Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Tiểu Tô Linh

Lâm Viễn và Đổng Hân vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ về những lời cảnh báo của tên béo lúc nãy. Nếu không tìm cách thu thập và bảo toàn huyễn lực, sớm muộn gì họ cũng sẽ trở thành thực thể tàn dư như lời hắn nói.

Nhưng khi còn chưa kịp tính toán bước tiếp theo, một giọng nói lanh lảnh bất chợt vang lên từ phía xa:

"Ê, tên béo chết tiệt kia! Lại lùa gà nữa hả?!"

Cả hai quay đầu lại.

Một cô gái nhỏ nhắn, khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, đang sải bước về phía họ. Cô bé mặc một chiếc váy đỏ rực, tóc buộc hai bên như hai chiếc chuông nhỏ, đôi mắt to tròn lấp lánh sự tinh nghịch.

Tên béo giật mình, vội vàng quay đầu bỏ chạy:

"Ta... Ta đâu có lừa ai! Chỉ là hướng dẫn người mới thôi mà!"

"Xì! Ngươi cứ chờ đó!"

Cô bé hất cằm, khoanh tay đầy kiêu hãnh.

Sau đó, cô quay sang nhìn Lâm Viễn và Đổng Hân, ánh mắt lướt qua đánh giá họ một lượt.

"Hai ngươi là người mới đến đúng không?"

Lâm Viễn gật đầu.

"Vậy là suýt bị hắn dụ mua mấy thứ trận pháp vớ vẩn rồi! May cho các ngươi, hôm nay bổn tiểu thư tâm trạng tốt."

Đổng Hân nhíu mày:

"Cô là ai?"

Cô bé mỉm cười tự đắc:

"Tô Linh! Tiểu thư của một gia tộc lớn trong mộng giới. Ta chán quá nên hay đi lung tung khắp nơi chơi đùa. Đôi khi còn trở về khu tiếp nhận này tìm chuyện vui nữa!"

Vừa nói, cô bé vừa vung tay, một trận pháp phức tạp hiện ra trong không trung, những đường nét huyễn lực lấp lánh như ánh sao.

"Ta có thể tặng các ngươi một bộ trận pháp hấp thu huyễn khí chuẩn nhất."

Lâm Viễn nheo mắt:

"Đổi lại cô muốn gì?"

Tô Linh cười hì hì, giơ một ngón tay lên:

"Một món đồ thật sự thú vị! Ta không cần vũ khí hay pháp bảo đâu. Cái đó nhà ta có đầy rồi!"

Lâm Viễn và Đổng Hân liếc nhìn nhau.

Một món đồ thực sự thú vị sao?

Lâm Viễn trầm tư suy nghĩ. Hắn có lợi thế trí nhớ ở thực tại. Nếu tìm một thứ đang hot mà trẻ con thích, chắc chắn sẽ gây ấn tượng với cô bé này. Và rồi hắn bừng tỉnh.

"Baby Three!"

Một con búp bê với đôi mắt to tròn, mái tóc bồng bềnh đáng yêu, mặc chiếc váy hồng nhạt, đang là xu hướng nổi bật trong thế giới thực. Những đứa trẻ đều phát cuồng vì nó. Hắn tập trung huyễn lực, hình dung rõ từng đường nét, từng chi tiết nhỏ. Không gian trước mặt hắn dao động, rồi dần dần, một con búp bê nhỏ hiện ra. Chiếc váy hồng nhạt nhẹ nhàng tung bay, đôi mắt long lanh, nụ cười ngọt ngào. Và điều đặc biệt nhất, nó có thể cử động nhẹ nhàng, còn có thể nháy mắt một cách đáng yêu.

Tô Linh tròn mắt, miệng há hốc:

"Cái gì đây?! Ta chưa từng thấy nó bao giờ, Trời ơi, dễ thương quá!!!"

Cô bé lao tới, ôm chầm lấy con búp bê, nâng niu như một báu vật.

"Nó còn có thể nháy mắt nữa! Trời ơi, ta thích nó!"

Lâm Viễn thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như hắn đã thành công.

"Được rồi! Các ngươi có được trận pháp này!"

Cô bé vung tay, tấm trận pháp bay về phía Lâm Viễn và Đổng Hân.

Nhưng ngay khi hắn định đưa tay nhận lấy, Lâm Viễn bỗng cảm nhận được một luồng khí tức lạnh lẽo lướt qua. Hắn lập tức cảnh giác, ánh mắt quét xung quanh.

Và rồi hắn nhìn thấy, đằng sau Tô Linh, trong bóng tối, có hai bóng người bí ẩn đứng lặng lẽ quan sát. Một người cao lớn, mặc áo choàng đen, gương mặt ẩn trong bóng tối, hơi thở nặng nề như một con thú săn mồi. Người còn lại vóc dáng nhỏ hơn, nhưng đôi mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, như một kẻ không bao giờ để lộ sơ hở.

Lâm Viễn lập tức hiểu ra. Cô bé này không hề đơn giản. Ngay khi hắn còn đang suy nghĩ, Tô Linh đã vui vẻ quay lưng chạy đi, búp bê Baby Three trên tay không ngừng lắc lư. Hai bóng người bí ẩn phía sau cũng lặng lẽ di chuyển theo, biến mất vào màn sương dày đặc.

Lâm Viễn nheo mắt.

Đổng Hân thấp giọng nói:

"Hai kẻ đó... có vẻ như là hộ vệ của cô ta."

"Không chỉ đơn giản là hộ vệ."

Lâm Viễn lẩm bẩm.

"Cảm giác như... là sát thủ hơn."

Hai người nhìn nhau, cùng hiểu rằng nơi này còn nhiều bí ẩn hơn họ tưởng. Nhưng hiện tại, ít nhất họ đã có trong tay trận pháp hấp thu huyễn lực. Đây là bước đầu tiên để sinh tồn tại khu tiếp nhận này.
Lâm Viễn xiết chặt trận pháp trong tay, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Trò chơi thực sự... có lẽ chỉ mới bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro