Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35

Cả người cô được ôm lấy, vốn không thấy đau như đã nghĩ mới dần mở mắt, hai tay ôm ngang hông hắn lúc xoay người đụng đến một nơi ẩm ướt, cô liền kinh hoảng

Phút chốc hắn liền cảm nhận được phía sau đó vật nhọn đam mạnh vào lưng, cả người vô lực, Nhật Long nhăn mày khuỵu một chân xuống đất, hai tay cũng dần buông cô ra nằm xuống bất tỉnh, Ngọc Thư càng hoảng, mắt đăm đăm nhìn thứ đang phía sau lưng hắn, từ đó không biết chảy ra bao nhiêu là chất lỏng màu đỏ tươi thấm qua áo sơ mi trắng "Tại sao?!"

Khoan đã! Lúc nãy cô đâu có cần hắn chắn dao thay cô, còn có về cơ bản cô cũng chưa có nói cho hắn biết cô yêu hắn nhiều thế nào, máu ở hai tay ngày càng chảy nhiều hơn, Ngọc Thư run rẩy đem hắn ôm vào lòng "Tại sao chắn giúp em chứ?"

Áo khoác của Gia Bảo trên vai của cô liền rơi xuống đất, cô xoay đầu cầu cứu Bảo Thiên "Mau gọi cấp cứu!"

____

Đèn phòng cấp cứu vẫn đang cháy sáng, Ngọc Thư ngồi bên cạnh Bích Nguyệt, cả người cô lạnh toát, trong đầu chỉ không ngừng tưởng tượng lúc hắn chạy đến ôm lấy cô, chắn giúp cô một dao, hai mắt liền rưng rưng

Bảo Thiên đứng đối diện hai người, anh chỉ cúi đầu khoanh hai tay trước ngực, trông rất lo lắng, còn có cùng lúc Gia Bảo đi đến nói nhỏ gì đó với Bảo Thiên, anh liếc mắt, gật nhẹ đầu cùng Gia Bảo rời đi

Bích Nguyệt nhìn theo anh một chút, lại cúi đầu ôm lấy Ngọc Thư vào người "Đừng lo, anh ấy sẽ ổn thôi!"

"Tớ..." Ngọc Thư giống như bị nghẹn ở cổ, muốn nói lại không thể nói thành lời, trong đầu chỉ còn lại mùi của hắn cùng với cảnh tượng kia

Ting!

Chiếc đèn cấp cứu màu đỏ trên cửa phòng vụt tắt, Ngọc Thư liền đứng dậy đi đến đối diện cửa, hai tay cô chắp lại với nhau, cả thân vẫn còn dính chút máu do lúc ôm lấy hắn

"Ai là người nhà của bệnh nhân?" Vị bác sĩ đầu tiên bước ra, trên người ông mặc bộ đồ màu xanh lá cùng khẩu trang y tế, ông ta nhìn qua hai người, nhìn đến Ngọc Thư liền dừng mắt, nhìn một lượt từ trên xuống dưới

"Tôi..." Giọng cô yếu ớt phát ra từ cổ, vị bác sĩ kia vẫn nhìn một lúc rồi "Hừ" một tiếng, chỉ vào bên trong phòng "Hiện tại bệnh nhân đã ổn rồi, một dao kia chỉ lệch tim vài centimet thật sự rất may mắn, tịnh dưỡng tốt thì vết thương sẽ mau lành, hiện tại tốt nhất nên nằm lại bệnh viện để chúng tôi tiện lợi theo dõi, nếu như không có bất trắc thì sẽ sớm xuất viện!"

"Anh ấy... bao giờ thì tỉnh lại?" Ngọc Thư siết chặt hai tay cô, mấy chữ "Lệch tim vài centimet" kia cứ xoay trong đầu, tầm mắt hướng về phía xe đẩy đã ra đến cửa

"Có lẽ là ngày mai, tôi sẽ cho bệnh nhân một chút thuốc an thần, tránh cho vết thương vừa mổ lại hở ra!"

"Cảm ơn bác sĩ!" Bích Nguyệt cúi đầu, đem Ngọc Thư nép về một bên, để chiếc xe đẩy đi trước sau đó đi theo phía sau đến phòng riêng

Đợi cho y tá cũng bác sĩ kiểm tra qua Nhật Long một lần rồi rời đi, Bích Nguyệt mới dìu Ngọc Thư đi vào bên trong, hai tay cô lạnh toát đan vào nhau ngồi nhìn chiếc giường kia

"Cậu về thay đồ nghỉ ngơi một chút đi!" Bích Nguyệt nhìn đến một thân còn dính máu của Ngọc Thư không khỏi có chút sót

"Đợi anh ấy tỉnh tớ sẽ đi!" Cô cười nhẹ, đem tay Bích Nguyệt ở vai nắm lại nhìn cô nàng "Cậu nên về nghỉ đi!"

"Như vậy có chút không ổn!" Bích Nguyệt lập tức cự tuyệt, cô nàng nhìn Ngọc Thư một lúc, nửa phút sau mới thở hắt ra nhìn đồng hồ trên tường "Được rồi, tớ sẽ đến thăm các cậu sau!"

Nhìn cô nàng có chút không yên tâm chậm chạp đi ra khỏi phòng, Ngọc Thư mới đứng dậy, đi đến bên giường Nhật Long, hắn đang ngủ, trên mặt có chút xanh xao, tay cô bất giác đưa lên một nửa, sắp chạm vào mặt hắn lại rụt lại, trở về ghế ngồi, cô có chút ... lo lắng

Trước đến giờ cô không có hối hận vì đã yêu thích hắn nhiều như vậy, chỉ có hắn hận cô đến thấu tim thấu gan, đúng vậy, chẳng phải hắn sẽ mãi hận sao? Vậy thì cô có gì phải lo chứ, trước hay sau này hắn đều sẽ hận cô, lúc chết bọn cô cũng phải chôn một chỗ, hắn có chạy cũng không thoát khỏi cô, chỉ cần hắn vẫn là chồng cô, cô vẫn là vợ hắn, hôn nhân hợp pháp thì sợ cái gì chứ ?

Sau đó... sau đó cô ngủ lúc nào cũng không hay biết

____

Ngày hôm sau quả nhiên Nhật Long tỉnh dậy, đầu tiên là mở mắt, ánh sáng trong phòng đã được giảm nhẹ cho nên không có chói mắt nhiều chỉ đủ để nhìn thấy cảnh vật xung quanh

Đầu tiên, chíng là cô gái đang gối đầu gục mặt trên đầu gối ở ghế bên cạnh, trên người mặt áo có chút rách, bên trên còn dính chút máu đỏ đã khô đi, trên mặt không nhiễm chút tà bụi, rất yên tĩnh nhắm mắt

Ánh mắt hắn đông cứng ở chỗ cô rất lâu, sau đó giống như hoàn hồn, cau mày, hai tay chống lên muốn ngồi dậy, vế thương phía sau bị kéo căng nhói lên, khiến hắn "Hừ" nhẹ một tiếng

Bên cạnh Ngọc Thư vốn ngủ không sâu, rất nhanh đã mở mắt, nhìn thấy hắn đã tỉnh dậy liền giống nhue chưa từng có bất cứ mâu thuẫn gì xảy ra giữa hai người, trên mặt không tránh khỏi kích động "Nhật Long! Anh tỉnh rồi!"

Sau đó chạy đến tủ bên góc tường đem một cái chén nhỏ chạy đến giường hắn "Bác sĩ nói đợi anh tỉnh lại, ăn chút gì đó sau đó sẽ chuẩn bị thuốc, nào ?"

Muỗng cháo đã được thổi nhẹ, rất dịu dàng đưa đến bên miệng hắn, khi muỗng cháo chanm vào môi Nhật Long, cả người hắn như có điện giật, lập tức xoay đầu đi mắt lướt qua cô

Muỗng trên tay cô có chút run rẩy, phải rồi, hắn đỡ giúp cô một dao, đâu có nghĩ hắn sẽ không chán ghét cô nữa? Cô đặt muỗng vào chén, tay vỗ chán cười "Ôi em ngốc quá, em sẽ đi tìm bác sĩ ngay!"

Đợi Ngọc Thư đã chạy đi, Nhật Log mới ngước mắt nhìn chén cháo cô đặt trên ghế, nuốt ngụm nước bọt, Hắn nhắm mắt nằm lại xuống giường

Cô đi không lâu sau đó liền có bác sĩ cùng y tá chạy đến, bọn họ loay hoay kiểm tra cho hắn một lúc lâu, vẫn không thấy Ngọc Thư trở vào phòng, trước sau đều không thấy cô trở vào...

____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro