâm Viễn chợt cau mày. Hắn không hiểu rõ ý nghĩa của câu nói đó, nhưng có một điều chắc chắn, món đồ này không phải ngẫu nhiên xuất hiện ở đây.

Hắn quay sang nhìn Đổng Hân.

Cô vẫn đang run rẩy, hai tay siết chặt, hơi thở hỗn loạn.

Lâm Viễn chưa từng thấy cô có phản ứng mạnh đến vậy.

Rõ ràng, món đồ này có liên quan đến ký ức của cô.

Nó trông không có gì đặc biệt, nhưng điều khiến hắn bận tâm không phải là hình dạng của nó, mà là phản ứng của Đổng Hân.

Hắn hít sâu, cố gắng khắc ghi từng chi tiết của chiếc vòng vào trí nhớ, độ lớn, hình dáng, vị trí những ký tự mờ nhạt.

Nếu nó thực sự tồn tại ngoài đời thực, khi trở lại, hắn nhất định sẽ lên mạng tìm hiểu.

Khẽ liếc Đổng Hân một lần nữa, rồi hắn tiếp tục bước tới, quan sát những món đồ khác trong vũ trụ giả lập này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro