Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Thử Tạo Huyễn Thạch

Sau sự cố "chuồng chó", Lâm Viễn và Đổng Hân quyết định rời khỏi căn nhà tạm bợ để đến trung tâm khu vực tiếp nhận người mới. Dù chưa thực sự hiểu rõ nơi này hoạt động như thế nào, nhưng cả hai đều tò mò muốn khám phá thế giới kỳ lạ mà họ đang mắc kẹt trong đó.

Con đường dẫn đến trung tâm không quá rộng, hai bên là những ngôi nhà nhỏ nhắn với kiến trúc không đồng nhất. Một số trông bình thường, số khác lại có vẻ như bị "lỗi tưởng tượng", cửa sổ méo mó, mái nhà lệch hẳn sang một bên, hay thậm chí có ngôi nhà lơ lửng cách mặt đất vài centimet.

Người đi lại trên đường cũng có đủ phong cách. Một số mặc đồ hiện đại, một số lại như bước ra từ phim cổ trang hoặc phương Tây. Biểu cảm trên mặt họ cũng khác nhau, người thì bỡ ngỡ, người thì háo hức thử nghiệm khả năng tưởng tượng của mình. Một số người có thể tạo ra vật phẩm nhỏ một cách dễ dàng, nhưng số khác lại tỏ ra vô cùng chật vật.

"Xem ra không phải ai cũng có khả năng kiểm soát trí tưởng tượng của mình"

Đổng Hân quan sát, nhận xét.

"Ừ. Có vẻ như việc tạo ra vật chất ở đây không đơn giản"

Lâm Viễn gật đầu.

Cả hai đi qua một khu chợ nhỏ, nơi có vài gian hàng dựng tạm. Phần lớn là các quầy đồ ăn, nhưng thay vì dùng nguyên liệu thực sự, chủ quán lại tạo ra món ăn bằng trí tưởng tượng.

Lâm Viễn dừng lại trước một quán mì đông khách. Chủ quán là một người đàn ông trung niên, đang nhắm mắt tập trung. Chỉ sau vài giây, một tô mì nóng hổi xuất hiện trên quầy, trông rất bắt mắt.

Ông ta mỉm cười, đưa tô mì cho khách, rồi nhận lại một viên đá nhỏ lấp lánh, Huyễn Thạch.

"Có vẻ như đây là tiền tệ của thế giới này"

Đổng Hân tò mò.

"Có lẽ nó được tạo ra từ chính trí tưởng tượng của người mua"

Lâm Viễn quan sát viên đá trong tay người bán.

Đổng Hân nhíu mày.

"Nếu vậy, ai cũng có thể tạo ra tiền sao?"

Lâm Viễn cũng thấy khó hiểu. Hắn nhìn những người đang trả tiền cho món ăn, nhận ra không phải ai cũng có thể dễ dàng tạo ra Huyễn Thạch. Một số người nhắm mắt tập trung, nhưng mãi mà vẫn không thành công. Có người thậm chí còn lảo đảo vì kiệt sức.

Hắn thử tiến lên trước, chống cằm suy nghĩ:

Tưởng tượng một viên đá lấp lánh...

Trong đầu hắn vẽ ra hình ảnh một viên đá nhỏ, trong suốt, lấp lánh như pha lê.

Chỉ trong nháy mắt, viên Huyễn Thạch xuất hiện trên tay hắn.

"Dễ vậy sao?"

Hắn kinh ngạc nhìn viên đá. Nó nhỏ hơn bình thường một chút, nhưng vẫn tỏa ánh sáng nhàn nhạt. Hắn liếc sang những người khác, nhiều kẻ vẫn đang vật lộn với việc tạo ra một viên Huyễn Thạch đơn giản.

"Anh không cảm thấy mất sức à?"

Đổng Hân nhìn hắn chằm chằm.

Lâm Viễn lắc đầu. Hắn hoàn toàn không cảm thấy chút tiêu hao nào.

Đổng Hân im lặng một lúc rồi nói: "Tôi để ý những người khác đều phải cố gắng rất lâu, có người còn kiệt sức. Nhưng anh lại làm được ngay lần đầu, lại còn không có dấu hiệu mệt mỏi..."

Lâm Viễn nhíu mày, hắn cũng nhận ra điều đó.

Rốt cuộc mình có gì khác biệt so với họ?

Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, ký ức của hắn về thế giới này hoàn toàn không bị gián đoạn!

Thông thường, khi một người tỉnh lại từ giấc mơ, họ sẽ quên đi phần lớn nội dung trong đó, hoặc chỉ nhớ mơ hồ một số chi tiết. Nhưng hắn thì khác, hắn nhớ rõ từng giây từng phút, từng chi tiết nhỏ nhất, thậm chí còn có cảm giác như Mộng Giới và thế giới thực đều là hai thực tại song song tồn tại trong tâm trí hắn.

Điều này có nghĩa là gì?

Hắn không rõ, nhưng có một điều chắc chắn, đây là bí mật lớn nhất của hắn.

Hắn giấu đi suy nghĩ của mình, quay sang Đổng Hân cười.

"Dù sao chúng ta cũng là người đồng hành, tôi mời cô ăn một bữa."

"Thật à? Vậy tôi không khách sáo đâu."

Cả hai tiến đến quầy hàng. Lâm Viễn đặt viên Huyễn Thạch lên quầy, chủ quán gật đầu rồi tạo ra hai tô mì nóng hổi.

Hắn cầm một tô lên, hương thơm tỏa ra rất thật. Mì có màu vàng ươm, nước dùng trong veo, bên trên còn có mấy lát thịt cùng ít rau thơm. Nếu chỉ nhìn qua, không ai nghĩ rằng nó được tạo ra từ trí tưởng tượng.

"Thử xem có ngon không."

Hắn gắp một đũa mì, thổi nhẹ rồi đưa vào miệng.
Cảm giác... rất thật!

Sợi mì dai dai, nước dùng đậm đà, mùi vị giống hệt như một bát mì ngoài đời thực.

Đổng Hân cũng đã thử một miếng, ánh mắt cô lóe lên sự ngạc nhiên.

"Thật sự rất ngon. Nhưng tôi thắc mắc, nếu mọi thứ đều là tưởng tượng, thì chất dinh dưỡng có thật không?"

Lâm Viễn suy nghĩ một chút.

"Chắc vẫn có tác dụng nhất định. Dù sao thì, nếu nơi này đã thiết lập ra hệ thống này, chắc chắn phải có cách để cơ thể thích nghi."

Đổng Hân gật đầu, rồi bất giác cười nhẹ.

"Cười gì thế?"

"Không có gì, chỉ là tôi không nghĩ rằng lần đầu tiên có người mời tôi ăn lại là trong một thế giới như thế này."

Lâm Viễn cũng bật cười. Nếu là ngoài đời thực, hắn chắc chắn không bao giờ nghĩ đến cảnh mình sẽ ăn mì bằng "tiền tưởng tượng".

Hắn nhìn xung quanh. Những người khác cũng đang ăn uống, trò chuyện, thử nghiệm khả năng tưởng tượng của mình. Một số người thất bại, một số thành công. Không khí nhộn nhịp nhưng không căng thẳng.

Có vẻ như, dù chưa biết tương lai thế nào, nhưng ít nhất nơi đây vẫn cho họ cơ hội để làm quen với thế giới mới này.

Hắn thở dài nhẹ nhõm, nhưng sâu trong lòng vẫn còn một dấu hỏi lớn về bí mật của chính mình.
Bữa ăn diễn ra trong không khí thư giãn. Cuối cùng, khi tô mì đã cạn, Lâm Viễn đặt bát xuống, vươn vai một cái.

"Ăn xong rồi, tiếp theo nên đi đâu nhỉ?"

Đổng Hân lau miệng, suy nghĩ một chút rồi đáp.

"Hay là tiếp tục khám phá khu trung tâm này?"

Hắn gật đầu, đứng dậy.

"Được, đi thôi."

Cả hai rời khỏi quán, hòa vào dòng người tiếp tục cuộc hành trình khám phá thế giới kỳ lạ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro