Chương 33 - Cổ Đế Tàng Bảo Đồ
Sáng ngày hôm sau, nhà tranh nhỏ lại đón một vị khách không mời mà đến.
Dược Cao Lãng sau khi biết đầu đuôi câu chuyện từ trong miệng của Bách Phong Linh thì cực kỳ chán ghét nam nhân trước mặt này, đứng chặn ở cửa không cho hắn vào.
Trịnh Phúc Nguyên biết mình hiện tại đang bị thương, không phải là đối thủ của cái kẻ hằm hằm trước mặt nên cũng không dám động thủ. Hai người một hắc bào một bạch y cứ đứng nhìn nhau như vậy một hồi. Cuối cùng, Bách Phong Linh từ bên trong lên tiếng:
"Cao Lãng, huynh cứ để hắn vào đi! Ta có chuyện muốn nói với hắn."
Dược Cao Lãng nghe thế, dù trong lòng không đồng ý nhưng vẫn nhường đường, tránh ra chỗ khác. Trịnh Phúc Nguyên tiến vào, thấy Bách Phong Linh đang ngồi trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
"Mộng Điệp cô nương, à không, phải nói là Hạo Hiên Vương phi, thương thế của nàng đã tốt lên rồi sao?"
Bách Phong Linh cũng không ngạc nhiên. Chuyện danh tính của nàng bị hắn phát hiện bọn tiểu Lan đã sớm đem nói cho nàng biết.
"Ngươi làm sao nhận ra dung mạo của ta?" - Nàng hỏi. Đây là điều mà nàng thắc mắc nhất.
Trịnh Phúc Nguyên lấy một cái ghế ra ngồi trước mặt nàng. "Dung mạo thật của nàng tuy khác dung mạo của Bách tiểu thư, nhưng có rất nhiều nét tương đồng. Tranh vẽ của Bách Phong Linh ta đã từng xem qua. Mộng Điệp nàng ẩn giấu thực sâu, ta quả thật không thể ngờ được. Bách gia tiểu thư, chậc chậc, ai có thể nghĩ tới chứ."
"Quá khen." - Bách Phong Linh lạnh nhạt đáp. Hóa ra thân phận Bách gia tiểu thư của nàng cũng không quá an toàn. Chắc hẳn là do danh hiệu Lạc An Kỳ nữ kia. Xem ra, quyết định rời Lạc An của nàng là rất đúng đắn. Nếu nàng chưa bị gả đi, chín mươi chín phần trăm là kẻ này khi biết thân phận thật của nàng sẽ tìm cớ trói nàng lên thuyền của hắn, lôi nàng vào hậu cung của hắn.
"Nếu ngươi đến đây để cầu Vân Vụ các ta giúp đỡ thì hãy trở về đi. Vũng nước đục này chúng ta không muốn nhúng chân vào. Dù hôm đó là ngươi lợi dụng ta, nhưng nể tình ngươi sau đó không bỏ ta lại, ta tha cho ngươi một mạng." - Bách Phong Linh lạnh lùng nói với Trịnh Phúc Nguyên.
Trịnh Phúc Nguyên có chút tức giận. Nữ nhân này hôm nay gan lớn như vậy là vì biết hắn không đánh lại tên bạch y nam tử ở ngoài kia đúng không?
"Hừ, nàng mạnh mồm lắm. Nàng đừng quên Bách gia của nàng còn ở Trịnh quốc của ta."
Bách Phong Linh mắt lóe lên sát ý: "Ngươi thử đụng tới bọn họ xem."
Trịnh Phúc Nguyên cũng không phải tới đây để chọc tức nàng. "Ta không phải kẻ tiểu nhân nhỏ mọn như vậy. Nàng đừng lo, danh tính của nàng ta sẽ không tiết lộ ra ngoài, coi như là trả ơn nàng cứu ta một mạng."
Nếu hôm trước không có Bách Phong Linh biến ra huyễn cảnh, hai người hẳn là phải chết không thể nghi ngờ. Trịnh Phúc Nguyên trong lòng thực sự có chút mang ơn nàng.
Trịnh Phúc Nguyên lại nói tiếp:
"Ta tới đây là muốn tặng cho nàng một tin tức, xem như ta cảm ơn tên Dược Cao Lãng kia đã cứu ta. Sau này nàng giúp ta trả nợ hắn là được."
Nàng giúp trả nợ Dược Cao Lãng? Chuyện này đối với nàng đơn giản, nàng đã Dược Cao Lãng hắn nhiều thứ lắm rồi, gánh thêm một chút nợ nữa cũng không có gì.
Bách Phong Linh gật đầu: "Nói đi."
"Tam quốc đến đây là vì một vật, một mảnh bản đồ chỉ dẫn tới bảo tàng của Cổ đế. Vật này hiện đang nằm trong tay của vị Long Hổ thành chủ thần bí. Hắn ta một tháng trước đưa tin, khiến tam vương ba nước cử người kế vị đến đây để tranh giành. Sau bảy ngày, kẻ nào còn sống thì sẽ được nắm trong tay tấm bản đồ đó. Nếu có nhiều hơn một kẻ sống sót thì cả hai hoặc cả ba sẽ cùng được xem bản đồ."
Bách Phong Linh nhíu mày. Nàng chưa sẵn sàng cho hàng loạt thông tin mới mẻ như thế này. Tự nhiên ở đâu lại nhảy ra một vị Long Hổ thành chủ, lại còn Cổ đế bảo tàng là thứ gì.
"Vậy tại sao các ngươi không bắt tay lại với nhau cùng chia sẻ tấm bản đồ kia, việc gì phải mạo hiểm như vậy?" - Nàng hỏi.
Trịnh Phúc Nguyên cười khổ. "Cơ hội loại bỏ đối thủ hiếm có như vậy, kẻ nào sẽ chịu bỏ qua chứ. Còn nữa, kho báu của Cổ đế tương truyền là nơi chất chứa rất nhiều vàng bạc châu báu, bí điển võ tịch mà Cổ đế tích lũy cả đời. Có kẻ còn nói, quốc gia nào có được bảo tàng sẽ có thể thống nhất thiên hạ. Cám dỗ như vậy, có ai lại chịu chia sẻ nó cơ chứ?"
Bách Phong Linh gật đầu có chút hiểu ra. Cổ đế là danh tự vang danh Phong Vũ. Cái tên Cổ đế đại diện cho một thời đại huy hoàng. Bảo tàng này nếu là thật, đúng là đáng để Trịnh vương và hai vị hoàng tử kia mạo hiểm tính mạng.
"Vậy hôm nay đã là ngày thứ mấy rồi?" - Nàng hỏi.
"Ngày thứ ba, còn có bốn ngày nữa." - Trịnh Phúc Nguyên đáp.
"Vậy ngươi mau đi đi, đừng ở đây nữa. Ta không muốn lại vì ngươi mà gặp rắc rối. Ngươi cũng đừng mong ở đây lợi dụng Cao Lãng bảo vệ ngươi." - Bách Phong Linh xua đuổi.
Trịnh Phúc Nguyên vốn cũng không có ý này, hắn không nghĩ nam nhân ở ngoài kia lại là người dễ bị lợi dụng. Thấy không thuyết phục được nàng, hắn nói thêm mấy câu xong liền đứng dậy rời đi. Trước khi ra khỏi cửa còn tốt bụng quay lại nói với nàng:
"Mấy ngày này Long Hổ thành chắc chắn sẽ rất hỗn loạn. Nàng hãy bảo người của nàng đừng có làm chuyện ngu ngốc."
Bách Phong Linh gật đầu. Câu này của hắn là thật tâm khuyên nhủ hay là có ý cảnh cáo đây?
Trịnh Phúc Nguyên lên ngựa trở về thành. Hắn cũng không biết vì cái gì mà hôm nay lại muốn tới đây nhìn nàng một chút, xem nàng đã khỏe chưa.
Hắn nhớ tới dung mạo và khí chất của nàng lúc vừa rồi, lại nhớ ra nàng giờ đã là Hạo Hiên Vương phi, trong lòng có chút khó chịu. Nếu hắn biết danh tính của nàng sớm hơn một chút, hắn nhất định sẽ không để nàng cùng đoàn hòa thân sang Tấn quốc. Chỉ tiếc là bây giờ hối hận cũng đã muộn. Trịnh Phúc Nguyên thở dài.
Trịnh Phúc Nguyên vừa đi ra thì Dược Cao Lãng đi vào, muốn xem xem tên kia có làm gì nàng không. Thấy nàng đang ngồi đăm chiêu, lông mày nhíu chặt, hắn bèn hỏi:
"Trịnh Phúc Nguyên làm khó muội sao?"
Bách Phong Linh lắc đầu: "Không có! Hắn đem tin tức tới cho ta. Cao Lãng, huynh có biết Long Hổ thành chủ là người phương nào không?"
Bách Phong Linh chỉ hỏi cho có lệ, ai ngờ Dược Cao Lãng thực sự biết.
"Là người của Chiến gia."
Bách Phong Linh ngạc nhiên. "Chiến gia? Ta chưa từng nghe qua. Là một gia tộc giống như Dược gia của huynh sao?"
Nghe Dược Cao Lãng xác nhận, tâm trí nàng lại càng rối rắm. Nàng đem chuyện vừa rồi của Trịnh Phúc Nguyên nói ra cho hắn.
"Huynh nói xem, Chiến gia làm vậy là có ý gì?"
Dược Cao Lãng lắc đầu. "Chuyện này thì ta cũng không rõ. Nhưng từ lâu ta đã nghe nói Chiến gia là hậu duệ của Cổ đế. Bọn hắn đã tìm kiếm bảo tàng này từ nhiều đời nay rồi nhưng vẫn không tra ra được chút manh mối nào."
Bách Phong Linh nhíu mày. "Có phải bọn hắn muốn mượn lực của tam quốc không?"
Dược Cao Lãng gật đầu. "Có thể là như vậy."
"Thế nhưng, bọn hắn bày ra chuyện long tranh hổ đấu lần này để làm gì? Bọn hắn thì có thể được lợi gì từ chuyện này chứ?"
Dược Cao Lãng nhún vai. "Chiến gia này thường ngày làm việc rất tùy ý, không ai có thể hiểu được. Có khi bọn hắn có mục đích gì đó. Cũng có khi bọn hắn chỉ làm vậy cho vui."
Hoặc là, bọn hắn đang có một kế hoạch to gan nào đó, liên quan tới thứ kia. Chuyện này xem ra hắn phải báo lại cho gia tộc rồi!
Bách Phong Linh đem tin tức này truyền cho Vân Vụ các xong thì không để ý tới chuyện này nữa. Mấy ngày sau, nàng và Dược Cao Lãng đều chỉ ngồi bàn luận về việc luyện tinh thần lực. Dược Cao Lãng thấy tinh thần lực của nàng đã đạt đến một cấp độ mới, liền kê cho nàng một đơn thuốc khác. Đơn thuốc này vẫn có bỏ hai vị dược kỳ lạ kia.
Dược Cao Lãng cho nàng xem hắn dùng tinh thần lực khống hỏa chế dược, nàng cũng hào hứng học theo nhưng lần nào cũng đều thất bại. Bách Phong Linh biết khả năng của mình không bằng một góc của hắn nên cũng không cố học nữa.
So sánh tinh thần lực của Bách Phong Linh và Dược Cao lãng như thể so sánh một ảo thuật gia và một pháp sư vậy. Nàng chỉ có thể làm ra những thứ đánh lừa con mắt người khác, còn hắn thì thực sự có phép thuật thật.
Hơn hai ngày sau, nhà tranh nhỏ lại đón thêm hai vị khách không mời.
Người tới là Chu Thái An, trên lưng hắn mang Sở Vĩnh Trung người đầy vết thương chạy tới nhà tranh phía bên này. Thương thế của Sở Vĩnh Trung trông có vẻ rất nặng.
Dược Cao Lãng thở dài. Từ khi nào mà hắn lại trở thành y sư chuyên trách của Vân Vụ các vậy?
May mắn là, Sở Vĩnh Trung bị thương không nguy hiểm tới tính mạng, nặng nhất chỉ là một mũi tên xuyên qua giữa bụng.
Bách Phong Linh thấy thương thế của Sở Vĩnh Trung thì sợ hãi, phải biết là thân thủ của hắn rất không tầm thường. Không mấy người có khả năng làm hắn bị thương nặng như vậy.
Bách Phong Linh hỏi Chu Thái An chuyện gì đã xảy ra. Chu Thái An mang hết những gì mình biết kể cho nàng nghe.
Chuyện này bắt đầu là bởi mấy hôm trước Bách Phong Linh nói với bọn thủ hạ chú ý bảo toàn mạng sống của ba vị của tam quốc này. Lý do cụ thể thì nàng không có, nhưng trực giác làm gián điệp quốc tế nhiều năm cho nàng biết ý tưởng khuấy động đại lục này của Chiến gia phải bị ngăn cản.
Cho nên, mấy ngày nay Sở Vĩnh Trung đều theo sát Tề thái tử, Chu Thái An theo Tấn quốc Nhị hoàng tử, còn Vân Giám Binh thì theo Trịnh Phúc Nguyên.
Hôm qua Trịnh Phúc Nguyên cho kẻ tới ám sát Tề quốc thái tử, đến giây cuối thì bị Sở Vĩnh Trung xen ngang, giúp Tề quốc thái tử phá vòng vây, lại đỡ dùm một tên, cứu hắn một mạng.
Chu Thái An vừa mang Sở Vĩnh Trung tới thì Trịnh Phúc Nguyên cùng một đống người cũng phi ngựa tới ngay sau đó. Nhìn thấy Sở Vĩnh Trung thì hắn tức giận hừ lạnh, phất tay đi vào phía nhà tranh.
"Nàng bảo nàng sẽ không xen vào, vì sao còn cứu hắn?" Trịnh Phúc Nguyên giọng âm trầm lên tiếng chất vấn.
Bách Phong Linh lạnh lùng đáp lời: "Hôm trước người của hắn vừa ám sát ta, vết thương trên người ta còn chưa lành, ngươi nghĩ cái gì mà nói ta cho giúp hắn? Chẳng qua người của ta không may đúng lúc có mặt ở hiện trường, bị cuốn vào trong trận chiến đó, lại bị Tề thái tử lấy làm bia chắn tên cho hắn. Bây giờ ta cũng đang muốn tìm tên kia để tính sổ đây. Nếu ngươi có bắt được hắn thì giúp ta mang hắn đến đây, ta muốn tự mình giết hắn."
Trịnh Phúc Nguyên thấy nàng nói cũng có lý, nghĩ rằng mình thực sự hiểu lầm liền phất tay áo rời đi. Hắn còn rất nhiều việc để giải quyết, không thể cứ ở đây tranh cãi với nàng. Cơ hội tốt như vậy cuối cùng lại bị bỏ lỡ, hai ngày tiếp theo Tề thái tử nhất định sẽ cảnh giác hơn.
Trịnh Phúc Nguyên đi rồi thì Bách Phong Linh thở ra một hơi. Dù tên Tề thái tử này suýt giết chết nàng, nhưng hắn ta không thể chết ở đây được. Dù Vân Vụ các không tham gia vào việc ám sát, nhưng nàng vẫn muốn phải bảo toàn tính mạng cho bọn họ.
Chiến gia kia không biết định giở trò gì, nhưng có vẻ bọn họ muốn nhìn đại lục loạn lạc. Chỉ là, nàng bây giờ lại không muốn nhìn thấy điều này. Ài, cũng là do nàng nhiều năm làm việc cho Interpol, tinh thần bảo vệ hòa bình thế giới đã ngấm vào trong máu.
Hai ngày sau đó cũng có vài vụ ám sát nữa xảy ra. Ám vệ của ba bên đều chết rất nhiều, nhưng cuối cùng cả ba vị của tam quốc đều may mắn giữ được tính mạng. Người Long Hổ thành như thể cảm giác được điều bất thường, mấy hôm nay đường phố phá lệ vắng vẻ, ai ai cũng trốn tịt trong nhà không ra ngoài.
Tính ra thì Trịnh Phúc Nguyên lại là kẻ bị thương nặng nhất, bởi lẽ hắn không ngờ được Tề thái tử hôm đầu tiên đã ra tay nhanh nhẹn và quyết liệt như vậy.
Đến bây giờ thì thương thế của Bách Phong Linh đã không còn tính là nghiêm trọng. Dược Cao Lãng không hổ là thần y, đế sẹo trên người nàng cũng bây giờ cũng đã lành hết. Bách Phong Linh biết chuyện này kết thúc thì Hoàng Thiên Du sẽ được thả trở về, liền muốn cáo biệt Dược Cao Lãng để trở về khách điếm, tránh cho bị Hoàng Thiên Du nghi ngờ.
Dược Cao Lãng cũng không giữ nàng lại lâu, chỉ dặn dò nàng cẩn thận rồi tặng cho nàng mấy loại dược chữa thương để phòng thân. Dược Cao Lãng bây giờ trong người cũng có việc, hắn vội vàng muốn đi hỏi thăm chuyện Vân Giám Binh và Dược gia một chút, lại còn phải đi điều tra cả Chiến gia.
***
Bách Phong Linh nhân lúc trời tối thì lẻn vào phòng của nàng ở khách điếm từ đường cửa sổ. Nữ nhân thế thân của nàng thấy nàng về thì hành lễ với nàng, rồi cũng từ đường cửa sổ mà rời đi.
Truyện long tranh hổ đấu lần này đã xong, Cổ đế tàng bảo đồ ba bên đều có thể nhìn xem. Chuyện tìm kiếm bảo tàng lần này tuy Bách Phong Linh và Vân Vụ các có chút hứng thú, nhưng bọn họ đoán chắc là thực lực của mình không đủ, có lẽ bọn họ cũng không nên xen vào để tự rước họa vào thân. Bảo tàng chia ba, thế chân vạc của đại lục chắc sẽ được gìn giữ.
Nói cho cùng, bảo toàn tính mạng của ba vị quý nhân này coi như là nàng đã vì bách tính bình dân của Phong Vũ đại lục mà suy nghĩ. Mà Vân Vụ các của nàng cũng sẽ vui vẻ. Dù sao thì chỉ khi hòa bình, các thế lực mới có tâm trạng ám đấu qua lại, kinh doanh tình báo những chuyện ngồi lê đôi mách hay là tửu lâu sòng bạc của nàng mới phát triển được.
Nghĩ như vậy, Bách Phong Linh an tâm nhắm mắt, chìm sâu vào giấc ngủ. Hôm nay nàng ngủ ngon đến lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro