CHAPT 9
"Mẹ, mẹ có đói không? Con mua gì cho mẹ nhé?" Jihyo vừa lái vừa hỏi mẹ đang ngồi ở ghế bên cạnh.
"Mẹ không sao. Con cứ tập trung lái xe đi...." Mẹ Jihyo nói nhẹ nhàng trong khi bà còn bận ngắm phong cảnh của Seoul.
"Đã lâu lắm rồi mẹ không ghé qua nhỉ...."
"Yea Mẹ nghĩ cũng tới lúc dọn dẹp nhà cho con rồi..."
"Mẹ này, mẹ nghĩ nhà con bẩn lắm à? Con đã thay đổi rồi nhé. Bây giờ con chú ý giữ gìn sạch sẽ lắm. Mẹ đừng nói con gái mẹ giống như một con mèo con lem luốc vậy..." Jihyo đùa như một đứa bé đang rên rỉ. Đôi khi trong mắt các bậc phụ huynh, con cái dù lớn cũng là những đứa trẻ, trừ khi chúng kết hôn thôi.
Sửng sốt trước tuyên bố bất ngờ của con gái, bà quay sang nhìn cô: "Chắc là Baek Chang Joo ssi đã thay đổi tính tình con.."
Mắt Jihyo mở to khi mẹ cô đề cập đến Baek Chang Joo, nó nhắc cô nhớ rằng cô chưa cho mẹ mình biết chuyện chia tay.
"Mẹ à, thật ra..."
"Giờ con cũng phải học nấu ăn đi...Là phụ nữ Hàn Quốc, con phải nấu được một bữa tối thật ngon cho chồng mình...Đó là truyền thống phải chăm sóc cho cái bụng của chồng mình đó."
"Mẹ, mẹ đã nói điều này với con nhiều lần rồi..."
"Nhưng con vẫn chẳng biết gì về nấu ăn cả!"
"Nhưng con có thể..."
"Đứng có nói với mẹ nấu mì là biết nấu ăn. Đó không phải nấu ăn." Mẹ Jihyo đảo mắt. "Ít nhất con cũng phải biết làm ít ban-chan (một món phụ của người Hàn) như thế kia." Mẹ cô chỉ cái hộp phía ghế sau.
"Mẹ à, bây giờ cái đó không quan trọng..." Cô thở dài thất vọng. "Thật ra bây giờ còn và Chang Joo oppa..."
"Hôm nay cậu ấy cũng bận à? Sao con không báo với cậu ấy là mẹ đến? Con có gọi cậu ấy đến không? Không biết cậu ấy có thích ban-chan của mẹ làm không?"
Jihyo cảm thấy chút thất vọng vì câu nói của mình bị ngắt quãng. "Mẹ! Im lặng giùm con đi!"
"Cái gì thế?! Con làm mẹ sợ đó." Mẹ cô bĩu môi.
"Ah, con xin lỗi mẹ." Jihyo cúi đầu một chút khi cô nhận ra có chút lớn tiếng. Cô tập trung vào con đường và tiếp tục lái xe, rồi thở dài. "Mẹ, để con nói một chút được không? Hãy nghe kỹ những gì con sắp nói nhé."
Mẹ cô gật đầu ngoan ngoãn.
"Chang Jo oppa và con..." Cô dừng lại ngay khi đèn giao thông chuyển sang màu đỏ. Cô quay sang nhìn mẹ mình. "Chúng con đã chia tay rồi."
--------
Điện thoại reo to trong phòng anh. Trong suy nghĩ của anh, chắc hẳn là người đó gọi. Gary vội vã ra khỏi phòng tắm để lấy nó, với một cái khăn tắm quấn phần thân dưới và đầu tóc ướt nhẹp.
"Bữa tối có gì ăn không? Tự nhiên anh thèm Bibimbap." Một giọng trầm khàn đang hỏi. Không ai khác ngoài Gil.
"Ah, là anh à..."Giọng Gary nhỏ dần trong sự thất vọng.
"Còn có thể là ai nữa?"
"Không có gì. Yah Gil à, cứ tự nhiên với bữa tối của anh nhé. Tối nay em có hẹn ăn tối rồi."
"Hẹn? Với các Running man à?"
"Ừ, với một thành viên."
"Jae Suk hyung hả?" Gil đoán.
Gary lắc đầu. "Không có gì quan trọng đâu. Yah, em đang tắm dở này, em phải trở lại vào trong. Em cúp máy đây."
Anh quăng điện thoại lên giường và quay trở vào phòng tắm, làm sạch cơ thể lần nữa. Xong xuôi, anh sấy khô tóc và nhìn cơ thể bán khỏa thân của mình trong gương, rồi co gồng cơ ngực.
'Kang Gary, hôm nay mày trông thật nóng bỏng quá.'
Vừa nói xong, anh tự khúc khích cười. "Chắc mình điên mất rồi."
Tuy nhiên, tâm trạng anh đang tốt vì sẽ đến nhà Jihyo cho bữa tối nay. Không chỉ là một bữa ăn tối đơn giản mà còn là bữa tối với mẹ cô ấy. Mặc dù anh không biết Jihyo có ý gì không, nhưng anh vẫn vui khi được dành thời gian cùng với cô, để hiểu cô nhiều hơn.
"Mình phải thật chỉnh chu hôm nay." Gary nói khi đang tìm quần áo trong tủ của mình. "Có nên đeo cà vạt không nhỉ? Có quá trang trọng không? Chỉ là bữa tối thôi mà. Có nên đội nón không? Nón Leesang? Không, mình đâu có đi quảng cáo Leessang. Nhưng nếu mẹ cô ấy không nhận ra mình thì sao? Mình nên tự giới thiệu như thế nào đây?"
Một chuỗi suy nghĩ cứ nối tiếp trong đầu làm tâm trí anh hoang mang. Anh lại tự cười bản thân mình vì tâm trạng vừa hào hứng, vừa căng thẳng cú cùng một lúc xuất hiện. Vẫn đang còn mặc đồ dở dang, anh bước lại gần túi quà mà mình đã chuẩn bị. Anh kiểm tra đi kiểm tra lại món quà bên trong.
"Mong là mẹ cô ấy sẽ thích nó." Anh tự cười với mình.
Cuối cùng, sau khi chọn mặc áo thun và thêm áo khoác da dài bên ngoài, anh lấy nước hoa rồi xịt lên cổ.
"Được rồi! Đi thôi!"
Trước khi rời đi, anh còn đội thêm nón Leessang và kính mát, đúng thương hiệu của mình.
------
"Seong Im à, mẹ rất tiếc...." Mẹ Jihyo chồm người sang ôm cô sau khi nghe chuyện con gái mình. Bà cảm thấy có lỗi vì không ở bên cạnh khi cô gặp khó khăn. Tuy nhiên, bà vẫn rất tự hào vì đã nuôi dạy con gái mình thật tốt để có thể tự vượt qua nghịch cảnh.
"Mẹ à, đừng như vậy mà. Con không sao nữa rồi." Jihyo chỉ muốn cho mẹ cô biết mọi chuyện, nhưng cô không muốn quá chú tâm đến mối quan hệ cũ với Baek Chang Jo. Nó đã qua cũng gần một tháng rồi.
"Con nên nói với mẹ về những chuyện không vui của con. Thật không hay cho con nếu cứ chịu đựng tất cả một mình. Hứa với mẹ là lần sau sẽ không giữ mọi thứ trong lòng như vậy nhé."
Jihyo gật đầu và vỗ lưng mẹ. "Con xin lỗi vì không nói với mẹ sớm hơn. Mình cùng chuẩn bị bữa tối nhé? Con đói rồi."
"Aigoo, mẹ phải cho con gái của mẹ ăn chứ nhỉ." Bà nói và nhẹ nhàng vuốt tóc con gái mình.
"Oh mẹ à! Và có người sẽ đến hôm nay nữa đấy."
"Oh? Có à? Ai vậy?"
"Khi người ấy tới mẹ sẽ biết thôi." Jihyo nở một nụ cười thần bí.
Mẹ Jihyo cau mày. "Con nên nói với mẹ trước để mẹ có thời gian để chuẩn bị chứ." Ngay lập tức bà vào bếp và chuẩn bị bữa tối.
Jihyo nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường. Mới 6 giờ, còn 1 tiếng nữa mới đến giờ cô hẹn với anh. Vô tình, cô cũng cảm thấy thật phấn khích khi anh đến.
Đây không phải là đầu cô dùng bữa tối với anh, nhưng là lần đầu tiên mẹ cô và anh gặp nhau. Thậm chí vào lúc này, Jihyo vẫn cảm thấy không hiểu sao cô lại quyết định mời Gary đến dùng bữa tối với mẹ cô nữa. Với bất kỳ một người xa lạ nào gặp trên đường đều có thể thấy đây giống như kiểu bữa tối mà 'bạn trai đến và dùng bữa với mẹ vợ tương lai', trong khi họ thật sự chỉ là đồng nghiệp, bạn bè, không có gì hơn nữa và oh, là Cặp đôi ngày thứ Hai trên màn ảnh nữa chứ.
Trong khi đang chìm trong hàng tá suy nghĩ mông lung, chuông cửa đột nhiên vang lên. Cô giật mình, bước đến màn hình liên lạc và thấy Kang Gary đứng bên ngoài, đội nón và đeo kính mát.
'Oh oppa? Tại sao anh ấy... ?' Cô nhìn đồng hồ lần nữa. Vẫn còn 1 tiếng nữa mới đến giờ hẹn.
Cô ra khỏi nhà và mở cổng cho anh. "Oh Oppa, chào anh..."
"Jihyo à, trông anh thế nào?" Gary hỏi ngay lập tức. Jihyo bật cười khi nghe câu hỏi đầy lo lắng đó, giống như anh chuẩn bị đi gặp Sếp hay gì đấy.
"Oppa, sao anh lo lắng vậy? Chỉ là một bữa tối thôi mà."
"Nhưng anh vẫn cần phải thật chỉnh chu đúng không? Anh thậm chí còn mặc cả áo dài tay này."
Gary vừa nói vừa chỉ vào cánh tay, nơi có những hình xăm.
Jihyo gật đầu đồng ý, nhìn thấy được sự chu đáo của Gary, cô rất cảm động. "Oppa, anh nhìn rất thời trang như mọi khi. Đừng lo lắng nữa..." Jihyo mỉm cười.
Nhìn thấy nụ cười của Jihyo, Gary yên tâm hơn. Anh bước vào nhà với cô, tay nắm chặt túi quà. Cuối cùng họ cũng vào bên trong.
"Oh, con đây rồi." Mẹ Jihyo thò đầu ra từ căn bếp trong khi đang cởi tạp dề.
"Bác gái! Cháu chào bác!" Gary cúi đầu nghiêm túc. "Cháu là Kang Gary của Leessang."
"Oh...Xin chào! Ừ, bác biết Gary ssi...Seong Im có vài lần kể về cháu đấy..."
"Thật ạ?" Gary quay sang nhìn Jihyo đang đứng bên cạnh. "Bác gái à, cháu có thứ này dành cho bác. Xin bác hãy nhận ạ." Gary trao quà cho mẹ Jihyo.
"Aigoo, quý hoá quá. Chỉ là một bữa tối thôi mà."
"Không sao đâu ạ..."
"Được rồi, Gary ssi hãy ngồi thật tự nhiên nhé. Seong Im à, đi lấy nước cho cậu ấy đi con."
"Bác gái à, cháu muốn giúp mọi người nên mới đến sớm thế này, nên cháu không cần ngồi đâu ạ..." Gary nói với tông giọng cương quyết.
Câu nói của Gary làm Jihyo bất ngờ. "Oppa, anh muốn giúp à? Anh biết nấu ăn sao?"
"Anh đến là có lý do hết đấy..." Anh vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài nhưng vẫn không để lộ hình xăm. "Anh cũng biết vài thứ, vì anh ở một mình cũng lâu rồi mà."
"Aigoo, vậy thì đến đây và giúp bác nào." Mẹ Jihyo vui vẻ dẫn Gary vào bếp
-----------
Gary cẩn thận lấy Soonbudu chigae (súp đậu phụ mềm) ra khỏi bếp và đặt chúng lên giữa bàn. "Ok, bữa tối sẵn sàng rồi!"
Jihyo ngồi dõi theo từ phòng khách, không thể rời mắt khỏi những hành động của anh vòng quanh căn bếp. Không hiểu sao hôm nay anh nhìn quyến rũ hơn mọi ngày. Anh thật sự là một oppa tốt, người luôn quan tâm chăm sóc cô, nhưng giờ đây, cô đã được biết thêm một khía cạnh khác của anh. Không theo một khuôn mẫu nào cả, nhưng một Rapper kiêm võ sĩ Quyền anh như anh còn có thể làm những việc như thế này nữa thì rất hiếm. Thật sự hiếm.
Cô bước đến bàn ăn và ngồi vào chỗ thường ngày của mình. Gary cũng ngồi xuống bên cạnh thật tự nhiên. Họ cùng nhau dùng bữa.
"Tuyệt vời! Các món ăn của bác gái thật sự rất ngon! Đã lâu rồi cháu không ăn một bữa cơm nhà làm." Gary nói một cách hào hứng khi thưởng thức các món ăn trước mặt mình.
Nhìn cái cách mà Gary thưởng thức món ăn làm mẹ Jihyo nhớ rằng bà thèm được nấu cho các con mình ăn nhiều thế nào. Từ khi bọn trẻ dọn ra ở riêng rồi đi làm, bà chỉ nấu cho mỗi chồng mình. Không có nhiều người thật sự thưởng thức đồ ăn của bà một cách hào hứng như Gary, nó làm bà thật sự hạnh phúc và biết ơn. Bà nhớ có nấu một lần cho Baek Chang Jo nhưng anh ta là một anh chàng ít nói, ăn một cách im lặng và lịch sự.
"Vậy cháu có thể đến đây mỗi ngày khi bác ở đây. Bác có thể nấu món hầm nào đó mà cháu thích." Mẹ Jihyo nói đầy hứng khởi.
"Cháu thích lắm!" Gary nói rất nhanh làm Jihyo quay sang nhìn anh chăm chăm. "Hoặc có thể không..." Giọng anh đột ngột thay đổi.
"Mẹ à! Anh ấy là người bận rộn mà, đừng bắt anh ấy phải đến và dùng bữa mỗi ngày với mình như thế."
"Ah bác xin lỗi, bác quên mất cháu rất bận..."
"Tất nhiên là cháu rất thích đến đây chứ ạ... !" Anh ngập ngừng. "Nhưng cháu không chắc là chủ nhà có muốn cháu đến không..." Anh nói và chăm chú nhìn Jihyo.
"Tất nhiên là cháu được chào đón ở đây rồi! Đúng không Sung Im?" Mẹ Jihyo hỏi một cách hào hứng.
Jihyo cắn một miếng thức ăn và nói ngượng. "Tất nhiên. Nếu không thì em đã không mời anh đến đây. Anh được chào đón ở đây dùng bữa tối với mẹ em, vào những ngày cuối tuần nếu anh rảnh."
Câu trả lời đó của Jihyo làm anh vui trong lòng. Cảm giác như anh đã tiến được một bước lớn, không chỉ với Jihyo mà còn với mẹ của cô. Anh cảm thấy rất thoải mái với bà, và muốn tiếp tục dành nhiều thời gian cho Jihyo và mẹ cô.
Bữa tối kết thúc một cách viên mãn. Gary tình nguyện dọn bàn và đề nghị mẹ Jihyo nghỉ trong phòng khách.
"Oppa, cứ để đống bát đĩa đó đi. Anh ra ngoài đi." Jihyo nói rồi xắn tay áo lên.
"Làm sao anh đề em ở đây một mình được? Không sao đâu, để anh giúp em." Anh cười và xỏ tay vào găng tay cao su màu hồng.
Gary rửa xà phòng, Jihyo tráng chúng lại bằng nước. Khung cảnh hai người họ cùng nhau rửa chén giống như một cặp đôi thật sự, quá ngọt ngào, quá tốt để trở thành sự thật.
"Oppa, anh vẫn chưa cho em nghe bài hát mới..."
"Nó có tựa là Tears."
"Tears?" Jihyo đột nhiên phá lên cười. Nó nhắc cô nhớ đến một bài hát cũ có tông rất cao mà cô từng hát trong Running man. "Giờ thì em biết tại sao anh nói bài hát gợi cho anh nhớ đến em rồi."
"Vì em là cảm hứng cho tựa bài hát mà."
--- END CHAPT 9 ---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro