Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52

Ngọc Thư cầm túi bìa trong tay khó hiểu, thang máy cùng lúc ding lên một tiếng, cửa mở ra, bên ngoài liền thấy được có người đứng chờ, Bích Nguyệt níu lại túi bìa, kéo tay cô đi đến phòng làm việc khoá trái cửa

Ngọc Thư cũng không hỏi nhiều, cô đi đến bàn làm việc, mở bên trong túi bìa ra, lấy ra một tờ giấy in đậm mấy chữ "Giấy xét nghiệm" bên dưới có mấy dòng chữ bay múa, lại có dòng in đậm, CÓ THAI

Có thai? Cô bất chợt ngẩn người, đưa mắt nhìn về phía Bích Nguyệt nhận được ánh mắt mong chờ từ cô bạn, Ngọc Thư lại ngây ngốc nhìn vào tờ giấy lần nữa, xác định bản thân không có đọc lầm mới há to miệng muốn nói, lại bị Bích Nguyệt chặn ngang

"Không được nói cho ai biết cả!"

Cô nhướn mày, sao lại không thể ? Đem tờ giấy đưa lại vào túi bìa, cô hít sâu một hơi "Không được là có ý gì?"

"Tớ muốn cho anh ấy bất ngờ, dù sao..." Bích Nguyệt lấy từ trong túi ra một mảng giấy màu đỏ chói mắt "Thứ tư tuần sau chúng tớ sẽ làm đám cưới!"

Bùm một tiếng, mấy ngày rồi cô không có quan tâm đến chuyện xung quang, vậy mà Bảo Thiên cũng khôg nói qua cho cô biết, Ngọc Thư oán giận trong lòng một tiếng nhưng từ sâu trong lòng vẫn vui vẻ lạ thường, cô liền đứng bật dậy luôn miệng chúc mừng

Nhớ năm đó các cô còn đánh nhau đến bầm mặt tím mày, hiện tại đều đến lúc kết hôm cả rồi, Ngọc Thư cười đến muốn rơi nước mắt

Nhật Long đánh xe đến hầm xe liền đờ người ở đó một lúc, hắn lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy, bên trên đề chữ BIÊN NHẬN

Sáng nay hắn có đến chỗ lúc trước cô đi qua, thấy cô đờ người nhìn áo cưới và nhẫn cưới, trong lòng hắn khôg tránh khỏi có chút chua cay khó chịu, hắn đã xác định bản thân chắ chắn không còn yêu Linh Chi, lại thiếu cô một lần đính hôn cùng lễ cưới đường hoàng, cho nên đặc biệt đến đặt nhẫn, nhẫn đã chọn rồi, lại nhờ bọn họ khắc lên đó mấy chữ Nhật Long Ngọc Thư, trong lòng phơi phới, liền đem điện thoại nhấn số, hắn do dự một lúc mới cho điện thoại nối máy

Bên kia Bích Nguyệt sớm đã rời đi chuẩn bị, còn hẹn nhau đi thử váy cưới, Ngọc Thư nghe tiếng điện thoại reo mới liếc mắt nhìn qua, trông thấy số điện thoại của hắn, đại não liền chạy qua một dọc các hình ảnh

Từ khi cô cùng Nhật Long ở thư viện gặp Linh Chi, các cô ở sinh nhật Gia Bảo gây sự, lần gặp nhau ở Pháp, những lần hắn chăm sóc bảo vệ cho Linh Chi...

"Nếu là anh, em vẫn sẽ làm như vậy, không ai thấy người mình yêu thương như anh em trong nhà, lại nhẫn tâm nhìn người đó bị thương cả, anh cả, nếu anh nghĩ rằng em yêu thương cô ta thì anh lần rồi, em chỉ hận cô ta không thể ngay lập tức ly hôn, hận cô ta hại chết tình yêu của em!"

Ngay lập tức ly hôn ? Ngọc Thư bừng tỉnh, cả người liền đổ mồ hôi lạnh, nhận thấy điện thoại vẫn đang không ngừng chớp tắt reo lên, cô chết tâm rồi...

"Thư ?" Đầu máy bên kia truyền đến giọng nói của hắn, đã bao lâu rồi hắn không chủ động gọi cô nhỉ? Cô vâng một tiếng dò hỏi, hắn bên kia im lặng lúc lâu mới nói "Hôm nay chúng ta đi ăn chứ, ở Kim Bích, anh sẽ đặt bàn ?"

"Có chuyện gì sao?" Cô ngẩn người trước sự chủ động của hắn, Nhật Long khẽ cười một tiếng "Anh có chuyện cần nói với em"

Ngọc Thư cân nhắc mới nhẹ giọng "Ở nhà đi!"

Hiếm khi hắn ngoan ngoãn thuận theo khiến cô ngạc nhiên, vẫn là bình tĩnh ừ một tiếng đem máy tắt đi, Ngọc Thư nhìn điện thoại đã kết thúc cuộc gọi, liền có chút hoang mang, có lẽ ... có lẽ hôm nay sẽ là bữa cơm cuối cùng cô làm cho hắn

Buổi tối đúng 7 giờ, cửa bên ngoài được mở ra, hắn kéo rộng cổ, mở một nút áo ra, đem áo khoác ngoài móc lên liền thấy cô mặc tạp dề chạy đến "Anh đã về!"

Luôn như vậy, dù sớm hay muộn, cô đều đợi hắn trở về, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc ngoạt ngào xen lẫn với khẩn trương, cái hộp trong túi áo được hắn đè xuống

Hắn nhận ra, dù là miệng lưỡi ngọt ngào, ăn chơi sa đoạ đến đâu, đứng trước người con gái bản thân rung động vẫn lộ ra điểm yếu, hắn khẩn trương đến mức luôn né ánh nhìn của Ngọc Thư

Hắn chuồn nhanh lên lầu, đi nhanh vào nhà tắm, xả nước lạnh lên người mới khiến hắn bình tĩnh lại đôi chút, hoá ra cảm giác bày tỏ có thể hồi hộp đến thế, lúc trước hắn chưa từng bị qua như vậy

Tắn xong Nhật Long vẫn đem chiếc hộp kia nhét vào túi quần, bước nhanh xuống nhà bếp liền thấy cô đã bày hết các món ăn ra bàn, cả căn phòng liền thơm phức lên

Đã gần chín tháng từ khi bọ họ lấy nhau, sở dĩ hắn nhớ được vì hắn lúc trước đã từng hận cô rất nhiều, đếm từng ngày cô ép Linh Chi phải rời xa hắn

Cô có lỗi, hắn bây giờ cũng có lỗi, họ đều có lỗi với Linh Chi, hắn thở dài ngồi xuống bàn

Nhìn thấy ánh mắt Ngọc Thư lộ ra điểm cười khiến hắn chột dạ, lại nhìn xuống bàn ăn, Ngọc Thư đem chén bới một muỗng cơm vào, đẩy đến trước mặt hắn, lại lấy cho bản thân cũng chưa thấy hắn động đũa, cô liền hiếu kỳ "Có chuyện gì sao anh?"

Bị nhắc nhở, Nhật Long cười trừ, cầm đũa lên đưa cơm vào miệng, Ngọc Thư lại cười nhẹ đưa đũa phẩy phẩy vào mấy món ăn trước mắt, hắn cũng ngoan ngoãn nghe theo, đưa đũa gắp đồ ăn cũng tiện đường bỏ vào chén Ngọc Thư vài món

Ngọc Thư có chút không hiểu được, len lén nhìn đến mặt hắn, ánh sáng từ đèn hắt lên khuôn mắt điển trai của Nhật Long, vẫn đang trầm tư suy nghĩ không khỏi làm cô bị thu hút, thật sự đẹp đến ngây người

Cô xoay đầu ho khan mấy tiếng, thật sự không có khẩu vị, những vẫn đem cơm cùng đồ ăn trong chén đưa vào miệng hết, cả hai đều im lặng ăn cơm, không hề nói một câu nào

Cho đến khi dùng xong, Ngọc Thư mới hạ đũa, có chút tò mò nhìn hắn "Anh gọi em là có chuyện gì sao? Thật ra em cũng có chuyện muốn nói với anh"

"Ừm cũng ... dù sao thì em nói trước đi, chẳng phải em cũng có chuyện muốn nói hay sao?" Nhật Long cũng hạ đũa, hắn đưa mắt đến nhìn cô

Ngọc Thư gật nhẹ đầu đem chén xếp gọn lại, mới cười nhẹ nhìn hắn "Vậy em nói trước"

______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro