Mộng Điền Viên
Nguyệt cao phong tỏa, gió vi vu
Một thoáng say lòng ngẩn ngơ
Chợt thấy, bóng bạch y ấy
Phiêu phiêu, tận tâm ta.
Chỉ muốn với tay chạm đến
Ủ ấp trong lòng chẳng buông ra
Thấy người mong manh sao buồn quá
In hình trĩu nặng trái tim ta.
Quá khứ của người, ta không có
Tương lai chắc chắn ta sẽ bên
Chẳng quản nhân gian đày khổ ải
Để người vô lự chốn thần tiên.
Minh nguyệt chiếu sáng chốn hoang sơn
Gian nhà nho nhỏ ắp tiếng cười
Chẳng sợ thế nhân chê cười chỉ trích
Chỉ muốn cùng người khắc tình si.
Điền viên nhật thường
Cùng đào ao thả cá
Ngày cuốc đất, đêm ngắm trăng
Khoác tiếng cười ngâm khúc hát.
Chốn thâm sơn chẳng ngại
Chỉ cần có người, nơi ấy khắc phồn hoa.
Bạch y vũ lộng dưới trăng
Nhàn nhạt nụ cười vương khóe mắt
Lặng ngắm người, như ngắm cả giang sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro