Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26 - Tân Nương

Mấy ngày nay bị người của Hạo Hiên vương phủ cùng với người của Tấn quốc triều đình chăm sóc đến tận răng, Bách Phong Linh vẫn chưa tìm được cơ hội nào để tráo người. Nàng vốn tưởng nước đến chân vẫn nhảy được, hóa ra thứ kia đâu phải là nước, mà lại là đầm lầy, muốn nhấc chân lên cũng không được. Ông trời trêu ngươi, Bách Phong Linh nàng vì trốn thoát một nam nhân mà nhúng tay vào phong ba Trịnh quốc, nay lại phải trơ mắt nhìn bản thân mình bị gả cho một nam nhân hoàng tộc khác.

Ngày gì phải đến cũng đến.

Bà mai sáng sớm đã tới lữ quán giúp Bách Phong Linh chuẩn bị. Nàng được người ta trang điểm xinh đẹp, sau đó mặc lên hỷ phục, đội lên hỷ quan, cuối cùng nhấc chân bước lên hỷ kiệu.

Đoàn rước dâu đi thật chậm rãi. Bọn họ diễu hành một vòng quanh Thăng Long thành để cho dân chúng toàn thành có thể chiêm ngưỡng sự giàu có của nhị quốc Tấn Trịnh. Dù nữ nhân trên kiệu kia chỉ là một thứ dân tầm thường, nhưng người nàng gả cho chính là đệ đệ ruột thịt của Tấn quốc hoàng đế.

Cá chép hóa rồng là chỉ đây chứ đâu!

Của hồi môn của Bách Phong Linh được chất đầy trên mười cỗ xe ngựa. Rèm cửa của mỗi xe ngựa được vén gọn lên, để cho người ta có thể nhìn thấy được chỗ vàng bạc châu báu lấp lánh chất đầy trong ấy. Chỗ của cải này là do Tấn quốc tự ứng ra, để cho Trịnh quốc và Bách gia không bị mất mặt. Dù sao thì người được gả cũng sẽ trở thành Vương phi của Tấn quốc bọn họ.

Trong xe ngựa đỏ chói ở giữa đoàn rước dâu, tân nương đầu trùm hỷ khăn, lưng ngồi thẳng tắp, nhưng hai bàn tay đang nắm chặt lại để lộ ra tâm trạng rối bời của nàng.

Kèn trống hoan hỉ vang vọng mấy con phố. Mấy phu kiệu ở ngoài đang khiêng bình thường bỗng thấy cỗ kiệu trên vai mình có chút nặng nề. tay bọn họ đồng loạt trùng xuống, nhưng mà không kẻ nào dám dừng lại kiểm tra.

Trong kiệu, Bách Phong Linh bỗng nghe thấy có tiếng động lạ phía trước mặt.

Nơi này có người! Trong kiệu của nàng có kẻ khác vừa xuất hiện!

Nàng còn chưa vào Hạo Hiên phủ mà đã có kẻ muốn ám sát sao? Không phải nói vị vương gia này không có thực quyền sao?

Thôi, lúc này nàng cũng không quản được nhiều như vậy.

Đầu óc nàng mau chóng vận chuyển, chuẩn bị dùng hết sức lực để tấn công sát thủ trước mặt. Một thủy cầu nhỏ tụ lại trong lòng bàn tay nàng.

Lúc này, hỷ khăn trên đầu Bách Phong Linh tự nhiên lại bị kéo xuống. Trước mắt nàng là một tướng mạo quen thuộc.

Dược Cao Lãng!

Bách Phong Linh không ngờ nàng lại gặp hắn trong hoàn cảnh này. Lòng nàng có chút nhẹ nhõm, lại có chút cảm động. Không hiểu sang nàng tự dưng lại muốn rơi nước mắt. Bách Phong Linh cố gắng che giấu cảm xúc trong lòng, lên tiếng đùa bỡn bạch y nam nhân trước mặt:

"Hỷ khăn chỉ có tân lang mới được kéo xuống. Huynh làm vậy thì ta sẽ bị xui xẻo đó!"

Dược Cao Lãng biểu tình nghiêm túc, trên mặt có chút buồn bã lại có chút tức giận. Hắn làm như không nghe thấy câu nói đùa của nàng, giọng trầm thấp nói:

"Ta biết tin liền chạy vội từ Trịnh quốc sang đây. Không ngờ đã muộn."

Nếu hắn tới sớm hơn một chút, hắn nhất định có thể mang nàng bỏ chạy. Bí mật mang thế thân kia của nàng tới thay thế nàng, năng lực này hắn vẫn có. Chỉ tiếc, bây giờ đã muộn.

Hạo Hiên vương phủ còn có Hạo Hiên vương gia kia không phải là một nơi dễ đối phó như những gì người khác tưởng.

Bách Phong Linh mỉm cười, trong lòng có chút ấm áp trả lời hắn: "Chưa muộn! Giờ huynh vẫn có thể tới góp vui."

Dược Cao Lãng lại càng u sầu. Hắn cũng không hiểu bản thân mình vì cái gì mà u sầu.

"Nếu muội muốn thì ta có thể đưa muội đi." - Hắn nhỏ giọng đề nghị.

Bách Phong Linh thở dài: "Sau lưng ta còn Bách gia, ta không thể vì bản thân mình mà khiến cả Bách gia gặp tai họa."

Dược Cao Lãng cũng thở dài. Câu trả lời này của nàng hắn đã dự đoán được.

Bách Phong Linh bỗng hỏi hắn:

"Cao Lãng, ta cần một loại dược. Ngày trước ta đọc sách thấy có nhắc đến một loại dược gây ảo giác rất kỳ lạ, có thể làm kẻ trúng dược rơi vào mộng tình, khi tỉnh dậy thì, khụ khụ, thì tưởng là hắn đã động phòng làm chuyện đó rồi." - Nàng nói đến đây cũng phải tự mình đỏ mặt.

Phòng chống vạn nhất nàng không tráo người được trước khi vào động phòng.

Dược Cao Lãng lôi một gói thuốc từ trong người hắn ta, đút vào tay nàng.

Bách Phong Linh trợn tròn mắt: "Huynh có sẵn sao?"

Dược Cao Lãng gật đầu: "Ta xem như có chút hiểu tính muội, biết muội hay làm những chuyện điên rồ, đoán rằng muội sẽ chấp nhận gả cho hắn. Ta hai ngày qua ta vừa đi đường vừa gấp rút điều chế thứ này nên hôm nay mới tới muộn."

Bách Phong Linh đảo mắt. Chấp nhận cái đầu huynh ấy! Ta là do một nước đi sai lầm dẫn đến cả đời chịu khổ. Ta là do ông trời muốn trừng phạt chuyện ta từ chối hỉ sự lão sắp xếp lần trước, nên lần này lại quăng ta cho một kẻ hoàng tộc. Ta là do...

Dược Cao Lãng lại trầm giọng, ngập ngừng hỏi nàng: "Nếu hôm nay ta không có thứ này thì sao? Có phải đêm nay muội sẽ đồng ý động phòng với hắn không?"

Bách Phong Linh cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Dược Cao Lãng: "Ta chưa dám nghĩ đến chuyện đó, nhưng mà ừ, có lẽ là vậy!"

Nếu không tráo đổi được, thì nàng cũng chỉ có thể chấp nhận thôi! Kiếp trước làm cái nghề sống trôi sống nổi, chuyện vì bảo hộ một thân phận giả mà phải ngủ với nam nhân này nữ nhân khác nàng đã trải qua rồi. Kiếp này tuy tới giờ vẫn còn một thân trong sạch, nhưng mà, cũng chẳng sao. Tấm thân này có quan trọng gì đâu. Cũng không cần phải vì ai đó mà giữ gìn...

Dược Cao Lãng thở dài, trong lòng nặng nề như thể có một tảng đá đang chèn trong ngực hắn.

"Linh nhi, nếu muội cần, ta có thể giúp muội độc chết hắn, đảm bảo sẽ không ai tra được tới người muội."

Bách Phong Linh lòng đang buồn bã, nghe hắn nói vậy thì trong lòng xuất hiện chút vui vẻ. Nam nhân này đang quan tâm tới nàng sao?

Dược Cao Lãng vốn là một thần y chữa bệnh cứu người, vậy mà từ ngày nàng gặp hắn, chỉ thấy hắn giúp nàng hạ độc người.

"Cao Lãng, hỷ khăn của ta là huynh lật ra, huynh tính chịu trách nhiệm thế nào?" - Bách Phong Linh hỏi hắn, một nửa là bông đùa, một nửa là chờ đợi câu trả lời của hắn.

Dược Cao Lãng chưa kịp nói gì thì hai người cảm giác được hỷ kiệu đã được hạ xuống đất.

Tới nơi rồi!

Dược Cao Lãng nhanh tay giúp nàng đội lại hỷ khăn rồi nhoáy mình biến mất. Hai người vẫn còn chưa kịp nói câu từ biệt.

Một tích tắc sau, rèm của hỷ kiệu được vén ra. Một cánh tay dưới hỷ bảo đỏ thắm đưa ra trước mặt Bách Phong Linh. Nàng hít một hơi thật sâu rồi nắm lấy bàn tay ấy. Bàn tay này mềm mại nhưng ấm áp, to lớn bao phủ trọn lấy bàn tay của nàng.

Hắn dắt tay dẫn nàng vào phủ, đưa nàng tới nơi bái đường.

Tới nơi, hai người quỳ xuống, dập đầu một lạy.

Nhất bái thiên địa.

Bách Phong Linh năm nay mười lăm tuổi, được gả vào Hạo Hiên vương phủ ở nơi Tấn quốc xa xôi này cho một nam nhân xa lạ. Nàng, hôm nay, trở thành Hạo Hiên Vương phi.

Nhị bái cao đường.

Nàng đồng ý tới Tấn quốc là mong muốn được tự do bay nhảy, tránh thị phi trốn cung đình, cuối cùng số phận trêu ngươi, lại phải gả cho một vị vương gia.

Phu thê giao bái.

Hoàng Thiên Du, phu quân trên danh nghĩa của nàng, rốt cục là người như thế nào? Dung mạo hắn nàng chưa từng nhìn thấy, tính cách của hắn nàng cũng chưa từng biết. Liệu vị tiêu dao vương trong truyền thuyết này là một nam nhân lêu lổng vô tích sự, một kẻ hèn nhát sợ tranh đấu, hay là một người thích tự do bay nhảy giống như nàng?

Đưa vào động phòng.

Bách Phong Linh bỗng cảm thấy thân thể mình bị nhấc bổng lên, rơi vào trong một lồng ngực ấm áp to lớn. Hắn ôm nàng đi qua mấy ngã rẽ, rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống.

"Chờ ta quay lại." - Một giọng nói trầm thấp đầy mị lực vang lên.

Nghe tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất, Bách Phong Linh nhẹ nhàng gỡ hỷ khăn trên mặt xuống, nhìn xung quanh phòng.

Đây hẳn là tư phòng của Hoàng Thiên Du, cả phòng được trang hoàng một sắc đỏ thắm. Nàng đang ngồi trên giường của hắn, trên giường trải một chiếc chăn khổng tước.

Ánh sáng bên ngoài chiếu lên hai cái bóng đang đứng canh ngoài cửa. Xem ra, thế thân kia không thế vào được rồi. Chỉ còn một cách duy nhất...

Nàng đưa mắt nhìn một vòng xung quanh.

Trên chiếc bàn bên cạnh giường là một bình rượu cùng hai cái chén, tí nữa Bách Phong Linh chắc sẽ phải cùng hắn uống rượu giao bôi. Bách Phong Linh tiện tay đổ gói thuốc Dược Cao Lãng vừa đưa cho nàng vào bình, cầm bình lên lắc lắc để cho thuốc hòa tan.

Làm xong việc cần làm, Bách Phong Linh đi dạo quanh phòng, sờ sờ mó mó mọi vật. Gian trong là phòng ngủ, gian ngoài của căn phòng này còn có một án thư nhỏ, trên đó có đèn dầu, nghiên mực, bút, và một quyển thư tịch mới cứng. Nam nhân này xem ra rất yêu thích thư tịch sách vở, cho nên đến cả nơi nghỉ ngơi cũng có một án thư như thế này.

Bách Phong Linh ngồi xuống trước án, cầm cuốn sách trước mặt lên đọc.

Bìa sách đề ba chữ 'Vân Vụ luận'.

Bách Phong Linh nhướn mày. Thư tịch này là của Tấn quốc Quốc tử giám Tế tửu viết về Vân Vụ các sao? Thú vị! Bách Phong Linh tò mò muốn biết vị Tế tửu này viết gì, liền đốt đèn, mở sách ra ngấu nghiến đọc.

Vân Vụ luận bắt đầu bằng việc giảng giải mối quan hệ giữa cung và cầu, và lý do tại sao Phong Vũ đại lục vẫn luôn cần một thế lực như Vân Vụ các. Lý giải của người này đại loại là - Vân Vụ các xuất hiện là kết quả tất yếu trong quá trình phát triển của đại lục. Nếu bọn họ không làm tình báo thì sau này cũng sẽ có kẻ khác làm. Bách Phong Linh không ngờ ở nơi này có người hiểu về xã hội học và cả kinh tế vĩ mô.

Sau đó, Vân Vụ luận này lại tiếp tục nói về phương thức thu thập tin tức và cách mua bán tình báo của Vân Vụ các. Phân tích của kẻ này sâu sắc, đúng trọng tâm, nhiều chỗ còn chỉ ra được những bí mật mà Vân Vụ các của nàng vẫn luôn che giấu. Bách Phong Linh có chút thán phục, quả không hổ danh là người đứng đầu của Quốc tử giám, ngòi bút rất sắc sảo.

Hơn nữa, Vân Vụ luận còn bàn về việc Vân Vụ các bán độc quyền tin tức, lại luận về việc Vân Vụ các ủng hộ Trịnh quốc Chính Công vương lên ngôi. Bách Phong Linh ngạc nhiên, dù chuyện này các thế lực lớn có thể tra ra được, nhưng nàng không ngờ có kẻ lại dám viết thành sách, hắn không sợ chuyện này gây ảnh hưởng tới quan hệ Trịnh-Tấn sao?

Bách Phong Linh có một thói quen, đó là khi đã bắt đầu đọc sách thì sẽ đắm chìm vào trong đó, không để ý được xung quanh đang xảy ra chuyện gì. Đây là một điều tốt, nhưng đôi khi cũng là một điều xấu. Ví dụ như lúc này.

"Nàng đọc hiểu sao?" - Một giọng nói vang lên từ đằng sau.

"Hiểu. Nội dung rất thú vị! Ta chỉ không hiểu sao Quốc tử giám Tế tửu lại dám trắng trợn viết chuyện bí mật của Trịnh quốc lên sách, chẳng nhẽ hắn không sợ Chính Công vương tức giận, gây khó dễ cho Tấn quốc sao?" Bách Phong Linh đang nhập tâm nên không suy nghĩ nhiều, cứ tự nhiên nói ra thắc mắc của mình.

"Đây là sách lưu truyền nội bộ của Quốc Tử Giám, không truyền ra ngoài." - Giọng nói kia đáp.

Bách Phong Linh gật đầu tỏ ý đã hiểu. "Thì ra là thế."

Thoát khỏi thế giới trong đầu, nhận ra có gì đó sai sai, Bách Phong Linh giật mình quay lại đằng sau, lập tức thấy một nam nhân mị nhãn đang nheo mắt nhìn nàng.

Bách Phong Linh vội bật người đứng dậy. "Hạo Hiên Vương gia, ta ... ta ..."

Nàng lúc này thực sự rất bối rối. Tại sao nam nhân này lại quay lại nhanh như vậy.

"Ta không nghĩ vương gia sẽ quay lại nhanh như vậy." Nàng mới đọc được có mấy trang sách mà! Cả trăm trang của nửa sau còn chưa đọc tới nữa!

Không phải là hắn còn phải tiếp rượu với các khách nhân sao. Hắn thân là vương gia Tấn quốc, ngày hắn nạp phi chẳng nhẽ ngoài kia lại không có ai tới chúc mừng?

Toi rồi, tấm khăn kia là phải do tân lang gỡ xuống, hắn thấy nàng như thế này nhất định là muốn trách mắng nàng một hồi. "Vương gia, để ta đội lại hỷ quan."

Nói xong Bách Phong Linh vội vàng chạy tới bên giường của hắn, nơi nàng vừa vứt hỷ quan và khăn lại. Vừa chạy được hai bước thì người của nàng bị kéo ngược lại phía sau.

"Không cần! Ta không quan trọng mấy thứ lễ nghĩa vô dụng đó. Ta quay lại sớm là muốn đem hỷ quan tháo xuống cho nàng, sợ nàng đội thứ đó lâu chắc chắn sẽ đau đầu. Nếu nàng đã bỏ xuống rồi thì thôi." Hoàng Thiên Du tay nắm lấy cánh tay nàng, kéo lại về phía hắn.

"Nào lại đây, ta và nàng uống chén rượu giao bôi, hoàn thành nốt thủ tục này."

Hắn kéo nàng về phía chiếc bàn có bình rượu, tự tay rót rượu ra hai cái chén ngọc bên cạnh, rồi đưa cho nàng một chén. Hai người vòng tay vào nhau, đưa chén rượu lên môi.

Bách Phong Linh chỉ dám chạm môi, thứ dược trong này nàng không dám uống. Thấy nàng hành xử như vậy, Hoàng Thiên Du ngạc nhiên nhìn qua.

"Nàng không uống rượu sao." - Hoàng Thiên Du hỏi.

"Bẩm vương gia, Phong Linh không uống rượu, chỉ thích uống trà." - Bách Phong Linh nhẹ nhàng đáp.

"Được rồi, vậy thì chúng ta uống trà." - Hoàng Thiên Du cướp lấy ly rượu trong tay nàng, lập tức gọi gia nhân ở ngoài vào đổi bình rượu thành một ấm trà. Bách Phong Linh cạn lời.

Không có cách nào khác ngoài chấp nhận việc này, Bách Phong Linh đành cùng hắn uống trà giao bôi. Hoàn thành xong thủ tục này, Hoàng Thiên Du nhỏ nhẹ nói với nàng:

"Ta và nàng chưa bao giờ gặp mặt, ta biết nàng chắc trong lòng đang sợ hãi. Ta muốn nói với nàng, nàng đã là thê tử của ta thì nhất định ta sẽ hết lòng đối đãi với nàng. Sau này có chuyện gì khó khăn thì nàng có thể nói với ta."

"Còn nữa, không cần gọi ta là vương gia, nghe rất xa lạ, ta không thích. Nàng từ nay cứ gọi ta là Thiên Du, ta sẽ gọi nàng là Phong Linh, được không?" - Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Bách Phong Linh.

Hoàng Thiên Du vừa nói xong câu đó thì ngất đi, thân hình hắn đổ rạp lên người của Bách Phong Linh. Bách Phong Linh thở dài một hơi. Cũng may là nàng còn có mê hồn phấn của Dược Cao Lãng để dự phòng.

Nàng kéo lê hắn đặt lên giường, giúp hắn cởi hỷ phục, chỉ để lại một lớp nội y bên trong. Làm xong, Bách Phong Linh lấy cây trâm cài tóc trên đầu nàng, đâm nhẹ vào đầu ngón tay để cho một chút máu chảy ra. Nàng dùng tinh thần lực dẫn máu ra, nhỏ trên chăn khổng tước.

Làm như vậy thì miệng vết thương sẽ không quá to, tránh bị kẻ khác phát hiện.

Làm xong mấy chuyện đó, Bách Phong Linh tháo ra hỉ phục nặng nề trên người nàng, nằm xuống bên cạnh Hoàng Thiên Du.

Trên chiếc giường rộng rải đủ ba bốn người nằm, Bách Phong Linh quay người về phía phu quân của nàng, trong lòng thầm an ủi chính mình. Ít ra hắn không phải một lão già bụng bự xấu xí. Ít ra hắn cũng là một soái nam tử, tính tình có vẻ cũng không quá đáng ghét.

Hoàng Thiên Du như thế này, có lẽ nàng sẽ không nỡ mượn dược của Dược Cao Lãng để độc chết hắn.

Bách Phong Linh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Rốt cục thì ngày hôm nay cũng qua rồi. Ngày mai nam nhân bên cạnh nàng sẽ có phản ứng như thế nào thì nàng không biết, nhưng mà chuyện đó hãy để ngày mai rồi tính đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro