Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35

Gary trao lại công văn đã ký tên cho Hwang Ji Young, nhưng cô không đưa tay nhận lấy mà chỉ nhìn anh, nở nụ cười tươi rói.

"Còn chuyện gì à?", anh thắc mắc.

"Muốn mời anh ăn cơm", Hwang Ji Young nở nụ cười tinh nghịch.

Nghe vậy, anh đang định tìm đại lý do nào đó để từ chối, dù sao gần đây anh thực sự không muốn ăn gì.

Nhưng anh chưa kịp từ chối thì...

"Em muốn giới thiệu vị hôn phu cho anh làm quen", Hwang Ji Young cướp lời.

Vị hôn phu? Gary ngạc nhiên.

"Chưa nghe em nói tới?", lúc Hwang Ji Young đến phỏng vấn, chẳng đã nói trong thời gian gần sẽ không kết hôn đó sao?!

"Em và anh ấy trước kia quen nhau, gần đây xem mắt, gia đình đôi bên đều rất hài lòng", Hwang Ji Young tỏ vẻ thẹn thùng, "Em thấy mình cũng đến tuổi rồi, hơn nữa anh ấy cũng rất phong độ, nên em..."

Gary hỏi ngay trọng tâm, "Em chưa yêu bao lâu đã quyết định đính hôn à?"

Gấp quá đi chứ?!

"Tuổi em cũng được rồi, bây giờ mà không ổn định sớm, lẽ nào đợi tương lai đến lượt người khác chọn lựa ư?", Hwang Ji Young mỉm cười, "Hơn nữa bố em rất hài lòng anh ấy, phận làm con, dù sao cũng phải lấy chồng, để người lớn vui lòng, có gì không được?"

Gary im lặng.

Gia đình Hwang Ji Young giàu có, lại là con một, chuyện hôn nhân chắc chắn cha mẹ phải can thiệp, tất nhiên sẽ không tùy tiện chọn một người con rể bình thường.

Nhưng nếu đã thế thì sao còn đến công ty anh làm việc? Hơn nữa công việc vừa mới quen và lên tay, thì đã chuẩn bị lấy chồng? Chẳng phải cố ý gây rối hay sao?

Vì tình bạn giữa hai người, anh không tiện khó chịu ra mặt, tuy gần đây anh rất dễ nổi cáu.

"Chúc mừng", anh điềm tĩnh nói.

Tuy cảm thấy Hwang Ji Young quá "gấp rút" trong hôn nhân, nhưng anh không tiện bày tỏ ý kiến, dù sao chuyện này ở Pohang cũng là bình thường.

Chỉ là, phụ nữ thật phiền phức, phải kết hôn sinh con đẻ cái, đến lúc đó anh lại phải tuyển người.

Vẻ không vui thoáng qua của anh lọt vào mắt Hwang Ji Young, cô ta mừng thầm trong bụng.

Hwang Ji Young lấy từ túi hồ sơ ra "trái bom màu đỏ" đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng đặt trước mặt anh, "Ngày đính hôn đã định vào cuối tháng, em đã mời tất cả nhân viên hành chính trong công ty, anh cũng đến nhé!"

Thiệp mời của Hwang Ji Young cần gấp nên không phải kiểu chuyên nghiệp.

Gary không nghĩ nhiều, dù sao với chức vụ của cô nàng, chắc chắn anh không thể từ chối.

"Ừ, không vấn đề gì", anh nhận lời, mở thiệp ra, đang định xem địa chỉ tiệc, ngày tháng, và cả họ tên chú rể.

Nhưng Hwang Ji Young lại giữ lấy thiệp mời, nói vẻ bí ẩn, "Gấp làm gì? Giữ bí ẩn một chút! Buổi trưa cùng đi ăn cơm thì anh sẽ gặp anh ấy thôi."

Gary ngước lên nhìn cô ta.

Với giọng điệu đó, chắc mọi người quen biết nhau?

Gary không hề thắc mắc, dù sao Pohang cũng nhỏ, gặp người quen cũng không lạ.

"Được thôi, vậy buổi trưa đi ăn", anh dọn dẹp bàn làm việc.

Anh lái xe, đưa Hwang Ji Young tới nhà hàng mà cô ta và vị hôn phu đã đặt.

Vừa bước vào trong, anh đã trông thấy Deung Seol Se ngồi chỗ bắt mắt nhất gần cửa sổ, không biết đang trầm tư điều gì, vừa uống trà vừa nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, trên gương mặt trống rỗng là chút gì đó cô đơn.

Khốn kiếp, Pohang đúng là nhỏ!

Thầm rủa trong bụng một câu, anh chuyển hướng, đang định tìm bàn bốn người để ngồi.

"Seol Se!", ai ngờ Hwang Ji Young vẫy tay, lôi anh theo, nhiệt tình đi về phía đó.

Gương mặt đẹp trai kia quay lại, nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng vẫy tay với họ.

"Anh đến sớm thế?", Hwang Ji Young cười e thẹn.

"Phải vậy chứ."

Họ thân mật chuyện trò như chốn không người, hệt như đôi nam nữ đang yêu đương cuồng nhiệt.

Gary trợn mắt, bàng hoàng.

"Anh Gary, chắc anh biết Seol Se chứ?", Hwang Ji Young che miệng cười, "Tuy mọi người đều quen nhau, nhưng em vẫn nên chính thức giới thiệu với anh, vị hôn phu của em - Deung Seol Se!"

Vị hôn phu...

Có lầm không?

Khóe môi hắn đến nay vẫn còn vết bầm xanh nhạt hôm đó bị anh đấm, có hóa thành tro bụi cũng không thể biến thành một người khác cùng tên cùng họ được.

Nếu hắn là vị hôn phu của Hwang Ji Young, thì Jihyo là gì? Bị hắn chơi đùa sao?

Nắm đấm của Gary dần siết chặt, gân xanh hằn rõ trên mu bàn tay, nếu đây không phải nơi công cộng, chắc anh đã vung nắm đấm rồi.

Không muốn mất bình tĩnh, anh lập tức quay lưng bỏ đi.

"Anh Gary!", Hwang Ji Young kinh ngạc, vội kéo anh lại, "Anh sao vậy?"

Cô ta tỏ ra lo lắng, nhưng khóe môi lại thoáng nụ cười đắc ý khó nhận ra.

Deung Seol Se nhìn thấy hết, cười nhạt, vẻ mặt điềm tĩnh ngồi xuống ghế.

"Ji Young, buông ra! Anh không muốn ăn chung bàn với tên khốn chân đạp hai thuyền!" Gary lạnh lùng nói.

Nếu đối phương đã trơ trẽn tới mức làm chuyện này thì đừng sợ anh vạch mặt!

Hwang Ji Young "ngớ người", rồi nở nụ cười như vỡ lẽ, ngây thơ nói, "Anh Gary, ý anh là chỉ bạn gái cũ của anh ấy? Không sao, anh ấy đã nói với em rồi! Anh ấy khi xem mắt với em xong đã chia tay cô ta ngay, vì anh ấy yêu em từ cái nhìn đầu tiên, em mới là tình yêu đích thực của anh ấy!"

Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Tình yêu đích thực?

Yêu gia thế của cô ta từ cái nhìn đầu tiên, nên mới yêu thật sự chăng?

"Thế Jihyo là gì? Nếu cô ấy đã chẳng là gì thì tại sao còn chơi đùa cô ấy như đồ ngốc?", anh quay phắt lại, gay gắt hỏi.

Anh đoán không sai, Jihyo đã bị Deung hồ ly thực dụng kia đá rồi!

Cứ nghĩ tới những lời cô nàng nói hôm đó là anh lại hẹp hòi mà vui trên nỗi đau của người khác một chút, nhưng cứ nghĩ cô lại bị người ta coi là đồ ngốc, anh không hề có tâm trạng xem trò vui mà ngược lại còn giận dữ bất bình hơn nữa.

Nụ cười của Hwang Ji Young cứng đờ.

Cô ta không ngờ, lúc này mà Gary còn nhắc tới người không quan trọng kia.

Hwang Ji Young giờ cũng "cuống" lên, "Seol Se, anh nói đi, cô gái kia là gì, em là gì!"

Không gian như lạnh ngắt.

Mọi người đều chờ một câu nói của anh.

Thời gian tích tắc trôi qua từng giây từng phút, khi Hwang Ji Young không biết đã thầm đưa mắt đe dọa mấy lần, đôi môi mỏng của Deung Seol Se cuối cùng nhướng lên thành một nụ cười lạnh nhạt, anh cụp mắt xuống, ngón tay nhẹ nhàng vẽ quanh đường viền tách trà trước mặt.

"Cậu hỏi Jihyo à?", anh khẽ hỏi, sau đó không đợi câu trả lời của Gary, đã đáp, "Cô ấy chỉ là một trò chơi, một trò chơi dùng để giết thời gian."

Gary hít một hơi, anh không ngờ Deung Seol Se dám thừa nhận như thế.

Hwang Ji Young mừng rỡ, hưng phấn nói, "Anh Gary, xem đấy, em cũng nói rồi mà?! Đó đã là quá khứ của Seol Se, có gì đáng để so đo đâu? Em mới là hiện tại của anh ấy", cô ta vội vã nói rõ giống như đang bảo vệ bạn trai mình vậy.

Mới mười ngày ngắn ngủi mà thôi, Jihyo đã biến thành quá khứ, một trò chơi!

Ánh mắt Gary tỏ vẻ khinh bỉ, "Vậy tôi chúc hai người đính hôn vui vẻ!"

Ai cũng nghe thấy anh thốt ra câu đó từ kẽ răng nghiến chặt.

Anh vừa dợm bước.

"Cảm ơn lời chúc phúc của cậu", giọng nói ấm áp của Deung Seol Se vang lên sau lưng, "Nhưng cậu vội vã bỏ đi như thế, chắc sẽ không chạy tới an ủi Jihyo chứ?"

Gary ngừng bước.

Anh không hề! Không hề! Mọi thứ do chính cô nàng ngốc nghếch Song Jihyo tự chuốc lấy!

Anh thèm vào đi gặp cô nàng đó! Có khóc đến chết cũng chẳng liên quan gì tới anh.

"Thừa nước đục thả câu, cũng chẳng phải hành vi quân tử đâu", Deung Seol Se lạnh nhạt.

Thừa nước đục thả câu cái khỉ ấy! Anh không có chút hứng thú nào đâu.

"Tôi nghĩ chắc cậu không có hứng nhặt đôi giày tôi từng mang chứ? Như thế thì sau này mọi người gặp nhau sẽ không vui vẻ gì đâu."

Giọng Deung Seol Se nhạt nhẽo, nhưng lại là liều thuốc độc kinh khủng nhất thế gian.

Nhìn bóng dáng giận dữ bỏ đi của Gary, Hwang Ji Young quay lại, e dè ngồi xuống đối diện anh, "Lúc nãy sao anh lại nói những lời đó?" Tuy cô cũng rất muốn nghe nhưng lại sợ mấy câu đó cũng ảnh hưởng tới mình.

Deung Seol Se cười nhạt.

"Thôi bỏ đi, dù sao tôi cũng chưa bị anh 'mang' lần nào", Hwang Ji Young khoát tay, tự an ủi.

Hôm nay phản ứng quá shock của Gary khiến cô ta rất hài lòng, làm cô ta không muốn so đo điểm không hoàn hảo cuối cùng đó nữa.

"Anh nói xem có phải anh ấy sẽ hành động nhanh thôi không?", Hwang Ji Young hào hứng hỏi.

Mấy hôm nay Gary đã ngừng việc tặng hoa, chắc chắn đã biết Deung hồ ly và Jihyo có gì đó.

"Lúc nhỏ, anh ấy thích nhất là giành đồ chơi của anh, sách vở của anh, ném đi, xé đi sao cũng được, miễn sao làm anh không đắc ý được", hai mắt Hwang Ji Young lóe sáng, như thể cô ta đã biến thành món đồ chơi bị cướp và vứt đi.

"Tôi không biết", Deung Seol Se lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hờ hững như không quan tâm.

"Nhưng yên chí, dù sao tôi cũng sẽ cùng anh cố gắng đính hôn xong, anh và bố tôi bàn kế hoạch hợp tác, không bỏ chạy đâu!", Hwang Ji Young thề thốt vẻ rất nghĩa khí.

Tuy cô ta cũng không biết rốt cuộc Deung Seol Se và bố cô ta đang bàn hạng mục hợp tác lớn nào mà tới nỗi anh ta phải trở thành con rể của nhà họ Đỗ thì bố cô mới đồng ý.

"Cô có từng nghĩ, nếu cậu ta không mắc bẫy, thì cô phải làm sao không?", Deung Seol Se quay sang, hỏi gọn.

Hwang Ji Young cắn môi, ra vẻ cứng cỏi, "Nếu là thật thì..."

Thì coi như chơi giả làm thật thôi!

Ở Pohang, đính hôn là chuyện rất lớn, hủy bỏ hôn ước cũng mất mặt y như ly hôn vậy.

Anh ta là đàn ông, đương nhiên sao cũng được, nếu cô không có được thứ mình muốn, tất nhiên chỉ có thể "tạm bợ", dù sao cũng phải kết hôn, điều kiện của Deung hồ ly thực sự rất tốt.

"Dù sao đi nữa... cuộc mua bán này anh chỉ có lời mà không lỗ", Hwang Ji Young nói thẳng.

Phải, cuộc mua bán này mãi mãi chỉ lời không lỗ.

Chính vì thế, anh mới đồng ý nhập cuộc.

©STENT:

Gió đêm luồn qua cửa sổ vào trong.

Cô ôm đầu gối, bất động, giữ tư thế đó đã mấy tiếng đồng hồ.

Cạnh bên là một tấm thiệp màu đỏ tươi, rõ ràng là sắc đỏ rực rỡ, nhưng lại có hơi lạnh thấm vào tứ chi, xương tủy cô.

Anh sắp đính hôn rồi.

Lịch sử lặp lại.

Tại sao mỗi người đàn ông ở bên cô đều không hề nói gì, mà đơn phương chia tay? Là cô có vấn đề, hay là do họ?

Cô tưởng, Deung Seol Se sẽ khác, nhưng hóa ra, vẫn lại làm cô thất vọng.

Ban ngày, cô phải rất cố gắng mới giữ được bình tĩnh, ban đêm, cô lại phải rất cố gắng mới không rơi nước mắt.

Tim đau nhức, hơi thở như nghẹn lại.

Cô tự hỏi, đau khổ ư? Không cam tâm ư? Đáp án là, chắc chắn.

Tâm hồn như bị nhốt trong một bình kín, trái tim như bị đông cứng, còn bản thân cô trống rỗng, như bị cô lập khỏi thế giới, cô đau khổ, vì hình như có phần không dám tin vào tình yêu nữa.

Ngửa mặt lên, ép nước mắt chảy ngược vào trong, Jihyo tự nhủ, vì thất tình mà khóc tới sưng húp mặt mày đã không còn phù hợp với độ tuổi của cô nữa.

Cô tiếp tục co người, như một con ốc sên, như thế buồn đau sẽ giảm đi nhiều hơn.

Hôm nay Hwang Ji Young tới công ty, tự tay đưa tấm thiệp mời cho cô.

Cô nghĩ, đối phương cố ý muốn cô đau đớn, tuy nhân viên cả công ty đều nhận được thiệp mời.

Cô không ngờ, lại là Hwang Ji Young.

Cô lại bị đá, lại bị người ta cướp mất bạn trai, đều do cùng một người.

Lẽ nào kiếp trước cô có thù oán gì với cô ta?

Hôm nay cả công ty đều bàn tán về buổi lễ đính hôn của họ.

Nghe nói họ rất tân tiến, không phát kẹo hỷ mà phát cho mỗi người một phong bì, kèm theo chứng nhận quyên góp tại quỹ từ thiện.

Xem như cô cũng kiếm được tiền, người khác đính hôn, phong bì chỉ để một trăm tệ, họ để tới ba trăm.

Nhưng nào có ai như thế? Ở Pohang, trước khi kết hôn bắt buộc phải trải qua chuyện đính hôn, mà hàm nghĩa thực sự của nghi lễ này là để chia kẹo hỷ.

Hơn nữa nghe nói là lễ đính hôn của họ chia ra hai giai đoạn, từ sáu giờ tới chín giờ tối là tiệc đính hôn tổ chức cho họ hàng, trưởng bối, buổi tiệc gồm năm sáu mươi bàn, từ chín giờ tối tới mười hai giờ đêm là vũ hội tưng bừng tổ chức cho các đồng nghiệp, bạn bè, còn yêu cầu mọi người ăn mặc lộng lẫy để tham gia.

Hee Min nghe cô nói xong, hừ mũi.

Đúng là tiệc đính hôn kiểu này tuy long trọng nhưng cũng rất phô trương.

Không Trung Quốc cũng chẳng Tây phương, nửa buổi trước mang đậm sắc thái Pohang, nửa buổi sau là muốn khoe khoang ta đây đi du học về.

Còn nữa, lại nghe nói lần đính hôn này, bên đàng trai chuẩn bị số tiền mặt ba trăm ba mươi ngàn, là dựa vào tên "Ji Young"[1] của cô dâu, còn phụ huynh nhà gái đáp lễ bằng một tòa biệt thự, thêm một chiếc xe đua đắt tiền, tổng giá trị hai món hơn ba mươi triệu tệ.

[1] Ji Young đọc giống số ba trong tiếng Trung.

Ở Pohang, nhà gái đính hôn trả lễ bằng xe hoặc nhà, đã không còn là chuyện gì lạ lẫm, ngược lại còn là trào lưu.

Nhưng một số tiền khổng lồ như thế thì rất hiếm.

Dù sao, nếu gia đình với thu nhập trung bình như nhà Jihyo mà gả con gái, thì cũng chỉ đáp lễ bằng chiếc xe khoảng hai mươi ngàn mà thôi.

Con gái sếp lớn xuất giá, quả nhiên là khác người.

Vùi mặt vào đầu gối, cô tiếp tục buồn bã.

Tiếng chuông di động reo liên tục.

Cô biết, không phải anh.

Đã làm xong thủ tục nghỉ việc ở công ty, theo quy định của phòng Nhân sự, quá trình bàn giao ít nhất phải nửa tháng.

Anh chỉ nói gọn, em nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt.

Không hề giải thích, không hề níu kéo.

Hóa ra, dù có là người đàn ông ôn hòa đến mấy, khi tuyệt tình thì cũng khiến người ta lạnh lòng.

Cô không muốn hỏi nữa, không muốn cố chấp đòi hỏi lý do.

Tim lạnh rồi, đắng rồi, đau rồi, bất cứ lý do nào cũng không bù đắp được.

Xưa nay, cô chỉ cho một lần cơ hội, mà cơ hội lần này, Deung Seol Se đã dùng hết.

Gió lạnh từ điều hòa vẫn kêu vù vù.

Điện thoại reo rồi ngừng, biến thành những hồi chuông tin nhắn liên tục.

Cô bị quấy rối tới độ không còn cơ hội để đau buồn nữa.

Đành lau khóe mắt, rồi cầm điện thoại lên.

Sáu cuộc gọi nhỡ, bốn cuộc là Hee Min, hai cuộc khác là Jun Ji.

Mở tin nhắn ra, trừ một tin nhắn Jeong Ok thông báo họp lớp đại học, còn lại mấy tin nhắn là Hee Min giục cô lên mạng QQ.

Cô đành gắng gượng, mở máy tính, lên mạng, vào thẳng nhóm riêng chỉ có bốn người họ.

Meo Meo tâm trạng rất tệ: Chuyện gì thế, tìm tớ gấp vậy?

Muốn sinh con trai (Hee Min): Sắp họp lớp đó, các cậu nhận được tin nhắn chưa?

Học tập làm chủ quản (Jun Ji): Nhận được rồi, chủ nhật tuần này, chắc tớ phải xin nghỉ phép tới Pohang quá.

Làm cô dâu căng thẳng quá (Shin Hye): Về thời gian thì không sao, nhưng... được thôi, nếu các cậu đều đi thì mình cũng không có vấn đề gì!

Học tập làm chủ quản (Jun Ji): Tiện thể dẫn chồng sắp cưới của cậu đến cho bọn này chiêm ngưỡng nhé!

Làm cô dâu căng thẳng quá (Shin Hye): Được, anh ấy có lớp huấn luyện vũ đạo, vừa hay phải ở Pohang một tháng.

Muốn sinh con trai (Hee Min): Ngưỡng mộ thật, lấy một nhà vũ đạo... Rảnh rỗi thì nhờ chồng cậu dạy tớ mấy bài nhảy nhé...

Học tập làm chủ quản (Jun Ji): Cái đứa đã sinh con gái như cậu ấy, nửa thân trên đã bị lực hấp dẫn của trái đất phá hoại nặng rồi, đừng ra ngoài hù dọa người khác!

Muốn sinh con trai (Hee Min): ...

Jihyo có thể tưởng tượng, Hee Min bên kia máy tính đã tức đến bốc khói.

Trước khi kết hôn, dáng người Hee Min khá đẹp, bây giờ đúng là đã gần giống các bà chị sồ sề người Nga rồi.

Đặc biệt, cô nàng...

Muốn sinh con trai (Hee Min): Các cậu nói xem lần này Jeong Ok sao lại nhiệt tình như thế? Nghe nói chi phí đều do cậu ta chi trả hết đó.

Học tập làm chủ quản (Jun Ji): Hỏi nhiều làm gì, người ta muốn đốt tiền thì cậu có lo được không? Hơn nữa người tham dự được nhiều nhất cũng chỉ hai, ba chục người, khao thì cũng mấy ngàn tệ thôi, người ta làm sếp, chuyện nhỏ ấy mà!

Muốn sinh con trai (Hee Min): Tớ chỉ thấy lạ thôi, vả lại nghe nói Gary cũng sẽ đi...

Học tập làm chủ quản (Jun Ji): Dù sao người ta chủ động mời họp lớp, chắc chắn không vì bao cái bà cô bụng bự mang thai lần hai là cậu đâu!

Làm cô dâu căng thẳng quá (Shin Hye): ...

Mọi người đều tự nhiên liên tưởng tới một câu danh ngôn: "Rảnh rỗi mở tiệc họp lớp, chia rẽ biết bao cặp đôi".

Muốn sinh con trai (Hee Min): Jeong Ok chưa hết tình cảm với Shin Hye nhà ta, muốn nhân cơ hội này làm lại từ đầu à?

Học tập làm chủ quản (Jun Ji): Điều kiện của Jeong Ok rất tốt, nhưng điều kiện của chồng tương lai Shin Hye càng tốt.

Hai người đối đáp qua lại, sôi nổi bàn tán, khiến Shin Hye trầm tư không nói. Đương nhiên, người im lặng còn có...

Cuối cùng.

Meo Meo tâm trạng rất tệ: Tớ không muốn đi cho lắm...

Lần này ba người họ lập tức dừng lại, đồng thanh hỏi: Tại sao?

Tâm trạng cô không vui, hơn nữa nếu trong tình hình này mà gặp lại Gary, thì sẽ ngượng ngập. Gary chắc chắn cũng nhận được tin rồi, không biết liệu anh có cười nhạo cô không? Trốn được thì cứ trốn!

Muốn sinh con trai (Hee Min): Jihyo lại thất tình rồi!

Chồng của Hee Min là người Pohang, sau khi tốt nghiệp, trong ba người thì cô nàng gặp lại Jihyo nhiều nhất, tất nhiên cũng hiểu rõ nhất về tình hình của cô.

Muốn sinh con trai (Hee Min): Cặp đôi đó nghe nói còn mở vũ hội đính hôn, rồi còn mời Jihyo nữa.

Học tập làm chủ quản (Jun Ji): Không thể nào?! Khoe khoang thế à?!

Tuy ngồi trước máy tính, không nhìn thấy vẻ mặt nhau, nhưng Jihyo biết chắc chắn Jun Ji đang bốc khói bừng bừng vì tức giận.

Muốn sinh con trai (Hee Min): Đúng thế! Nguyền rủa bọn họ sinh con trai không có chim.

Học tập làm chủ quản (Jun Ji): Nhất định phải cho bọn họ biết mặt!

Muốn sinh con trai (Hee Min): Tiếc là Jihyo không biết khiêu vũ, nếu không sẽ bắt cô ả kia tự thấy sỉ nhục!

Làm cô dâu căng thẳng quá (Shin Hye): Có gì khó đâu, quên chồng mình làm nghề gì à?! Cho dù là Valse hay điệu gì cũng là thế mạnh của anh ấy!

Ba người hào hứng bàn bạc, khiến Jihyo dở cười dở mếu.

Meo Meo tâm trạng rất tệ: Buổi đính hôn của anh ấy, mình không muốn tham gia...

Không được! Ba người cùng lúc gõ hai chữ đó.

Làm cô dâu căng thẳng quá (Shin Hye): Buổi họp lớp cậu phải tham gia, không được để mọi người biết cậu vì hắn mà buồn bã không muốn gặp ai.

Muốn sinh con trai (Hee Min): Buổi đính hôn cậu cũng phải đi, đồng thời dẫn một anh đẹp trai đi cùng, để hắn biết không chọn cậu là tổn thất của hắn!

Học tập làm chủ quản (Jun Ji): Jihyo, cậu đừng để phụ nữ chúng ta bị mất mặt!

Ba người phụ nữ là thành cái chợ, cái chợ này bắt cô phải có mặt mới được. Tuy là thế, nhưng trong khi "đồng bọn" giành nhau nói, tâm trạng đau buồn của Jihyo đúng là đã khá hơn.

***

Lần họp lớp này, Jeong Ok đặt tại Thiên Nhất Giác ở Pohang, khách sạn này không thể gọi là cao cấp, nhưng bên trong chỉ toàn là những món ăn vặt đặc sản Pohang nên khá thích hợp để đãi bạn bè các nơi khác. Gary đứng ở lầu một chọn một ít món đặc sản và món ăn chính như bánh chiên, canh cá... rồi đi bộ lên phòng bao ở lầu hai.

Hôm nay xác nhận có tổng cộng hai mươi ba người, cơ bản là các bạn ở vùng Changwon.

Anh vừa mở cửa phòng đã thấy các bạn gần như có mặt đầy đủ, đang rôm rả phát danh thiếp của mình. Rất lặng lẽ, anh khẽ nhíu mày.

Thực ra tổ chức họp lớp rất nhạt nhẽo, vừa giống "tiệc khoe khoang" lại vừa giống "tiệc mờ ám", mọi năm anh không mấy khi tham dự, chẳng giống Jihyo, dễ xiêu lòng.

Năm nay...

Cô chưa tới? Chắc không phải tạm thời rút lui chứ?

Có chút lo lắng, có chút buồn bực, lại càng có chút nặng nề.

Anh vẫn chưa kịp gắng gượng cười thì mấy người bạn cũ lâu năm không gặp đã lên tiếng chào.

"Ủa, đến rồi à!", Jeong Ok đứng sau lưng anh giơ tay vẫy vẫy phía sau.

"Jihyo! Hee Min, Jun Ji, Shin Hye...", Jeong Ok chào bốn người vừa đẩy cửa bước vào, lén vỗ lên bờ vai đang cứng lại của Gary.

***

Dù sao, với hiểu biết về Gary của cô thì hôm đó cô đã làm quan hệ mọi người trở nên căng thẳng, hôm nay anh chịu tham gia đã là "kỳ án" rồi. Hoặc là, hôm nay anh tới, chính vì muốn gặp cô, mỉa mai lạnh nhạt vài câu, khiến cô không biết trốn vào đâu, trước mặt mọi người, lầm mất mặt cô triệt để? Dù sao đó mới hợp với tính cách nhỏ mọn của anh.

Nhưng, anh không hề.

Cả buổi tối, anh im lặng lạ lùng.

Nhưng khi...

"Jihyo, công việc mới của cậu sao rồi? Sếp mới tính tình ra sao? Có xem trọng cậu không?", Jeong Ok tranh thủ lúc mọi người trò chuyện vui vẻ, quay sang hỏi vu vơ mấy câu như vô tình.

Cả người cô căng thẳng, cứng đờ.

Câu hỏi này, cô không trả lời được không?

Jeong Ok này có phải là đã giao hẹn trước với Gary, cố ý sỉ nhục cô?

"Vì cậu không chịu về làm việc mà Gary bận bù đầu một dạo, cũng may giờ đã có một thư ký cũng khá thích hợp", Jeong Ok nói tiếp, cười tươi, "Còn cậu? Sếp mới chắc không khó hầu hạ như Gary chứ?"

Nhìn đi, nhìn đi, đúng là giống đang cố ý làm khó cô.

Jihyo vùi đầu vào ăn.

Mọi người cũng không buông tha cô, đùa:

"Jihyo, sếp mới trẻ không? Có đẹp trai như Gary không?"

"Jihyo, hóa ra cậu vì sếp đẹp trai mà bỏ rơi Gary của bọn này, chẳng trách hôm nay cậu ấy im lặng vậy..."

"Jihyo, cậu thế này không đúng nhé, đa tình quá, đúng là điển hình của 'chỉ thấy người nay cười, có ai nghe thấy người xưa khóc đâu'!"

Mọi người làm loạn cả lên, trước kia họ cũng thường ghép đôi cô với Gary.

Xưa kia gặp tình huống này, Jihyo rất nhanh trí, lúc nào cũng cười đùa, cố ý làm ra vẻ u sầu, vạch trần 'nội tình': "Thực ra các cậu không biết chứ, Gary và Jeong Ok đã không còn trong sáng từ lâu rồi, chỉ lấy tớ làm bức bình phong thôi, sự thực là hai người họ vốn tình trong như đã..."

Và cứ lúc nào bị cô nói linh tinh một hồi, tất cả lại tìm chủ đề mới, bắt đầu lấy hai anh chàng độc thân đó ra cười đùa, không còn chọc cô nữa.

Dù sao trước kia Gary cũng chưa bao giờ tham gia, Jeong Ok thì hài hước bẩm sinh, biết đùa, thậm chí còn phụ họa vài câu. "Bị Jihyo phát hiện rồi à? Đúng thế, tôi đã thương thầm Gary từ lâu, muốn đè cậu ta xuống rồi đấy!"

Nhưng hôm nay, đầu Jihyo sắp cắm vào trong bát, không chịu ngẩng lên, chứ đừng nói là cười đùa nữa.

Thấy cô không ổn lắm, Jeong Ok sinh nghi, đang định truy hỏi.

Dù sao Jihyo cũng là nhân tài khó kiếm, nếu đổi sang chỗ khác mà không vui vẻ gì, anh ta rất hoan nghênh cô về công ty làm việc.

"Hiếm khi mọi người tụ tập, hôm nay lại do cậu chủ trì, cậu không kính mọi người một ly hả?", bỗng dưng, nam chính "bị bỏ rơi" trong scandal chủ động phá vỡ im lặng, nhắc anh ta.

Jeong Ok ngớ người, dù gì Gary cũng không thích uống rượu, nên xưa nay không đụng đến, huống hồ là ép uống người khác, chỉ cần không phải đi tiếp khách thì chưa từng khuyên ai uống cả.

Đây... đúng là khác thường.

Kỳ lạ thật.

"Đúng đúng, bữa nay tôi mời! Tôi 'hiếm khi' mời! Tôi kính cả nhà, tôi kính cả nhà!", Jeong Ok nhấn mạnh mấy chữ 'mời', 'hiếm khi', biết ý nâng ly lên, cười rất gian xảo.

Vẻ mặt Gary hờ hững, "Một ly không được, phải nhiều ly."

"Này người anh em, bình thường cậu không ra tay, mà hễ ra tay thì chí mạng quá đấy!", Jeong Ok kêu lên.

"Tửu lượng cậu cao, uống được cả ba, bốn chai rượu vang cơ mà", đôi môi mỏng của Gary nhếch lên, hãm hại bạn.

"Wow! Jeong Ok, Gary đã tiết lộ rồi, hôm nay phải chúc rượu lần lượt nhé, qua ải nhé!", mọi người chuyển sự chú ý sang chỗ khác, ai nấy đều bận rộn chúc rượu, quên bẵng chủ đề trước đó.

Jihyo thở phào.

Lúc cô nhìn Gary vẻ cảm kích thì anh đang hàn huyên với người bạn ngồi cạnh, vẫn với thái độ cao ngạo không thèm để ý đến cô.

Haizzz, lần này cô đắc tội với anh đúng là không nhỏ.

Nhưng, bỗng nhiên, Jihyo thấy ấm lòng.

Cô biết, ban nãy anh đã giúp cô.

Cả bữa tiệc, lần nào bạn bè họp mặt, không khí cũng vui đến bất ngờ.

Mọi người khó tránh khỏi uống nhiều hơn thường lệ.

Cuối cùng, có bạn ở tỉnh khác đề nghị, nếu đã tới Pohang rồi thì đi núi Nhạn Đãng, ai nấy đều hoan hô.

Vì đi xe mất một tiếng nên những người ra về hoặc đi tiếp đều đã đi cả, chỉ còn lại mấy người họ.

Họ không đi được, không phải vì không muốn về nhà, mà là...

Hee Min uống chút rượu, đang quậy phá, cứ ôm ghì cánh tay Gary, nước mũi gần như chùi vào áo anh, "Gary, cậu không biết là trước kia mình mê cậu biết bao?"

Biết chứ, ai mà không biết, trước kia theo đuổi dữ dội như thế, bây giờ mọi người chính vì nể tình bụng cô nàng đã đội lên mới không đùa cợt, ai ngờ cô nàng vẫn "cô đơn".

"Dù sao cậu cũng là anh hùng cứu mỹ nhân rồi, tại sao không chịu cho mình một cơ hội chứ!", Hee Min ôm riết lấy anh, như một con gấu túi ôm cây.

Gary bị ôm chặt, mặt xanh tái, nếu không vì ngại đối phương là thai phụ thì anh đã giở ngón võ rồi.

Đó cũng là một trong những nguyên nhân anh rất rất không thích tham gia họp lớp.

"Amen, thật khó coi!", Jun Ji làm dấu thánh, tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc, nhưng trong bụng thì thầm vui mừng, "Gary, nể tình Hee Min thương thầm cậu bao năm, cậu cứ để cậu ấy mượn rượu làm càn, ôm cho đủ đi!"

Mượn rượu làm càn cũng thật khôn, ôm cho đủ, có thể xem là hồi tưởng tuổi thanh xuân cũng được.

"Buông ra!", có người kiềm chế không được, gầm lên.

Cái người ôm anh quá kinh khủng, lại còn cọ vào da anh bằng cái bụng của cô ta nữa chứ.

Anh sắp chết rồi!

"Mình không!", Hee Min vẫn tiếp tục ôm, ra vẻ hưởng thụ.

"Hee Min, cậu buông Gary ra đi, đừng có vội vàng cưỡng bức người ta thế chứ", Shin Hye lại còn bê ghế ra ngồi xem.

Sáu bảy người còn ở lại không ai định đến cứu Gary, hiếm khi có kịch hay xem, mọi người đều không muốn bỏ lỡ.

Chỉ có cô nàng ngốc nghếch Jihyo, thấy Hee Min thậm chí còn định làm gì Gary nữa, không thể nhịn nổi...

"Hee Min, đừng làm bậy, coi chừng cái thai!", Jihyo vội kéo Hee Min ra, giữ chặt.

Trời ơi! Mất mặt quá.

Cô rất hiểu Gary, cứ ép uổng nữa, anh sẽ suy sụp mất.

Hee Min bị kéo ra, khóc dữ dội hơn, "Jihyo, cậu nói xem, sao Gary không thích mình chứ? Nếu cậu ấy thích mình, nếu cậu ấy thích mình..."

Gary bực bội muốn chết, vừa có được chút tự do là anh đi tìm khăn giấy khắp nơi.

Thật không chịu nổi! Nếu... nếu không vì... anh thèm vào tham dự buổi họp mặt vớ vẩn này!

"Jihyo, nếu lúc đó Gary nhận lời mình, thì bây giờ có thể là bố của cục cưng trong bụng mình rồi!", Hee Min là điển hình của kẻ say rượu làm càn, khóc như mưa.

Trán Gary xuất hiện ba vạch đen.

Giả thiết đó làm anh sa sầm mặt mày.

Anh không thèm! Cứ nghĩ tới chuyện cô nàng Hee Min kia có khả năng nhiều ngày không tắm, chạm vào da mình, là anh đã muốn chết, chứ đừng nói tới thân mật với nhau.

Buồn nôn quá!

"Jihyo, Gary nhất định sẽ là một anh chồng tốt, là người cha tốt, đúng không? Chẳng giống cái tên nhà tớ...", Hee Min như bị kích thích gì đó, nói lung tung bậy bạ, vừa khóc vừa phá vừa cười.

"Đúng đúng đúng, cậu ấy chắc chắn sẽ là người chồng tốt người cha tốt, ai lấy được cậu ấy nhất định là rất có phúc!", Jihyo cũng bó tay, đồng ý bừa.

Không ai chú ý, người đang bực bội đi tìm khăn giấy khắp nơi kia, bỗng khựng lại.

"Gary, cậu thích con gái hay con trai? Chúng ta sinh con gái được không?", Hee Min lại còn gào lên rất thâm tình.

Shin Hye và Jun Ji đều cười phá lên.

Chỉ có Jihyo là không cười nổi.

Cô ôm lấy Hee Min, vỗ vỗ lưng cô nàng, dịu dàng nói, "Hee Min ngoan, nghĩ cho cục cưng trong bụng đi..."

Jihyo bây giờ đang phát ra ánh sáng của tình mẫu tử, khiến Gary đứng cạnh chỉ có thể nhìn cô chăm chú.

"Là con gái thì mình không thể cần nó được!", mắt Hee Min đỏ hoe, vẫn vừa khóc vừa cười.

Jihyo đỏ hoe mắt.

Shin Hye và Jun Ji đều không rõ tình hình, chỉ có cô biết đã xảy ra chuyện gì.

Khung cảnh rối loạn.

Còn Jeong Ok không hơi đâu quan tâm, chỉ nhìn Shin Hye chăm chăm.

Tối nay Shin Hye cũng công bố tin sắp lấy chồng, vốn là người yêu đã chia tay từ lâu, thì nên cười rồi chúc mừng đối phương mới đúng.

Nhưng biết người ta lấy chồng tốt như thế, là đàn ông, sự kiêu ngạo bị tổn thương, trong lòng cũng khó chịu.

Đó chính là tính xấu của đàn ông, lúc nào cũng muốn hắt hủi phụ nữ, nhưng luôn mong người đến sau không bao giờ xuất sắc bằng mình.

"Gary, hay là mình ly hôn, mang hai đứa con gái đi theo cậu?"

Hee Min bỗng hứng lên, ôm cái bụng to, lao về phía Gary.

Gary tái xanh mặt mũi, vội vàng né tránh.

Trong lúc hỗn loạn, Jihyo tức giận kéo Hee Min lại, quay lưng đi ra ngoài.

"Xin cậu đấy, không thấy mất mặt hả?", cô kéo tay "Hee Min", vừa đi vừa lảm nhảm.

Vì quá mất mặt lại tức điên lên, Jihyo không để ý là, đôi tay mà cô nắm để kéo ra ngoài kia, rất không ổn.

***

Jihyo vừa kéo "cô bạn" ra ngoài vừa lẩm bẩm:

"Xin cậu đấy, cậu không thấy mất mặt hả? Tớ biết cậu rất đau khổ, nhưng cậu cũng chẳng thể suốt buổi tối bỏ qua lời khuyên nhủ của bạn bè mà uống rượu mãi được! Chẳng lẽ cậu thực sự không cần đứa bé này sao?", Jihyo chưa từng mang thai nhưng thái độ của cô rất nghiêm túc khi nói về mầm sống mới này, có lẽ cũng vì liên quan tới Ah Reum.

"Vợ chồng các cậu chưa từng bàn bạc à? Tại sao cứ phải sinh con trai? Chẳng lẽ anh ta không biết, cứ bắt cậu phá thai như thế sẽ rất hại cho cơ thể sao?", tuy biết vấn đề này hỏi cũng như không, nhưng Jihyo vẫn trách móc.

Sao lại có người đàn ông ích kỷ đến thế?!

Thành phố Pohang rất nhỏ, tuy là chốn phồn hoa nhưng quan niệm về đời sau rất nặng nề, thậm chí ở một số chỗ còn giữ truyền thống cũ, nhất định phải sinh bằng được con trai thì mới được bước vào cửa nhà chồng.

Nên vợ chồng Hee Min lúc sinh con đầu lòng, để đứa trẻ có hộ khẩu, mới đi đăng ký kết hôn nhưng không hề tổ chức hôn lễ, cũng có nghĩa là trước khi sinh được con trai, trước mặt họ hàng và bạn bè, bên gia đình nhà trai không thừa nhận cô nàng là con dâu.

"Cậu có biết là linh hồn đứa trẻ thường sẽ tìm đến mẹ mà không tìm cha nó không, cậu đã bỏ tới bốn, năm mạng người rồi, cậu cứ làm tổn hại âm đức thì những linh hồn đó sẽ hợp lại, cùng đến tìm cậu đó!", những lời này, cô không cố ý dọa Hee Min sợ.

Lần này cô vừa thấy Hee Min đã giật mình.

Hóa ra trong hai, ba năm rồi, Hee Min đã phá đi mấy cô bé con đang thành hình trong bụng.

Tại sao đàn ông lại ích kỷ như thế, không thể thương yêu phụ nữ hơn sao?

Jihyo rất giận Hee Min cứ làm khổ mình như vậy, nhưng cũng bất lực hiểu rằng, kiểu mẫu như nhà chồng Hee Min là rất phổ biến.

Phụ nữ có cách gì đâu, lấy chồng thì cũng lấy rồi, đành chấp nhận thôi.

Bây giờ bào thai trong bụng đã đủ mười sáu tuần, Hee Min đã nhờ người quen để siêu âm, phát hiện ra vẫn là con gái. Cô nàng vốn định đi phá, nhưng bị Jihyo không khách sáo mắng cho vài câu, liền đau lòng khóc nức lên.

Nhưng ai cũng biết, không có con trai thì hôn nhân của Hee Min có thể sẽ không giữ được.

Cả buổi chiều, Hee Min khóc, cô cũng khóc.

"Cậu nghe tớ nói đi, đừng phá thai nữa, bác sĩ bảo nếu cậu còn phá thì có thể sẽ không sinh con được nữa đâu!", Jihyo khẽ cắn môi nói, "Tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu..."

Đã nói mẹ và con gái có mối quan hệ khăng khít, nếu Hee Min không đau buồn thì tối nay cũng sẽ không mất kiểm soát như vậy.

Mỗi người mẹ là một cái cây, trên cây nở ra hoa đỏ là con gái, hoa trắng là con trai. Jihyo đã nhờ mẹ đoán, trong cuộc đời Hee Min chỉ có hoa đỏ.

Jihyo biết, mẹ cô thực ra còn có một khả năng khác, có thể đến thế giới đó, lấy hoa trắng trên cây người ta mang về.

Nhưng mẹ cô chưa từng làm việc này, vì người đi ngược lại định luật tự nhiên sẽ gặp ngay báo ứng.

Báo ứng đó, chính là tai họa về sinh mệnh.

"Tớ sẽ hỏi thử mẹ về cách biến hoa đỏ thành hoa trắng, đến lúc đó tớ sẽ giúp cậu đổi!", Jihyo an ủi bạn.

Mắt trái của cô có rất nhiều khả năng lạ, chỉ là chưa được khai mở mà thôi.

Người bị cô kéo ra ngoài im lặng khác thường.

"Nên cậu đừng có đau lòng mà ôm Gary khóc nữa, cậu cứ thế thì người ta sẽ nghĩ đầu cậu có vấn đề đó", nói xong, Jihyo quay phắt lại, muốn cảnh cáo bạn vài câu nữa.

Nhưng mới quay lại, cô đã đờ ra.

Miệng há thành chữ O.

Vì cô đã "nắm" nhầm tay, chẳng trách sao hôm nay cô lại thấy tay Hee Min to như thế.

Cô cứng đờ. Luống cuống tay chân, lập tức hất tay anh ra.

Gary cau mày.

Anh vừa cau mày. Jihyo đã nhận ra cử chỉ của mình rất không đúng, như thể đụng vào thứ gì dơ bẩn, cũng giống như rất ghét anh vậy.

"Mình không có ý đó!", Jihyo cuống lên, lại nắm lấy tay anh.

Nếu chủ động xin lỗi có thể cứu vãn tình bạn, thì cô không ngại sẽ là người cúi đầu trước.

Vốn ngỡ hai người đã cắt đứt hoàn toàn, từ nay về sau có chết cũng chẳng qua lại nữa.

Nhưng tối nay, anh không chỉ chịu đến họp lớp, mà còn tình nguyện giải vây cho cô.

Có nghĩa là?

Gary nhìn cô, lại liếc xuống bàn tay cô đang nắm chặt tay anh.

Nghĩ lại cũng không đúng, cô cầm tay anh như thế, thì có nghĩa gì? Quá mờ ám.

Cô vội buông ra, "Mình không có ý đó!"

Tệ quá, không phải ý này, không phải ý đó. Tự cô cũng sắp rối loạn rồi.

Môi Gary hé ra, thốt lên bốn chữ:

"Đầu có vấn đề."

Hả, anh mắng cô đầu có vấn đề?

Có phải anh biết gì rồi không? Có phải anh thấy cô rất nực cười? Đúng, đầu cô có vấn đề, dễ động lòng, dễ tổn thương, dễ bị lừa gạt!

Mặt Jihyo như bị shock nặng.

"Bạn cùng phòng của cậu, có phải đầu bị kẹp vào cửa hỏng mất rồi không?", dù sao cũng bị cô "cưỡng ép" ra ngoài, đang ở ngoài khách sạn rồi, lần đầu anh không sợ bẩn, ngồi xuống bên bồn hoa, ung dung nói với cô.

Hả? Không phải nói cô à?

Thấy anh lại muốn nói chuyện với mình, quan tâm đến mình, Jihyo cảm thấy đó là vận may duy nhất trong quãng thời gian gần đây của cuộc đời tồi tệ này.

Cô thấy lồng ngực mình, cơn tức thở do Deung Seol Se gây ra, giờ đã hơi dịu lại.

"Miệng cậu độc thật!", Jihyo ngồi xuống cạnh anh, lấy từ túi xách ra gói khăn giấy, "Này."

Bao năm nay, họ đã xây dựng được sự ăn ý ngầm với nhau.

Ban nãy trong khách sạn, cô đã rất muốn đưa khăn giấy cho anh. Quả nhiên, tên này vừa nhận được là bắt đầu lau chùi thật tỉ mỉ những chỗ trên cánh tay bị Hee Min chạm vào.

Nhưng cô và anh đều không chú ý là, anh không hề lau bàn tay.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, mà những chỗ Jihyo chạm vào, từ việc lau chùi ngay lúc đầu, rồi sau đó là xong việc mới lau, và đến giờ thì hoàn toàn bỏ qua.

"Nghe nói cậu không nhận nhà, cũng không nhận tiền?", Gary lau cánh tay xong, ánh mắt anh nhìn thẳng phía trước, không quay sang cô, chỉ hỏi gọn.

Anh nhận được chìa khóa nhà kế bên từ tay mẹ, mới biết mọi việc.

"Cái đó là tiền cậu kiếm, có phải của mình đâu! Hơn nữa mình cũng không cần...", Jihyo lẩm bẩm.

"Cậu cần đấy, tôi thấy bộ dạng cậu thế này, không lấy chồng nổi đâu", giọng anh vẫn rất lạnh nhạt, hờ hững, như gió thoảng mây trôi, khiến người nghe có cảm giác như anh đang nói về thời tiết.

Không hỏi cô có phải thất tình không, mà là quả quyết cô không lấy chồng nổi, một "dao" đâm trúng tim cô rồi.

Gary, cậu ác lắm!

Tuy Jihyo cũng đúng là từng buồn bã nghĩ rằng, sau này không lấy chồng thì thôi, nhưng bị anh giễu cợt thế, cũng nội thương tới mức muốn ói ra máu.

"Gary, cái lưỡi cậu độc thật, mình thấy cậu cũng đừng mơ tới chuyện cưới vợ nữa!", cô trả miếng.

Cứ thế, trong trận khẩu chiến, cô phát hiện mình đã không còn buồn bã mấy.

Gary nhướng mày, "Người thích tôi rất nhiều mà."

Lại tự phụ rồi! Tốt nhất là anh có thể kể ra một cái tên đi!

Jihyo tỏ ra kỳ thị.

"Nhưng chẳng ai làm tôi thấy yêu thích cả, hơn nữa nếu bảo tôi và cô gái đó chung chăn gối, chắc tôi sẽ phải mua một cái giường trên ba mét, không ai đụng chạm ai", Gary nghiêm chỉnh nói.

Anh tự rút ra kết luận, "Nên cậu nói đúng, chắc tôi đúng là không cưới vợ nổi." Nếu lúc anh kết hôn mà đề ra yêu cầu trên với đối phương, có lẽ sẽ bị người ta đá bay.

Phì...

Nửa tháng nay, lần đầu tiên Jihyo bị chọc cười.

Tuy cô tin suy nghĩ của anh chắc chắn không phải để chọc cười cô.

"Tôi cũng không muốn sinh con, cứ nghĩ đến đứa trẻ con sẽ tè và ị ra, tôi đã thấy buồn nôn rồi, khó mà chịu đựng được."

Những lời này, lần đầu anh nói với người khác.

Cảm ơn cô đã khen ngợi, nhưng anh cho rằng bản thân anh tương lai sẽ không phải là người chồng tốt, cũng chẳng phải là người cha tốt.

"Cho mình xin đi, cậu nuôi chó nuôi mèo cũng ị cũng tè mà!", Jihyo không đồng ý quan điểm của anh, nếu tương lai mà điều kiện cho phép, cô mong sẽ có hai đứa con.

"Tôi chưa từng nuôi động vật, ngay cả hoa cỏ cũng quá bẩn, tôi đều không trồng", anh nhìn cô bằng ánh mắt rất kỳ quái, anh tưởng cô ở bên anh lâu như thế, chắc phải hiểu chứ.

"Khi cậu già chắc chắn sẽ rất đáng thương", Jihyo nhìn anh bằng ánh mắt thương hại.

"Không đâu, tôi thấy sống một mình rất ổn", anh ngắm ánh trăng, nói, "Sống một mình, tự do tự tại, muốn làm gì thì làm, không vì người nào khác mà khổ sở, không vì ai mà đau lòng, tôi thấy những ngày tháng như thế rất ổn."

Sống một mình làm sao lại rất ổn được? Mẹ Kang chắc chắn sẽ buồn chết mất!

Jihyo đang định phản bác, bỗng khựng lại.

Anh... anh đang an ủi cô bằng cách khác sao?

Thật không chịu nổi anh, an ủi một người sao mà lạ lùng thế!

Mắt Jihyo cuối cùng lấp lánh nụ cười, "Mình không yếu đuối như cậu tưởng tượng đâu."

Anh tiếp tục ngắm ánh trăng trong trẻo. "Song Jihyo, tôi xin lỗi. Ân oán trước kia của tôi và Deung Seol Se, không nên lôi cậu vào."

Jihyo suýt thì rớt cằm xuống đất.

Anh đang thừa nhận, trước kia theo đuổi cô hoàn toàn như cô nghĩ, chỉ là so đo với Deung Seol Se?

Nghe lời xin lỗi từ người cao ngạo như anh, đúng là không dễ dàng!

Jihyo cứ thấy kỳ quặc, nhưng lại không nói rõ được là kỳ quặc chỗ nào.

"Cậu yên tâm, tôi không có ý thừa nước đục thả câu. Nên lúc đó nói là muốn theo đuổi cậu, cậu thích cũng phải thích, mà không thích cũng phải thích, chỉ là lời nói trong lúc tức giận."

"Lúc đó cậu làm mình sợ chết khiếp", bỗng dưng ngang ngược như thế, hại cô sợ vô cùng.

"Mình biết ngay cậu chưa từng thích mình mà...", Jihyo kêu oai oái.

Cảm giác hai người trò chuyện cởi mở, thật tốt.

Xem ra, tình bạn của cô lại quay về rồi!

Nhưng Gary lại nghiêm túc nói, "Không, tôi từng thích cậu. Tuy chỉ là rung động trong phút chốc, nhưng tôi không phủ nhận chuyện đó."

Jihyo há hốc miệng.

Hai người lại lặng im một lúc, Jihyo cười khan, "Cũng may là đã từng."

Nếu cảm giác ấy giờ vẫn còn, chắc chắn họ không thể làm bạn nữa.

"Được rồi, từ nay về sau, chúng ta không ai được vượt qua giới hạn, tiếp tục làm bạn nhé? Cậu gặp khó khăn, tôi có thể giúp cậu. Cậu rơi nước mắt, tôi có thể cho cậu mượn bờ vai."

Câu nói đó, Gary không thể thốt ra, lời lẽ sến như vậy, anh không nói được.

"Còn nữa, tôi không muốn có một người bạn ngu ngốc, nên.. Tên khốn nạn đó, cậu đừng nhớ tới hắn nữa!"

Tên này... tên này... cô có ngu ngốc đâu!

"Được rồi, những gì cần nói tôi đã nói hết. Tôi nhớ cậu hay khóc nhè lắm, nếu khóc ra mà thoải mái hơn thì cậu cứ bắt đầu đi."

Anh tiếp tục ngẩng lên ngắm trăng, vẫn tư thế gợi đòn cao ngạo đó.

Thế nào là nhớ rằng cô hay khóc nhè cơ chứ!

Trí nhớ anh sao mà tốt thế, từ năm mười tám tuổi nhớ tới tận bây giờ!

Jihyo ấm ức, "Mình không có nước mắt, không muốn khóc tí nào!"

Nói dứt câu, đầu cô đã bị một bàn tay ấn xuống vai anh.

"Khóc!", anh ra lệnh.

Làm gì có ai như thế!

"Mình không buồn, không hề buồn! Nếu anh ấy chẳng cho mình một lý do nào, cứ thế đính hôn với người khác, tại sao mình phải buồn? Nếu mình thôi việc, mà anh ấy không có chút cảm giác nào, tại sao mình phải buồn?" Bị tay anh ấn xuống, đầu Jihyo không thể động đậy, cô đành cười gượng.

Ghét quá, bao giờ mới buông cô ra? Tư thế này rất khó chịu, cổ cô sắp rơi xuống rồi!

"Tại sao mình phải buồn? Trên đường chó hai chân thì khó tìm, chứ đàn ông hai chân chẳng lẽ không thấy? Cũng như bọn Hee Min nói, lễ đính hôn của anh ta, mình chắc chắn sẽ tham dự, hơn nữa mình phải dẫn theo một anh đẹp trai tới, giành hết sự chú ý luôn!"

Cô nhất định phải để Deung Seol Se nhìn cô bằng ánh mắt giống của Jeong Ok tối nay!

"Mình không buồn, thật sự không hề buồn...", Jihyo nhấn mạnh, nhưng phát hiện ra cô càng nhấn mạnh thì giọng càng nhẹ bẫng, đến cuối thì giống đang nghẹn ngào.

Cô không buồn, nhưng, cô tủi thân.

Gary không làm phiền cô, anh giữ tư thế bất động, chỉ có bàn tay ấn đầu cô từ từ buông lỏng.

"Mình không buồn, mình thật sự không buồn...", Jihyo không ngừng lặp lại, nhưng những giọt nước mắt to tròn đã thấm ướt bờ vai áo pull của Gary.

"Chỉ là bụi bay vào mắt thôi", Jihyo dụi mắt, nhưng nước mắt lại bất ngờ tuôn rơi nhiều hơn.

Bụi bay vào mắt? Tốt nhất là cô phải nói cho anh biết, chỗ này nơi nào có bụi!

Gary cũng không mỉa mai cô, chỉ tiếp tục làm như không nhìn thấy.

Vì anh không hề nhìn cô, giống như chỉ cho mượn bờ vai, còn anh luôn mải mê ngắm trăng. Nên cuối cùng Jihyo khóc to, nức nở.

Từ lúc xảy ra chuyện, cô chưa từng khóc, nhưng hôm nay lại bị Gary ép cho ra những giọt nước mắt cô luôn cố kìm nén.

Vừa tựa vào vai anh, Jihyo vừa khóc đến run rẩy, "Gary, cậu và mình sao đều bi thảm đến thế?! Mình lúc nào cũng bị kẻ khác tự dưng bỏ rơi, cậu cũng chẳng tốt hơn, sao chúng ta lại đồng bệnh tương lân như vậy?"

Đôi mắt đang "ngắm trăng" của Gary bỗng giật giật.

"Có lẽ chúng ta đến già cũng chẳng ai thèm, đến khi đó, chúng ta cứ làm bạn già với nhau nhé!", Jihyo càng nghĩ càng đau buồn.

Cũng may, sau này nếu có vào viện dưỡng lão thật, thì cũng còn có người bầu bạn.

"Cứ khóc đi, bớt nói nhảm...", cuối cùng Gary không nhịn nổi, nghiến răng thốt ra.

Vai anh đã cho cô mượn khóc, sao mà lắm lời thế!

Jihyo nghe vậy, càng tủi thân gục vào vai anh, tiếp tục khóc nức nở.

***

Từ sau trận "khóc" đó, cô và Gary đã nảy sinh tình cảm.

Một mối duyên sâu đậm hơn, đang nảy mầm trong tim Jihyo.

Hôm nay là ngày Deung Seol Se đính hôn.

Cũng là sinh nhật của cô.

Mỉa mai quá, ngày đính hôn mà cô ta chọn, lại là sinh nhật cô.

Hee Min chuyển màu mắt sang tông màu cam, lại lấy một chút màu tím nhũ, tỉ mỉ đánh lên mắt Jihyo, rồi thêm một chút nhũ hồng, đôi mắt vốn đã đẹp, bây giờ càng tuyệt đẹp đến nghẹt thở.

Phấn nền đánh màu hơi đậm, che lấp sắc mặt hơi tái của Jihyo, cô nàng đánh một ít kem lót lên môi Jihyo, sau đó vẽ thành đường nét cong cong, quyến rũ, nổi bật, lại thêm son đỏ tươi, cuối cùng thoa thêm một lớp son bóng để làn môi căng mọng hơn.

"Hôm nay sắc mặt cậu kém quá, tớ phải giúp cậu trang điểm đậm một chút!", Hee Min vô cùng tự tin vào kỹ thuật trang điểm gần mười năm kinh nghiệm của mình.

Jihyo gượng gạo nhếch môi.

Đương nhiên cô biết vì sao sắc mặt mình lại kém đến vậy, ngày mai cô chuẩn bị đi hiến máu nhân đạo, hóa giải tai nạn liên quan đến máu của mình.

"Đợi qua đợt này rồi lại siêu âm giới tính xem sao, hãy quyết định có nên giữ đứa bé lại không!", cô sờ bụng Hee Min.

Ở đây, có một sinh mạng nhỏ, là cô đã hái hoa trắng của người khác để đổi lấy.

"Biết rồi, tớ sẽ không cẩu thả qua loa đâu!", Hee Min gật đầu.

"Jihyo, mặc bộ lễ phục này đi, xinh đẹp mà không cầu kỳ quá", Shin Hye cũng cống hiến bộ lễ phục cô định mặc trong hôn lễ của mình ra.

Nhìn trong gương, gương mặt rất quen thuộc nhưng có phần xa lạ dưới lớp trang điểm tinh tế kia, Jihyo sững người mất một giây.

Thực ra, ngay cả cô cũng không rõ mình muốn làm gì, dựa vào sự "xui khiến" của ba người bạn thân, cô đã bồng bột mất rồi.

Có lẽ, trong lòng, cô thật sự không cam tâm, nên mới nỗ lực gấp đôi.

Tiếng chuông cửa vang lên.

"Nam chính hôm nay của chúng ta tới rồi!", Hee Min hào hứng nhảy lên, chủ động chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở, bên ngoài là một người đàn ông cao gần mét tám, phong độ ngời ngời.

***

Chín giờ tối, Gary có mặt đúng giờ.

Cô dâu hôm nay trang điểm vô cùng xinh đẹp, mặc một bộ lễ phục màu đỏ, trông rực rỡ nổi bật, vóc dáng mảnh mai, còn chú rể chỉ mặc áo sơ mi tím đơn giản, nhưng lại nho nhã, thanh lịch khác thường.

Gary tìm một góc khuất, gần ban công, mặt sa sầm, cố kiềm chế.

Xung quanh có vài đồng nghiệp dẫn bạn nhảy cặp đến chào anh, vốn dĩ là vũ hội của thanh niên, chủ nhân vì muốn đốt cháy không khí nên lúc mời đã ghi rõ trong thiệp là có thể dẫn bạn theo.

Anh luôn đợi Jihyo mở lời.

Tối qua, họ gọi điện cho nhau rất lâu, đến khi Jihyo cầm điện thoại vừa nói, vừa ngủ gục, mà cũng không mời anh.

Tối nay, anh không chịu nổi nữa, cuối cùng chủ động hỏi cô, có cần anh cùng đi vũ hội không.

Nhưng cô lại nói, không cần, cô đã có bạn nhảy.

Một câu nói, khiến anh suýt giận đến bốc khói.

Hai người đã hứa sau này chỉ là bạn, còn anh cũng tuyệt đối không làm chuyện thừa nước đục thả câu, nhưng...

Vừa hay là cho người khác cơ hội thôi mà?

Nghĩ chuyện đó làm gì! Dù sao anh cũng thật lòng mong làm bạn với cô thôi! Gần đây thân thiết qua lại với nhau, cũng chỉ do anh không yên tâm cô nàng ngốc nghếch đó, sợ cô lại làm chuyện dại dột.

Cũng may, mỗi ngày cô chỉ rất mệt mỏi, rất quái lạ, không biết đang bận rộn gì, mỗi lần nói chuyện điện thoại với anh, lúc nào cũng nói rồi ngủ quên mất, ngoài ra thì không thấy bất kỳ suy nghĩ lạ lùng nào.

Tối đó, cô khóc đau thương như thế, anh luôn lo rằng cô sẽ xảy ra chuyện.

Bên kia là cô dâu và chú rể đang tiếp đãi khách khứa, để ý thấy anh.

"Muốn ra đó chào hỏi không?", Deung Seol Se tỏ ra rất phong độ.

Vì cho dù hôm nay diễn màn cô dâu sẽ bỏ chạy với người khác, anh cũng chẳng hề cau mày.

Sáng nay, đóng dấu xong mấy công văn, đã làm xong kha khá chuyện rồi.

Nhưng, diễn xong màn kịch tối nay, đối với anh là vô cùng có lợi.

Hwang Ji Young cắn môi.

Cô ta tưởng Gary sẽ có hành động gì, nhưng lại hoàn toàn khác so với dự liệu.

Rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Hwang Ji Young nhận ra mình không hiểu nổi nữa.

Là do khoảng cách thời gian, khiến người mà cô ta tự nhận là hiểu rõ tính tình, đã trở nên khác biệt?

Anh vẫn bận rộn, mỗi ngày chỉ di chuyển đến hai điểm là công ty và nhà.

Mấy lần, thậm chí cô ta còn cố ý khoe hạnh phúc trước mặt anh, anh cũng chỉ nhíu mày, tỏ ra không vui, rồi thế mà thôi.

Hwang Ji Young tự hỏi hết lần này tới lần khác, liều thuốc này có phải đã cho quá liều?

"Không cần chào, chúng ta khiêu vũ đi!", âm nhạc vang lên, Hwang Ji Young nắm lấy tay Deung Seol Se.

Cô ta là người sĩ diện, dù đang rối bời nhưng cũng không thể để mất mặt được.

"Được, nhảy thôi", Deung Seol Se mỉm cười khẽ, nhưng có phần lơ đãng.

Tối nay chắc cô sẽ không tới.

Không tới, cũng tốt.

Mỗi lần nhìn ánh mắt thất vọng, đau buồn của cô, anh phải mất khá nhiều sức lực mới có thể kiềm chế ý muốn giải thích.

Anh chưa từng là người bồng bột, mỗi một bước đi, anh đều yêu cầu bản thân lý trí đến hoàn hảo, như thế mới không có bất kỳ khả năng xảy ra sai sót nào.

Bây giờ cô tổn thương, nhưng tương lai anh sẽ dùng gấp ngàn gấp vạn lần điều tốt, bù đắp cho cô.

Đôi tân lang, tân nương trong tiếng nhạc lãng mạn, lả lướt khiêu vũ. Ở giữa cuộc đời, ai mà chẳng đeo mặt nạ, khó nhọc để sống.

Trong thành phố này, những người trẻ thật sự biết cách khiêu vũ, cũng không nhiều.

Nhưng những học sinh từng đi du học như họ, kiểu nghi thức xã giao này, đều học khá là hoàn hảo.

Trong điệu nhảy khởi đầu quá hoàn mỹ của cô dâu chú rể, một vài cặp tình nhân cũng đi những bước lóng ngóng, hào hứng bước vào sàn nhảy.

Không khí vui vẻ bất ngờ.

Bỗng, ở cửa, có phần rối loạn.

Hoặc nên nói là, những người đàn ông chiếm số đông ở đây, đang làm rối loạn.

Ánh mắt Deung Seol Se thờ ơ liếc qua, bỗng sững sờ.

Jihyo khoác tay một người đàn ông rất phong độ, bước vào trong.

Cô hôm nay mặc bộ lễ phục màu trắng bạc, gấu váy được thiết kế đặc biệt, khiến cả bộ lễ phục toát lên vẻ tươi trẻ, không hề đơn điệu, ngoài xinh đẹp phóng khoáng ra, còn có một nét kiều diễm rực rỡ, nổi bật trong mắt mọi người.

Deung Seol Se cảm thấy trong thoáng chốc, hơi thở của mình ngừng lại, anh gần như giống đa số đàn ông ở đây, đều dừng bước.

Jihyo khoác tay bạn nhảy, đến gần cô dâu chú rể.

Cô vốn đã xinh đẹp, lúc này được trang điểm kiểu dạ tiệc với tông màu sáng, bộ lễ phục để lộ đôi chân quyến rũ, thu hút mọi ánh mắt đàn ông trong buổi tiệc.

Bạn nhảy tối nay của cô, là vị hôn phu của Shin Hye, cũng là một nhà vũ đạo đẳng cấp quốc tế.

Đối phương rất hóm hỉnh, ân cần, và là thầy dạy nhảy của cô.

Bắt đầu từ lúc cô bước vào, thế giới này như chỉ có hai vòng tròn vậy.

Mà tiêu điểm của vòng tròn, một là cô dâu chú rể tối nay, một chính là họ.

Cô từng bước đến gần Deung Seol Se, tận mắt chứng kiến sắc mặt càng lúc càng tái xanh mà cả phấn hồng cũng không che giấu được của Hwang Ji Young.

Không một cô dâu nào lại muốn trong hôn lễ của mình, có ai đó cướp mất hào quang.

Jihyo chưa từng làm chuyện thiếu đạo đức như thế, nhưng hôm nay cô lại muốn làm một cô gái xấu xa một lần.

"Chúc mừng hai người, chúc hai người bách niên hảo hợp", Jihyo mỉm cười, bình thản chúc mừng họ.

Thực ra, hôm đó dựa vào vai Gary, khóc to một trận rồi, mọi nỗi đau khổ hình như đã dần dần tan biến.

Deung Seol Se luôn nhìn cô chăm chú.

Jihyo luôn là người không biết giả tạo, nên rất dễ bị nhìn thấu.

Nhưng lúc này, anh nhìn thấy gì? Họ rất gần, nhưng khoảng cách trái tim lại quá xa xôi.

Anh chưa từng thấy Jihyo như vậy bao giờ.

Jihyo bẩm sinh đã có một gương mặt quá đẹp, nên cô lúc nào cũng tự ti mà gắng sức che giấu "khuyết điểm" đó của mình.

Thoáng rung động, anh đang định nói gì đó với cô, thì đã có một người đàn ông không quen biết chạy tới, mời cô nhảy.

Jihyo lắc đầu, "Không, bạn nhảy tối nay của tôi là anh ấy."

Lúc cô nhìn Tầm Dương, ánh mắt gần như toát lên tình cảm sâu đậm.

Trái tim Deung Seol Se như ngừng đập.

Mọi thành bại trong kế hoạch này, anh đã tính toán hết, ngay cả phía Gary, anh cũng đã đề phòng. Nhưng anh tính toán đủ đường, mà lại không tính đến...

Anh đã làm tổn thương Jihyo đến mức này.

Thực ra, đúng là không tính đến chăng? Nói cho cùng, chỉ là ích kỷ, cố ý bỏ qua mà thôi.

"Chào bạn rồi, chúng ta nhảy nhé", Tầm Dương cười dịu dàng phối hợp khá tốt.

Thực ra bất cứ ai cũng có thể nhận ra, Tầm Dương khá giống với Deung Seol Se.

"Vâng", Jihyo gắng nở nụ cười.

Vốn dĩ, trong vở kịch đẹp đẽ này, cô nên cười rất rạng rỡ.

Nhưng bỗng dưng, cô bị một ánh mắt sắc nhọn bắn trúng.

Trời ạ, Gary có thể nào đừng nhìn cô bằng sắc mặt tái xanh như thế không?

"Tầm Dương, khoan đã, em phải chào bạn em một tiếng", cô vội vàng thì thào với Tầm Dương.

Tối nay, cô cố ý làm Deung Seol Se hiểu lầm, chứ không phải là Gary.

Nhất định anh sẽ cho rằng, cô quá dễ dãi.

Cô phải giải thích đã!

"Jihyo, làm chuyện chính đã", Tầm Dương kéo cô lại, vì âm nhạc đã vang lên.

Kỹ thuật vũ đạo của Tầm Dương cực kỳ thâm hậu, mới kéo nhẹ, mà cả bài nhảy đã chính thức bắt đầu.

Thực ra Jihyo không biết nhảy cho lắm, quãng thời gian này cũng không ngừng luyện tập, nhưng có cao thủ ở đây, tất nhiên sẽ khác.

Bỗng, chỉ là một điệu nhảy vô cùng bình thường, dưới sự dẫn dắt điêu luyện của anh, những bước nhảy quyến rũ và lãng mạn đã khiến hai người rực rỡ, chói lóa như ánh sao đêm.

Dù là đàn ông hay phụ nữ, đều nhìn đến thất thần.


"Deung hồ ly, chúng ta cũng nhảy đi!", Hwang Ji Young giậm chân, nổi giận.

Cô ta thừa nhận đã cố ý mời Jihyo, chính là để đối phương khổ sở, nhưng ai ngờ đối phương lại xuất chiêu này.

"Không, tôi không muốn mất mặt", Deung Seol Se từ chối.

Thực tế thì, anh bây giờ đã hụt hẫng đến độ sắp mất hồn rồi.

Lúc nào anh cũng tự tin có thể khống chế toàn bộ cục diện, nhưng mọi chuyện trong tối nay, hình như đã thoát khỏi quỹ đạo đã định.

Anh bắt đầu nghi ngờ bản thân, liệu có thể lý trí đến mức nhẫn nhịn, để Jihyo trong vòng tay một người đàn ông khác?

Chỗ này, người duy nhất không mất hồn chỉ có một.

Anh cúi đầu, sắc mặt nặng nề đi ra ban công, bực bội quay lưng lại với mọi thứ bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro