Trả Thù
-"Tôi...tôi..."
Tiếp xúc với jiyeon một thời gian, đặc biệt là Ni, hyomin cũng học lỏm được từ các tềnh iu chút ít kinh nghiệm diễn xuất.:X. Nàng thở hổn hển, cố tình nói rất nhỏ, nhẹ nhàng, hai đầu gối khụy xuống. Nhìn nàng từ từ lịm dần, yếu ớt trên sàn nhà, lòng jiyeon đau thắt. jiyeon lao ra, như điên, bế nàng dậy, gọi tên nàng trong lo sợ. Vừa đặt nàng vào giường, jiyeon toan gọi bác sĩ thì nàng tỉnh dần, đôi mắt bồ câu hé mở mệt mỏi:
-"Không sao...tôi...bị hoa mắt, chóng mặt thôi..."
-"Nhất định phải gọi bác sĩ tới khám cho yên tâm"
-"Tôi không thích...".
Thấy nàng cương quyết, còn định đòi về, jiyeon đành nhường nhịn:
-"Nhưng bây giờ phải làm sao đây, unnie thế này tôi lo lắm..."
-"Không sao cả, tôi nghỉ ngơi một chút là được, tý còn phải nấu cơm, dọn dẹp nữa... "
-"Thôi, thôi, tất cả việc ấy bỏ tất đi, unnie giờ phải nằm yên đây nghỉ đi, tất cả những việc khác, cứ để tôi lo"
-"Như thế thật không phải..."
Thỏ non làm màu, cười thầm trong bụng, giờ mới hiểu cảm giác được làm một con cáo sướng như thế nào, trời đất đổi thay, mọi vật biến hóa khôn lường, biết đâu có ngày này, 'nhất định hôm nay, con cáo già phải cưng nựng ta hết mực, haha'.
-"Không sao cả, đừng nghĩ ngợi gì nhiều, tôi sẽ thuê người làm hết, mau chóng khỏe đấy."
Nói xong, jiyeon nhẹ hun lên trán , rồi đắp chăn cẩn thận cho nàng, nàng thì thầm:
-"Những lúc...những lúc...ốm như thế này...tôi chỉ muốn được ở bên cạnh người mình yêu thương, không muốn có người ngoài"
'Người mình yêu thương? Nàng vừa nói gì, người mình yêu thương ư??? Chẳng nhẽ nàng đã chấp nhận tình cảm của mình? Lẽ nào...Lẽ nào...'. jiyeon nghĩ mà sướng sung hết cả người, quyết không gọi một ai cả, ngay lập tức tự mình giặt giũ, phơi phóng, dọn dẹp nhà cửa một cách hứng khởi, cũng vì lần đầu 'được' làm những công việc này nên chân tay cứ lóng ngóng. Về nàng, nằm trên phòng một mình kể cũng chán, loăng quăng tìm cái điều khiển ti vi cho xem đỡ buồn. 'Bóng đá này...chuyển kênh... tenis này...chuyển kênh...bóng rổ này...chuyển, vô vị quá....chẳng có chương trình nấu ăn hay phim nào cả..., '..."Á, cái này có vẻ hay...". hyomin reo lên khi nhìn một căn bếp sang trọng trên màn hình sau một hồi ấn điều khiển loạn xạ, đoán là chương trình nấu ăn, nàng nằm xuống từ từ thưởng thức. 'Nhưng sao quen thế nhỉ? Mình gặp ở đâu nhỉ?...Trời đất, người này...sao cô ta lại ở trong tivi nhỉ? Ừm, có thể người ta mời doanh nhân trẻ tới bếp cho mới mẻ thì sao, cô ta thì biết nấu ăn gì cơ chứ, xi....>Xì khói lần hai.
-"unnie đỡ chưa? Tôi nấu cơm xong rồi đấy, lần này có cụ google nên có vẻ là được đấy, đã muốn ăn chưa?"
-"Tôi...haizz......có vẻ không nên nói thì hơn..."
-"Sao trông buồn thế? Cứ nói đi xem nào?"
-"Thôi, ngại lắm". Nàng vờ vịt nhử jiyeon.
-"Nói đi mà, có gì mà ngại..."
-"Thôi, không nói, có gì đâu"
-"Không có gì thì càng phải nói?" jiyeon sốt ruột.
-"À thì, ...thực ra những lúc nhỏ tôi bị ốm, bố tôi thường cõng tôi đi qua các bậc cầu thang, giờ tự nhiên nhớ nhà, thèm cảm giác đấy"
-"Xời, có gì đâu, đơn giản, ăn cơm nghỉ ngơi xong tôi cõng em, đi tới lúc nào chán thì thôi"
-"Không, nói là nói thế thôi, ngại lắm..."
-"Có gì mà ngại, xuống ăn cơm đã nào". Đoạn, jiyeon bế nàng dậy, ấp vào trong lòng, chạy một mạch xuống bếp.
Tính ra thì jiyeon cũng là người có năng khiếu nấu nướng ra phết, lần đầu tiên, chỉ tra công thức trên google mà thức ăn cũng khá đạt. Được nàng khen,jiyeon càng thêm sung sướng. Ăn uống dọn dẹp nghỉ ngơi xong xuôi, jiyeon nằng nặc đòi cõng mặc cho nàng bảo không muốn. Nàng áp mặt vào lưng, vòng tay qua cổ khiến tim jiyeon xao xuyến, bồi hồi tới nghẹt thở. Bên nàng, cảm giác rất ấm áp, hạnh phúc; nàng gầy guộc, nhẹ tênh như tố cáo jiyeon thời gian qua bắt nàng vất vả. jiyeon cứ đi từng bước từng bước, lên rồi lại xuống, mong thời gian hãy ngừng trôi, ở giây phút này...
-"Được 10 vòng rồi đấy, cô không mệt à?"
-"Tôi không?"
-"Không đau lưng à?"
Nghe nàng hỏi, jiyeon chột dạ, vội đặt nàng xuống, đặt ngay tay lên lưng:"Á, đau quá, giờ unnie nhắc tôi mới nhớ, unnie nặng quá, nhức hết cả người....á...á dùi ui...đau"
Nàng nhìn jiyeon, chép miệng:
-"Làm màu nhiều thế mà vẫn chưa đủ à? ĐỒ LỪA GẠT...ĐỂU CÁNG..."
-"unnie nói gì tôi không hiểu?"
-"Vẫn chưa thú nhận à, tôi biết hết rồi, lưng cô ý, cô có sao đâu, chỉ là giàu tới mức mua được cả bác sĩ thôi, cô điên rồi, còn bắt tôi osin chứ? cô tưởng tôi rỗi lắm chắc? Nói cho cô biết, TÔI...hôm nay tôi trả vờ ốm đấy...TÔI ...MUỐN CHO CÔ HIỂU cảm giác bị lợi dụng, thế nào, một ngày vất vả có thấy bực không? Đằng này tôi là bao nhiêu ngày, đồ thần kinh...Đừng bao giờ gọi hay liên lạc với tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy CÁI MẶT CÔ!!!"
Cáo lặng nhìn thỏ tức tưởi rời khỏi hang, thỏ giận thật rồi, nổi cáu thật rồi, cáo cũng chả dám giữ, chả dám ho he, chỉ nói một câu, một câu rất nhỏ mà có lẽ thỏ không được nghe:"Ngày hôm nay tôi thấy rất rất rất ...hạnh phúc!!!"
......................
Vài ngày sau...
-"Thưa cô, lúc nãy có một cô gái gọi tới, cô ấy không nói tên". Dim báo cáo.
-"Có việc gì?"
-"Cô ấy nói 7h tối nay cô cùng cô ấy họp lớp cấp 3 ở Tree Place ạ. Nếu sếp muốn, em có thể cho tra số điện thoại tìm ra cô ta".
-"Không cần..."
Vậy là sau mấy ngày buồn bã khổ sở,jiyeon đã lấy lại sức sống, hôm đó,jiyeon cười tủm tỉm một mình rất nhiều, buổi chiều thì ra về từ sớm, tắm giặt sửa soạn, ăn mặc thật bảnh, cuối cùng thì nàng đã hết giận, đã chấp nhận nó, còn giới thiệu với các bạn của nàng chứ...Được, nó sẽ không để nàng phải thất vọng...
.......
-"jiyeon em, ngạc nhiên chưa?"
-"Sao...sao unnie ở đây...chẳng phải unnie đang đi du lịch ở châu Âu hay sao?"
-"Về sớm vì nhớ em đóa, bất ngờ không, vào đi, các bạn unnie đang chờ, nhanh lên!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro