Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 5

Giờ ra về.

Jungyeon có chuyện nên chạy đi trước, không quên báo cho Momo. Mọi người trong lớp ai cũng nhanh tay thu dọn đồ đạc rồi ùa nhau ra về, chỉ còn mỗi Momo với Nayeon trong lớp. Thấy Mina đang đứng ở cửa lớp đợi nên Momo ra trước.

- Momo à, cậu có sao không? Bác Hirai có sao không? Chuyện hôm ra sao rồi?- Mina vừa thấy Momo ra là hỏi tới tấp làm cho Momo phải đơ người ra.

- Cậu làm gì mà làm quá lên vậy, mọi chuyện đã ổn thoả rồi. Cảm ơn cậu

- Thật vậy sao! May quá. Mà giờ chơi hôm nay cậu đi đâu vậy, tớ... A Nayeon, chào cậu - Đang thắc mắc xem giờ ra chơi hôm nay Momo đi đâu thì bớt chợt Nayeon cũng ra tới cửa lớp.

- Chào Mina - Nở nụ cười hiền, Nayeon thật sự muốn Momo biến mất ngay lúc này để cô được ở riêng với Mina.

- Xin lỗi cậu Mina, lúc đó tự nhiên đau bụng quá nên... - Đưa tay lên gãi đầu giả bộ ngây thơ.

- Ừm, thôi mình cùng về.

- A Mina à, cậu về trước được không? Tớ phải qua nhà Nayeon có chút chuyện

- Mina đi cùng cũng được mà - Nayeon vội xen ngang.

- Hai cậu thân với nhau hồi nào vậy?

- Lâu rồi mà Mina không để ý thôi! Thôi nào về cùng tụi mình đi - Nayeon đang thực sự rất muốn về cùng Mina.

- Ừm... Thôi hai cậu đi đi. Tớ chợt nhớ có việc phải làm nên thôi chào nhé - Nói xong Mina chạy đi mất làm Nayeon cảm thấy hơi tiếc, còn Momo thì thắc mắc Mina có chuyện gì mà sao trông bối rối thế kia.

Trên đường đến căn biệt thự nhỏ của Nayeon, Momo với Nayeon thực sự không nói một câu nào, chỉ im lặng mà tận hưởng không gian yên tĩnh.

- Đến rồi, cậu có thể về - Khi đến nhà, Nayeon lên tiếng trước.

- Nó không đồ sộ như biệt thự của Im gia mà tớ nghĩ nhỉ? - Thấy căn biệt thự thực sự hơi nhỏ so với những gì Momo đã tưởng tượng bởi Momo nghĩ Im Taizen sẽ xây cho Nayeon một căn biệt thự không thua kém gì biệt thự của Im gia nhưng căn biệt thự này được đặt ở một ngọn đồi nhỏ tách riêng ra với những ngôi nhà khác, xung quanh là cây cối bao trùm, không gian yên tĩnh, không khí trong lành khác xa với đường phố Seoul kia.

- Dù sao thì tớ cũng ở một mình, mà không cần cậu nhiều chuyện mau về đi và nhớ là mai phải đến đón tớ đi học.

- Ừ... mà khoan! Cậu ở một mình? Như thế có quá nguy hiểm không? Không sợ cảm thấy cô đơn hả?

-... - Cảm thấy lạ khi Momo tự nhiên quan tâm mình, ngây người một hồi rồi cũng trả lời - Ai cần cậu quan tâm! Ở đây ngoài Im gia và cậu ra thì không ai biết hết với lại tớ nghĩ việc tớ ra ở riêng làm bố tớ không an tâm nên chắc xung quanh đây phải có mấy cái camera hay một vài tên vệ sĩ đang quanh quẩn đâu đây rồi.

- Ồ! Vậy sao, dù sao ở đây cũng thuận đường từ nhà tớ đến trường, mai tớ sẽ qua rước cậu đi học. Giờ thì về đây.

- Ừ... mà khoan, mau đưa số điện thoại của cậu đây. Với lại...

- Đây - Đọc xong số điện thoại, đợi Nayeon lưu rồi hỏi tiếp - Với lại sao?

- Ừm... Mai Mina có đi cùng cậu không? - Nayeon ngại ngùng hỏi làm Momo ngây người trước sự đáng yêu đó.

- Không biết nữa, tùy thôi , nếu cậu muốn thì tớ sẽ rủ cậu ấy đi cùng.

- Thật sao...À - Nayeon vui mừng nhưng khi thấy mình hơi lố thì giả ho khan - Ừm... sao cũng được.

- Nè, cậu với Mina là sao vậy? Có phải... - Momo lại nhiều chuyện nhưng rồi thấy ánh mắt ai kia đang lườm mình thì liền câm nín.

- Thôi được rồi cậu mau về đi! Nhớ mai đến sớm!

- Ừ biết rồi! Về đây.

- À Momo, nhờ cậu cái này với! - Momo bước đi được một đoạn thì Nayeon đột nhiên nghĩ ra gì đó rồi gọi Momo lại.

- Chuyện gì? - Momo khó chịu quay lại hỏi, cô thực sự rất muốn về nhà để nghỉ ngơi ngay.

- Ngày mai...

Về phía Mina thì cô thực chất là chả có việc gì phải về sớm cả, nhưng khi thấy ánh mắt của Momo dành cho Nayeon thì nghĩ nếu mình còn đi cùng hai người họ thì lòng sẽ không khỏi ghen tuông mà tuôn ra những lời khó chịu nên đành rút lui mà về trước. Nói là về chứ có muốn về đâu, Mina đang lang thang gần sông Hàn để tìm kiếm cho mình sự thanh thản, để quên đi ánh mắt có chút thương yêu từ người mình 'thích' dành cho người khác. Bỗng...

- Mina chan!- Thấy Mina đang lủi thủi đi một mình nên Jungyeon chạy lại cùng cô.

- Jungyeon? Sao cậu lại ở đây? - Mina thắc mắc, nãy thấy Jungyeon chạy về trước rồi mà.

- Tớ đi với mấy người bạn đến đây chơi chút. Còn cậu?

- Thấy hơi mệt nên đi dạo chút - Mỉm cười nhẹ rồi tiếp bước, để Jungyeon vẫn đứng đó đơ người vì nụ cười đó, mặt bất chợt đỏ lên một lúc nhưng mau chóng lắc đầu mạnh rồi đi theo Mina.

- Có chuyện gì sao? - Thấy Mina không ổn Jungyeon lo lắng hỏi.

- Tớ ổn mà! - Hít sâu một hơi rồi thầm cảm ơn Jungyeon vì đã ở bên cô ngay lúc này.

- Ừm, tạm tin vậy. Cũng muộn rồi, về thôi - Nói rồi nắm lấy tay Mina kéo về. Chuyện nắm tay cũng khá bình thường thôi vì hồi nhỏ họ chơi rất thân mà.

- Ừm... - Mina mặc cho Jungyeon cầm tay mình mà kéo đi, cúi mặt xuống vì e ngại, đã lâu rồi hai người có còn nắm tay thoải mái như xưa nữa đâu. Nhưng một phần nào đó, Mina lại cảm thấy cái nắm tay này có gì đó mang lại cho cô cảm giác ấm áp.

- Cảm ơn cậu, Jungyeon.

- Hả? Gì cơ? - Vì giọng Mina hơi nhỏ mà giờ còn nói lí nhí nữa nên Jungyeon không nghe rõ.

- Không có gì đâu, về thôi - Nói rồi chạy đi nhưng vẫn nắm lấy tay Jungyeon mà kéo đi trong tiếng cười khúc khích. Người ngoài nhìn vào thì đâu nghĩ đây chỉ là một đôi bạn thân bình thường mà lại nghĩ họ là một cặp.

Sáng sớm hôm sau. Mina cùng Momo đang tới nhà Nayeon để rủ Nayeon đi học. Tối qua, lúc Momo chủ động nhắn tin rủ Mina đi học, Mina cảm thấy rất vui nhưng chưa vui được bao lâu thì Momo lại kêu là cùng rủ Nayeon đi chung luôn vì cậu ấy mới ra ở riêng nên muốn đi cùng.

Đứng trước cửa nhà Nayeon, Momo bấm chuông xong chưa kịp lên tiếng gọi Nayeon thì bất chợt cánh cửa mở ra một cách mạnh bạo, Nayeon từ trong nhà lao ra ôm chầm lấy Momo với nét hoảng sợ trên khuôn mặt.

- Cậu... cậu làm gì vậy!? Buông tớ ra! - Tự nhiên 'được' Nayeon ôm làm mặt Momo có hơi ửng đỏ nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh mà cố gỡ Nayeon ra khỏi cái ôm chặt cứng này.

- Nayeon à, cậu bị sao vậy? - Mina lên tiếng lo lắng hỏi nhưng trong lòng thực sự đang rất rất ghen.

- C..on... gi... gián - Từ từ tách ra khỏi cái ôm, Nayeon nhìn Momo với khuôn mặt méo mó không để ý Mina đang bên cạnh.

- C...CÁI GÌ? Cậu mấy tuổi rồi mà còn đi sợ ba cái con đó? Đồ chết nhát này - Nhìn thấy Nayeon lúc này Momo thực sự muốn cười lắm nhưng không đành lòng.

- Nhưng trông nó ghê lắm! - Thực ra là nãy ra mở cửa mà lúc đang mở cửa thì tự nhiên cúi xuống rồi thấy 'bạn ấy' thế là hoảng quá xong lao ra thấy cái gì ôm đại cái đó để tự trấn an tinh thần. Ai ngờ đó lại là Momo đâu.

- Được rồi tớ vứt nó đi rồi không còn phải sợ nữa. Mau chuẩn bị đi học đi.

- Ừ.... ừm! - Ngoan ngoãn nghe lời rồi vào chuẩn bị đi học. Nayeon đã để ý ánh mắt mà Mina nhìn mình với Momo nãy giờ, cô thực sự mong người mình ôm khi nãy không phải là Momo mà là Mina.

- Hai cậu thực sự rất thân nhau đấy nhỉ!? - Im lặng nãy giờ, lòng không khỏi ghen tuông mà cất giọng nói lạnh lùng hỏi.

- Haizz... Không như cậu nghĩ đâu.

Cuối cùng thì cả ba cũng đang cùng đi đến trường nhưng tuyệt nhiên không ai nói với ai câu nào. Nayeon thì bởi vẫn ngại vì chuyện khi nãy, Mina thì trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, Momo thấy hai người kia không nói gì thì cũng im luôn, nhưng chợt nhớ ra gì đó rồi cũng lên tiếng.

- Hai cậu cứ đi từ từ nhé. Tớ đi trước có việc - Bỏ ngoài tai tiếng gọi của Mina mà chạy đi trước.

*** - Ngày mai, lúc mà cả ba đang đi đến trường cậu tìm cách tách ra để tớ đi riêng cùng Mina được không? Tớ muốn hỏi riêng cậu ấy cái này. ***

Đó chính xác là những gì mà Nayeon nhờ Momo hôm qua. Lúc đó Momo cũng chẳng nhiều chuyện nữa mà ậm ừ cho qua bởi chả hiểu sao sau khi nghe Nayeon nhờ vậy chợt thấy lòng hơi hụt hẫng.

- 'Vậy ra người Nayeon thích là Mina rồi! ' - Momo chạy được một đoạn rồi dừng lại, ngước cổ lên trời tự nhiên nghĩ rồi tự nhiên... buồn?

...TBC...
Mùng ba chán quá thế là lôi điện thoại ra nghĩ gì viết đó :3

Muốn tập này dài một tý mà không thành tại muốn để những diễn biến ấy cho tập sau cho nó hấp dẫn =)))))

Mấy cậu được nhiều tiền lì xì vậy *hóng*. Au thì chả được nhiêu cơ mà tự nhiên năm nay đỏ bạc quá nên cũng vui được phần nào :v

Như cũ: Mấy bạn đọc xong nhớ cmt cho mình xin ý kiến cũng như động lực viết tiếp nha ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro